Chương 177:
Samson
19/01/2024
– Chủ nhiệm Đinh, anh ngồi xuống trước nghỉ một lát, tôi đi sắp xếp phòng ở cho anh!
Lưu Tam mặc dù cũng nhỏ tuổi, nhưng ở trong thôn lo liệu mọi việc cho chủ nhiệm, đồng thời phụ trách trị an trong thôn.
Tiễn Lưu Tam đi ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu bấm số điện thoại của Dương Phụng Tê.
– Alô, xin lỗi là ai vậy?
Đinh Nhị Cẩu nghe được tiếng của Dương Phụng Tê cả người hắn cũng thay đổi, dù cách xa vạn dặm, cũng có thể cảm nhận được như ánh mặt trời ấm áp.
– Em là Đinh Nhị Cẩu đây!
– Là em? Đang ở nơi nào vậy? Chị nhớ số điện thoại ở đơn vị em không phải là số này mà?
Dương Phụng Tê rất vui mừng, từ sau cái ngày Đinh Nhị Cẩu gọi cuộc điện thoại kia báo tin tốt về sau, cô đã không có tin tức gì về Đinh Nhị Cẩu, Dương Phụng Tê không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa, cho nên phòng ngừa chuyện không hay cho hắn, cô đã không dám gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu.
– Đây là điện thoại phòng làm việc của em, em không còn làm cảnh sát nữa, bây giờ đang lọt thỏm ở trong một cái khe núi làm chủ nhiệm một khu vực!
– Có phải bị như vậy là vì chuyện của chị?
Dương Phụng Tê hơi thở có chút dồn dập, Đinh Nhị Cẩu cũng cảm nhận nghe được, bên trong ý tứ là bao hàm biết bao lo lắng, chính điều này khiến trong lòng hắn hơi chút dễ chịu.
– Cũng không phải hoàn toàn là như thế! Em chỉ muốn thay đổi một chút hoàn cảnh, hy vọng tương lai sau này sẽ tốt hơn mà thôi! Bây giờ em có việc muốn nhờ chị hỗ trợ giùm!
– Chuyện gì, em cứ nói, có phải cần tiền, bao nhiêu chị sẽ đưa!
– Không phải là chuyện tiền, hôm nay em vừa tới nhậm chức, thì đã gặp một vấn đề khó khăn không nhỏ, chị có mạng lưới người thân cận bên ngoài nhiều, quan hệ rộng rãi, có kiến thức hiểu biết, nếu không thì tư vấn cho em cũng được, cái thôn ở trong núi này có hơn một trăm vạn cân lê đến bây giờ cũng bán chưa được, mà nhiệm vụ của em thì cần phải hổ trợ người dân tìm cách giải quyết bán ra!
– À..thì ra là việc này, chuyện buôn bán hoa quả, chị thật sự không biết, nhưng em yên tâm, chị lập tức đi hỏi thăm giùm, xem có phương pháp nào có thể bán được!
– Vâng cám ơn chị, em biết chuyện này gây khó khăn cho chị, coi như giúp em nhé! Nếu bán không được số lê này, dân chúng trong thôn coi như là năm nay làm không công bị đói chết mất!
– Chị sẽ tìm cách giải quyết cho em chuyện này, mà em không có sao chứ?
– Không có việc gì, em rất khỏe! Cám ơn chị!
– Cám ơn cái gì mà cám ơn, những lời này đúng ra là chị phải nói với em, chị hiện tại mỗi buổi tối đều có thể ngủ được rồi, cám ơn em!
– Không cần nói nhiều, chỉ cần chị vui vẻ là tốt rồi!
– Cám ơn, chị đang rất vui vẻ, à mà này, chất lượng của lê ở đó như thế nào vậy?
– Rất tốt, giống trồng từ viện phát triễn nông nghiệp Bắc Kinh hợp tác thay đổi, vỏ mỏng, dày cơm, ăn rất ngon miệng!
– Nếu vậy chị sẽ sắp xếp người đi dò la tìm mối mua lê ngay!
– Điện thoại của em hiện tại không dám dùng, nếu như có chuyện gì, chị cứ gọi số điện thoại này nha!
– Nếu nghiêm trọng như vậy, có biện pháp nào lên mạng được không?
– Nơi này có đường dây điện thoại, chắc là có thể được!
– Chị sẽ mau chóng gửi qua cho em mấy tấm thẻ điện thoại, với lại ngoài chuyện chị cho người đi tìm cách bán lê cho em, chính em cũng cần thông qua mạng lưới Internet, Google, Blogger đều phải tận dụng tất cả, như vậy cơ hội thành công lớn hơn một chút!
– Vâng! Chủ ý này không tệ, chúng ta nội ứng ngoại hợp, đêm nay em sẽ đi tìm hiểu một chút tổng cộng có bao nhiêu vạn cân lê tồn đọng đã!
– Xem ra em rất nhiệt tình với chuyện này, nếu mai sau thật sự không muốn làm nữa, cứ đến nơi này của chị mà làm nhé, chỗ của chị luôn luôn hoan nghênh em!
– Hì… quên đi chị ạ! Nơi đó tính chuyên nghiệp quá mạnh mẽ, em không làm được đâu!
– Đâu phải chuyện gì sinh ra cũng biết, chị có thể bồi dưỡng, huấn luyện em mà, thế nào, suy tính kỹ lại một chút đi nhé!
…
Sau khi Lưu Tam sắp xếp xong phòng ở trời đã tối rồi, Đinh Nhị Cẩu định cùng đi Lưu Tam vào trong thôn xem xét tình hình một chút, nhưng người nhà Lưu Tam tới nói đứa nhỏ, con của anh trai Lưu Tam phát sốt, phải nhanh mang đi lên trạm xá đoán bệnh, anh Lưu Tam thì không ở nhà, nên Lưu Tam phải trở về đưa đứa nhỏ đi xem bệnh.
Vì thế dự định Đinh Nhị Cẩu không đi được, toàn bộ tòa nhà hiện giờ trống rỗng, ngoại trừ Đinh Nhị Cẩu, không có một người, vắng ngắt, cũng không có ai nói cho hắn biết làm như thế nào ăn cơm, cáu này xong đời hắn rồi, chẳng lẽ suốt đêm nay nhịn đói.
Đinh Nhị Cẩu thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, lúc này mới nhớ tới từ sáng sớm hôm nay đến bây giờ còn chưa có ăn uống gì, bụng đói đã bắt đầu kêu gào ọt ọt.
Không được, nếu đã đi tới thôn Lê Viên, Lưu Hương Lê phải phụ trách việc ăn uống của mình chứ, Đinh Nhị Cẩu một chút cũng thật không ngờ, Lưu Hương Lê là cỡ nào chán ghét hắn, trong suy nghĩ của cô, hắn chỉ là một tên nhóc được mạ vàng dựa vào mối quan hệ với lãnh đạo mà thôi!
Thôn Lê Viên, các ngôi nhà lưa thưa nằm cách khoãng xa xa với nhau, trên đường Đinh Nhị Cẩu vừa đi vừa hỏi thăm nhà chủ nhiệm Lưu Hương Lê, khi kiếm đến được tới nhà cô, thì trời đã tối đen rồi, Đinh Nhị Cẩu đứng ở ngoài cửa ra vào nhìn xung quanh, bên trong trong nhà, một gian phòng có ngọn đèn, nhưng nhìn không có gặp người, lúc đang muốn kêu cửa, phía sau lưng có giọng nói lanh lảnh làm hắn sợ tới mức chết khiếp.
– Ông là ai? Hơn nửa đêm ở trong đây làm gì?
Đinh Nhị Cẩu vừa nghe là cái giọng của một thiếu nữ, mới đâu còn tưởng là Lưu Hương Lê, nhưng khi xoay mặt lại thì thấy cách vài bước chân, một cô gái tuổi còn trẻ đang đứng ở nơi đó, tuy rằng trời đã tối rồi, nhìn không rõ cô gái như thế nào nhưng dáng người thực thanh tú, mái tóc thắt hai bím, trong giọng nói rất là khó chịu.
– Xin chào, tôi tìm chủ nhiệm Lưu Hương Lê, xin hỏi cô là…?
– Ông không cần phải hỏi tôi là ai, tôi hỏi ông là ai, vì sao đứng ở chỗ này, chẳng lẽ ông không biết cánh cửa này ông không thể bước vào sao?
– Vì.. vì sao?
– Bởi vì căn nhà này không có đàn ông, cho nên bất kỳ người đàn ông khác nào đều không thể đi vào nhà, nếu đi vào, cũng sẽ bị đánh gãy chân!
Cô gái giọng điệu lạnh băng sương.
– Này, tôi không biết có..quy định này, tôi là…
– Được rồi, ông là ai, tôi cũng không quan tâm, rời khỏi đây nhanh lên, nếu không tôi gọi Lưu Tam đến đánh gãy chân của ông bây giờ…
Trước đó hơn tiếng đồng hồ, Lưu Hương Lê đắm chìm trong sự bực bội cáu gắt, đợi cho tâm trí bình tỉnh lại, sau khi dọn cơm ra bàn ăn, theo thói quen cô cởi sạch quần áo đi vào nhà tắm…
Đứng ở trước tấm gương cũ kỷ nhìn thân thể hoàn mỹ của mình, da thịt trắng noãn hiện ra hồng hào, khuôn mặt trái xoan từng bộ phận bố cục cân xứng, lông mi thật dài buộc vòng quanh một đôi mắt to không ngừng chớp động mê người, nhìn xem đôi môi hồng đỏ mọng dù chưa có đánh son, Lưu Hương Lê nhịn không được mình, cũng muốn tự hôn lên một cái, đầu lưỡi hồng hồng ngẫu nhiên thè lưỡi ra liếm đôi môi gợi cảm mê người, bất kể người đàn ông nào cũng đều khó chống cự với động tác trong lúc lơ đảng của cô trong lúc này.
Bộ ngực vun đầy sau khi thoát ly cái áo lót ngực bó sát người, giống như bất mãn chủ nhân ngược đãi, nổi giận đùng đùng muốn phóng lên trời, đầu đỉnh núm vú như trái anh đào chín muồi hồng nhuận phơn phớt, bờ eo thon bé bỏng co dãn như chịu không được khi đàn ông nắm chặt, bằng phẳng bụng dưới là một cái âm hộ với hai mép lớn phồng to nhô thật cao, chính giữa cái khe kia là khu vực thần thánh của bao kẻ đàn ông tha thiết ước mơ? Đó là một mảnh đất hoang, đã bị bỏ hoang phế trong một thời gian khá dài chưa có ai may mắn tiếp tục khai khẩn.
Lưu Hương Lê đang ngắm mình trong gương, cô chợt nhớ lại hành động của Nhị Cẩu vừa rồi khi cơn gió núi thổi thốc mạnh vào phía trước người cô, ánh mắt dâm tà của hắn khi liếc nhìn vào nơi cái âm hộ của cô đang bị tạo hóa trêu ngươi như vạch trần ra cho hắn thấy sự phổng phao nung núc từ nơi thần bí của cô, môi mím chặt lại, cô thầm mắng “ thằng nhóc lưu manh..”
Với tay cầm lấy cái quần lót màu vàng chanh mỏng tang vì đã được Lưu Hương Lê sử dụng khá lâu rồi, cái quần Lưu Hương Lê vừa cỡi ra vắt lên trên cái thùng gỗ tròn lớn dùng để tắm rửa, dưới đáy quần lót có hai vệt nhỏ trăng trắng song song chạy dài dọc theo vị trí hai mép nhỏ âm hộ đã khô đóng lại thành vết bợn thô ráp, Lưu Hương Lê tự giận lấy chính bản thân mình, có lẽ vì sự đòi hỏi sinh lý theo bản năng của người đàn bà đã từ lâu không có được sự ân ái, nên khi thoáng qua Lưu Hương Lê cũng thấy được ở đũng quần Nhị Cẩu u lên một cục to sau khi hắn vừa lén liếc nhìn cô, trong nháy mắt dưới háng Lưu Hương Lê thấy hơi mát lạnh, cứ ngỡ rằng là do làn gió thổi qua, giờ xem xét kỹ lại thì cô mới biết đó là dịch nhờn âm thầm từ cửa miệng âm đạo tiết ra mà giờ đây đã khô quánh lại.
Không biết là vô tình hay là cố ý, Lưu Hương Lê ngón tay lướt qua môi mật của mình, mặc dù chỉ là nhẹ nhàng chạm đến, nhưng lại khiến người đàn bà thường xuyên chỉ có một mình trống vắng lại cảm thấy toàn thân đột nhiên nóng khô, trong lòng tránh không khỏi hưng phấn, loại tịch mịch này là khó qua đấy, Lưu Hương Lê mặc dù không phải là người đàn bà lã lơi ong bướm dâm đãng, nhưng cũng là người bình thường nhu cầu sinh lý, trong khoảng thời gian dài từ khi chồng mất, dục vọng không được thỏa mãn mà phải đè nén tính dục, mỗi khi cơ thể đòi hỏi, cũng chỉ có thể dựa vào tự an ủi giải quyết, thật sự chịu đựng khổ sở.
Lưu Hương Lê một bên dùng tay tự an ủi, vừa hồi tưởng lại khi cùng với chồng mình Hà Kiến Bình lúc ân ái lần đầu tiên, khi ấy Lưu Hương Lê vẫn còn là trinh nữ, lúc thấy dương vật của Hà Kiến Bình thì cô vô cùng sợ hãi, không tin rằng thân thể mình có thể chịu được dương vật lớn như vậy cắm vào âm đạo, dưới sự dụ dỗ của Hà Kiến Bình, cô mới nhắm mắt lại, dâng ra đêm đầu tiên cái ngàn vàng của mình.
Lúc đầu khấc dương vật mới chen lân vào cửa miệng âm đạo, Lưu Hương Lê đau đến cơ hồ muốn bất tỉnh, chảy thật là nhiều máu, nhưng rất nhanh, thống khổ liền biến thành khoái hoạt, sướng đến linh hồn cô cơ hồ bay lên trời, từ sau ngày ấy, số lần giao hợp gia tăng theo tình ái, cô quả thực yêu chết khi bị Hà Kiến Bình dùng lấy các loại tư thế và tốc độ đút vào rút ra tạo nên khoái cảm, hiện tại vì chưa thỏa mãn dục vọng nên lúc hồi tưởng lại càng thêm kích thích vô cùng.
– A! Tiếp tục, ừ… muốn, còn muốn….!
Lưu Hương Lê rên rỉ dùng ngón tay đẩy ra môi mật dò vào âm đạo kịch liệt vỗ về chơi đùa, mãi đến khi toàn thân run run, Lưu Hương Lê chỉ cảm thấy thân thể như không có nửa phần khí lực, từ chỗ sâu nhất bên trong âm đạo hàng loạt co rút lại tiếp tục co rút…
– A…..!
Lưu Hương Lê thật dài kêu ra một tiếng, tiếng rên rỉ phóng thích từ sâu trong cổ họng, âm thanh ẩn chứa mấy năm bị áp lực mỗi khi dục vọng lên cơn bùng nổ, tựa hồ kèm theo một tiếng khẽ kêu rên mà được giải tỏa tan thành mây khói, một ít dịch nhờn từ âm đạo tiết ra, Lưu Hương Lê trên khuôn mặt ửng đỏ càng ngày càng đậm, mặc dù đã đem tất cả dục vọng chuyễn hóa thành chất lỏng bắn ra, nhưng sâu thẳm bên trong cơ thể vẫn có cảm giác không thể tận hứng, không có thoải mái tận cùng, tựa hồ có thứ gì ngăn cản dưới cửa ra vào của âm đạo, hết lần này tới lần khác chính mình lại bất lực phóng thích triệt để, một loại rất buồn bực khó chịu..
– Ai..ngoài cửa ầm ĩ ồn ào cái gì vậy?
Lưu Hương Lê tựa hồ cũng là trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, nghe được bên ngoài âm thanh ồn ào, cô cuống quít đơn giản khoát lấy một cái áo ngủ đi ra, mấy giọt nước li ti dần dần chảy xuống, trắng tinh trên lồng ngực cũng có vài giọt bọt nước lòe sáng.
Lúc này trong nhà cửa mở ra rồi, Đinh Nhị Cẩu lập tức liền nhận ra là chủ nhiệm Lưu Hương Lê thì phải.
Lưu Hương Lê hiển nhiên chưa có kịp lau khô thân thể liền đi ra, áo ngủ mỏng tang ướt đẫm trong suốt, đầu tiên đem hai bầu vú hiển hiện ra dị thường rõ ràng, cái này so với lột ra trần truồng xuất hiện ở trước mặt Đinh Nhị Cẩu càng thêm hấp dẫn hơn, thứ hai là phía dưới nơi khu vực riêng tư địa phương cũng ướt át như trổ hết tài năng khoe sắc, rất nhanh liền đem cái âm hộ của Lưu Hương Lê bán đứng, bên trong cái quần lót màu xanh hai mép phồng lên rỏ ràng, mờ mờ một cái khe ngay chính giữa hình thành so sánh rõ ràng mà không hề có bất cứ sợi lông mu đen nào bải vệ khỏa lấp, Đinh Nhị Cẩu hơi thở dốc nặng nề làm đánh thức Lưu Hương Lê giật mình.
– Chủ nhiệm Lưu, là tôi Đinh Trường Sinh!
– Cậu tới làm gì, sao không ở lại phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì mà đến đây?
Lưu Hương Lê một tay kéo khép cánh cửa lại, ý cô không có muốn cho Đinh Nhị Cẩu đi vào, một mùi thơm từ cái bàn ăn trong nhà nhè nhẹ thoang thoảng bay ra hòa quyện mùi thơm nhàn nhạt từ trong thân thể của cô, Đinh Nhị Cẩu tuy rằng thấy không rõ trong bàn là cái gì, nhưng là mùi thức ăn lại giống xông vào xoang mũi của hắn, cái bao tử đang đói lấn át đang tất cả những mùi hương khác.
– Là như thế này, chủ nhiệm Lưu, tôi vừa rồi ở trong thôn biết một chút năm nay tình huống thu hoạch lê, thật là một mùa thu hoạch lớn, nhưng cũng là nan đề khó khăn, lê bán không được…
– Chuyện này ai cũng biết, cậu đừng có nói nhảm nữa, cậu có còn chuyện nào khác nói không hả?
Kế bên cô gái trẻ nghe Đinh Nhị Cẩu nói bậy bạ, nhịn không được lại muốn bắt đầu mắng hắn.
– Đừng nóng nảy nghe tôi nói xong đã, tôi vừa liên hệ với người bạn của tôi, hắn đã đáp ứng ta lập tức liền liên hệ các nơi buôn bán hoa quả, trong đó có nhà máy chế biến lê rất lớn, phỏng chừng sẽ rất mau sẽ có kết quả, tôi cam đoan, trong vòng nửa tháng, nhất định đem tất cả lê của thôn Lê Viên sở hữu đều bán đi!
Đinh Nhị Cẩu khoác lác khoe khoang thêm mắm muối, chỉ vì hiện tại cực đói rồi chỉ muốn vào nhà Lưu Hương Lê kiếm cơm ăn cho no rồi tính sau.
– Điều cậu nói là sự thật? Chờ tôi một chút..
Lưu Hương Lê dưới sự kích động, lật đật vội vàng chạy vào trong phòng thay đổi quần áo, khi bước ra bàn tay nắm lấy cánh tay của Đinh Nhị Cẩu, lập tức đem Đinh Nhị Cẩu kéo gần lại trong cửa nhà.
– Đương nhiên là thật, nếu không tin các người cũng đâu có cách nào bán lê được!
Đinh Nhị Cẩu nói xong, cũng thừa cơ vào bước vào bên trong nhà, ngoài cửa cô gái trẻ tức giận trợn mắt há hốc mồm nhìn theo.
– Chị dâu, chị làm gì vậy? Chị đã từng nói bất cứ người đàn ông nào cũng không thể tiến vào trong cái cửa nhà này hay sao?
– Con bé chết tiệt kia, mau vào, nói mò mẩm tầm bậy gì đâu, hắn không phải người lạ, là chủ nhiệm Đinh mới tới, em không nghe thấy có thể giúp chúng ta bán lê ấy ư, em cũng vào nhà đi!
Lưu Hương Lê xấu hổ đỏ mặt, quay đầu dạy dỗ em chồng của mình.
Cô gái trẻ tuy rằng không muốn đi vào, nhưng rốt cuộc là lo lắng cho chị dâu mình, vì thế cũng bước vào trong, Đinh Nhị Cẩu thì quá đói, cho nên không khách sáo, đôi tay tiếp nhận trong tay Lưu Hương Lê chén cơm khi cô mời cùng ăn, cầm đôi đủa hướng trong chén, giả bộ nói chén cơm lớn quá, hắn không ngồi xuống bàn ăn, mà ngồi xổm bên cạnh cái nồi cơm liền ăn ngấu nghiến.
– Này, ông là con quỷ chết đói đầu thai hả, chị dâu tôi chưa có kịp ăn, ông thì chỉ có biết ăn thôi!
Cô gái trẻ rốt cục lại mở miệng bắt đầu mắng Đinh Nhị Cẩu.
– Hì hì chủ nhiệm Lưu, chén canh này chị làm ăn ngon thật, không dối gạt chị, trước đây tôi còn là một kẻ đi xin cơm ăn đấy, sau này có dịp tôi sẽ kể cho chị nghe, ừm.. mặc dù ở trong thôn tôi có dò hỏi, nhưng cũng không có sổ chính xác, trong thôn rốt cuộc có bao nhiêu vạn cân lê còn tồn đọng?
Đinh Nhị Cẩu vừa ăn vừa hỏi.
– Ước chừng hơn một trăm hai mươi vạn cân, cậu nói có người bạn kia, có thể giúp chúng ta bán đi sao?
Lưu Hương Lê lo lắng hỏi tới.
– Không sai, toàn Trung Quốc lớn như vậy, sao mà bán không được, à… nhưng mà cô bé này là ai, vừa vào cửa đã bắt đầu mắng tôi, còn uy hiếp hăm dọa gọi Lưu Tam đánh tôi nữa!
Đinh Nhị Cẩu dùng chiếc đũa chỉ vào cô bé hỏi.
Lưu Tam mặc dù cũng nhỏ tuổi, nhưng ở trong thôn lo liệu mọi việc cho chủ nhiệm, đồng thời phụ trách trị an trong thôn.
Tiễn Lưu Tam đi ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu bấm số điện thoại của Dương Phụng Tê.
– Alô, xin lỗi là ai vậy?
Đinh Nhị Cẩu nghe được tiếng của Dương Phụng Tê cả người hắn cũng thay đổi, dù cách xa vạn dặm, cũng có thể cảm nhận được như ánh mặt trời ấm áp.
– Em là Đinh Nhị Cẩu đây!
– Là em? Đang ở nơi nào vậy? Chị nhớ số điện thoại ở đơn vị em không phải là số này mà?
Dương Phụng Tê rất vui mừng, từ sau cái ngày Đinh Nhị Cẩu gọi cuộc điện thoại kia báo tin tốt về sau, cô đã không có tin tức gì về Đinh Nhị Cẩu, Dương Phụng Tê không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa, cho nên phòng ngừa chuyện không hay cho hắn, cô đã không dám gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu.
– Đây là điện thoại phòng làm việc của em, em không còn làm cảnh sát nữa, bây giờ đang lọt thỏm ở trong một cái khe núi làm chủ nhiệm một khu vực!
– Có phải bị như vậy là vì chuyện của chị?
Dương Phụng Tê hơi thở có chút dồn dập, Đinh Nhị Cẩu cũng cảm nhận nghe được, bên trong ý tứ là bao hàm biết bao lo lắng, chính điều này khiến trong lòng hắn hơi chút dễ chịu.
– Cũng không phải hoàn toàn là như thế! Em chỉ muốn thay đổi một chút hoàn cảnh, hy vọng tương lai sau này sẽ tốt hơn mà thôi! Bây giờ em có việc muốn nhờ chị hỗ trợ giùm!
– Chuyện gì, em cứ nói, có phải cần tiền, bao nhiêu chị sẽ đưa!
– Không phải là chuyện tiền, hôm nay em vừa tới nhậm chức, thì đã gặp một vấn đề khó khăn không nhỏ, chị có mạng lưới người thân cận bên ngoài nhiều, quan hệ rộng rãi, có kiến thức hiểu biết, nếu không thì tư vấn cho em cũng được, cái thôn ở trong núi này có hơn một trăm vạn cân lê đến bây giờ cũng bán chưa được, mà nhiệm vụ của em thì cần phải hổ trợ người dân tìm cách giải quyết bán ra!
– À..thì ra là việc này, chuyện buôn bán hoa quả, chị thật sự không biết, nhưng em yên tâm, chị lập tức đi hỏi thăm giùm, xem có phương pháp nào có thể bán được!
– Vâng cám ơn chị, em biết chuyện này gây khó khăn cho chị, coi như giúp em nhé! Nếu bán không được số lê này, dân chúng trong thôn coi như là năm nay làm không công bị đói chết mất!
– Chị sẽ tìm cách giải quyết cho em chuyện này, mà em không có sao chứ?
– Không có việc gì, em rất khỏe! Cám ơn chị!
– Cám ơn cái gì mà cám ơn, những lời này đúng ra là chị phải nói với em, chị hiện tại mỗi buổi tối đều có thể ngủ được rồi, cám ơn em!
– Không cần nói nhiều, chỉ cần chị vui vẻ là tốt rồi!
– Cám ơn, chị đang rất vui vẻ, à mà này, chất lượng của lê ở đó như thế nào vậy?
– Rất tốt, giống trồng từ viện phát triễn nông nghiệp Bắc Kinh hợp tác thay đổi, vỏ mỏng, dày cơm, ăn rất ngon miệng!
– Nếu vậy chị sẽ sắp xếp người đi dò la tìm mối mua lê ngay!
– Điện thoại của em hiện tại không dám dùng, nếu như có chuyện gì, chị cứ gọi số điện thoại này nha!
– Nếu nghiêm trọng như vậy, có biện pháp nào lên mạng được không?
– Nơi này có đường dây điện thoại, chắc là có thể được!
– Chị sẽ mau chóng gửi qua cho em mấy tấm thẻ điện thoại, với lại ngoài chuyện chị cho người đi tìm cách bán lê cho em, chính em cũng cần thông qua mạng lưới Internet, Google, Blogger đều phải tận dụng tất cả, như vậy cơ hội thành công lớn hơn một chút!
– Vâng! Chủ ý này không tệ, chúng ta nội ứng ngoại hợp, đêm nay em sẽ đi tìm hiểu một chút tổng cộng có bao nhiêu vạn cân lê tồn đọng đã!
– Xem ra em rất nhiệt tình với chuyện này, nếu mai sau thật sự không muốn làm nữa, cứ đến nơi này của chị mà làm nhé, chỗ của chị luôn luôn hoan nghênh em!
– Hì… quên đi chị ạ! Nơi đó tính chuyên nghiệp quá mạnh mẽ, em không làm được đâu!
– Đâu phải chuyện gì sinh ra cũng biết, chị có thể bồi dưỡng, huấn luyện em mà, thế nào, suy tính kỹ lại một chút đi nhé!
…
Sau khi Lưu Tam sắp xếp xong phòng ở trời đã tối rồi, Đinh Nhị Cẩu định cùng đi Lưu Tam vào trong thôn xem xét tình hình một chút, nhưng người nhà Lưu Tam tới nói đứa nhỏ, con của anh trai Lưu Tam phát sốt, phải nhanh mang đi lên trạm xá đoán bệnh, anh Lưu Tam thì không ở nhà, nên Lưu Tam phải trở về đưa đứa nhỏ đi xem bệnh.
Vì thế dự định Đinh Nhị Cẩu không đi được, toàn bộ tòa nhà hiện giờ trống rỗng, ngoại trừ Đinh Nhị Cẩu, không có một người, vắng ngắt, cũng không có ai nói cho hắn biết làm như thế nào ăn cơm, cáu này xong đời hắn rồi, chẳng lẽ suốt đêm nay nhịn đói.
Đinh Nhị Cẩu thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, lúc này mới nhớ tới từ sáng sớm hôm nay đến bây giờ còn chưa có ăn uống gì, bụng đói đã bắt đầu kêu gào ọt ọt.
Không được, nếu đã đi tới thôn Lê Viên, Lưu Hương Lê phải phụ trách việc ăn uống của mình chứ, Đinh Nhị Cẩu một chút cũng thật không ngờ, Lưu Hương Lê là cỡ nào chán ghét hắn, trong suy nghĩ của cô, hắn chỉ là một tên nhóc được mạ vàng dựa vào mối quan hệ với lãnh đạo mà thôi!
Thôn Lê Viên, các ngôi nhà lưa thưa nằm cách khoãng xa xa với nhau, trên đường Đinh Nhị Cẩu vừa đi vừa hỏi thăm nhà chủ nhiệm Lưu Hương Lê, khi kiếm đến được tới nhà cô, thì trời đã tối đen rồi, Đinh Nhị Cẩu đứng ở ngoài cửa ra vào nhìn xung quanh, bên trong trong nhà, một gian phòng có ngọn đèn, nhưng nhìn không có gặp người, lúc đang muốn kêu cửa, phía sau lưng có giọng nói lanh lảnh làm hắn sợ tới mức chết khiếp.
– Ông là ai? Hơn nửa đêm ở trong đây làm gì?
Đinh Nhị Cẩu vừa nghe là cái giọng của một thiếu nữ, mới đâu còn tưởng là Lưu Hương Lê, nhưng khi xoay mặt lại thì thấy cách vài bước chân, một cô gái tuổi còn trẻ đang đứng ở nơi đó, tuy rằng trời đã tối rồi, nhìn không rõ cô gái như thế nào nhưng dáng người thực thanh tú, mái tóc thắt hai bím, trong giọng nói rất là khó chịu.
– Xin chào, tôi tìm chủ nhiệm Lưu Hương Lê, xin hỏi cô là…?
– Ông không cần phải hỏi tôi là ai, tôi hỏi ông là ai, vì sao đứng ở chỗ này, chẳng lẽ ông không biết cánh cửa này ông không thể bước vào sao?
– Vì.. vì sao?
– Bởi vì căn nhà này không có đàn ông, cho nên bất kỳ người đàn ông khác nào đều không thể đi vào nhà, nếu đi vào, cũng sẽ bị đánh gãy chân!
Cô gái giọng điệu lạnh băng sương.
– Này, tôi không biết có..quy định này, tôi là…
– Được rồi, ông là ai, tôi cũng không quan tâm, rời khỏi đây nhanh lên, nếu không tôi gọi Lưu Tam đến đánh gãy chân của ông bây giờ…
Trước đó hơn tiếng đồng hồ, Lưu Hương Lê đắm chìm trong sự bực bội cáu gắt, đợi cho tâm trí bình tỉnh lại, sau khi dọn cơm ra bàn ăn, theo thói quen cô cởi sạch quần áo đi vào nhà tắm…
Đứng ở trước tấm gương cũ kỷ nhìn thân thể hoàn mỹ của mình, da thịt trắng noãn hiện ra hồng hào, khuôn mặt trái xoan từng bộ phận bố cục cân xứng, lông mi thật dài buộc vòng quanh một đôi mắt to không ngừng chớp động mê người, nhìn xem đôi môi hồng đỏ mọng dù chưa có đánh son, Lưu Hương Lê nhịn không được mình, cũng muốn tự hôn lên một cái, đầu lưỡi hồng hồng ngẫu nhiên thè lưỡi ra liếm đôi môi gợi cảm mê người, bất kể người đàn ông nào cũng đều khó chống cự với động tác trong lúc lơ đảng của cô trong lúc này.
Bộ ngực vun đầy sau khi thoát ly cái áo lót ngực bó sát người, giống như bất mãn chủ nhân ngược đãi, nổi giận đùng đùng muốn phóng lên trời, đầu đỉnh núm vú như trái anh đào chín muồi hồng nhuận phơn phớt, bờ eo thon bé bỏng co dãn như chịu không được khi đàn ông nắm chặt, bằng phẳng bụng dưới là một cái âm hộ với hai mép lớn phồng to nhô thật cao, chính giữa cái khe kia là khu vực thần thánh của bao kẻ đàn ông tha thiết ước mơ? Đó là một mảnh đất hoang, đã bị bỏ hoang phế trong một thời gian khá dài chưa có ai may mắn tiếp tục khai khẩn.
Lưu Hương Lê đang ngắm mình trong gương, cô chợt nhớ lại hành động của Nhị Cẩu vừa rồi khi cơn gió núi thổi thốc mạnh vào phía trước người cô, ánh mắt dâm tà của hắn khi liếc nhìn vào nơi cái âm hộ của cô đang bị tạo hóa trêu ngươi như vạch trần ra cho hắn thấy sự phổng phao nung núc từ nơi thần bí của cô, môi mím chặt lại, cô thầm mắng “ thằng nhóc lưu manh..”
Với tay cầm lấy cái quần lót màu vàng chanh mỏng tang vì đã được Lưu Hương Lê sử dụng khá lâu rồi, cái quần Lưu Hương Lê vừa cỡi ra vắt lên trên cái thùng gỗ tròn lớn dùng để tắm rửa, dưới đáy quần lót có hai vệt nhỏ trăng trắng song song chạy dài dọc theo vị trí hai mép nhỏ âm hộ đã khô đóng lại thành vết bợn thô ráp, Lưu Hương Lê tự giận lấy chính bản thân mình, có lẽ vì sự đòi hỏi sinh lý theo bản năng của người đàn bà đã từ lâu không có được sự ân ái, nên khi thoáng qua Lưu Hương Lê cũng thấy được ở đũng quần Nhị Cẩu u lên một cục to sau khi hắn vừa lén liếc nhìn cô, trong nháy mắt dưới háng Lưu Hương Lê thấy hơi mát lạnh, cứ ngỡ rằng là do làn gió thổi qua, giờ xem xét kỹ lại thì cô mới biết đó là dịch nhờn âm thầm từ cửa miệng âm đạo tiết ra mà giờ đây đã khô quánh lại.
Không biết là vô tình hay là cố ý, Lưu Hương Lê ngón tay lướt qua môi mật của mình, mặc dù chỉ là nhẹ nhàng chạm đến, nhưng lại khiến người đàn bà thường xuyên chỉ có một mình trống vắng lại cảm thấy toàn thân đột nhiên nóng khô, trong lòng tránh không khỏi hưng phấn, loại tịch mịch này là khó qua đấy, Lưu Hương Lê mặc dù không phải là người đàn bà lã lơi ong bướm dâm đãng, nhưng cũng là người bình thường nhu cầu sinh lý, trong khoảng thời gian dài từ khi chồng mất, dục vọng không được thỏa mãn mà phải đè nén tính dục, mỗi khi cơ thể đòi hỏi, cũng chỉ có thể dựa vào tự an ủi giải quyết, thật sự chịu đựng khổ sở.
Lưu Hương Lê một bên dùng tay tự an ủi, vừa hồi tưởng lại khi cùng với chồng mình Hà Kiến Bình lúc ân ái lần đầu tiên, khi ấy Lưu Hương Lê vẫn còn là trinh nữ, lúc thấy dương vật của Hà Kiến Bình thì cô vô cùng sợ hãi, không tin rằng thân thể mình có thể chịu được dương vật lớn như vậy cắm vào âm đạo, dưới sự dụ dỗ của Hà Kiến Bình, cô mới nhắm mắt lại, dâng ra đêm đầu tiên cái ngàn vàng của mình.
Lúc đầu khấc dương vật mới chen lân vào cửa miệng âm đạo, Lưu Hương Lê đau đến cơ hồ muốn bất tỉnh, chảy thật là nhiều máu, nhưng rất nhanh, thống khổ liền biến thành khoái hoạt, sướng đến linh hồn cô cơ hồ bay lên trời, từ sau ngày ấy, số lần giao hợp gia tăng theo tình ái, cô quả thực yêu chết khi bị Hà Kiến Bình dùng lấy các loại tư thế và tốc độ đút vào rút ra tạo nên khoái cảm, hiện tại vì chưa thỏa mãn dục vọng nên lúc hồi tưởng lại càng thêm kích thích vô cùng.
– A! Tiếp tục, ừ… muốn, còn muốn….!
Lưu Hương Lê rên rỉ dùng ngón tay đẩy ra môi mật dò vào âm đạo kịch liệt vỗ về chơi đùa, mãi đến khi toàn thân run run, Lưu Hương Lê chỉ cảm thấy thân thể như không có nửa phần khí lực, từ chỗ sâu nhất bên trong âm đạo hàng loạt co rút lại tiếp tục co rút…
– A…..!
Lưu Hương Lê thật dài kêu ra một tiếng, tiếng rên rỉ phóng thích từ sâu trong cổ họng, âm thanh ẩn chứa mấy năm bị áp lực mỗi khi dục vọng lên cơn bùng nổ, tựa hồ kèm theo một tiếng khẽ kêu rên mà được giải tỏa tan thành mây khói, một ít dịch nhờn từ âm đạo tiết ra, Lưu Hương Lê trên khuôn mặt ửng đỏ càng ngày càng đậm, mặc dù đã đem tất cả dục vọng chuyễn hóa thành chất lỏng bắn ra, nhưng sâu thẳm bên trong cơ thể vẫn có cảm giác không thể tận hứng, không có thoải mái tận cùng, tựa hồ có thứ gì ngăn cản dưới cửa ra vào của âm đạo, hết lần này tới lần khác chính mình lại bất lực phóng thích triệt để, một loại rất buồn bực khó chịu..
– Ai..ngoài cửa ầm ĩ ồn ào cái gì vậy?
Lưu Hương Lê tựa hồ cũng là trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, nghe được bên ngoài âm thanh ồn ào, cô cuống quít đơn giản khoát lấy một cái áo ngủ đi ra, mấy giọt nước li ti dần dần chảy xuống, trắng tinh trên lồng ngực cũng có vài giọt bọt nước lòe sáng.
Lúc này trong nhà cửa mở ra rồi, Đinh Nhị Cẩu lập tức liền nhận ra là chủ nhiệm Lưu Hương Lê thì phải.
Lưu Hương Lê hiển nhiên chưa có kịp lau khô thân thể liền đi ra, áo ngủ mỏng tang ướt đẫm trong suốt, đầu tiên đem hai bầu vú hiển hiện ra dị thường rõ ràng, cái này so với lột ra trần truồng xuất hiện ở trước mặt Đinh Nhị Cẩu càng thêm hấp dẫn hơn, thứ hai là phía dưới nơi khu vực riêng tư địa phương cũng ướt át như trổ hết tài năng khoe sắc, rất nhanh liền đem cái âm hộ của Lưu Hương Lê bán đứng, bên trong cái quần lót màu xanh hai mép phồng lên rỏ ràng, mờ mờ một cái khe ngay chính giữa hình thành so sánh rõ ràng mà không hề có bất cứ sợi lông mu đen nào bải vệ khỏa lấp, Đinh Nhị Cẩu hơi thở dốc nặng nề làm đánh thức Lưu Hương Lê giật mình.
– Chủ nhiệm Lưu, là tôi Đinh Trường Sinh!
– Cậu tới làm gì, sao không ở lại phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì mà đến đây?
Lưu Hương Lê một tay kéo khép cánh cửa lại, ý cô không có muốn cho Đinh Nhị Cẩu đi vào, một mùi thơm từ cái bàn ăn trong nhà nhè nhẹ thoang thoảng bay ra hòa quyện mùi thơm nhàn nhạt từ trong thân thể của cô, Đinh Nhị Cẩu tuy rằng thấy không rõ trong bàn là cái gì, nhưng là mùi thức ăn lại giống xông vào xoang mũi của hắn, cái bao tử đang đói lấn át đang tất cả những mùi hương khác.
– Là như thế này, chủ nhiệm Lưu, tôi vừa rồi ở trong thôn biết một chút năm nay tình huống thu hoạch lê, thật là một mùa thu hoạch lớn, nhưng cũng là nan đề khó khăn, lê bán không được…
– Chuyện này ai cũng biết, cậu đừng có nói nhảm nữa, cậu có còn chuyện nào khác nói không hả?
Kế bên cô gái trẻ nghe Đinh Nhị Cẩu nói bậy bạ, nhịn không được lại muốn bắt đầu mắng hắn.
– Đừng nóng nảy nghe tôi nói xong đã, tôi vừa liên hệ với người bạn của tôi, hắn đã đáp ứng ta lập tức liền liên hệ các nơi buôn bán hoa quả, trong đó có nhà máy chế biến lê rất lớn, phỏng chừng sẽ rất mau sẽ có kết quả, tôi cam đoan, trong vòng nửa tháng, nhất định đem tất cả lê của thôn Lê Viên sở hữu đều bán đi!
Đinh Nhị Cẩu khoác lác khoe khoang thêm mắm muối, chỉ vì hiện tại cực đói rồi chỉ muốn vào nhà Lưu Hương Lê kiếm cơm ăn cho no rồi tính sau.
– Điều cậu nói là sự thật? Chờ tôi một chút..
Lưu Hương Lê dưới sự kích động, lật đật vội vàng chạy vào trong phòng thay đổi quần áo, khi bước ra bàn tay nắm lấy cánh tay của Đinh Nhị Cẩu, lập tức đem Đinh Nhị Cẩu kéo gần lại trong cửa nhà.
– Đương nhiên là thật, nếu không tin các người cũng đâu có cách nào bán lê được!
Đinh Nhị Cẩu nói xong, cũng thừa cơ vào bước vào bên trong nhà, ngoài cửa cô gái trẻ tức giận trợn mắt há hốc mồm nhìn theo.
– Chị dâu, chị làm gì vậy? Chị đã từng nói bất cứ người đàn ông nào cũng không thể tiến vào trong cái cửa nhà này hay sao?
– Con bé chết tiệt kia, mau vào, nói mò mẩm tầm bậy gì đâu, hắn không phải người lạ, là chủ nhiệm Đinh mới tới, em không nghe thấy có thể giúp chúng ta bán lê ấy ư, em cũng vào nhà đi!
Lưu Hương Lê xấu hổ đỏ mặt, quay đầu dạy dỗ em chồng của mình.
Cô gái trẻ tuy rằng không muốn đi vào, nhưng rốt cuộc là lo lắng cho chị dâu mình, vì thế cũng bước vào trong, Đinh Nhị Cẩu thì quá đói, cho nên không khách sáo, đôi tay tiếp nhận trong tay Lưu Hương Lê chén cơm khi cô mời cùng ăn, cầm đôi đủa hướng trong chén, giả bộ nói chén cơm lớn quá, hắn không ngồi xuống bàn ăn, mà ngồi xổm bên cạnh cái nồi cơm liền ăn ngấu nghiến.
– Này, ông là con quỷ chết đói đầu thai hả, chị dâu tôi chưa có kịp ăn, ông thì chỉ có biết ăn thôi!
Cô gái trẻ rốt cục lại mở miệng bắt đầu mắng Đinh Nhị Cẩu.
– Hì hì chủ nhiệm Lưu, chén canh này chị làm ăn ngon thật, không dối gạt chị, trước đây tôi còn là một kẻ đi xin cơm ăn đấy, sau này có dịp tôi sẽ kể cho chị nghe, ừm.. mặc dù ở trong thôn tôi có dò hỏi, nhưng cũng không có sổ chính xác, trong thôn rốt cuộc có bao nhiêu vạn cân lê còn tồn đọng?
Đinh Nhị Cẩu vừa ăn vừa hỏi.
– Ước chừng hơn một trăm hai mươi vạn cân, cậu nói có người bạn kia, có thể giúp chúng ta bán đi sao?
Lưu Hương Lê lo lắng hỏi tới.
– Không sai, toàn Trung Quốc lớn như vậy, sao mà bán không được, à… nhưng mà cô bé này là ai, vừa vào cửa đã bắt đầu mắng tôi, còn uy hiếp hăm dọa gọi Lưu Tam đánh tôi nữa!
Đinh Nhị Cẩu dùng chiếc đũa chỉ vào cô bé hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.