Chương 230:
Samson
19/01/2024
– Có trở ngại, không đi kịp rồi chủ nhiệm Đàm!
Trương Cường hô lớn.
Chỉ trong chốc lát, bốn phương tám hướng tụ lại đây không ít người, phụ nữ nhiều đàn ông ít, nhưng có đôi khi, phụ nữ càng không dễ chọc vào, môt khi họ thật sự nổi giận.
Tất cả mọi người bao vây chiếc xe tải cảnh sát lại, có những người còn muốn lật cái xe tải này, gặp phải chiếc xe đã lâu năm cũ kỷ không có tu sửa, lăc lư ọp ẹp như lá cái cây đang đứng trước cơn giông bão, nhưng chính là vì đám đông nhốn nháo lộn xộn như vậy, Đàm Khánh Hổ thừa cơ vẫn kéo theo ba cụ ông lên xe riêng của ủy ban kế hoạch hóa gia đình chạy mất, cũng may là hai bà cụ thể chất suy nhược vẫn còn ở lại chưa bị bắt đi.
– Chủ nhiệm Đinh vậy phải làm sao bây giờ?
Lưu Hương Lê vừa rồi cũng đã vừa thấy chiếc xe của ủy ban kế hoạch hóa gia đình nổ máy chạy, cô cũng định hô lên cho mọi người chặn đứng chiếc xe này lại,nhưng cô e ngại làm như vậy rất có thể, sẽ có cuộc xung đột không cần thiết xảy ra giữa dân chúng và chính quyền.
– Không có việc gì, mọi chuyện để em lo, mấy cụ ông bị bắt, sức khỏe cũng chưa đến nỗi nào, hiện tại sẽ không xảy ra chuyện gì, chúng ta bây giờ cũng ngăn không được mấy người bên ủy ban kế hoạch hóa gia đình đâu, Đàm Khánh Hổ tên khốn kiếp này, hãy đợi đấy!
Khi hai người đi săn thú tới ủy ban thôn, thì chuyện phát sinh sớm đã hạ màn chấm dứt, Đàm Khánh Hổ đã bắt ba cụ ông, chạy xe đi mất rồi.
– Xem ra chúng ta đã không kịp xem náo nhiệt…
Người lớn tuổi nói.
– Vâng, nhưng cháu cũng đã nói trước rồi, việc này không ai dám ra mặt đâu!
Người trẻ tuổi hơn đáp lời.
Trong lúc này Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy hai cụ bà đang ngồi tại chỗ với vẻ mặt còn kinh hoảng, hắn bước đến, nâng đứng dậy một cụ bà đang ngồi ở bậc thềm của ủy ban thôn, dìu qua tảng đá lớn gần đấy ngồi xuống.
– Bà ơi! Không sao đâu, để cháu nói với dân thôn nhờ bọn họ đưa bà về nhà!
– Không có việc gì, tự bà có thể đi được rồi!
Bà cụ khi nói, trong miệng chỉ còn là nướu, chỉ còn sót lại có một cái răng mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu gật gật đầu, quay trở lại nói với Lưu Hương Lê :
– Chị cho người đi hỏi thăm người nhà của ba cụ ông, xem ai có tiền sử bệnh hoạn như cái gì là cao huyết áp, bệnh tiểu đường, bệnh ở động mạch vành v.v.. hỏi cho rõ ràng, em ở đầy chờ tin tức, xong rồi em sẽ lên thị trấn tìm cách, rủi các cụ ông xảy ra chuyện gì, chúng ta không nhận nổi trách nhiệm này đâu, bọn này đúng là thi hành luật pháp một cách dã man !
Lời nói sau cùng, Đinh Nhị Cẩu giọng nói rất khẽ, ngay cả cách đó không xa, hai người đàn ông săn thú cũng chẳng có nghe rỏ hắn nói gì.
– Được rồi, chị lập tức đi hỏi người nhà các cụ ông ngay!
Lưu Hương Lê nói xong liền xoay người rời đi.
– Hai người nếu không vội về nhà, hôm nay cứ ở làm khách trong thôn nhé, cháu sẽ sắp xếp hai người chỗ ở, rồi ngày mai hãy đi!
Đinh Nhị Cẩu quay mặt qua cười ha ha nói với người đàn ông lớn tuổi, hắn thấy hai người dáng dấp không tầm thường, nên không muốn bỏ qua mối quan hệ kết giao, ngày sau nếu lỡ gặp lại thì dễ nói chuyện hơn, nhưng hôm nay thì không được rồi, Đinh Nhị Cẩu ngay bây giờ, phải đến đồn cảnh sát thị trấn gặp Trương Cường nói rõ ràng tình huống chuyện nghiêm trọng này, vì có khả năng tất cả mọi người đều bị liên lụy nếu chuyện không hay xảy ra.
– Nếu em còn đang bận việc, tự chúng ta từ từ đi ra ngoài cũng được!
Người đàn ông trẻ tuổi nói.
– Chuyện hôm nay xày ra thật sự là e ngại, xin lỗi vì không đón tiếp khách từ xa đến thôn được, đợi lát nữa chủ nhiệm thôn đến sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho chú và anh, dân vùng núi còn nghèo, điều kiện thấp kém, mong hai người thông cảm!
Đinh Nhị Cẩu nói.
Chỉ chốc lát Lưu Hương Lê quay trở lại, cầm trong tay một tờ giấy.
– Đây là bệnh sử của các cụ ông, thường xuyên phải sử dụng thuốc uống mỗi ngày, ngày hôm nay cũng chưa có kịp uống thuốc!
– Được rồi! Không sao đâu, ai bắt người đi, thì phải mua thuốc cho các cụ! À! Hai người này là khách của em, đêm nay sẽ ở lại trong thôn, nhờ chị cho người an bài chỗ ở giùm em!
Đinh Nhị Cẩu dặn dò với Lưu Hương Lê, sau đó lên tiếng chào với hai người đàn ông lạc đường, hắn mượn xe máy trong thôn chạy đi.
– Hai vị xưng hô như thế nào? Tôi là chủ nhiệm thôn Lưu Hương Lê!
– Thì ra cô là chủ nhiệm thôn, vậy chàng trai trẻ kia làm gì?
Người lớn tuổi có chút ngạc nhiên hỏi.
– Hắn là chủ nhiệm Đinh, là chủ nhiệm của liên thôn ở khu vực xung quanh đây, hai vị tới ủy ban thôn ngồi nghỉ ngơi trước đi, chờ lát nữa mấy người sửa đường trở về, tôi sẽ nhờ bọn họ sắp xếp nơi ăn nghỉ cho hai vị!
Lưu Hương Lê đi trước dẫn đường vào ủy ban thôn nói.
Lúc bấy giờ Đinh Nhị Cẩu đang dò dẩm bước chậm từng bước, khi đi qua các đoạn hiểm yếu nguy hiểm của con đường, đều là xuống xe dắt bộ cho an toàn, cho nên khi đến đến đồn cảnh sát thị trấn, đã là buổi chiều, sắp đến giờ tan tầm rồi, cũng may là hắn kịp nhìn thấy cái xe tải cảnh sát, cùng với cái xe của uỷ ban kế hoạch hóa gia đình vừa chạy đến đâu trước cổng đồn.
– Thằng Đinh Nhị Cẩu này, thật đúng là… hắn bám theo cũng tới kịp rồi, chủ nhiệm Đàm, ông cũng nên cẩn thận, thằng này cũng không dễ chọc vào đâu!
Trương Cường nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu một thân đầy bụi đất, cưỡi xe máy đang phóng thẳng tới từ đằng sau kiếng chiếu hậu nói.
– Lại là thằng nhóc này à!
Đàm Khánh Hổ thì không phát hiện ra Đinh Nhị Cẩu, đến khi mở cửa xe thấy Đinh Nhị Cẩu lúc, cũng nổi máu giận lên, nếu không tại thằng nhóc này xúi dục dân chúng, chuyện hôm nay sẽ không bị động như thế này, chẳng những không có bắt được đủ người, còn suýt chút nữa không thoát thân ra được khỏi thôn.
– Hừ..cậu thật sự là âm hồn bất tán a, cứ ngồi chờ xem, rồi sẽ bị cách chức ngay bây giờ đây!
Đàm Khánh Hổ thật sự là một tên ngu ngốc không biết phân biệt phải trái, mọi người làm đều là vì công tác của mình, mỗi người nhịn một chút thì đâu có việc gì xảy ra, tất cả đều là đồng chí với nhau, anh có công tác của anh, người khác thì có công tác người khác, bộ chỉ có một mình Đàm Khánh Hổ là có công tác sao?
– Chủ nhiệm Đàm, có cách chức tôi hay không cách chức, ông chưa có đủ tư cách nói, khi nào ông ngồi vào chiếc ghế của bí thư Điền đi rồi hãy nói, lúc đó tôi sẽ không có ý kiến, nhưng tờ giấy này ông phải cầm xem qua, rồi hẵng nói tiếp!
Nói xong Đinh Nhị Cẩu đem tờ giấy đưa cho Trương Cường xem trước.
Trương Cường vừa mở ra thì thấy, tên tuổi, bệnh sử, đang uống thuốc hàng ngày là loại gì, chữ viết rất rỏ ràng.
– Nhị Cẩu, đây là ý gì?
– Anh Cường, tôi đã từng làm cảnh sát, cũng là anh em với anh, không dối gạt gì anh, đây là tình huống bệnh tật của các cụ ông này phải dùng thuốc uống hàng ngày, nếu không có thuốc thì rất nguy hiểm, các loại bệnh tật đều là có thật, các anh từ lúc bắt người, cho đến thời điểm bây giờ các cụ ông chưa có uống một viên thuốc nào, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, sắp xếp tốt cho ba cụ ông này, lo thuốc men cho đầy đủ,chứ nếu không, đến lúc xảy ra chuyện, anh đi theo thì thế nào cũng bị liên lụy dính vào!
– Các bệnh này đều là thật sự?
Trương Cường có chút không tin.
– Không tin phải không, tôi sẽ chứng mình cho anh biết, ai là Lý……!
Đinh Nhị Cẩu đứng tại chỗ, gọi tên của một cụ ông đến, để cho Trương Cường hỏi sơ qua một chút bệnh tình có khớp với tờ giấy viết hay không…
– Được rồi… được rồi… tôi tin cậu, rất cám ơn nhiều!
Trương Cường nói xong, cầm tờ giấy kia đi tìm Đàm Khánh Hổ, đương nhiên bây giờ hắn không muốn đem mấy cụ ông này cũng chính là mấy quả mìn hẹn giờ, đặt ở trong đồn cảnh sát, Hoắc Lã Mậu đã có mệnh lệnh trước đó là: cảnh sát đi theo chỉ có tác dụng uy hiếp, tuyệt đối không cùng tham dự bắt người, nhưng cũng không nói gì đến liên quan trách nhiệm, xem ra nếu có gì xảy ra, thì chỉ chính một mình là chịu trách nhiệm vụ này rồi, thật là không ổn.
– Chủ nhiệm Đàm, hôm nay hổ trợ với ông bắt người, đồn cảnh sát không có làm giấy tờ quyết định giam người, vì thế không thể giữ bọn họ ở lại trong đồn cảnh sát được, ông xem lại đi, muốn đưa bọn họ đi đâu thì tùy ông!
Nói xong, trong tay đưa tờ giấy bệnh sử các cụ ông cho Đàm Khánh Hổ.
– Đây là cái gì?
– Đây là tiền sử bệnh tình của các cụ ông, đồn cảnh sát chúng tôi, không có điều kiện thuốc men chữa bệnh, cho nên tốt nhất là ông mang bọn họ đưa đến ủy ban kế hoạch hóa gia đình của ông giữ lại đi, tại nơi đó có rất nhiều phòng rộng lớn trống trãi, tại đồn cảnh sát hiện giờ nơi này cũng quá chật chội rồi!
– Trương Cường, đây là ý gì, nhốt bọn họ vào ủy ban kế hoạch hóa gia đình, nếu nhỡ bọn họ chạy thoát thì làm sao bây giờ?
– Chạy thoát ? Ha ha…!
Trương Cường thấy tức cười, mấy cụ ông này, người trẻ tuổi nhất cũng có hơn sáu mươi tuổi rồi, còn có thể sức lực chạy trốn thoát nơi đâu!
Đinh Nhị Cẩu đứng ở một bên, lòng đầy hứng thú nhìn xem hai người đang đùn đẩy chuyện nhốt người, bỗng nhiên có linh cảm khác thường,chột dạ liền xoay người nhìn lại phía sau, thì thấy ở trong cửa sổ văn phòng hộ tịch, đứng sau khung cửa sổ một người đàn bà tươi rói, mặc bộ đồ cảnh phục, không có mang mũ kêpi, hai tay vịn ở gấu váy quần, khi thấyĐinh Nhị Cẩu quay nhìn, cô nâng bàn tay, thoáng cái kéo cái váy lên cao, lộ ra cái quần lót màu hồng trắng mỏng manh, rồi nhanh chóng thả cái váy xuống, ẩn hiện bên trong cái quần lót là một đám lông đen nhánh um tùm đang khoe sắc, người đàn bà xinh đẹp khêu gợi này không phải là Điền Ngạc Như thì còn ai khác nữa đây!
Dù nói như thế nào đi nữa, Trương Cường vẫn khăng khăng không chịu giam người, cuối cùng, Đàm Khánh Hổ phải gọi điện thoại cho đồn trưởng Hoắc Lã Mậu, nhưng không biết Hoắc Lã Mậu trong điện thoại trả lời gì đó, Đàm Khánh Hổ giận dữ thở phì phò cúp điện thoại, tự mình mang theo ba cụ ông mang về ủy ban kế hoạch hóa gia đình giam giữ.
– Chủ nhiệm Đàm, ông rất sành việc hầu hạ phục vụ, nếu các cụ ông có việc gì xảy ra, ông cũngkhó mà giải thích với dân chúng thôn Lê Viên à nha!
Đinh Nhị Cẩu cười khanh khách sau lưng Đàm Khánh Hổ, tuy rằng Đàm Khánh Hổ không quay đầu lại, nhưng cũng nhận ra được, thằng này đang là chọc tức mình.
– Thôi được rồi, Nhị Cẩu, cậu quậy phá hắn ta, sau này cũng khó mà yên thân được với hắn, nhưng nói gì thì nói, tôi cũng muốn cám ơn cậu, ba cụ ông này, thật sự nếu nhốt tại đồn cảnh sát, ai có thời gian đâu mà hầu hạ bọn họ!
Trương Cường nói lời cảm tạ chân tình xuất phát từ trong lòng
– Có chút chuyện nhỏ này mà cám ơn cái gì, tôi chẳng qua là cảm thấy Đàm Khánh Hổ làm như vậy không đúng, kế hoạch hoá gia đình là quốc sách, ai cũng biết công việc này thực hiện không tốt làm, nhưng Đàm Khánh Hổ lại làm việc theo phương thức quá cực đoan, không thể bắt tội liên đới đến người khác trong khi họ không phạm tội, bây giờ là xã hội pháp trị, làm gì cũng phải theo pháp luật chứ đâu phải là ỷ quyền rồi làm càn!
Trương Cường hô lớn.
Chỉ trong chốc lát, bốn phương tám hướng tụ lại đây không ít người, phụ nữ nhiều đàn ông ít, nhưng có đôi khi, phụ nữ càng không dễ chọc vào, môt khi họ thật sự nổi giận.
Tất cả mọi người bao vây chiếc xe tải cảnh sát lại, có những người còn muốn lật cái xe tải này, gặp phải chiếc xe đã lâu năm cũ kỷ không có tu sửa, lăc lư ọp ẹp như lá cái cây đang đứng trước cơn giông bão, nhưng chính là vì đám đông nhốn nháo lộn xộn như vậy, Đàm Khánh Hổ thừa cơ vẫn kéo theo ba cụ ông lên xe riêng của ủy ban kế hoạch hóa gia đình chạy mất, cũng may là hai bà cụ thể chất suy nhược vẫn còn ở lại chưa bị bắt đi.
– Chủ nhiệm Đinh vậy phải làm sao bây giờ?
Lưu Hương Lê vừa rồi cũng đã vừa thấy chiếc xe của ủy ban kế hoạch hóa gia đình nổ máy chạy, cô cũng định hô lên cho mọi người chặn đứng chiếc xe này lại,nhưng cô e ngại làm như vậy rất có thể, sẽ có cuộc xung đột không cần thiết xảy ra giữa dân chúng và chính quyền.
– Không có việc gì, mọi chuyện để em lo, mấy cụ ông bị bắt, sức khỏe cũng chưa đến nỗi nào, hiện tại sẽ không xảy ra chuyện gì, chúng ta bây giờ cũng ngăn không được mấy người bên ủy ban kế hoạch hóa gia đình đâu, Đàm Khánh Hổ tên khốn kiếp này, hãy đợi đấy!
Khi hai người đi săn thú tới ủy ban thôn, thì chuyện phát sinh sớm đã hạ màn chấm dứt, Đàm Khánh Hổ đã bắt ba cụ ông, chạy xe đi mất rồi.
– Xem ra chúng ta đã không kịp xem náo nhiệt…
Người lớn tuổi nói.
– Vâng, nhưng cháu cũng đã nói trước rồi, việc này không ai dám ra mặt đâu!
Người trẻ tuổi hơn đáp lời.
Trong lúc này Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy hai cụ bà đang ngồi tại chỗ với vẻ mặt còn kinh hoảng, hắn bước đến, nâng đứng dậy một cụ bà đang ngồi ở bậc thềm của ủy ban thôn, dìu qua tảng đá lớn gần đấy ngồi xuống.
– Bà ơi! Không sao đâu, để cháu nói với dân thôn nhờ bọn họ đưa bà về nhà!
– Không có việc gì, tự bà có thể đi được rồi!
Bà cụ khi nói, trong miệng chỉ còn là nướu, chỉ còn sót lại có một cái răng mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu gật gật đầu, quay trở lại nói với Lưu Hương Lê :
– Chị cho người đi hỏi thăm người nhà của ba cụ ông, xem ai có tiền sử bệnh hoạn như cái gì là cao huyết áp, bệnh tiểu đường, bệnh ở động mạch vành v.v.. hỏi cho rõ ràng, em ở đầy chờ tin tức, xong rồi em sẽ lên thị trấn tìm cách, rủi các cụ ông xảy ra chuyện gì, chúng ta không nhận nổi trách nhiệm này đâu, bọn này đúng là thi hành luật pháp một cách dã man !
Lời nói sau cùng, Đinh Nhị Cẩu giọng nói rất khẽ, ngay cả cách đó không xa, hai người đàn ông săn thú cũng chẳng có nghe rỏ hắn nói gì.
– Được rồi, chị lập tức đi hỏi người nhà các cụ ông ngay!
Lưu Hương Lê nói xong liền xoay người rời đi.
– Hai người nếu không vội về nhà, hôm nay cứ ở làm khách trong thôn nhé, cháu sẽ sắp xếp hai người chỗ ở, rồi ngày mai hãy đi!
Đinh Nhị Cẩu quay mặt qua cười ha ha nói với người đàn ông lớn tuổi, hắn thấy hai người dáng dấp không tầm thường, nên không muốn bỏ qua mối quan hệ kết giao, ngày sau nếu lỡ gặp lại thì dễ nói chuyện hơn, nhưng hôm nay thì không được rồi, Đinh Nhị Cẩu ngay bây giờ, phải đến đồn cảnh sát thị trấn gặp Trương Cường nói rõ ràng tình huống chuyện nghiêm trọng này, vì có khả năng tất cả mọi người đều bị liên lụy nếu chuyện không hay xảy ra.
– Nếu em còn đang bận việc, tự chúng ta từ từ đi ra ngoài cũng được!
Người đàn ông trẻ tuổi nói.
– Chuyện hôm nay xày ra thật sự là e ngại, xin lỗi vì không đón tiếp khách từ xa đến thôn được, đợi lát nữa chủ nhiệm thôn đến sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho chú và anh, dân vùng núi còn nghèo, điều kiện thấp kém, mong hai người thông cảm!
Đinh Nhị Cẩu nói.
Chỉ chốc lát Lưu Hương Lê quay trở lại, cầm trong tay một tờ giấy.
– Đây là bệnh sử của các cụ ông, thường xuyên phải sử dụng thuốc uống mỗi ngày, ngày hôm nay cũng chưa có kịp uống thuốc!
– Được rồi! Không sao đâu, ai bắt người đi, thì phải mua thuốc cho các cụ! À! Hai người này là khách của em, đêm nay sẽ ở lại trong thôn, nhờ chị cho người an bài chỗ ở giùm em!
Đinh Nhị Cẩu dặn dò với Lưu Hương Lê, sau đó lên tiếng chào với hai người đàn ông lạc đường, hắn mượn xe máy trong thôn chạy đi.
– Hai vị xưng hô như thế nào? Tôi là chủ nhiệm thôn Lưu Hương Lê!
– Thì ra cô là chủ nhiệm thôn, vậy chàng trai trẻ kia làm gì?
Người lớn tuổi có chút ngạc nhiên hỏi.
– Hắn là chủ nhiệm Đinh, là chủ nhiệm của liên thôn ở khu vực xung quanh đây, hai vị tới ủy ban thôn ngồi nghỉ ngơi trước đi, chờ lát nữa mấy người sửa đường trở về, tôi sẽ nhờ bọn họ sắp xếp nơi ăn nghỉ cho hai vị!
Lưu Hương Lê đi trước dẫn đường vào ủy ban thôn nói.
Lúc bấy giờ Đinh Nhị Cẩu đang dò dẩm bước chậm từng bước, khi đi qua các đoạn hiểm yếu nguy hiểm của con đường, đều là xuống xe dắt bộ cho an toàn, cho nên khi đến đến đồn cảnh sát thị trấn, đã là buổi chiều, sắp đến giờ tan tầm rồi, cũng may là hắn kịp nhìn thấy cái xe tải cảnh sát, cùng với cái xe của uỷ ban kế hoạch hóa gia đình vừa chạy đến đâu trước cổng đồn.
– Thằng Đinh Nhị Cẩu này, thật đúng là… hắn bám theo cũng tới kịp rồi, chủ nhiệm Đàm, ông cũng nên cẩn thận, thằng này cũng không dễ chọc vào đâu!
Trương Cường nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu một thân đầy bụi đất, cưỡi xe máy đang phóng thẳng tới từ đằng sau kiếng chiếu hậu nói.
– Lại là thằng nhóc này à!
Đàm Khánh Hổ thì không phát hiện ra Đinh Nhị Cẩu, đến khi mở cửa xe thấy Đinh Nhị Cẩu lúc, cũng nổi máu giận lên, nếu không tại thằng nhóc này xúi dục dân chúng, chuyện hôm nay sẽ không bị động như thế này, chẳng những không có bắt được đủ người, còn suýt chút nữa không thoát thân ra được khỏi thôn.
– Hừ..cậu thật sự là âm hồn bất tán a, cứ ngồi chờ xem, rồi sẽ bị cách chức ngay bây giờ đây!
Đàm Khánh Hổ thật sự là một tên ngu ngốc không biết phân biệt phải trái, mọi người làm đều là vì công tác của mình, mỗi người nhịn một chút thì đâu có việc gì xảy ra, tất cả đều là đồng chí với nhau, anh có công tác của anh, người khác thì có công tác người khác, bộ chỉ có một mình Đàm Khánh Hổ là có công tác sao?
– Chủ nhiệm Đàm, có cách chức tôi hay không cách chức, ông chưa có đủ tư cách nói, khi nào ông ngồi vào chiếc ghế của bí thư Điền đi rồi hãy nói, lúc đó tôi sẽ không có ý kiến, nhưng tờ giấy này ông phải cầm xem qua, rồi hẵng nói tiếp!
Nói xong Đinh Nhị Cẩu đem tờ giấy đưa cho Trương Cường xem trước.
Trương Cường vừa mở ra thì thấy, tên tuổi, bệnh sử, đang uống thuốc hàng ngày là loại gì, chữ viết rất rỏ ràng.
– Nhị Cẩu, đây là ý gì?
– Anh Cường, tôi đã từng làm cảnh sát, cũng là anh em với anh, không dối gạt gì anh, đây là tình huống bệnh tật của các cụ ông này phải dùng thuốc uống hàng ngày, nếu không có thuốc thì rất nguy hiểm, các loại bệnh tật đều là có thật, các anh từ lúc bắt người, cho đến thời điểm bây giờ các cụ ông chưa có uống một viên thuốc nào, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, sắp xếp tốt cho ba cụ ông này, lo thuốc men cho đầy đủ,chứ nếu không, đến lúc xảy ra chuyện, anh đi theo thì thế nào cũng bị liên lụy dính vào!
– Các bệnh này đều là thật sự?
Trương Cường có chút không tin.
– Không tin phải không, tôi sẽ chứng mình cho anh biết, ai là Lý……!
Đinh Nhị Cẩu đứng tại chỗ, gọi tên của một cụ ông đến, để cho Trương Cường hỏi sơ qua một chút bệnh tình có khớp với tờ giấy viết hay không…
– Được rồi… được rồi… tôi tin cậu, rất cám ơn nhiều!
Trương Cường nói xong, cầm tờ giấy kia đi tìm Đàm Khánh Hổ, đương nhiên bây giờ hắn không muốn đem mấy cụ ông này cũng chính là mấy quả mìn hẹn giờ, đặt ở trong đồn cảnh sát, Hoắc Lã Mậu đã có mệnh lệnh trước đó là: cảnh sát đi theo chỉ có tác dụng uy hiếp, tuyệt đối không cùng tham dự bắt người, nhưng cũng không nói gì đến liên quan trách nhiệm, xem ra nếu có gì xảy ra, thì chỉ chính một mình là chịu trách nhiệm vụ này rồi, thật là không ổn.
– Chủ nhiệm Đàm, hôm nay hổ trợ với ông bắt người, đồn cảnh sát không có làm giấy tờ quyết định giam người, vì thế không thể giữ bọn họ ở lại trong đồn cảnh sát được, ông xem lại đi, muốn đưa bọn họ đi đâu thì tùy ông!
Nói xong, trong tay đưa tờ giấy bệnh sử các cụ ông cho Đàm Khánh Hổ.
– Đây là cái gì?
– Đây là tiền sử bệnh tình của các cụ ông, đồn cảnh sát chúng tôi, không có điều kiện thuốc men chữa bệnh, cho nên tốt nhất là ông mang bọn họ đưa đến ủy ban kế hoạch hóa gia đình của ông giữ lại đi, tại nơi đó có rất nhiều phòng rộng lớn trống trãi, tại đồn cảnh sát hiện giờ nơi này cũng quá chật chội rồi!
– Trương Cường, đây là ý gì, nhốt bọn họ vào ủy ban kế hoạch hóa gia đình, nếu nhỡ bọn họ chạy thoát thì làm sao bây giờ?
– Chạy thoát ? Ha ha…!
Trương Cường thấy tức cười, mấy cụ ông này, người trẻ tuổi nhất cũng có hơn sáu mươi tuổi rồi, còn có thể sức lực chạy trốn thoát nơi đâu!
Đinh Nhị Cẩu đứng ở một bên, lòng đầy hứng thú nhìn xem hai người đang đùn đẩy chuyện nhốt người, bỗng nhiên có linh cảm khác thường,chột dạ liền xoay người nhìn lại phía sau, thì thấy ở trong cửa sổ văn phòng hộ tịch, đứng sau khung cửa sổ một người đàn bà tươi rói, mặc bộ đồ cảnh phục, không có mang mũ kêpi, hai tay vịn ở gấu váy quần, khi thấyĐinh Nhị Cẩu quay nhìn, cô nâng bàn tay, thoáng cái kéo cái váy lên cao, lộ ra cái quần lót màu hồng trắng mỏng manh, rồi nhanh chóng thả cái váy xuống, ẩn hiện bên trong cái quần lót là một đám lông đen nhánh um tùm đang khoe sắc, người đàn bà xinh đẹp khêu gợi này không phải là Điền Ngạc Như thì còn ai khác nữa đây!
Dù nói như thế nào đi nữa, Trương Cường vẫn khăng khăng không chịu giam người, cuối cùng, Đàm Khánh Hổ phải gọi điện thoại cho đồn trưởng Hoắc Lã Mậu, nhưng không biết Hoắc Lã Mậu trong điện thoại trả lời gì đó, Đàm Khánh Hổ giận dữ thở phì phò cúp điện thoại, tự mình mang theo ba cụ ông mang về ủy ban kế hoạch hóa gia đình giam giữ.
– Chủ nhiệm Đàm, ông rất sành việc hầu hạ phục vụ, nếu các cụ ông có việc gì xảy ra, ông cũngkhó mà giải thích với dân chúng thôn Lê Viên à nha!
Đinh Nhị Cẩu cười khanh khách sau lưng Đàm Khánh Hổ, tuy rằng Đàm Khánh Hổ không quay đầu lại, nhưng cũng nhận ra được, thằng này đang là chọc tức mình.
– Thôi được rồi, Nhị Cẩu, cậu quậy phá hắn ta, sau này cũng khó mà yên thân được với hắn, nhưng nói gì thì nói, tôi cũng muốn cám ơn cậu, ba cụ ông này, thật sự nếu nhốt tại đồn cảnh sát, ai có thời gian đâu mà hầu hạ bọn họ!
Trương Cường nói lời cảm tạ chân tình xuất phát từ trong lòng
– Có chút chuyện nhỏ này mà cám ơn cái gì, tôi chẳng qua là cảm thấy Đàm Khánh Hổ làm như vậy không đúng, kế hoạch hoá gia đình là quốc sách, ai cũng biết công việc này thực hiện không tốt làm, nhưng Đàm Khánh Hổ lại làm việc theo phương thức quá cực đoan, không thể bắt tội liên đới đến người khác trong khi họ không phạm tội, bây giờ là xã hội pháp trị, làm gì cũng phải theo pháp luật chứ đâu phải là ỷ quyền rồi làm càn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.