Chương 62:
Samson
16/01/2024
– Ơ..ơ, là chú…!
Ngẩng đầu lên Đinh Nhị Cẩu muốn chạy, thì thấy được đến gần là ông Long.
– Haha, thằng nhóc, tại sao lại gây chuyện ở đây! Những người này là ai, bộ cậu thiếu người ta tiền phải không?
– Thiếu bọn họ tiền? Ha ha, làm gì có, là bọn hắn thiếu cháu tiền, tổng cộng thiếu cháu là hai mươi lăm vạn, bọn họ đây là lũ người làm ăn phi pháp, không chịu trả tiền còn định giết người diệt khẩu!
Đinh Nhị Cẩu nghe ông Long nói như thế, nên trả đũa ngược lại.
– Lão già, ông là ai, cút sang một bên, đừng xen vào việc của người khác, coi chừng bị đánh chung luôn đấy!
Vương Đại Bưu hung hãn nói, nhất là khi nghe Đinh Nhị Cẩu nói hắn nợ tiền, phổi của hắn quả thực muốn chọc giận nổ tung.
– Ha ha, tôi ghét nhất là người ta kêu là lão già, nhóc, cậu đi trước đến đằng chiếc xe đi, cô chủ đang đợi cậu, mấy tên cắc ké không biết tôn kính người già này, để tôi cho bọn họ một bài học mới biết được lễ phép!
Ông Long nói xong, đã lộ ra gương mặt sát khí.
– Được rồi! Chú cẩn thận một chút, bọn chó con có vũ khí đấy!
Đinh Nhị Cẩu thản nhiên phất tay, lướt qua vài người rời khỏi vòng vây, mà mấy tên này nhìn đến ông Long đột nhiên xuất hiện, không hiểu làm sao lại để cho Đinh Nhị Cẩu ly khai.
– À quên! Bọn họ thiếu cậu bao nhiêu tiền?
Ông Long đúng là phối hợp rất tốt.
– Hai mươi lăm vạn, đừng quên để cho bọn họ làm giấy nợ, số tiền này để cho chú mua rượu uống!
– Đinh Nhị Cẩu hướng chiếc Mercedes đi đến, hắn thật sự là rất muốn nhìn thấy Dương Phụng Tê, tuy rằng hắn biết mình đời này là không có khả năng cùng với Dương Phụng Tê có được kết thúc đẹp, bởi vì cô là chim phượng hoàng, một con chim phượng hoàng đã sống lại.
– Xin chào cô, không nghĩ tới đời này còn có thể nhìn thấy cô!
Đinh Nhị Cẩu mở cửa xe, không có vào, thấy được người đàn bà kia không cùng đẳng cấp với mình, làm cho hắn có cảm giác không thể chạm vào được Dương Phụng Tê.
– Cảnh sát Đinh, cậu mạnh khỏe chứ! Vào đây ngồi đi!
Dương Phụng Tê nhoẻn miệng cười, phong thái cao quý của cô làm cho Đinh Nhị Cẩu ngẩn ngơ, Dương Phụng Tê hơi khom người ra, đưa ra bàn tay vô cùng mịn màng.
– Cô cũng khỏe chứ!
Đinh Nhị Cẩu hơi cúi đầu, vươn tay chạm nhẹ vào tay Dương Phụng Tê một chút liền buông lỏng ra.
– Cảnh sát Đinh, tại sao cậu lại ở đây?
Dương Phụng Tê trong lòng thầm nghĩ, chắc là hắn được mình cho một trăm vạn, nên đến tỉnh thành tiêu xài tiền, rốt cuộc dù sao hắn vẫn còn là người trẻ tuổi, trong mắt chỉ có ham chơi, cô nghĩ về Đinh Nhị Cẩu như vậy, nhưng cô quên mất chính nàng cũng chưa bao lớn, chính là hơn một năm cô bị giam hãm trong cuộc sống, đã khiến cô quên mất mình số tuổi thật sự, lúc ấy có đôi khi cô thật sự cứ nghĩ cuộc đời cô coi như là xong, chính là người đàn ông trước mắt này, đã cho cô sinh mệnh lần thứ hai.
– Tôi có hai người thân bị bỏng khá nặng, bây giờ đang điều trị ở bệnh viện tỉnh, tôi ở đây thăm vài ngày!
Đinh Nhị Cẩu giải thích.
– À..có sao không?
– Đã ổn định, nhưng phải cần một thời gian mới hồi phục được! Còn cô tại sao đến đây?
Đinh Nhị Cẩu hỏi dò.
– Không sao cả, chỉ là có dịp, nên ghé qua đây chơi mà thôi!
Dương Phụng Tê nói.
Đinh Nhị Cẩu không tin là cô đến đây chơi, tỉnh Giang Đô này là nơi xuất phát chuyện đau thương của cô, khi cô ấy cho mình nhiều tiền như vậy, cũng hiểu được là muốn mình kín miệng, Dương Phụng Tê không muốn để cho chuyện của cô truyền bá ra ngoài, cho nên lần này cô xuất hiện ở tỉnh Giang Đô nhất định là có việc quan trọng.
– Cô Phụng Nê, nếu không có chuyện gì, tôi đi về trước, bệnh nhân đang cần tôi chiếu cố!
– Được rồi! Cảnh sát Đinh, buổi tối có rảnh không, tôi mời cậu bữa cơm?
Dương Phụng Tê hỏi dò.
– Vâng, được rồi, điện thoại của tôi vẫn là số cũ, cô Phụng Nê cứ đến đâu thì gọi điện thoại cho tôi là được, tự tôi đi đến!
– Khỏi cần, tôi đang ở một nơi rất tốt, chú Long sẽ tới đón cậu!
Dương Phụng Tê thản nhiên nói.
Đinh Nhị Cẩu không nói gì thêm, đóng cửa xe rồi rời đi, xa xa ông Long không biết dùng thủ đoạn gì, đã đánh mấy tên côn đồ đều ngã xuống đất, Vương Đại Bưu thì đang quỳ rạp trên mặt đất viết cái gì đó, Đinh Nhị Cẩu cười nhẹ, người của Dương Phụng Tê khó mà dây vào, hắn tự nhủ mình giữ khoãng cách xa với cô thì tốt hơn, hiện tại, giờ thì không dám có chút tâm tư ngấp nghé Dương Phụng Tê rồi.
Hắn giờ đã là một đàn ông, không phải như ngày trước còn là một thiếu niên mới lớn, đàn ông thì rất rõ ràng mình muốn cái gì, có thể thực hiện được hay không? Còn thiếu niên thì chỉ biết mình muốn cái gì, và không cần quan tâm cân nhắc đến mục tiêu là có thể đạt được hay là không được!
Đinh Nhị Cẩu có thể từ chối lời mời của Dương Phụng Tê, nhưng lòng hiếu kỳ khiến cho hắn không nghi ngờ chút nào, tiếp nhận lời mời của Dương Phụng Tê, lúc này, hắn đang đứng ở trên bậc thang cửa lớn của bệnh viện, nhìn phía xa kia chiếc Mercedes chậm rãi chạy đến.
– Tôi Không nghĩ tới, cậu thật là dám nhận lời mời?
Ngồi vào sau xe, trên mặt của ông Long không biểu lộ ra điều gì.
– Chú Long, đây là ý gì, chẳng lẽ chú sẽ giết cháu?
– Tôi không có giết cậu, tôi giết khá nhiều người, nhưng duy nhất không giết một người như cậu!
– Vậy thì cháu an tâm rồi! Nhưng mà chú Long, tại sao vậy, cháu không đủ tư cách để chú giết sao?
– Bởi vì bản thân cậu đang mơ mộng hảo huyền, tôi không thích giết một kẻ ngu!
– Ý chú nói gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu sợ hãi hỏi.
– Nhóc, cậu có biết cô chủ của tôi là thân phận gì không?
– Này chú, thật đúng là cháu không rõ ràng lắm, xin chú nói rỏ hơn!
– Tôi không muốn nói, cũng không phải là trách nhiệm của tôi, bất quá tôi có một lời khuyên, không biết cậu có muốn nghe không?
– Chú Long, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng là đã biết nhau, cháu thuộc hàng con cháu, có chuyện gì không phải, chú cứ nói cho cháu biết, cháu sẽ coi như là nghe ông nội của mình dạy dỗ!
– Ha ha, xem cậu kìa, còn có chút thông minh lanh lợi, nhưng tôi cũng không dám nhận đứa cháu nội như cậu!
– Không sao cả, dù sao khi thấy chú, cháu thấy kẻ nào chạm đến chú cũng đều đáng thương hại!
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Mặc kệ cậu có tin hay không, nhưng tốt nhất là cách xa cô chủ một chút, đối với cậu mới có lợi!
– Cháu hiểu, chỉ gặp mặt lần này, về sau sẽ là đường ai nấy đi!
Đinh Nhị Cẩu không chút do dự nói.
– Tốt lắm! Vậy cậu cũng thức thời, đây là tưởng thưởng cho cậu, bất quá, cậu phải tự mình đi lấy!
Ông Long vừa lái xe, vừa lấy ra từ trong túi, một tờ giấy đưa cho Đinh Nhị Cẩu ngồi phía sau.
– Đây là cái gì?
– Chính mình xem thì biết!
Ông Long không nhắc lại.
Đinh Nhị Cẩu có chút nghi hoặc, chẳng lẽ lại cho mình một tờ chi phiếu, nhưng vừa mở ra xem, không khỏi cười lăn lộn, đó là Vương Đại Bưu viết giấy nợ tiền!
“ Nay mượn Đinh Trường Sinh năm mươi vạn dùng cho việc chi tiêu, trong một tuần sẽ thanh toán trả lại, nếu không làm theo cam kết, dựa theo mỗi ngày trả thêm 10% tiền lãi. Ký tên Vương Đại Bưu “
– Chú Long, cháu chỉ là đùa một chút thôi, Vương Đại Bưu tên côn đồ cắc ké này làm sao có nhiều tiền như vậy được?
– Cậu chưa biết, Vương Đại Bưu không có tiền, nhưng cha hắn lại có tiền, tôi lần này đi với cô chủ đến tỉnh Giang Đô, chính là tìm đến chổ bọn họ đầu tư đấy, cậu có thể thử đi lấy tiền, nhưng tốt nhất hãy suy nghĩ kỹ, số mạng có được tiền, nhưng có thể mất mạng cũng vì xài tiền!
– Ai da, vậy hay là chú Long lấy đi, tôi cho chú hết, hiện tại tôi không thiếu tiền, cũng không cần phải lấy thêm số tiền này làm gì!
– Thật sự? Nhưng là trên giấy viết tên của cậu mà?
– Cái này dễ thôi, cháu viết giấy ủy quyền thì xong rồi!
– Tốt, nhóc cũng có hiểu về pháp luật, có đi học sao?
– Biết một chút, tốt nghiệp trung học, chỉ là không thi đại học mà thôi!
– Cậu còn trẻ tuổi, học thêm chút này nọ để biết thêm cũng tốt!
Ông Long cười nói, nhưng lúc này Đinh Nhị Cẩu không cười được, thiếu điều hơi mếu, bởi vì hắn nhìn thấy xe đã ra khỏi nội ô thành phố Giang Đô, đang hướng về phía ngọn núi chạy, trong lòng của hắn không tránh khỏi thấp thỏm, sắc mặt có chút tái nhợt.
– Chú Long, chúng ta đi nơi nào vậy?
– Cậu sợ, hiện giờ thì đã muộn rồi!
Ông Long đắc ý, vừa rồi thằng nhóc này dáng điệu không sợ trời, không sợ đất, phỏng chừng giờ này muốn tè ra quần.
Chiếc Mercedes xoay quanh trên đường lớn ở trong núi, tuy rằng không biết đây là nơi nào, nhưng là phong cảnh ngoài cửa kính thật là không tệ.
– Đây là phía tây thành phố Giang Đô tiếp giáp với núi Phượng Hoàng Sơn, chúng ta đi đến sơn trang Cúc Hoa, yên tâm, nếu tôi muốn giết cậu, thì không cần phải lái xe, hao xăng đem cậu kéo tới nơi này, tại trong toilet ở thành phố, đã có thể giải quyết cậu, còn làm cho cảnh sát nhìn không ra là cậu bị giết nữa kìa!
– Ý của chú Long là làm cho cháu như là ở trong toilet tự sát?
– Ừ! Có dạng người chết như thế, ở trong toilet tự sát có cái gì không tốt, ít nhất còn có người phát hiện ra cậu, nếu chết ở ngoài nơi hoang dã, không có dấu vết người qua lại, chỉ sợ cậu hoá thạch cũng không có người phát hiện ra!
– Chú Long, xem ra chú rất lợi hại, nếu không, chú thu cháu làm đệ tử đi!
Ngẩng đầu lên Đinh Nhị Cẩu muốn chạy, thì thấy được đến gần là ông Long.
– Haha, thằng nhóc, tại sao lại gây chuyện ở đây! Những người này là ai, bộ cậu thiếu người ta tiền phải không?
– Thiếu bọn họ tiền? Ha ha, làm gì có, là bọn hắn thiếu cháu tiền, tổng cộng thiếu cháu là hai mươi lăm vạn, bọn họ đây là lũ người làm ăn phi pháp, không chịu trả tiền còn định giết người diệt khẩu!
Đinh Nhị Cẩu nghe ông Long nói như thế, nên trả đũa ngược lại.
– Lão già, ông là ai, cút sang một bên, đừng xen vào việc của người khác, coi chừng bị đánh chung luôn đấy!
Vương Đại Bưu hung hãn nói, nhất là khi nghe Đinh Nhị Cẩu nói hắn nợ tiền, phổi của hắn quả thực muốn chọc giận nổ tung.
– Ha ha, tôi ghét nhất là người ta kêu là lão già, nhóc, cậu đi trước đến đằng chiếc xe đi, cô chủ đang đợi cậu, mấy tên cắc ké không biết tôn kính người già này, để tôi cho bọn họ một bài học mới biết được lễ phép!
Ông Long nói xong, đã lộ ra gương mặt sát khí.
– Được rồi! Chú cẩn thận một chút, bọn chó con có vũ khí đấy!
Đinh Nhị Cẩu thản nhiên phất tay, lướt qua vài người rời khỏi vòng vây, mà mấy tên này nhìn đến ông Long đột nhiên xuất hiện, không hiểu làm sao lại để cho Đinh Nhị Cẩu ly khai.
– À quên! Bọn họ thiếu cậu bao nhiêu tiền?
Ông Long đúng là phối hợp rất tốt.
– Hai mươi lăm vạn, đừng quên để cho bọn họ làm giấy nợ, số tiền này để cho chú mua rượu uống!
– Đinh Nhị Cẩu hướng chiếc Mercedes đi đến, hắn thật sự là rất muốn nhìn thấy Dương Phụng Tê, tuy rằng hắn biết mình đời này là không có khả năng cùng với Dương Phụng Tê có được kết thúc đẹp, bởi vì cô là chim phượng hoàng, một con chim phượng hoàng đã sống lại.
– Xin chào cô, không nghĩ tới đời này còn có thể nhìn thấy cô!
Đinh Nhị Cẩu mở cửa xe, không có vào, thấy được người đàn bà kia không cùng đẳng cấp với mình, làm cho hắn có cảm giác không thể chạm vào được Dương Phụng Tê.
– Cảnh sát Đinh, cậu mạnh khỏe chứ! Vào đây ngồi đi!
Dương Phụng Tê nhoẻn miệng cười, phong thái cao quý của cô làm cho Đinh Nhị Cẩu ngẩn ngơ, Dương Phụng Tê hơi khom người ra, đưa ra bàn tay vô cùng mịn màng.
– Cô cũng khỏe chứ!
Đinh Nhị Cẩu hơi cúi đầu, vươn tay chạm nhẹ vào tay Dương Phụng Tê một chút liền buông lỏng ra.
– Cảnh sát Đinh, tại sao cậu lại ở đây?
Dương Phụng Tê trong lòng thầm nghĩ, chắc là hắn được mình cho một trăm vạn, nên đến tỉnh thành tiêu xài tiền, rốt cuộc dù sao hắn vẫn còn là người trẻ tuổi, trong mắt chỉ có ham chơi, cô nghĩ về Đinh Nhị Cẩu như vậy, nhưng cô quên mất chính nàng cũng chưa bao lớn, chính là hơn một năm cô bị giam hãm trong cuộc sống, đã khiến cô quên mất mình số tuổi thật sự, lúc ấy có đôi khi cô thật sự cứ nghĩ cuộc đời cô coi như là xong, chính là người đàn ông trước mắt này, đã cho cô sinh mệnh lần thứ hai.
– Tôi có hai người thân bị bỏng khá nặng, bây giờ đang điều trị ở bệnh viện tỉnh, tôi ở đây thăm vài ngày!
Đinh Nhị Cẩu giải thích.
– À..có sao không?
– Đã ổn định, nhưng phải cần một thời gian mới hồi phục được! Còn cô tại sao đến đây?
Đinh Nhị Cẩu hỏi dò.
– Không sao cả, chỉ là có dịp, nên ghé qua đây chơi mà thôi!
Dương Phụng Tê nói.
Đinh Nhị Cẩu không tin là cô đến đây chơi, tỉnh Giang Đô này là nơi xuất phát chuyện đau thương của cô, khi cô ấy cho mình nhiều tiền như vậy, cũng hiểu được là muốn mình kín miệng, Dương Phụng Tê không muốn để cho chuyện của cô truyền bá ra ngoài, cho nên lần này cô xuất hiện ở tỉnh Giang Đô nhất định là có việc quan trọng.
– Cô Phụng Nê, nếu không có chuyện gì, tôi đi về trước, bệnh nhân đang cần tôi chiếu cố!
– Được rồi! Cảnh sát Đinh, buổi tối có rảnh không, tôi mời cậu bữa cơm?
Dương Phụng Tê hỏi dò.
– Vâng, được rồi, điện thoại của tôi vẫn là số cũ, cô Phụng Nê cứ đến đâu thì gọi điện thoại cho tôi là được, tự tôi đi đến!
– Khỏi cần, tôi đang ở một nơi rất tốt, chú Long sẽ tới đón cậu!
Dương Phụng Tê thản nhiên nói.
Đinh Nhị Cẩu không nói gì thêm, đóng cửa xe rồi rời đi, xa xa ông Long không biết dùng thủ đoạn gì, đã đánh mấy tên côn đồ đều ngã xuống đất, Vương Đại Bưu thì đang quỳ rạp trên mặt đất viết cái gì đó, Đinh Nhị Cẩu cười nhẹ, người của Dương Phụng Tê khó mà dây vào, hắn tự nhủ mình giữ khoãng cách xa với cô thì tốt hơn, hiện tại, giờ thì không dám có chút tâm tư ngấp nghé Dương Phụng Tê rồi.
Hắn giờ đã là một đàn ông, không phải như ngày trước còn là một thiếu niên mới lớn, đàn ông thì rất rõ ràng mình muốn cái gì, có thể thực hiện được hay không? Còn thiếu niên thì chỉ biết mình muốn cái gì, và không cần quan tâm cân nhắc đến mục tiêu là có thể đạt được hay là không được!
Đinh Nhị Cẩu có thể từ chối lời mời của Dương Phụng Tê, nhưng lòng hiếu kỳ khiến cho hắn không nghi ngờ chút nào, tiếp nhận lời mời của Dương Phụng Tê, lúc này, hắn đang đứng ở trên bậc thang cửa lớn của bệnh viện, nhìn phía xa kia chiếc Mercedes chậm rãi chạy đến.
– Tôi Không nghĩ tới, cậu thật là dám nhận lời mời?
Ngồi vào sau xe, trên mặt của ông Long không biểu lộ ra điều gì.
– Chú Long, đây là ý gì, chẳng lẽ chú sẽ giết cháu?
– Tôi không có giết cậu, tôi giết khá nhiều người, nhưng duy nhất không giết một người như cậu!
– Vậy thì cháu an tâm rồi! Nhưng mà chú Long, tại sao vậy, cháu không đủ tư cách để chú giết sao?
– Bởi vì bản thân cậu đang mơ mộng hảo huyền, tôi không thích giết một kẻ ngu!
– Ý chú nói gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu sợ hãi hỏi.
– Nhóc, cậu có biết cô chủ của tôi là thân phận gì không?
– Này chú, thật đúng là cháu không rõ ràng lắm, xin chú nói rỏ hơn!
– Tôi không muốn nói, cũng không phải là trách nhiệm của tôi, bất quá tôi có một lời khuyên, không biết cậu có muốn nghe không?
– Chú Long, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng là đã biết nhau, cháu thuộc hàng con cháu, có chuyện gì không phải, chú cứ nói cho cháu biết, cháu sẽ coi như là nghe ông nội của mình dạy dỗ!
– Ha ha, xem cậu kìa, còn có chút thông minh lanh lợi, nhưng tôi cũng không dám nhận đứa cháu nội như cậu!
– Không sao cả, dù sao khi thấy chú, cháu thấy kẻ nào chạm đến chú cũng đều đáng thương hại!
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Mặc kệ cậu có tin hay không, nhưng tốt nhất là cách xa cô chủ một chút, đối với cậu mới có lợi!
– Cháu hiểu, chỉ gặp mặt lần này, về sau sẽ là đường ai nấy đi!
Đinh Nhị Cẩu không chút do dự nói.
– Tốt lắm! Vậy cậu cũng thức thời, đây là tưởng thưởng cho cậu, bất quá, cậu phải tự mình đi lấy!
Ông Long vừa lái xe, vừa lấy ra từ trong túi, một tờ giấy đưa cho Đinh Nhị Cẩu ngồi phía sau.
– Đây là cái gì?
– Chính mình xem thì biết!
Ông Long không nhắc lại.
Đinh Nhị Cẩu có chút nghi hoặc, chẳng lẽ lại cho mình một tờ chi phiếu, nhưng vừa mở ra xem, không khỏi cười lăn lộn, đó là Vương Đại Bưu viết giấy nợ tiền!
“ Nay mượn Đinh Trường Sinh năm mươi vạn dùng cho việc chi tiêu, trong một tuần sẽ thanh toán trả lại, nếu không làm theo cam kết, dựa theo mỗi ngày trả thêm 10% tiền lãi. Ký tên Vương Đại Bưu “
– Chú Long, cháu chỉ là đùa một chút thôi, Vương Đại Bưu tên côn đồ cắc ké này làm sao có nhiều tiền như vậy được?
– Cậu chưa biết, Vương Đại Bưu không có tiền, nhưng cha hắn lại có tiền, tôi lần này đi với cô chủ đến tỉnh Giang Đô, chính là tìm đến chổ bọn họ đầu tư đấy, cậu có thể thử đi lấy tiền, nhưng tốt nhất hãy suy nghĩ kỹ, số mạng có được tiền, nhưng có thể mất mạng cũng vì xài tiền!
– Ai da, vậy hay là chú Long lấy đi, tôi cho chú hết, hiện tại tôi không thiếu tiền, cũng không cần phải lấy thêm số tiền này làm gì!
– Thật sự? Nhưng là trên giấy viết tên của cậu mà?
– Cái này dễ thôi, cháu viết giấy ủy quyền thì xong rồi!
– Tốt, nhóc cũng có hiểu về pháp luật, có đi học sao?
– Biết một chút, tốt nghiệp trung học, chỉ là không thi đại học mà thôi!
– Cậu còn trẻ tuổi, học thêm chút này nọ để biết thêm cũng tốt!
Ông Long cười nói, nhưng lúc này Đinh Nhị Cẩu không cười được, thiếu điều hơi mếu, bởi vì hắn nhìn thấy xe đã ra khỏi nội ô thành phố Giang Đô, đang hướng về phía ngọn núi chạy, trong lòng của hắn không tránh khỏi thấp thỏm, sắc mặt có chút tái nhợt.
– Chú Long, chúng ta đi nơi nào vậy?
– Cậu sợ, hiện giờ thì đã muộn rồi!
Ông Long đắc ý, vừa rồi thằng nhóc này dáng điệu không sợ trời, không sợ đất, phỏng chừng giờ này muốn tè ra quần.
Chiếc Mercedes xoay quanh trên đường lớn ở trong núi, tuy rằng không biết đây là nơi nào, nhưng là phong cảnh ngoài cửa kính thật là không tệ.
– Đây là phía tây thành phố Giang Đô tiếp giáp với núi Phượng Hoàng Sơn, chúng ta đi đến sơn trang Cúc Hoa, yên tâm, nếu tôi muốn giết cậu, thì không cần phải lái xe, hao xăng đem cậu kéo tới nơi này, tại trong toilet ở thành phố, đã có thể giải quyết cậu, còn làm cho cảnh sát nhìn không ra là cậu bị giết nữa kìa!
– Ý của chú Long là làm cho cháu như là ở trong toilet tự sát?
– Ừ! Có dạng người chết như thế, ở trong toilet tự sát có cái gì không tốt, ít nhất còn có người phát hiện ra cậu, nếu chết ở ngoài nơi hoang dã, không có dấu vết người qua lại, chỉ sợ cậu hoá thạch cũng không có người phát hiện ra!
– Chú Long, xem ra chú rất lợi hại, nếu không, chú thu cháu làm đệ tử đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.