Kiều

Chương 266:

Samson

19/01/2024

Theo bản năng Lương Tiên Hà nhíu thật chặc lổ đít nhỏ lại như muốn ép đầu ngón tay Vu Toàn Phương đẩy ra, lớp thịt non nhăn nhum hậu môn co rút lại chèn ép vào đầu ngón tay giữa đang từ từ tiến, tiếp theo chưa từng có kích thích tác động đến lổ đít thịt non cấp tốc mấp máy co rút lại.

– Á…á….thốn…lắm… !

Bị đầu ngón tay của hắn nhờ vào dịch nhờn đẩm nước trơn tuột chen vào chạm đến trực tràng, mang theo sự phấn khích Vu Toàn Phương dương vật lại hung tợn rút ra đút vào bên trong âm đạo, ngón tay phải đâm sâu vào hết cả ba đốt ngón tay kịch liệt khuấy động, qua làn da mỏng tiếp giáp giữa lổ đít và lổ âm đạo, Vu Toàn Phương có cảm giác là ngón tay của mình đang cạ vào thân dương vật đang đẩy đưa ở bên trong âm đạoLương Tiên Hà, chẳng khác gì là đút thêm một ngón tay vào bên trong cái hang sâu thẳm đó vậy.

Lương Tiên Hà giờ thì giống như muốn khóc, cái miệng anh đào khoa trương mở ra, đôi tay mảnh khảnh đặt ở trước ngực của Vu Toàn Phương, như là muốn đem ông ta đẩy ra.

– Ui…ui….ui….!

Trong miệng cô bị tăng áp lực khẽ ngâm lấy tiếng “ ui…a “, thở hổn hển, cặp đùi đẹp dãy dụa, mái tóc bay tán loạn che kín cái cổ trắng, hừ hừ nhắm chặt hai mắt, lắc lắc cái đầu qua lại.

Nhưng bên trong âm đạo hẹp hòi thâm thúy lại trở nên nóng bỏng dị thường, Lương Tiên Hà hàm răng cắn chặt đôi môi bàn tay lại bỏ xuống nắm chặt ga giường, cái lổ đít bị ngón tay giữa dùng sức kích thích, trong miệng buồn bực lẩm bẩm kêu loạn lên như là đau đớn.

– Á.. đừng…đừng…ui..ui…ừ!!!…kệ..thọc mạnh đi…em..lại sắp ra!!! …trời..ơi…chết người rồi…!!!

Vu Toàn Phương chẳng hiểu rỏ là cô muốn mình thọc mạnh ngón tay trong lổ đít hay là thọc mạnh dương vật vào âm đạo, cho nên cả hai cái lổ của Lương Tiên Hà đều rất nhanh bị vật lạ động đậy đưa sâu vào bên trong khuấy động, Vu Toàn Phương nhìn thấy Lương Tiên Hà lúc thì bộc phát căng thẳng đau đớn lúc thì thơm ngọt oằn oại đê mê, ông ta cũng không khống chế mình được nữa, tinh dịch như hồng thủy vỡ đê bắn mạnh vào trong tử cung tuyệt vời của Lương Tiên Hà, một cổ tinh dịch đậm đặc tưới trùm lên bên trong âm đạo của người thiếu phụ, Lương Tiên Hà như dãy chết một lần cuối cùng, cái mông cuộn cao lại đẩy lên làm hở ra khoảng cách trơn tuột, làm cho ngón tay giữa của Vu Toàn Phương đang nằm sâu trong trực tràng lổ đít rớt ra, hậu môn kích động nhíu nhíu lại từng cơn, cổ tử cung cũng hòa nhịp thít chặt rặn ra những làn âm tinh cuối cùng còn sót lại của lần thứ ba liên tiếp đạt được cực khoái…

Đầu khấc của Vu Toàn Phương vẫn như trước dính chặt tại hoa tâm mềm mại Lương Tiên Hà, mà bên trong âm đạo không thể phân biệt đọng lại rất nhiều chất lỏng đậm đặc đang dần dần làm dịu đi cơn dục vọng đã vừa trôi qua, Lương Tiên Hà biết âm tinh của mình hòa với tinh dịch của Vu Toàn Phong, làm thành một dung dịch hỗn hợp hút sâu vào bên trong tử cung của mình.

Có một điều mà không ai ngờ rằng…

Đây cũng là lần duy nhất cô được Vu Toàn Phương đem đến những cơn cực khoái liên tiếp, nhưng cũng chính là thảm họa cho chính bản thân của Vu Toàn Phong vì lần đầu tiên dùng thuốc kích dục mà lạm dụng quá liều, với sự hoạt động cơ bắp gắng sức quá mạnh mẽ với sự dẻo dai hạn chế của một người trung niên có tuổi, đã gây nên hậu hoạn không lường trước được về sau.Bởi vì là được đi công tác đến Bắc Kinh đã giúp Đàm Khánh Hổ kiếm được không ít tiền công đút túi, cho nên Đàm Khánh Hổ đi ra bên ngoài mua không ít các loại quà cáp.

Có thể nói Đàm Khánh Hổ lăn lộn đến trên vị trí này, không đơn thuần chỉ là dựa vào quan hệ, mà còn là dựa vào khả năng nịnh bợ, chính điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu có ấn tượng rất sâu.

Đinh Nhị Cẩu ở lại căn phòng để trông coi Vương Gia Sơn, còn Ngô Đồng Sơn sau khi trở về ngó sơ qua tình hình liền mất dạng luôn, chẳng qua lần này thấy điệu bộ ông ta vội vả như thế, nên Đinh Nhị Cẩu suy đoán là người này có khả năng cùng với chủ nhiệm nhà nghỉ công đoàn Lương Tiên Hà mập mờ cùng nhau có chung một chân, nhưng đến khi Đàm Khánh Hổ mang về tin tức mới, làm suy đoán này hoàn toàn phá sản.

– Trợ lý Đinh, cậu ra ngoài này một chút đi!



Đàm Khánh Hổ đem quà cáp ở trong tay để xuống dưới đất, đẩy ra cánh cửa căn phòng của Đinh Nhị Cẩu, nhỏ giọng nói.

Đinh Nhị Cẩu nhìn đã ông lão Vương Gia Sơn đã ngủ say, quay người ra cửa.

– Chủ nhiệm Đàm, cái gì nhiều quá vậy? Tính nhập hàng à?

– Ai dà … cái gì mà nhập hàng, rất nhiều người ở trong ủy ban huyện biết chúng ta đi Bắc Kinh công tác, nếu khi trở về mà không có mang một ít quà cáp, nhất định sẽ đắc tội với người, còn đây là phần quà của cậu, năm con vịt quay, một hủ rượu thuốc Đồng Nhân Đường, còn có mứt Bắc Kinh, đến lúc ra về đừng quên cầm mang theo đấy nhé!

Vốn là Đinh Nhị Cẩu thấy trên tay ông ta cầm nhiều quà cáp, định muốn châm chọc, nhưng khi nhìn thấy Đàm Khánh Hổ đầu đầy mồ hôi, lại đến tặng quà cho mình, ai lại không nể mặt trước khuôn mặt thân thiện tươi cười với mình, cho nên cuối cùng Đinh Nhị Cẩu đành lựa chọn bằng cách… vui vẻ nhận quà.

– Hình như phó bí thư huyện cũng đã đến Bắc Kinh, chắc là chủ nhiệm Ngô đi gặp mặt ông ta! Phần quà này là của chủ nhiệm Ngô, vừa rồi tôi có gõ cửa phòng của ông ấy nhưng không có người trả lời!

Đàm Khánh Hổ lầu bầu nói, hoặc cũng có thể là cô tình cung cấp cho Đinh Nhị Cẩu một điểm gì đó tin tức.

– Phó bí thư huyện?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Chính là phó bí thư huyện ủy Vu Toàn Phương, vừa rồi tôi ở dưới lầu thì trông thấy tài xế của ông ta rồi, đoán chừng là cũng đến Bắc Kinh.

– Uả, chuyện này tôi cũng như ông vậy, không rõ ràng lắm, mà phó bí thư đến cũng ở chỗ khách sạn này sao?

Đinh Nhị Cẩu không biết nên hỏi.

– Ừ, ở trên tầng lầu 18, nơi đó có ba căn phòng V.I.P, dành cho các lãnh đạo!

Đàm Khánh Hổ nhỏ giọng tựa như là tiết lộ bí mật

– Ha ha, các lãnh đạo ai cũng đều rất biết hưởng thụ nha.

– Ha ha, làm lãnh đạo mà…, thôi tôi đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút.



Đàm Khánh Hổ cười theo lấy lòng Đinh Nhị Cẩu dù sao, ở trong quan trường không có bằng hữu hoặc địch nhân mãi mãi, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, lúc này Đàm Khánh Hổ lấy lòng Đinh Nhị Cẩu, đơn giản là vì lợi ích của bản thân mình mà thôi.

Vốn là ý định để cho lái xe nghỉ ngơi thêm hết một ngày, sau đó khi màn đêm xuống, sẽ chạy xe xuyên suốt trở về huyện, nhưng Ngô Đồng Sơn nói có chút việc bận cần về giải quyết, vì vậy ba người đành quyết định, sáng sớm hôm sau sẽ rời đi.

– Đã dự tính gì chưa? Khi đến con đường kia, thì xuống xe ở nơi nào?

Ngô Đồng Sơn hỏi.

Đinh Nhị Cẩu chưa hiểu ý nghĩa của câu nói này, nhưng Đàm Khánh Hổ thì biết rất rõ ràng, đến con đường kia là ý nói đem Vương Gia Sơn ném ở địa phương nào, lúc nào xuống xe, là ý lúc nào đem Vương Gia Sơn vứt bỏ xuống xe, có thể là cánh đồng bát ngát, có thể là khe suối rãnh mương, cũng có thể là nơi hoang vu không người ở, ít ai lui tới nơi, nhưng từ Bắc Kinh trở về huyện thì theo một đường hướng nam, những chỗ như vậy cũng không có nhiều, bởi vì đi về hướng nam, người ở nơi nào cũng đông đúc, mà nếu muốn đạt được đúng theo ý định vứt bỏ ông lão Vương Gia Sơn giữa đường, thì chỉ có thể là đi lên hướng bắc.

– Hay là chúng ta đi hướng đông bắc ra Sơn Hải Quan đi !

Đàm Khánh Hổ do dự một chút rồi nói ra.

– Hướng đông bắc? Khí hậu quá lạnh, rủi xảy ra sự tình nguy hiểm, chúng ta sẽ mang nhiều phiền toái.

Ngô Đồng Sơn nói ra.

Trên đường nghe được hai người nhỏ to thương lượng, khi Đàm Khánh Hổ nói hướng cứ hướng đông bắc đi, Đinh Nhị Cẩu rốt cuộc cũng đã minh bạch những ý định trong lời nói này, trong lòng không khỏi nổi lên một cơn lửa giận, tuy rằng ông lão Vương Gia Sơn mang đến phiền phức cho ủy ban huyện, nhưng áp dụng phương thức như vậy đối đãi với một ông già 70 tuổi, thủ đoạn quá là ti tiện.

Có thể là mình không phải là người của văn phòng khiếu nại, nên không quyết định theo chủ ý của mình được, nhưng câu nói thì không thể câm nín.

– Tôi phản đối đi bất cứ tuyến đường nào khác, chúng ta sẽ trực tiếp về nhà, tôi đã cùng ông lão Vương Gia Sơn thương lượng xong, ông ta về sau sẽ không đi khiếu nại nữa, yên ổn về nhà sinh sống, chúng ta không cần phải phiền toái tính toán như vậy nữa!

Đinh Nhị Cẩu bởi vì bị kích động giận dữ nói rất nhanh.

– Trợ lý Đinh, ông ta nói như vậy nhiều lần rồi, không thể tin được, nếu ông ta sau này lại tiếp tục đi khiếu nại, cậu có chịu trách nhiệm không?

Ngô Đồng Sơn không hài lòng nói ra, vì chính ông ta mới là người phụ trách về chuyện khiếu nại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook