Chương 50:
Điềm Nhu
20/10/2022
“Các người còn muốn hợp tác với Tô Yểu?” Diệp Thành Duy nhẹ nhàng nói: “Nhưng Chúng Ngu chướng mắt sản phẩm của các người, muốn hợp tác với Tô Yểu có thể thôi, gửi mail đến hòm thư hợp tác của Truyền thông Chúng Ngu, chờ qua đủ tầng kiểm duyệt thì có thể hợp tác với Tô Yểu.”
Truyền thông Chúng Ngu không phải đại ngôn nào cũng nhận. Ở công ty nhỏ như Giải trí Thông Thị, nghệ sĩ cần tự thảo luận đại ngôn của mình nhưng ở Truyền thông Chúng Ngu, chủ yếu là các đại ngôn muốn hợp tác. Công ty còn phải xem xét, lỡ như đại ngôn có vấn đề gì, một là liên lụy đến nghệ sĩ, hai là liên lụy đến thanh danh của công ty, hơn nữa đại ngôn nhỏ cũng sẽ làm hạ thấp chỗ đứng của công ty.
Chờ đến khi Tô Yểu đến Truyền thông Chúng Ngu, những đại ngôn nhỏ như vậy, ngay cả cơ hội đưa ra ý định hợp tác cũng sẽ không có, Diệp Thành Duy lại càng chướng mắt.
Tuy nhiên những lời này hơi nặng nề, khiến người ta không xuống nước được. Còn không phải là nể mặt Đường đại tiểu thư sao, phá lệ thấy cô ấy mở miệng cầu giúp đỡ, Diệp Thành Duy không làm không được.
Diệp Thành Duy nói xong những lời này, mặt mấy người kia đỏ lên, vừa nghẹn khuất vừa bất đắc dĩ. Trong giới đều biết quy tắc của Truyền thông Chúng Ngu, hiện tại Tô Yểu tới đó, quả thật là trèo cao không nổi.
Họ nhất thời oán hận tổng giám đốc Chu, nếu như không phải tổng giám đốc Chu ra hiệu, bọn họ cũng sẽ không làm như vậy. Nếu như đại ngôn của họ có thể theo Tô Yểu đến Truyền thông Chúng Ngu thì có thể mang đến không ít lợi ích cho công ty.
Ôi trời, càng nói càng hối hận không thôi.
Tổng giám đốc Chu lại càng không dám nhìn mấy người bọn họ, từ trước đến giờ đều là ông ta đè đầu cưỡi cổ người ta, ai ngờ lần này lại bị quật lại, thật không ngờ Tô Yểu lại có chỗ dựa vững chắc như vậy.
Tô Yểu cũng thật là, có Diệp Thành Duy làm chỗ dựa mà còn khiêm tốn như vậy, nếu không đắc tội ty, cho dù Tô Yểu muốn đi thì cũng có thể lấy lòng Diệp Thành Duy.
Nhìn dáng vẻ này của Diệp Thành Duy, chắc hẳn sau này Tô Yểu sẽ thành một ngôi sao sáng rực rỡ, thật hối hận!
Mấy năm nay ở nhà họ Tô, Tô Yểu đã quen với việc lòng người dễ thay đổi, cho nên cũng không thay đổi sắc mặt.
Nhưng trong lòng cô rất cảm kích Lục Chi Châu, Diệp Thành Duy có thể giúp cô đến mức này hẳn là do Lục Chi Châu dặn dò.
Người đàn ông này luôn âm thầm làm rất nhiều nhưng không nói với cô.
Cũng tốt đến mức làm cho cô luyến tiếc nếu phải nhường cho người khác.
“Tiểu Chu, hợp đồng đã xong chưa?” Nhìn khuôn tráng bệch của họ tuy rằng rất thú vị nhưng hoàn cảnh nơi này quá tệ, không ở lại được nữa.
“Được rồi, Tô Yểu tới đây ký đi, chúng ta hủy hợp đồng một cách hòa bình, không cần phải trả tiền vi phạm hợp đồng.” Đúng là trò cười, bây giờ tổng giám đốc Chu nào còn dám đòi tiền vi phạm hợp đồng của Tô Yểu.
“Tổng giám đốc Chu thật sự hào phóng, vậy cảm ơn tổng giám đốc Chu.” Đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của cô, Tô Yểu có thể tiết kiệm cũng không cần phải đưa tiền cho người khác, không tranh giành chút khí thế này.
Tô Yểu ký hợp đồng xong, buông bút xuống: “Chị Lưu muốn từ chức để cùng tôi tới Chúng Ngu, tổng giám đốc Chu sẽ thả người chứ?”
“Đương nhiên, Lưu Di, cô tới phòng nhân sự... Thôi bỏ đi, trực tiếp đi luôn, không cần nói với nhân sự, để tôi nói.”
Thỉnh thần dễ, tiễn thần khó, hay là để cho bọn họ nhanh chóng đi thôi, tổng giám đốc Chu đã không chịu nổi nữa.
Diệp Thành Duy không có biểu cảm gì đặc biệt nhưng một pho tượng Đại Phật ngồi ở chỗ này, tổng giám đốc Chu không quen, muốn thở cũng thở không nổi.
“Tô Yểu và những hợp đồng đại ngôn đã ký, các người muốn bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng thì buổi chiều tới phòng tài chính Truyền thông Chúng Ngu tìm giám đốc Vương là được.”
“Không không không, chúng tôi và Tô Yểu hủy hợp đồng trong hòa bình là được, không cần tiền vi phạm hợp đồng.” Tổng giám đốc Chu không dám đòi tiền vi phạm hợp đồng thì bọn họ nào dám đòi chứ.
Mấy người khác cũng phụ họa, hôm nay thật sự xui xẻo, nhưng nhất định đừng để bị tổng giám đốc Diệp nhớ kỹ, bằng không sau này sống không nổi.
“Vậy thì cảm ơn ý tốt của các vị.” Tô Yểu mỉm cười, Diệp Thành Duy không làm gì cả, chỉ ngồi đây, năm triệu tiền tiền vi phạm hợp đồng ban đầu còn chưa tính, bây giờ còn muốn cho không cô.
Xem ra Lục Chi Châu nói rất đúng, chuyện này đối với cô là chuyện rất lớn nhưng với Lục Chi Châu mà nói thì cũng chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, nhấc tay là có thể hoàn thành.
Lúc này, Tô Yểu đại khái có thể cảm nhận được cảm giác của Tô Mạn ở trong giới giải trí khi có nhà họ Tô chống lưng. Sau lưng có chỗ dựa vững chắc như vậy, có thể không nổi tiếng sao? Có thể không thuận buồm xuôi gió sao?
Nhưng Tô Yểu cũng tự nhắc nhở bản thân rằng không thể trầm mê với sự tiện lợi như vậy. Lục Chi Châu đối xử tốt với cô, cô cũng không thể đem tất cả hy vọng đặt lên người Lục Chi Châu, một mực đòi hỏi không thể lâu dài.
Truyền thông Chúng Ngu không phải đại ngôn nào cũng nhận. Ở công ty nhỏ như Giải trí Thông Thị, nghệ sĩ cần tự thảo luận đại ngôn của mình nhưng ở Truyền thông Chúng Ngu, chủ yếu là các đại ngôn muốn hợp tác. Công ty còn phải xem xét, lỡ như đại ngôn có vấn đề gì, một là liên lụy đến nghệ sĩ, hai là liên lụy đến thanh danh của công ty, hơn nữa đại ngôn nhỏ cũng sẽ làm hạ thấp chỗ đứng của công ty.
Chờ đến khi Tô Yểu đến Truyền thông Chúng Ngu, những đại ngôn nhỏ như vậy, ngay cả cơ hội đưa ra ý định hợp tác cũng sẽ không có, Diệp Thành Duy lại càng chướng mắt.
Tuy nhiên những lời này hơi nặng nề, khiến người ta không xuống nước được. Còn không phải là nể mặt Đường đại tiểu thư sao, phá lệ thấy cô ấy mở miệng cầu giúp đỡ, Diệp Thành Duy không làm không được.
Diệp Thành Duy nói xong những lời này, mặt mấy người kia đỏ lên, vừa nghẹn khuất vừa bất đắc dĩ. Trong giới đều biết quy tắc của Truyền thông Chúng Ngu, hiện tại Tô Yểu tới đó, quả thật là trèo cao không nổi.
Họ nhất thời oán hận tổng giám đốc Chu, nếu như không phải tổng giám đốc Chu ra hiệu, bọn họ cũng sẽ không làm như vậy. Nếu như đại ngôn của họ có thể theo Tô Yểu đến Truyền thông Chúng Ngu thì có thể mang đến không ít lợi ích cho công ty.
Ôi trời, càng nói càng hối hận không thôi.
Tổng giám đốc Chu lại càng không dám nhìn mấy người bọn họ, từ trước đến giờ đều là ông ta đè đầu cưỡi cổ người ta, ai ngờ lần này lại bị quật lại, thật không ngờ Tô Yểu lại có chỗ dựa vững chắc như vậy.
Tô Yểu cũng thật là, có Diệp Thành Duy làm chỗ dựa mà còn khiêm tốn như vậy, nếu không đắc tội ty, cho dù Tô Yểu muốn đi thì cũng có thể lấy lòng Diệp Thành Duy.
Nhìn dáng vẻ này của Diệp Thành Duy, chắc hẳn sau này Tô Yểu sẽ thành một ngôi sao sáng rực rỡ, thật hối hận!
Mấy năm nay ở nhà họ Tô, Tô Yểu đã quen với việc lòng người dễ thay đổi, cho nên cũng không thay đổi sắc mặt.
Nhưng trong lòng cô rất cảm kích Lục Chi Châu, Diệp Thành Duy có thể giúp cô đến mức này hẳn là do Lục Chi Châu dặn dò.
Người đàn ông này luôn âm thầm làm rất nhiều nhưng không nói với cô.
Cũng tốt đến mức làm cho cô luyến tiếc nếu phải nhường cho người khác.
“Tiểu Chu, hợp đồng đã xong chưa?” Nhìn khuôn tráng bệch của họ tuy rằng rất thú vị nhưng hoàn cảnh nơi này quá tệ, không ở lại được nữa.
“Được rồi, Tô Yểu tới đây ký đi, chúng ta hủy hợp đồng một cách hòa bình, không cần phải trả tiền vi phạm hợp đồng.” Đúng là trò cười, bây giờ tổng giám đốc Chu nào còn dám đòi tiền vi phạm hợp đồng của Tô Yểu.
“Tổng giám đốc Chu thật sự hào phóng, vậy cảm ơn tổng giám đốc Chu.” Đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của cô, Tô Yểu có thể tiết kiệm cũng không cần phải đưa tiền cho người khác, không tranh giành chút khí thế này.
Tô Yểu ký hợp đồng xong, buông bút xuống: “Chị Lưu muốn từ chức để cùng tôi tới Chúng Ngu, tổng giám đốc Chu sẽ thả người chứ?”
“Đương nhiên, Lưu Di, cô tới phòng nhân sự... Thôi bỏ đi, trực tiếp đi luôn, không cần nói với nhân sự, để tôi nói.”
Thỉnh thần dễ, tiễn thần khó, hay là để cho bọn họ nhanh chóng đi thôi, tổng giám đốc Chu đã không chịu nổi nữa.
Diệp Thành Duy không có biểu cảm gì đặc biệt nhưng một pho tượng Đại Phật ngồi ở chỗ này, tổng giám đốc Chu không quen, muốn thở cũng thở không nổi.
“Tô Yểu và những hợp đồng đại ngôn đã ký, các người muốn bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng thì buổi chiều tới phòng tài chính Truyền thông Chúng Ngu tìm giám đốc Vương là được.”
“Không không không, chúng tôi và Tô Yểu hủy hợp đồng trong hòa bình là được, không cần tiền vi phạm hợp đồng.” Tổng giám đốc Chu không dám đòi tiền vi phạm hợp đồng thì bọn họ nào dám đòi chứ.
Mấy người khác cũng phụ họa, hôm nay thật sự xui xẻo, nhưng nhất định đừng để bị tổng giám đốc Diệp nhớ kỹ, bằng không sau này sống không nổi.
“Vậy thì cảm ơn ý tốt của các vị.” Tô Yểu mỉm cười, Diệp Thành Duy không làm gì cả, chỉ ngồi đây, năm triệu tiền tiền vi phạm hợp đồng ban đầu còn chưa tính, bây giờ còn muốn cho không cô.
Xem ra Lục Chi Châu nói rất đúng, chuyện này đối với cô là chuyện rất lớn nhưng với Lục Chi Châu mà nói thì cũng chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, nhấc tay là có thể hoàn thành.
Lúc này, Tô Yểu đại khái có thể cảm nhận được cảm giác của Tô Mạn ở trong giới giải trí khi có nhà họ Tô chống lưng. Sau lưng có chỗ dựa vững chắc như vậy, có thể không nổi tiếng sao? Có thể không thuận buồm xuôi gió sao?
Nhưng Tô Yểu cũng tự nhắc nhở bản thân rằng không thể trầm mê với sự tiện lợi như vậy. Lục Chi Châu đối xử tốt với cô, cô cũng không thể đem tất cả hy vọng đặt lên người Lục Chi Châu, một mực đòi hỏi không thể lâu dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.