Kiều

Chương 208:

Samson

19/01/2024

Sau khi Đinh Nhị Cẩu nồng nặc tinh dịch phun ra, tuôn trào tràn khỏi cửa miệng âm đạo Lưu Hương Lê, chảy xuống đến khe đít, đọng lại nơi hậu môn, nhiểu xuống ướt cả một khoảnh to trên phần nệm giường, không cần phải nói, tuyệt đối là tinh dịch Đinh Nhị Cẩu đã rót tràn đầy cái hang rất sâu của Lưu Hương Lê rồi…

Khoái cảm hạ xuống dần, thì lý trí ngẩng cao đầu, nhìn trên người, từ cái khe hở nhỏ hẹp trung tâm giữa hai chân dính ẩm ướt tinh dịch, vẫn còn đang nhiểu ra trên nệm giường, Lưu Hương Lê thảng thốt:

– Trời ạ! Xong đời rồi, chuyện gì đã xảy ra.

Nước mắt bắt đầu tràn mi chảy ra.

– Cậu đã nói sẽ rút ra không bắn ở bên trong, nếu bây giờ nếu bụng của chị lớn lên, thì sao bây giờ? Cậu lại không phải là chồng của chị hu..hu.. !

Đinh Nhị Cẩu đáp lại thật lòng, với mong muốn để cho Lưu Hương Lê tạm thời an tâm:

– Chị Hương Lê, xin lỗi, chị quá xinh đẹp làm em không kềm được, em đến bây giờ vẫn không có dám mơ đến, có một ngày xảy ra chuyện như thế này, chị nói lo sợ thụ thai, em không sợ chị bụng lớn, em sẽ lấy chị và nuôi dưỡng con của chúng ta..

Nháy mắt bên trong căn phòng thay đổi im ắng, Lưu Hương Lê như là á khẩu không biết trả lời làm sao.

Nhìn đến dương vật to như còn cố diệu võ dương oai run rẩy trước khi nhũn lại, Lưu Hương Lê thẹn thùng cả khuôn mặt ửng đỏ như máu.

Đôi mắt dừng ở trước mắt gã đàn ông trẻ tuổi này, Lưu Hương Lê rất rõ ràng hiểu, bây giờ thân thể lại lần nữa bắt đầu hơi có phản ứng, miệng âm đạo đang chậm rãi mấp máy…

– Thôi, để chị đi tắm rửa.

Lưu Hương Lê lặng lẽ lãng tránh khi nghe câu nói của hắn, khi đi đến phòng tắm cô ngồi xuống đem những ngón tay moi tinh dịch từ bên trong âm đạo, tống ra bên ngoài cơ thể, xong rồi Lưu Hương Lê mở vòi hoa sen dùng nước phun vào rửa thật sạch bên trong vách tường thịt non.

Bất chợt Lưu Hương Lê nhìn thấy đầu núm vú đã sung huyết bành trướng trở lại hình như còn là mạnh mẽ hơn trước nữa, đầu núm vú lồi thẳng ra, quầng vú cũng lớn hơn một chút, chung quanh quầng vú tràn ngập màu đỏ sậm tượng trưng cho cơn hứng đang muốn tiếp tục quay trở lại, trên khuôn mặt ửng đỏ hai gò má với cái miệng nhỏ nhắn hé mở, xem ra, Lưu Hương Lê đã không khống chế được phản ứng sinh lý của mình rồi.

Sau khi cẩn thận tẩy sạch âm đạo, Lưu Hương Lê khi về đến phòng nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu vẫn đang yên lặng, nằm ở trên giường, dương vật hắn miễn cưỡng mềm lại, nằm dán lên trên bụng của hắn, cũng may là hắn sức lực có phần hơn người, suốt từ buổi sáng hắn cùng cha con La Hậu Sinh chè chén đến gần chiều, rồi như bốc lên cơn điên khi gặp Lưu Hương Lê vì tác dụng của rượu thuốc tráng dương, chứ nếu như bình thường thì hắn say xỉn đến tầm cỡ này, thì đã lăn quay ra ngủ một giấc đến sáng rồi.

Lưu Hương Lê chuẩn bị mặc xong quần áo về nhà.

– Chị đừng về, trời chưa sáng, ngủ lại đây đi!



Lưu Hương Lê chưa kịp làm gì, đã bị Đinh Nhị Cẩu ôm eo ếch, một lần nữa kéo ngồi xuống giường.

– Tiểu oan gia, không được đâu, nếu để cho người khác biết được, tại thôn Lê Viên này, chị không có cách nào làm người được rồi!

Lưu Hương Lê bị một bàn tay Đinh Nhị Cẩu lại mò xuống âm hộ mò mẩm sờ soạng, hơi thở đã dồn dập, nhưng vẫn kiên quyết đẩy ra Đinh Nhị Cẩu, lúc này mà không đứng dậy đi ngay, tiếp tục dây dưa thật sự là sẽ không còn kịp.



Vừa về đến nhà, Lưu Hương Lê vội vàng cầm áo ngủ, cùng với cái quần lót sạch sẽ khác thay đổi, sau đó mặc vào nằm ở trên giường nhìn đôi bầu vú với dấu tay Đinh Nhị Cẩu nắn bóp còn in dấu ấn ửng đỏ, rờ xuống âm hộ thì thấy hai bên mép nhỏ vẫn còn hơi sưng đau thôn thốn…

Một chốc sau vì thể xác và tinh thần mỏi mệt, Lưu Hương Lê ngủ thật say…Trời vừa sáng, từ văn phòng Huyện ủy gọi điện thoại tới, báo cho Trần Sướng Minh chín giờ lên huyện ủy họp, khiến ông ta trong lòng hớn hở vui mừng, trước kia mỗi lần tham gia họp, cùng lắm là chỉ gặp được chủ tịch Huyện mà thôi, xem ra lần này còn có thể nhìn thấy bí thư Huyện ủy Trịnh Minh Đường, mình làm trưởng phòng nông nghiệp huyện đã nhiều năm rồi, chức vụ này là do bí thư đời trước đề cử cất nhắc đấy, ông vẫn còn muốn được lên chức vụ cao hơn, lâu nay chưa có cơ hội cùng bí thư Trịnh Minh Đường tiếp xúc, nhưng hôm nay dịp này đã đến.

Chín giờ thiếu mười lăm, nhận được thông báo mọi người đều lục tục đi tới ủy ban huyện tham dự cuộc họp, trước khi vào họp, chợt Trần Sướng Minh trong lòng bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, từ trước đến giờ, khi dự họp, những người tham gia hội nghị ai cũng chức vụ lớn hơn so với chính mình, ngoại trừ phó chủ tịch Hách Mẫn phụ trách về mảnh nông nghiệp, tất cả những người khác đều có chân trong thường ủy đảng bộ, ông suy nghĩ cảm thấy nếu đúng ra thì mình không thích hợp với cuộc họp này, hôm nay tham dự cuộc họp này rốt cuộc là có ý nghĩa gì đây?

Đúng chín giờ, Trịnh Minh Đường bước vào phòng họp, ngẩng đầu nhìn mọi người, sau đó hỏi:

– Trưởng phòng nông nghiệp có tới chưa?

– Vâng, tôi đang ở trong này!

Trần Sướng Minh vội vàng đứng lên trả lời.

Trịnh Minh Đường gật gật đầu, không nói gì.

– Hôm nay, trước khi hội nghị bắt đầu, trước tiên, tôi để cho mọi người xem một đoạn phim ngắn, sau đó thì mọi người lên tiếng cho ý kiến nhé!

Tiếp theo thư ký của bí thư vội vàng đem đến phòng họp máy chiếu, từ trên tường phòng họp từ từ hạ xuống màn ảnh, thư ký thao tác trên máy tính, đem đoạn phim ngắn từ tối hôm qua tin tức chuyển tiếp về vụ bán lê ở thôn Lê Viên một lần nữa phát hình lên.

Video rất ngắn, không đến một phút, Trần Sướng Minh đang bối rối, tối hôm qua ông ta ở bên ngoài uống rượu, không biết có chuyện này, với lại ông ta cũng không có thói quen xem tin tức từ đài truyền hình.

– Được rồi, mọi người có thể cho tôi biết, đêm qua có ai xem qua phần tin tức này, trưởng phòng nông nghiệp ông có xem chưa?



Trịnh Minh Đường đột nhiên cất cao giọng, điểm danh ngayTrần Sướng Minh, lúc này ông ta không thể không đứng lên trả lời.

– Bí thư Trịnh, tối hôm, tôi thật tình là không có xem qua!

– Không có xem qua à! Vậy, còn có ai đã xem qua, giơ tay lên cho tôi biết một chút!

Trịnh Minh Đường vì chuyện này mà nói với mọi người, giống như là đối đãi với học sinh tiểu học: giơ tay lên! Đây là chuyện gì thế này vậy?

Chủ tịch huyện Sở Hạc Hiên rất bực bội, ông ta giận dữ là vì Trịnh Minh Đường không cho biết trước là chuyện gì, đột nhiên đánh úp, nhưng ông ta trong thâm tâm cũng phải thừa nhận, chuyện bán lê này, ông cũng mới vừa được biết, ngày hôm qua đi công tác vừa trở về, thì ông ngủ rất sớm, cũng không có xem qua tin tức.

– Hầu như mọi người đều chưa có xem qua, chuyện này dừng lại ở đây, không bàn tới nữa, nhưng tôi cảm thấy vô cùng thắc mắc, các vị đồng chí lãnh đạo, mỗi ngày ngồi ở trong phòng làm việc, uống trà lên mạng, chuyện bán lê này đang nóng lên ở trên mạng thì mọi người ai cũng không biết, vậy các đồng chí lên mạng thì xem gì? Có phải là có đồng chí lên mạng cho tới chiều để hết một ngày, xong rồi tất cả đi về, hay là xem phim, đánh bài, thậm chí ở trong phòng làm việc còn xem phim sex, tôi muốn hỏi một chút, mọi người vẫn là nhân viên công vụ sao? Các đồng chí làm việc như thế là làm việc công vụ phải không?

Trịnh Minh Đường vẻ mặt lạnh tanh, từng câu nói làm sau lưng mỗi người ứa ra mồ hôi, mặc dù ở đây, trừ chức vụ trưởng phòng nông nghiệp của Trần Sướng Minh, bí thư Trịnh Minh Đường cũng không thể quyết định vận mạng của những người còn lại, nhưng ai cũng biết với quyền hành của bí thư Trịnh, vẫn dễ dàng khiến cho chức vụ của mỗi người bị lung lay sụp đỗ là không khó.

– Tiểu Giang, cậu lập tức gọi điện thoại báo cho bí thư thị trấn Lâm Sơn với chủ tịch tới huyện ủy họp gấp, sau một tiếng đồng hồ nữa nếu chưa có mặt, thì về sau khỏi cần tới huyện ủy nữa!

Trịnh Minh Đường quay qua thư ký Tương Minh Kiệt nói, anh chàng lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại.

Mọi người cúi đầu trước quyển sổ công tác như ghi chép cái gì đó, không ai lên tiếng, Trần Sướng Minh thì không ngừng dùng khăn giấy lau mồ hôi trán.

– Bí thư Trịnh, tôi là chủ tịch Huyện, chuyện này tôi nhận gánh vác trách nhiệm, trước giờ chúng tôi quả thật không có nhận được thông tin báo cáo về việc thôn Lê Viên bán lê gặp khó khăn, nếu có chuyện này, trong huyện chúng ta, nhất định sẽ có hành động giúp đỡ cho thôn Lê Viên!

Sở Hạc Hiên nhìn thấy mọi người cũng không dám lên tiếng, nếu mình cũng không nói, nhất định sẽ bị mọi người cho là ông sợ Trịnh Minh Đường đấy, đến lúc đó còn ai dám sẽ theo phe với mình, cho nên Sở Hạc Hiên nhìn thấy mọi người, ai cũng không dám lên tiếng, nên đành ra mặt đảm đương gánh vác, chỉ là trong lòng rất uất ức mà thôi.

– Ông Sở, vấn đề ở đây không phải là nhận gánh trách nhiệm, ông vừa mới đi công tác về, chuyện này với ông không có bao nhiêu quan hệ!

Trịnh Minh Đường hời hợt nói.

– Ặc, cái gì gọi là không có bao nhiêu quan hệ ? Phải làm sao mới có quan hệ đây?

Nghệ thuật ngôn ngữ của cấp trên đôi khi thật là khéo léo, việc chủ tịch huyện ra mặt nhận lấy trách nhiệm, nhưng hình như mục đích củaTrịnh Minh Đường không phải là việc này, nên dễ dàng như trở bàn tay, đã đem Sở Hạc Hiên gạt qua một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook