Chương 252:
Samson
19/01/2024
– Bí thư Trịnh, xin ông nghe tôi giải thích, chuyện là như vầy…
Điền Gia Lượng cũng biết Trịnh Minh Đường đang tức giận, nhưng ông ta không thể im lặng trước mặt Trịnh Minh Đường, vì vậy vội đi theo sau lưng Trịnh Minh Đường, hướng về phía trước cùng đi.
Khấu Đại Bằng cùng Đinh Nhị Cẩu chậm chân lót tót ở đằng sau.
– Ai nói cho ông ta biết vậy?
Khấu Đại Bằng thấp giọng hỏi.
– Cháu nhìn thấy thư ký Tưởng sau khi xuống xe, nói thì thầm gì đấy với bí thư Trịnh mấy câu, bí thư Trịnh liền phát hỏa, nóng giận!
Đinh Nhị Cẩu cho biết.
Khấu Đại Bằng gật gật đầu như đã hiểu.
– Xem ra thì bên trong ủy ban thị trấn có nội gián rồi, chứ sự tình đã trôi qua một thời gian như vậy,trên huyện cũng không có ai biết, tại sao ở thời điểm này lại xuất hiện.
– Chuyện này rất khó, lòng người thâm sâu khó dò, nhưng nói chung chuyện xảy ra cũng tốt, cháu thấy Điền Gia Lượng rất khó giải thích cho suôn sẻ được!
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói.
– Ông ta có kết quả công tác không tốt, thì chú cũng bị vạ lây vậy!
Khấu Đại Bằng có chút bất đắc dĩ nhìn Đinh Nhị Cẩu nói, rồi bước nhanh về phía trước.
Chậm chạm đoàn xe qua những khúc quanh hiểm yếu của con đường xong, hơn một giờ chiều mới đến thôn Lê Viên, thời gian cũng đủ để cho Lưu Hương Lê sắp xếp xong mọi việc theo lời Đinh Nhị Cẩu an bài, cô làm việc rất rất thành thạo nhanh chóng, chẳng những kêu gọi đem những thành viên của các ban ngành trong ủy ban thôn ủy hội đến đông đủ, còn đã phát động được một số phụ nữ đang ở nhà làm nội trợ, cho nên trước ủy ban thôn không đến mức vắng vẻ.
Trên con đường đi, khuôn mặt Trịnh Minh Đường lạnh như tiền, nhưng khi đối mặt các dân trong thôn, thì tỏ ra hòa ái dễ gần, ông ta cùng mọi người nắm tay ân cần thăm hỏi, đài truyền hình của huyện với những phóng viên đi theo, giống như con chó chui tới chui lui, ráng lựa những khuôn hình cảm động nhất khi bí thư tiếp xúc với dân chúng mà chụp hình, quay phim.
Đặc biệt nhất là hình ảnh bí thư Trịnh Minh Đường dùng tay giữ chặt một ông lão hơn bảy mươi tuổi ân cần hỏi han, trên khuôn màn ảnh máy quay phim, đủ để khiến rất nhiều người xem thấy cảm động, nhưng trớ trêu là rất nhiều người không biết, ông lão này mới mấy ngày hôm trước, vừa mới bị chủ nhiệm Đàm Khánh Hổ ở bên ban kế hoạch hóa gia đình bắt nhốt một ngày, nếu không nhờ Đinh Nhị Cẩu nghĩ đủ phương cách hù dọa Đàm Khánh Hổ, đoán chừng hiện nay cũng còn chưa có về được, nhờ vậy mà ông lão mới có cơ hội duy nhất, có thể là cả đời mới có một lần,là cùng với bí thư huyện ủy bắt tay!!!
– Thưa bí thư, đây là chủ nhiệm thôn Lê Viên, đồng chí Lưu Hương Lê, là một phụ nữ tháo vát tài giỏi!
Điền Gia Lượng nhận thức được Lưu Hương Lê, vội vàng đưa lên những lời có cánh này, để làm hòa hoãn đi không khí xấu hổ dọc theo con đường này khi đi cùng với bí thư Trịnh.
– Chào mừng bí thư đến thôn Lê Viên thị sát công việc!
Lưu Hương Lê bước lên hai tay nắm tay của Trịnh Minh Đường, hơi cúi đầu tỏ vẻ kính trọng, bí thư Trịnh nhìn đối diện với cô, rồi liếc nhanh thoáng qua xuống háng của người đàn bà chủ nhiệm xinh đẹp này, một cái bánh bao căng phồng ở giữa háng nổi bật lên khi gió núi đang thổi thốc mạnh về phía cô làm lớp vải quần dính sát rạt với làn da như muốn khoe ra cái nơi thần bí mà bất cứ thằng đàn ông nào vừa thấy, cũng muốn vùi mặt vào, bí thư Trịnh Minh Đường cũng không ngoại lệ.
– Đồng chí Lưu Hương Lê, cô làm chủ nhiệm ở một thôn khó khăn như thế này chắc vất vả lắm nhỉ! Công tác của chúng tôi thì vẫn chưa làm tròn, khiến cho vườn lê của dân chúng bị tồn đọng khó bán ở trong vùng núi này, giải quyết chăm lo đời sống, kinh tế của dân chúng là trách nhiệm của chính phủ, tôi muốn thay mặt chính phủ xin nhận khuyết điểm với dân chúng ở thôn Lê Viên này, khi đi dọc trên đoạn đường vào thôn, tôi có một suy nghĩ, dân chúng thôn Lê Viên hằng ngày đi qua lại đường núi như vậy, thật tình là rất khó khăn gian khổ cho mọi người rồi!
Nói xong Trịnh Minh Đường đứng xoay người hướng tại chỗ về mọi người dân khom người bái một cái.
Dân chúng là cái gì, chỉ là những người bình thường nhất kiếm miếng ăn sống qua ngày, tất cả dân chúng hôm nay nhìn bộ dạng của bí thư Trịnh Minh Đường, dân chúng chất phác nhìn không thấu bên trong là cái ý gì, nhưng rỏ ràng là thấy mặt ngoài bí thư huyện ủy rất chân thành thân thiết, đó là quan lớn đó nha, đang cúi đầu tạ lỗi với dân chúng, khiến cho cả đám dân chúng đều sợ ngây người, thật lâu không một người nói chuyện lên tiếng.
Không đơn thuần chỉ là dân chúng, cả đám quan viên đi theo Trịnh Minh Đường đều không hiểu rõ lãnh đạo mình muốn làm gì, bỗng dưng đóng tuồng thật xuất sắc để cho ai nhìn?
Không khí chợt như chùng xuống lặng im như tờ, Trịnh Minh Đường cũng bắt đầu lúng túng khi không thấy ai phản ứng hay hoan hô gì cả…
Cũng không phải là giống như tất cả mọi người, Đinh Nhị Cẩu phản ứng rất nhanh, đây là địa bàn thôn Lê Viên của hắn, hắn không thể để cho vở tuồng của bí thư Huyện ủy bị gãy khúc tại nơi đây.
– Cảm ơn bí thư, xin cám ơn bí thư Trịnh!
Đinh Nhị Cẩu dẫn đầu hô to lên, sau đó dùng sức vỗ tay “ bốp bốp “, mọi người lúc này mới như choàng tỉnh phản ứng, vì vậy tiếng vỗ tay rào rào vang lên, trong đám dân còn có mấy tiếng khóc thành tiếng vì cảm động, Đinh Nhị Cẩu nhìn nhìn, thầm nghĩ, con mẹ nó khóc thật là đúng lúc, nếu biết là ai, nhất định phải thưởng cho người khóc một ít tiền.
Thư ký Tưởng Minh Kiệt đứng khá xa, nhưng thật ra dân chúng cũng không có nhiều lắm, cho nên hắn cũng thấy Đinh Nhị Cẩu đứng ở phía trước, gân cổ của thằng này phồng lên lấy giọng, dẫn đầu la lên thật to để kích động dân chúng sau tiếng cám ơn, nghĩ tới đây, Tưởng Minh Kiệt không khỏi có chút giật mình, chính mình thật là chủ quan, rõ ràng phản ứng quá chậm, thiếu chút nữa là để cho lãnh đạo bị mất mặt, cũng may là nhờ có Đinh Nhị Cẩu họng to, thằng nhóc này làm việc rất được!
Đã quá trưa, mọi người đang rất đói bụng nhưng cũng ráng đợi bí thư Huyện ủy đóng tuồng cho xong, nhưng dân chúng thì mặc kệ không để ý đến chuyện này, bọn họ khó khăn lắm mới nhìn thấy được một ông lớn lãnh đạo hòa ái dễ gần, nên mọi người tranh nhau chạy đến bắt tay với bí thư Trịnh Minh Đường, còn Trịnh Minh Đường phảng phất như là rất hưởng thụ thời khắc nồng nhiệt như vậy, người dân nào đến cũng không có cự tuyệt, chỉ việc bắt tay trò chuyện cũng đã trôi qua hơn nửa gi.
– Thưa bí thư Trịnh, trời không còn sớm, nếu không thì xin bí thư nghỉ ngơi ăn cơm một chút, xế chiều chúng ta đi ra công trường đang thi công con đường nhìn một chút!
Đinh Nhị Cẩu tiến lên khuyên.
– Trường Sinh à, mọi ngươi sửa đường đều đã không có tiền công, lấy tiền ở đâu ra mà mời chúng ta ăn cơm, chúng ta so với dân chúng này chất béo trong bụng vẫn còn quá lớn rồi, như vậy đi, trời không còn sớm, chúng ta hôm nay còn phải quay trở về thị trấn, bây giờ trực tiếp đi công trường, nhìn xem tình huống thi công, một bữa cơm không ăn, cũng không đói chết đâu mà sợ!
Trịnh Minh Đường nhìn quanh mọi người rồi nói ra.
Nghe vậy thì Đinh Nhị Cẩu không còn biện pháp nào khác, bí thư Trịnh Minh Đường đã nói như vậy, chắc chắn sẽ không có một người dám nói mình đang đói bụng, cho dù xác thực giờ đói rả ruột muốn bước đi không nỗi rồi.
Chỉ có thư ký Tưởng Minh Kiệt trên mặt mang theo nụ cười giả tạo, đây là kiểu dáng tươi cười theo chiêu bài công thức của một tên thư ký cần phải có, nhưng bên trong lòng hắn thì đang cười khổ không thôi, hàng ngày Tưởng Minh Kiệt đều sắp xếp lo cho Trịnh Minh Đường việc ăn ngủ, hắn biết rất rõ, buổi sáng hôm nay thực đơn dành cho Trịnh Minh Đường là: Một quả trứng gà, một ly sữa bò, hai vắt mì sợi, một cái bánh rán hành, đến hơn chín giờ bí thư mới ăn xong cơm, với lượng thức ăn và buổi ăn trễ giờ như thế, liệu bí thư Trịnh bây giờ có đói hay không?
Nhưng tất cả những người còn lại, mới sáng sớm liền bắt đầu chuẩn bị nghênh đón bí thư Trịnh đến, chưa có ai là kịp ăn điểm tâm gì, đến tận bây giờ thì cũng hiểu giờ này cái bụng của bọn họ, phản ứng thê thảm đến như thế nào….!Khúc đường từ thôn Lê Viên đến trên khe núi Lão Ưng thì đã sửa xong, có thể chạy cùng lúc hai xe, con đường chỉ trãi bằng cát đá, tuy không phải là bằng phẳng, nhưng so với tổng thể, chất lượng so với con đường từ thôn Lê Viên đi đến thị trấn Lâm Sơn thì tốt hơn nhiều.
Đinh Nhị Cẩu ngồi cùng xe với bí thư Trịnh Minh Đường, chỉ có điều lần này Đinh Nhị Cẩu dứt khoát muốn ngồi ở vị trí kế bên người lái, với lý do là ở phía trước chỉ đường, thật ra con đường chỉ có một hướng phía trước, thì đâu cần phải có người chỉ đường?
– Đinh Trường Sinh, khúc đường này làm rất gọn gàng, tất cả là do cậu mới làm đây sao?
Cảm nhận được tại trong vùng núi non, tình hình giao thông xe chạy khá ổn, Trịnh Minh Đường hỏi.
– Thưa bí thư, đúng ra phải nói là cũng nhờ chủ nhiệm thôn Lê Viên tiền nhiệm trước kia dẫn dắt dân chúng làm sạch sẽ từ trước, tuy nhiên khi đó, không có bằng phẳng giống như bây giờ, bởi vì lúc ấy không có các loại máy móc xe nâng các loại, bọn họ phá đá làm đường, toàn bộ đều nhờ súc vật lôi kéo trục lăn ra ngoài.
– Ừ, người chủ nhiệm trước đó đúng là một Ngu Công thời hiện đại, Ngu Công bất tử phá núi làm đường không ngừng nghỉ, loại tinh thần này, tôi muốn thôn Lê Viên phấn đấu xây dựng làm hình tượng kéo dài tiếp tục cho đến khi hoàn thành con đường này.
– Lời của bí thư, cháu nhớ kỹ rồi, đợi cho đường này sau khi làm xong, chúng cháu ở thôn Lê Viên sẽ lập một pho tượng người chủ nhiệm Ngu Công thời hiện đại này, dùng để kỷ niệm loại tinh thần phấn đấu không ngừng nghỉ, để thế hệ mai sau trong thôn Lê Viên đều nhớ thật kỹ.
Đinh Nhị Cẩu trong thời gian tiếp xúc, đã nắm được tâm lý của Trịnh Minh Đường, ông ta là con người rất ưa thích được ca tụng bề ngoài, điều này mà không xử lý nắm bắt thật nhanh, mấu chốt là phải nói thật hay dựa theo những lời của vị bí thư Huyện, nếu làm không tốt, thì sẽ không có quả ngon để mà hái ăn.
– Trường Sinh, cậu có chủ ý cũng hay đấy, loại tinh thần này là đáng giá phát triển để làm kỷ niệm cùng !
Trịnh Minh Đường quả nhiên thật là cao hứng.
– Thưa bí thư, phía trước quẹo cua là đến nơi mọi người đang làm đường rồi.
Đinh Nhị Cẩu chỉ về đằng trước nói ra, mặc dù là đường cát đá, nhưng tốc độ xe cũng không chậm lắm.
Chỉ thấy cuối đường phía trước khi ngừng lại, máy đào móc cùng xe nâng thật chỉnh tề, xe đào móc thật cao giơ lên miếng sắt thép dùng để ủi đường lên cao, xe nâng cũng giống như vậy, trên mỗi chiếc xe đều buộc lên lá cờ đỏ, có rất nhiều miếng cờ đỏ không đồng đều, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng cảm nhận, càng thêm làm cho Trịnh Minh Đường cao hứng, những chiếc xe này đang đứng im lặng, trước mặt là hai, ba trăm thôn dân Lê Viên làm đường đang chờ đón ông, hôm nay tất cả bọn họ đều nghỉ một ngày, chính là vì để nghênh tiếp thật tốt vị lãnh đạo cấp trên đến kiểm tra, Lưu Hương Lê đã thông báo rất rõ, ngày hôm nay việc gì cũng không cần làm, chỉ cần để cho lãnh đạo cao hứng đó là điều trọng yếu nhất của ngày hôm nay.
Không biết là ai dẫn đầu, chờ xe của bí thư vừa mới dừng lại, một loạt tiếng vỗ tay như sấm rền ở trong khe núi vang lên thật to, còn mang theo hàng loạt tiếng hoan hô, Trịnh Minh Đường cảm thấy rất hài lòng, ông ta rất thích nhất là hưởng thụ cảm giác như vậy, vì vậy sửa sang lại quần áo đi thẳng về phía trước, đi theo sau là các lãnh đạo trong thị trấn, lại bắt đầu nắm tay ân cần thăm hỏi.
– Thưa bí thư, dân chúng ở thôn vì con đường này, có thể nói bỏ ra rất nhiều tâm huyết, xin bí thư phát biểu vài câu khích lệ, để cho mọi người nghe thấy cũng thỏa lòng với công sức mình đã bỏ ra.
Thằng Lưu Tam này mặc dù là nhanh nhẹn, cũng rất giỏi về bợ đỡ, nhưng mỗi khi gặp được chuyện quan trọng nói năng cũng rất thận trọng, hôm nay bà nhập hắn hay như thế nào mà lại dám yêu cầu bí thư huyện ủy nói mấy câu, hay là tính tình hắn đã thay đổi?
Đinh Nhị Cẩu liếc nhìn về phía Lưu Hương Lê, hình như là đồng giao cách cảm liên thông, ánh mắt của Lưu Hương Lê cũng vừa lúc nhìn qua phía Đinh Nhị Cẩu, hắn thấy trong mắt Lưu Hương Lê chứa đầy xuân ý, khóe miệng hơi nhếch lên như là đang đắc ý, xem ra không phải chỉ có một mình Đinh Nhị Cẩu nhìn thấu tính cách của bí thư Trịnh, nếu như Lưu tam dám trước mặt Trịnh Minh Đường nhờ phát biểu vài câu, ý kiến này phải nhất định là đến từ Lưu Hương Lê mớm cho.
Điền Gia Lượng cũng biết Trịnh Minh Đường đang tức giận, nhưng ông ta không thể im lặng trước mặt Trịnh Minh Đường, vì vậy vội đi theo sau lưng Trịnh Minh Đường, hướng về phía trước cùng đi.
Khấu Đại Bằng cùng Đinh Nhị Cẩu chậm chân lót tót ở đằng sau.
– Ai nói cho ông ta biết vậy?
Khấu Đại Bằng thấp giọng hỏi.
– Cháu nhìn thấy thư ký Tưởng sau khi xuống xe, nói thì thầm gì đấy với bí thư Trịnh mấy câu, bí thư Trịnh liền phát hỏa, nóng giận!
Đinh Nhị Cẩu cho biết.
Khấu Đại Bằng gật gật đầu như đã hiểu.
– Xem ra thì bên trong ủy ban thị trấn có nội gián rồi, chứ sự tình đã trôi qua một thời gian như vậy,trên huyện cũng không có ai biết, tại sao ở thời điểm này lại xuất hiện.
– Chuyện này rất khó, lòng người thâm sâu khó dò, nhưng nói chung chuyện xảy ra cũng tốt, cháu thấy Điền Gia Lượng rất khó giải thích cho suôn sẻ được!
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói.
– Ông ta có kết quả công tác không tốt, thì chú cũng bị vạ lây vậy!
Khấu Đại Bằng có chút bất đắc dĩ nhìn Đinh Nhị Cẩu nói, rồi bước nhanh về phía trước.
Chậm chạm đoàn xe qua những khúc quanh hiểm yếu của con đường xong, hơn một giờ chiều mới đến thôn Lê Viên, thời gian cũng đủ để cho Lưu Hương Lê sắp xếp xong mọi việc theo lời Đinh Nhị Cẩu an bài, cô làm việc rất rất thành thạo nhanh chóng, chẳng những kêu gọi đem những thành viên của các ban ngành trong ủy ban thôn ủy hội đến đông đủ, còn đã phát động được một số phụ nữ đang ở nhà làm nội trợ, cho nên trước ủy ban thôn không đến mức vắng vẻ.
Trên con đường đi, khuôn mặt Trịnh Minh Đường lạnh như tiền, nhưng khi đối mặt các dân trong thôn, thì tỏ ra hòa ái dễ gần, ông ta cùng mọi người nắm tay ân cần thăm hỏi, đài truyền hình của huyện với những phóng viên đi theo, giống như con chó chui tới chui lui, ráng lựa những khuôn hình cảm động nhất khi bí thư tiếp xúc với dân chúng mà chụp hình, quay phim.
Đặc biệt nhất là hình ảnh bí thư Trịnh Minh Đường dùng tay giữ chặt một ông lão hơn bảy mươi tuổi ân cần hỏi han, trên khuôn màn ảnh máy quay phim, đủ để khiến rất nhiều người xem thấy cảm động, nhưng trớ trêu là rất nhiều người không biết, ông lão này mới mấy ngày hôm trước, vừa mới bị chủ nhiệm Đàm Khánh Hổ ở bên ban kế hoạch hóa gia đình bắt nhốt một ngày, nếu không nhờ Đinh Nhị Cẩu nghĩ đủ phương cách hù dọa Đàm Khánh Hổ, đoán chừng hiện nay cũng còn chưa có về được, nhờ vậy mà ông lão mới có cơ hội duy nhất, có thể là cả đời mới có một lần,là cùng với bí thư huyện ủy bắt tay!!!
– Thưa bí thư, đây là chủ nhiệm thôn Lê Viên, đồng chí Lưu Hương Lê, là một phụ nữ tháo vát tài giỏi!
Điền Gia Lượng nhận thức được Lưu Hương Lê, vội vàng đưa lên những lời có cánh này, để làm hòa hoãn đi không khí xấu hổ dọc theo con đường này khi đi cùng với bí thư Trịnh.
– Chào mừng bí thư đến thôn Lê Viên thị sát công việc!
Lưu Hương Lê bước lên hai tay nắm tay của Trịnh Minh Đường, hơi cúi đầu tỏ vẻ kính trọng, bí thư Trịnh nhìn đối diện với cô, rồi liếc nhanh thoáng qua xuống háng của người đàn bà chủ nhiệm xinh đẹp này, một cái bánh bao căng phồng ở giữa háng nổi bật lên khi gió núi đang thổi thốc mạnh về phía cô làm lớp vải quần dính sát rạt với làn da như muốn khoe ra cái nơi thần bí mà bất cứ thằng đàn ông nào vừa thấy, cũng muốn vùi mặt vào, bí thư Trịnh Minh Đường cũng không ngoại lệ.
– Đồng chí Lưu Hương Lê, cô làm chủ nhiệm ở một thôn khó khăn như thế này chắc vất vả lắm nhỉ! Công tác của chúng tôi thì vẫn chưa làm tròn, khiến cho vườn lê của dân chúng bị tồn đọng khó bán ở trong vùng núi này, giải quyết chăm lo đời sống, kinh tế của dân chúng là trách nhiệm của chính phủ, tôi muốn thay mặt chính phủ xin nhận khuyết điểm với dân chúng ở thôn Lê Viên này, khi đi dọc trên đoạn đường vào thôn, tôi có một suy nghĩ, dân chúng thôn Lê Viên hằng ngày đi qua lại đường núi như vậy, thật tình là rất khó khăn gian khổ cho mọi người rồi!
Nói xong Trịnh Minh Đường đứng xoay người hướng tại chỗ về mọi người dân khom người bái một cái.
Dân chúng là cái gì, chỉ là những người bình thường nhất kiếm miếng ăn sống qua ngày, tất cả dân chúng hôm nay nhìn bộ dạng của bí thư Trịnh Minh Đường, dân chúng chất phác nhìn không thấu bên trong là cái ý gì, nhưng rỏ ràng là thấy mặt ngoài bí thư huyện ủy rất chân thành thân thiết, đó là quan lớn đó nha, đang cúi đầu tạ lỗi với dân chúng, khiến cho cả đám dân chúng đều sợ ngây người, thật lâu không một người nói chuyện lên tiếng.
Không đơn thuần chỉ là dân chúng, cả đám quan viên đi theo Trịnh Minh Đường đều không hiểu rõ lãnh đạo mình muốn làm gì, bỗng dưng đóng tuồng thật xuất sắc để cho ai nhìn?
Không khí chợt như chùng xuống lặng im như tờ, Trịnh Minh Đường cũng bắt đầu lúng túng khi không thấy ai phản ứng hay hoan hô gì cả…
Cũng không phải là giống như tất cả mọi người, Đinh Nhị Cẩu phản ứng rất nhanh, đây là địa bàn thôn Lê Viên của hắn, hắn không thể để cho vở tuồng của bí thư Huyện ủy bị gãy khúc tại nơi đây.
– Cảm ơn bí thư, xin cám ơn bí thư Trịnh!
Đinh Nhị Cẩu dẫn đầu hô to lên, sau đó dùng sức vỗ tay “ bốp bốp “, mọi người lúc này mới như choàng tỉnh phản ứng, vì vậy tiếng vỗ tay rào rào vang lên, trong đám dân còn có mấy tiếng khóc thành tiếng vì cảm động, Đinh Nhị Cẩu nhìn nhìn, thầm nghĩ, con mẹ nó khóc thật là đúng lúc, nếu biết là ai, nhất định phải thưởng cho người khóc một ít tiền.
Thư ký Tưởng Minh Kiệt đứng khá xa, nhưng thật ra dân chúng cũng không có nhiều lắm, cho nên hắn cũng thấy Đinh Nhị Cẩu đứng ở phía trước, gân cổ của thằng này phồng lên lấy giọng, dẫn đầu la lên thật to để kích động dân chúng sau tiếng cám ơn, nghĩ tới đây, Tưởng Minh Kiệt không khỏi có chút giật mình, chính mình thật là chủ quan, rõ ràng phản ứng quá chậm, thiếu chút nữa là để cho lãnh đạo bị mất mặt, cũng may là nhờ có Đinh Nhị Cẩu họng to, thằng nhóc này làm việc rất được!
Đã quá trưa, mọi người đang rất đói bụng nhưng cũng ráng đợi bí thư Huyện ủy đóng tuồng cho xong, nhưng dân chúng thì mặc kệ không để ý đến chuyện này, bọn họ khó khăn lắm mới nhìn thấy được một ông lớn lãnh đạo hòa ái dễ gần, nên mọi người tranh nhau chạy đến bắt tay với bí thư Trịnh Minh Đường, còn Trịnh Minh Đường phảng phất như là rất hưởng thụ thời khắc nồng nhiệt như vậy, người dân nào đến cũng không có cự tuyệt, chỉ việc bắt tay trò chuyện cũng đã trôi qua hơn nửa gi.
– Thưa bí thư Trịnh, trời không còn sớm, nếu không thì xin bí thư nghỉ ngơi ăn cơm một chút, xế chiều chúng ta đi ra công trường đang thi công con đường nhìn một chút!
Đinh Nhị Cẩu tiến lên khuyên.
– Trường Sinh à, mọi ngươi sửa đường đều đã không có tiền công, lấy tiền ở đâu ra mà mời chúng ta ăn cơm, chúng ta so với dân chúng này chất béo trong bụng vẫn còn quá lớn rồi, như vậy đi, trời không còn sớm, chúng ta hôm nay còn phải quay trở về thị trấn, bây giờ trực tiếp đi công trường, nhìn xem tình huống thi công, một bữa cơm không ăn, cũng không đói chết đâu mà sợ!
Trịnh Minh Đường nhìn quanh mọi người rồi nói ra.
Nghe vậy thì Đinh Nhị Cẩu không còn biện pháp nào khác, bí thư Trịnh Minh Đường đã nói như vậy, chắc chắn sẽ không có một người dám nói mình đang đói bụng, cho dù xác thực giờ đói rả ruột muốn bước đi không nỗi rồi.
Chỉ có thư ký Tưởng Minh Kiệt trên mặt mang theo nụ cười giả tạo, đây là kiểu dáng tươi cười theo chiêu bài công thức của một tên thư ký cần phải có, nhưng bên trong lòng hắn thì đang cười khổ không thôi, hàng ngày Tưởng Minh Kiệt đều sắp xếp lo cho Trịnh Minh Đường việc ăn ngủ, hắn biết rất rõ, buổi sáng hôm nay thực đơn dành cho Trịnh Minh Đường là: Một quả trứng gà, một ly sữa bò, hai vắt mì sợi, một cái bánh rán hành, đến hơn chín giờ bí thư mới ăn xong cơm, với lượng thức ăn và buổi ăn trễ giờ như thế, liệu bí thư Trịnh bây giờ có đói hay không?
Nhưng tất cả những người còn lại, mới sáng sớm liền bắt đầu chuẩn bị nghênh đón bí thư Trịnh đến, chưa có ai là kịp ăn điểm tâm gì, đến tận bây giờ thì cũng hiểu giờ này cái bụng của bọn họ, phản ứng thê thảm đến như thế nào….!Khúc đường từ thôn Lê Viên đến trên khe núi Lão Ưng thì đã sửa xong, có thể chạy cùng lúc hai xe, con đường chỉ trãi bằng cát đá, tuy không phải là bằng phẳng, nhưng so với tổng thể, chất lượng so với con đường từ thôn Lê Viên đi đến thị trấn Lâm Sơn thì tốt hơn nhiều.
Đinh Nhị Cẩu ngồi cùng xe với bí thư Trịnh Minh Đường, chỉ có điều lần này Đinh Nhị Cẩu dứt khoát muốn ngồi ở vị trí kế bên người lái, với lý do là ở phía trước chỉ đường, thật ra con đường chỉ có một hướng phía trước, thì đâu cần phải có người chỉ đường?
– Đinh Trường Sinh, khúc đường này làm rất gọn gàng, tất cả là do cậu mới làm đây sao?
Cảm nhận được tại trong vùng núi non, tình hình giao thông xe chạy khá ổn, Trịnh Minh Đường hỏi.
– Thưa bí thư, đúng ra phải nói là cũng nhờ chủ nhiệm thôn Lê Viên tiền nhiệm trước kia dẫn dắt dân chúng làm sạch sẽ từ trước, tuy nhiên khi đó, không có bằng phẳng giống như bây giờ, bởi vì lúc ấy không có các loại máy móc xe nâng các loại, bọn họ phá đá làm đường, toàn bộ đều nhờ súc vật lôi kéo trục lăn ra ngoài.
– Ừ, người chủ nhiệm trước đó đúng là một Ngu Công thời hiện đại, Ngu Công bất tử phá núi làm đường không ngừng nghỉ, loại tinh thần này, tôi muốn thôn Lê Viên phấn đấu xây dựng làm hình tượng kéo dài tiếp tục cho đến khi hoàn thành con đường này.
– Lời của bí thư, cháu nhớ kỹ rồi, đợi cho đường này sau khi làm xong, chúng cháu ở thôn Lê Viên sẽ lập một pho tượng người chủ nhiệm Ngu Công thời hiện đại này, dùng để kỷ niệm loại tinh thần phấn đấu không ngừng nghỉ, để thế hệ mai sau trong thôn Lê Viên đều nhớ thật kỹ.
Đinh Nhị Cẩu trong thời gian tiếp xúc, đã nắm được tâm lý của Trịnh Minh Đường, ông ta là con người rất ưa thích được ca tụng bề ngoài, điều này mà không xử lý nắm bắt thật nhanh, mấu chốt là phải nói thật hay dựa theo những lời của vị bí thư Huyện, nếu làm không tốt, thì sẽ không có quả ngon để mà hái ăn.
– Trường Sinh, cậu có chủ ý cũng hay đấy, loại tinh thần này là đáng giá phát triển để làm kỷ niệm cùng !
Trịnh Minh Đường quả nhiên thật là cao hứng.
– Thưa bí thư, phía trước quẹo cua là đến nơi mọi người đang làm đường rồi.
Đinh Nhị Cẩu chỉ về đằng trước nói ra, mặc dù là đường cát đá, nhưng tốc độ xe cũng không chậm lắm.
Chỉ thấy cuối đường phía trước khi ngừng lại, máy đào móc cùng xe nâng thật chỉnh tề, xe đào móc thật cao giơ lên miếng sắt thép dùng để ủi đường lên cao, xe nâng cũng giống như vậy, trên mỗi chiếc xe đều buộc lên lá cờ đỏ, có rất nhiều miếng cờ đỏ không đồng đều, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng cảm nhận, càng thêm làm cho Trịnh Minh Đường cao hứng, những chiếc xe này đang đứng im lặng, trước mặt là hai, ba trăm thôn dân Lê Viên làm đường đang chờ đón ông, hôm nay tất cả bọn họ đều nghỉ một ngày, chính là vì để nghênh tiếp thật tốt vị lãnh đạo cấp trên đến kiểm tra, Lưu Hương Lê đã thông báo rất rõ, ngày hôm nay việc gì cũng không cần làm, chỉ cần để cho lãnh đạo cao hứng đó là điều trọng yếu nhất của ngày hôm nay.
Không biết là ai dẫn đầu, chờ xe của bí thư vừa mới dừng lại, một loạt tiếng vỗ tay như sấm rền ở trong khe núi vang lên thật to, còn mang theo hàng loạt tiếng hoan hô, Trịnh Minh Đường cảm thấy rất hài lòng, ông ta rất thích nhất là hưởng thụ cảm giác như vậy, vì vậy sửa sang lại quần áo đi thẳng về phía trước, đi theo sau là các lãnh đạo trong thị trấn, lại bắt đầu nắm tay ân cần thăm hỏi.
– Thưa bí thư, dân chúng ở thôn vì con đường này, có thể nói bỏ ra rất nhiều tâm huyết, xin bí thư phát biểu vài câu khích lệ, để cho mọi người nghe thấy cũng thỏa lòng với công sức mình đã bỏ ra.
Thằng Lưu Tam này mặc dù là nhanh nhẹn, cũng rất giỏi về bợ đỡ, nhưng mỗi khi gặp được chuyện quan trọng nói năng cũng rất thận trọng, hôm nay bà nhập hắn hay như thế nào mà lại dám yêu cầu bí thư huyện ủy nói mấy câu, hay là tính tình hắn đã thay đổi?
Đinh Nhị Cẩu liếc nhìn về phía Lưu Hương Lê, hình như là đồng giao cách cảm liên thông, ánh mắt của Lưu Hương Lê cũng vừa lúc nhìn qua phía Đinh Nhị Cẩu, hắn thấy trong mắt Lưu Hương Lê chứa đầy xuân ý, khóe miệng hơi nhếch lên như là đang đắc ý, xem ra không phải chỉ có một mình Đinh Nhị Cẩu nhìn thấu tính cách của bí thư Trịnh, nếu như Lưu tam dám trước mặt Trịnh Minh Đường nhờ phát biểu vài câu, ý kiến này phải nhất định là đến từ Lưu Hương Lê mớm cho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.