Kiều

Chương 29:

Samson

16/01/2024

– Cậu chính là Đinh Trường Sinh, còn gọi là Đinh Nhị Cẩu?

Một người đàn ông mang kính râm đen, chặn đường Đinh Nhị Cẩu ở ủy ban thôn khi hắn vừa bước ra khỏi cửa…

– Đúng vậy, chú là ai, có chuyện gì không?

– Không có chuyện gì, đây là có một người nhờ tôi giao cho cậu một vật, mời cậu mở ra nhìn xem!

Ông Long quan sát Đinh Nhị Cẩu, ông thật sự là không nghĩ ra tại sao cô chủ lại phải đem một trăm vạn đồng đưa cho tên nhóc này.

– Đây là cái gì?

Đinh Nhị Cẩu chưa từng thấy qua chi phiếu, nhưng nhìn đến trên tờ chi phiếu có ghì vài con số, phía trước là một số một, tiếp theo sau là các số không.

– Đây là chi phiếu, một trăm vạn đồng, nó là của cậu đấy, cầm lấy đến ngân hàng là có thể đổi thành tiền mặt.

Đinh Nhị Cẩu ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, hắn chợt nhớ tới người phụ nữ bị giam cầm ở thôn Lô Gia Lĩnh, xem ra cô ấy đã về đến nhà, quả nhiên là một người thủ tín.

– Còn có thư tín khác hoặc là lời nhắn gì không chú?

Đây là điều Đinh Nhị Cẩu trong lòng mong mỏi, hắn mặc dù biết chắc là không thể nào, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi thăm một chút về Dương Phụng Tê.

– Không có gì nữa, chỉ có tấm chi phiếu này.

– Được rồi, tôi đã biết.

Ông Long tò mò nhìn tên nhóc này, trong lòng rất là kỳ quái, trong tay tự nhiên cầm lấy được một trăm vạn đồng từ trên trời rơi xuống, trên nét mặt lại thản nhiên, không có điều gì kích động, thật sự là không hiểu nổi tên nhóc này cùng cô chủ là quan hệ như thế nào, hắn lắc đầu, định rời đi khỏi.

– Chú ơi, chậm đã, tôi còn có chuyện muốn hỏi thăm!

Khi Đinh Nhị Cẩu gọi lại, ông Long trong lòng thở dài, ông đời này giết quá nhiều người, nhưng là đây là ý của cô chủ, nếu hắn tò mò hỏi về cô chủ, chính mình chỉ có cách giết hắn đi, nắm đấm của hắn chợt co lại.

– Còn có chuyện gì?



– Chú, thấy chú giống như là người thường ở lăn lộn ở bên ngoài xã hội, chắc chắn chú kiến thức rộng rãi, có hay không một loại kính mắt có thể nhìn thấu bài của đối phương, tôi có xem qua trên tivi, thấy họ có thể nhìn thấu qua lá bài…

Chú Long trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, thì ra tên nhóc này định bài bạc gian lận.

– Cậu muốn vật này để làm gì?

– Không có việc gì, chính là hỏi thăm qua một chút, tôi cảm thấy có thứ này, chơi bài rất tốt.

– Tôi quay trở về, có thể cho gửi ra cho cậu, hơn nữa còn là kính sát tròng, đeo vào người khác sẽ nhìn không thấy!

– Vậy thì tốt quá, chuyện này đối với tôi rất quan trọng, cám ơn chú!

– Người trẻ tuổi, có tiền cũng không thể là đi đánh bạc, huống chi là bài bạc gian lận, cẩn thận khi bị bọn chúng phát hiện ra, bọn họ móc mắt của cậu đó.

– Không có sao đâu, tôi chỉ dùng một lần rồi thôi, không có việc gì đâu.

Ông Long lắc đầu xoay người rời khỏi đây, chuyến đi này nhiệm vụ hoàn thành coi như thuận lợi thành công…



Phòng làm việc của bí thư ở ủy ban trấn, Điền Gia Lượng với Khấu Đại Bằng ngồi đối diện nhau, hai người đều không nói gì, ai cũng không muốn mở miệng trước. Nguyên nhân chính là ngày hôm qua ở trên ủy ban huyện, có cuộc họp về kinh tế.

Trấn Lâm Sơn thật đặc biệt, mặc dù kêu trấn Lâm Sơn, nhưng lại kêu là chủ tịch xã mà không gọi chủ tịch thị trấn, nguyên nhân chính là mấy năm trước ở đây muốn bỏ xã sửa lại là trấn, nhưng xét duyệt đến xét duyệt đi, do tổng sản lượng kinh tế không thể đi lên, nên chỉ có thể kêu là xã, nhưng tên trấn Lâm Sơn đã vang ra bên ngoài, dân chúng theo thói quen kêu là trấn Lâm Sơn chứ không chịu đổi lại.

Năm nay cuộc họp toàn huyện về kinh tế vừa mở, trấn Lâm Sơn lại là thứ hạng thứ nhất … đếm ngược, câu chuyện từ xã lên thành thị trấn coi như là vô vọng.

– Ông Bằng, tôi suy tính, chúng ta cũng không thể tiếp tục để trấn Lâm Sơn như vầy, nếu cứ tiếp tục hai người chúng ta thật sự sẽ chết già ở trấn Lâm Sơn không ngóc đầu nổi rồi!

– Tôi cũng không có cách nào khác, dù sao tình huống nơi này chính là như vậy, tái phát triển để có thể phát triển làm sao được, nếu không có tài nguyên, muốn kêu gọi đầu tư ai dám vào đầu tư.

– Vậy cũng không thể tiếp tục như thế này, ông là chủ tịch xã, chủ quản chính là kinh tế, xã chúng ta không phát triển đi lên, tôi cũng có trách nhiệm liên quan, nhưng chủ yếu trách nhiệm chính vẫn là ông chịu.

Điền Gia Lượng trong lòng không thoải mái, cho nên nói chuyện có chút gắt gỏng.



– Ý ông là sao ? Bộ tôi chẳng lẽ không muốn xã mình phát triển kinh tế lên, ông Lượng, nếu ông muốn có thể phát triển kinh tế của xã trong hoàn cảnh này, ông cũng là người ở trấn Lâm Sơn, ông nói tôi nghe một chút, ông đã làm được gì, mà nói tôi, ông dựa vào cái gì nói tôi?

Khấu Đại Bằng không chút nào yếu thế.

Hai người ở trong phòng làm việc to tiếng với nhau, trở lại trong văn phòng, Khấu Đại Bằng đùng đùng đi đến ngồi trên sofa, thở hổn hển dáng điệu như là con gà trống mới vừa đá xong.

– Chú, ai chọc giận chú vậy, để đứa cháu này thay chú cho hắn một bài học.

– Biến, cậu tới đây làm gì, kiếm nơi nào mát mẻ thì đến đó chơi đi!

Khấu Đại Bằng vừa thấy là Đinh Nhị Cẩu ngó dáo dác vào trong, cả người giận không chỗ phát tiết, nên trút lên người hắn.

– Chú … giận quá tổn thương tim đó, tôi đến là báo cho chú một tin tốt nha, chuyện đó đã giải quyết xong rồi.

– Chuyện gì?

Khấu Đại Bằng bực mình nói.Đinh Nhị Cẩu quay đầu nhìn trước sau, sau đó đóng cửa lại, đến gần Khấu Đại Bằng nói nhỏ:

– Chú, sao chú mau quên quá như vậy, chuyện của chị Ngạc Như.

– Hả…? Giải quyết xong?

– Vâng, xong rồi! Bất quá tôi còn có một tin tức tốt nữa, muốn nói cho chú biết, chú mà nghe xong nhất định rất vui mừng.

– Chuyện gì?

– Chuyện về bí thư Điền Gia Lượng đấy, chú có muốn nghe hay không?

Làm người ai cũng có tham vọng, trước kia Đinh Nhị Cẩu chỉ muốn tìm một chỗ kiếm miếng cơm ăn qua ngày là mừng rồi, từ lúc ông Long đưa tới một trăm vạn đồng, nội tâm của hắn bắt đầu đã thay đổi xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, bởi vì hắn trước sau gì cũng quên không được cái ngày rời khỏi thôn Bàng Tử Dục, vào cái buổi sáng sớm đứng trên chân núi la lên câu nói: hắn muốn tương lai cuộc sống sau này sẽ đứng lên trên mọi người trong thôn…

Hắn không nghĩ nữa Dương Phụng Tê là ai, hắn ngỡ rằng sẽ quên người phụ nữ này này, tuy rằng hắn luôn luôn ở trong lòng như đem người phụ nữ này làm tình nhân trong mộng, hắn có thể không cần cô còn trinh trắng, hắn cũng không cần cô đã có con, nhưng hiện tại hắn lại phát hiện là mình không quên được cô, hắn không thể không suy nghĩ đến, tuy rằng hắn không có biểu hiện ra ngoài! Nhưng khi nghĩ đến ông Long với cặp mắt lạnh lùng, hắn nhịn không được rùng mình ớn lạnh.

Có tiền cũng không nhất định có địa vị, đây là Trung Quốc mấy ngàn năm nay sự thật, từ cổ đại, thương nhân có tiền, nhưng là địa vị lại so ra kém nhất còn thua cả người làm nông, tuy rằng hiện tại Trung Quốc có rất nhiều phú ông, giàu có! Tiền của bọn họ rất nhiều, nhưng sẽ không biết một ngày nào đó tiền tài trước mặt đều đã bị lột sạch không còn một đồng, cho nên có tiền nhiều cũng không phải là có sức mạnh. Với số tiền này, hắn sẽ khởi đầu bằng bậc thang bước đầu tiên lên trời cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook