Chương 278:
Samson
19/01/2024
Dưới bụng của Phùng Thanh Mai bị những đầu ngón tay bấm huyệt của Vương Gia Sơn như là khiêu khích, cơn động dục đã bắt đầu nảy nở, lúc này bàn tay nóng của ông lão đã chen đè xuống mé dưới mép ngoài nhưng ngay chỗ gần kề miệng âm đạo, làm cơn ngứa ngáy bên trong tử cung của Phùng Thanh Mai cơ hồ không chịu nổi, khi mới vừa vào tuổi ba mươi, thì chồng của Phùng Thanh Mai bị cơn bạo bệnh mất đi, suốt hơn 15 năm nay cô vẫn giữ nghiêm lễ giáo, đã lâu rồi hầu như âm hộ của cô đã quên lãng sự âu yếm của người khác phái, cho nên dù giờ chỉ là bàn tay của một ông lão thầy thuốc đang chữa trị vết thương cho mình, nhưng Phùng Thanh Mai lại có cảm giác như chưa từng có nhận được sự kích thích như bực này, hơn nữa sau khi trãi qua sinh dục, tử cung hòa với âm đạo vốn là nơi càng dị thường mẫn cảm, nhưng vì chồng mất sớm, với đạo lý lễ giáo ràng buộc nên Phùng Thanh Mai cũng đành phải cam chịu khốn khó nín nhịn lâu nay, chấp nhận như là số phận của mình mà tạo hóa đã an bài sắp xếp.
Người đàn bà đang vào thời kỳ chín rộ căng mọng, thân mình làm sao chống lại những đầu ngón tay của Vương Gia Sơn vô tình va chạm dịch ngang trên cái âm hộ, cô chỉ cảm thấy trong bụng dưới của mình, từ nơi cổ tử cung bị kích thích không ngừng run rẩy, bên trong âm đạo đã lâu ngày tịch mịch trống trãi giờ thì ngưa ngứa vô cùng, đã là từng cơn run rẩy, ngay giữa khe hở âm hộ ép chặt lấy nhục phùng non mịn đã dạt dào tươm ra không ít âm dịch.
Lúc này Phùng Thanh Mai cũng không nhịn được hé mở đôi môi, sợ làm cho Vương Gia Sơn mở mắt nhìn thấy, chỉ có thể là khẽ cắn chặt hàm răng, đè thấp lấy giọng phát ra tiếng động, hàng loạt cơn ngứa, từ chỗ bên trong của bộ phận sinh dục giao tiếp, hướng về toàn thân của cô tản ra, tựa như một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng, hàng loạt cơn sóng sau cao hơn sóng trước…
Phùng Thanh Mai vặn vẹo thân mình theo phản xạ kẹp chặt đùi, hạ thể nhẹ nhàng run rẩy tự ma sát, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, hai tay bấu chặt trên sàn giường, hai bầu vú căng tròn cũng không ngừng run run, lúc này thì năm ngón tay của Vương Gia Sơn đang chà xát bụng dưới để lưu thông kinh mạch lần cuối trước khi kết thúc đợt trị liệu, cạnh lòng bàn tay liên tục chạm vào mé cạnh đầu âm vật đang sưng cứng, một cơn điên cuồng khoái cảm cuộn sóng bất ngờ ập đến tập kích lấy toàn thân Phùng Thanh Mai, tứ chi của cô giống như là phê lấy ma túy vậy, run rẩy không thôi, bao phủ trong cơn cực khoái, từ trong tử cung truyền ra từng đợt mãnh liệt co rút lại, âm tinh trào ra xung kích bộ phận sinh dục rồi cơn sướng khoái phủ khắp lấy toàn thân …
Một mùi ngai ngái, hăng hăng của con cái tiết dịch động đực xộc vào mũi của Vương Gia Sơn, ông vẫn nhắm hai mắt lại bất động, Phùng Thanh Mai từ từ cũng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô giờ có thể cảm giác được phía bên dưới trong cơ thể mình ấm áp một dòng khí lưu động, lúc này cô mới biết được lời đồn về tài năng chữa bệnh của Vương Gia Sơn không phải chỉ là khoa trương đồn thổi, quả thật là danh bất hư truyền, tuy rằng vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục, nhưng đối với một cái căn bệnh khó nói như ma quấn trên người, giảm bớt nhiều như vậy, tuyệt đối làm cho Phùng Thanh Mai mừng rỡ như điên, không thể tưởng được Vương Gia Sơn một tay thu thập, làm cho thân thể của chính mình khôi phục lại loại trạng thái khác thường như thế này, thật sự là hết ý kinh hỉ.
Rốt cục, Vương Gia Sơn mở mắt ra, cảm giác sức lực của mình cũng bị tiêu hao không ít, Phùng Thanh Mai thân thể khôi phục có thể đạt tới bảy, tám thành, tối thiểu không còn nguy hiểm, giờ thì có thể duy trì hoạt động bình thường cũng không có vấn đề.
– Con cám ơn bác, bác ngồi nghỉ ngơi đi, con giờ thấy đã đỡ hơn nhiều lắm…
Phùng Thanh Mai nhìn xem căn nhà nhỏ của mình, cô nghĩ vừa rồi trong quá trình trị liệu, bên dưới âm hộ của mình bỗng tiết ra âm tinh làm ẩm ướt dường như đó là một cơn phóng túng bất chợt, bây giờ trở lại sự thật, nên khi nhìn thấy Vương Gia Sơn ở trong này, thì cô quá xấu hổ ngại ngùng không dám đối mặt với ông lão …
– Ừ tôi biết, hôm nay chỉ đến như thế này là xong, cô cứ an tâm tịnh dưỡng thật tốt, ba ngày sau tôi sẽ đến xem lại một chút vết thương của cô, trong thời gian ba ngày này, đừng để vết thương bị thấm nước, sẽ dễ bị nhiểm trùng rất nguy hiểm.
Vương Gia Sơn nói.
Phùng Thanh Mai lúc này đã hoàn toàn vô cùng tin tưởng vào ông lão Vương Gia Sơn nên cô đương nhiên là vô cùng phối hợp nghe theo lời ông.
– Vâng, con biết rồi!
Vương Gia Sơn rời khỏi nhà cô, Phùng Thanh Mai cũng nhìn nhận ra được Vương Gia Sơn tận lực chữa bệnh cho mình, trên gương mặt ông lão dính đầy mồ hôi nhễ nhại…Chủ tịch huyện Trọng Hải nhìn người bên cạnh là Hạ Minh Tuyên, ông chú đã nói rất rõ ràng, người này là người một nhà, hơn nữa là người rất đáng tin cẩn, với tư cách là trưởng phòng tổ chức cán bộ ở thành phố Bạch Sơn, nếu như để mà đưa tiễn Trọng Hải đi nhậm chức chủ tịch huyện, ông ta có thể không cần phải thân chinh xuất mã, chỉ cần điều động một phó phòng tổ chức cán bộ đại diện là được rồi, nhưng người trẻ tuổi này là cháu trai của người lãnh đạo cũ, Hạ Minh Tuyên không thể không biểu thị sự coi trọng của mình.
– Trưởng phòng Hạ, lần này làm phiền chú rồi!
Trọng Hải công tác ở cục tài chánh cũng nhiều năm, nếu không phải vì Trọng Phong Dương cảm giác mình đã lớn tuổi sắp về hưu, cũng chưa có ý định đem Trọng Hải phóng xuất ra ngoài, một đời trong dòng họ Trọng, con gái nhiều, nam thì ít, toàn cả gia tộc giờ cũng chỉ có Trọng Hải là người duy nhất tham chính trong chính quyền, chính vì điều này làm cho Trọng Phong Dương cảm thấy phải thừa dịp chính mình còn tại vị đưa cháu trai nâng lên, trong phạm vi quyền lực có hạn của mình, tạo dựng trước con đường cho Trọng Hải .
– Cháu dừng có khách sáo như vậy, năm xưa chú là thủ hạ của bí thư Trọng, khi vừa nhập ngũ trong quân đội, còn là tân binh là đã theo chân bí thư Trọng rồi, đến tận bây giờ vẫn là người của bí thư Trọng, Trọng Hải à, chú và bí thư Trọng đều già rồi, không quá vài năm nữa có thể là sẽ về hưu, thế hệ của cháu phải làm thật tốt, tranh thủ thời gian vượt qua mặt chúng ta mới được đấy!
Hạ Minh Tuyên cùng Trọng Phong Dương cùng là chiến hữu từ khi còn trong quân đội, Hạ Minh Tuyên là người thủ hạ thân tín củaTrọng Phong Dương, chỉ ở đâu thì đánh ở đó .
Có thể nói, mỗi lãnh đạo đều có bố trí ở bên dưới những con cờ của mình, đây là một vấn đề chiến lược, Hạ Minh Tuyên cũng là một con cờ trong tay của Trọng Phong Dương bố trí tại thành phố Bạch Sơn, hiện tại đã đến lúc dùng, có những con cờ khi sắp xếp xong, vĩnh viễn cũng không dùng đến, nhưng không có nghĩa là con cháu đời sau của mình, lại không sử dụng được.
– Trưởng phòng Hạ, chú vẫn còn trẻ trung khoẻ mạnh, có lẽ vẫn còn có cơ hội tiến thêm một bước nữa chứ!
Trọng Hải trong lúc lơ đãng nói ra, người khác nếu nói như vậy, Hạ Minh Tuyên sẽ coi như một câu nói đùa, nhưng một khi Trọng Hải nói như vậy, thì ý nghĩa lại không giống bình thường, bởi vì hắn ta còn có một người chú ruột là phó bí thư tỉnh ủy.
– Trong Hải à! Xuống huyện Hải Dương công tác,cháu phải chuẩn bị tư tưởng trước, bí thư Trịnh Minh Đường người này cũng nổi danh cường thế, cháu vừa mới nhậm chức chủ tịch, bước chân vào hàng ngủ lãnh đạo huyện về phương diện này nhất định phải rộng lượng, nhún nhường, nếu muốn mở cho mình đại cục, phải có tầm nhìn rộng lớn, như vậy mới có thể chờ đợi nắm lấy trong tay cơ hội sau này, không đánh thì thôi, đánh một phát thì phải trúng đích, có đôi khi yếu thế cũng không nhất định là người nhát gan.
– Trưởng phòng Hạ, cháu biết rồi, chú của cháu cũng đã từng dặn dò nói qua như vậy, chú cứ yên tâm đi, cháu nói thật, ở cục tài chánh tình huống so với cái chức chủ tịch huyện này cũng phải tính toán đấu trí không có thua kém gì đâu, cháu tâm lý nắm chắc, cháu cũng đã nghe nói, trước khi cháu đến, bí thư Trịnh vội vội vàng vàng xác định phát triển hướng đông của huyện Hải Dương, tích cực đả thông liên tiếp kết nối quốc lộ 220 với quy mô lớn, hừ… đây chính là muốn đẩy cháu ra tuyến đầu đây này!
– Đúng vậy, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai (đến tức là không có thiện ý, có thiện ý đã không đến).
…
– Quá phô trương, bí thư Trịnh Minh Đường này đang định làm cái gì mà rầm rộ vậy?
Khi chiếc xe chạy chậm lại, Hạ Minh Tuyên chứng kiến ở bên ngoài đường cái lớn, khu vực tiếp giáp với huyện Hải Dương một đống lớn đầy quan viên lãnh đạo huyện đang vây quanh bí thư Trịnh Minh Đường đứng chờ ở ven đường, Hạ Minh Tuyên không khỏi thấp giọng mắng thầm một câu.
Hạ Minh Tuyên vẫn ngồi trên xe không xuống, từ bên trong ông ta giờ tay ra ngoắc lấy Trịnh Minh Đường ý gọi đến bên xe, Trọng Hải y nguyên vẫn ngồi ở bên cạnh Hạ Minh Tuyên, Trịnh Minh Đường lúc này chỉ có thể là mở cửa ngồi vào ghế phụ kế bên tài xế.
– Minh Đường ơi là Minh Đường, ông đang làm cái gì vậy? Hiện tại từ trung ương cho tới các địa phương đều chấp hành mệnh lệnh đơn giản hóa các nghi thức tiếp đón, ông xem lại một chút, sao lại bày ra một trận thế lớn như thế này, nếu là để cho các phóng viên hoặc là người hiểu chuyện chụp ảnh quay phim được rồi đưa lên trên mạng hoặc báo chí, tất cả những cái mặt mo của chúng ta trở thành tâm điểm chú ý xì xào bàn tán ra vào của thiên hạ, nên nhớ lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa đấy!
Hạ Minh Tuyên rất bực bội đối với Trịnh Minh Đường thẳng thừng nói ra.
– Trưởng phòng Hạ, ông phê bình tôi rất đúng, là do tôi sắp xếp không chu toàn, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa đâu.
Trịnh Minh Đường trong lòng cả kinh, không kịp nghĩ nhiều, trước mắt đem trách nhiệm nhận lãnh, sau đó nhìn thoáng qua chỗ một người ngồi phía sau bên cạnh Hạ Minh Tuyên.
– Thôi, tôi cũng biết là ông có ý tốt, nhưng bây giờ tin tức như tiếng gió lan truyền rất nhanh, ông cẩn thận một chút thì tốt hơn, Minh Đường, vị này sẽ là chủ tịch mới của huyện Hải Dương của ông, đồng chí Trọng Hải .
Hạ Minh Tuyên đương nhiên sẽ không vì một chuyện nhỏ như thế mà làm khó Trịnh Minh Đường, lập tức đem Trọng Hải giới thiệu cho Trịnh Minh Đường nhận nhau.
– Xin chào bí thư Trịnh, tôi mới đến, sau này xin đồng chí hãy chiếu cố giúp đỡ.
Trọng Hải rất khách sáo vươn tay ra bắt với Trịnh Minh Đường .
Trịnh Minh Đường cũng nghiêng thân thể, thò tay cầm cùng một chỗ với Trọng Hải.
– Chúng ta là đồng chí với nhau, cái gì chiếu cố với không chiếu cố ở đây, giống như cậu vậy, tôi cũng là dân ngoại lai, hai người chúng ta cùng nhập chung lên một chiếc xuồng ở huyện Hải Dương này, còn ngược lại là là tôi phải còn nhờ cậu giúp đỡ đấy, vì cậu là từ thành phố xuống đây, chính sách của tỉnh như thế nào chắc chắn là so với chúng tôi quen thuộc đường đi nước bước hơn, về sau những chuyện liên quan đến chính sách chắc phải nhờ cậu tốn nhiều sức đấy.
Bọn họ vừa thấy mặt nhau, hàn huyên vài câu xã giao cũng đã thấy chiêu trò dò xét lẫn nhau rồi, Hạ Minh Tuyên trước đây vẫn còn có chút lo lắng về đứa cháu của người lãnh đạo cũ, sợ tuổi đời còn trẻ, thiếu kiên nhẫn nhưng bây giờ xem xét tình hình, không hổ là con nhà nòi của dòng họ cán bộ cấp cao ra ngoài lăn lộn, ứng phó với lão hồ ly Trịnh Minh Đường như vậy, thì Trọng Hải dư thừa khả năng .
…
Mặc cho câu chuyện chủ tịch Huyện mới đến, mặc cho những lãnh đạo rối ren trên huyện, đối với Đinh Nhị Cẩu bây giờ chẳng ăn thua gì cả, hắn bây giờ nhiệm vụ chủ yếu là tiếp tục trú đóng ở thôn Lê Viên chỉ huy sửa đường, đây cũng là nhiệm vụ trọng yếu của Trịnh Minh Đường giao phó cho, thật ra thì chuyện sửa đường giờ thì cũng không cần đến Đinh Nhị Cẩu nhúng tay vào, hắn có mặt ở trên công trường giống như là cho có mặt mà thôi, Lưu Tam hiểu biết rất nhanh, hiện tại toàn bộ công ty xây cất của thôn Lê Viên cơ bản đều là dưới sự chỉ huy của Lưu Tam vận hành, có thể nói Lưu Tam đảm nhiệm rất tốt chức vụ giám sát trưởng này.
Khi Đinh Nhị Cẩu từ công trường trở lại thôn Lê Viên, thì thấy ở ủy ban thôn có một gian phòng khác, lâu nay để đó không dùng cũng bị dọn dẹp sạch sẽ xong, vẫn còn mở cửa, đúng lúc này Lưu Hương Lê từ bên ngoài sân bước vào.
– Này chị, đây là chuyện gì xảy ra vậy, có người vào ở à ?
Đinh Nhị Cẩu chỉ chỉ phòng đối diện, nhỏ giọng hỏi.
– À, đó là chuyên gia từ viện nông nghiệp Bắc Kinh mới đến, tạm thời trước ở tạm chỗ này, đợi khi có phòng ở thích hợp, thì sẽ dời đi !
Người đàn bà đang vào thời kỳ chín rộ căng mọng, thân mình làm sao chống lại những đầu ngón tay của Vương Gia Sơn vô tình va chạm dịch ngang trên cái âm hộ, cô chỉ cảm thấy trong bụng dưới của mình, từ nơi cổ tử cung bị kích thích không ngừng run rẩy, bên trong âm đạo đã lâu ngày tịch mịch trống trãi giờ thì ngưa ngứa vô cùng, đã là từng cơn run rẩy, ngay giữa khe hở âm hộ ép chặt lấy nhục phùng non mịn đã dạt dào tươm ra không ít âm dịch.
Lúc này Phùng Thanh Mai cũng không nhịn được hé mở đôi môi, sợ làm cho Vương Gia Sơn mở mắt nhìn thấy, chỉ có thể là khẽ cắn chặt hàm răng, đè thấp lấy giọng phát ra tiếng động, hàng loạt cơn ngứa, từ chỗ bên trong của bộ phận sinh dục giao tiếp, hướng về toàn thân của cô tản ra, tựa như một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng, hàng loạt cơn sóng sau cao hơn sóng trước…
Phùng Thanh Mai vặn vẹo thân mình theo phản xạ kẹp chặt đùi, hạ thể nhẹ nhàng run rẩy tự ma sát, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, hai tay bấu chặt trên sàn giường, hai bầu vú căng tròn cũng không ngừng run run, lúc này thì năm ngón tay của Vương Gia Sơn đang chà xát bụng dưới để lưu thông kinh mạch lần cuối trước khi kết thúc đợt trị liệu, cạnh lòng bàn tay liên tục chạm vào mé cạnh đầu âm vật đang sưng cứng, một cơn điên cuồng khoái cảm cuộn sóng bất ngờ ập đến tập kích lấy toàn thân Phùng Thanh Mai, tứ chi của cô giống như là phê lấy ma túy vậy, run rẩy không thôi, bao phủ trong cơn cực khoái, từ trong tử cung truyền ra từng đợt mãnh liệt co rút lại, âm tinh trào ra xung kích bộ phận sinh dục rồi cơn sướng khoái phủ khắp lấy toàn thân …
Một mùi ngai ngái, hăng hăng của con cái tiết dịch động đực xộc vào mũi của Vương Gia Sơn, ông vẫn nhắm hai mắt lại bất động, Phùng Thanh Mai từ từ cũng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô giờ có thể cảm giác được phía bên dưới trong cơ thể mình ấm áp một dòng khí lưu động, lúc này cô mới biết được lời đồn về tài năng chữa bệnh của Vương Gia Sơn không phải chỉ là khoa trương đồn thổi, quả thật là danh bất hư truyền, tuy rằng vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục, nhưng đối với một cái căn bệnh khó nói như ma quấn trên người, giảm bớt nhiều như vậy, tuyệt đối làm cho Phùng Thanh Mai mừng rỡ như điên, không thể tưởng được Vương Gia Sơn một tay thu thập, làm cho thân thể của chính mình khôi phục lại loại trạng thái khác thường như thế này, thật sự là hết ý kinh hỉ.
Rốt cục, Vương Gia Sơn mở mắt ra, cảm giác sức lực của mình cũng bị tiêu hao không ít, Phùng Thanh Mai thân thể khôi phục có thể đạt tới bảy, tám thành, tối thiểu không còn nguy hiểm, giờ thì có thể duy trì hoạt động bình thường cũng không có vấn đề.
– Con cám ơn bác, bác ngồi nghỉ ngơi đi, con giờ thấy đã đỡ hơn nhiều lắm…
Phùng Thanh Mai nhìn xem căn nhà nhỏ của mình, cô nghĩ vừa rồi trong quá trình trị liệu, bên dưới âm hộ của mình bỗng tiết ra âm tinh làm ẩm ướt dường như đó là một cơn phóng túng bất chợt, bây giờ trở lại sự thật, nên khi nhìn thấy Vương Gia Sơn ở trong này, thì cô quá xấu hổ ngại ngùng không dám đối mặt với ông lão …
– Ừ tôi biết, hôm nay chỉ đến như thế này là xong, cô cứ an tâm tịnh dưỡng thật tốt, ba ngày sau tôi sẽ đến xem lại một chút vết thương của cô, trong thời gian ba ngày này, đừng để vết thương bị thấm nước, sẽ dễ bị nhiểm trùng rất nguy hiểm.
Vương Gia Sơn nói.
Phùng Thanh Mai lúc này đã hoàn toàn vô cùng tin tưởng vào ông lão Vương Gia Sơn nên cô đương nhiên là vô cùng phối hợp nghe theo lời ông.
– Vâng, con biết rồi!
Vương Gia Sơn rời khỏi nhà cô, Phùng Thanh Mai cũng nhìn nhận ra được Vương Gia Sơn tận lực chữa bệnh cho mình, trên gương mặt ông lão dính đầy mồ hôi nhễ nhại…Chủ tịch huyện Trọng Hải nhìn người bên cạnh là Hạ Minh Tuyên, ông chú đã nói rất rõ ràng, người này là người một nhà, hơn nữa là người rất đáng tin cẩn, với tư cách là trưởng phòng tổ chức cán bộ ở thành phố Bạch Sơn, nếu như để mà đưa tiễn Trọng Hải đi nhậm chức chủ tịch huyện, ông ta có thể không cần phải thân chinh xuất mã, chỉ cần điều động một phó phòng tổ chức cán bộ đại diện là được rồi, nhưng người trẻ tuổi này là cháu trai của người lãnh đạo cũ, Hạ Minh Tuyên không thể không biểu thị sự coi trọng của mình.
– Trưởng phòng Hạ, lần này làm phiền chú rồi!
Trọng Hải công tác ở cục tài chánh cũng nhiều năm, nếu không phải vì Trọng Phong Dương cảm giác mình đã lớn tuổi sắp về hưu, cũng chưa có ý định đem Trọng Hải phóng xuất ra ngoài, một đời trong dòng họ Trọng, con gái nhiều, nam thì ít, toàn cả gia tộc giờ cũng chỉ có Trọng Hải là người duy nhất tham chính trong chính quyền, chính vì điều này làm cho Trọng Phong Dương cảm thấy phải thừa dịp chính mình còn tại vị đưa cháu trai nâng lên, trong phạm vi quyền lực có hạn của mình, tạo dựng trước con đường cho Trọng Hải .
– Cháu dừng có khách sáo như vậy, năm xưa chú là thủ hạ của bí thư Trọng, khi vừa nhập ngũ trong quân đội, còn là tân binh là đã theo chân bí thư Trọng rồi, đến tận bây giờ vẫn là người của bí thư Trọng, Trọng Hải à, chú và bí thư Trọng đều già rồi, không quá vài năm nữa có thể là sẽ về hưu, thế hệ của cháu phải làm thật tốt, tranh thủ thời gian vượt qua mặt chúng ta mới được đấy!
Hạ Minh Tuyên cùng Trọng Phong Dương cùng là chiến hữu từ khi còn trong quân đội, Hạ Minh Tuyên là người thủ hạ thân tín củaTrọng Phong Dương, chỉ ở đâu thì đánh ở đó .
Có thể nói, mỗi lãnh đạo đều có bố trí ở bên dưới những con cờ của mình, đây là một vấn đề chiến lược, Hạ Minh Tuyên cũng là một con cờ trong tay của Trọng Phong Dương bố trí tại thành phố Bạch Sơn, hiện tại đã đến lúc dùng, có những con cờ khi sắp xếp xong, vĩnh viễn cũng không dùng đến, nhưng không có nghĩa là con cháu đời sau của mình, lại không sử dụng được.
– Trưởng phòng Hạ, chú vẫn còn trẻ trung khoẻ mạnh, có lẽ vẫn còn có cơ hội tiến thêm một bước nữa chứ!
Trọng Hải trong lúc lơ đãng nói ra, người khác nếu nói như vậy, Hạ Minh Tuyên sẽ coi như một câu nói đùa, nhưng một khi Trọng Hải nói như vậy, thì ý nghĩa lại không giống bình thường, bởi vì hắn ta còn có một người chú ruột là phó bí thư tỉnh ủy.
– Trong Hải à! Xuống huyện Hải Dương công tác,cháu phải chuẩn bị tư tưởng trước, bí thư Trịnh Minh Đường người này cũng nổi danh cường thế, cháu vừa mới nhậm chức chủ tịch, bước chân vào hàng ngủ lãnh đạo huyện về phương diện này nhất định phải rộng lượng, nhún nhường, nếu muốn mở cho mình đại cục, phải có tầm nhìn rộng lớn, như vậy mới có thể chờ đợi nắm lấy trong tay cơ hội sau này, không đánh thì thôi, đánh một phát thì phải trúng đích, có đôi khi yếu thế cũng không nhất định là người nhát gan.
– Trưởng phòng Hạ, cháu biết rồi, chú của cháu cũng đã từng dặn dò nói qua như vậy, chú cứ yên tâm đi, cháu nói thật, ở cục tài chánh tình huống so với cái chức chủ tịch huyện này cũng phải tính toán đấu trí không có thua kém gì đâu, cháu tâm lý nắm chắc, cháu cũng đã nghe nói, trước khi cháu đến, bí thư Trịnh vội vội vàng vàng xác định phát triển hướng đông của huyện Hải Dương, tích cực đả thông liên tiếp kết nối quốc lộ 220 với quy mô lớn, hừ… đây chính là muốn đẩy cháu ra tuyến đầu đây này!
– Đúng vậy, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai (đến tức là không có thiện ý, có thiện ý đã không đến).
…
– Quá phô trương, bí thư Trịnh Minh Đường này đang định làm cái gì mà rầm rộ vậy?
Khi chiếc xe chạy chậm lại, Hạ Minh Tuyên chứng kiến ở bên ngoài đường cái lớn, khu vực tiếp giáp với huyện Hải Dương một đống lớn đầy quan viên lãnh đạo huyện đang vây quanh bí thư Trịnh Minh Đường đứng chờ ở ven đường, Hạ Minh Tuyên không khỏi thấp giọng mắng thầm một câu.
Hạ Minh Tuyên vẫn ngồi trên xe không xuống, từ bên trong ông ta giờ tay ra ngoắc lấy Trịnh Minh Đường ý gọi đến bên xe, Trọng Hải y nguyên vẫn ngồi ở bên cạnh Hạ Minh Tuyên, Trịnh Minh Đường lúc này chỉ có thể là mở cửa ngồi vào ghế phụ kế bên tài xế.
– Minh Đường ơi là Minh Đường, ông đang làm cái gì vậy? Hiện tại từ trung ương cho tới các địa phương đều chấp hành mệnh lệnh đơn giản hóa các nghi thức tiếp đón, ông xem lại một chút, sao lại bày ra một trận thế lớn như thế này, nếu là để cho các phóng viên hoặc là người hiểu chuyện chụp ảnh quay phim được rồi đưa lên trên mạng hoặc báo chí, tất cả những cái mặt mo của chúng ta trở thành tâm điểm chú ý xì xào bàn tán ra vào của thiên hạ, nên nhớ lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa đấy!
Hạ Minh Tuyên rất bực bội đối với Trịnh Minh Đường thẳng thừng nói ra.
– Trưởng phòng Hạ, ông phê bình tôi rất đúng, là do tôi sắp xếp không chu toàn, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa đâu.
Trịnh Minh Đường trong lòng cả kinh, không kịp nghĩ nhiều, trước mắt đem trách nhiệm nhận lãnh, sau đó nhìn thoáng qua chỗ một người ngồi phía sau bên cạnh Hạ Minh Tuyên.
– Thôi, tôi cũng biết là ông có ý tốt, nhưng bây giờ tin tức như tiếng gió lan truyền rất nhanh, ông cẩn thận một chút thì tốt hơn, Minh Đường, vị này sẽ là chủ tịch mới của huyện Hải Dương của ông, đồng chí Trọng Hải .
Hạ Minh Tuyên đương nhiên sẽ không vì một chuyện nhỏ như thế mà làm khó Trịnh Minh Đường, lập tức đem Trọng Hải giới thiệu cho Trịnh Minh Đường nhận nhau.
– Xin chào bí thư Trịnh, tôi mới đến, sau này xin đồng chí hãy chiếu cố giúp đỡ.
Trọng Hải rất khách sáo vươn tay ra bắt với Trịnh Minh Đường .
Trịnh Minh Đường cũng nghiêng thân thể, thò tay cầm cùng một chỗ với Trọng Hải.
– Chúng ta là đồng chí với nhau, cái gì chiếu cố với không chiếu cố ở đây, giống như cậu vậy, tôi cũng là dân ngoại lai, hai người chúng ta cùng nhập chung lên một chiếc xuồng ở huyện Hải Dương này, còn ngược lại là là tôi phải còn nhờ cậu giúp đỡ đấy, vì cậu là từ thành phố xuống đây, chính sách của tỉnh như thế nào chắc chắn là so với chúng tôi quen thuộc đường đi nước bước hơn, về sau những chuyện liên quan đến chính sách chắc phải nhờ cậu tốn nhiều sức đấy.
Bọn họ vừa thấy mặt nhau, hàn huyên vài câu xã giao cũng đã thấy chiêu trò dò xét lẫn nhau rồi, Hạ Minh Tuyên trước đây vẫn còn có chút lo lắng về đứa cháu của người lãnh đạo cũ, sợ tuổi đời còn trẻ, thiếu kiên nhẫn nhưng bây giờ xem xét tình hình, không hổ là con nhà nòi của dòng họ cán bộ cấp cao ra ngoài lăn lộn, ứng phó với lão hồ ly Trịnh Minh Đường như vậy, thì Trọng Hải dư thừa khả năng .
…
Mặc cho câu chuyện chủ tịch Huyện mới đến, mặc cho những lãnh đạo rối ren trên huyện, đối với Đinh Nhị Cẩu bây giờ chẳng ăn thua gì cả, hắn bây giờ nhiệm vụ chủ yếu là tiếp tục trú đóng ở thôn Lê Viên chỉ huy sửa đường, đây cũng là nhiệm vụ trọng yếu của Trịnh Minh Đường giao phó cho, thật ra thì chuyện sửa đường giờ thì cũng không cần đến Đinh Nhị Cẩu nhúng tay vào, hắn có mặt ở trên công trường giống như là cho có mặt mà thôi, Lưu Tam hiểu biết rất nhanh, hiện tại toàn bộ công ty xây cất của thôn Lê Viên cơ bản đều là dưới sự chỉ huy của Lưu Tam vận hành, có thể nói Lưu Tam đảm nhiệm rất tốt chức vụ giám sát trưởng này.
Khi Đinh Nhị Cẩu từ công trường trở lại thôn Lê Viên, thì thấy ở ủy ban thôn có một gian phòng khác, lâu nay để đó không dùng cũng bị dọn dẹp sạch sẽ xong, vẫn còn mở cửa, đúng lúc này Lưu Hương Lê từ bên ngoài sân bước vào.
– Này chị, đây là chuyện gì xảy ra vậy, có người vào ở à ?
Đinh Nhị Cẩu chỉ chỉ phòng đối diện, nhỏ giọng hỏi.
– À, đó là chuyên gia từ viện nông nghiệp Bắc Kinh mới đến, tạm thời trước ở tạm chỗ này, đợi khi có phòng ở thích hợp, thì sẽ dời đi !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.