Chương 16:
Samson
16/01/2024
Sự tình khác thường tất là có khả nghi, xem ra Trần Tiêu Tử trước sau dáng điệu xuống nước, không có vấn đề mới là lạ chứ, cho nên trong lòng hắn âm thầm để ý, bắt đầu theo vào nhà, không ngừng quan sát chung quanh…
Nhưng vừa vào nhà, Đinh Nhị Cẩu liền hoảng sợ, trong phòng trên ghế đẩu có một phụ nữ đang ngồi, tuy rằng tiều tụy, nhưng Đinh Nhị Cẩu có thể thề rằng, đó là người phụ nữ đầu tiên hắn gặp, quá xinh đẹp, đáng tiếc là, ánh mắt như không có hồn, không có một chút sức sống, càng làm giật mình hơn là trên cổ chân cô còn có một sợi dây xích, mà đầu xích sắt thì khóa ở tại mé trên chân giường.
Trong tay ôm một đứa bé, đang cho bú sữa, thấy có người lạ tiến vào cũng không tránh né, hơn nửa bầu vú trắng nõn cứ như vậy hớ hênh trước mắt Đinh Nhị Cẩu.
– Tiêu Tử, đây là…….?
– À.. đây là vợ của tôi, có bệnh thần kinh, thường xuyên đi ra ngoài đánh cắn người, mà tôi lại không tiền cho cô đi khám bệnh, bất đắc dĩ, mới đem khóa lại, cậu ngồi chơi, tôi đi rót nước cho cậu uống.
Vừa dứt lời, Trần Tiêu Tử đi vào trong.
Nhưng ngay lúc Trần Tiêu Tử vừa đi, trong nháy mắt, người phụ nữ kia phảng phất là đang hoá đá sống lại, nhìn chằm chằm Đinh Nhị Cẩu, hai môi khẽ nhấp nháy như muốn nói điều gì đó, mà trong ánh mắt cũng rất là vội vàng, hoàn toàn không còn thấy như ánh mắt vừa rồi ngây dại như điên.
Đinh Nhị Cẩu mở to hai mắt nhìn, hắn thật sự là không rõ đây có phải là một người mang bệnh thần kinh không?
Ánh mắt cô ấy nhìn đến hắn như tìm kiếm sự sống, có vẻ càng thêm vội vã xao động, không ngừng tái diễn lời nói thầm thì bằng đôi môi, Đinh Nhị Cẩu tuy rằng không hiểu cách nhìn môi đoán được câu, nhưng là câu này rất đơn giản, hắn nhìn đôi môi cô nhấp nháy thì hắn vẫn có thể hiểu, hình như là:
– Cứu tôi.. cứu tôi…
Trần Tiêu Tử tiếng bước chân đang đến dần dần gần, người phụ nữ này lại khôi phục dáng điệu đờ đẫn, giờ này Đinh Nhị Cẩu đã chắc chắn, người phụ nữ này không phải là cái gì mắc bệnh thần kinh, vấn đề này bên trong nhất định là có chuyện.
– Người anh em.. uống nước…
– Tiêu Tử, vợ anh rất xinh đẹp a, ông anh thật là có diễm phúc.
– Ưm.. cái gì mà diễm phúc với không diễm phúc, đều là vì đứa con mà sống, cậu xem cô ấy kìa, bởi vì mắc bệnh thần kinh, sợ đi ra ngoài gây chuyện, bất đắc dĩ khóa chân ở nhà, trong ngoài gì cũng đều là một mình tay tôi lo hết, hàng ngày kiếm ăn cũng không dễ dàng đâu.
– Đáng tiếc. !!!. À.. Tiêu Tử, anh thật không biết nguyên nhân nhà Lão Xuyên mất bò sao ?
– Người anh em, lời này cũng không thể nói lung tung, một con bò ít nhất cũng có thể bán ba, bốn ngàn.. nếu như bị bắt là hình phạt ngồi tù đấy, hơn nữa, mấy ngày nay tôi đều đến nhà Vương Lão Hổ chơi mạt chược, tối hôm qua đánh cả đêm, ai dà….. chúng ta không có bài bạc, chỉ là đánh bài đùa chơi, cho nên việc này tôi thật không biết, cậu nếu không tin, cậu đi hỏi Vương Lão Hổ, tôi nói đều là sự thật cả.
– Anh Tiêu Tử, tôi cũng chỉ là hỏi thăm một chút, được rồi, phỏng chừng con bò hiện tại đã bị ăn thịt, nói không chừng đã hóa thành phân, đi chỗ nào mà tìm ra đây, bất quá mấy ngày nay tình hình có chút căng, anh cẩn thận một chút, hiện tại thôn sắp bắt đầu bầu cử thôn ủy hội, xếp tôi chắc là lại phải ở tại thôn Lô Gia Lĩnh rồi, các anh cẩn thận một chút.
Đinh Nhị Cẩu âm trầm hé lộ tin tức trọng yếu.
– Trưởng đồn Hoắc ở đây, chúng ta đây có thể an tâm ngủ, yên tâm đi, người anh em, đây là tôi có một ít thành ý, về sau có tin gì tốt, nhớ cho tôi biết một tí là được.
Trần Tiêu Tử đưa tiễn Đinh Nhị Cẩu ra đến cửa nhà, một bàn tay dúi vào trong túi Đinh Nhị Cẩu, không biết bỏ trong đó bao nhiêu tiền.
– Anh Tiêu Tử, làm cái gì vậy, là anh em với nhau, sao anh phải làm vậy? Anh kiếm ăn cũng đâu có dễ dàng gì….
– Không có gì, không có gì, tiền này là tối hôm qua thắng.
Còn chưa nói hết, Trần Tiêu Tử một cái tát đánh tại chính mình ngoài miệng, vừa mới nói không đánh bài ăn bạc, hiện tại còn nói đây là mình thắng, cũng may là Đinh Nhị Cẩu cũng không nói gì thêm, hắn cười cười bỏ đi.
Ngoặt qua một cái đầu hẻm, Đinh Nhị Cẩu đưa tay vào trong túi quần, rõ ràng là tiền, một..hai tờ tổng cộng là năm tờ tiền, Trần Tiêu Tử thật sự là hào phóng nha, nhìn hắn nhà rách nát, không giống như là người có tiền, nhưng là tiền này là từ đâu mà có !!!
Đinh Nhị Cẩu do dự chuyện này có nên nói Hoắc Lữ Mậu biết hay không, nghĩ đến lời của Điền Ngạc Như…, trong lòng không khỏi giật mình, nhớ đến là chính mình có thể đóng vai trò ở trước mặt Hoắc Lữ Mậu thành thật, nhưng là không được thân cận quá, thân cận quá thì Điền Ngạc Như cùng Khấu Đại Bằng sẽ không bỏ qua chính mình, xem ra có đôi khi nắm giữ người khác bí mật cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng mà người phụ nữ bị khóa chân là ai ? Tại sao phải biểu lộ như vậy, có một chút khẳng định, người phụ nữ kia không phải như lời nói của Trần Tiêu Tử là mắc bệnh tâm thần.
– Có phát hiện gì không?
Một giờ sau, ba người gặp lại tại thôn ủy hội. Hoắc Lữ Mậu hỏi.
– Cái gì cũng không còn phát hiện, thời gian trôi qua mười mấy tiếng rồi, trong thôn người đến, người đi, một điểm dấu vết cũng không tìm được.
Trương Cường nói, hắn là xuất thân từ trường chính quy cảnh sát, cho nên khi phá án thì đầu tiên là nghĩ tới hiện trường còn có bao nhiêu dấu vết.
– Nhị Cẩu, còn cậu, có phát hiện gì không ?
– Um…..không có… không có phát hiện cái gì.
Đinh Nhị Cẩu do dự một chút, không có nói ra, Trương Cường không có chú ý, nhưng sự do dự của Đinh Nhị Cẩu đã rơi vào trong mắt Hoắc Lữ mậu.
– Vậy đi thôi, trở về rồi hãy tính.
Hoắc Lữ Mậu nói.
– Trưởng đồn Hoắc, ăn cơm rồi hãy đi.
Từ bên trong ủy ban Thôn đi đến một người đàn ông trung niên, đó là bí thư chi bộ Lý Kiến Thiết thôn Lô Gia Lĩnh, Lý Lão Xuyên là anh của ông ta.
– Bí thư Lý, trong đồn còn có một đống việc, để hôm nào khác đi, chuyện mất bò tôi sẽ còn trở lại đây mà..
Hoắc Lữ Mậu cùng Lý Kiến Thiết chào hỏi xong, sau đó liền lên xe đi.
Nhưng vừa vào nhà, Đinh Nhị Cẩu liền hoảng sợ, trong phòng trên ghế đẩu có một phụ nữ đang ngồi, tuy rằng tiều tụy, nhưng Đinh Nhị Cẩu có thể thề rằng, đó là người phụ nữ đầu tiên hắn gặp, quá xinh đẹp, đáng tiếc là, ánh mắt như không có hồn, không có một chút sức sống, càng làm giật mình hơn là trên cổ chân cô còn có một sợi dây xích, mà đầu xích sắt thì khóa ở tại mé trên chân giường.
Trong tay ôm một đứa bé, đang cho bú sữa, thấy có người lạ tiến vào cũng không tránh né, hơn nửa bầu vú trắng nõn cứ như vậy hớ hênh trước mắt Đinh Nhị Cẩu.
– Tiêu Tử, đây là…….?
– À.. đây là vợ của tôi, có bệnh thần kinh, thường xuyên đi ra ngoài đánh cắn người, mà tôi lại không tiền cho cô đi khám bệnh, bất đắc dĩ, mới đem khóa lại, cậu ngồi chơi, tôi đi rót nước cho cậu uống.
Vừa dứt lời, Trần Tiêu Tử đi vào trong.
Nhưng ngay lúc Trần Tiêu Tử vừa đi, trong nháy mắt, người phụ nữ kia phảng phất là đang hoá đá sống lại, nhìn chằm chằm Đinh Nhị Cẩu, hai môi khẽ nhấp nháy như muốn nói điều gì đó, mà trong ánh mắt cũng rất là vội vàng, hoàn toàn không còn thấy như ánh mắt vừa rồi ngây dại như điên.
Đinh Nhị Cẩu mở to hai mắt nhìn, hắn thật sự là không rõ đây có phải là một người mang bệnh thần kinh không?
Ánh mắt cô ấy nhìn đến hắn như tìm kiếm sự sống, có vẻ càng thêm vội vã xao động, không ngừng tái diễn lời nói thầm thì bằng đôi môi, Đinh Nhị Cẩu tuy rằng không hiểu cách nhìn môi đoán được câu, nhưng là câu này rất đơn giản, hắn nhìn đôi môi cô nhấp nháy thì hắn vẫn có thể hiểu, hình như là:
– Cứu tôi.. cứu tôi…
Trần Tiêu Tử tiếng bước chân đang đến dần dần gần, người phụ nữ này lại khôi phục dáng điệu đờ đẫn, giờ này Đinh Nhị Cẩu đã chắc chắn, người phụ nữ này không phải là cái gì mắc bệnh thần kinh, vấn đề này bên trong nhất định là có chuyện.
– Người anh em.. uống nước…
– Tiêu Tử, vợ anh rất xinh đẹp a, ông anh thật là có diễm phúc.
– Ưm.. cái gì mà diễm phúc với không diễm phúc, đều là vì đứa con mà sống, cậu xem cô ấy kìa, bởi vì mắc bệnh thần kinh, sợ đi ra ngoài gây chuyện, bất đắc dĩ khóa chân ở nhà, trong ngoài gì cũng đều là một mình tay tôi lo hết, hàng ngày kiếm ăn cũng không dễ dàng đâu.
– Đáng tiếc. !!!. À.. Tiêu Tử, anh thật không biết nguyên nhân nhà Lão Xuyên mất bò sao ?
– Người anh em, lời này cũng không thể nói lung tung, một con bò ít nhất cũng có thể bán ba, bốn ngàn.. nếu như bị bắt là hình phạt ngồi tù đấy, hơn nữa, mấy ngày nay tôi đều đến nhà Vương Lão Hổ chơi mạt chược, tối hôm qua đánh cả đêm, ai dà….. chúng ta không có bài bạc, chỉ là đánh bài đùa chơi, cho nên việc này tôi thật không biết, cậu nếu không tin, cậu đi hỏi Vương Lão Hổ, tôi nói đều là sự thật cả.
– Anh Tiêu Tử, tôi cũng chỉ là hỏi thăm một chút, được rồi, phỏng chừng con bò hiện tại đã bị ăn thịt, nói không chừng đã hóa thành phân, đi chỗ nào mà tìm ra đây, bất quá mấy ngày nay tình hình có chút căng, anh cẩn thận một chút, hiện tại thôn sắp bắt đầu bầu cử thôn ủy hội, xếp tôi chắc là lại phải ở tại thôn Lô Gia Lĩnh rồi, các anh cẩn thận một chút.
Đinh Nhị Cẩu âm trầm hé lộ tin tức trọng yếu.
– Trưởng đồn Hoắc ở đây, chúng ta đây có thể an tâm ngủ, yên tâm đi, người anh em, đây là tôi có một ít thành ý, về sau có tin gì tốt, nhớ cho tôi biết một tí là được.
Trần Tiêu Tử đưa tiễn Đinh Nhị Cẩu ra đến cửa nhà, một bàn tay dúi vào trong túi Đinh Nhị Cẩu, không biết bỏ trong đó bao nhiêu tiền.
– Anh Tiêu Tử, làm cái gì vậy, là anh em với nhau, sao anh phải làm vậy? Anh kiếm ăn cũng đâu có dễ dàng gì….
– Không có gì, không có gì, tiền này là tối hôm qua thắng.
Còn chưa nói hết, Trần Tiêu Tử một cái tát đánh tại chính mình ngoài miệng, vừa mới nói không đánh bài ăn bạc, hiện tại còn nói đây là mình thắng, cũng may là Đinh Nhị Cẩu cũng không nói gì thêm, hắn cười cười bỏ đi.
Ngoặt qua một cái đầu hẻm, Đinh Nhị Cẩu đưa tay vào trong túi quần, rõ ràng là tiền, một..hai tờ tổng cộng là năm tờ tiền, Trần Tiêu Tử thật sự là hào phóng nha, nhìn hắn nhà rách nát, không giống như là người có tiền, nhưng là tiền này là từ đâu mà có !!!
Đinh Nhị Cẩu do dự chuyện này có nên nói Hoắc Lữ Mậu biết hay không, nghĩ đến lời của Điền Ngạc Như…, trong lòng không khỏi giật mình, nhớ đến là chính mình có thể đóng vai trò ở trước mặt Hoắc Lữ Mậu thành thật, nhưng là không được thân cận quá, thân cận quá thì Điền Ngạc Như cùng Khấu Đại Bằng sẽ không bỏ qua chính mình, xem ra có đôi khi nắm giữ người khác bí mật cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng mà người phụ nữ bị khóa chân là ai ? Tại sao phải biểu lộ như vậy, có một chút khẳng định, người phụ nữ kia không phải như lời nói của Trần Tiêu Tử là mắc bệnh tâm thần.
– Có phát hiện gì không?
Một giờ sau, ba người gặp lại tại thôn ủy hội. Hoắc Lữ Mậu hỏi.
– Cái gì cũng không còn phát hiện, thời gian trôi qua mười mấy tiếng rồi, trong thôn người đến, người đi, một điểm dấu vết cũng không tìm được.
Trương Cường nói, hắn là xuất thân từ trường chính quy cảnh sát, cho nên khi phá án thì đầu tiên là nghĩ tới hiện trường còn có bao nhiêu dấu vết.
– Nhị Cẩu, còn cậu, có phát hiện gì không ?
– Um…..không có… không có phát hiện cái gì.
Đinh Nhị Cẩu do dự một chút, không có nói ra, Trương Cường không có chú ý, nhưng sự do dự của Đinh Nhị Cẩu đã rơi vào trong mắt Hoắc Lữ mậu.
– Vậy đi thôi, trở về rồi hãy tính.
Hoắc Lữ Mậu nói.
– Trưởng đồn Hoắc, ăn cơm rồi hãy đi.
Từ bên trong ủy ban Thôn đi đến một người đàn ông trung niên, đó là bí thư chi bộ Lý Kiến Thiết thôn Lô Gia Lĩnh, Lý Lão Xuyên là anh của ông ta.
– Bí thư Lý, trong đồn còn có một đống việc, để hôm nào khác đi, chuyện mất bò tôi sẽ còn trở lại đây mà..
Hoắc Lữ Mậu cùng Lý Kiến Thiết chào hỏi xong, sau đó liền lên xe đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.