Kiều

Chương 196:

Samson

19/01/2024

Đầu mùa đông, ánh mặt trời đã không còn sưởi ấm nữa, nhưng Lưu Hương Lê và Đinh Nhị Cẩu lúc này hai người đều lấm tấm mồ hôi trên trán, suốt buổi sáng hai người đi dọc theo con đường mà Hà Kiến Bình đã từng dẫn dắt dân trong thôn Lê Viên làm con đường hướng về phía trên núi lớn, con đường này tuy rằng không phải là rộng, nhưng cũng nhìn thấy, lúc ấy làm đường thì có bao nhiêu gian nan, vất vả, gặp được những đoạn núi đá cứng rắn, còn có thể nhìn ra, phải dùng thép cứng đục lổ chui qua.

Thời gian đã trôi qua vài năm bỏ hoang, toàn bộ nền đường mọc khắp nơi cỏ dại, hai người phải dùng đến dao rựa, chặt rể cây hoang vượt qua trên đường đi.

– Lúc ấy chắc chị cũng mất không ít sức lực phải không?

– Từ lúc tôi gả cho Hà Kiến Bình, cứ đến thời điểm nông nhàn là phải đi làm đường. Trước khi tôi tới làm vợ hắn thì con đường này, Hà Kiến Bình cũng đã làm nhiều năm rồi, ban đầu là tôi cùng đi với cha chồng, nhưng sau khi Hà Kiến Bình làm chủ nhiệm thôn, hy vọng lớn nhất của hắn là muốn đem đường này hoàn thành, từ nơi này vượt ra khỏi núi, thì đã đến vùng đất bằng phẳng rồi, từ khi Hà Kiến Bình chết đi, tôi đã từng nghĩ đến, con đường này vĩnh viễn không bao giờ làm xong, không ngờ cậu bây giờ lại đưa ra chuyện này, chủ nhiệm Đinh, lần này chúng ta có thể làm xong sao?

Lưu Hương Lê lấy tay vuốt gọn mái tóc dài bị mồ hôi làm ướt, không tự tin hỏi hắn.

– Đương nhiên là bắt buột phải hoàn thành con đường, chúng ta khi họp trên thị trấn, tôi đã làm cam kết với lãnh đạo rồi, chị cũng biết chuyện này mà, nếu đường này thật không sửa được, tôi cũng chỉ còn có nước ở lại thôn Lê Viên cưới vợ sinh con mà thôi!

– Bộ chẳng lẽ chủ nhiệm Đinh không muốn lấy vợ ở thôn này à?

Lưu Hương Lê vô tình hỏi, nhưng lời nói thốt ra xong, mới thấy mình bị hớ, nên hơi lúng túng, hai gò má chợt ửng hồng.

– Phía trước có phải đã đến hốc núi Lão Ưng?

Đinh Nhị Cẩu tựa hồ như không chú ý đến câu nói có vẻ khiêu khích của Lưu Hương Lê, nếu như trước đây, hắn nhất định mở miệng trêu đùa chọc ghẹo cô ngay, dù sao nơi này cũng hoang vu, không có người nào khác để mà e ngại, nhưng từ lúc bị viện kiểm sát bị áp giải, hắn đã đàng hoàng đứng đắn hơn trước, lúc này trong lòng hắn hiểu rõ nhất, chuyện làm mới con đường qua núi này, nhất là đoạn hốc núi Lão Ưng là rất gay go, bản thân mình nếu không vượt qua được cửa ải này này, hắn không cam lòng, hắn không muốn nghĩ đến sẽ thất bại, tương lai sẽ rơi xuống dưới đất vì cái hốc núi Diều Hâu ở tại thôn Lê Viên, phải vượt qua mà đi, hắn cũng biết, Viên Phương vẫn còn đang ngó chừng hắn, chỉ chờ hắn sảy chân là Viên Phương sẽ ra tay, vì thế hắn không dám để có bất kỳ sơ hở nào xảy ra, hắn thề trong lòng không cho Viên Phương bất kỳ cơ hội nào có thể chạm vào hắn lần nữa

– Ừ..đây là hốc núi Lão Ưng,đường làm từ khe suối đến đây là hết, khúc còn lại chưa có đường, phía dưới là vực sâu… rất sâu, có chừng hơn trăm thước!

Lưu Hương Lê vừa nói chuyện,vừa ngắt lấy mấy bông hoa dại, mùa này đã không còn nụ hoa tươi, chỉ còn những đóa hoa héo rũ, cô cẫn thận cột lại thành một bó, bàn tay chạm vào rất nhẹ nhàng như sợ những đóa hoa rơi rã phân tán đi.

– Chồng chị bị chết chính là ở nơi sao?

Đinh Nhị Cẩu nhìn đến trong tay Lưu Hương Lê cầm bó hoa thì hiểu.

– Đúng vậy! Chính là tại hốc núi Lão Ưng này, rất tiếc là chỉ cần hốc núi Lão Ưng đoạn này làm xong, phía trước mặt, đoạn đường còn lại làm không khó, nhưng chồng chị không nhìn tới cái ngày con đường sã làm xong!

Lưu Hương Lê cố nén cơn xúc động thương tâm, cô đem bó hoa đặt ở trên một tảng đá, Đinh Nhị Cẩu không hỏi, nhưng hắn đoán ra, vị trí đó, nhất định là nơi Hà Kiến Bình gặp nạn

Hai người trầm mặc một hồi, như là đang tưởng nhớ đến Hà Kiến Bình.

– Chủ nhiệm Đinh, chủ nhiệm Lưu, trời ơi! Tôi tìm mấy người muốn chết luôn!

Từ phía sau Lưu Tam thở hổn hển đi nhanh đến.

– Ủa, sao lại tới đây làm gì? Không phải đã phân công em đi thị trấn lái xe nâng mang về sao?

Lưu Hương Lê hỏi.

– Hừm, đừng nhắc chuyện này nữa, họ La của đội vũ trang rất láo xược, dù em năn nỉ muốn gãy lưỡi, sống chết gì ông ấy cũng không cho mang xe đi, ông ta còn nói đó là xe nâng, dùng để chống lũ cứu tế, cho dù có mục nát tai doanh trại này, cũng không cho cho chúng ta sử dụng!

Lưu Tam vừa nói vừa thở

– Ông ta thật đã nói như thế?

Đinh Nhị Cẩu vừa nghe xong, cơn tức liền dâng trào, việc lấy xe nâng là do lãnh đạo ủy ban thị trấn trên quyết định, họ La dựa vào cái con khỉ gì mà không cho lấy

– Đúng vậy, chủ nhiệm Đinh, việc này chắc anh phải tự mình đi, nếu không chúng ta đi tìm lãnh đạo trên trấn nói rõ!



– Hừ, cậu cùng tôi đi đến đó, chị Hương Lê, bây giờ chúng ta quay trở về nhà đi, chờ có xe nâng rồi bắt đầu làm, còn có chuyện thuốc nổ nữa, tôi cũng phải đi lấy một lượt luôn!

Trở lại tòa nhà cua ủy ban thôn, Đinh Nhị Cẩu rửa sơ mặt mũi, thay bộ quần áo khác, lấy thêm tiền vội vã đi tới đưa cho Lưu Tam nói:

– Cậu vào trong thôn, mua một chút thổ sản vùng núi, thịt heo rừng muối, gà rừng, thỏ hoang các loại, loại ướp tẩm ngon nhất, tiện tay mang theo mấy giỏ lê!

– Tôi đi ngay, chủ nhiệm Đinh, tiền này anh cất lại đi, thổ sản vùng núi ở trong thôn có nhiều, không bao nhiêu tiền, nhà tôi cũng còn có vài hũ rượu thuốc ngâm lâu năm rồi, mang theo hai hủ luôn nhé?

Lưu Tam muốn lấy lòng Đinh Nhị Cẩu, hắn biết Đinh Nhị Cẩu người này tuyệt đối có tiền đồ, có nhiều ý kiến hay, người quen biết cũng nhiều, tương lai chắc chắn còn có cơ hội thăng quan, hiện tại đúng lúc nên làm quen kết giao mới có lợi.

– Rượu thuốc, dùng để làm gì?

– Hắc hắc, đàn ông đều thích loại rượu này, nếu anh biếu cho tên họ La khốn kiếp đó, chắc chắn là ông ta sẽ mê tơi!

Lưu Tam cười thật gian xảo

– Ha ha, Lưu Tam, không ngờ cậu lại còn có ý hay này, tốt lắm, cầm theo một hủ thôi, loại đặc biệt thì không thể cho tên khốn này.

– Vâng, cũng đúng, tôi đi chuẩn bị!

Lưu Tam dứt khoát trả lại tiền choĐinh Nhị Cẩu.

Đinh Nhị Cẩu gọi điện thoại cho Khấu Đại Bằng, thông báo cho Khấu Đại Bằng biết là thị đội trưởng La Hậu Sinh không nể mặt lãnh đạo thị trấn, cự tuyệt dứt khoát việc cung cấp xe nâng, Khấu Đại Bằng nghe qua tỏ vẻ bất đắc dĩ hết cách, ông ta hứa với Đinh Nhị Cẩu là vài ngày sau ông sẽ gặp La Hậu Sinh nói chuyện, nhưng Đinh Nhị Cẩu không có thời gian chờ đợi lâu như vậy, hắn thiếu điều đang ước gì ngay bây giờ có thể bắt đầu nổ đá mở đường, làm sao có thời giờ chờ đơi Khấu Đại Bằng cù cưa chậm chạp được.

Bỗng nhiên nhờ có hủ rượu tráng dương của Lưu Tam, làm hắn nảy ra một ý hay nữa, hắn cũng phải chuẩn bị trước cho bản thân mình điều an toàn nhất trước đã, tương lai sau này tuy rằng có Khấu Đại Bằng nâng đỡ hắn về mặt hành chánh bên ủy ban, nhưng nếu không có sự đồng ý bên đảng của bí thư Điền Gia Lượng, thì mọi việc sẽ vô vàn khó khăn, nhưng Điền Gia Lượng với Khấu Đại Bằng như nước với lửa cho nên Đinh Nhị Cẩu không dám trực tiếp qua lại vì sợ tai mắt của Khấu Đại Bằng, chỉ có một chiếc cầu nối duy nhất là thông qua phó bí thư Vương Bạch Lệ.

Hiện nay phó bí thư Vương Bạch Lệ hình như đang lén lút thông dâm với Điền Gia Lượng nếu không tính đến sự lợi dụng lẫn nhau trong chốn quan trường, thì chỉ còn là thỏa mãn tính dục, nhưng bí thư Điền Gia Lượng lại phải dùng thuốc kích dục thì không ổn lắm, bây giờ có cơ hội mang hủ rượu tráng dương này đến nhà của phó bí thư Vương Bạch Lệ tặng cho chồng của cô ta lấy lòng, để Vương Bạch Lệ có những giây phút thỏa mãn sung sướng, hắc hắc đương nhiên là mình sẽ có được sự thiện cảm từ cô ta, Đinh Nhị Cẩu thầm nghĩ và chợt như thấy lại cảnh tượng cái mông đít to nở rộ như đóa hoa bằng máu của Vương Bạch Lệ vài ngày trước trước mặt mình…

Hắn nuốt vội miếng nước bọt từ trong miệng ứa ra.



La Hậu Sinh cũng không phải là không nể mặt lãnh đạo thị trấn, ông ta là thị đội trưởng lực lượng vũ trang cũng nằm trong thường ủy đảng bộ, nhưng đám hỗn đản lãnh đạo thị trấn kia, cho tới bây giờ cũng không coi mình là người quan trọng, hội nghị gì đó cũng không mời mình, đương nhiên vì chuyện như vậy, cộng với tính tình lúc lạnh, lúc nóng của ông ta có liên quan với nhau, làm tăng thêm gấp đôi sự bực bội chuyện vừa rồi. Xuất thân là người bên quân đội, La Hậu Sinh đã công tác được năm, sáu năm nay tại thị trấn Lâm Sơn, chưa bao giờ ông cấu kết bè phái, mỗi lần có cuộc họp lúc nào ông cũng thường không chịu ngồi im, luôn luôn quậy bên thường ủy đảng bộ không có một ngày yên ổn.

Lãnh đạo thị trấn đều coi La Hậu Sinh như là một cây gậy chuyên thọc bánh xe phá đám.

Khi nghe tin Khấu Đại Bằng với Vương Bạch Lệ và mấy tên khốn kiếp lãnh đạo khác đồng ý đem hai chiếc xe nâng cho thôn Lê Viên làm đường, lửa nóng trong đầu La Hậu Sinh lập tức liền cháy bừng bừng, dựa vào cái gì, con mẹ nó, đây là trên huyện đội để lại cho thị đội dùng phòng chống lũ lụt, làm chó gì mà các người muốn quyết định cho ai thì cho? Vì lẽ đó, khi Lưu Tam đến lấy xe, ngay đến cánh cửa của doanh trại bộ đội, La Hậu Sinh cũng không cho mở ra để Lưu Tam vào.

Đinh Nhị Cẩu cùng với vài người trong thôn Lê Viên ngồi trên chiếc máy kéo cải tiến đã đến thị trấn Lâm Sơn trời qua năm giờ chiều rồi, lúc này tìm cũng không thấy được một người quen, không có cách nào khác, Đinh Nhị Cẩu đành phải đem sắp xếp mấy người tìm một nhà trọ ăn uống ở trong trấn rồi ngủ tạm qua đêm.

Riêng Đinh Nhị Cẩu thì tay xách hủ rượu cùng một ít thịt rừng sản vật miền núi, tìm kiếm hỏi thăm đường đi đến nhà của phó bí thư Vương Bạch Lệ.

Vương Bạch Lệ nhà ở ngoài bên rìa thị trấn, một căn nhà khá lớn, trước mặt tiền nhà có một cái sân nhỏ, trong sân có trồng vài cụm hoa trà.

Vương Bạch Lệ nghe tiếng gọi, mở cửa ra.

– Phó bí thư, muộn như vậy, còn quấy rầy cô rồi, thật xin lỗi,

Lúc này Vương Bạch Lệ sửng sốt một chút, khi tỉnh táo lại ồ một tiếng, nói:

– Là chủ nhiệm Đinh à, gần đây có khỏe không?

– Vâng khỏe ạ!



Đinh Nhị Cẩu trên mặt rất cung kính:

– Chú ở nhà đâu rồi? Nhân tiện có việc về thị trấn, nên tôi có mang một sản vật miền núi ở trong thôn đến làm quà cho phó bí thư!

– Ưm… tại cậu mới đến đây nên không biết, tôi ly hôn đã mấy năm nay rồi, con gái thì đang học ở trên thành phố Bạch Sơn, nên chỉ ở nhà có một mình.

Vương Bạch Lệ nhịn không được, phàn nàn với Đinh Nhị Cẩu sự sinh hoạt riêng của mình mà không hề có ý tứ.

– Chủ nhiệm Đinh đã đến đây, thì vào trong nhà chơi một chút đi, mà cậu đến thị trấn có việc gì không vậy? Đã vậy còn bày đặt chi quà cáp cho tốn kém!

Vương Bạch Lệ vừa dẫn Đinh Nhị Cẩu bước vào bên trong nhà vừa nói.

Vương Bạch Lệ tuy rằng đã ngoài bốn mươi tuổi, bởi vì làn da bình thường được bảo dưỡng đúng phương pháp, nên da non trắng mịn, phong tình ngàn vạn, nhìn sơ qua giống như là thiếu phụ chỉ hơn ba mươi, vẫn khiến khá nhiều đàn ông phải thần hồn điên đảo, có ý nghĩ kỳ quái trong đầu khi nhìn thấy dáng người của cô.

– Phó bí thư Vương, những thứ này đều là sản vật trên núi của dân chúng trong thôn tự tay chế biến đâu có gì to tát đâu, còn có một ít lê, loại sản phẩm mới, da mỏng nạc nhiều, hạt nhỏ, xin mời nếm thử, nếu thích ăn thì sau này cứ nói, tôi sẽ nhờ bọn họ mang đến.

Vương Bạch Lệ mặc một cái váy ở nhà rất tùy tiện khêu gợi, nhưng trước ngực đeo miếng tạp dề do chuẩn bị làm cơm tối, nhìn từ chính diện lên phía trên cũng không thể phát hiện Vương Bạch Lệ mặc đồ gợi cảm chọc người đến thế nào.

– Bây giờ không phải là lúc chuẩn bị sửa đường sao? Sao lại đến trấn làm gì?

Nghe Đinh Nhị Cẩu nói đến thị trấn là định tới tìm La Hậu Sinh, hỏi về chuyện muốn lấy xe nâng, Vương Bạch Lệ có chút lo lắng nói thêm.

– Chuyện này cũng không đơn giản đâu, lão La xuất thân là quân nhân, tính tình rất ương bướng, hôm họp lãnh đạo quyết định chuyện của cậu thì không có mặt củaông ta, bây giờ các người đến lấy xe nâng của ông ta, làm sao ông ta không bực mình, tôi xem việc này khó làm đấy!

– Vậy làm sao được, đây là lãnh đạo đảng ủy cùng ủy ban quyết định, không chỉ là xe nâng không thôi, còn có thuốc nổ nữa, nếu là ông ta không chịu đưa cho, trên thị trấn cho chỉ có chừng này tiền, đừng nói là sửa đường, ngay cả mua thuốc nổ cũng không đủ, họ La kia, có can đảm chống đối với lãnh đạo thị trấn sao?

Đinh Nhị Cẩu có chút không tin nói.

– Ha ha, vậy cậu ngày mai thử một chút thì sẽ biết! Hay là để tôi suy nghĩ tìm cách giùm cho.

– Xin cám ơn phó bí thư Vương, để tôi tự mình thử xem, nếu không xong thì hãy tính cách khác!

Nói xong việc công, lại một chút chuyển qua trò chuyện việc tư, Đinh Nhị Cẩu cảm thấy, so với lần gặp gỡ lúc mua băng vệ sinh giùm cô, thần sắc của cô có điểm bất đồng, trên người Vương Bạch Lệ hiện lên rất rõ ràng uy nghiêm của một người cấp trên, chuyện lúng túng của cách đây mấy ngày hình như không có còn tồn tại trên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Bạch Lệ.

Lúc này Vương Bạch Lệ nhìn thấy hủ rượu hắn để dưới đất, còn lấm lem bùn đất dấu vết mới, nên dù đang ngồi, cũng ngạc nhiên khom người xuống quan sát rồi hỏi Đinh Nhị Cẩu.

– Đây là rượu gì, mà giống như mới đào dưới đất lên vậy?

Chính động tác khom người này của Vương Bạch Lệ, làm cho Đinh Nhị Cẩu suýt trào máu mũi, là do hắn ở thân cao, đang ngồi trước mặt của cô, ánh mắt trong lúc lơ đãng rơi xuống cái tạp dề phía trước ngực, dọc theo hai bầu vú cao ngất, ngay vị trí chính giữa cổ áo nhìn vào, tuy rằng bên trong một màu tối đen như mực, thấy không rõ cảnh sắc trong cái váy áo, nhưng dưới cổ thì một mảnh da trắng ngọc ngà như ẩn, như hiện cũng làm hắn có chút thần hồn điên đảo, lại khoảng cách của cô cũng gần trong gang tấc nên hắn như ngửi được trên cơ thể của Vương Bạch Lệ cùng với mái tóc tản mát ra mùi thơm thoang thoảng, làm cho hắn như si mê, say sưa ngồi nhìn ngẩn ngơ ở nơi đó, dường như không nghe câu hỏi của Vương Bạch Lệ.

– Này..này..có nghe tôi hỏi không vậy?

Giật mình choàng tỉnh, Đinh Nhị Cẩu trả lời như phản xạ như cái máy.

– Vâng…có..nghe! Là rượu..tráng dương…chôn dưới đất lâu năm… định mang biếu cho chú, tại vì không… biết chuyện nhà của phó bí thư!

Trả lời xong, khuôn mặt hắn nở một nụ cười ngây ngô.

– Hừ… vẻ mặt cười xấu xa, mang quà không có ý tốt!

Vương Bạch Lệ cũng thường thấy những gã đàn ông là lãnh đạo nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, nhưng hôm nay là lần đầu tiên thấy một thằng nhóc ở trước mặt cô, dáng vẻ thất hồn lạc phách, huống chi hắn tuổi tác cũng ngang tầm với con gái của mình, trong lòng chợt thấy vui thầm, còn có một loại không giải thích được cấm kỵ mập mờ kích thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook