Chương 204:
Samson
19/01/2024
– Anh đã từng đi bộ đội?
La Dương hỏi.
– Không có, chẳng qua là có học qua của một người quen trong quân đội! Đỡ tiếp này.
Lần này là Đinh Nhị Cẩu chủ động tấn công, đã từng lăn lộn ngoài xã hội, rồi lại đi theo Chu Hồng Kỳ học võ thuật một thời gian, tuy rằng sức mạnh thì không có bao nhiêu, nhưng căn bản về kỹ xảo đòn đánh võ thuật thì hắn học tốt, Đinh Nhị Cẩu không phải thường là xuyên rèn luyện thể lực, mặc dù như vậy, sau đợt huấn luyện chấm dứt, khi thi khảo hạch, hắn lại đứng đầu về môn quyền cước đôi công.
Lúc này hai người không có dùng quyền nữa mà liên hoàn dùng chân đá, mỗi một đòn đều là sát chiêu, chỉ cần một trong hai nguời tốc độ hơi chậm lại, sẽ không còn có cơ hội công kích nữa, vì đòn đá này sẽ đánh ngay vào hạ bộ đối phương, có thể đánh được như thế này, lác đác không có mấy người.
– Anh biết thiếu tá Chu Hồng Kỳ sao?
– Cô ấy là người dạy võ cho tôi!
Đinh Nhị Cẩu trả lời.
– Ngưng lại, chúng ta đây không cần đánh nữa, chiêu này cũng là tôi học được từ thiếu tá Chu Hồng Kỳ, không thể ngờ là anh đánh thuần thục như vậy, chào anh, tôi chính là lính của thiếu tá Chu Hồng Kỳ, nếu có lỗi xin bỏ qua!
La Dương đi đến bên cạnh Đinh Nhị Cẩu, vui vẻ bắt tay với Đinh Nhị Cẩu.
– Con bà nó, đều là người một nhà, anh bạn, giúp tôi khuyên nhủ cha anh giùm với, hôm nào có dịp tôi mời anh và thiếu tá Chu Hồng Kỳ cùng nhau uống rượu một trận cho thỏa thích!
– Ha ha, không thành vấn đề!
Mọi người đứng chỗ này nhìn đều ngây dại, đến cùng là chuyện gì vậy, mới vừa rồi còn đánh chết sống với nhau, một hồi sau lại thành anh em, thế giới này thật sự là quá điên cuồng.
…
Ngay sau đó, hủ rượu thuốc Đinh Nhị Cẩu mang theo vẫn còn, vì Vương Bạch Lệ không nhận lấy do thấy không thích hợp, đương nhiên đây là trận nhậu tưng bừng cùng với cha con La Hậu Sinh, một hủ rượu thuốc bị ba người uống cạn không còn một giọt, trong thời gian bọn họ chè chén say sưa, thì Lưu Tam cùng với nhóm người ở bên ngoài duy tu, sửa sang lại chiếc xe nâng, xe nâng mới nhìn sơ qua thì loang lổ rỉ sét, vì đã đã hơn một năm không có ai đụng vào, trải qua một hồi sửa chữa tân trang, hai chiếc xe nâng đã sạch sẽ phục hồi lại hiện trạng như thuở nào…
– Trời ơi! Ôi, sao lại uống rượu nhiều quá như vậy!
Đinh Nhị Cẩu say xỉn được Lưu Tam cõng trở về tòa nhà ủy ban thôn thì trời đã sập tối, đương nhiên kèm theo là hai chiếc xe nâng với một trăm kg thuốc nổ loại tốt nhất, như thế là có thể bắt đầu sự nghiệp sửa đường rồi.
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu uống say tới như vậy, Lưu Hương Lê trong lòng có chút lo lắng, tất cả đều đã chuẩn bị xong, ngày mai là có thể lên núi sửa đường rồi,nhưng Đinh Nhị Cẩu là người chỉ huy chung mà uống xỉn tới như vậy, ngày mai làm sao có đủ sức khỏe để làm nghi thức ra quân sửa đường?
– Chủ nhiệm Lưu, chị biết không, tên khốn kiếp kia La Hậu Sinh cũng không phải tốt lành gì, ông ta sai con của mình cùng chủ nhiệm Đinh đánh nhau một trận, cũng may là chủ nhiệm Đinh lợi hại, chứ nếu là bọn tôi, chắc sớm đã bị đánh ngã, đang đánh, hình như là mọi người nhận thức là quen nhau, cho nên không đánh nữa, La Hậu Sinh lại mời chủ nhiệm Đinh uống rượu, bọn họ uống cho đến khi say quên trời đất mới thôi!
– Thôi được rồi, mau cõng hắn vào trong phòng đi!
– Không cần, tự tôi có thể đi được, Đinh Nhị Cẩu tuy đầu óc vẫn còn quay cuồng, nhưng tâm trí còn có chút thanh tỉnh, nên giùng giằng muốn tự mình bước đi!
Lưu Tam sao có thể để cho Đinh Nhị Cẩu lết vào phòng, vì thế cùng vớiLưu Hương Lê, mỗi người một bên, dìuĐinh Nhị Cẩu vào phòng, cũng may là Đinh Nhị Cẩu say nhiều rồi, nên vừa lên giường lập tức ngủ ngay.
– Như thế này đi, Lưu Tam, ngày mai chín giờ sáng họp, khi đó chủ nhiệm Đinh chắc cũng đã tỉnh, đến lúc đó chúng ta sẽ sắp xếp chuyện sửa đường, nếu chiếc xe và thuốc nổ đều đã có, trễ một một ngày hay hai ngày cũng không sao, chúng ta trở về đi thôi!
Lưu Hương Lê nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu, tuy rằng cô rất quan tâm đến hắn, muốn ở lại chăm sóc một chút cho Đinh Nhị Cẩu, nhưng mặc kẹt còn có Lưu Tam đang ở đây, cô cũng không tiện nói ra, đành phải là đóng cửa phòng lại, một trước một sau cùng Lưu Tam trở về nhà.
…
Vào lúc bảy giờ tối, bí thư Huyện ủy huyện Hải Dương: Trịnh Minh Đường ngồi xem chương trình thời sự trước máy truyền hình, đây là đều cơ bản mà bất cứ người cán bộ nào cũng nên tập thành thói quen để nắm lấy thông tin tin tức, nhưng có rất nhiều cán bộ không chú ý đến điểm này, tin tức thời sự là tiếng nói phát ra mọi đường lối, chính sách hoặc tình hình thời sự do Đảng chủ trì, nếu trên trung ương có một ít chánh sách thay đổi, nếu vô tình bỏ qua không xem, có thể là bị mất đi một cơ hội tiếp thu chỉ thị từ trung ương đưa xuống.
– Đây là chương trình thời sự được phát ra từ trung ương, hôm nay có một tin rất đáng là quan tâm, chúng tôi gần đây có nhận được một tin được lan truyền trên mạng Internet, ở huyện Hải Dương, có mộtchủ nhiệm khu vực thôn, hiện tại đang được tất cả mọi người gọi là “ chủ nhiệm bán lê “, chính người chủ nhiệm đó làm một đoạn video giới thiệu về lê của thôn mình, đưa nó truyền lên trên mạng…..
Vừa rồi Trịnh Minh Đường cũng không có chú ý đến tin này, nhưng khi vừa nghe nhắc tới huyện Hải Dương, trong đầu của ông ta lập tức bối rối, vậy là lần này phóng viên đài truyền hình thế nào cũng đến huyện Hải Dương đào xới lên rồi.
– Nội dung đoạn video này là cho biết tình hình tại thôn Lê Viên thuộc thị trấn Lâm Sơn, cả ngàn mẫu cây lê, trúng mùa thu hoạch trái, nhưng lại xuất hiện vấn đề trái lê bị tồn đọng bán không kịp, tuy rằng trải qua một thời gian cố gắng tìm kiếm mối bán, vẫn còn có hơn phân nửa lê chưa có bán được, người chủ nhiệm khu vực thôn Lê Viên thông báo nhờ mọi người ủng hộ liên hệ mua lê giùm, loại lê này này có tên gọi là Lê Hương rất ngon, hãy giúp cho dân chúng trong thôn an lòng tăng gia sản xuất giống lê có chất lượng này, đài truyền hình của chúng tôi cũng kêu gọi, nếu các công ty mua bán trái cây có nhu cầu, có thể liên hệ trực tiếp cùng chủ nhiệm khu vực thôn Lê Viên, phía dưới là phương thức liên lạc, số điên thoại là xxxxxx!
Trịnh Minh Đường thân thể nghiêng về trước tập trung nghe tin tức truyền hình phát ra xong, âu lo đến nỗi quên cả dựa lưng trở lại trên ghế sofa.
Sự việc là Đinh Nhị Cẩu nghe theo lời đề nghị của Dương Phụng Tê, làm video giới thiệu về lê của thôn Lê Viên rồi tung lên mạng, tuy rằng mỗi ngày cũng nhận rất nhiều cú điện thoại, nhưng hơn phân nửa là tò mò hỏi thăm, các công ty về thu mua trái cây quan tâm cũng không có nhiều, nhưng ít nhiều gì, dù sao cũng có hiệu quả, lê trong thôn cứ lai rai có mối mua, tuy rằng biên độ không phải là lớn, nhưng dân chúng trong thôn vẫn thấy được ánh sáng hy vọng vào ngày mai.
…
Qua tám giờ tối, Lưu Hương Lê ăn cơm xong, nhưng đêm nay cô trong tâm trí vẫn luôn có chút không yên, cứ lo lắng về chuyện Đinh Nhị Cẩu say rượu, buổi tối hắn vẫn chưa có ăn cơm, còn nếu tỉnh lại, nếu khát nước thì trong phòng không có sẵn nước uống, thì làm sao bây giờ, không thể nào nhịn khát với cái dạ dày cháy hỏng toàn rượu cồn kia được, càng nghĩ trong lòng Lưu Hương Lê lại càng không an tâm, cứ suy nghĩ lằng nhằng như vậy cho đến hơn nửa giờ sau, không nỡ đành lòng với tình trạng say rượu của Đinh Nhị Cẩu bây giờ, nên cuối cùng vội vàng làm một tô bánh canh bỏ vào cái cà mèn ủ nóng, cầm theo chai nước rời khỏi nhà, đi về phía tòa nhà ủy ban thôn.
Màn đêm đã che khuất hết các ngọn núi, dân trong thôn giờ này ai cũng ở trong nhà, đã không còn có người đi qua lại, Lưu Hương Lê mò mẩm trong bóng tối đi tới tòa nhà ủy ban thôn, khi đến trước căn phòng của Đinh Nhị Cẩu còn chưa kịp mở cửa thì đã nghe tiếng gặp Đinh Nhị Cẩu rên rỉ muốn muốn uống nước của hắn, Lưu Hương Lê lật đật đẩy cửa bước vào, cầm lấy chai nước, đỡ Đinh Nhị Cẩu ngồi dậy, đút cho Đinh Nhị Cẩu uống.
Sau khi ngủ một giấc, cả người của Đinh Nhị Cẩu ướt đẩm mồ hôi, tuy rượu đã tan bớt, cơn say giảm nhiều, nhưng thuốc cường dương ngâm rượu lại bốc lên, Đinh Nhị Cẩu chỉ cảm thấy cả người khô nóng khó chịu, uống xong gần hết chai nước, hắn đem áo ngoài của mình cỡi ra hỏi:
– Mấy giờ rồi, sao chị lại tới đây vào lúc này?
– Đã hơn chín giờ, tôi lo cậu say rượu, khát nước không có nước uống, nên mang nước đến đây, sao uống nhiều quá như vậy?
– Không có cách nào khác nữa, lão hồ ly La Hậu Sinh rất giảo hoạt, hắn vừa biết tôi có quen biết với thủ trưởng của con ông ta, một mực nhờ vả muốn tôi sau này có gặp người thủ trưởng đó nói giùm một tiếng, nâng đỡ con của ông ta một chút, đúng là đồ gian xảo, lợi dụng!
– À… tôi có làm tô bánh canh, cậu lót bụng một chút đi, để lâu nó nguội không ngon!
– Vâng, tốt quá, đang lúc đói bụng!
Đinh Nhị Cẩu tay cầm tô bánh canh Lưu Hương Lê đưa tới, không biết là vô tình hay cố ý, trong lúc giơ tay ra nhận lấy cái tô, bàn tay của Đinh Nhị Cẩu quỷ thần xui khiến lại nắm các ngón tay của Lưu Hương Lê, còn Lưu Hương Lê thì tưởng rằng Đinh Nhị Cẩu vẫn còn say nên nắm nhầm tay mình, nhưng khi cô vừa thấy dáng điệu của Đinh Nhị Cẩu, cô liền hoảng hốt, đôi mắt của Đinh Nhị Cẩu nóng rực đỏ ngầu như muốn thiêu đốt người đối diện.
– Làm gì vậy, lo ăn tô bánh canh đi kìa!
Lưu Hương Lê định rút tay về, nhưng liên tiếp hai lần cố rút tay, đều không có được, trong lòng lập tức luýnh quýnh, tuy rằng cô bối rối, nhưng cũng không có phản cảm bao nhiêu với hành động của Đinh Nhị Cẩu, thứ nhất là bởi vì trải mấy ngày này, đối với Đinh Nhị Cẩu, cô cũng khá hiểu rõ về hắn, dần dần trong tâm trí nảy sinh có cảm tình, thứ hai là bởi vì đã nhiều năm chưa từng có thân cận cùng người đàn ông nào, trong lòng cũng có vài phần khát khao, ham muốn, thứ ba là từ lúc lén nhét cây dương vật của hắn vào bên trong âm đạo của mình, tuy có cảm giác sung sướng nhưng sự thỏa mãn chân chính thì vẫn chưa có đủ độ chín tới.
– Đêm đã khuya rồi, mà chị còn mang tô bánh canh ra cho tôi, có phải là đã nhớ tới tôi rồi phải không?
Đinh Nhị Cẩu một tay đem tô bánh canh đặt ở cái bàn mé đầu giường, tay kia thì vẫn không có buông ra tay của Lưu Hương Lê.
– Ai mà thèm nhớ cậu, tôi chỉ lo cho cậu, dạ dày bị rượu nóng cháy làm hỏng!
– Hì..vậy tức là trong lòng có hình ảnh của tôi rồi đó!
Đinh Nhị Cẩu lúc này cơ thể cực kỳ khó chịu, cả người giống như là muốn thiêu cháy, xem ra rượu thuốc tráng dương của Lưu Tam ngâm ở nhà quá công hiệu, đêm nay thật sự chắc phải có chuyện xảy ra, thật ra trong lòng Đinh Nhị Cẩu ngay từ lúc Lưu Hương Lê vừa bước vào, hắn còn vài phần thanh tỉnh, vẫn muốn kêu Lưu Hương Lê nhanh chóng về đi, nhưng là người ta mang đồ ăn, nước uống tới cho mình, thì làm sao lại từ chối được, còn bây giờ thì nếu không có gì trở ngại, giờ phút này Lưu Hương Lê nếu có muốn đi cũng không còn kịp nữa rồi.
Đinh Nhị Cẩu từ trên giường bật đứng dậy, ôm chầm Lưu Hương Lê, trong lúc Lưu Hương Lê bị bất ngờ ngẫn người ra, không có để cho Lưu Hương Lê kịp phát ra bất kỳ tiếng kêu la gì, hắn đã đem miệng mình ngậm lên bịt kín đôi môi anh đào nhỏ của Lưu Hương Lê.
Mặc dù thời gian gần đây Lưu Hương Lê cũng đã có linh cảm là vào một lúc nào đó mình sẽ ngã vào trong tay của Đinh Nhị Cẩu qua ánh mắt đầy lửa dục của hắn mỗi khi thoáng nhìn cô, nhưng khi linh cảm trở thành hiện thực ập đến, cô vẫn vô cùng bối rối, không biết làm sao, hai cánh tay xô trong ngực Đinh Nhị Cẩu đẩy ra, nhưng lại làm Đinh Nhị Cẩu càng thêm vội vã, sự dũng mãnh của người đàn ông, Lưu Hương Lê là một phụ nữ chân yếu tay mềm, nên không có thể đẩy hắn ra được.
Nhưng Đinh Nhị Cẩu cũng không phải dễ dàng đắc thủ, Lưu Hương Lê cắn chặc hàm răng, chết sống không cho đầu lưỡi của Đinh Nhị Cẩu chen vào, hắn không có cách nào mở được đôi môi mọng của Lưu Hương Lê, thuận thế nên một bàn tay đưa về phía đôi vú Lưu Hương Lê, 5 năm nay không có được cảm thụ gần gũi với đàn ông, cho nên khi bàn tay của một người đàn ông thật sự xâm phạm đến trên cơ thể của mình, cảm giác niềm vui sướng của sự gần gủi xác thịt gần như đã quên lãng rốt cục ập đến vào trong đầu óc, những sợi thần kinh nhạy cảm, trong nháy mắt sự tê dại liền truyền khắp toàn thân.
La Dương hỏi.
– Không có, chẳng qua là có học qua của một người quen trong quân đội! Đỡ tiếp này.
Lần này là Đinh Nhị Cẩu chủ động tấn công, đã từng lăn lộn ngoài xã hội, rồi lại đi theo Chu Hồng Kỳ học võ thuật một thời gian, tuy rằng sức mạnh thì không có bao nhiêu, nhưng căn bản về kỹ xảo đòn đánh võ thuật thì hắn học tốt, Đinh Nhị Cẩu không phải thường là xuyên rèn luyện thể lực, mặc dù như vậy, sau đợt huấn luyện chấm dứt, khi thi khảo hạch, hắn lại đứng đầu về môn quyền cước đôi công.
Lúc này hai người không có dùng quyền nữa mà liên hoàn dùng chân đá, mỗi một đòn đều là sát chiêu, chỉ cần một trong hai nguời tốc độ hơi chậm lại, sẽ không còn có cơ hội công kích nữa, vì đòn đá này sẽ đánh ngay vào hạ bộ đối phương, có thể đánh được như thế này, lác đác không có mấy người.
– Anh biết thiếu tá Chu Hồng Kỳ sao?
– Cô ấy là người dạy võ cho tôi!
Đinh Nhị Cẩu trả lời.
– Ngưng lại, chúng ta đây không cần đánh nữa, chiêu này cũng là tôi học được từ thiếu tá Chu Hồng Kỳ, không thể ngờ là anh đánh thuần thục như vậy, chào anh, tôi chính là lính của thiếu tá Chu Hồng Kỳ, nếu có lỗi xin bỏ qua!
La Dương đi đến bên cạnh Đinh Nhị Cẩu, vui vẻ bắt tay với Đinh Nhị Cẩu.
– Con bà nó, đều là người một nhà, anh bạn, giúp tôi khuyên nhủ cha anh giùm với, hôm nào có dịp tôi mời anh và thiếu tá Chu Hồng Kỳ cùng nhau uống rượu một trận cho thỏa thích!
– Ha ha, không thành vấn đề!
Mọi người đứng chỗ này nhìn đều ngây dại, đến cùng là chuyện gì vậy, mới vừa rồi còn đánh chết sống với nhau, một hồi sau lại thành anh em, thế giới này thật sự là quá điên cuồng.
…
Ngay sau đó, hủ rượu thuốc Đinh Nhị Cẩu mang theo vẫn còn, vì Vương Bạch Lệ không nhận lấy do thấy không thích hợp, đương nhiên đây là trận nhậu tưng bừng cùng với cha con La Hậu Sinh, một hủ rượu thuốc bị ba người uống cạn không còn một giọt, trong thời gian bọn họ chè chén say sưa, thì Lưu Tam cùng với nhóm người ở bên ngoài duy tu, sửa sang lại chiếc xe nâng, xe nâng mới nhìn sơ qua thì loang lổ rỉ sét, vì đã đã hơn một năm không có ai đụng vào, trải qua một hồi sửa chữa tân trang, hai chiếc xe nâng đã sạch sẽ phục hồi lại hiện trạng như thuở nào…
– Trời ơi! Ôi, sao lại uống rượu nhiều quá như vậy!
Đinh Nhị Cẩu say xỉn được Lưu Tam cõng trở về tòa nhà ủy ban thôn thì trời đã sập tối, đương nhiên kèm theo là hai chiếc xe nâng với một trăm kg thuốc nổ loại tốt nhất, như thế là có thể bắt đầu sự nghiệp sửa đường rồi.
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu uống say tới như vậy, Lưu Hương Lê trong lòng có chút lo lắng, tất cả đều đã chuẩn bị xong, ngày mai là có thể lên núi sửa đường rồi,nhưng Đinh Nhị Cẩu là người chỉ huy chung mà uống xỉn tới như vậy, ngày mai làm sao có đủ sức khỏe để làm nghi thức ra quân sửa đường?
– Chủ nhiệm Lưu, chị biết không, tên khốn kiếp kia La Hậu Sinh cũng không phải tốt lành gì, ông ta sai con của mình cùng chủ nhiệm Đinh đánh nhau một trận, cũng may là chủ nhiệm Đinh lợi hại, chứ nếu là bọn tôi, chắc sớm đã bị đánh ngã, đang đánh, hình như là mọi người nhận thức là quen nhau, cho nên không đánh nữa, La Hậu Sinh lại mời chủ nhiệm Đinh uống rượu, bọn họ uống cho đến khi say quên trời đất mới thôi!
– Thôi được rồi, mau cõng hắn vào trong phòng đi!
– Không cần, tự tôi có thể đi được, Đinh Nhị Cẩu tuy đầu óc vẫn còn quay cuồng, nhưng tâm trí còn có chút thanh tỉnh, nên giùng giằng muốn tự mình bước đi!
Lưu Tam sao có thể để cho Đinh Nhị Cẩu lết vào phòng, vì thế cùng vớiLưu Hương Lê, mỗi người một bên, dìuĐinh Nhị Cẩu vào phòng, cũng may là Đinh Nhị Cẩu say nhiều rồi, nên vừa lên giường lập tức ngủ ngay.
– Như thế này đi, Lưu Tam, ngày mai chín giờ sáng họp, khi đó chủ nhiệm Đinh chắc cũng đã tỉnh, đến lúc đó chúng ta sẽ sắp xếp chuyện sửa đường, nếu chiếc xe và thuốc nổ đều đã có, trễ một một ngày hay hai ngày cũng không sao, chúng ta trở về đi thôi!
Lưu Hương Lê nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu, tuy rằng cô rất quan tâm đến hắn, muốn ở lại chăm sóc một chút cho Đinh Nhị Cẩu, nhưng mặc kẹt còn có Lưu Tam đang ở đây, cô cũng không tiện nói ra, đành phải là đóng cửa phòng lại, một trước một sau cùng Lưu Tam trở về nhà.
…
Vào lúc bảy giờ tối, bí thư Huyện ủy huyện Hải Dương: Trịnh Minh Đường ngồi xem chương trình thời sự trước máy truyền hình, đây là đều cơ bản mà bất cứ người cán bộ nào cũng nên tập thành thói quen để nắm lấy thông tin tin tức, nhưng có rất nhiều cán bộ không chú ý đến điểm này, tin tức thời sự là tiếng nói phát ra mọi đường lối, chính sách hoặc tình hình thời sự do Đảng chủ trì, nếu trên trung ương có một ít chánh sách thay đổi, nếu vô tình bỏ qua không xem, có thể là bị mất đi một cơ hội tiếp thu chỉ thị từ trung ương đưa xuống.
– Đây là chương trình thời sự được phát ra từ trung ương, hôm nay có một tin rất đáng là quan tâm, chúng tôi gần đây có nhận được một tin được lan truyền trên mạng Internet, ở huyện Hải Dương, có mộtchủ nhiệm khu vực thôn, hiện tại đang được tất cả mọi người gọi là “ chủ nhiệm bán lê “, chính người chủ nhiệm đó làm một đoạn video giới thiệu về lê của thôn mình, đưa nó truyền lên trên mạng…..
Vừa rồi Trịnh Minh Đường cũng không có chú ý đến tin này, nhưng khi vừa nghe nhắc tới huyện Hải Dương, trong đầu của ông ta lập tức bối rối, vậy là lần này phóng viên đài truyền hình thế nào cũng đến huyện Hải Dương đào xới lên rồi.
– Nội dung đoạn video này là cho biết tình hình tại thôn Lê Viên thuộc thị trấn Lâm Sơn, cả ngàn mẫu cây lê, trúng mùa thu hoạch trái, nhưng lại xuất hiện vấn đề trái lê bị tồn đọng bán không kịp, tuy rằng trải qua một thời gian cố gắng tìm kiếm mối bán, vẫn còn có hơn phân nửa lê chưa có bán được, người chủ nhiệm khu vực thôn Lê Viên thông báo nhờ mọi người ủng hộ liên hệ mua lê giùm, loại lê này này có tên gọi là Lê Hương rất ngon, hãy giúp cho dân chúng trong thôn an lòng tăng gia sản xuất giống lê có chất lượng này, đài truyền hình của chúng tôi cũng kêu gọi, nếu các công ty mua bán trái cây có nhu cầu, có thể liên hệ trực tiếp cùng chủ nhiệm khu vực thôn Lê Viên, phía dưới là phương thức liên lạc, số điên thoại là xxxxxx!
Trịnh Minh Đường thân thể nghiêng về trước tập trung nghe tin tức truyền hình phát ra xong, âu lo đến nỗi quên cả dựa lưng trở lại trên ghế sofa.
Sự việc là Đinh Nhị Cẩu nghe theo lời đề nghị của Dương Phụng Tê, làm video giới thiệu về lê của thôn Lê Viên rồi tung lên mạng, tuy rằng mỗi ngày cũng nhận rất nhiều cú điện thoại, nhưng hơn phân nửa là tò mò hỏi thăm, các công ty về thu mua trái cây quan tâm cũng không có nhiều, nhưng ít nhiều gì, dù sao cũng có hiệu quả, lê trong thôn cứ lai rai có mối mua, tuy rằng biên độ không phải là lớn, nhưng dân chúng trong thôn vẫn thấy được ánh sáng hy vọng vào ngày mai.
…
Qua tám giờ tối, Lưu Hương Lê ăn cơm xong, nhưng đêm nay cô trong tâm trí vẫn luôn có chút không yên, cứ lo lắng về chuyện Đinh Nhị Cẩu say rượu, buổi tối hắn vẫn chưa có ăn cơm, còn nếu tỉnh lại, nếu khát nước thì trong phòng không có sẵn nước uống, thì làm sao bây giờ, không thể nào nhịn khát với cái dạ dày cháy hỏng toàn rượu cồn kia được, càng nghĩ trong lòng Lưu Hương Lê lại càng không an tâm, cứ suy nghĩ lằng nhằng như vậy cho đến hơn nửa giờ sau, không nỡ đành lòng với tình trạng say rượu của Đinh Nhị Cẩu bây giờ, nên cuối cùng vội vàng làm một tô bánh canh bỏ vào cái cà mèn ủ nóng, cầm theo chai nước rời khỏi nhà, đi về phía tòa nhà ủy ban thôn.
Màn đêm đã che khuất hết các ngọn núi, dân trong thôn giờ này ai cũng ở trong nhà, đã không còn có người đi qua lại, Lưu Hương Lê mò mẩm trong bóng tối đi tới tòa nhà ủy ban thôn, khi đến trước căn phòng của Đinh Nhị Cẩu còn chưa kịp mở cửa thì đã nghe tiếng gặp Đinh Nhị Cẩu rên rỉ muốn muốn uống nước của hắn, Lưu Hương Lê lật đật đẩy cửa bước vào, cầm lấy chai nước, đỡ Đinh Nhị Cẩu ngồi dậy, đút cho Đinh Nhị Cẩu uống.
Sau khi ngủ một giấc, cả người của Đinh Nhị Cẩu ướt đẩm mồ hôi, tuy rượu đã tan bớt, cơn say giảm nhiều, nhưng thuốc cường dương ngâm rượu lại bốc lên, Đinh Nhị Cẩu chỉ cảm thấy cả người khô nóng khó chịu, uống xong gần hết chai nước, hắn đem áo ngoài của mình cỡi ra hỏi:
– Mấy giờ rồi, sao chị lại tới đây vào lúc này?
– Đã hơn chín giờ, tôi lo cậu say rượu, khát nước không có nước uống, nên mang nước đến đây, sao uống nhiều quá như vậy?
– Không có cách nào khác nữa, lão hồ ly La Hậu Sinh rất giảo hoạt, hắn vừa biết tôi có quen biết với thủ trưởng của con ông ta, một mực nhờ vả muốn tôi sau này có gặp người thủ trưởng đó nói giùm một tiếng, nâng đỡ con của ông ta một chút, đúng là đồ gian xảo, lợi dụng!
– À… tôi có làm tô bánh canh, cậu lót bụng một chút đi, để lâu nó nguội không ngon!
– Vâng, tốt quá, đang lúc đói bụng!
Đinh Nhị Cẩu tay cầm tô bánh canh Lưu Hương Lê đưa tới, không biết là vô tình hay cố ý, trong lúc giơ tay ra nhận lấy cái tô, bàn tay của Đinh Nhị Cẩu quỷ thần xui khiến lại nắm các ngón tay của Lưu Hương Lê, còn Lưu Hương Lê thì tưởng rằng Đinh Nhị Cẩu vẫn còn say nên nắm nhầm tay mình, nhưng khi cô vừa thấy dáng điệu của Đinh Nhị Cẩu, cô liền hoảng hốt, đôi mắt của Đinh Nhị Cẩu nóng rực đỏ ngầu như muốn thiêu đốt người đối diện.
– Làm gì vậy, lo ăn tô bánh canh đi kìa!
Lưu Hương Lê định rút tay về, nhưng liên tiếp hai lần cố rút tay, đều không có được, trong lòng lập tức luýnh quýnh, tuy rằng cô bối rối, nhưng cũng không có phản cảm bao nhiêu với hành động của Đinh Nhị Cẩu, thứ nhất là bởi vì trải mấy ngày này, đối với Đinh Nhị Cẩu, cô cũng khá hiểu rõ về hắn, dần dần trong tâm trí nảy sinh có cảm tình, thứ hai là bởi vì đã nhiều năm chưa từng có thân cận cùng người đàn ông nào, trong lòng cũng có vài phần khát khao, ham muốn, thứ ba là từ lúc lén nhét cây dương vật của hắn vào bên trong âm đạo của mình, tuy có cảm giác sung sướng nhưng sự thỏa mãn chân chính thì vẫn chưa có đủ độ chín tới.
– Đêm đã khuya rồi, mà chị còn mang tô bánh canh ra cho tôi, có phải là đã nhớ tới tôi rồi phải không?
Đinh Nhị Cẩu một tay đem tô bánh canh đặt ở cái bàn mé đầu giường, tay kia thì vẫn không có buông ra tay của Lưu Hương Lê.
– Ai mà thèm nhớ cậu, tôi chỉ lo cho cậu, dạ dày bị rượu nóng cháy làm hỏng!
– Hì..vậy tức là trong lòng có hình ảnh của tôi rồi đó!
Đinh Nhị Cẩu lúc này cơ thể cực kỳ khó chịu, cả người giống như là muốn thiêu cháy, xem ra rượu thuốc tráng dương của Lưu Tam ngâm ở nhà quá công hiệu, đêm nay thật sự chắc phải có chuyện xảy ra, thật ra trong lòng Đinh Nhị Cẩu ngay từ lúc Lưu Hương Lê vừa bước vào, hắn còn vài phần thanh tỉnh, vẫn muốn kêu Lưu Hương Lê nhanh chóng về đi, nhưng là người ta mang đồ ăn, nước uống tới cho mình, thì làm sao lại từ chối được, còn bây giờ thì nếu không có gì trở ngại, giờ phút này Lưu Hương Lê nếu có muốn đi cũng không còn kịp nữa rồi.
Đinh Nhị Cẩu từ trên giường bật đứng dậy, ôm chầm Lưu Hương Lê, trong lúc Lưu Hương Lê bị bất ngờ ngẫn người ra, không có để cho Lưu Hương Lê kịp phát ra bất kỳ tiếng kêu la gì, hắn đã đem miệng mình ngậm lên bịt kín đôi môi anh đào nhỏ của Lưu Hương Lê.
Mặc dù thời gian gần đây Lưu Hương Lê cũng đã có linh cảm là vào một lúc nào đó mình sẽ ngã vào trong tay của Đinh Nhị Cẩu qua ánh mắt đầy lửa dục của hắn mỗi khi thoáng nhìn cô, nhưng khi linh cảm trở thành hiện thực ập đến, cô vẫn vô cùng bối rối, không biết làm sao, hai cánh tay xô trong ngực Đinh Nhị Cẩu đẩy ra, nhưng lại làm Đinh Nhị Cẩu càng thêm vội vã, sự dũng mãnh của người đàn ông, Lưu Hương Lê là một phụ nữ chân yếu tay mềm, nên không có thể đẩy hắn ra được.
Nhưng Đinh Nhị Cẩu cũng không phải dễ dàng đắc thủ, Lưu Hương Lê cắn chặc hàm răng, chết sống không cho đầu lưỡi của Đinh Nhị Cẩu chen vào, hắn không có cách nào mở được đôi môi mọng của Lưu Hương Lê, thuận thế nên một bàn tay đưa về phía đôi vú Lưu Hương Lê, 5 năm nay không có được cảm thụ gần gũi với đàn ông, cho nên khi bàn tay của một người đàn ông thật sự xâm phạm đến trên cơ thể của mình, cảm giác niềm vui sướng của sự gần gủi xác thịt gần như đã quên lãng rốt cục ập đến vào trong đầu óc, những sợi thần kinh nhạy cảm, trong nháy mắt sự tê dại liền truyền khắp toàn thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.