Kiều Triền

Chương 27:

Điềm Nhu

20/10/2022

Hai người hôn nhau ba phút, ban đầu Tô Yểu tựa vào vai anh nhưng sau đó lại mềm nhũn ngã vào lòng anh. Lúc này, Lục Chi Châu mới buông cô ra.

Tô Yểu ôm cổ Lục Chi Châu, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt quyến rũ, nói một cách hờn dỗi: “Vừa rồi không phải nói không muốn ăn sao? Sao còn ăn hăng say như vậy?”

Lục Chi Châu cười khẽ, tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô: “Lỗi của anh, người đẹp trước mắt, sao có thể làm Liễu Hạ Huệ*.”

*Liễu Hạ Huệ: Ông sống ở nước Lỗ vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.

“Ừm, Lục Chi Châu, cám ơn anh đã giúp em.” Lần đầu tiên Tô Yểu cảm nhận được thì ra cảm giác có người chống lưng là như vậy. Cô cũng có thể được người ưu ái, được người ta yêu thương.

Lục Chi Châu khẽ nhíu mày: “Cảm ơn như vậy thôi sao?

Không có chút thành ý gì hết.”

“Vậy anh còn muốn thế nào nữa?” Tô Yêu vươn tay với lấy quả dưa chuột rơi trên ghế sô pha.

“Anh muốn như vậy.” Giọng nói của người đàn ông nhiễm vài phần dục niệm.

Ngay khi đầu ngón tay trắng nõn của Tô Yểu chạm tới dưa chuột, Lục Chi Châu ôm ngang người cô, đi vào phòng ngủ.

“Dưa chuột của em.” Tô Yểu kêu lên ngạc nhiên.

“Anh đây cũng có.” Lục Chi Châu trêu chọc.

Tô Yểu liếc anh một cái, oán giận một cách nũng nịu: “Không biết xấu hổ.”

Đáp lại Tô Yểu là tiếng cửa phòng ngủ “ầm——” một tiếng, khép lại.



Một giây trước khi thất thủ, Tô Yểu nghĩ sớm muộn gì cái cửa này cũng sẽ bị Lục Chi Châu làm hư.

......

Mưa tạnh mây tan, Tô Yểu nằm nghiêng đầu trên gối, lộ ra hai vai trắng nõn, trên da thịt còn có chút ẩm ướt, là do bị mồ hôi làm ướt.

Mỗi lần làm, dù điều hòa lạnh đến đâu thì vẫn có thể đổ mồ hôi, Lục Chi Châu nói chuyện này có thể khống chế cân nặng hiệu quả hơn các môn thể thao khác, toàn là lý luận ngụy biện, chủ yếu là vì thỏa mãn dục vọng cá nhân của anh.

“Nước đã chuẩn bị xong, tắm rửa rồi lại ngủ.” Bây giờ không tắm, sáng mai thức dậy nhất định cô sẽ nhắc mãi.

Tô Yểu được anh ôm dựa vào trong bồn tắm, đôi mắt ướt sũng nhìn người đàn ông: “Em đói bụng.”

“Anh còn chưa cho em ăn no sao?” Lục Chi Châu xoa sữa tắm cho cô.

“Đồ háo sắc, phải biết xấu hổ.” Tô Yểu thẹn quá hóa giận, vóc một nắm nước hất lên người anh.

“Ha ha.” Lục Chi Châu nhìn giọt nước trên áo sơ mi, cười bất đắc dĩ: “Đợi lát nữa anh nấu mì cho em.”

Tô Yểu phồng má: “Vậy còn được, không cần thêm trứng thêm thịt, ăn mì chay thôi.” Giờ này đã không thích hợp ăn, ăn nhiều protein nữa chính là tội ác.

“Biết rồi.” Lục Chi Châu chịu thương chịu khó bắt đầu làm công việc bảo mẫu, còn làm không biết mệt.

Đêm nay, Tô Yểu rõ ràng chủ động nghênh đón anh, nhiệt tình hơn bao giờ hết. Thì ra một câu nói có thể được lợi lớn như vậy, sớm biết thế thì Lục Chi Châu đã làm từ lâu.

Tắm rửa cho cô xong, anh ôm người trở lại giường, quay đầu đi vào bếp nấu mì, bưng đến phòng ngủ: “Ăn nào, mì chay, ngay cả dầu cũng không thêm.”

Tô Yểu thật sự đói bụng, nhận lấy bát mì nhưng vẫn nhai kỹ nuốt chậm. Từ nhỏ bà nội đã dạy cô rằng ăn cơm không thể ăn như hổ đói, phải từ tốn, vừa là lễ phép, vừa tốt cho dạ dày.



“Ngày mai anh đi thành phố Hải chụp tạp chí, ở lại hai ngày.” Lục Chi Châu ăn mì, nhắc tới chuyện công việc.

“Được, vậy em kêu Đường Đường đến nhà ở.”

“… Anh không cho được không? Địa bàn của anh đều bị cô ấy chiếm đoạt.”

Không thể không nói, một khi Lục Chi Châu ghen thì đa số là giấm của Đường Đường.

Tô Yểu liếc anh một cái: “Đây là địa bàn của em, địa bàn của anh ở công viên Bách Duyệt.”

“Được rồi, em gọi, em gọi cô ấy tới đi.” Ăn nhờ ở đậu, không thể làm khác được.

“Hơn nữa em và Đường Đường toàn ngủ ở phòng bên cạnh, không ở phòng này.” Đường Đường cũng rất có chừng mực, biết Lục Chi Châu thường xuyên đến chỗ này nên khinh thường chuyện chiếm phòng ngủ chính. Ngược lại, Lục Chi Châu keo kiệt bủn xỉn, không cho Đường Đường đến nhà.

“Vậy là do anh keo kiệt bủn xỉn hả?” Lục Chi Châu dở khóc dở cười.

Có một câu là trọng sắc khinh bạn, Lục Chi Châu chưa từng cảm nhận được điều này khi ở cùng Tô Yểu.

“Tự mình hiểu lấy.” Tô Yểu nhăn mũi.

*

Sáng sớm hôm sau Lục Chi Châu đã đi, Tô Yểu thức dậy thì gối đầu bên cạnh đã lạnh. Cô vừa rửa mặt vừa gọi điện thoại cho Đường Đường, kêu cô ấy buổi tối đến bên này ở.

“Yểu Yểu, hôm nay tớ không qua được, tớ phải quay quảng cáo cho một đại ngôn, hiện tại đang ở studio, không biết phải bận đến mấy giờ, ngày mai còn phải quay một cuộc phỏng vấn, sáng sớm phải đi trang điểm.” Giọng nói Đường Đường tràn dầy vẻ mệt mỏi, thật đúng là nghỉ ngơi vài ngày, sau đó bận rộn quay cuồng.

“Không sao, vậy cậu làm việc tốt nha, uống nhiều nước vào, gần đây thời tiết nóng.” Có vẻ như hiện tại chỉ có cô là người nhàn rỗi nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Triền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook