Chương 8:
Điềm Nhu
19/10/2022
Thực ra là cái chén chín tệ chín mà Tô Yểu mua trên mạng.
Cô lộ ra ánh mắt nghi hoặc: “Không phải Diệp Thành Duy dùng một triệu hai trăm sáu mươi nghìn* đấu giá được sao?”
*1.260.000 NDT ≈ 4.205.577.771 VND
Khi đó cô còn tưởng trùng hợp, sinh nhật của cô là ngày 6 tháng 12, thì ra là ý của anh.
“Cậu ấy làm việc tốt, sẵn sàng giúp đỡ người khác, bán rẻ cho anh.” Lục Chi Châu nhanh nhẹn rửa chén rồi lau khô, xếp vào trong tủ, sau đó nhấn một ít xà phòng rửa tay.
Bọt trắng của xà phòng bao trùm những ngón tay thon dài, làn da của khớp ngón tay còn trắng hơn bọt. Người đàn ông này, ngay cả rửa tay cũng tao nhã như đang quay quảng cáo.
“Vậy anh ấy thật tốt quá.” Tô Yểu không quá tin chuyện này. Cô và Diệp Thành Duy từng gặp nhau, nói như thế nào đây, nếu như nhất định phải dùng hai chữ đánh giá anh ấy thì đó chính là “gian thương”*.
*Gian thương: Thương nhân dùng thủ đoạn không chính đáng để trục lợi.
Diệp Thành Duy có tài sản bạc triệu nhưng thực ra anh ấy rất keo kiệt, người khác đừng mong chiếm được chút lợi lộc từ anh ấy.
Cũng chỉ có Lục Chi Châu mới dám ép buộc Diệp Thành Duy.
“Lúc trước sao em lại không nói mình thích kiểu dây chuyền này.” Lục Chi Châu lau sạch tay, ôm vai cô, tắt đèn rồi rời phòng bếp.
“Trước khi bán đấu giá không biết là có nó.” Tô Yểu nói dối theo bản năng.
Lục Chi Châu rũ mắt, thấy lông mi cô rũ xuống, che giấu cảm xúc trong mắt thì liền đoán được một chút.
Hai năm nay, anh mua cái gì thì Tô Yểu dùng cái đó. Cô không khách khí với anh nhưng cũng không chủ động đưa ra yêu cầu. Cho dù là đắt hay rẻ, nếu Lục Chi Châu không mua thì cô sẽ tự mình mua hoặc là không cần.
Tựa như sợi dây chuyền hôm nay, cô nhất định đã sớm nhìn trúng nó nhưng lại không muốn làm phiền anh, muốn tự mình mua, nhưng trong tay không có nhiều tiền như vậy, bằng không cũng sẽ không bị người ta hớt tay trên.
Những điều này trong lòng Lục Chi Châu hiểu rõ nhưng không thể nói. Có vài chuyện một khi đã nói ra thì giống như là mái nhà bị dột ngày mưa, không thể ngăn lại được.
“Lần sau muốn cái gì thì cứ nói với anh.”
“Được, em đi gội đầu trước.” Tô Yểu cúi đầu: “Anh giúp em tháo nó ra.”
Đầu ngón tay có chút lạnh lẽo của Lục Chi Châu chạm vào da thịt cô, Tô Yểu hơi rụt người lại.
Cô cầm sợi dây chuyền vào phòng, đặt nó trong hộp trang sức.
Căn nhà này chưa tới bảy mươi mét vuông nhưng cái hộp này lại trên trăm triệu, bên trong đều là trang sức Lục Chi Châu mua cho cô, dây chuyền, bông tai, vòng tay... có tất cả mọi thứ.
Trên phương diện tiền bạc, Lục Chi Châu đối xử với cô rất tốt.
Tô Yểu đẩy cái hộp vào, đứng dậy đi gội đầu.
Lục Chi Châu dựa vào sô pha, xem kịch bản “Độ Tiên”. Anh đã quay liên tục hai bộ phim điện ảnh cho nên muốn quay một bộ phim truyền hình. Hai năm nay, cổ trang tiên hiệp rất hot, nâng đỡ mấy nghệ sĩ.
Nhưng đối với anh mà nói, có thể nâng đỡ hay không cũng không sao, có thể nổi tiếng hay không cũng không cần suy xét, chỉ xem kịch bản có tốt hay không, nhóm đạo diễn như thế nào.
Hiện tại xem ra kịch bản ổn, điều khiến anh còn đang do dự là nữ chính đang tiếp xúc với Tô Mạn, nếu anh tham gia diễn xuất, Tô Yểu có thể sẽ tức giận hay không.
Có lẽ sẽ không, cô có tâm tư gì cũng giấu trong lòng.
Chỉ chốc lát sau, Tô Yểu từ trong phòng đi ra, lấy máy sấy tóc ra ban công, Lục Chi Châu đi theo.
Tô Yểu thấy anh đến, rất tự giác đưa máy sấy cho anh.
Lục Chi Châu nhận lấy, sấy tóc cho cô, một người đứng, một người ngồi, ngoài cửa sổ yên tĩnh, chỉ có tiếng máy sấy tóc vang vọng.
Sấy gần khô, Lục Chi Châu tắt máy sấy tóc, dùng lược chải tóc cho cô một cách cẩn thận: “Bộ phim tiếp theo quyết định chưa?”
“Còn chưa, chị Lưu còn đang liên hệ.”
“Muốn anh giúp một tay không?” Lục Chi Châu biết kết quả là gì những vẫn không nhịn được hỏi.
“Không cần, chắc hẳn sẽ có phim quay.” Tô Yểu không muốn liên quan đến chuyện trong giới với anh, một khi đã bắt đầu, cô sợ mình không thể rời khỏi.
Có một số con đường vẫn phải do tự mình đi.
“Được.” Lục Chi Châu cầm máy sấy vào phòng.
Tô Yểu tắm rửa lên giường trước, Lục Chi Châu từ phòng tắm đi ra thấy cô đang nằm nghiêng, bên hông đắp chăn, chân đặt lên chăn màu xanh thẫm, làm nổi bật hai chân trắng nõn.
Người đàn ông tăng nhiệt độ điều hòa, tắt đèn rồi nằm trên giường, duỗi tay ra, kéo người đến trước ngược mình.
Tô Yểu theo đó dựa vào trong ngực anh, nhưng khi tay anh muốn tiến thêm một bước, Tô Yểu lại không thuận theo: “Hôm nay em hơi mệt, không làm được không?”
Cô lộ ra ánh mắt nghi hoặc: “Không phải Diệp Thành Duy dùng một triệu hai trăm sáu mươi nghìn* đấu giá được sao?”
*1.260.000 NDT ≈ 4.205.577.771 VND
Khi đó cô còn tưởng trùng hợp, sinh nhật của cô là ngày 6 tháng 12, thì ra là ý của anh.
“Cậu ấy làm việc tốt, sẵn sàng giúp đỡ người khác, bán rẻ cho anh.” Lục Chi Châu nhanh nhẹn rửa chén rồi lau khô, xếp vào trong tủ, sau đó nhấn một ít xà phòng rửa tay.
Bọt trắng của xà phòng bao trùm những ngón tay thon dài, làn da của khớp ngón tay còn trắng hơn bọt. Người đàn ông này, ngay cả rửa tay cũng tao nhã như đang quay quảng cáo.
“Vậy anh ấy thật tốt quá.” Tô Yểu không quá tin chuyện này. Cô và Diệp Thành Duy từng gặp nhau, nói như thế nào đây, nếu như nhất định phải dùng hai chữ đánh giá anh ấy thì đó chính là “gian thương”*.
*Gian thương: Thương nhân dùng thủ đoạn không chính đáng để trục lợi.
Diệp Thành Duy có tài sản bạc triệu nhưng thực ra anh ấy rất keo kiệt, người khác đừng mong chiếm được chút lợi lộc từ anh ấy.
Cũng chỉ có Lục Chi Châu mới dám ép buộc Diệp Thành Duy.
“Lúc trước sao em lại không nói mình thích kiểu dây chuyền này.” Lục Chi Châu lau sạch tay, ôm vai cô, tắt đèn rồi rời phòng bếp.
“Trước khi bán đấu giá không biết là có nó.” Tô Yểu nói dối theo bản năng.
Lục Chi Châu rũ mắt, thấy lông mi cô rũ xuống, che giấu cảm xúc trong mắt thì liền đoán được một chút.
Hai năm nay, anh mua cái gì thì Tô Yểu dùng cái đó. Cô không khách khí với anh nhưng cũng không chủ động đưa ra yêu cầu. Cho dù là đắt hay rẻ, nếu Lục Chi Châu không mua thì cô sẽ tự mình mua hoặc là không cần.
Tựa như sợi dây chuyền hôm nay, cô nhất định đã sớm nhìn trúng nó nhưng lại không muốn làm phiền anh, muốn tự mình mua, nhưng trong tay không có nhiều tiền như vậy, bằng không cũng sẽ không bị người ta hớt tay trên.
Những điều này trong lòng Lục Chi Châu hiểu rõ nhưng không thể nói. Có vài chuyện một khi đã nói ra thì giống như là mái nhà bị dột ngày mưa, không thể ngăn lại được.
“Lần sau muốn cái gì thì cứ nói với anh.”
“Được, em đi gội đầu trước.” Tô Yểu cúi đầu: “Anh giúp em tháo nó ra.”
Đầu ngón tay có chút lạnh lẽo của Lục Chi Châu chạm vào da thịt cô, Tô Yểu hơi rụt người lại.
Cô cầm sợi dây chuyền vào phòng, đặt nó trong hộp trang sức.
Căn nhà này chưa tới bảy mươi mét vuông nhưng cái hộp này lại trên trăm triệu, bên trong đều là trang sức Lục Chi Châu mua cho cô, dây chuyền, bông tai, vòng tay... có tất cả mọi thứ.
Trên phương diện tiền bạc, Lục Chi Châu đối xử với cô rất tốt.
Tô Yểu đẩy cái hộp vào, đứng dậy đi gội đầu.
Lục Chi Châu dựa vào sô pha, xem kịch bản “Độ Tiên”. Anh đã quay liên tục hai bộ phim điện ảnh cho nên muốn quay một bộ phim truyền hình. Hai năm nay, cổ trang tiên hiệp rất hot, nâng đỡ mấy nghệ sĩ.
Nhưng đối với anh mà nói, có thể nâng đỡ hay không cũng không sao, có thể nổi tiếng hay không cũng không cần suy xét, chỉ xem kịch bản có tốt hay không, nhóm đạo diễn như thế nào.
Hiện tại xem ra kịch bản ổn, điều khiến anh còn đang do dự là nữ chính đang tiếp xúc với Tô Mạn, nếu anh tham gia diễn xuất, Tô Yểu có thể sẽ tức giận hay không.
Có lẽ sẽ không, cô có tâm tư gì cũng giấu trong lòng.
Chỉ chốc lát sau, Tô Yểu từ trong phòng đi ra, lấy máy sấy tóc ra ban công, Lục Chi Châu đi theo.
Tô Yểu thấy anh đến, rất tự giác đưa máy sấy cho anh.
Lục Chi Châu nhận lấy, sấy tóc cho cô, một người đứng, một người ngồi, ngoài cửa sổ yên tĩnh, chỉ có tiếng máy sấy tóc vang vọng.
Sấy gần khô, Lục Chi Châu tắt máy sấy tóc, dùng lược chải tóc cho cô một cách cẩn thận: “Bộ phim tiếp theo quyết định chưa?”
“Còn chưa, chị Lưu còn đang liên hệ.”
“Muốn anh giúp một tay không?” Lục Chi Châu biết kết quả là gì những vẫn không nhịn được hỏi.
“Không cần, chắc hẳn sẽ có phim quay.” Tô Yểu không muốn liên quan đến chuyện trong giới với anh, một khi đã bắt đầu, cô sợ mình không thể rời khỏi.
Có một số con đường vẫn phải do tự mình đi.
“Được.” Lục Chi Châu cầm máy sấy vào phòng.
Tô Yểu tắm rửa lên giường trước, Lục Chi Châu từ phòng tắm đi ra thấy cô đang nằm nghiêng, bên hông đắp chăn, chân đặt lên chăn màu xanh thẫm, làm nổi bật hai chân trắng nõn.
Người đàn ông tăng nhiệt độ điều hòa, tắt đèn rồi nằm trên giường, duỗi tay ra, kéo người đến trước ngược mình.
Tô Yểu theo đó dựa vào trong ngực anh, nhưng khi tay anh muốn tiến thêm một bước, Tô Yểu lại không thuận theo: “Hôm nay em hơi mệt, không làm được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.