Kiều

Chương 166:

Samson

16/01/2024

Vương Bạch Lệ thốt ra một câu sợ hãi, ánh mắt của mình như là không tin khi nhìn thấy, cô thấy hai mép nhỏ âm hộ vẫn còn hơi sưng đỏ sung huyết đầy đặn, hướng ra phía ngoài lật ra hai bên trên cái khe hở chính giữa, khó trách được hình như cảm giác bên dưới âm hộ hơi bị rêm rêm, đây là có vật ma sát với bên trong âm đạo, thành ra như vậy.

Đúng lúc này, nhìn kỹ lại, Vương Bạch Lê lại trông thấy trên đáy quần lót có dính vài cọng lông màu đen, cô nhặt lên xem xét, những cọng lông quăn queo, cô biết rõ l,ông này là ở bên dưới cơ thể con người, nhưng những cọng lông đen này so với lông của âm hộ mình hoàn toàn khác nhau, của mình lông nhỏ dài mà mềm mại, mà cọng lông này lại thô dày, cứng ngạnh, chẳng lẽ là lông của Điền Gia Lượng…..

Giờ thì Vương Bạch Lê hoàn toàn đã hiểu, cô nam quả nữ một chỗ một phòng, mình lại là một người đàn bà có nhan sắc xinh đẹp, làm sao có thể một người đàn ông kềm giữ được mà làm chính nhân quân tử, xem cái âm hộ hơi sưng đỏ, liền biết rằng, mình nhất định đã bị làm qua một cách thô bạo, nhớ lại chồng mình khi còn thuở mặn nồng, mỗi lần có việc phải xa cách cả tuần, mỗi lần gặp lại chính là giống như đói khát, không dứt đâm thọt vào âm đạo mình rất là mạnh bạo, kết quả là làm âm hộ mình sưng lên, trong khi mà gian phòng này không có người đàn ông nào khác, chỉ có bí thư Điền Gia Lượng, chính những cọng lông còn dính lại trên đáy quần lót của mình cùng với tinh dịch là chứng cớ đã nói lên tất cả mọi chuyện.

Đã hiểu chuyện, cô toàn thân run rẩy, Vương Bạch Lệ giật mình tỉnh ngộ thương tâm tới cực điểm, có câu nói phụ nữ tốt nhất là nên uống rượu ít thôi, đặc biệt là không thể uống say, khi say rượu lý trí rất dễ bị đánh mất là chính xác, dưới tình huống này, mình đã bị gã đàn ông này làm rồi.

Vương Bạch Lê thương tâm cho mình, cũng càng ngày càng phẫn nộ, vội vã mặc lại cái quần, thuận tay cầm lên cái cây chổi lông lau rửa toilet, lảo đảo xông ra ngoài để đánh bí thư Điền Gia Lượng!

– Đừng, đừng, đừng!

Điền Gia Lượng thấy Vương Bạch Lệ dứt khoát đi tới mở cửa định ra ngoài, ông liền hoảng hốt, chạy lẹ đến trước mặt của Vương Bạch Lệ ngăn lại, bởi vì Điền Gia Lượng biết rõ, như Vương Bạch Lê đã nói, là chủ nhiệm hội phụ nữ, đã học qua pháp luật và cô là người có kinh nghiệm, nhất định là cô đang nắm giữ chứng cớ chính xác, mới có thể một mực chắc chắn nói mình cưỡng gian cô.

Bởi vậy khi thấy Vương Bạch Lê thực muốn bỏ đi, Điền Gia Lượng liền vội vàng hấp tấp lo lắng, điều này có thể sẽ hủy tiến trình tương lai của mình, bôi đen danh tiếng là đảng viên, còn có khả năng gặp phải tai ương lao ngục, thân bại danh liệt.

– Bạch Lệ, anh van xin em, là anh có lỗi với em! Em đừng đi tố cáo anh được không?

Điền Gia Lượng đứng ngăn cản ở trước mặt của Vương Bạch Lê, cầu khẩn thật tội nghiệp.

Vương Bạch Lệ nước mắt rơi như mưa, hung hăng trừng trừng nhìn Điền Gia Lượng, không nói câu nào, tiếp tục đi tới cửa, bàn tay đã đè ở tay cầm cái cửa, chỉ cần cô đè nén xuống, giữ cửa kéo ra một cái, tiếp theo Điền Gia Lượng mọi chuyện xem như là kết thúc.



Ông ta đương nhiên biết rõ sự nghiêm trọng của chuyện này, giữ thật chặt hai tay Vương Bạch Lệ, Điền Gia Lượng vì địa vị danh tiếng của mình, bất cứ giá nào cũng phải van xin Vương Bạch Lệ, mắt lom lom nhìn Vương Bạch Lê nói.

– Bạch Lê, anh cũng tại vì uống rượu quá nhiều, nhất thời xúc động mới phạm sai lầm, van cầu em buông tha, nếu không anh sẽ chết một cách không ra gì!

“ Bốp! “

Vương Bạch Lê bàn tay nặng nề tràn đầy oán khí, dùng hết sức tát mạnh vào bên gò má phì nộn của Điền Gia Lượng, trên mặt ông ta lập tức để lại năm dấu tay ửng đỏ.

– Em cứ đánh đi, Bạch Lê, anh có lỗi với em, em đánh mắng anh thế nào cũng được, chỉ cần em không đi báo án!

– Để cho tôi đi !

Vương Bạch Lê không có đánh tiếp, mà là dùng sức giật lấy tay của mình ra, cô hiện tại trong lòng chỉ suy nghĩ chạy đến đồn công an báo án, nhất định phải đem Điền Gia Lượng hèn hạ vô sỉ đem ra công lý.

– Bạch Lê, đừng đi, anh sẽ đối với em chịu trách nhiệm bồi thường, anh sẽ đưa cho em một số tiền lớn được không?

– Buông ra, đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn, liền có thể giải quyết hết thảy! Thả tôi ra, để cho tôi đi !

Nước mắt của Vương Bạch Lê trong mắt lại trào ra, ra sức giãy dụa.

– Bạch Lê, đến cùng thì em muốn thế nào, thì em mới buông tha anh? Em nói đi, chỉ cần em nói ra điều kiện, anh sẽ đáp ứng!

Điền Gia Lượng ngẩng đầu lên vào khuôn mặt thê lương bi ai Vương Bạch Lê tiếp tục cầu khẩn.



– Tôi cái gì cũng không muốn, tôi cũng chẳng cần anh chịu trách nhiệm gì với tôi cả, tôi chỉ muốn anh bị luật pháp nghiêm trị!

Vương Bạch Lê không để ý tới Điền Gia Lượng khổ sở cầu khẩn, cô thấy giãy dụa mà không thoát khỏi bàn tay ông ta đang nắm lấy tay của mình, liền giơ chân lên đá vào trên bụng của Điền Gia Lượng

– Úi!

Điền Gia Lượng nhịn đau không được kêu lên, hắn đột nhiên bỏ qua hai tay đang nắm Vương Bạch Lệ, sau đó đứng lên, ánh mặt cũng thay đổi hoàn toàn, dáng vẻ vừa cầu khẩn biến mất, như chẳng thèm quan tâm đến nữa, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười lạnh.

– Bạch Lệ, anh thành tâm thành ý cầu xin em tha thứ, nhưng em vẫn không chịu, anh biết người có lỗi là anh, đó cũng là do say rượu mất lý trí, em vẫn muốn đi tố cáo, vậy cũng được, muốn tố cáo thì tố cáo đi, anh nói thật với em, em cũng biết là anh cùng công an huyện Hải Dương là chỗ quen biết, chỉ cần anh nói một câu, ngược lại sẽ không được gì, còn đem thanh danh của mình bôi xấu, em tin hay không? Anh có thể giải thích là em vì muốn thăng quan, nên chủ động câu dẫn anh lên giường, sau đó lật ngược làm áp lực với anh, nhưng vì không được anh thỏa mãn yêu cầu, nên trả đũa nói anh cưỡng gian em, nếu anh nói như vậy, bất kể là công an huyện hay truyền thông báo chí, bọn họ đều sẽ tin tưởng anh hơn, tất cả dư luận đều hướng có lợi nghiêng về phía anh, đến khi ấy, công tác của em cũng sẽ không còn, còn nếu tệ hơn nữa, thì cùng lắm là lưỡng bại câu thương thôi !

Điền Gia Lượng nói một hơi những lời này có, chứa đầy hàm ý uy hiếp.

Vương Bạch Lệ sau khi Điền Gia Lượng buông tay ra, đã kéo cửa ra định bước đi, nhưng khi nghe Điền Gia Lượng lời nói liên tiếp dồn dập, cô cũng không tự chủ được, liền ngừng sắp bước bước chân, trong lòng lúc này vô cùng mâu thuẫn, bị cưỡng gian xác thực là một sự tình nhục nhã, nên nghĩ đến phải trừng phạt Điền Gia Lượng, và nghe qua những lời này, quả thật làm cho Vương Bạch Lệ bối rối, không biết phải làm sao cho tốt nhất.

Điền Gia Lượng cặp mắt lão luyện, giỏi về quan sát, ông ta thấy Vương Bạch Lệ động tác đình chỉ bước chân, đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, chỉ có tiếng khóc làm rung động hai bờ vai, ông ta biết mình sử dụng đòn cân não đã tác dụng, Vương Bạch Lệ đã là do dự như bị điểm trúng chỗ yếu huyệt, ông ta đã thấy còn một chút may mắn vào phút cuối, chỉ cần thêm chút lợi ích cho Vương Bạch Lệ, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết.

Hắn đi đến bên người Vương Bạch Lệ, nhỏ nhẹ nói:

– Bạch Lệ, chỉ cần em không đem việc này nói ra ngoài, anh cam đoan đối với em, anh sẽ tận lực dùng hết khả năng đền bù tổn thất cho em, kể cả tiền tài cùng quyền lợi, được không?

Điền Gia Lượng vừa nói vừa giữ chặt tay của cô, thuận tay đem cửa phòng khóa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook