Chương 187:
Samson
19/01/2024
Ngày thứ hai mãi đến gần trưa, xe lửa mới đã đến Thượng Hải, trong lúc Đinh Nhị Cẩu vẫn còn mơ mơ hồ hồ chưa hoàn toàn tỉnh táo, thì Lưu Hương Lê nhanh chóng dọn dẹp, xách hành lý kéo hắn ra ngoài.
Xuất hiện ở đứng ngay cửa ra vào nhà ga, là một chàng trai trẻ tuấn tú, trên tay cái bảng gỗ dùng để đín người, ghi tên Đinh Trường Sinh
– Xin chào, tôi chính là Đinh Trường Sinh, đây là bạn của tôi!
Đinh Nhị Cẩu chỉ vào Lưu Hương Lê đi bên cạnh nói.
– Ông Đinh, chào ông, tôi tên là Thường Vĩ Dân, là tài xế cho cô Dương đến đón ông!
Thường Vĩ Dân rất lễ phép cúi đầu chào Đinh Nhị Cẩu, rồi bước tới xách hành lý, dắt bọn họ đi ra bên ngoài, một chiếc Mercedes 600 đang đậu sẵn ở trên đường lớn chờ.
– Ông Đinh, chúng ta sẽ trực tiếp đi đến khách sạn nhé, cô Dương đã dặn trước, hiện giờ cô Dương đang có chút việc, tối nay cũng sẽ ở lại khách sạn, cô Dương nói sắp xếp trước cho ông nghỉ ngơi!
– Được rồi, cứ theo sự sắp xếp của cậu!
Lưu Hương Lê tràn ngập tò mò nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính của xe hơi, cô cảm thán thế giới này quá bao la rộng lớn, khác xa không giống với thế giới chật hẹp trong vùng núi khô cằn của cô.
– Em đã đến khách sạn, chị khi nào thì mới rãnh.
Đinh Nhị Cẩu dùng điện thoại của khách sạn gọi cho Dương Phụng Tê.
– Chị còn có chút việc phải xử lý, ở đó chờ chị một lát, chị lập tức tới ngay, cùng nhau ăn cơm trưa? À..nghe nói em mang theo là một người đàn bà trong thôn!
– Ai nói đấy, Thường Vĩ Dân sao? Người này thật sự là nhiều chuyện, chị nên từ bỏ hắn, hơn nữa hắn lại đẹp trai hình như hơn em, làm sao em có thể yên tâm được!
– Ghen à? Ha ha, chị lại thích em ghen, yên tâm đi, hắn không phải là tài xế của chị, hôm nay chỉ là mượn tạm!
– Tốt lắm, bây giờ em chỉ muốn ngủ thôi!
– Ừ, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt nhé! Phòng của chị là số 303.
Dương Phụng Tê giọng nói thấp xuống, nhưng tràn đầy khêu gợi, Đinh Nhị Cẩu chỉ nghe qua điện thoại, mà phát hiện dương vật của mình đã vô sỉ cứng rắn, hắn thầm nghĩ trong đầu một kế hoạch đối với Dương Phụng Tê tối nay.
Truyền đến tiếng gỏ cửa căn phòng của Đinh Nhị Cẩu, hắn tay cầm cái áo chuẩn bị đi tắm bước ra mở cửa.
– Có chuyện gì vậy?
Gõ cửa là Lưu Hương Lê, cô ở căn phòng kế bên.
– Tôi muốn hỏi một chút, chúng ta khi nào thì đi ăn cơm?
– Ui trời! Suýt chút nữa tôi đã quên, như thế này, tôi đang đợi có người bạn đang tới, giờ tôi gọi điện thoại cho báo khách sạn mang lên cho chị một phần cơm mang đến phòng chị ăn trước nhé!
– Sợ đắt tiền lắm, hay là để tôi đi ra ngoài ăn cho đỡ tốn!
Đến nơi khách sạn xa hoa này, Lưu Hương Lê mọi vật cũng không dám sờ, chỗ này, chỗ kia cũng không dám động, thật là lúng túng khó khăn.
– Chị có chắc được là đi ra ngoài ăn xong, còn có nhớ đường để quay trở về không?
Đinh Nhị Cẩu cười cười nhìn cô hỏi.
Lưu Hương Lê khuôn mặt lập tức đỏ lên, cô thật là không dám chắc chắn có thể nhớ đường để trở về khách sạn, vì thế gật gật đầu đồng ý với đề nghị của Đinh Nhị Cẩu, không nói chuyện thêm, quay lui trở về phòng của mình.
Đinh Nhị Cẩu để quần áo xuống, gọi điện thoại kêu một phần cơm trưa cho Lưu Hương Lê, hắn phát hiện vừa rồi khi mở cửa, lúc cô khom người xuống thắt lại quai dép, thì thoáng nhìn thấy ở trong cổ áo của Lưu Hương Lê lộ ra bộ ngực đầy đặn thấp thoáng với hai bên đầu núm vú hồng hồng bên trong chiếc áo, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng vì chai rượu phá hoại của Kha Tử Hoa, vậy mà hắn chẳng thể nào tiêu tan được lửa dục vừa lại bốc lên, vì thế đem quần áo trên người cởi ra sạch sẻ, đứng ở dưới vòi tắm hoa sen tắm nước lạnh trong mười phút, mới đưa lửa dục trong lòng dần dần hạ xuống, đầu óc đã tạm thời thanh tỉnh trở lại!
…
Đinh Nhị Cẩu mặc dù ở nông thôn thì không biết sợ ai, lúc nổi nóng lên còn chửi bới om sòm, nhưng khi đến thành phố Thượng Hải rộng lớn như thế này, nhất là khi cùng Dương Phụng Tê xuất hiện tại trong phòng ăn xa hoa của nhà hàng, hắn cảm giác mình không thích hợp với cuộc sống ở đây, cứ lúng túng ngại ngần.
– Nơi đây quá cao sang, em không có thích hợp với hoàn cảnh của nơi này!
Đinh Nhị Cẩu thật vụng về kéo kéo trên người cái quần tây mới, bộ đồ tây và đôi giầy da mới này, đều là của Dương Phụng Tê mới mua cho hắn, với mục đích là muốn dẫn hắn đến ăn cơm Tây ờ nhà hàng Pháp.
– Nơi này tuy sang trọng đắt tiền, nhưng là so sánh với ân nghĩa của em đối với chị, điều này đó chả là cái gì cả, với những người Pháp trong nhà hàng này, chỉ cần có tiền, muốn phục vụ cái gì cũng đều có thể được, nhưng ân tình là không thể dùng tiền mua được, hơn nữa con người của chị rất rỏ ràng, có thù sẽ báo, có ân sẽ trả!
– Vậy chị mua cho em quần áo mới rồi dẫn em tới nơi cao sang này dùng cơm là vì báo ân? Điều này không cần thiết đâu!
– Nhà hàng này rất tĩnh lặng, cho tới hôm nay, chị cũng không dám hỏi sự kiện của em xảy ra như thế nào, ở đây sẽ không có người đến quấy rầy chúng ta, em có thể kể cho chị nghe qua một chút là chuyện đã xảy ra như thế nào? Có cần không, chị sẽ dùng mối quan hệ giúp em khai thông chuyện rắc rối một chút!
– Không cần đâu, làm như thế chẳng khác gì giấu đầu lòi đuôi, càng làm cho người ta cảm thấy nghi ngờ hơn thôi, cho nên trong chuyện này ngàn lần mong chị đừng có nên nhúng tay vào, chẵng những gây phiền toái cho em, còn sẽ lôi chị vào vòng xoáy, em tin tưởng, số mạng của em may mắn, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Dương Phụng Tê nghe xong, mỉm cười vẫy tay, một người ngoại quốc cao lớn đi tới, trong tay cầm tờ thực đơn, Đinh Nhị Cẩu không có nghĩ tới là Dương Phụng Tê ngoại ngữ vô cùng thành thọa, bô lô bô la nói một tràng thông thạo với ý gọi các món ăn, Đinh Nhị Cẩu một chữ cũng không hiểu.
– Không ngờ chị cũng biết ngoại ngữ?
– Không có biện pháp, bắt buộc phải đi học cho biết, thường xuyên cùng với người nước ngoài giao tiếp, nếu không ngoại ngữ thì không được, thật ra, em cũng phải cố học thật tốt một chút ngoại ngữ, nếu một ngày nào đó em không muốn làm viên chức nhà nước nữa, có thể đến công ty của chị làm, chị tin rằng chúng ta nhất định sẽ phối hợp rất ăn ý!
– Đương nhiên, chúng ta đã phối hợp thực ăn ý rồi, không phải sao? Đặc biệt là lần trước khi ở chung trong căn phòng!
Đinh Nhị Cẩu bàn tay một bên táy máy dao nĩa trên bàn, một bên thấp giọng cười nói, Dương Phụng Tê nghe qua Đinh Nhị Cẩu lại dám trong phòng ăn cợt nhã với mình, trong lòng cô đang rất là khát vọng, nhưng vẫn có chút xấu hổ thẹn thùng, dưới đáy bàn âm thầm đạp chân Đinh Nhị Cẩu một phát.
Đối với Đinh Nhị Cẩu đây là một bữa cơm vô cùng công phu vất vả, chính xác hơn là buổi học về phép tắc ăn cơm ở nhà hàng Tây, Dương Phụng Tê trong lúc đang hướng dẫn Đinh Nhị Cẩu sử dụng dao nĩa như thế nào, làm hắn suýt chút nữa la lớn:
– Phục vụ, lấy cho tôi đôi đũa, ăn bít tết cùng có thể dùng đũa gắp vậy, hừ..hừ..!!!! Con mẹ nó, mệt chết đi được, sau này không bao giờ ăn món của Tây nữa, không được, em phải kêu thêm bát mì ăn liền, đồ Tây ăn không có no!
Trở về khách sạn, Đinh Nhị Cẩu lập tức thẳng vào leo lên nằm ở trên chiếc giường lớn, Dương Phụng Tê ở bên cạnh cởi áo khoác ra, mỉm cười..dạy hắn tiếp:
– Này …này khi vào cửa phòng, trước tiên phải cởi đồ ra, treo đến trên kệ áo, thứ nhất sẽ không làm quần áo nhăn nhúm, thứ hai có thể không mang bụi đất, vi khuẩn dơ bẩn bên ngoài mang vào trên giường!
Dương Phụng Tê vừa giáo dục Đinh Nhị Cẩu, vừa kéo hắn đứng lên.
– Làm gì mà huấn luyện em kỹ như vậy, bộ muốn làm vợ em thật sao?
– Em có dám lấy chị không?
Dương Phụng Tê ánh mắt quyến rũ liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu.
– À.. chị hẹn với người ở các công ty hoa quả khi nào thì đến?
– Đừng đánh trống lảng, chị với em chuyện quan trọng còn chưa nói xong đây này!
Dương Phụng Tê mặt nghiêm nghị nói.
– Đối với em chuyện quan trọng nhất bây giờ là bán được lê, khi thấy dân chúng bị ứ đọng lê rất đáng thương, nếu lê không bán được, ở nhà chắc sẽ hư thối hết mất!
Dương Phụng Tê lườm Đinh Nhị Cẩu một cái, thấy hắn trước sau gì cũng không quan tâm đến chuyện khác, cô cũng không có cách nào gợi lại, vừa rồi cha mẹ cô bắt đầu thúc dục, bảo là muốn an bài sắp xếp hôn nhân cho cô với người thân quen, nên mấy ngày nay cô cảm thấy áp lực rất lớn, cô tưởng rằng Đinh Nhị Cẩu sẽ đáp ứng lấy cô, như vậy đồng thời cũng sẽ giúp cô vĩnh viễn bảo vệ bí mật kia, nhưng cô cũng biết, muốn cho cha mẹ của mình, chấp nhận một người như Đinh Nhị Cẩu làm con rể, thật là muôn vàn khó khăn.
…
– Ông chủ, xin mời nếm thử lê mẫu của chúng tôi, nếu cảm thấy thích hợp, chúng tôi nhiệt liệt chào đón Ông chủ đi đến địa phương của chúng tôi thu mua, còn nếu cảm thấy không chưa đạt tiêu chuẩn, cũng không sao, coi như là chúng ta quen biết kết giao làm bẹn bè cũng tốt!
Dù thế nào đi nữa, Đinh Nhị Cẩu cũng ở trong xã hội lăn lộn với mọi thành phần, rồi khi còn trong đội ngũ cảnh sát tiếp xúc với tội phạm thật giả lẫn lộn, lại còn được Dương Phụng Tê ân cần chỉ bảo, cho nên khi tiếp xúc nói chuyện vẫn có bài bản hẳn hoi đấy, Lưu Hương Lê đang ngồi bên cạnh, cũng không nhịn được, trong lòng âm thần tán thưởng hắn.
– Trường Sinh, nhìn chú em còn trẻ như vậy, chắc là chưa có tốt nghiệp đại học phải không?
Đoan Chính Hạo vừa nói vừa nhìn Đinh Nhị Cẩu đang cầm con dao nhỏ trong tay gọt rất nhanh và gọn vỏ trái lê, chiêu thức này là Đinh Nhị Cẩu theo chân Chu Hồng Kỳ học đấy, hắn gặp qua Chu Hồng Kỳ dùng dao gọt lê, chính là động tác như thế này, rất là đẹp mắt, một trái lê gọt vỏ xong, vỏ rớt ra theo hàng dài không đứt đoạn, không phải là dễ dàng làm được như vậy, bởi vì vỏ lê rất giòn, không khéo tay thì sẽ bị đứt khúc ngay.
– Tôi bây giờ đang làm chủ nhiệm ở khu vực thôn Lê Viên, năm nay thu hoạch lê nhiều lắm, giống cây là của viện nông nghiệp Bắc Kinh thay đổi cung cấp giống, ai cũng không ngờ tăng năng suất trái nhiều như vậy, cho nên chỉ có cách là đi kiếm đầu mối cung cấp lê.
– Ừm… lê ăn khá ngon!
Đoan Chính Hạo không phải là công ty sản xuất nước trái cây đóng hộp, hắn là một nhà cung cấp nước cốt hoa quả nguyên chất, chủ yếu là tinh luyện, rồi cung cấp cho các công ty sản xuất, sau đó các công ty pha chế rượu, hoặc là làm nước trái cây đóng hộp hoặc chai! Cho nên ông ta chuyên nghiên cứu chất lượng các loại hoa quả, lúc này thử ăn lê, ông ta cảm thấy lê ngon và có nhiều nước.
Đoan Chính Hạo tuyệt đối là người làm ăn chuyên nghiệp, ăn một miếng lê cũng chưa thấy an tâm về chất lượng có đồng đều hay không, vì thế đem cái mâm đựng lê còn lại, đưa cho người trợ lý đi theo, người phụ ta mở ra một cái rương mang theo bên người, bên trong có rất nhiều dụng cụ với ống nghiệm, xem ra đây là muốn trực tiếp tại chỗ làm xét nghiệm.
– Vậy lê này tên gọi là gì?
Trợ lý tên là Đoan Chính Khiết hỏi.
– Tên là lê Lưu Hương, với ý nói là mùi hương của lê khi ăn vào đọng lại đến tận chân răng!
Thật ra giống lê này vẫn chưa có tên gọi, vì vẫn đang còn trong thời kỳ thí nghiệm, vì thế Đinh Nhị Cẩu xoay mặt nhìn thoáng qua chợt nhớ đến Lưu Hương Lê, lập tức đặt cho là tên lê Lưu Hương, Lưu Hương Lê chỉ là cách gọi ngược lại mà thôi, nhưng hắn không dám lên tiếng cho Lưu Hương Lê biết thâm ý của mình!
– Ừ lê ăn ngon, tên gọi cũng hay!
Sau khi trợ lý Đoan Chính Hạo đã xét nghiệm lên xong, thu thập số liệu áp tai báo cho Đoan Chính Khiết biết.
– Cô Dương, được rồi, tôi đồng ý mua một số, nhưng nhiều nhất chỉ có thể thu mua ba mươi vạn cân, nhưng cô phải đồng ý làm hợp đồng đầu tư từ công ty của cô rồi chuyển tiền đến tài khoản của công ty tôi mới được.
– Ông yên tâm, về nhà sẽ có người đến khảo sát, trình tự làm xong, tôi lập tức chuyển khoản!
– Thế thì được, tôi tin tưởng vào cô Dương của tập đoàn Bàn Thạch, hôm nay trước tiên làm hợp đồng ký, một cân là tám hào, được không?
Đoan Chính Hạo nhìn Đinh Nhị Cẩu hỏi, ông ta cũng nhận ra được, đừng xem thường thằng này tuổi trẻ, hắn chính là người quyết định giá bán lê.
– Tôi không nói dối, khi tôi tới đây với ý định muốn bán một cân là một đồng hai, nhưng nếu cô Dương đầu tư vào công ty ông đều là người quen biết, vậy thống nhất một cân là một đồng !
Đinh Nhị Cẩu ngã giá, Đoan Chính Khiết trên khuôn mặt lộ vẻ rất đắn đo.
– Này chú em! Như vậy đi, chúng ta mỗi người nhượng bộ một bước, sang năm chúng tôi đến điạ phương của chú em, đặt hàng mua năm mươi vạn cân, nhưng đợt thu mua kỳ này, chín hào một cân, được chưa?
– Được rồi, thấy ông chủ mua lê nhanh lẹ, tôi đồng ý chín hào một cân!
…
Kết quả thành công ngoài dự đoán Lưu Hương Lê mừng rỡ, tuy rằng còn gần một trăm vạn cân chưa bán được, nhưng đây là một khởi đầu may mắn, đã vậy sang năm còn có đơn đặt hàng sẵn năm mươi vạn cân, giá bán so với hiện tại gần đây thì được giá hơn nhiều, Lưu Hương Lê không biết nên cảm tạ thế nào với cô Dương đang ngồi trước mặt đây, Lưu Hương Lê nhìn qua thái độ của bên người công ty mua trái cây đối đãi với cô Dương thì cô cùng hiểu được, cô Dương này chắc chắn là một nhân vật rất quan trọng.
– Chị về phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi và cô Dương còn có chút việc muốn bàn!
Sau khi đợi cho Đoan Chính Khiết ra về, Đinh Nhị Cẩu quay qua nói với Lưu Hương Lê, hắn không muốn cùng nhau với Lưu Hương Lê một lượt trở về phòng, vì như thế Dương Phụng Tê phải lẻ loi ở lại, đối với Dương Phụng Tê như thế là không công bằng, tuy rằng hai người hiện tại vẫn không dám công khai, nhưng Đinh Nhị Cẩu không muốn Dương Phụng Tê có cảm giác lén lén lút lút, trước đó Đinh Nhị Cẩu đã có một kế hoạch định thử tấm chân tình của Dương Phụng Tê, nhưng sau khi nghe cô đề cấp đến về vấn đề hôn nhân với mình, thì dự mưu đã hoàn toàn tan biến không cần thiết nữa, vì hắn đã hiểu Dương Phụng Tê đối với mình tốt như thế nào.
Xuất hiện ở đứng ngay cửa ra vào nhà ga, là một chàng trai trẻ tuấn tú, trên tay cái bảng gỗ dùng để đín người, ghi tên Đinh Trường Sinh
– Xin chào, tôi chính là Đinh Trường Sinh, đây là bạn của tôi!
Đinh Nhị Cẩu chỉ vào Lưu Hương Lê đi bên cạnh nói.
– Ông Đinh, chào ông, tôi tên là Thường Vĩ Dân, là tài xế cho cô Dương đến đón ông!
Thường Vĩ Dân rất lễ phép cúi đầu chào Đinh Nhị Cẩu, rồi bước tới xách hành lý, dắt bọn họ đi ra bên ngoài, một chiếc Mercedes 600 đang đậu sẵn ở trên đường lớn chờ.
– Ông Đinh, chúng ta sẽ trực tiếp đi đến khách sạn nhé, cô Dương đã dặn trước, hiện giờ cô Dương đang có chút việc, tối nay cũng sẽ ở lại khách sạn, cô Dương nói sắp xếp trước cho ông nghỉ ngơi!
– Được rồi, cứ theo sự sắp xếp của cậu!
Lưu Hương Lê tràn ngập tò mò nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính của xe hơi, cô cảm thán thế giới này quá bao la rộng lớn, khác xa không giống với thế giới chật hẹp trong vùng núi khô cằn của cô.
– Em đã đến khách sạn, chị khi nào thì mới rãnh.
Đinh Nhị Cẩu dùng điện thoại của khách sạn gọi cho Dương Phụng Tê.
– Chị còn có chút việc phải xử lý, ở đó chờ chị một lát, chị lập tức tới ngay, cùng nhau ăn cơm trưa? À..nghe nói em mang theo là một người đàn bà trong thôn!
– Ai nói đấy, Thường Vĩ Dân sao? Người này thật sự là nhiều chuyện, chị nên từ bỏ hắn, hơn nữa hắn lại đẹp trai hình như hơn em, làm sao em có thể yên tâm được!
– Ghen à? Ha ha, chị lại thích em ghen, yên tâm đi, hắn không phải là tài xế của chị, hôm nay chỉ là mượn tạm!
– Tốt lắm, bây giờ em chỉ muốn ngủ thôi!
– Ừ, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt nhé! Phòng của chị là số 303.
Dương Phụng Tê giọng nói thấp xuống, nhưng tràn đầy khêu gợi, Đinh Nhị Cẩu chỉ nghe qua điện thoại, mà phát hiện dương vật của mình đã vô sỉ cứng rắn, hắn thầm nghĩ trong đầu một kế hoạch đối với Dương Phụng Tê tối nay.
Truyền đến tiếng gỏ cửa căn phòng của Đinh Nhị Cẩu, hắn tay cầm cái áo chuẩn bị đi tắm bước ra mở cửa.
– Có chuyện gì vậy?
Gõ cửa là Lưu Hương Lê, cô ở căn phòng kế bên.
– Tôi muốn hỏi một chút, chúng ta khi nào thì đi ăn cơm?
– Ui trời! Suýt chút nữa tôi đã quên, như thế này, tôi đang đợi có người bạn đang tới, giờ tôi gọi điện thoại cho báo khách sạn mang lên cho chị một phần cơm mang đến phòng chị ăn trước nhé!
– Sợ đắt tiền lắm, hay là để tôi đi ra ngoài ăn cho đỡ tốn!
Đến nơi khách sạn xa hoa này, Lưu Hương Lê mọi vật cũng không dám sờ, chỗ này, chỗ kia cũng không dám động, thật là lúng túng khó khăn.
– Chị có chắc được là đi ra ngoài ăn xong, còn có nhớ đường để quay trở về không?
Đinh Nhị Cẩu cười cười nhìn cô hỏi.
Lưu Hương Lê khuôn mặt lập tức đỏ lên, cô thật là không dám chắc chắn có thể nhớ đường để trở về khách sạn, vì thế gật gật đầu đồng ý với đề nghị của Đinh Nhị Cẩu, không nói chuyện thêm, quay lui trở về phòng của mình.
Đinh Nhị Cẩu để quần áo xuống, gọi điện thoại kêu một phần cơm trưa cho Lưu Hương Lê, hắn phát hiện vừa rồi khi mở cửa, lúc cô khom người xuống thắt lại quai dép, thì thoáng nhìn thấy ở trong cổ áo của Lưu Hương Lê lộ ra bộ ngực đầy đặn thấp thoáng với hai bên đầu núm vú hồng hồng bên trong chiếc áo, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng vì chai rượu phá hoại của Kha Tử Hoa, vậy mà hắn chẳng thể nào tiêu tan được lửa dục vừa lại bốc lên, vì thế đem quần áo trên người cởi ra sạch sẻ, đứng ở dưới vòi tắm hoa sen tắm nước lạnh trong mười phút, mới đưa lửa dục trong lòng dần dần hạ xuống, đầu óc đã tạm thời thanh tỉnh trở lại!
…
Đinh Nhị Cẩu mặc dù ở nông thôn thì không biết sợ ai, lúc nổi nóng lên còn chửi bới om sòm, nhưng khi đến thành phố Thượng Hải rộng lớn như thế này, nhất là khi cùng Dương Phụng Tê xuất hiện tại trong phòng ăn xa hoa của nhà hàng, hắn cảm giác mình không thích hợp với cuộc sống ở đây, cứ lúng túng ngại ngần.
– Nơi đây quá cao sang, em không có thích hợp với hoàn cảnh của nơi này!
Đinh Nhị Cẩu thật vụng về kéo kéo trên người cái quần tây mới, bộ đồ tây và đôi giầy da mới này, đều là của Dương Phụng Tê mới mua cho hắn, với mục đích là muốn dẫn hắn đến ăn cơm Tây ờ nhà hàng Pháp.
– Nơi này tuy sang trọng đắt tiền, nhưng là so sánh với ân nghĩa của em đối với chị, điều này đó chả là cái gì cả, với những người Pháp trong nhà hàng này, chỉ cần có tiền, muốn phục vụ cái gì cũng đều có thể được, nhưng ân tình là không thể dùng tiền mua được, hơn nữa con người của chị rất rỏ ràng, có thù sẽ báo, có ân sẽ trả!
– Vậy chị mua cho em quần áo mới rồi dẫn em tới nơi cao sang này dùng cơm là vì báo ân? Điều này không cần thiết đâu!
– Nhà hàng này rất tĩnh lặng, cho tới hôm nay, chị cũng không dám hỏi sự kiện của em xảy ra như thế nào, ở đây sẽ không có người đến quấy rầy chúng ta, em có thể kể cho chị nghe qua một chút là chuyện đã xảy ra như thế nào? Có cần không, chị sẽ dùng mối quan hệ giúp em khai thông chuyện rắc rối một chút!
– Không cần đâu, làm như thế chẳng khác gì giấu đầu lòi đuôi, càng làm cho người ta cảm thấy nghi ngờ hơn thôi, cho nên trong chuyện này ngàn lần mong chị đừng có nên nhúng tay vào, chẵng những gây phiền toái cho em, còn sẽ lôi chị vào vòng xoáy, em tin tưởng, số mạng của em may mắn, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Dương Phụng Tê nghe xong, mỉm cười vẫy tay, một người ngoại quốc cao lớn đi tới, trong tay cầm tờ thực đơn, Đinh Nhị Cẩu không có nghĩ tới là Dương Phụng Tê ngoại ngữ vô cùng thành thọa, bô lô bô la nói một tràng thông thạo với ý gọi các món ăn, Đinh Nhị Cẩu một chữ cũng không hiểu.
– Không ngờ chị cũng biết ngoại ngữ?
– Không có biện pháp, bắt buộc phải đi học cho biết, thường xuyên cùng với người nước ngoài giao tiếp, nếu không ngoại ngữ thì không được, thật ra, em cũng phải cố học thật tốt một chút ngoại ngữ, nếu một ngày nào đó em không muốn làm viên chức nhà nước nữa, có thể đến công ty của chị làm, chị tin rằng chúng ta nhất định sẽ phối hợp rất ăn ý!
– Đương nhiên, chúng ta đã phối hợp thực ăn ý rồi, không phải sao? Đặc biệt là lần trước khi ở chung trong căn phòng!
Đinh Nhị Cẩu bàn tay một bên táy máy dao nĩa trên bàn, một bên thấp giọng cười nói, Dương Phụng Tê nghe qua Đinh Nhị Cẩu lại dám trong phòng ăn cợt nhã với mình, trong lòng cô đang rất là khát vọng, nhưng vẫn có chút xấu hổ thẹn thùng, dưới đáy bàn âm thầm đạp chân Đinh Nhị Cẩu một phát.
Đối với Đinh Nhị Cẩu đây là một bữa cơm vô cùng công phu vất vả, chính xác hơn là buổi học về phép tắc ăn cơm ở nhà hàng Tây, Dương Phụng Tê trong lúc đang hướng dẫn Đinh Nhị Cẩu sử dụng dao nĩa như thế nào, làm hắn suýt chút nữa la lớn:
– Phục vụ, lấy cho tôi đôi đũa, ăn bít tết cùng có thể dùng đũa gắp vậy, hừ..hừ..!!!! Con mẹ nó, mệt chết đi được, sau này không bao giờ ăn món của Tây nữa, không được, em phải kêu thêm bát mì ăn liền, đồ Tây ăn không có no!
Trở về khách sạn, Đinh Nhị Cẩu lập tức thẳng vào leo lên nằm ở trên chiếc giường lớn, Dương Phụng Tê ở bên cạnh cởi áo khoác ra, mỉm cười..dạy hắn tiếp:
– Này …này khi vào cửa phòng, trước tiên phải cởi đồ ra, treo đến trên kệ áo, thứ nhất sẽ không làm quần áo nhăn nhúm, thứ hai có thể không mang bụi đất, vi khuẩn dơ bẩn bên ngoài mang vào trên giường!
Dương Phụng Tê vừa giáo dục Đinh Nhị Cẩu, vừa kéo hắn đứng lên.
– Làm gì mà huấn luyện em kỹ như vậy, bộ muốn làm vợ em thật sao?
– Em có dám lấy chị không?
Dương Phụng Tê ánh mắt quyến rũ liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu.
– À.. chị hẹn với người ở các công ty hoa quả khi nào thì đến?
– Đừng đánh trống lảng, chị với em chuyện quan trọng còn chưa nói xong đây này!
Dương Phụng Tê mặt nghiêm nghị nói.
– Đối với em chuyện quan trọng nhất bây giờ là bán được lê, khi thấy dân chúng bị ứ đọng lê rất đáng thương, nếu lê không bán được, ở nhà chắc sẽ hư thối hết mất!
Dương Phụng Tê lườm Đinh Nhị Cẩu một cái, thấy hắn trước sau gì cũng không quan tâm đến chuyện khác, cô cũng không có cách nào gợi lại, vừa rồi cha mẹ cô bắt đầu thúc dục, bảo là muốn an bài sắp xếp hôn nhân cho cô với người thân quen, nên mấy ngày nay cô cảm thấy áp lực rất lớn, cô tưởng rằng Đinh Nhị Cẩu sẽ đáp ứng lấy cô, như vậy đồng thời cũng sẽ giúp cô vĩnh viễn bảo vệ bí mật kia, nhưng cô cũng biết, muốn cho cha mẹ của mình, chấp nhận một người như Đinh Nhị Cẩu làm con rể, thật là muôn vàn khó khăn.
…
– Ông chủ, xin mời nếm thử lê mẫu của chúng tôi, nếu cảm thấy thích hợp, chúng tôi nhiệt liệt chào đón Ông chủ đi đến địa phương của chúng tôi thu mua, còn nếu cảm thấy không chưa đạt tiêu chuẩn, cũng không sao, coi như là chúng ta quen biết kết giao làm bẹn bè cũng tốt!
Dù thế nào đi nữa, Đinh Nhị Cẩu cũng ở trong xã hội lăn lộn với mọi thành phần, rồi khi còn trong đội ngũ cảnh sát tiếp xúc với tội phạm thật giả lẫn lộn, lại còn được Dương Phụng Tê ân cần chỉ bảo, cho nên khi tiếp xúc nói chuyện vẫn có bài bản hẳn hoi đấy, Lưu Hương Lê đang ngồi bên cạnh, cũng không nhịn được, trong lòng âm thần tán thưởng hắn.
– Trường Sinh, nhìn chú em còn trẻ như vậy, chắc là chưa có tốt nghiệp đại học phải không?
Đoan Chính Hạo vừa nói vừa nhìn Đinh Nhị Cẩu đang cầm con dao nhỏ trong tay gọt rất nhanh và gọn vỏ trái lê, chiêu thức này là Đinh Nhị Cẩu theo chân Chu Hồng Kỳ học đấy, hắn gặp qua Chu Hồng Kỳ dùng dao gọt lê, chính là động tác như thế này, rất là đẹp mắt, một trái lê gọt vỏ xong, vỏ rớt ra theo hàng dài không đứt đoạn, không phải là dễ dàng làm được như vậy, bởi vì vỏ lê rất giòn, không khéo tay thì sẽ bị đứt khúc ngay.
– Tôi bây giờ đang làm chủ nhiệm ở khu vực thôn Lê Viên, năm nay thu hoạch lê nhiều lắm, giống cây là của viện nông nghiệp Bắc Kinh thay đổi cung cấp giống, ai cũng không ngờ tăng năng suất trái nhiều như vậy, cho nên chỉ có cách là đi kiếm đầu mối cung cấp lê.
– Ừm… lê ăn khá ngon!
Đoan Chính Hạo không phải là công ty sản xuất nước trái cây đóng hộp, hắn là một nhà cung cấp nước cốt hoa quả nguyên chất, chủ yếu là tinh luyện, rồi cung cấp cho các công ty sản xuất, sau đó các công ty pha chế rượu, hoặc là làm nước trái cây đóng hộp hoặc chai! Cho nên ông ta chuyên nghiên cứu chất lượng các loại hoa quả, lúc này thử ăn lê, ông ta cảm thấy lê ngon và có nhiều nước.
Đoan Chính Hạo tuyệt đối là người làm ăn chuyên nghiệp, ăn một miếng lê cũng chưa thấy an tâm về chất lượng có đồng đều hay không, vì thế đem cái mâm đựng lê còn lại, đưa cho người trợ lý đi theo, người phụ ta mở ra một cái rương mang theo bên người, bên trong có rất nhiều dụng cụ với ống nghiệm, xem ra đây là muốn trực tiếp tại chỗ làm xét nghiệm.
– Vậy lê này tên gọi là gì?
Trợ lý tên là Đoan Chính Khiết hỏi.
– Tên là lê Lưu Hương, với ý nói là mùi hương của lê khi ăn vào đọng lại đến tận chân răng!
Thật ra giống lê này vẫn chưa có tên gọi, vì vẫn đang còn trong thời kỳ thí nghiệm, vì thế Đinh Nhị Cẩu xoay mặt nhìn thoáng qua chợt nhớ đến Lưu Hương Lê, lập tức đặt cho là tên lê Lưu Hương, Lưu Hương Lê chỉ là cách gọi ngược lại mà thôi, nhưng hắn không dám lên tiếng cho Lưu Hương Lê biết thâm ý của mình!
– Ừ lê ăn ngon, tên gọi cũng hay!
Sau khi trợ lý Đoan Chính Hạo đã xét nghiệm lên xong, thu thập số liệu áp tai báo cho Đoan Chính Khiết biết.
– Cô Dương, được rồi, tôi đồng ý mua một số, nhưng nhiều nhất chỉ có thể thu mua ba mươi vạn cân, nhưng cô phải đồng ý làm hợp đồng đầu tư từ công ty của cô rồi chuyển tiền đến tài khoản của công ty tôi mới được.
– Ông yên tâm, về nhà sẽ có người đến khảo sát, trình tự làm xong, tôi lập tức chuyển khoản!
– Thế thì được, tôi tin tưởng vào cô Dương của tập đoàn Bàn Thạch, hôm nay trước tiên làm hợp đồng ký, một cân là tám hào, được không?
Đoan Chính Hạo nhìn Đinh Nhị Cẩu hỏi, ông ta cũng nhận ra được, đừng xem thường thằng này tuổi trẻ, hắn chính là người quyết định giá bán lê.
– Tôi không nói dối, khi tôi tới đây với ý định muốn bán một cân là một đồng hai, nhưng nếu cô Dương đầu tư vào công ty ông đều là người quen biết, vậy thống nhất một cân là một đồng !
Đinh Nhị Cẩu ngã giá, Đoan Chính Khiết trên khuôn mặt lộ vẻ rất đắn đo.
– Này chú em! Như vậy đi, chúng ta mỗi người nhượng bộ một bước, sang năm chúng tôi đến điạ phương của chú em, đặt hàng mua năm mươi vạn cân, nhưng đợt thu mua kỳ này, chín hào một cân, được chưa?
– Được rồi, thấy ông chủ mua lê nhanh lẹ, tôi đồng ý chín hào một cân!
…
Kết quả thành công ngoài dự đoán Lưu Hương Lê mừng rỡ, tuy rằng còn gần một trăm vạn cân chưa bán được, nhưng đây là một khởi đầu may mắn, đã vậy sang năm còn có đơn đặt hàng sẵn năm mươi vạn cân, giá bán so với hiện tại gần đây thì được giá hơn nhiều, Lưu Hương Lê không biết nên cảm tạ thế nào với cô Dương đang ngồi trước mặt đây, Lưu Hương Lê nhìn qua thái độ của bên người công ty mua trái cây đối đãi với cô Dương thì cô cùng hiểu được, cô Dương này chắc chắn là một nhân vật rất quan trọng.
– Chị về phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi và cô Dương còn có chút việc muốn bàn!
Sau khi đợi cho Đoan Chính Khiết ra về, Đinh Nhị Cẩu quay qua nói với Lưu Hương Lê, hắn không muốn cùng nhau với Lưu Hương Lê một lượt trở về phòng, vì như thế Dương Phụng Tê phải lẻ loi ở lại, đối với Dương Phụng Tê như thế là không công bằng, tuy rằng hai người hiện tại vẫn không dám công khai, nhưng Đinh Nhị Cẩu không muốn Dương Phụng Tê có cảm giác lén lén lút lút, trước đó Đinh Nhị Cẩu đã có một kế hoạch định thử tấm chân tình của Dương Phụng Tê, nhưng sau khi nghe cô đề cấp đến về vấn đề hôn nhân với mình, thì dự mưu đã hoàn toàn tan biến không cần thiết nữa, vì hắn đã hiểu Dương Phụng Tê đối với mình tốt như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.