Kiều

Chương 39:

Samson

16/01/2024

– Nhị Cẩu, nghe nói cậu ở thôn Lô Gia Lĩnh thắng được vợ, khi nào thì cô ấy về nhà chồng vậy, cho biết để anh em cùng chia vui nhé!

Vương Hổ Nha cùng là đội viên liên phòng trêu nói.

– Đúng vậy, Nhị Cẩu, em trai mau mang vợ đến đây, trước để mọi người biết mặt, sau đó mọi người sẽ thay phiên nhau trực ở thôn Lô Gia Lĩnh giùm cho cậu.

Trương Cường cũng tới nhào vô giúp vui.

– Ai chà, chớ nói nhảm nữa, tôi tại đây, trịnh trọng thanh minh, đây là lời đồn đại, chắc chắn là lời đồn, xem ra là công việc của tôi gần đây không tệ, nên có người muốn bôi xấu tôi, còn nữa, mấy người các ngươi, bình thường trưởng đồn huấn luyện giáo dục, dạy bảo như nào, mà làm cán bộ quốc gia, lại tin lời đồn nhảm, bịa đặt, mọi người xem lại mình một chút, công tác tư tưởng như thế nào, tôi thật sự thay Trưởng đồn cảm thấy đau lòng nha.

Đinh Nhị Cẩu nói một cách đỉnh đạc đàng hoàng, chính nghĩa oai phong vô cùng!!!

– Thật không, cậu đang thay tôi đau lòng, cút mau đến phòng tôi, có chuyện, tôi muốn hỏi cậu

Đinh Nhị Cẩu vừa nói mới dứt lời, chợt nghe từ phía sau lưng tiếng của Hoắc Lữ Mậu.

– Trời ơi! Trưởng đồn, tôi đang muốn chạy đến gặp ông báo tình hình công tác đây!

– Tốt, đến phòng tôi báo cáo lại xem, nghe nói là có mặt cậu ở thôn Lô Gia Lĩnh, nơi đó thái bình hơn!!!

Hoắc Lữ Mậu châm chọc nói.

– Ha ha, chủ yếu vẫn là nhờ oai phong của Trưởng đồn, không ai dám sinh sự.

Đóng cửa lại, nói tôi nghe đi, chuyện đánh bài cược vợ với Vương Lão Hổ là chuyện gì đã xảy ra?

– Ai nói đấy, tôi không có đánh bài nha.

Đinh Nhị Cẩu có đánh chết cũng không chịu nhận là mình đánh bài.

– Ai nói cậu cũng không cần biết, đừng hỏi nữa, tôi hỏi cậu, có hay không chuyện lấy danh nghĩa cảnh sát ở bên ngoài đi đánh bạc

– Không có!

– Lặp lại lần nữa, có hay không?

– Không có, tuyệt đối không có, nếu có việc đánh bài này, trưởng đồn, ông lập tức cho tôi nghỉ việc đi!

– Hừ, tôi tin rằng cho vàng, cậu cũng không dám, bất quá chuyện này lời đồn đãi xôn xao truyền đi khắp nơi, cậu nghỉ xem, nếu muốn êm chuyện này, thì phải làm sao?

– Trưởng đồn, tôi có một cách, ông rút tôi về lại trên trấn, tôi cũng tránh mặt không ở tại đồn cảnh sát, có ai khác tới tìm quấy nhiễu, ông cứ nói, thằng này là đội viên liên phòng tạm thời đấy, đã khai trừ rồi, có gì cũng bớt được việc.

– Ê nhóc! Có phải là đang chơi xỏ tôi, trưởng đồn Hoắc Lữ Mậu, mà phải đem lính của mình giấu diếm với người khác chuyện này hay sao?



– Không dám, vừa rồi tôi nói bậy, tại vì tôi thấy cũng chưa làm cảnh sát chính thức nên tính như thế cũng không sao!

– Thôi được rồi, cậu cũng đừng đi thôn Lô Gia Lĩnh nữa, trước tránh giông bão đã, qua một thời gian rồi tính sau!

– Tốt lắm, dù sao ở thôn, cái giường cũng sụp gãy rồi!

– Cậu ….nói cái gì?

– Không có nói gì, tôi nói không đi cũng tốt, thời gian này nghỉ ngơi một chút, khoảng thời gian vừa rồi cũng rất mệt mỏi!

– Được rồi, cậu đi ra ngoài trước đi, tôi sắp xếp người khác đến thôn Lô Gia Lĩnh thay thế cậu!

Từ văn phòng Hoắc Lữ Mậu đi ra, đúng lúc thì thấy Điền Ngạc Như đứng ở đàng xa ngay cửa chính của đại sảnh, hắn định cúi đầu đầu lách thân đi qua, nhưng Điền Ngạc Như cố tình không cho hắn đi.

– Nhị Cẩu, lại đây, chị có chút việc tìm cậu!

Điền Ngạc Như mặc bộ cảnh phục, đầu nội nón kepi cảnh sát, tư thế hiên ngang oai hùng, trách không được lúc trước Khấu Đại Bằng si mê đeo đuổi cô.

– Chị Ngạc Như, chuyện gì vậy, tôi còn phải đợi Trưởng đồn chỉ thị đó.

Ý của hắn đang nhắc nhở Điền Ngạc Như, đừng có loạn, coi chừng, chồng chị đang ở trong văn phòng.

– Cũng không có chuyện gì, chị tối nay về thăm nhà mẹ ruột, cậu ở nửa đường đi chờ chị, nếu cậu dám không đến, cẩn thận chị làm thịt cậu!

Điền Ngạc Như giống như là một con hồ ly tinh, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Đinh Nhị Cẩu, đúng vậy, hắn rõ ràng thấy được Điền Ngạc Như liếm môi một cái, với dáng vẻ cực kỳ quyến rủ không khác con hồ ly tinh.

Nhận được lời mời một cách ép buộc, Đinh Nhị Cẩu há hốc mồm trợn mắt đứng ngây người, không có bất cứ phản ứng gì, hắn không muốn đi, nhưng lại không dám, bởi vì từ cái buổi sáng sớm mơ hồ được Điền Ngạc Như dụ dỗ biến thành đàn ông, hắn cứ có cảm giác mình bị Điền Ngạc Như tóm bắt được nhược điểm, giống như đang bị xỏ mũi dắt đi, dù là chơi được cô ấy, nhưng trong lòng một chút ưu thế cũng không thấy, do đó, hắn hiện giờ đang cảm thấy vô cùng bất an.

Hắn dự định, đi thì đi, đêm nay nhất định phải nói mọi chuyện rỏ ràng với Điền Ngạc Như, chuyện vào buổi sáng với Điền Ngạc Như không phải là hắn cố ý, cứ xem như là ai cũng có nhược điểm, cho nên coi như là huề nhau đi.

– Trưởng đồn, đêm nay tôi xin nghỉ, về thăm nhà một chút.

Đinh Nhị Cẩu đi về phía văn phòng Hoắc Lữ Mậu xin phép.

– Cũng được, trở về nhà đi, những ngày qua cậu cũng cực khổ, đêm nay tôi đi thôn Lô Gia Lĩnh, chị cậu vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói muốn về thăm nhà mẹ ruột, ở nhà cũng chỉ có một mình, cho nên tôi sẽ đi thôn Lô Gia Lĩnh.

Hoắc Lữ Mậu bất đắc dĩ nói.

– Trưởng đồn, sao ông không đi cùng với chị Ngạc Như về thăm nhà.

– Haha, cha mẹ cô ấy không ưa tôi, cho nên tôi không muốn gặp mặt, lại mang phiền phức.

– Ừ vậy thôi, cám ơn trưởng đồn nhiều, sáng mai tôi quay trở lại. Thôn Lô Gia Lĩnh ngày kia là tuyển cử rồi, hy vọng cũng sẽ không gặp chuyện gì bất trắc.



– Đến lúc đó, cậu cùng với tôi đi chung.

Hoắc Lữ Mậu vẫy vẫy tay đuổi Đinh Nhị Cẩu đi ra.

Một điểm cuối cùng lo lắng của hắn là Hoắc Lữ Mậu có đi cùng với Điền Ngạc Như không có xảy ra, thì ra Hoắc Lữ Mậu muốn đi thôn Lô Gia Lĩnh, cũng nhận thấy rằng Hoắc Lữ Mậu đối với người nhà Điền Ngạc Như mối quan hệ cũng không tốt lắm.

Buổi chiều rất sớm Đinh Nhị Cẩu đã đi, hắn biết, Điền Ngạc Như bình thường đều là chạy xe máy đi làm, nhà của mẹ cô là hướng ngược lại với thôn Lô Gia Lĩnh, nhưng lại cùng hướng với thôn Bàng Tử Dục.

Nơi này địa hình thuộc loại đồi với núi, vừa đi không bao xa hắn đến một ngọn đồi không cao lắm, bầu trời xanh thẳm trong veo, có vài người mặc đồ rằn ri, mang vác các loại dụng cụ thăm dò địa chất, thỉnh thoảng dừng lại lấy mẫu, rồi nhắm hướng xuống phía dưới đào móc, điều này khiến cho Đinh Nhị Cẩu chú ý, thời gian còn sớm chắc Điền Ngạc Như chưa đến, cho nên hắn âm thầm theo dõi mấy người lạ này từ phía sau, xem họ đang làm gì, hắn cũng không có nghe nói nơi này, có cổ mộ, bất quá xem qua dáng điệu giống như là như là đi đào trộm mộ.

– Này, mấy anh đang làm gì?

Đinh Nhị Cẩu lấy can đảm, dù sao hiện tại cũng là ban ngày, đánh không lại bọn họ thì cùng lắm bỏ chạy là xong, xem trước một chút họ đang làm gì.

– Mấy anh có nghe không, đang làm gì vậy?

Đinh Nhị Cẩu bước lên cổ họng hô to, nhưng không có ai quan tâm đến hắn.

– Chú mày đến đây la lối gì vậy? Để ý đến chúng ta làm gì?

– Tôi là cảnh sát đang đi tuần tra, nếu các người không nói là đang làm gì rõ ràng, tôi lập tức báo về đồn cảnh sát, có tin hay không?

Đinh Nhị Cẩu móc điện thoại di động ra, dáng vẻ rất là chính nghĩa uy phong.

– Ai dà, hiểu lầm, đồng chí cảnh sát, chúng tôi là đội thăm dò địa chất đấy, đang tìm quặng, Tiểu Vương, lấy giấy chứng nhận cho anh ta nhìn xem.

Một người có vẻ hơi lớn tuổi, nói với người bên cạnh.

Đinh Nhị Cẩu bán tín bán nghi nhìn giấy chứng nhận, còn có cả thư giới thiệu, với con dấu đỏ thẩm, thật đúng là đoàn địa chất đang tìm quặng.

– Nơi này có thể có quặng gì, than đá hay là sắt, thiếc?

– Đất hiếm (rare-earth).

Tiểu Vương thuận miệng trả lời.

– Tiểu Vương, cậu nói nhăng cuội gì đấy, nhanh làm việc của mình đi, đến tối làm chưa xong thì không kịp quay về.

Người có vẻ hơi lớn tuổi mắng Tiểu Vương, xem ra là không muốn Tiểu Vương đem chuyện này nói cho Đinh Nhị Cẩu biết.

Đất hiếm (rare-earth), loại đất hiếm này Đinh Nhị Cẩu đã nghe nói qua, Đinh Nhị Cẩu tuy rằng lưu manh, nhưng thằng này có một chỗ tốt lớn nhất chính là ham học hỏi, trước kia lúc còn ở nhà, mỗi khi trời tối thường nghe tin tức qua radio, sau này đến đồn cảnh sát, lúc có thời gian rãnh cũng hay lên mạng xem nhiều loại tin tức khắp nơi.

Cũng chính là nhờ vào lúc đó, hắn biết đất hiếm (rare-earth) là dùng làm gì, hắn đặc biệt chú ý là vì đất hiếm (rare-earth) mà Trung Quốc với nhiều quốc gia trên thế giới mâu thuẫn, hiện tại Trung Quốc đã hạn chế xuất khẩu đất hiếm (rare-earth) rồi, điều này khiến cho trên thế giới rất nhiều quốc gia bất mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook