Chương 227:
Samson
19/01/2024
– Hì hì… một là em đến chỗ chị ở, hai là em cứ ôm căn nhà cô quạnh ở quê mà nằm ngủ, chổ ở của em, cho dù chị có chết cũng sẽ không đến đấy đâu! Có thời gian rãnh không, đến Thượng Hải một chuyến chơi đi, chị có mấy người bạn sẽ làm mai cho em !
– Chị đổi nghề làm bà mai mối được rồi đó, có phải cảm thấy lúc gần gũi với em, vô cùng thỏa mãn sung sướng, nên mới muốn chia sẽ em với vài người bạn thân của chị cho em vậy!
– Chỉ cần em không ngại, thì chị sẵn sàng, trong số những người bạn này, ai cũng có trong tay nắm giữ tiền, nếu em muốn tiền đẻ ra tiền, đây không phải cũng là một kiểu hợp lý để đầu tư sao, cho nên chị sẽ giới thiệu các người phụ nữ đó cho em hì hì…! Tại vì chuyện khai thác quặng đất hiếm (rare-earth) kiếm tiền có lẽ sẽ gặp vô vàn khó khăn rồi!
Dương Phụng Tê thấp giọng nói.
Đinh Nhị Cẩu nghe qua trong lòng cũng nặng nề lo lắng, biết là đã xảy ra chuyện không hay.
– Sao vậy? Ở trên không cấp giấy phép khai thác sao?
– Chuyện này giờ đã thành vấn đề khó giải quyết, bên bộ khoáng sản đã phê duyệt rồi, nhưng không biết ai đem chuyện này đâm thọt lên đến bên trên trung ương, hiện tại nhà nước đang khống chế trữ lượng đất hiếm (rare-earth) rất nghiêm ngặt, với lại mẫu kiểm tra đo lường từ bên địa chất, ở trung ương cũng đã có được, quặng đất hiếm (rare-earth) ở thị trấn Lâm Sơn địa phương của em, hình như là phù hợp đối với sản phẩm chế tạo bên quân đội rất tốt, cho nên chính phủ yêu cầu chúng ta, không được tinh luyện nguyên chất, mà phải pha trộn thêm các hợp chất khác vào, mà nếu như vậy, phí tổn sẽ gia tăng cao, trước mắt chưa gì, đã có vài công ty đầu tư đã rút lui rồi, chị đã phái người đi cùng phó chủ tịch thành phố Bạch Sơn đi Bắc Kinh tìm mối quan hệ xã hội rồi, nhưng chỉ e ngại là chỉ tốn tiền mà hiệu quả không cao lắm!
– Nếu nói như vậy, trong thời gian gần là chưa khai thác được rồi phải không?
– Sự thật tình huống là như vậy! Có gì không ? Chuyện này có làm liên lụy đến em sao?
– Không có, vẫn chưa ảnh hưởng tới mức độ đó, vừa rồi có địa phương muốn vay vốn nhưng cần phải có em làm cán bộ nhà nước bảo đảm thì họa may mới vay được, nhưng chị cũng biết, nếu muốn vay tiền ngân hàng nhà nước, lúc nào cũng phải có tài sản thế chấp, hoặc là người trong cơ quan chính quyền bão lãnh, như vậy ngân hàng lúc nào cũng nắm đằng chuôi rồi, vì vậy chỉ khổ cho những người chân chính muốn vay ngân hàng nhà nước thì rất khó, không vay vốn được, nhất là những người nông dân! Vậy ý của em là chị có nhiều tiếm lực tài chính mà chưa có nơi đầu tư, chi bằng về nội địa mở thêm một chi nhánh công ty tài chính cho vay tiền dạng đầu tư vừa và nhỏ, như vậy cũng coi như đó là con đường hợp pháp để đầu tư, vừa kiếm tiễn lãi, vừa giúp được cho những người dân cần vay vốn làm ăn!
– Mở công ty tài chính cho vay tiền, dạng cho vay đầu tư vừa và nhỏ cũng không phải là chuyện xa lạ thời buổi bây giờ, tại Thượng Hải, hoặc các khu công nghiệp mới, đều có những công ty tài chính cho vay như thế, và lần lần đã biến tướng thành công ty cho vay nặng lãi, bộ em không sợ, khi chị mở công ty ở nơi đó thì cũng giống như vậy sao?
– Làm như vậy không được, tại tỉnh nào cũng đều có sở tài chính nhà nước quản lý cho nên sẽ có biện pháp, chị cứ dựa theo luật lệ pháp luật mà làm, chính phủ sở dĩ cho phép có các công ty tài chính tồn tại, mục đích là thỏa mãn yêu cầu mượn nợ của thành phần làm ăn đầu tư, buôn bán vừa và nhỏ, mà nếu chị đổi thành công ty cho vay nặng lãi như thế thì tuyệt đối không được!
– Vậy nếu chị cho các địa phương như là các thôn vay, rồi thu nợ không được thì làm sao bây giờ? Em đi thu cho chị à?
– Hì hì …chỉ cần là các khoản vay đó, được sự qua tay thẩm định của em, thì cam đoan sẽ hồi lại số tiền vay đó cho chị, được chưa?
– Hừ….đánh đố với chị à! Giờ thì chị mới phát hiện thêm ra, trước kia em là kẻ tham tiền, nhưng hiện tại đã biến thành một tên mê quyền lực rồi, thông qua việc này có phải là có quan hệ đến chuyện em lên chức hả?
– Chị nói em mê quyền lực, đúng đó! Chị cứ suy ngẫm lại đi, hiện giờ chị quản lý được bao nhiêu người? Còn em hiện tại dù chưa là cả, nhưng cũng đang quản lý trên vạn người rồi, cho nên chị suy tính lại một chút đi!
– Ừm… chị thì không cần phải quản lý nhiều người như vậy làm gì! Hừ..chị trong lòng thì nghĩ, chỉ cần quản lý được một mình em, để em phục vụ chị thỏa mãn sung sướng là được rồi..hừ…hừ…!!!
Giọng nói lúc này của Dương Phụng Tê dâm đãng lợi hại, Đinh Nhị Cẩu ở bên này đầu dây điện thoại,dương vật có chút cầm giữ không được rồi.Vừa nhìn được thấy đường, Đinh Nhị Cẩu đã chạy về thôn Lê Viên, khi đi đến vực núi Lão Ưng, thì mọi người đang tập trung tại đây, nơi đây cũng là khúc đường khó nhai nhất trong việc mở con đường thông đến quốc lộ 220, bởi vì ở đoạn này, muốn tìm một con đường mòn nhỏ cũng chẳng có, tất cả đều phải khai phá làm mới hoàn toàn.
Đinh Nhị Cẩu đang đứng trên chổ cao cùng với Lưu Hương Lê, xa xa nhìn nhìn những người đặt thuốc nổ đang chuyển chất nổ vào vị trí, từ trên đỉnh núi, bọn họ đang lơ lững treo thân mình trên những sợi dây thừng ở giữa không trung, gió núi thốc mạnh từng cơn thổi vào bọn họ lắc lư qua lại, rất giống những công nhân vệ sinh ở trong thành thị lau chùi những tấm kính cửa sổ ở các tòa nhà cao tầng đu dây điêu luyện như người nhện.
– Đoạn này đặt chất nổ vô cùng khó khăn, trước kia đã cho nổ vài phát, nhưng toàn là đá hoa cương rất cứng rắn, khó mà khoét sâu vào trong, cho nên việc thực hiện rất là chậm, à… còn chuyện trên trấn em đã xử lý xong chưa?
Lưu Hương Lê nhỏ giọng hỏi.
– Vâng, cũng xem như là xử lý tạm xong, trong lòng em lo lắng nên lật đật trở lại xem tình hình mở đường một chút!
– Chỗ này cũng chẳng có gì để mà quan sát, chị chỉ luôn lo lắng mấy người đặt thuốc nổ, nếu vạn nhất xảy ra chuyện không may, thì không biết làm sao!
– Chị nói làm em mới nhớ, chúng ta phải thành lập gấp công ty xây xựng thôn Lê Viên, để có lý do hợp pháp ký kết hợp đồng lao động cho mấy người chuyên đặt thuốc nổ, trước mắt ghi tượng trưng tiền lương cơ bản trên hợp đồng, quan trọng nhất là có thể cho mấy người này động bảo hiểm tai nạn lao động, vạn nhất xảy ra sự cố tai nạn, còn có thể lấy tiền bảo hiểm tai nạn giúp người người nhà của họ xoay sở, để tránh tình trạng bi kịch người lao động chính mất đi, người nhà ở lại mẹ góa con côi, khó khăn càng thập phần khó khăn, số tiền bảo hiểm tai nạn cũng khá lớn đấy!
Đinh Nhị Cẩu đứng nhìn nhìn những người xung quanh đều đang tập trung tinh thần nhìn xem những người đang đặt chất nổ trên vách đá, Đinh Nhị Cẩu bất chợt đưa tay sờ soạng trên cái mông đít của Lưu Hương Lê, làm cô hoảng sợ, vội vàng nhảy thoát ra phía ngoài, sợ thằng Nhị Cẩu háo sắc chuyên làm ẩu này, chẳng phân biệt được nặng nhẹ, đối với mình sờ soạng quấy rầy bậy bạ thì chết.
Một lát sau, tất cả các vị trí đã đặt xong thuốc nổ, mọi người tiến đều lui về phía sau, thì Lưu Tam ưỡn ngực chạy tới trước mặt Đinh Nhị Cẩu.
– Chủ nhiệm Đinh, hôm nay xin chủ nhiệm đóng kíp thuốc nổ đầu tiên, mọi người muốn lấy may mắn từ tay chủ nhiệm, hy vọng kỳ này chúng ta sẽ xử lý tốt được khe núi Lão Ưng này.
– Ái da… tôi..tôi cũng không phải là người chuyên nghiệp xử dụng thuốc nổ, không được đâu, tôi cảm thấy việc này, hãy tìm người chuyên đặt thuốc nổ thì tốt hơn!
– Ha ha, chủ nhiệm Đinh, việc đóng kíp nổ này rất đơn giản, chỉ cần nhấn cái nút này, sau đó thuốc nổ sẽ bị kích nổ, rất dễ dàng!
Hic… thằng Lưu Tam này muốn lấy lòng Đinh Nhị Cẩu không đúng cách, nhưng không có biện pháp từ chối, Đinh Nhị Cẩu nhìn Lưu Hương Lê, rồi đành tiến đến nơi đặt nút đóng kíp thuốc nổ, Lưu Hương Lê không nói gì cả, nhưng trong ánh mắt rất quan tâm thân thiết đến hắn, Đinh Nhị Cẩu vẫn là nhìn thấy rất rõ ràng.
Tất cả mọi người lui ra lại về phía sau trong ngách núi, tầm nhìn bị che khuất không thấy được hướng vực núi Lão Ưng để phòng ngừa bị đá lở văng trúng.
Đinh Nhị Cẩu thì đành phải đi đến mặt sau tảng đá, nơi đặt kíp nổ với dây cháy chậm, hướng về phía trước là vực núi, chừng hơn một trăm mét, hắn hy vọng chắc là không có vấn đề, với lại cái nút kíp nổ này, đặt ở mặt sau tảng đá to, cũng không lo lắng lắm về việc đá vụn bắn trúng.
– Hiện giờ bắt đầu chưa?
Đinh Nhị Cẩu hỏi người phụ trách đặt chất nổ, người đàn ông này chính là Lý Đại Pháo, chồng của chủ nhiệm hội phụ nữ Đàm Quế Hoa, lúc này chỉ còn có mình cô là lo lắng Lý Đại Pháo cho nên liều mạng đi theo sát chồng mình với Đinh Nhị Cẩu ai ngăn cản cô cũng không được.
– Có thể được, nhưng hãy chờ thêm chút, để cho tôi đi kiểm tra lại mười tám vị trí đặt thuốc nổ một lần cuối cho chắc ăn.
Nói xong Lý Đại Pháo vội vã tiến thẳng về phía trước.
Lúc này Đàm Quế Hoa không nói gì, chỉ lẳng lặng ánh mắt nhìn dõi theo bóng dáng của Lý Đại Pháo, đợt đánh thuốc nổ lần này đối với cô rất quan trọng, nếu thành công, thì cô còn có thể hy vọng, sau khi Đinh Nhị Cẩu thành lập công ty xây xựng cho thôn Lê Viên, cô sẽ nhờ hắn giúp đỡ cho Lý Đại Pháo làm đội trưởng đội đánh thuốc nổ phá đá để được có công việc gần quê nhà, tại vì lâu nay Lý Đại Pháo cứ lang thang trôi dạt đi làm thuê khắp nơi, ít khi có được ở nhà, năm nay cô đã ba mươi tám tuổi mà vẫn chưa có đứa con nào, có nghe qua lời đồn đại trong thôn là do Lý Đại Pháo có lần bị thương do đặt thuốc nổ, bị mảnh đá vụn văng trúng vào gữa háng, phải phẩu thuật cắt bỏ hết một nữa thân dương vật nên khó mà có con được, thực hư chỉ là lời đồn chưa có kiểm chứng vì đợt bị thương lần đó, trong lúc Lý Đại Pháo đi làm rất xa, chỉ biết Lý Đại Pháo khi quay trở về quê nhà phải dưỡng bệnh hết một thời gian dài rồi mới đi làm lại.
Đinh Nhị Cẩu vì lý do an toàn bản thân mình, nên ngồi quỳ núp dưới tảng đá to, tay vịn lên cái nút màu đỏ của hộp kíp nổ đặt chìm ở dưới đất, chỉ chờ khi nào Lý Đại Pháo ra hiệu lệnh thì sẽ bấm nút phát nổ đầu tiên.
– Chị đổi nghề làm bà mai mối được rồi đó, có phải cảm thấy lúc gần gũi với em, vô cùng thỏa mãn sung sướng, nên mới muốn chia sẽ em với vài người bạn thân của chị cho em vậy!
– Chỉ cần em không ngại, thì chị sẵn sàng, trong số những người bạn này, ai cũng có trong tay nắm giữ tiền, nếu em muốn tiền đẻ ra tiền, đây không phải cũng là một kiểu hợp lý để đầu tư sao, cho nên chị sẽ giới thiệu các người phụ nữ đó cho em hì hì…! Tại vì chuyện khai thác quặng đất hiếm (rare-earth) kiếm tiền có lẽ sẽ gặp vô vàn khó khăn rồi!
Dương Phụng Tê thấp giọng nói.
Đinh Nhị Cẩu nghe qua trong lòng cũng nặng nề lo lắng, biết là đã xảy ra chuyện không hay.
– Sao vậy? Ở trên không cấp giấy phép khai thác sao?
– Chuyện này giờ đã thành vấn đề khó giải quyết, bên bộ khoáng sản đã phê duyệt rồi, nhưng không biết ai đem chuyện này đâm thọt lên đến bên trên trung ương, hiện tại nhà nước đang khống chế trữ lượng đất hiếm (rare-earth) rất nghiêm ngặt, với lại mẫu kiểm tra đo lường từ bên địa chất, ở trung ương cũng đã có được, quặng đất hiếm (rare-earth) ở thị trấn Lâm Sơn địa phương của em, hình như là phù hợp đối với sản phẩm chế tạo bên quân đội rất tốt, cho nên chính phủ yêu cầu chúng ta, không được tinh luyện nguyên chất, mà phải pha trộn thêm các hợp chất khác vào, mà nếu như vậy, phí tổn sẽ gia tăng cao, trước mắt chưa gì, đã có vài công ty đầu tư đã rút lui rồi, chị đã phái người đi cùng phó chủ tịch thành phố Bạch Sơn đi Bắc Kinh tìm mối quan hệ xã hội rồi, nhưng chỉ e ngại là chỉ tốn tiền mà hiệu quả không cao lắm!
– Nếu nói như vậy, trong thời gian gần là chưa khai thác được rồi phải không?
– Sự thật tình huống là như vậy! Có gì không ? Chuyện này có làm liên lụy đến em sao?
– Không có, vẫn chưa ảnh hưởng tới mức độ đó, vừa rồi có địa phương muốn vay vốn nhưng cần phải có em làm cán bộ nhà nước bảo đảm thì họa may mới vay được, nhưng chị cũng biết, nếu muốn vay tiền ngân hàng nhà nước, lúc nào cũng phải có tài sản thế chấp, hoặc là người trong cơ quan chính quyền bão lãnh, như vậy ngân hàng lúc nào cũng nắm đằng chuôi rồi, vì vậy chỉ khổ cho những người chân chính muốn vay ngân hàng nhà nước thì rất khó, không vay vốn được, nhất là những người nông dân! Vậy ý của em là chị có nhiều tiếm lực tài chính mà chưa có nơi đầu tư, chi bằng về nội địa mở thêm một chi nhánh công ty tài chính cho vay tiền dạng đầu tư vừa và nhỏ, như vậy cũng coi như đó là con đường hợp pháp để đầu tư, vừa kiếm tiễn lãi, vừa giúp được cho những người dân cần vay vốn làm ăn!
– Mở công ty tài chính cho vay tiền, dạng cho vay đầu tư vừa và nhỏ cũng không phải là chuyện xa lạ thời buổi bây giờ, tại Thượng Hải, hoặc các khu công nghiệp mới, đều có những công ty tài chính cho vay như thế, và lần lần đã biến tướng thành công ty cho vay nặng lãi, bộ em không sợ, khi chị mở công ty ở nơi đó thì cũng giống như vậy sao?
– Làm như vậy không được, tại tỉnh nào cũng đều có sở tài chính nhà nước quản lý cho nên sẽ có biện pháp, chị cứ dựa theo luật lệ pháp luật mà làm, chính phủ sở dĩ cho phép có các công ty tài chính tồn tại, mục đích là thỏa mãn yêu cầu mượn nợ của thành phần làm ăn đầu tư, buôn bán vừa và nhỏ, mà nếu chị đổi thành công ty cho vay nặng lãi như thế thì tuyệt đối không được!
– Vậy nếu chị cho các địa phương như là các thôn vay, rồi thu nợ không được thì làm sao bây giờ? Em đi thu cho chị à?
– Hì hì …chỉ cần là các khoản vay đó, được sự qua tay thẩm định của em, thì cam đoan sẽ hồi lại số tiền vay đó cho chị, được chưa?
– Hừ….đánh đố với chị à! Giờ thì chị mới phát hiện thêm ra, trước kia em là kẻ tham tiền, nhưng hiện tại đã biến thành một tên mê quyền lực rồi, thông qua việc này có phải là có quan hệ đến chuyện em lên chức hả?
– Chị nói em mê quyền lực, đúng đó! Chị cứ suy ngẫm lại đi, hiện giờ chị quản lý được bao nhiêu người? Còn em hiện tại dù chưa là cả, nhưng cũng đang quản lý trên vạn người rồi, cho nên chị suy tính lại một chút đi!
– Ừm… chị thì không cần phải quản lý nhiều người như vậy làm gì! Hừ..chị trong lòng thì nghĩ, chỉ cần quản lý được một mình em, để em phục vụ chị thỏa mãn sung sướng là được rồi..hừ…hừ…!!!
Giọng nói lúc này của Dương Phụng Tê dâm đãng lợi hại, Đinh Nhị Cẩu ở bên này đầu dây điện thoại,dương vật có chút cầm giữ không được rồi.Vừa nhìn được thấy đường, Đinh Nhị Cẩu đã chạy về thôn Lê Viên, khi đi đến vực núi Lão Ưng, thì mọi người đang tập trung tại đây, nơi đây cũng là khúc đường khó nhai nhất trong việc mở con đường thông đến quốc lộ 220, bởi vì ở đoạn này, muốn tìm một con đường mòn nhỏ cũng chẳng có, tất cả đều phải khai phá làm mới hoàn toàn.
Đinh Nhị Cẩu đang đứng trên chổ cao cùng với Lưu Hương Lê, xa xa nhìn nhìn những người đặt thuốc nổ đang chuyển chất nổ vào vị trí, từ trên đỉnh núi, bọn họ đang lơ lững treo thân mình trên những sợi dây thừng ở giữa không trung, gió núi thốc mạnh từng cơn thổi vào bọn họ lắc lư qua lại, rất giống những công nhân vệ sinh ở trong thành thị lau chùi những tấm kính cửa sổ ở các tòa nhà cao tầng đu dây điêu luyện như người nhện.
– Đoạn này đặt chất nổ vô cùng khó khăn, trước kia đã cho nổ vài phát, nhưng toàn là đá hoa cương rất cứng rắn, khó mà khoét sâu vào trong, cho nên việc thực hiện rất là chậm, à… còn chuyện trên trấn em đã xử lý xong chưa?
Lưu Hương Lê nhỏ giọng hỏi.
– Vâng, cũng xem như là xử lý tạm xong, trong lòng em lo lắng nên lật đật trở lại xem tình hình mở đường một chút!
– Chỗ này cũng chẳng có gì để mà quan sát, chị chỉ luôn lo lắng mấy người đặt thuốc nổ, nếu vạn nhất xảy ra chuyện không may, thì không biết làm sao!
– Chị nói làm em mới nhớ, chúng ta phải thành lập gấp công ty xây xựng thôn Lê Viên, để có lý do hợp pháp ký kết hợp đồng lao động cho mấy người chuyên đặt thuốc nổ, trước mắt ghi tượng trưng tiền lương cơ bản trên hợp đồng, quan trọng nhất là có thể cho mấy người này động bảo hiểm tai nạn lao động, vạn nhất xảy ra sự cố tai nạn, còn có thể lấy tiền bảo hiểm tai nạn giúp người người nhà của họ xoay sở, để tránh tình trạng bi kịch người lao động chính mất đi, người nhà ở lại mẹ góa con côi, khó khăn càng thập phần khó khăn, số tiền bảo hiểm tai nạn cũng khá lớn đấy!
Đinh Nhị Cẩu đứng nhìn nhìn những người xung quanh đều đang tập trung tinh thần nhìn xem những người đang đặt chất nổ trên vách đá, Đinh Nhị Cẩu bất chợt đưa tay sờ soạng trên cái mông đít của Lưu Hương Lê, làm cô hoảng sợ, vội vàng nhảy thoát ra phía ngoài, sợ thằng Nhị Cẩu háo sắc chuyên làm ẩu này, chẳng phân biệt được nặng nhẹ, đối với mình sờ soạng quấy rầy bậy bạ thì chết.
Một lát sau, tất cả các vị trí đã đặt xong thuốc nổ, mọi người tiến đều lui về phía sau, thì Lưu Tam ưỡn ngực chạy tới trước mặt Đinh Nhị Cẩu.
– Chủ nhiệm Đinh, hôm nay xin chủ nhiệm đóng kíp thuốc nổ đầu tiên, mọi người muốn lấy may mắn từ tay chủ nhiệm, hy vọng kỳ này chúng ta sẽ xử lý tốt được khe núi Lão Ưng này.
– Ái da… tôi..tôi cũng không phải là người chuyên nghiệp xử dụng thuốc nổ, không được đâu, tôi cảm thấy việc này, hãy tìm người chuyên đặt thuốc nổ thì tốt hơn!
– Ha ha, chủ nhiệm Đinh, việc đóng kíp nổ này rất đơn giản, chỉ cần nhấn cái nút này, sau đó thuốc nổ sẽ bị kích nổ, rất dễ dàng!
Hic… thằng Lưu Tam này muốn lấy lòng Đinh Nhị Cẩu không đúng cách, nhưng không có biện pháp từ chối, Đinh Nhị Cẩu nhìn Lưu Hương Lê, rồi đành tiến đến nơi đặt nút đóng kíp thuốc nổ, Lưu Hương Lê không nói gì cả, nhưng trong ánh mắt rất quan tâm thân thiết đến hắn, Đinh Nhị Cẩu vẫn là nhìn thấy rất rõ ràng.
Tất cả mọi người lui ra lại về phía sau trong ngách núi, tầm nhìn bị che khuất không thấy được hướng vực núi Lão Ưng để phòng ngừa bị đá lở văng trúng.
Đinh Nhị Cẩu thì đành phải đi đến mặt sau tảng đá, nơi đặt kíp nổ với dây cháy chậm, hướng về phía trước là vực núi, chừng hơn một trăm mét, hắn hy vọng chắc là không có vấn đề, với lại cái nút kíp nổ này, đặt ở mặt sau tảng đá to, cũng không lo lắng lắm về việc đá vụn bắn trúng.
– Hiện giờ bắt đầu chưa?
Đinh Nhị Cẩu hỏi người phụ trách đặt chất nổ, người đàn ông này chính là Lý Đại Pháo, chồng của chủ nhiệm hội phụ nữ Đàm Quế Hoa, lúc này chỉ còn có mình cô là lo lắng Lý Đại Pháo cho nên liều mạng đi theo sát chồng mình với Đinh Nhị Cẩu ai ngăn cản cô cũng không được.
– Có thể được, nhưng hãy chờ thêm chút, để cho tôi đi kiểm tra lại mười tám vị trí đặt thuốc nổ một lần cuối cho chắc ăn.
Nói xong Lý Đại Pháo vội vã tiến thẳng về phía trước.
Lúc này Đàm Quế Hoa không nói gì, chỉ lẳng lặng ánh mắt nhìn dõi theo bóng dáng của Lý Đại Pháo, đợt đánh thuốc nổ lần này đối với cô rất quan trọng, nếu thành công, thì cô còn có thể hy vọng, sau khi Đinh Nhị Cẩu thành lập công ty xây xựng cho thôn Lê Viên, cô sẽ nhờ hắn giúp đỡ cho Lý Đại Pháo làm đội trưởng đội đánh thuốc nổ phá đá để được có công việc gần quê nhà, tại vì lâu nay Lý Đại Pháo cứ lang thang trôi dạt đi làm thuê khắp nơi, ít khi có được ở nhà, năm nay cô đã ba mươi tám tuổi mà vẫn chưa có đứa con nào, có nghe qua lời đồn đại trong thôn là do Lý Đại Pháo có lần bị thương do đặt thuốc nổ, bị mảnh đá vụn văng trúng vào gữa háng, phải phẩu thuật cắt bỏ hết một nữa thân dương vật nên khó mà có con được, thực hư chỉ là lời đồn chưa có kiểm chứng vì đợt bị thương lần đó, trong lúc Lý Đại Pháo đi làm rất xa, chỉ biết Lý Đại Pháo khi quay trở về quê nhà phải dưỡng bệnh hết một thời gian dài rồi mới đi làm lại.
Đinh Nhị Cẩu vì lý do an toàn bản thân mình, nên ngồi quỳ núp dưới tảng đá to, tay vịn lên cái nút màu đỏ của hộp kíp nổ đặt chìm ở dưới đất, chỉ chờ khi nào Lý Đại Pháo ra hiệu lệnh thì sẽ bấm nút phát nổ đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.