Kiều

Chương 75:

Samson

16/01/2024

Phía sau không ai chú ý đến Đinh Nhị Cẩu, hắn đoạt được súng trong tay Lưu Hắc Tử, dùng bá súng đập vào đầu Lưu Hắc Tử liên tiếp, khiến đầu Lưu Hắc Tử đầy máu, nhìn thấy La Tử Hàm đang ngồi xổm chăm chú trói lại ba tên thủ hạ Lưu Hắc Tử, hắn lặng lẽ liếc nhìn, La Tử Hàm không có chú ý tới cái váy vung lên quá bắp đùi, hướng ngồi của cô lại về phía đối diện với hắn, màu trắng vớ chân ở gốc đường viền ren hoa, cùng da thịt trắng nõn tập trung cùng một chỗ càng làm gợi cảm chọc người, bộ phận sinh dục bao chặt lấy một đám màu đen hơi mờ trong quần lót tơ dệt màu trắng mỏng, âm hộ trướng phình đầy đặn lờ mờ có thể thấy được, mấy sợi lông đen thật dài trên âm hộ từ trong hai bên mép quần lót lọt ra bên ngoài, có vẻ vô cùng hấp dẫn dâm uế.

Đinh Nhị Cẩu không dám nhìn lâu, vươn chân dùng sức đạp thêm vài cái ngay trên hạ bộ của Lưu Hắc Tử, làm hắn đau đến mức cuộn tròn lăn lộn dưới đất.

– Đinh Nhị Cẩu, cậu không sao chứ?

Hoắc Lữ Mậu cùng mấy cảnh sát ập vào, Trương Cường trong đồn cảnh sát cũng đều chạy tới.

– Trưởng đồn, nếu ông đến trễ một chút, phỏng chừng tôi biến thành liệt sĩ rồi!

– Người này là ai?

Hoắc Lữ Mậu chỉ vào Lưu Hắc Tử đầu đầy máu hỏi.

– Thằng này là Lưu Hắc Tử nổi danh đại ca xã hội ở thành phố Ôn Châu, hôm nay tới đây là muốn giết cô dâu với chú rễ, mới vừa rồi còn đem cha mẹ của cô dâu trói lại, hắn sử dụng súng ống phi pháp, với sự gắng sức của tôi mới đoạt được, đây là súng của hắn, bị kẹt đạn rồi, bằng không chúng tôi xong đời hết rồi!

– Thằng nhóc này, vì sao trước không ổn định dụ dỗ hắn, chờ chúng ta tới rồi tính, này nếu xảy ra án mạng thì biết làm sao bây giờ?

– Tôi cũng muốn như vậy, nhưng thằng này rất vội vả không chịu, tôi cũng không muốn động đậy, cứ làm cái bia cho hắn, tốt xấu gì tôi là cảnh sát nhân dân, vì nhân dân quần chúng mà phục vụ, nhưng lúc nguy hiểm mọi người, tôi buộc lòng phải ra tay, đúng không trưởng đồn, tôi hành động lần này không có sai à!

Đinh Nhị Cẩu cứ lải nhải nói.

– Tốt lắm.. tốt lắm, không có việc gì là tốt rồi, đem thằng này trước đưa đến bệnh viện băng bó cấp cứu, tôi sẽ báo cáo về cảnh sát huyện.



Hoắc Lữ Mậu phất tay, nhằm ngăn cản lại Đinh Nhị Cẩu đang thao thao bất tuyệt làm ông ta nhức đầu quá.

– Trưởng đồn, tôi không đứng dậy nổi, cái chân này không nghe theo lời sai khiến thế nào!

Lần này Đinh Nhị Cẩu thật là không giả bộ, mọi chuyện đã qua, giờ hắn mới phát hiện mình vừa rồi cũng căng thẳng sợ quá mức, nên thân thể giờ như mềm nhũn ra, nhìn đến Đinh Nhị Cẩu tình hình như thế, Hoắc Lữ Mậu cũng không tiện nói cái gì nữa mà cùng Trương Cường kéo nhau đi đến trên xe.

Dọc trên đường đi Hoắc Lữ Mậu sắc mặt âm trầm, tại chính khu vực mình quản lý, lại xuất hiện chuyện đấu súng này, ở đây trãi qua vài thập niên không có xảy ra chuyện như vậy đấy, buồn cười khó xử nhất nhất là, tay không khống chế bắt được tên đai ca xã hội đen cầm súng còn là tên nhóc chưa phải là cảnh sát chính thức, hắn chỉ là một tên đội viên liên phòng, nếu hướng về cấp trên báo cáo công trạng thì làm như thế nào báo cáo đây?

– Ông Bình, việc này ông nói nên báo cáo sao bây giờ?

– Thì cứ theo tình hình thực tế báo cáo, chuyện này quá lớn, hơn nữa quá nhiều người biết, không bưng bít được đâu?

Chính trị viên Trần Bình hình như là không có hiểu được ý nghĩ của Hoắc Lữ Mậu nên trả lời như vậy.

Hoắc Lữ Mậu lông mày nhíu lại với nhau, báo cáo thực ư? Báo cáo sơ qua, thì cũng không tốt, đây chính là một chiến công đứng đầu, tay không đoạt súng, cứu vãn vài nhân mạng, lại giải cứu hai con tin, đây là bao nhiêu công lao, nếu thượng cấp cho phép tuyên truyền rộng ra, thì đến ngày mồng một tháng năm nhận được huy hiệu vinh danh là chắc chắn hoặc là cả nước noi gương anh hùng cái gì đó, nếu bỏ qua cũng thât đáng tiếc!.

– Còn có việc này?

Trong văn phòng Trưởng công an huyện, Hoắc Lữ Mậu lo lắng đứng ở trước bàn làm việc hình trứng của Trưởng công an, mồ hôi trán tươm ra, ông đang báo cáo câu chuyện về Đinh Nhị Cẩu, thật ra thì ông vốn có ý muốn là tại đồn cảnh sát tìm một nhân viên cảnh sát chính thức thế vào vị trí Đinh Nhị Cẩu, nhưng chính trị viên Trần Bình không đồng ý, cho rằng làm như vậy phiêu lưu quá lớn, nếu đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu cấp trên muốn tuyên truyền nhân vật điển hình, nhất định là cùng với những người bị hại tiến hành phỏng vấn, lỡ lộ ra người mạo danh thế thân, như vậy thì phải sắp xếp toàn bộ những người bị hại cũng là những người mạo danh thì mới ổn! Nhưng nếu một khi bị vạch trần sự thật, hậu quả có thể thấy, đến lúc đó bôi đen chẳng những là đồn cảnh sát trấn Lâm Sơn, còn có toàn bộ huyện Hải Dương, thậm chí là ngay cả hệ thống công an thành phố Bạch Sơn cũng bị ảnh hưởng.

– Đúng vậy, việc này chắc phải để cho Đinh Nhị Cẩu lập công rồi, hơn nữa hắn quả thật biểu hiện không tệ, nếu không tuyên truyền một chút, cũng đáng tiếc!



Hoắc Lữ Mậu giọng nói trầm nhẹ.

– Tên bị bắt được, tên gọi Lưu Hắc Tử gì đấy, nếu bị khởi tố lời, sẽ có bao nhiêu tội danh có thể chứng thực?

– Có thể xác định những tội danh:

1/ Lưu giữ súng ống phi pháp!

2/ Cố ý giết người chưa thành!

3/ Tổ chức băng nhóm xã hội đen bắt cóc người!

Đại khái chỉ những thứ này là đủ rồi!

– Ừ! Đây là một đại án, nếu chừng đó tội danh nếu có thể chứng minh, đủ hắn ngồi ở trong tù cả đời rồi, như vậy đi, ông đi về trước, tôi và chỉnh ủy thương lượng một chút !

– Vâng! Cám ơn thủ trưởng, hẹn gặp lại!

Hoắc Lữ Mậu đứng nghiêm một cái, hành lễ xong, xoay người rời đi.

Trong nhà Trần Nhị Đản, cô dâu sớm cởi bỏ áo cưới, thay vào một cái áo bông màu đỏ, với cái váy ngắn cùng màu, vì là ngày đám cưới nên màu đỏ là chủ đạo! Càng giúp cô toát ra thêm hương vị của người đàn bà có chồng, Đinh Nhị Cẩu ngồi tựa nghiêng người một bên trên chiếc bàn, trong tay bóp mấy hạt đậu lạc, thỉnh thoảng nhét vào miệng miếng, nhưng ánh mắt giống như kẻ gian cứ nhìn về phía trên người một cô gái ngồi đối diện.

Thời tiết còn chưa rét tới mức mặc áo bông, nhưng cô gái này đang mặc bộ áo lông màu trắng, tóc thắt bím đuôi ngựa, dùng một sợi dây thun đơn giản cột lên mái tóc, lộ ra gương mặt non nớt trắng tinh trơn bóng, bên dưới là cái váy jean, như khoe trọn chiều cao đôi chân dài thanh mảnh, trên chân một đôi giầy thể thao, bên trong màu trắng đôi vớ khiến cho người ta mơ màng vô hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook