Chương 218:
Samson
19/01/2024
Đinh Nhị Cẩu nhẹ nhàng ôm lấy La Tử Hàm, dùng đầu lưỡi liếm lên trên làn nước mắt mằn mặn của cô, mặt hắn giờ đang đối mặt La Tử Hàm, nhẹ giọng nói:
– Tử Hàm! Xin lỗi, anh thật sự rất ưa thích em, vừa nhìn thấy em, anh liền không kềm được sự xúc động hưng phấn, nên anh không có biện pháp khống chế, em đừng tức giận, thấy em khóc, trong lòng anh đau lắm, Tử Hàm… anh yêu em!
Nói xong hắn lại hôn lên đôi môi mềm La Tử Hàm một cái.
Đinh Nhị Cẩu vừa nói dứt lời, La Tử Hàm nước mắt càng nhiều, khuôn mặt của Đinh Nhị Cẩu cùng với mặt của cô đều thấm ướt, hắn ngẩng đầu giúp La Tử Hàm lau nước mắt, nhưng La Tử Hàm khóc rất đau lòng, nước mắt cứ mãi tuôn rơi, làm hắn luýnh quýnh, xúc động hắn mang theo giọng nói nghẹn ngào!
– Tử Hàm em nín đi, từ giờ anh sẽ không bao giờ để em vài thế khó xử, khiến em phải khóc thêm lần nữa, anh hứa.
La Tử Hàm bỗng nhiên vươn hai tay đem Đinh Nhị Cẩu ôm vào trong ngực cô, sau đó hai tay nâng lên mặt của hắn, hôn lên cái miệng của hắn, rồi từ từ nhú cái đầu lưỡi vào miệng hắn mút quấn lấy đầu lưỡi hắn, làm Đinh Nhị Cẩu ngẩn người ra, hắn chưa từng nghĩ tới La Tử Hàm sẽ điên cuồng trong lúc tâm trí cô đang tỉnh táo lại như vậy, cũng không biết bọn họ hôn bao lâu, La Tử Hàm bỗng nhiên há miệng tại cắn một cái ở môi trên của hắn:
– Á..đau…!
Đinh Nhị Cẩu kêu lên, hai mắt trợn to nhìn La Tử Hàm chẳng hiểu gì cả, cô bật cười, mà nước mắt lại cứ chảy ra:
– Oan gia, anh muốn em phải làm thế nào thì anh mới vừa lòng đây? Em đã vợ của người ta rồi.
Đinh Nhị Cẩu hôn lên nước mắt La Tử Hàm, dõng dạc nói:
– Anh muốn em làm bạn gái của anh dù chỉ là trong tư tưởng, chuyện này chỉ hai chúng ta biết mà thôi, anh nhất định sẽ chiếu cố thật tốt cho em, Tử Hàm hãy làm bạn gái của anh nhé!
La Tử Hàm không nói gì, ánh mắt âu yếm nhìn Đinh Nhị Cẩu, hai mắt hồng hồng, khuôn mặt ửng đỏ, hắn cũng đang chờ đợi câu trả lời của cô, bọn họ cứ như vậy im lặng nhìn nhau, rất lâu sau đó, ngay lúc hắn đã trở nên không còn hy vọng La Tử Hàm đáp ứng thỉnh cầu của mình, thì La Tử Hàm nhẹ nhàng gật đầu, nói:
– Được, em sẽ làm bạn gái trong tâm trí của anh, Nhị Cẩu anh nhất định phải đối xử tốt với em, không được như hôm nay, làm tổn thương em, khiến cho em phải khóc vì thương tâm, anh hiểu chưa?
Đinh Nhị Cẩu rất vui và cao hứng:
– Tử Hàm là người tốt nhất, anh yêu em! Anh sẽ đối với em thật tốt đấy, không bao giờ chọc em tức giận nữa, em về sau cũng đừng khóc nữa, làm anh rất đau lòng, từ hôm nay trở đi, em sẽ là bạn gái của anh rồi.
La Tử Hàm tràn ngập tình yêu nhìn hắn, cô cúi người chuẩn bị kéo cái váy mặc vào người, hắn lưu luyến nhìn trên cơ thể cô thêm một lần nữa, đôi bầu vú to với hai đầu núm vú màu nâu đỏ sưng cứng trương phồng, hình như là lại đang bắt đầu muốn ri rỉ sữa ra, phía dưới cái quần lót che khuất ở bẹn đùi, chính giữa cái khe âm hộ đang cắn nuốt hỏm vào một đường thằng của nếp vải quần lót, mé trên nơi vị trí hạt le, nhô lên một chút u nhỏ như vẫn còn sung huyết ngượng ngùng ẩn nấp bên dưới cái quần lót mỏng.
Sau khi cả hai chuẩn bị gọn gàng lại quần áo, La Tử Hàm ngỏ ý muốn Đinh Nhị Cẩu cùng cô về lại nhà Nhị Đản để thăm đứa bé con cô.Vừa vào trong nhà, Nhị Đản thấy vợ mình đi cùng với Nhị Cẩu, hắn ta liền chạy đến gõ một cái trên đỉnh đầu Nhị Cẩu rồi gào to:
– Móa nó, cậu biến lâu nay, giờ về định dụ dỗ vợ tớ hay sao mà đi chung vậy?
Đinh Nhị Cẩu vội vàng từ trong túi xuất ra xấp tiền, nghiêng ngả dí ra, Trần Nhị Đản lúc này mới buông tha cho hắn.
– Nhị Đản, đây là lễ gặp mặt cho con gái cậu, mau đưa tớ đi xem mặt đứa bé đi, xem thử nó có giống cậu không hay là giống ai khác!
Đinh Nhị Cẩu cười hi hi nói, nhưng dù là lời vô tình cũng làm La Tử Hàm đỏ mặt.
– Anh này, đúng là trong mồm chó không bao giờ nhả ra ngà voi được, nói cái gì bậy bạ không à!
La Tử Hàm định dùng tay đánh nhẹ Đinh Nhị Cẩu để trừng phạt hắn, nhưng vì có tật thì giật mình, nên lại cảm thấy không thích hợp, chồng mình đang đứng bên cạnh, làm như vậy thì giống như mình và Đinh Nhị Cẩu liếc mắt đưa tình quá.
Nằm trong tã lót cô bé rất dễ thương đẹp mặt, nhìn cô bé này kỹ thì thấy càng giống La Tử Hàm, cái miệng be bé, cái mũi nhỏ nhắn, rất là đáng yêu.
– Nhị Cẩu, cậu dù sao cũng có đi học, đứa bé này sinh ra đến giờ vẫn chưa có đặt tên, cậu giúp tớ đặt tên giùm với.
Trần Nhị Đản nói.
– Cái gì? Đứa bé sinh ra trong thời gian dài như vậy, có cái tên cũng chưa đặt à?
Đinh Nhị Cẩu cảm thấy quả thật là bó tay với thằng Nhị Đản này, đã có đứa bé bảo bối, chào đời ra trong thời gian dài như vậy, làm sao mà vẫn chưa có tên
– Tạm thời nó cũng cócái tên, gọi là Xú Ny, cái tên này thật sự là khó nghe muốn chết, nhưng cha chồng của em thì lại nói là tên xấu thì dễ nuôi, cho nên mọi người hiện tại cũng gọi con bé là Xú Ny.
La Tử Hàm chậm rãi nói xong, tự mình ôm lấy cô bé giơ lên trêu đùa.
– Vậy thì thế này, cậu họ Trần, vậy đặt tên cho cô bé là Trần Kiến Ngôn đi, đương nhiên, tớ chỉ là gợi ý thôi, còn đặt tên này hay không là do vợ chồng cậu.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng tìm cho mình đường lui, miễn sao về sau, có gì vợ chồng Trần Nhị Đản đừng có đổ thừa trách nhiệm do mình là được rồi.
– Em thấy cái tên này tốt vô cùng, tốt lắm, từ giờ trở đi đừng có ai gọi là Xú Ny nữa là em vui rồi, chúng ta sẽ gọi đứa bé là tiểu Ngôn!
Thật ra cái tên này, Trần Nhị Đản nghe qua cũng chẳng hiểu có tốt xấu gì không, nhưng vì là Đinh Nhị Cẩu đặt tên cho con mình nên La Tử Hàm rất thích.
– Bớ Nhị Đản, Đinh Nhị Cẩu có ở nhà của cháu không?
Ba người đang bàn luận về ý nghĩa cái tên, thì ngoài sân truyền tới tiếng người hỏi.
– Đinh Đại Khuê sao lại đến đây, quả là khó hiểu, ông ta có bao giờ thèm bước chân đến nhà mình,chắc là biết Nhị Cẩu giờ làm chủ nhiệm đã trở về, mới đến đây tìm.
Trần Nhị Đản mỉa mai, cũng không có lên tiếng trả lời.
– Nếu ông ta tìm tớ, thì tớ cũng ra gặp mặt một chút, hôm nay trở về nhà, tớ cũng muốn gặp mặt ông ta đấy, vừa rồi lãnh đạo trên thị trấn có nói là ông ta than phiền về công việc của tớ làm không công bằng với các thôn khác chỉ biết ưu tiên thôn Lệ Viên, để tớ cho ông ta một chút ít bài học cho chừa cái thói lẻo mép.
Đinh Nhị Cẩu vươn tay sờ lên đôi má bầu bỉnh của đứa bé rồi đi ra ngoài, nhưng Trần Nhị Đản thì cứ đứng im tại chỗ cũng không có nhúc nhích.
La Tử Hàm nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu vừa bước ra ngoài, cô liền nhấc chân đá cho Trần Nhị Đản một cước, thấp giọng nói:
– Anh ngốc quá, mau đi ra theo gặp trưởng thôn, đứa nhỏ còn chưa có hộ khẩu, hộ khẩu của em thì cũng không có ở đây, nhờ Nhị Cẩu nói giùm một tiếng với trưởng thôn, nhanh đi.
Trần Nhị Đản nghe La Tử Hàm nói, lật đật đứng lên chạy nhanh ra ngoài.
– Cậu, cháu đang muốn tìm cậu đây, đi đâu mà tới nơi này!
Đinh Nhị Cẩu như là nói mỉa với Đinh Đại Khuê. Thật ra thì cùng là họ Đinh với nhau, bọn họ có quan hệ họ hàng xa, nhưng vì trước đây Đinh Đại Khuê khinh thường gia đình Đinh Nhị Cẩu nên ít khi qua lại, tựa như là người dưng nước lã, nên tuy rằng không nói ra gia đình Đinh Nhị Cẩu cũng xem như là không có người họ hàng này, bây giờ Đinh Nhị Cẩu đã có vị thế nên hắn ung dung gọi Đinh Đại Khuê theo trật tự trong họ, mà không sợ ông ta coi thường khinh bỉ mình là “ thấy người sang bắt quàng làm họ. “
Đinh Đại Khuê khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu gọi mình bằng cậu, ông ta rất muốn tát hắn, thằng cháu mất dạy này dám đến nhà mình, nhìn lén mợ của hắn tắm rửa, ông hận rằng không thể móc mắt của hắn được.
Nhưng tình thế giờ đả đảo lộn trật tự, mới qua một thời gian, thằng này đã leo lên chức vụ chủ nhiệm khu vực ( chủ nhiệm liên thôn ), coi như là chức vụ trêm mình một cấp, thằng này thật sự là không thể xem thường, không biết là hắn ăn cứt chó gì mà gặp vận may đến như thế.
– Cậu nghe nói cháu hôm nay mới trở về nhà, có chút chuyện định bàn với cháu, vậy đến nhà cháu ăn cơm đi, mợ cháu ở nhà đều đã chuẩn bị thức ăn xong rồi.
– Trưởng thôn để khi khác đi, nhà cháu cũng chuẩn bị cơm ăn cho Nhị Cẩu rồi.
Từ phía sau Trần Nhị Đản bước ra nói.
Đinh Đại Khuê nhìn thoáng qua Trần Nhị Đản, không nói gì chỉ trừng mắt một cái, Trần Nhị Đản đúng là một loại người vô dụng, vừa thấy Đinh Đại Khuê có hành động như vậy, Trần Nhị Đản sợ sệt im re, không có dám nói thêm nữa lời, bởi vì vậy mà La Tử Hàm làm sao coi trọng hắn được.
– Thôi đi Nhị Đản, trưởng thôn tìm tớ bàn chuyện làm ăn, đợi lát nữa tớ về sẽ cùng cậu uống rượu sau.
Đinh Nhị Cẩu xoay mặt nói với Trần Nhị Đản.
Đinh Nhị Cẩu trong lời nói rất rõ ràng, tôi và ông gặp nhau chỉ là bàn chuyện làm ăn chứ không có chuyện gì khác, lẽ ra dù sao Đinh Đại Khuê với Đinh Nhị Cẩu cũng là quan hệ họ hàng, tình nghĩa họ hàng phai lạt từ khi Đinh Đại Khuê lên làm trưởng thôn, đồng thời Đinh Nhị Cẩu cũng có nghe nói, lúc lũ lụt đất đá trôi trong thôn đã làm chết mười một người, nhà nước cấp trợ cấp cho mỗi người bị chết là một ngàn năm trăm đồng, nhưng Đinh Đại Khuê chỉ đưa cho Đinh Nhị Cẩu một ngàn đồng, nói cách khác là tham ô tiền cha mẹĐinh Nhị Cẩu chết hết hai ngàn đồng, cho nên Đinh Nhị Cẩu vẫn đối với Đinh Đại Khuê vẫn mang oán hận, nhưng lại không có chứng cớ nên chẳng làm gì được ông ta…
Tại nhà của Đinh Đại Khuê.
Vừa vào sân, thấy Chân Mỹ Lệ đang đứng ở bậc thềm chính trong nhà, Đinh Nhị Cẩu liền lên tiếng:
– Mợ, bữa nay đãi cháu ăn cái gì vậy?
– Hừm, có phải hay không ngửi được mùi mợ làm làm thức ăn ngon thì mới chịu tới đây!
Đinh Nhị Cẩu mắng thầm, con bà nó… Chân Mỹ Lệ giữ thể diện cho chồng mình nên nói như vậy, rõ ràng là Đinh Đại Khuê mời mình đến, vậy mà dám nói là mình ngửi được mùi thức ăn nên tới, có ngửi mùi là ngửi mùi trên cơ thể của mợ đó…
Đinh Nhị Cẩu ánh mắt lại lén lút nhìn trộm trên thân thể Chân Mỹ Lệ, không khỏi lại nghĩ tới đêm đó hắn nhìn thấy một thân thể trắng bóng, còn có ở giữa hai chân một bộ lông đen thật dài đen nhánh đẫm nước, dính sát vào cái âm hộ cao hơn bình thường, người đàn bà này, tuyệt đối đúng là một vưu vật hiếm có ở vùng nông thôn.
Tuy rằng Đinh Đại Khuê mỗi khi nhớ tới Đinh Nhị Cẩu rình trộm vợ mình tắm rửa, trong lòng vẫn rất tức giận, nhưng ông ta vẫn cố dằn xuống sự bực bội trong lòng mà tiếp chuyện cùng Đinh Nhị Cẩu.
Ông ta cũng có mục đích ý đồ của chính mình, một lý do rất là hợp lý, cho tới thời điểm bây giờ, toàn bộ dân trong thôn Bang Tử Dục chỉ có một mình Đinh Nhị Cẩu coi như là người cực kỳ có tương lai sau khi rời khỏi thôn đi ra ngoài làm việc, cho nên hắn cảm thấy việc này phải cố gắng lợi dụng nắm lấy Đinh Nhị Cẩu, với lại sau này nếu là xảy ra chuyện, thì vẫn còn có Đinh Nhị Cẩu đứng ra phía trước đương đầu giùm cho mình.
– Ngồi xuống đây Nhị Cẩu, uống chén rượu với cậu!
Đinh Đại Khuê đem Đinh Nhị Cẩu đi đến chỗ ngồi, rồi rót cho Đinh Nhị Cẩu một chén rượu.
– Cậu không cần phải làm như vậy, có chuyện gì cậu cứ nói, dù gì chúng ta cũng là họ hàng, với lại còn ở chung một thôn đấy, đâu cần phải làm tiệc rượu đãi khách, khách sáo với cháu làm gì!
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói.
– Cháu cứ uống đi, rồi cậu nói sau!
Đinh Đại Khuê đưa chén rượu cho Đinh Nhị Cẩu.
– Haha, xem ra việc này chắc quan trọng, bằng không thì dượng cũng sẽ không phải tính đến cách, trước tiên đem cháu chuốc say, rồi mới nói sau, cháu nói vậy có đúng có đúng không mợ!
Đinh Nhị Cẩu nhìn Chân Mỹ Lệ ngồi ở cạnh đó nói, từ lúc biết Chân Mỹ Lệ là người thân thích của Lưu Hương Lê, hắn không dằn lòng được, đang ngầm so sánh Chân Mỹ Lệ và Lưu Hương Lê mỗi người mỗi vẻ, Lưu Hương Lê thì vì ảnh hưởng cuộc sống khó khăn của dân vùng núi nên hơi có tính hoang dã một ít, còn Chân Mỹ Lệ thì sống an nhàn sung sướng, lộ rõ ra nét người đàn bà thành thục đằm thắm, nếu Đinh Nhị Cẩu nhớ không lầm thì Chân Mỹ Lệ cũng đã tầm ba mươi chín, bốn mươi tuổi rồi.
Quan sát kỹ một chút, trước mắt người mợ này, tuổi tác cũng đã trãi qua năm tháng rồi, nhưng trên cơ thể mợ căn bản không có lưu lại bất cứ dấu vết gì, cho nên nhìn qua vẫn là mới có hơn ba mươi tuổi mà thôi, mợ cao khoãng 1m65, đôi mắt bồ câu thật to trong suốt như nước, lông mi thon dài đen bóng, sống mũi cao thẳng thanh tú, đôi môi kiều diễm mọng nước, khuôn mặt trái xoan mượt, mỗi khi mỉm cười cơ hồ không có bất kỳ vết nhắn tỳ vết nào, làn da tinh tế trắng nõn, thân thể đầy đặn cân xứng, đặc biệt mợ có đôi vú cao ngất, cũng tương xứng với cái mu âm hộ vồng lên thật cao ở chính giữa hai chân mà lần nhìn trộm lần đó hắn đã may mắn được chiêm ngưỡng, Chân Mỹ Lệ lúc này đang mặc cái váy dài liền áo màu trắng điểm những bông hoa cúc vàng li ti với sắc mặt tĩnh lặng ung dung như hồ nước, cái miệng hồng nhuận hơi vễnh lên, làm cho người ta tự hận trong lòng là không thể chạy đến hôn lên một cái, phối hợp cả khuôn mặt Chân Mỹ Lệ nhìn lại, mềm mại đáng yêu hiện ra toàn bộ nét đẹp phong tình vạn chủng.
Càng làm cho máu nóng trong người dâng lên khi Chân Mỹ hơi nhích thân trên, dùng đôi đũa gắp miếng thức ăn vào chén cho Đinh Nhị Cẩu, thì bộ ngực mềm mại phập phồng hơi tựa sát vào cạnh chiếc bàn, đẹp không sao tả xiết, lả lướt di động cao ngất hồn viên hai bầu vú lớn, bên dưới cái eo là cái mông tròn đẫy đà màu mỡ khêu gợi.
– À… có chuyện như thế này, cách đây mấy hôm, cậu có việc đi lên thị trấn gặp chủ tịch Khấu, muốn nhờ ông ta hỗ trợ cho vay một số tiền từ ủy ban thị trấn, nhưng ông ta lại nói bây giờ ông ta đang là chủ tịch thị trấn nên không tiện ra mặt, kỳ thật cậu cũng biết ông ta tìm cớ thoái thác, nhưng ai biểu người ta là lãnh đạo, nếu ông ta cự tuyệt, cậu cũng không dám nói gì nữa, nhưng ông ta hướng dẫn là có thể tìm cháu, để nhờ cháu suy nghĩ biện giùm cho !
– Vay tiền? Vay để làm gì?
– Cậu nghe nói ở trên huyện đang thực hành một tiêu chuẩn khảo hạch mới, nếu trong thôn, trưởng thôn mà không tìm ra được dự án nào sinh lời kiếm tiền để làm ngân sách, thì lần bầu cử tiếp theo, chắc chắn sẽ không cho trưởng thôn đó ứng cử nhiệm kỳ tiếp theo, hiện ở trong thôn sắp đến kỳ tuyển cử, thì chuyện gì xảy ra, chắc cháu cũng biết, cho nên mấy ngày nay cậu ăn không ngon, ngủ không yên a!
– Vậy cậu vay tiền muốn làm dự án gì?
– Cậu muốn lập dự án chăn nuôi heo! Trong thôn có nhiều hộ đều muốn nuôi heo, chỉ là không có vốn!
– Chăn nuôi heo? Điều này cũng tiềm ẩn rủi ro, giá thị trường heo giống cứ trồi sụt bất thường, đó là chưa kể heo bị dịch bệnh thì có thể chết không ít, đến lúc đó cậu và dân trong thôn lấy tiền đâu mà trả ?
– Cháu nói đến điều đó chỉ xảy ra trong trường hợp nuôi heo ở trong nhà thì mới bị dịch bệnh, cậu dự định không nuôi trong nhà, phía sau thôn là nhiều đồi núi, cậu sẽ tìm vài vị trí thích hợp trong khe núi, làm hàng rao vây lại ở trong núi nuôi, loại giống nuôi là heo rừng thì không dễ dàng sinh bệnh, lần trước có dịp cậu đi Nam Kinh, nơi đó thịt heo rừng bán rất có giá, cháu xem thử chủ ý này của cậu như vậy có được không?
– Đây cũng thật là một biện pháp tốt, nhưng cậu ạ, khoản tiền này vay không đơn giản như cậu nghĩ đâu! Cậu đã tìm đến cháu thì cháu có thể giúp nhưng từ từ không có gấp gáp được đâu!
– Cậu có hỏi qua ngân hàng của huyện rồi, nếu như có người có uy tín đứng ra bảo đảm thì cũng có thể vay được, nhất là cán bộ công vụ nhà nước đảm bảo thì rất tốt, cháu bây giờ đang là cán bộ công vụ nhà nước, nên cậu mới nhờ cháu giúp cho chuyện này!
– Tử Hàm! Xin lỗi, anh thật sự rất ưa thích em, vừa nhìn thấy em, anh liền không kềm được sự xúc động hưng phấn, nên anh không có biện pháp khống chế, em đừng tức giận, thấy em khóc, trong lòng anh đau lắm, Tử Hàm… anh yêu em!
Nói xong hắn lại hôn lên đôi môi mềm La Tử Hàm một cái.
Đinh Nhị Cẩu vừa nói dứt lời, La Tử Hàm nước mắt càng nhiều, khuôn mặt của Đinh Nhị Cẩu cùng với mặt của cô đều thấm ướt, hắn ngẩng đầu giúp La Tử Hàm lau nước mắt, nhưng La Tử Hàm khóc rất đau lòng, nước mắt cứ mãi tuôn rơi, làm hắn luýnh quýnh, xúc động hắn mang theo giọng nói nghẹn ngào!
– Tử Hàm em nín đi, từ giờ anh sẽ không bao giờ để em vài thế khó xử, khiến em phải khóc thêm lần nữa, anh hứa.
La Tử Hàm bỗng nhiên vươn hai tay đem Đinh Nhị Cẩu ôm vào trong ngực cô, sau đó hai tay nâng lên mặt của hắn, hôn lên cái miệng của hắn, rồi từ từ nhú cái đầu lưỡi vào miệng hắn mút quấn lấy đầu lưỡi hắn, làm Đinh Nhị Cẩu ngẩn người ra, hắn chưa từng nghĩ tới La Tử Hàm sẽ điên cuồng trong lúc tâm trí cô đang tỉnh táo lại như vậy, cũng không biết bọn họ hôn bao lâu, La Tử Hàm bỗng nhiên há miệng tại cắn một cái ở môi trên của hắn:
– Á..đau…!
Đinh Nhị Cẩu kêu lên, hai mắt trợn to nhìn La Tử Hàm chẳng hiểu gì cả, cô bật cười, mà nước mắt lại cứ chảy ra:
– Oan gia, anh muốn em phải làm thế nào thì anh mới vừa lòng đây? Em đã vợ của người ta rồi.
Đinh Nhị Cẩu hôn lên nước mắt La Tử Hàm, dõng dạc nói:
– Anh muốn em làm bạn gái của anh dù chỉ là trong tư tưởng, chuyện này chỉ hai chúng ta biết mà thôi, anh nhất định sẽ chiếu cố thật tốt cho em, Tử Hàm hãy làm bạn gái của anh nhé!
La Tử Hàm không nói gì, ánh mắt âu yếm nhìn Đinh Nhị Cẩu, hai mắt hồng hồng, khuôn mặt ửng đỏ, hắn cũng đang chờ đợi câu trả lời của cô, bọn họ cứ như vậy im lặng nhìn nhau, rất lâu sau đó, ngay lúc hắn đã trở nên không còn hy vọng La Tử Hàm đáp ứng thỉnh cầu của mình, thì La Tử Hàm nhẹ nhàng gật đầu, nói:
– Được, em sẽ làm bạn gái trong tâm trí của anh, Nhị Cẩu anh nhất định phải đối xử tốt với em, không được như hôm nay, làm tổn thương em, khiến cho em phải khóc vì thương tâm, anh hiểu chưa?
Đinh Nhị Cẩu rất vui và cao hứng:
– Tử Hàm là người tốt nhất, anh yêu em! Anh sẽ đối với em thật tốt đấy, không bao giờ chọc em tức giận nữa, em về sau cũng đừng khóc nữa, làm anh rất đau lòng, từ hôm nay trở đi, em sẽ là bạn gái của anh rồi.
La Tử Hàm tràn ngập tình yêu nhìn hắn, cô cúi người chuẩn bị kéo cái váy mặc vào người, hắn lưu luyến nhìn trên cơ thể cô thêm một lần nữa, đôi bầu vú to với hai đầu núm vú màu nâu đỏ sưng cứng trương phồng, hình như là lại đang bắt đầu muốn ri rỉ sữa ra, phía dưới cái quần lót che khuất ở bẹn đùi, chính giữa cái khe âm hộ đang cắn nuốt hỏm vào một đường thằng của nếp vải quần lót, mé trên nơi vị trí hạt le, nhô lên một chút u nhỏ như vẫn còn sung huyết ngượng ngùng ẩn nấp bên dưới cái quần lót mỏng.
Sau khi cả hai chuẩn bị gọn gàng lại quần áo, La Tử Hàm ngỏ ý muốn Đinh Nhị Cẩu cùng cô về lại nhà Nhị Đản để thăm đứa bé con cô.Vừa vào trong nhà, Nhị Đản thấy vợ mình đi cùng với Nhị Cẩu, hắn ta liền chạy đến gõ một cái trên đỉnh đầu Nhị Cẩu rồi gào to:
– Móa nó, cậu biến lâu nay, giờ về định dụ dỗ vợ tớ hay sao mà đi chung vậy?
Đinh Nhị Cẩu vội vàng từ trong túi xuất ra xấp tiền, nghiêng ngả dí ra, Trần Nhị Đản lúc này mới buông tha cho hắn.
– Nhị Đản, đây là lễ gặp mặt cho con gái cậu, mau đưa tớ đi xem mặt đứa bé đi, xem thử nó có giống cậu không hay là giống ai khác!
Đinh Nhị Cẩu cười hi hi nói, nhưng dù là lời vô tình cũng làm La Tử Hàm đỏ mặt.
– Anh này, đúng là trong mồm chó không bao giờ nhả ra ngà voi được, nói cái gì bậy bạ không à!
La Tử Hàm định dùng tay đánh nhẹ Đinh Nhị Cẩu để trừng phạt hắn, nhưng vì có tật thì giật mình, nên lại cảm thấy không thích hợp, chồng mình đang đứng bên cạnh, làm như vậy thì giống như mình và Đinh Nhị Cẩu liếc mắt đưa tình quá.
Nằm trong tã lót cô bé rất dễ thương đẹp mặt, nhìn cô bé này kỹ thì thấy càng giống La Tử Hàm, cái miệng be bé, cái mũi nhỏ nhắn, rất là đáng yêu.
– Nhị Cẩu, cậu dù sao cũng có đi học, đứa bé này sinh ra đến giờ vẫn chưa có đặt tên, cậu giúp tớ đặt tên giùm với.
Trần Nhị Đản nói.
– Cái gì? Đứa bé sinh ra trong thời gian dài như vậy, có cái tên cũng chưa đặt à?
Đinh Nhị Cẩu cảm thấy quả thật là bó tay với thằng Nhị Đản này, đã có đứa bé bảo bối, chào đời ra trong thời gian dài như vậy, làm sao mà vẫn chưa có tên
– Tạm thời nó cũng cócái tên, gọi là Xú Ny, cái tên này thật sự là khó nghe muốn chết, nhưng cha chồng của em thì lại nói là tên xấu thì dễ nuôi, cho nên mọi người hiện tại cũng gọi con bé là Xú Ny.
La Tử Hàm chậm rãi nói xong, tự mình ôm lấy cô bé giơ lên trêu đùa.
– Vậy thì thế này, cậu họ Trần, vậy đặt tên cho cô bé là Trần Kiến Ngôn đi, đương nhiên, tớ chỉ là gợi ý thôi, còn đặt tên này hay không là do vợ chồng cậu.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng tìm cho mình đường lui, miễn sao về sau, có gì vợ chồng Trần Nhị Đản đừng có đổ thừa trách nhiệm do mình là được rồi.
– Em thấy cái tên này tốt vô cùng, tốt lắm, từ giờ trở đi đừng có ai gọi là Xú Ny nữa là em vui rồi, chúng ta sẽ gọi đứa bé là tiểu Ngôn!
Thật ra cái tên này, Trần Nhị Đản nghe qua cũng chẳng hiểu có tốt xấu gì không, nhưng vì là Đinh Nhị Cẩu đặt tên cho con mình nên La Tử Hàm rất thích.
– Bớ Nhị Đản, Đinh Nhị Cẩu có ở nhà của cháu không?
Ba người đang bàn luận về ý nghĩa cái tên, thì ngoài sân truyền tới tiếng người hỏi.
– Đinh Đại Khuê sao lại đến đây, quả là khó hiểu, ông ta có bao giờ thèm bước chân đến nhà mình,chắc là biết Nhị Cẩu giờ làm chủ nhiệm đã trở về, mới đến đây tìm.
Trần Nhị Đản mỉa mai, cũng không có lên tiếng trả lời.
– Nếu ông ta tìm tớ, thì tớ cũng ra gặp mặt một chút, hôm nay trở về nhà, tớ cũng muốn gặp mặt ông ta đấy, vừa rồi lãnh đạo trên thị trấn có nói là ông ta than phiền về công việc của tớ làm không công bằng với các thôn khác chỉ biết ưu tiên thôn Lệ Viên, để tớ cho ông ta một chút ít bài học cho chừa cái thói lẻo mép.
Đinh Nhị Cẩu vươn tay sờ lên đôi má bầu bỉnh của đứa bé rồi đi ra ngoài, nhưng Trần Nhị Đản thì cứ đứng im tại chỗ cũng không có nhúc nhích.
La Tử Hàm nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu vừa bước ra ngoài, cô liền nhấc chân đá cho Trần Nhị Đản một cước, thấp giọng nói:
– Anh ngốc quá, mau đi ra theo gặp trưởng thôn, đứa nhỏ còn chưa có hộ khẩu, hộ khẩu của em thì cũng không có ở đây, nhờ Nhị Cẩu nói giùm một tiếng với trưởng thôn, nhanh đi.
Trần Nhị Đản nghe La Tử Hàm nói, lật đật đứng lên chạy nhanh ra ngoài.
– Cậu, cháu đang muốn tìm cậu đây, đi đâu mà tới nơi này!
Đinh Nhị Cẩu như là nói mỉa với Đinh Đại Khuê. Thật ra thì cùng là họ Đinh với nhau, bọn họ có quan hệ họ hàng xa, nhưng vì trước đây Đinh Đại Khuê khinh thường gia đình Đinh Nhị Cẩu nên ít khi qua lại, tựa như là người dưng nước lã, nên tuy rằng không nói ra gia đình Đinh Nhị Cẩu cũng xem như là không có người họ hàng này, bây giờ Đinh Nhị Cẩu đã có vị thế nên hắn ung dung gọi Đinh Đại Khuê theo trật tự trong họ, mà không sợ ông ta coi thường khinh bỉ mình là “ thấy người sang bắt quàng làm họ. “
Đinh Đại Khuê khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu gọi mình bằng cậu, ông ta rất muốn tát hắn, thằng cháu mất dạy này dám đến nhà mình, nhìn lén mợ của hắn tắm rửa, ông hận rằng không thể móc mắt của hắn được.
Nhưng tình thế giờ đả đảo lộn trật tự, mới qua một thời gian, thằng này đã leo lên chức vụ chủ nhiệm khu vực ( chủ nhiệm liên thôn ), coi như là chức vụ trêm mình một cấp, thằng này thật sự là không thể xem thường, không biết là hắn ăn cứt chó gì mà gặp vận may đến như thế.
– Cậu nghe nói cháu hôm nay mới trở về nhà, có chút chuyện định bàn với cháu, vậy đến nhà cháu ăn cơm đi, mợ cháu ở nhà đều đã chuẩn bị thức ăn xong rồi.
– Trưởng thôn để khi khác đi, nhà cháu cũng chuẩn bị cơm ăn cho Nhị Cẩu rồi.
Từ phía sau Trần Nhị Đản bước ra nói.
Đinh Đại Khuê nhìn thoáng qua Trần Nhị Đản, không nói gì chỉ trừng mắt một cái, Trần Nhị Đản đúng là một loại người vô dụng, vừa thấy Đinh Đại Khuê có hành động như vậy, Trần Nhị Đản sợ sệt im re, không có dám nói thêm nữa lời, bởi vì vậy mà La Tử Hàm làm sao coi trọng hắn được.
– Thôi đi Nhị Đản, trưởng thôn tìm tớ bàn chuyện làm ăn, đợi lát nữa tớ về sẽ cùng cậu uống rượu sau.
Đinh Nhị Cẩu xoay mặt nói với Trần Nhị Đản.
Đinh Nhị Cẩu trong lời nói rất rõ ràng, tôi và ông gặp nhau chỉ là bàn chuyện làm ăn chứ không có chuyện gì khác, lẽ ra dù sao Đinh Đại Khuê với Đinh Nhị Cẩu cũng là quan hệ họ hàng, tình nghĩa họ hàng phai lạt từ khi Đinh Đại Khuê lên làm trưởng thôn, đồng thời Đinh Nhị Cẩu cũng có nghe nói, lúc lũ lụt đất đá trôi trong thôn đã làm chết mười một người, nhà nước cấp trợ cấp cho mỗi người bị chết là một ngàn năm trăm đồng, nhưng Đinh Đại Khuê chỉ đưa cho Đinh Nhị Cẩu một ngàn đồng, nói cách khác là tham ô tiền cha mẹĐinh Nhị Cẩu chết hết hai ngàn đồng, cho nên Đinh Nhị Cẩu vẫn đối với Đinh Đại Khuê vẫn mang oán hận, nhưng lại không có chứng cớ nên chẳng làm gì được ông ta…
Tại nhà của Đinh Đại Khuê.
Vừa vào sân, thấy Chân Mỹ Lệ đang đứng ở bậc thềm chính trong nhà, Đinh Nhị Cẩu liền lên tiếng:
– Mợ, bữa nay đãi cháu ăn cái gì vậy?
– Hừm, có phải hay không ngửi được mùi mợ làm làm thức ăn ngon thì mới chịu tới đây!
Đinh Nhị Cẩu mắng thầm, con bà nó… Chân Mỹ Lệ giữ thể diện cho chồng mình nên nói như vậy, rõ ràng là Đinh Đại Khuê mời mình đến, vậy mà dám nói là mình ngửi được mùi thức ăn nên tới, có ngửi mùi là ngửi mùi trên cơ thể của mợ đó…
Đinh Nhị Cẩu ánh mắt lại lén lút nhìn trộm trên thân thể Chân Mỹ Lệ, không khỏi lại nghĩ tới đêm đó hắn nhìn thấy một thân thể trắng bóng, còn có ở giữa hai chân một bộ lông đen thật dài đen nhánh đẫm nước, dính sát vào cái âm hộ cao hơn bình thường, người đàn bà này, tuyệt đối đúng là một vưu vật hiếm có ở vùng nông thôn.
Tuy rằng Đinh Đại Khuê mỗi khi nhớ tới Đinh Nhị Cẩu rình trộm vợ mình tắm rửa, trong lòng vẫn rất tức giận, nhưng ông ta vẫn cố dằn xuống sự bực bội trong lòng mà tiếp chuyện cùng Đinh Nhị Cẩu.
Ông ta cũng có mục đích ý đồ của chính mình, một lý do rất là hợp lý, cho tới thời điểm bây giờ, toàn bộ dân trong thôn Bang Tử Dục chỉ có một mình Đinh Nhị Cẩu coi như là người cực kỳ có tương lai sau khi rời khỏi thôn đi ra ngoài làm việc, cho nên hắn cảm thấy việc này phải cố gắng lợi dụng nắm lấy Đinh Nhị Cẩu, với lại sau này nếu là xảy ra chuyện, thì vẫn còn có Đinh Nhị Cẩu đứng ra phía trước đương đầu giùm cho mình.
– Ngồi xuống đây Nhị Cẩu, uống chén rượu với cậu!
Đinh Đại Khuê đem Đinh Nhị Cẩu đi đến chỗ ngồi, rồi rót cho Đinh Nhị Cẩu một chén rượu.
– Cậu không cần phải làm như vậy, có chuyện gì cậu cứ nói, dù gì chúng ta cũng là họ hàng, với lại còn ở chung một thôn đấy, đâu cần phải làm tiệc rượu đãi khách, khách sáo với cháu làm gì!
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói.
– Cháu cứ uống đi, rồi cậu nói sau!
Đinh Đại Khuê đưa chén rượu cho Đinh Nhị Cẩu.
– Haha, xem ra việc này chắc quan trọng, bằng không thì dượng cũng sẽ không phải tính đến cách, trước tiên đem cháu chuốc say, rồi mới nói sau, cháu nói vậy có đúng có đúng không mợ!
Đinh Nhị Cẩu nhìn Chân Mỹ Lệ ngồi ở cạnh đó nói, từ lúc biết Chân Mỹ Lệ là người thân thích của Lưu Hương Lê, hắn không dằn lòng được, đang ngầm so sánh Chân Mỹ Lệ và Lưu Hương Lê mỗi người mỗi vẻ, Lưu Hương Lê thì vì ảnh hưởng cuộc sống khó khăn của dân vùng núi nên hơi có tính hoang dã một ít, còn Chân Mỹ Lệ thì sống an nhàn sung sướng, lộ rõ ra nét người đàn bà thành thục đằm thắm, nếu Đinh Nhị Cẩu nhớ không lầm thì Chân Mỹ Lệ cũng đã tầm ba mươi chín, bốn mươi tuổi rồi.
Quan sát kỹ một chút, trước mắt người mợ này, tuổi tác cũng đã trãi qua năm tháng rồi, nhưng trên cơ thể mợ căn bản không có lưu lại bất cứ dấu vết gì, cho nên nhìn qua vẫn là mới có hơn ba mươi tuổi mà thôi, mợ cao khoãng 1m65, đôi mắt bồ câu thật to trong suốt như nước, lông mi thon dài đen bóng, sống mũi cao thẳng thanh tú, đôi môi kiều diễm mọng nước, khuôn mặt trái xoan mượt, mỗi khi mỉm cười cơ hồ không có bất kỳ vết nhắn tỳ vết nào, làn da tinh tế trắng nõn, thân thể đầy đặn cân xứng, đặc biệt mợ có đôi vú cao ngất, cũng tương xứng với cái mu âm hộ vồng lên thật cao ở chính giữa hai chân mà lần nhìn trộm lần đó hắn đã may mắn được chiêm ngưỡng, Chân Mỹ Lệ lúc này đang mặc cái váy dài liền áo màu trắng điểm những bông hoa cúc vàng li ti với sắc mặt tĩnh lặng ung dung như hồ nước, cái miệng hồng nhuận hơi vễnh lên, làm cho người ta tự hận trong lòng là không thể chạy đến hôn lên một cái, phối hợp cả khuôn mặt Chân Mỹ Lệ nhìn lại, mềm mại đáng yêu hiện ra toàn bộ nét đẹp phong tình vạn chủng.
Càng làm cho máu nóng trong người dâng lên khi Chân Mỹ hơi nhích thân trên, dùng đôi đũa gắp miếng thức ăn vào chén cho Đinh Nhị Cẩu, thì bộ ngực mềm mại phập phồng hơi tựa sát vào cạnh chiếc bàn, đẹp không sao tả xiết, lả lướt di động cao ngất hồn viên hai bầu vú lớn, bên dưới cái eo là cái mông tròn đẫy đà màu mỡ khêu gợi.
– À… có chuyện như thế này, cách đây mấy hôm, cậu có việc đi lên thị trấn gặp chủ tịch Khấu, muốn nhờ ông ta hỗ trợ cho vay một số tiền từ ủy ban thị trấn, nhưng ông ta lại nói bây giờ ông ta đang là chủ tịch thị trấn nên không tiện ra mặt, kỳ thật cậu cũng biết ông ta tìm cớ thoái thác, nhưng ai biểu người ta là lãnh đạo, nếu ông ta cự tuyệt, cậu cũng không dám nói gì nữa, nhưng ông ta hướng dẫn là có thể tìm cháu, để nhờ cháu suy nghĩ biện giùm cho !
– Vay tiền? Vay để làm gì?
– Cậu nghe nói ở trên huyện đang thực hành một tiêu chuẩn khảo hạch mới, nếu trong thôn, trưởng thôn mà không tìm ra được dự án nào sinh lời kiếm tiền để làm ngân sách, thì lần bầu cử tiếp theo, chắc chắn sẽ không cho trưởng thôn đó ứng cử nhiệm kỳ tiếp theo, hiện ở trong thôn sắp đến kỳ tuyển cử, thì chuyện gì xảy ra, chắc cháu cũng biết, cho nên mấy ngày nay cậu ăn không ngon, ngủ không yên a!
– Vậy cậu vay tiền muốn làm dự án gì?
– Cậu muốn lập dự án chăn nuôi heo! Trong thôn có nhiều hộ đều muốn nuôi heo, chỉ là không có vốn!
– Chăn nuôi heo? Điều này cũng tiềm ẩn rủi ro, giá thị trường heo giống cứ trồi sụt bất thường, đó là chưa kể heo bị dịch bệnh thì có thể chết không ít, đến lúc đó cậu và dân trong thôn lấy tiền đâu mà trả ?
– Cháu nói đến điều đó chỉ xảy ra trong trường hợp nuôi heo ở trong nhà thì mới bị dịch bệnh, cậu dự định không nuôi trong nhà, phía sau thôn là nhiều đồi núi, cậu sẽ tìm vài vị trí thích hợp trong khe núi, làm hàng rao vây lại ở trong núi nuôi, loại giống nuôi là heo rừng thì không dễ dàng sinh bệnh, lần trước có dịp cậu đi Nam Kinh, nơi đó thịt heo rừng bán rất có giá, cháu xem thử chủ ý này của cậu như vậy có được không?
– Đây cũng thật là một biện pháp tốt, nhưng cậu ạ, khoản tiền này vay không đơn giản như cậu nghĩ đâu! Cậu đã tìm đến cháu thì cháu có thể giúp nhưng từ từ không có gấp gáp được đâu!
– Cậu có hỏi qua ngân hàng của huyện rồi, nếu như có người có uy tín đứng ra bảo đảm thì cũng có thể vay được, nhất là cán bộ công vụ nhà nước đảm bảo thì rất tốt, cháu bây giờ đang là cán bộ công vụ nhà nước, nên cậu mới nhờ cháu giúp cho chuyện này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.