Chương 191:
Samson
19/01/2024
– Tao cho mày biết thế nào là lễ độ… tao cho mày biết thế nào là lễ độ!
Viên Phương hai nắm đấm khóa liên tiếp giáng trên mặt của Đinh Nhị Cẩu, mặt hắn bị sưng lên, khóe miệng ứa ra máu nhiều.
– Có phục hay không?
– Ngưng lại đi! Phục rồi…phục rồi!
Đinh Nhị Cẩu cũng biết rằng nếu không chịu thua, hôm nay thế nào cũng phải thiệt thòi lớn, chính vì điều này, hắn khiến cho tất cả mọi người có chút thất vọng, bao gồm luôn cả Điền Thanh Như, thằng nhóc này cuối cùng cũng sợ chết mà thôi!
Viên Phương đứng dậy lôi Đinh Nhị Cẩu về vị trí ngồi thẩm vấn, nhưng lần này, tất cả mọi người đều không thấy, ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu với cái nghiến răng thật lạnh lùng.
Điền Thanh Như trong lòng cũng không khỏi rùng mình, cô giờ mới thấy ra, thằng nhóc này thật đúng là một nhân vật cực kỳ hung ác chứ không phải bình thường, sau khi ra khỏi nơi đây, thế nào cũng phải trả thù Viên Phương, đồng thời trong lòng đối với Đinh Nhị Cẩu nhận thức lại nể phục hơn một phần, Đinh Nhị Cẩu tùy theo thời thế, cương được thì cũng nhu được, đây là một người ai cũng phải đề phòng, nếu không phải là bạn bè với hắn!
Viên Phương thì lại tưởng rằng trãi qua trận đòn, Đinh Nhị Cẩu sẽ bị sợ mà ngoan ngoãn, cho nên bắt đầu ghi lại lời khai của Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu cũng chẳng thèm đứng lên ngồi lại trên ghế trên, hắn cứ ngồi dưới đất, lưng dựa vào cái chân ghế, vẫn còn rất thoải mái.
– Tao chưa từng nói chuyện gì với Trương Cường trong đêm đó, tại đội hình sự, đã nói rất rõ ràng, mày cho là so với đội hình sự lợi hại hơn sao?
Đinh Nhị Cẩu quay qua một bên, phun ra một búng máu bọt nói.
– Xem ra mày vẫn còn chưa phục phải không?
– Phục! … tao phục là vì tao đánh không lại mày, mày khỏi cần vu oan giá họa cho tao nữa, ngày hôm nay ở trong này đây là lời nó thật, tất cả những lời tao đã nói bây giờ cũng như ở đội hình sự! Con mẹ nó Vương Lão Hổ phạm tội giết người, còn muốn kéo tao chìm xuống bùn theo đó hả, không có cửa đâu, còn mày không đi điều tra kẻ mang tội giết người, còn cố tình ép uổng người một nhà cùng ngành, hãy cẩn thận, có một ngày nào đó, cũng sẽ rơi xuống trong tay của người một nhà, đến lúc đó mày hối hận cũng không còn kịp nữa đâu!
– Ha ha, mày còn dạy bảo tao à! Được rồi tao chờ, tao chờ xem, đời này có thể rơi xuống trong tay mày không, đúng không, mày không nói ra, tao cũng biết, tao đợi xem tới khi nào! Các người ở trong lại đây canh hắn, hai người chia nhau nghỉ ngơi, nhưng không cho hắn ngủ, tao nhìn xem nó có thể cứng rắn tới khi nào!
Viên Phương thở phì phò ra cửa…
Một lát sau, Viên Phương chậm rãi đi vào phòng quan sát.
– Thủ trưởng, việc này làm sao bây giờ, trước mắt là không có chứng cứ để phê chuẩn bắt hắn rồi!
– Viên Phương, ai cho cậu ra tay đánh người? Vừa rồi Đinh Trường Sinh nói chắc cậu cũng nghe được, nếu hắn đi ra ngoài kiện cậu, tôi xem thử, ai dám che chở cho cậu, hiện tại đang cấm tra tấn bức cung đấy, bộ cậu không biết sao?
Điền Thanh Như trong lời nói mặc dù rất nhẹ nhàng, nhưng là ẩn chứa rất sâu sự cảnh báo cho Viên Phương.
– Thủ trưởng, tại thằng này quá kiêu ngạo, cho nên mới giáo huấn hắn một chút, tưởng rằng hắn rất cứng rắn, bất quá cũng sợ bị đòn, hiện tại đã biết sợ rồi!
Viên Phương cười hì hì xoa xoa tay nói.
– Hắn biết sợ cậu! Sao cậu không chịu suy nghĩ một chút, cậu cho là hắn thật tình chịu sợ cậu sao? Chẳng qua là ở trong đây, hắn không muốn cùng với cậu động thủ, như vậy cho dù không có tội, hắn cũng trở thành có tội, Viên Phương, cậu về sau cẩn thận một chút, người này không dễ chọc đâu, tôi nhìn qua con người hắn thì biết!
Điền Thanh Như cúi đầu xoay tròn cây bút trên bàn
Viên Phương nhìn Điền Thanh Như, ngẫm nghĩ lời cô nói, nhưng chỉ lắc đầu cười, không để trong lòng, mẹ kiếp, ông là người của viện kiểm sát đấy, mày thử đụng vào ông thử xem!
Viên Phương đứng sát phía sau lưng Điền Thanh Như, bỗng nhiên trên người Điền Thanh Như cái mùi đặc hữu của đàn bà, cái mùi từ dịch nhờn âm hộ thoang thoảng bay ra khiến cho mũi hắn ngưa ngứa một chút, suýt chút nữa là bị nhảy mũi ra, ai cũng biết chồng của Điền Thanh Như là một cán bộ trên thành phố Bạch Sơn, nhưng chưa có ai đã từng thấy qua, đôi khi mọi người cũng nghi ngờ, người đàn ông kia có thật tồn tại hay không?
Thấy Điền Thanh Như vẫn đứng lặng im như suy nghĩ xuất thần về điều gì đó, hai bàn tay chống trên thành cửa sổ hơi thấp, cái mông từ phía sau hơi vễnh lên, dưới cái váy ôm sát bờ mông nẩy nở, làn vải bị kéo căng ra, cái váy như bị co lại, cao hơn quá cặp đùi trắng như bông bưởi.
Viên Phương giả vờ nhẹ nhàng ngồi xuống chỉnh lại dây giày, một màn trước mắt khiến cho Viên Phương một hồi thất kinh, đánh chết Viên Phương cũng không nghĩ ra nhìn thấy bên trong cái quần lót trắng của Điền Thanh Như mỏng như trong suốt, màu đen đám lông chặt chẽ vây quanh cái âm hộ tròn tròn như cái bánh bao, chính giữa khe hở miệng nhỏ âm đạo hơi khẽ giương ra lẳng lặng như chờ đợi, ngay cửa ra vào trên miệng âm đạo tựa hồ có một chút dịch nhờn thấm ra, loang lổ trên đáy cái quần lót mỏng, cỡ bằng đầu ngón tay cái, cái mùi mà hắn vừa rồi ngửi được, làm suýt bị hắt xì hơi là từ nơi giữa háng Điền Thanh Như thoang thoảng bay ra lúc âm đạo tiết ra dịch nhờn, Viên Phương dưới háng dương vật như nhận được mệnh lệnh đứng nghiêm dựng thẳng lên, trong đầu hắn đang tưởng tượng thấy dương vật của mình cắm tới trung gian chính giữa khe hở cái miệng nhỏ âm đạo của Điền Thanh Như, Viên Phương như thở không ra hơi, ngẩng đầu lên chứng kiến Điền Thanh Như khuôn mặt hồng hồng, lại nhớ tới khe hở cửa âm đạo tiết ra dịch nhờn thấm ướt dưới đáy quần, trong lòng âm thầm phỏng đoán:
– Chẳng lẽ cô ấy đang suy nghĩ về chuyện… ấy!
Nhìn kỹ Điền Thanh Như bờ môi mọng đỏ, thoa phớt qua lớp son môi, trong nội tâm thở dài một tiếng:
– Trời ơi! Đàn bà ơi đàn bà, trên dưới có hai cái miệng nhỏ, làm hại chết người!
Dù sao hắn cũng không dám ngồi lâu, nên khẽ đứng dậy, lên tiếng thật nhỏ, như sợ đánh động suy nghĩ của Điền Thanh Như.
– Thủ trưởng, giờ tính như thế nào?
– Vậy ý cậu là muốn thế nào, tiếp tục lưu giữ hắn, cậu không có chứng cớ! Nếu hắn không đi kiện cáo cậu tra tấn bức cung, thì cậu còn may mắn, tôi đã nói với cậu, sau này đi ra bên ngoài cẩn thận một chút, tuy rằng bề ngoài Đinh Trường Sinh không thể trêu chọc vào cậu, không có nghĩa là ở sau lưng cậu, hắn không hạ thủ, chúng ta làm công tác kiểm sát, đã đắc tội không ít người! Cậu đúng ra không nên đối đầu với hắn! Đúng rồi, cậu có biết trước kia Đinh Trường Sinh là làm nghề gì không?
– Hắn làm gì?
– Hừ, trước đây, ở trong thôn hắn là một tên côn đồ, lén lút, ăn bữa trước, không có bữa sau, thường xuyên đi ra ngoài xin cơm, cậu suy nghĩ xem, hắn lăn lộn cho tới ngày hôm nay đã được tình trạng tốt như thế này, hắn có quý trọng cuộc sống như hiện tại không? Nếu bây giờ, có ai với ý định hủy hoại cuộc sống này của hắn, thì hắn có thể hay không liều mạng để bảo vệ cuộc sống bây giờ, hả?
Điền Thanh Như nói những lời này, cơ bản đều là thật.
– Thật không nhìn ra, thằng này này số mệnh tốt thật!
Viên Phương chậc chậc chậc chậc lưỡi nói.
…
Khấu Đại Bằng rót chén nước trà cho Đinh Nhị Cẩu, nhìn khuôn mặt hắn có vết bầm tím, Khấu Đại Bằng cũng biết, tại viện kiểm sát đã bị đánh khống ít! Bà ngoại ơi, mối quan hệ của Hoắc Lã Mậu quen biết là thế nào mà Đinh Nhị Cẩu thê thảm thế, không phải Hoắc Lã Mậu đã từng nói là có chị vợ làm phó trưởng viện kiểm sát sao?
– Sao rồi? Đã bị đập một trận?
– Má nó, có một gã họ Viên chó đẻ, là nó đã ra tay đánh, nếu kéo dài thêm một ngày, chắc cháu chết oan ức, không còn đường trở về…
Đinh Nhị Cẩu còn muốn nói tiếp tục, thì nữ chủ nhiệm văn phòng đảng ủy lần trước hắn đã gặp,đẩy cửa đi vào.
– Chủ tịch, đã xảy ra chuyện lớn!
Người phụ nữ lúc này, ngay cả lời nói cũng vô cùng hoảng hốt.
– Xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy cô sắc mặt trắng bệch, Khấu Đại Bằng biết rằng đã có chuyện không nhỏ xảy ra.
– Dân trong thôn Lê Viên vận chuyển lê ra huyện, trên đường đi đã xảy ra tai nạn, một chiếc xe rơi xuống vách núi rồi, chết ba người, bọn họ bây giờ đem xác người chết đến đây!
– Bọn họ đang ở đâu?
Vừa nghe đến thôn Lê Viên, Đinh Nhị Cẩu trong đầu liền choáng váng, quả nhiên dù lo lắng trước, vẫn xảy ra chuyện.
– Họ..đang đứng ở…trước sân ủy ban!
Người phụ nữ nói lắp bắp.
– Bí thư Điền có biết chưa?
Khấu Đại Bằng xanh mặt, kéo màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trước sân ủy ban thị trấnđang tụ tập một đám người, Khấu Đại Bằng hỏi chủ nhiệm văn phòng đảng ủy Tần Nga Hương đang đứng bên cạnh run rẫy.
– Bí thư Điền không có ở đây, đã đi lên trên huyện rồi!
Khấu Đại Bằng liền vội vã gọi điện thoại, nhưng bây giờ không biết nên gọi cho ai, nếu gọi cho Điền Gia Lượng, chắc chắn vị bí thư này sẽ không trở về ngay, với lại giờ cũng còn chưa có biết rõ tình huống, thì biết báo nội dung gì bây giờ.
Cách tấm cưả sổ bằng kính,Đinh Nhị Cẩu thấy năm, sáu người nâng lên một cái băng ca, có ba cái băng ca dùng vải trắng che lại, xem ra đó là ba người chết.
Bảo vệ ủy ban vội vàng đóng cánh cửa lớn ủy ban lại,thôn dân càng ngày đến càng đông, trong tay mọi người cầm các loại xẻng hoặc gậy gộc, đồng thanh la lên:
– Đã có người chết tại vì con đường, yêu cầu chính phủ sửa đường cho dân!
Bây giờ thì mục đích của dân thôn Lê Viên rất rõ ràng, muốn yêu cầu chính phủ sửa đường, bởi vì đường đi trên núi chật hẹp không dễ đi, thôn Lê Viên hầu như hàng năm đều phát sinh chuyện xe rơi người chết, giờ đây sở dĩ bọn họ phản ứng mãnh liệt như vậy, nguyên nhân là vừa rồi, trên thị trấn đối với thôn Lê Viên, khi lê bán không được thì cũng mặc kệ không lãnh đạo nào quan tâm đến, lúc này đây khó khăn lắm mới bán được một ít, thì lại xảy ra tai nạn như vậy, sự bất mãn trong lòng dân chúng lâu nay, bộc phát bùng nổ.
– Chú, để cháu đi ra xem thử như thế nào!
Đinh Nhị Cẩu quay đầu nhìn thoáng qua Khấu Đại Bằng, lúc này ông đang rối trí đi qua đi lại trong phòng.
– Cháu đi ra ngoài có giải quyết được gì, bộ cháu có thể giúp bọn họ sửa đường sao? Không được, để chú gọi điện thoại cho Hoắc Lã Mậu, kêu ông ta mang mấy cảnh sát trong đồn đến để duy trì trật tự.
Khấu Đại Bằng đầu óc đang rối như tơ vò, nên hướng ai báo cáo bây giờ đây, chuyện này phải giải thích như thế nào với các lãnh đạo cho thích hợp?
Đinh Nhị Cẩu lại nhìn qua Tần Nga Hương, người phụ nữ này vẫn còn ở trong phòng, vì thế hắn đi đến bên cạnh Khấu Đại Bằng, nhỏ giọng nói:
– Chú, không thể gọi cho cảnh sát đến làm náo loạn thêm, cảnh sát đến đây cũng không giải quyết được vấn đề, với tình hình bây giờ, cháu thấy tai nạn đã xảy ra, lãnh đạo ở trên chưa có ai đến hỏi thăm, chia buồn, mà lại đưa cảnh sát tới, mâu thuẫn của thôn dân với mình sẽ nhanh chóng trở nên gay gắt, chú hiện là lãnh đạo cao nhất ở trấn Lâm Sơn lúc này, nếu xảy ra chuyện, khi cấp trên truy cứu trách nhiệm, thì hậu quả chú gánh hết, chú sẽ bị khép tội là xử trí bất lực!
Đinh Nhị Cẩu phân tích rất là hợp lý, trình độ lý luận khá tốt, xem ra những tờ báo mà hắn từng xem qua,cũng không uổng công ngồi đọc!
Viên Phương hai nắm đấm khóa liên tiếp giáng trên mặt của Đinh Nhị Cẩu, mặt hắn bị sưng lên, khóe miệng ứa ra máu nhiều.
– Có phục hay không?
– Ngưng lại đi! Phục rồi…phục rồi!
Đinh Nhị Cẩu cũng biết rằng nếu không chịu thua, hôm nay thế nào cũng phải thiệt thòi lớn, chính vì điều này, hắn khiến cho tất cả mọi người có chút thất vọng, bao gồm luôn cả Điền Thanh Như, thằng nhóc này cuối cùng cũng sợ chết mà thôi!
Viên Phương đứng dậy lôi Đinh Nhị Cẩu về vị trí ngồi thẩm vấn, nhưng lần này, tất cả mọi người đều không thấy, ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu với cái nghiến răng thật lạnh lùng.
Điền Thanh Như trong lòng cũng không khỏi rùng mình, cô giờ mới thấy ra, thằng nhóc này thật đúng là một nhân vật cực kỳ hung ác chứ không phải bình thường, sau khi ra khỏi nơi đây, thế nào cũng phải trả thù Viên Phương, đồng thời trong lòng đối với Đinh Nhị Cẩu nhận thức lại nể phục hơn một phần, Đinh Nhị Cẩu tùy theo thời thế, cương được thì cũng nhu được, đây là một người ai cũng phải đề phòng, nếu không phải là bạn bè với hắn!
Viên Phương thì lại tưởng rằng trãi qua trận đòn, Đinh Nhị Cẩu sẽ bị sợ mà ngoan ngoãn, cho nên bắt đầu ghi lại lời khai của Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu cũng chẳng thèm đứng lên ngồi lại trên ghế trên, hắn cứ ngồi dưới đất, lưng dựa vào cái chân ghế, vẫn còn rất thoải mái.
– Tao chưa từng nói chuyện gì với Trương Cường trong đêm đó, tại đội hình sự, đã nói rất rõ ràng, mày cho là so với đội hình sự lợi hại hơn sao?
Đinh Nhị Cẩu quay qua một bên, phun ra một búng máu bọt nói.
– Xem ra mày vẫn còn chưa phục phải không?
– Phục! … tao phục là vì tao đánh không lại mày, mày khỏi cần vu oan giá họa cho tao nữa, ngày hôm nay ở trong này đây là lời nó thật, tất cả những lời tao đã nói bây giờ cũng như ở đội hình sự! Con mẹ nó Vương Lão Hổ phạm tội giết người, còn muốn kéo tao chìm xuống bùn theo đó hả, không có cửa đâu, còn mày không đi điều tra kẻ mang tội giết người, còn cố tình ép uổng người một nhà cùng ngành, hãy cẩn thận, có một ngày nào đó, cũng sẽ rơi xuống trong tay của người một nhà, đến lúc đó mày hối hận cũng không còn kịp nữa đâu!
– Ha ha, mày còn dạy bảo tao à! Được rồi tao chờ, tao chờ xem, đời này có thể rơi xuống trong tay mày không, đúng không, mày không nói ra, tao cũng biết, tao đợi xem tới khi nào! Các người ở trong lại đây canh hắn, hai người chia nhau nghỉ ngơi, nhưng không cho hắn ngủ, tao nhìn xem nó có thể cứng rắn tới khi nào!
Viên Phương thở phì phò ra cửa…
Một lát sau, Viên Phương chậm rãi đi vào phòng quan sát.
– Thủ trưởng, việc này làm sao bây giờ, trước mắt là không có chứng cứ để phê chuẩn bắt hắn rồi!
– Viên Phương, ai cho cậu ra tay đánh người? Vừa rồi Đinh Trường Sinh nói chắc cậu cũng nghe được, nếu hắn đi ra ngoài kiện cậu, tôi xem thử, ai dám che chở cho cậu, hiện tại đang cấm tra tấn bức cung đấy, bộ cậu không biết sao?
Điền Thanh Như trong lời nói mặc dù rất nhẹ nhàng, nhưng là ẩn chứa rất sâu sự cảnh báo cho Viên Phương.
– Thủ trưởng, tại thằng này quá kiêu ngạo, cho nên mới giáo huấn hắn một chút, tưởng rằng hắn rất cứng rắn, bất quá cũng sợ bị đòn, hiện tại đã biết sợ rồi!
Viên Phương cười hì hì xoa xoa tay nói.
– Hắn biết sợ cậu! Sao cậu không chịu suy nghĩ một chút, cậu cho là hắn thật tình chịu sợ cậu sao? Chẳng qua là ở trong đây, hắn không muốn cùng với cậu động thủ, như vậy cho dù không có tội, hắn cũng trở thành có tội, Viên Phương, cậu về sau cẩn thận một chút, người này không dễ chọc đâu, tôi nhìn qua con người hắn thì biết!
Điền Thanh Như cúi đầu xoay tròn cây bút trên bàn
Viên Phương nhìn Điền Thanh Như, ngẫm nghĩ lời cô nói, nhưng chỉ lắc đầu cười, không để trong lòng, mẹ kiếp, ông là người của viện kiểm sát đấy, mày thử đụng vào ông thử xem!
Viên Phương đứng sát phía sau lưng Điền Thanh Như, bỗng nhiên trên người Điền Thanh Như cái mùi đặc hữu của đàn bà, cái mùi từ dịch nhờn âm hộ thoang thoảng bay ra khiến cho mũi hắn ngưa ngứa một chút, suýt chút nữa là bị nhảy mũi ra, ai cũng biết chồng của Điền Thanh Như là một cán bộ trên thành phố Bạch Sơn, nhưng chưa có ai đã từng thấy qua, đôi khi mọi người cũng nghi ngờ, người đàn ông kia có thật tồn tại hay không?
Thấy Điền Thanh Như vẫn đứng lặng im như suy nghĩ xuất thần về điều gì đó, hai bàn tay chống trên thành cửa sổ hơi thấp, cái mông từ phía sau hơi vễnh lên, dưới cái váy ôm sát bờ mông nẩy nở, làn vải bị kéo căng ra, cái váy như bị co lại, cao hơn quá cặp đùi trắng như bông bưởi.
Viên Phương giả vờ nhẹ nhàng ngồi xuống chỉnh lại dây giày, một màn trước mắt khiến cho Viên Phương một hồi thất kinh, đánh chết Viên Phương cũng không nghĩ ra nhìn thấy bên trong cái quần lót trắng của Điền Thanh Như mỏng như trong suốt, màu đen đám lông chặt chẽ vây quanh cái âm hộ tròn tròn như cái bánh bao, chính giữa khe hở miệng nhỏ âm đạo hơi khẽ giương ra lẳng lặng như chờ đợi, ngay cửa ra vào trên miệng âm đạo tựa hồ có một chút dịch nhờn thấm ra, loang lổ trên đáy cái quần lót mỏng, cỡ bằng đầu ngón tay cái, cái mùi mà hắn vừa rồi ngửi được, làm suýt bị hắt xì hơi là từ nơi giữa háng Điền Thanh Như thoang thoảng bay ra lúc âm đạo tiết ra dịch nhờn, Viên Phương dưới háng dương vật như nhận được mệnh lệnh đứng nghiêm dựng thẳng lên, trong đầu hắn đang tưởng tượng thấy dương vật của mình cắm tới trung gian chính giữa khe hở cái miệng nhỏ âm đạo của Điền Thanh Như, Viên Phương như thở không ra hơi, ngẩng đầu lên chứng kiến Điền Thanh Như khuôn mặt hồng hồng, lại nhớ tới khe hở cửa âm đạo tiết ra dịch nhờn thấm ướt dưới đáy quần, trong lòng âm thầm phỏng đoán:
– Chẳng lẽ cô ấy đang suy nghĩ về chuyện… ấy!
Nhìn kỹ Điền Thanh Như bờ môi mọng đỏ, thoa phớt qua lớp son môi, trong nội tâm thở dài một tiếng:
– Trời ơi! Đàn bà ơi đàn bà, trên dưới có hai cái miệng nhỏ, làm hại chết người!
Dù sao hắn cũng không dám ngồi lâu, nên khẽ đứng dậy, lên tiếng thật nhỏ, như sợ đánh động suy nghĩ của Điền Thanh Như.
– Thủ trưởng, giờ tính như thế nào?
– Vậy ý cậu là muốn thế nào, tiếp tục lưu giữ hắn, cậu không có chứng cớ! Nếu hắn không đi kiện cáo cậu tra tấn bức cung, thì cậu còn may mắn, tôi đã nói với cậu, sau này đi ra bên ngoài cẩn thận một chút, tuy rằng bề ngoài Đinh Trường Sinh không thể trêu chọc vào cậu, không có nghĩa là ở sau lưng cậu, hắn không hạ thủ, chúng ta làm công tác kiểm sát, đã đắc tội không ít người! Cậu đúng ra không nên đối đầu với hắn! Đúng rồi, cậu có biết trước kia Đinh Trường Sinh là làm nghề gì không?
– Hắn làm gì?
– Hừ, trước đây, ở trong thôn hắn là một tên côn đồ, lén lút, ăn bữa trước, không có bữa sau, thường xuyên đi ra ngoài xin cơm, cậu suy nghĩ xem, hắn lăn lộn cho tới ngày hôm nay đã được tình trạng tốt như thế này, hắn có quý trọng cuộc sống như hiện tại không? Nếu bây giờ, có ai với ý định hủy hoại cuộc sống này của hắn, thì hắn có thể hay không liều mạng để bảo vệ cuộc sống bây giờ, hả?
Điền Thanh Như nói những lời này, cơ bản đều là thật.
– Thật không nhìn ra, thằng này này số mệnh tốt thật!
Viên Phương chậc chậc chậc chậc lưỡi nói.
…
Khấu Đại Bằng rót chén nước trà cho Đinh Nhị Cẩu, nhìn khuôn mặt hắn có vết bầm tím, Khấu Đại Bằng cũng biết, tại viện kiểm sát đã bị đánh khống ít! Bà ngoại ơi, mối quan hệ của Hoắc Lã Mậu quen biết là thế nào mà Đinh Nhị Cẩu thê thảm thế, không phải Hoắc Lã Mậu đã từng nói là có chị vợ làm phó trưởng viện kiểm sát sao?
– Sao rồi? Đã bị đập một trận?
– Má nó, có một gã họ Viên chó đẻ, là nó đã ra tay đánh, nếu kéo dài thêm một ngày, chắc cháu chết oan ức, không còn đường trở về…
Đinh Nhị Cẩu còn muốn nói tiếp tục, thì nữ chủ nhiệm văn phòng đảng ủy lần trước hắn đã gặp,đẩy cửa đi vào.
– Chủ tịch, đã xảy ra chuyện lớn!
Người phụ nữ lúc này, ngay cả lời nói cũng vô cùng hoảng hốt.
– Xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy cô sắc mặt trắng bệch, Khấu Đại Bằng biết rằng đã có chuyện không nhỏ xảy ra.
– Dân trong thôn Lê Viên vận chuyển lê ra huyện, trên đường đi đã xảy ra tai nạn, một chiếc xe rơi xuống vách núi rồi, chết ba người, bọn họ bây giờ đem xác người chết đến đây!
– Bọn họ đang ở đâu?
Vừa nghe đến thôn Lê Viên, Đinh Nhị Cẩu trong đầu liền choáng váng, quả nhiên dù lo lắng trước, vẫn xảy ra chuyện.
– Họ..đang đứng ở…trước sân ủy ban!
Người phụ nữ nói lắp bắp.
– Bí thư Điền có biết chưa?
Khấu Đại Bằng xanh mặt, kéo màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trước sân ủy ban thị trấnđang tụ tập một đám người, Khấu Đại Bằng hỏi chủ nhiệm văn phòng đảng ủy Tần Nga Hương đang đứng bên cạnh run rẫy.
– Bí thư Điền không có ở đây, đã đi lên trên huyện rồi!
Khấu Đại Bằng liền vội vã gọi điện thoại, nhưng bây giờ không biết nên gọi cho ai, nếu gọi cho Điền Gia Lượng, chắc chắn vị bí thư này sẽ không trở về ngay, với lại giờ cũng còn chưa có biết rõ tình huống, thì biết báo nội dung gì bây giờ.
Cách tấm cưả sổ bằng kính,Đinh Nhị Cẩu thấy năm, sáu người nâng lên một cái băng ca, có ba cái băng ca dùng vải trắng che lại, xem ra đó là ba người chết.
Bảo vệ ủy ban vội vàng đóng cánh cửa lớn ủy ban lại,thôn dân càng ngày đến càng đông, trong tay mọi người cầm các loại xẻng hoặc gậy gộc, đồng thanh la lên:
– Đã có người chết tại vì con đường, yêu cầu chính phủ sửa đường cho dân!
Bây giờ thì mục đích của dân thôn Lê Viên rất rõ ràng, muốn yêu cầu chính phủ sửa đường, bởi vì đường đi trên núi chật hẹp không dễ đi, thôn Lê Viên hầu như hàng năm đều phát sinh chuyện xe rơi người chết, giờ đây sở dĩ bọn họ phản ứng mãnh liệt như vậy, nguyên nhân là vừa rồi, trên thị trấn đối với thôn Lê Viên, khi lê bán không được thì cũng mặc kệ không lãnh đạo nào quan tâm đến, lúc này đây khó khăn lắm mới bán được một ít, thì lại xảy ra tai nạn như vậy, sự bất mãn trong lòng dân chúng lâu nay, bộc phát bùng nổ.
– Chú, để cháu đi ra xem thử như thế nào!
Đinh Nhị Cẩu quay đầu nhìn thoáng qua Khấu Đại Bằng, lúc này ông đang rối trí đi qua đi lại trong phòng.
– Cháu đi ra ngoài có giải quyết được gì, bộ cháu có thể giúp bọn họ sửa đường sao? Không được, để chú gọi điện thoại cho Hoắc Lã Mậu, kêu ông ta mang mấy cảnh sát trong đồn đến để duy trì trật tự.
Khấu Đại Bằng đầu óc đang rối như tơ vò, nên hướng ai báo cáo bây giờ đây, chuyện này phải giải thích như thế nào với các lãnh đạo cho thích hợp?
Đinh Nhị Cẩu lại nhìn qua Tần Nga Hương, người phụ nữ này vẫn còn ở trong phòng, vì thế hắn đi đến bên cạnh Khấu Đại Bằng, nhỏ giọng nói:
– Chú, không thể gọi cho cảnh sát đến làm náo loạn thêm, cảnh sát đến đây cũng không giải quyết được vấn đề, với tình hình bây giờ, cháu thấy tai nạn đã xảy ra, lãnh đạo ở trên chưa có ai đến hỏi thăm, chia buồn, mà lại đưa cảnh sát tới, mâu thuẫn của thôn dân với mình sẽ nhanh chóng trở nên gay gắt, chú hiện là lãnh đạo cao nhất ở trấn Lâm Sơn lúc này, nếu xảy ra chuyện, khi cấp trên truy cứu trách nhiệm, thì hậu quả chú gánh hết, chú sẽ bị khép tội là xử trí bất lực!
Đinh Nhị Cẩu phân tích rất là hợp lý, trình độ lý luận khá tốt, xem ra những tờ báo mà hắn từng xem qua,cũng không uổng công ngồi đọc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.