Kiều

Chương 119:

Samson

16/01/2024

Nói ra thì chậm nhưng chỉ vỏn vẹn trong vòng có hơn sáu mươi giây mà thôi.

Con đực đã xuất tinh nhanh chóng như là lần đầu tiên mới được tiếp xúc cái mùi tanh hôi của con cái!

Con cái bị khích động lên cơn động dục ngay lập tức đạt được cơn cực khoái, mà đã từ lâu chưa từng thấy khoái hoạt như hôm nay.

Chỉ trong vòng hơn một phút, trong nháy mắt, cả hai đều lên cơn đỉnh phong như cơn bão tố bất chợt ập đến mà không ai ngờ đến, hỏi thử mấy ai trong đời có được?

Đinh Nhị Cẩu cảm thấy Triệu Hinh Nhã vô tình hay cố ý vặn vẹo đến lợi hại, tựa hồ cũng nghe được tiếng tim đập của cô, trên mặt lại nóng lên, Đinh Nhị Cẩu yên lặng không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng Đinh Nhị Cẩu nuốt xuống một hớp nước bọt, bối rối giải thích.

– Thím…thím, cháu… không phải cố ý…

Cho dù là Triệu Hinh Nhã đã là người từng trải, lúc này tâm hoảng, ý loạn thở gấp một tiếng, rù rì ngượng ngùng nói:

– Thím…sợ. sợ muốn chết! Quên đi.. là bản năng, chỉ vô tình..không bao giờ nhắc lại nữa…cháu hiểu không.!!!

– Vâng! Cháu hiểu chỉ là..vô tình, không nhớ đến nữa!

Đang lúc hai người lưu luyến, bầu không khí mập mờ cấm kỵ trong căn phòng càng ngày càng đậm hơn, kích tình hết sức căng thẳng thời điểm, bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Khấu Oánh Oánh.

– Mẹ, con đi học về!

Oánh Oánh vui vẻ đi vào phòng khách, thấy mẹ chậm rãi từ trong căn phòng chứa sách dọn dẹp đi ra, Đinh Nhị Cẩu cũng mặt mũi dính đầy bụi bặm ở phía sau, cô bé nhào vào trong lòng mẹ làm nũng nói:

– Mẹ, bộ mẹ thật sự sai anh Nhị Cẩu dọn dẹp à? Mẹ xem anh Nhị Cẩu giờ bộ dạng đã giống như là người móc cống lên vậy, hôi rình.

Tranh thủ lúc Oánh Oánh đi tắm rửa, Nhị Cẩu cũng thay đổi mặc bộ đồ đồng phục cảnh sát vào, cũng may là biết trước rằng dọn dẹp bụi bặm nên hắn đã mang theo một bộ đồ dùng lao động để thay đổi, nếu không thì thật là khó xử nha! Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng xen lẫn vô cùng vui sướng dào dạt ở trên mặt, cầm hai quyển sách cất luôn vào túi xách mang theo.

Cơm nước buổi chiều xong, bởi vì Khấu Đại Bằng còn không có về, cho nên kêu tài xế Đỗ Sơn Khôi đến nhà, phụ trách đưa Đinh Nhị Cẩu trở về.

– Anh bạn nhỏ, em giỏi thật nha, mới làm đội viên liên phòng chưa bao lâu, giờ đã lên làm cảnh sát chính thức rồi!

– Úi trời! Em không nói dối anh, em chỉ là chó táp nhằm ruồi thôi! Hì.. không nói chuyện này nữa, nếu không tìm một chỗ hai anh em mình uống vài chén rượu đi!



– Được, nếu không như vậy đi, chúng ta đi đến chỗ thầy của anh! Ở đó thức ăn ngon cũng không ít, tối ngủ lại một đêm, ngày mai sáng sớm anh đưa em trở về, buổi tối nay, chắc em không bận gì chứ?

– Thật tốt quá, em vẫn muốn gặp thầy của anh một lần, đi ngay luôn đến đó đi! À, khi ở trên thành phố Bạch Sơn em có mua mấy bình rượu ngon, thầy anh có uống rượu không, ghé qua chỗ em lấy mang theo, đêm hôm khuya khoắt, tay không tới nơi ở của thầy cũng không ngại lắm!

– Không có việc gì, yên tâm đi, thầy anh rượu và thuốc lá không có dính vào, lúc này đi hy vọng còn kịp bữa cơm ăn, thầy anh một ngày chỉ ăn có hai bữa cơm, phỏng chừng giờ này đang bắt đầu nấu nướng!

– Xa không anh?

– Khi đến em sẽ biết!

Trong lúc Đỗ Sơn Khôi nói, chiếc xe hơi đang chạy nhanh, tính ra đã ngoài một trăm dặm giáp với ranh giới của tỉnh khác rồi, cuối cùng đã đến một chỗ hoang tàn vắng vẻ, trên một gò đất khuất sau ngọn núi nhỏ, gặp được thầy của Đỗ Sơn Khôi!

– Anh Sơn Khôi! Có phải dạng người thế ngoại cao nhân đều thích ở nơi vắng vẻ không có người ở hả anh!

Đinh Nhị Cẩu tò mò hỏi, đến bây giờ hắn cũng không biết thầy của Đỗ Sơn Khôi lai lịch ra sao, nếu không phải là cùng với Đỗ Sơn Khôi lâu nay không thù, không oán, hắn hoàn thật không dám đi cùng đến tại địa phương này.

Một căn nhà với mấy gian phòng ốc đứng sửng ở trên sườn núi, bên trong nhà thoạt nhìn tối thui, đến gần thì mới thấy, ánh sáng tù mù của ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, nghe thấy tiếng xe hơi đi lên vang vọng đi lên, cửa nhà mở ra, lúc này ánh sáng trong nhà ngọn đèn tỏa ra, tại nơi hoang tàn rộng lớn này mới có chút sinh khí của sự sống con người.

– Thằng khỉ gió, giờ này còn tới có chuyện gì vậy?

Hai người vừa xuống xe, một làn điệu của một ông lão truyền đến, ở đây ban đêm vắng lặng, tự nhiên có tiếng người nói làm cho cảm thấy an tâm hơn, giọng nói sang sảng mười phần, trong lúc mơ hồ lại như có một loại rung động âm thanh!

– Thưa thầy, con dẫn theo một người đến gặp thầy, thầy vẫn thường nói con chưa có đủ tư cách để kế thừa y bát của thầy, thầy xem qua một chút, người này có tư cách làm học trò của thầy hay không?

– Ha ha, này thằng khỉ gió, việc này còn phải xem có cơ duyên hay không nữa, không nhắc tới, nếu là bạn bè của con thì vào nhà đi, ăn cơm chưa? Bữa cơm này thầy vừa nấu hơi nhiều cơm.

Trong khi thầy trò họ nói chuyện, Đinh Nhị Cẩu đi phía sau Đỗ Sơn Khôi đến gần, thấy một cụ già, tóc không có nhiều lắm, nhưng vẫn búi tóc lên thành một cái búi tóc, dùng một cây xanh biếc gì đó xuyên qua, Đinh Nhị Cẩu mắt chó đương nhiên không có nhận ra, đó là một cây trâm cài Ngọc Bích quý giá.

– Con chào thầy!

Đinh Nhị Cẩu, tiến lên cúi đầu chào một cái.

– Ha ha, chậm đã … chậm đã, lão già này chưa có nói thu cháu làm học trò!



– Hì…anh Sơn Khôi là anh của con, thầy của anh ấy cũng chính là thầy của con, cha mẹ anh ấy chính là cha mẹ con, hai anh em chúng con rất là thuận hòa với nhau mà!

Ông lão giọng nói hòa hoãn lại nhiều hơn, cảm tình là xuất phát tình cảm từ nơi này suy ra, bất quá thằng nhóc nói câu này, làm cho ông lão chợt hứng thú hơn về bản thân hắn.

– Cháu là cảnh sát?

– Thưa thầy! Đúng vậy, con cũng là làm việc để kiếm miếng cơm ăn mà thôi!

– Sơn Khôi từng nói với ông là cháu từng đoạt súng cứu người, can đảm có thừa, nhưng là rất lỗ mãng, ngu dốt! Nếu lỡ có chuyện không hay xảy ra, cha mẹ cháu nuôi cháu lớn khôn như vậy, bọn họ sẽ rất đau lòng lắm đấy!

– Thưa thầy sẽ không có chuyện đau lòng đâu, ngược lại cha mẹ con rất là cao hứng, vì nếu như mất mạng, con có thể cùng bọn họ đoàn tụ cùng nhau một nhà!

Đinh Nhị Cẩu giọng nói của hắn trầm xuống, mỗi lần nhắc đến cha mẹ hắn, tâm tình của hắn vẫn như cũ không thể kềm được cảm xúc.

Ông lão sửng sốt, lắc đầu, không nói gì thêm dẫn hai người vào nhà có cây đèn dầu le lói, ánh sáng ngọn đèn dầu này làm cho Đinh Nhị Cẩu thực không có quen mắt, hắn đã bao nhiêu năm chưa từng thấy qua ngọn đèn rồi, vô tình ở trong này gặp lại được.



– Trời đất sinh ra ta, vạn vật cùng ta hợp nhất, làm sao cháu biết cha mẹ cháu bây giờ không phải là ở cùng với chaú? Chỉ cần trong lòng cháu có họ ở bên cạnh, thì lúc nào họ cũng ở quanh quẩn gần kề bên cháu thôi!

Ông lão suy nghĩ một chút rồi khuyên nhủ Đinh Nhị Cẩu!

– Thầy theo Đạo giáo sao?

Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên hỏi.

– Sao cháu biết ông theo Đạo giáo?

– Bởi vì, ông trên đầu có tóc!

Đinh Nhị Cẩu cười cười nói.

– Ha ha ha ha, thằng nhóc này, so với thằng khỉ gió Đỗ Sơn Khôi, cháu thông minh hơn nhiều!

Ba người đi vào bên trong, Đỗ Sơn Khôi đi ở cuối cùng, sau khi đóng cửa lại, đổ thêm nước vào ấm, nhắc để trên bếp lò, rồi mới ngồi vào cạnh ông lão.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook