Chương 121:
Samson
16/01/2024
Điền Ngạc Như cười cười khuôn mặt đầy nét khêu gợi, làm Đinh Nhị Cẩu cũng tâm động, nhưng Vương Lão Hổ đã trở lại, đêm nay chắc là mình cũng phải đi đến thôn Lô Gia Lĩnh!
– Giờ em cũng chưa biết, Lô Gia Lĩnh xảy ra chuyện, em làm sao mà không đi.
– Nếu không đi, thì có sao không nào?
Nhìn chung quanh không có những người khác, Điền Ngạc Như nhỏ giọng hỏi.
– Vậy thì chị nói đi, gặp ở đâu?
Đinh Nhị Cẩu cũng cảm thấy thú vị, sáng sớm hai cảnh sát trong quán mì hẹn hò thời gian, nếu để cho Hoắc Lữ Mậu biết, hắn không dùng súng bắn bể đầu Đinh Nhị Cẩu mới là lạ!
Điền Ngạc Như ăn xong liền đi, Đinh Nhị Cẩu còn muốn ăn thêm một tô nữa, quyển sách Đông cung đồ của ông lão đưa cho, hắn nhét dưới mông đít của mình ngồi. Hắn đang suy nghĩ Vương Lão Hổ lần này trở về là muốn làm gì, muốn báo thù? Hay là đến đầu thú? Hoặc là hắn cảm thấy thời gian dài, trôi qua êm lặng như vậy, cảm thấy không sao nên quay về? Thằng ngu ngốc này, chuyện chưa lâu liền dám trở về, nhưng nếu theo suy đoán hắn dám như vậy, có khả năng không phải là Vương Lão Hổ đốt đấy.
Nhưng Đinh Nhị Cẩu theo trực giác cảm thấy, Vương Lão Hổ lần này trở về không có đơn giản như vậy, hắn đồng thời cũng nghĩ đến một chuyện khác, Dương Phụng Tê đang lo lắng Trần Tiêu Tử còn sống sẽ có lúc làm bại lộ thân phận của cô ta, hai chuyện này có thể gộp lại làm một, dùng để ra tay được không? Đinh Nhị Cẩu dần dần khóe miệng nhếch lên một âm mưu, có lẽ biện pháp này thật sự đáng giá để thử một lần.
…
– Tất cả mọi người đã đến, bây giờ bắt đầu họp nhé, bởi vì không có thời gian nhiều, tôi nói ngắn gọn, hơn sáu tháng trước, tại thôn Lô Gia Lĩnh đã xảy ra một trận cháy nhà, đội hình sự trên huyện âm thầm điều tra, nhận định đây là một vụ cố ý đốt nhà, động cơ phạm tội không rõ, trận hoả hoạn làm cho bí thư chi bộ thôn Lý Kiến Thiết bỏng nghiêm trọng, nhà cửa cũng cháy tan tành, kẽ tình nghi phạm tội là Vương Lão Hổ đã lẩn trốn, chúng ta đã tổ chức truy bắt, nhưng vẫn không có kết quả, bây giờ có người báo án, nói là có thấy Vương Lão Hổ đã quay trở về, mục đích không rõ, lần này mọi người cố gắng, nhất định phải bắt được tội phạm quy án, đây là mệnh lệnh từ trên công an huyện, cũng vì vụ án này mà đồn cảnh sát của chúng ta tại trấn Lâm Sơn ảnh hưởng tai hại vô cùng, nếu không tra ra manh mối vụ này, chúng ta về sau khó mà ngẩng đầu lên nỗi khi ra bên ngoài, tôi chỉ vài câu bấy nhiều, chính trị viên, đồng chí nói ý kiến mình đi!
Hoắc Lữ Mậu vừa mở miệng, dõng dạc nói một hơi.
– Vừa rồi Trưởng đồn đã đem tầm quan trọng chuyện này nói rất rõ ràng, tôi chỉ nói một câu, khi vây bắt chú ý đến an toàn, được rồi, mọi người chia nhau chuẩn bị, mười phút sau ở tại đây tập hợp, có một đồng chí hình sự trên huyện đi cùng đến thôn Lô Gia Lĩnh canh phục!
Chính trị viên chỉ đơn giản bố trí nhiệm vụ mai phục chỗ hiểm xong, liền ngồi xuống.
Vì thế mọi người chia nhau hành động, đều tự chuẩn bị, tuy rằng Vương Lão Hổ không phải là phần tử tội phạm nguy hiểm tội ác tày trời, nhưng phải có công tác chuẩn bị tốt cho an toàn.
– Trưởng đồn, em đối với thôn Lô Gia Lĩnh quen thuộc từng ngỏ ngách, để cho em trực ca đêm nhé!
Đinh Nhị Cẩu chủ động yêu cầu xin trực đêm.
– Ừ, cũng được, nhưng phải sử dụng đầu óc một chút, đừng có cậy mình là anh hùng, nhà của cậu, chỉ còn lại có chính một mình cậu, tốt xấu gì vẫn còn có người hương hỏa, bằng không tương lai sau này, cậu như thế nào còn mặt mũi đi gặp cha mẹ cậu!
Hoắc Lữ Mậu nói có chút đồng cảm với Đinh Nhị Cẩu, từ lúc nhận được tin mật báo, ông tính tình trở nên nóng nảy, tuy rằng nhà của Lý Kiến Thiết đang được xây dựng lại, nhưng mỗi khi ông đi qua chỗ cũ, trong lòng vẫn còn khó chịu, giữa ông và Lý Kiến Thiết mối quan hệ khá tốt, ông thề phải nhất định bắt cho bằng được Vương Lão Hổ.
– Trưởng đồn, em đã biết, ra chuẩn bị để đi cùng với mọi người luôn!
Đinh Nhị Cẩu trong lòng ấm áp khi nghe Hoắc Lữ Mậu răn dạy, nhưng đồng thời, trong lòng cũng rất là áy náy vì chuyện Điền Ngạc Như.
Điền Ngạc Như ngồi ở trong trong đại sảnh phòng quản lý hộ tịch, xa xa nhìn thấy đứng thành hàng ngủ đội cảnh sát nhân dân với đội viên liên phòng, Đinh Nhị Cẩu cũng xuất hiện ở trong đội ngũ, cô rất muốn đi ra nhìn hắn một chút, cho dù là chỉ nói lên một câu, nhưng cô không thể vì có Hoắc Lữ Mậu, mím môi một cái, cô phát ra tin nhắn:
” Có phải là muốn trốn tránh chị? ”
Đinh Nhị Cẩu di chuyển lên xe, Điền Ngạc Như nhìn theo bóng dáng hắn, trong lòng cô cảm thấy trống vắng vô cùng.
” Giờ này ai cũng phải nhận công tác đi hết! ”
Đinh Nhị Cẩu lén lút gửi lại cho Điền Ngạc Như tin nhắn, người đàn bà này rất lợi hại, hắn hiện tại càng ngày càng cảm thấy người đàn bà này bám dính đối với hắn, tuy rằng Lý Phượng Ny cũng muốn gặp hắn, nhưng Lý Phượng Ny sẽ không hành động như vậy, cô ấy chỉ biết lặng lẽ đợi chờ, giống như là cây củi khô, chỉ cần Đinh Nhị Cẩu khi gặp mặt, dùng dương vật châm lửa đốt, thì cô mới có thể hừng hực bốc cháy, bằng không cô cũng chỉ ngồi yên lặng.
Đinh Nhị Cẩu cảm thấy, bây giờ là ban ngày, bọn họ cứ như vậy phô trương lực lượng tiến vào trong thôn Lô Gia Lĩnh, đây không phải là đả thảo kinh xà ấy ư, chẳng lẽ Vương Lão Hổ đui mù đến nỗi không có một chút phát hiện?
– Anh Cường, chúng ta cứ như vậy ngông nghênh tiến vào, nếu Vương Lão Hổ biết chạy mất, thì làm sao bây giờ?
Đinh Nhị Cẩu ngồi bên cạnh Trương Cường hỏi nhỏ.
– Ý của trưởng đồn chính là để cho hắn biết mà chạy, như vậy chúng ta mới có thể tìm thấy được manh mối, hắn giờ có trốn bất kỳ chỗ nào chúng ta cũng không cần lùng sục, vì chung quanh thôn chúng ta đạ có người mai phục hết rồi! Không thoát được đâu!
Đinh Nhị Cẩu hiểu được, thì ra là muốn đuổi con thỏ còn sống, người ta cũng không có trông cậy mình bắt lấy Vương Lão Hổ đâu.
– Giờ em cũng chưa biết, Lô Gia Lĩnh xảy ra chuyện, em làm sao mà không đi.
– Nếu không đi, thì có sao không nào?
Nhìn chung quanh không có những người khác, Điền Ngạc Như nhỏ giọng hỏi.
– Vậy thì chị nói đi, gặp ở đâu?
Đinh Nhị Cẩu cũng cảm thấy thú vị, sáng sớm hai cảnh sát trong quán mì hẹn hò thời gian, nếu để cho Hoắc Lữ Mậu biết, hắn không dùng súng bắn bể đầu Đinh Nhị Cẩu mới là lạ!
Điền Ngạc Như ăn xong liền đi, Đinh Nhị Cẩu còn muốn ăn thêm một tô nữa, quyển sách Đông cung đồ của ông lão đưa cho, hắn nhét dưới mông đít của mình ngồi. Hắn đang suy nghĩ Vương Lão Hổ lần này trở về là muốn làm gì, muốn báo thù? Hay là đến đầu thú? Hoặc là hắn cảm thấy thời gian dài, trôi qua êm lặng như vậy, cảm thấy không sao nên quay về? Thằng ngu ngốc này, chuyện chưa lâu liền dám trở về, nhưng nếu theo suy đoán hắn dám như vậy, có khả năng không phải là Vương Lão Hổ đốt đấy.
Nhưng Đinh Nhị Cẩu theo trực giác cảm thấy, Vương Lão Hổ lần này trở về không có đơn giản như vậy, hắn đồng thời cũng nghĩ đến một chuyện khác, Dương Phụng Tê đang lo lắng Trần Tiêu Tử còn sống sẽ có lúc làm bại lộ thân phận của cô ta, hai chuyện này có thể gộp lại làm một, dùng để ra tay được không? Đinh Nhị Cẩu dần dần khóe miệng nhếch lên một âm mưu, có lẽ biện pháp này thật sự đáng giá để thử một lần.
…
– Tất cả mọi người đã đến, bây giờ bắt đầu họp nhé, bởi vì không có thời gian nhiều, tôi nói ngắn gọn, hơn sáu tháng trước, tại thôn Lô Gia Lĩnh đã xảy ra một trận cháy nhà, đội hình sự trên huyện âm thầm điều tra, nhận định đây là một vụ cố ý đốt nhà, động cơ phạm tội không rõ, trận hoả hoạn làm cho bí thư chi bộ thôn Lý Kiến Thiết bỏng nghiêm trọng, nhà cửa cũng cháy tan tành, kẽ tình nghi phạm tội là Vương Lão Hổ đã lẩn trốn, chúng ta đã tổ chức truy bắt, nhưng vẫn không có kết quả, bây giờ có người báo án, nói là có thấy Vương Lão Hổ đã quay trở về, mục đích không rõ, lần này mọi người cố gắng, nhất định phải bắt được tội phạm quy án, đây là mệnh lệnh từ trên công an huyện, cũng vì vụ án này mà đồn cảnh sát của chúng ta tại trấn Lâm Sơn ảnh hưởng tai hại vô cùng, nếu không tra ra manh mối vụ này, chúng ta về sau khó mà ngẩng đầu lên nỗi khi ra bên ngoài, tôi chỉ vài câu bấy nhiều, chính trị viên, đồng chí nói ý kiến mình đi!
Hoắc Lữ Mậu vừa mở miệng, dõng dạc nói một hơi.
– Vừa rồi Trưởng đồn đã đem tầm quan trọng chuyện này nói rất rõ ràng, tôi chỉ nói một câu, khi vây bắt chú ý đến an toàn, được rồi, mọi người chia nhau chuẩn bị, mười phút sau ở tại đây tập hợp, có một đồng chí hình sự trên huyện đi cùng đến thôn Lô Gia Lĩnh canh phục!
Chính trị viên chỉ đơn giản bố trí nhiệm vụ mai phục chỗ hiểm xong, liền ngồi xuống.
Vì thế mọi người chia nhau hành động, đều tự chuẩn bị, tuy rằng Vương Lão Hổ không phải là phần tử tội phạm nguy hiểm tội ác tày trời, nhưng phải có công tác chuẩn bị tốt cho an toàn.
– Trưởng đồn, em đối với thôn Lô Gia Lĩnh quen thuộc từng ngỏ ngách, để cho em trực ca đêm nhé!
Đinh Nhị Cẩu chủ động yêu cầu xin trực đêm.
– Ừ, cũng được, nhưng phải sử dụng đầu óc một chút, đừng có cậy mình là anh hùng, nhà của cậu, chỉ còn lại có chính một mình cậu, tốt xấu gì vẫn còn có người hương hỏa, bằng không tương lai sau này, cậu như thế nào còn mặt mũi đi gặp cha mẹ cậu!
Hoắc Lữ Mậu nói có chút đồng cảm với Đinh Nhị Cẩu, từ lúc nhận được tin mật báo, ông tính tình trở nên nóng nảy, tuy rằng nhà của Lý Kiến Thiết đang được xây dựng lại, nhưng mỗi khi ông đi qua chỗ cũ, trong lòng vẫn còn khó chịu, giữa ông và Lý Kiến Thiết mối quan hệ khá tốt, ông thề phải nhất định bắt cho bằng được Vương Lão Hổ.
– Trưởng đồn, em đã biết, ra chuẩn bị để đi cùng với mọi người luôn!
Đinh Nhị Cẩu trong lòng ấm áp khi nghe Hoắc Lữ Mậu răn dạy, nhưng đồng thời, trong lòng cũng rất là áy náy vì chuyện Điền Ngạc Như.
Điền Ngạc Như ngồi ở trong trong đại sảnh phòng quản lý hộ tịch, xa xa nhìn thấy đứng thành hàng ngủ đội cảnh sát nhân dân với đội viên liên phòng, Đinh Nhị Cẩu cũng xuất hiện ở trong đội ngũ, cô rất muốn đi ra nhìn hắn một chút, cho dù là chỉ nói lên một câu, nhưng cô không thể vì có Hoắc Lữ Mậu, mím môi một cái, cô phát ra tin nhắn:
” Có phải là muốn trốn tránh chị? ”
Đinh Nhị Cẩu di chuyển lên xe, Điền Ngạc Như nhìn theo bóng dáng hắn, trong lòng cô cảm thấy trống vắng vô cùng.
” Giờ này ai cũng phải nhận công tác đi hết! ”
Đinh Nhị Cẩu lén lút gửi lại cho Điền Ngạc Như tin nhắn, người đàn bà này rất lợi hại, hắn hiện tại càng ngày càng cảm thấy người đàn bà này bám dính đối với hắn, tuy rằng Lý Phượng Ny cũng muốn gặp hắn, nhưng Lý Phượng Ny sẽ không hành động như vậy, cô ấy chỉ biết lặng lẽ đợi chờ, giống như là cây củi khô, chỉ cần Đinh Nhị Cẩu khi gặp mặt, dùng dương vật châm lửa đốt, thì cô mới có thể hừng hực bốc cháy, bằng không cô cũng chỉ ngồi yên lặng.
Đinh Nhị Cẩu cảm thấy, bây giờ là ban ngày, bọn họ cứ như vậy phô trương lực lượng tiến vào trong thôn Lô Gia Lĩnh, đây không phải là đả thảo kinh xà ấy ư, chẳng lẽ Vương Lão Hổ đui mù đến nỗi không có một chút phát hiện?
– Anh Cường, chúng ta cứ như vậy ngông nghênh tiến vào, nếu Vương Lão Hổ biết chạy mất, thì làm sao bây giờ?
Đinh Nhị Cẩu ngồi bên cạnh Trương Cường hỏi nhỏ.
– Ý của trưởng đồn chính là để cho hắn biết mà chạy, như vậy chúng ta mới có thể tìm thấy được manh mối, hắn giờ có trốn bất kỳ chỗ nào chúng ta cũng không cần lùng sục, vì chung quanh thôn chúng ta đạ có người mai phục hết rồi! Không thoát được đâu!
Đinh Nhị Cẩu hiểu được, thì ra là muốn đuổi con thỏ còn sống, người ta cũng không có trông cậy mình bắt lấy Vương Lão Hổ đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.