Kim Bài Điềm Thê: Tổng Tài Sủng Hôn Trọn Đời Trọn Kiếp
Chương 36: Chưa Từng Ăn Thịt Lợn Cũng Đã Từng Thấy Lợn Chạy Rồi 2
Vân Khởi Mặc Ly
28/02/2021
Nhìn thấy mặt Tô Bắc biến sắc, Tôn Tịnh Di mỉm cười khéo léo mở lời:
“Bắc Bắc, Con vẫn chưa gặp Tây Tây đúng chứ, lần trước con kết hôn với Lộ Nam, Tây Tây bị bệnh nên không ở nhà. Đây là em gái Lộ Nam, tên là Lộ Tây Tây.”
Nói rồi, bà quay qua nhìn Lộ Tây Tây.
“Tây Tây, đây là chị dâu của con!”
Tô Bắc còn chưa kịp chào hỏi, Lộ Tây Tây đã giành nói rồi.
Giọng của cô đặc biệt rất êm tai, nghe cứ như tiếng suối chảy trên núi, nhẹ nhàng thấm vào lòng người, khiến người nghe cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
“Em chào chị dâu, em là Lộ Tây Tây, sau này chị gọi em là Tây Tây là được rồi.”
Tô Bắc mau chóng nhắc nhở bản thân bật chế độ diễn xuất.
Cô mỉm cười nhìn Lộ Tây Tây.
“Tây Tây, chào em, lần đầu gặp mặt nhưng chị chưa chuẩn bị quà gì cho em, em thích gì cứ nói với chị, lần sau về chị mua cho em.”
Lộ Tây Tây lắc đầu.
“Tấm lòng của chị dâu em xin nhận, nhưng Tây Tây cũng không thiếu gì!”
Tô Bắc cười gượng, cười càng ngày càng thích thú.
Nhưng mà cô chỉ là đang diễn kịch.
“Chị biết ngay Tây Tây sẽ ngại mà nói không cần mà, sau này thấy thứ gì hợp với em, chị sẽ mua tặng em sau vậy, Tây Tây xinh đẹp như vậy, sao lại không chăm chút chứ!”
Tô Bắc nói dứt câu liền không kìm được mà thầm nghĩ: Thật khó muốn chết, từ trước tới giờ cô chưa từng phải nói những lời nói phát ớn đến như vậy.
Đây có thể xem như một ngoại lệ.
Lộ Tây Tây thật thà nói:
“Chị dâu nghĩ nhiều rồi, không phải Tây Tây ngại, chúng ta đều là người một nhà mà, nhưng mà vẫn phải cảm ơn chị dâu khen ngợi.”
Tô Bắc nhếch miệng cười gượng gạo.
Ngoại trừ cười ra thì cô không biết mình phải làm gì nữa.”
Nói thật lòng, cô thực sự không nói tiếp được nữa.
Cô càng không giỏi gợi chủ đề nên chỉ đành trơ mắt ngồi nhìn thôi.
Hết cách rồi, ai bảo Lộ Nam không lo chứ!
Tô Bắc nghĩ rằng tình cảnh này sẽ tiếp tục như vậy.
Thế nhưng, cô không ngờ bà nội mở lời rồi.
Mục Niệm Ảnh dửng dưng nhìn Tô Bắc.
“Tô Bắc... đúng chứ?”
Tô Bắc gật đầu, trong lòng cô có chút khó chịu.
Lại còn “Tô Bắc…đúng chứ?”
Cô không tin một bà lão minh mẫn như vậy mà lại không nhớ nổi tên cô.
Đây rõ ràng là cố ý làm khó cô mà!
Cô chẳng sợ.
Tô Bắc chợt nhìn về phía bếp. Tô Bắc giống như một chú gà chọi, càng chiến càng hăng.
Tô Bắc nở nụ cười ngọt ngào như thể có thể sắp chảy thành mật vậy.
Dù sao chị đây cũng lăn lội ở showbiz rồi!
Những chuyện như vậy, cô tuy chưa trải qua nhưng cũng mắt thấy tai nghe nhiều rồi.
Diễn thôi mà, ai sợ ai chứ!
“Đúng rồi nội, cháu là Tô Bắc, bà cứ gọi cháu là Tiểu Bắc là được.”
Lời mình nói ra mà Tô Bắc cũng thấy buồn nôn.
Cô tự nói với bản thân: “Còn chưa ăn cơm mà, tuyệt đối đừng có nôn.”
Mục Niệm Ảnh cười lạnh nói:
“Bình thường cô cũng làm như vậy để dụ dỗ Tiểu Nam à, khiến thằng bé nhiều ngày như vậy cũng không về nhà?”
Tô Bắc nghe vậy liền thấy ấm ức trong lòng.
Cái gì mà dụ dỗ Lộ Nam, nếu bà ấy mà Lộ Nam thì Tô Bắc còn lâu mới thảo mai như thế.
Cô cứ cho anh ta một trận là xong.
Cô cũng xem như hiểu ra, bà già này tối nay tìm cô đến rõ ràng là muốn kiếm chuyện.
Nếu đã như vậy, cô chơi với bà là được, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi.
Cô làm bộ lấy tay che miệng cười.
“Nội à, bà nói gì vậy, cháu với Lộ Nam làm vợ chồng, sao lại nói dụ dỗ, nghiêm trọng như vậy.”
Cách trả lời khéo léo của Tô Bắc nhẹ nhàng phủ nhận lời của Mục Niệm Ảnh.
Mục Niệm Ảnh lập tức khó chịu ra mặt.
Khuôn mặt bà trở nên vô cùng sắc lạnh.
“Sao hả, cô là vợ của cháu trai tôi mà tôi còn chẳng nói nổi cô, cô chẳng những không nhắc nó về nhà nhiều hơn mà lại xúi giục nó ở riêng. Cô như vậy là có ý đồ gì.
Tô Bắc thật oan uổng.
Cô thực sự cảm thấy mình quá bất hạnh.
Đúng là cô thích ở riêng, nhưng Lộ Nam muốn về nhà hay không thì cô làm sao quyết định được.
Cô liền tỏ có chút ấm ức và phẫn nộ.
“Bà nội, bà nói gì vậy, cháu làm sao dám có suy nghĩ như vậy chứ, chẳng qua do Lộ Nam thực sự bận làm việc, bà xem Lộ Nam là người có chủ kiến như vậy, làm sao dễ dàng bị một đứa con gái như cháu xúi bậy được chứ! Bà nghĩ nhiều quá rồi!”
Lời lẽ của Tô Bắc hết sức thấu tình đạt lý, khiến cho người ta nghĩ rằng nếu còn nghi ngờ cô ấy thì thật đúng là đáng trách.
Mục Niệm Ảnh cố nén nỗi giận trong lòng.
Bà vẫn thấy cô cháu dâu này không thuận mắt.
Nếu không phải Tây Tây đột ngột bị bệnh mà sinh thần bát tự của con gái nhà họ Tô lại rất hợp.
Thì con gái nhà họ Tô làm gì có cửa mà bước vào nhà họ Lộ.
Nghĩ tới đây, bà liền nén lại sự bực tức.
Chỉ có điều, những lời bà vừa nói khi nãy lại bị Tô Bắc phản bác một cách chẳng ra đâu với đâu.
Hơn nữa theo lời Tô Bắc vừa nói, nếu bây giờ bà nói rằng Lộ Nam thực sự bị Tô Bắc xúi giục.
Thì chẳng khác nào bảo Lộ Nam là người không có chủ kiến.
Cháu của bà còn lâu mới là thứ vô dụng như vậy!
Xem ra đạo hạnh của con hồ ly này thật không nông cạn tí nào!
Nghĩ tới đây, trong lòng bà chợt nảy lên một ý tưởng.
Sắc mặt bà đột nhiên thay đổi 180 độ.
Trong nháy mắt, Mục Niệm Ảnh liền làm bộ mặt hiền từ, bà cười nói:
“Tô Bắc, sau khi kết hôn hai đứa đã về lại mặt chưa?”
“Bắc Bắc, Con vẫn chưa gặp Tây Tây đúng chứ, lần trước con kết hôn với Lộ Nam, Tây Tây bị bệnh nên không ở nhà. Đây là em gái Lộ Nam, tên là Lộ Tây Tây.”
Nói rồi, bà quay qua nhìn Lộ Tây Tây.
“Tây Tây, đây là chị dâu của con!”
Tô Bắc còn chưa kịp chào hỏi, Lộ Tây Tây đã giành nói rồi.
Giọng của cô đặc biệt rất êm tai, nghe cứ như tiếng suối chảy trên núi, nhẹ nhàng thấm vào lòng người, khiến người nghe cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
“Em chào chị dâu, em là Lộ Tây Tây, sau này chị gọi em là Tây Tây là được rồi.”
Tô Bắc mau chóng nhắc nhở bản thân bật chế độ diễn xuất.
Cô mỉm cười nhìn Lộ Tây Tây.
“Tây Tây, chào em, lần đầu gặp mặt nhưng chị chưa chuẩn bị quà gì cho em, em thích gì cứ nói với chị, lần sau về chị mua cho em.”
Lộ Tây Tây lắc đầu.
“Tấm lòng của chị dâu em xin nhận, nhưng Tây Tây cũng không thiếu gì!”
Tô Bắc cười gượng, cười càng ngày càng thích thú.
Nhưng mà cô chỉ là đang diễn kịch.
“Chị biết ngay Tây Tây sẽ ngại mà nói không cần mà, sau này thấy thứ gì hợp với em, chị sẽ mua tặng em sau vậy, Tây Tây xinh đẹp như vậy, sao lại không chăm chút chứ!”
Tô Bắc nói dứt câu liền không kìm được mà thầm nghĩ: Thật khó muốn chết, từ trước tới giờ cô chưa từng phải nói những lời nói phát ớn đến như vậy.
Đây có thể xem như một ngoại lệ.
Lộ Tây Tây thật thà nói:
“Chị dâu nghĩ nhiều rồi, không phải Tây Tây ngại, chúng ta đều là người một nhà mà, nhưng mà vẫn phải cảm ơn chị dâu khen ngợi.”
Tô Bắc nhếch miệng cười gượng gạo.
Ngoại trừ cười ra thì cô không biết mình phải làm gì nữa.”
Nói thật lòng, cô thực sự không nói tiếp được nữa.
Cô càng không giỏi gợi chủ đề nên chỉ đành trơ mắt ngồi nhìn thôi.
Hết cách rồi, ai bảo Lộ Nam không lo chứ!
Tô Bắc nghĩ rằng tình cảnh này sẽ tiếp tục như vậy.
Thế nhưng, cô không ngờ bà nội mở lời rồi.
Mục Niệm Ảnh dửng dưng nhìn Tô Bắc.
“Tô Bắc... đúng chứ?”
Tô Bắc gật đầu, trong lòng cô có chút khó chịu.
Lại còn “Tô Bắc…đúng chứ?”
Cô không tin một bà lão minh mẫn như vậy mà lại không nhớ nổi tên cô.
Đây rõ ràng là cố ý làm khó cô mà!
Cô chẳng sợ.
Tô Bắc chợt nhìn về phía bếp. Tô Bắc giống như một chú gà chọi, càng chiến càng hăng.
Tô Bắc nở nụ cười ngọt ngào như thể có thể sắp chảy thành mật vậy.
Dù sao chị đây cũng lăn lội ở showbiz rồi!
Những chuyện như vậy, cô tuy chưa trải qua nhưng cũng mắt thấy tai nghe nhiều rồi.
Diễn thôi mà, ai sợ ai chứ!
“Đúng rồi nội, cháu là Tô Bắc, bà cứ gọi cháu là Tiểu Bắc là được.”
Lời mình nói ra mà Tô Bắc cũng thấy buồn nôn.
Cô tự nói với bản thân: “Còn chưa ăn cơm mà, tuyệt đối đừng có nôn.”
Mục Niệm Ảnh cười lạnh nói:
“Bình thường cô cũng làm như vậy để dụ dỗ Tiểu Nam à, khiến thằng bé nhiều ngày như vậy cũng không về nhà?”
Tô Bắc nghe vậy liền thấy ấm ức trong lòng.
Cái gì mà dụ dỗ Lộ Nam, nếu bà ấy mà Lộ Nam thì Tô Bắc còn lâu mới thảo mai như thế.
Cô cứ cho anh ta một trận là xong.
Cô cũng xem như hiểu ra, bà già này tối nay tìm cô đến rõ ràng là muốn kiếm chuyện.
Nếu đã như vậy, cô chơi với bà là được, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi.
Cô làm bộ lấy tay che miệng cười.
“Nội à, bà nói gì vậy, cháu với Lộ Nam làm vợ chồng, sao lại nói dụ dỗ, nghiêm trọng như vậy.”
Cách trả lời khéo léo của Tô Bắc nhẹ nhàng phủ nhận lời của Mục Niệm Ảnh.
Mục Niệm Ảnh lập tức khó chịu ra mặt.
Khuôn mặt bà trở nên vô cùng sắc lạnh.
“Sao hả, cô là vợ của cháu trai tôi mà tôi còn chẳng nói nổi cô, cô chẳng những không nhắc nó về nhà nhiều hơn mà lại xúi giục nó ở riêng. Cô như vậy là có ý đồ gì.
Tô Bắc thật oan uổng.
Cô thực sự cảm thấy mình quá bất hạnh.
Đúng là cô thích ở riêng, nhưng Lộ Nam muốn về nhà hay không thì cô làm sao quyết định được.
Cô liền tỏ có chút ấm ức và phẫn nộ.
“Bà nội, bà nói gì vậy, cháu làm sao dám có suy nghĩ như vậy chứ, chẳng qua do Lộ Nam thực sự bận làm việc, bà xem Lộ Nam là người có chủ kiến như vậy, làm sao dễ dàng bị một đứa con gái như cháu xúi bậy được chứ! Bà nghĩ nhiều quá rồi!”
Lời lẽ của Tô Bắc hết sức thấu tình đạt lý, khiến cho người ta nghĩ rằng nếu còn nghi ngờ cô ấy thì thật đúng là đáng trách.
Mục Niệm Ảnh cố nén nỗi giận trong lòng.
Bà vẫn thấy cô cháu dâu này không thuận mắt.
Nếu không phải Tây Tây đột ngột bị bệnh mà sinh thần bát tự của con gái nhà họ Tô lại rất hợp.
Thì con gái nhà họ Tô làm gì có cửa mà bước vào nhà họ Lộ.
Nghĩ tới đây, bà liền nén lại sự bực tức.
Chỉ có điều, những lời bà vừa nói khi nãy lại bị Tô Bắc phản bác một cách chẳng ra đâu với đâu.
Hơn nữa theo lời Tô Bắc vừa nói, nếu bây giờ bà nói rằng Lộ Nam thực sự bị Tô Bắc xúi giục.
Thì chẳng khác nào bảo Lộ Nam là người không có chủ kiến.
Cháu của bà còn lâu mới là thứ vô dụng như vậy!
Xem ra đạo hạnh của con hồ ly này thật không nông cạn tí nào!
Nghĩ tới đây, trong lòng bà chợt nảy lên một ý tưởng.
Sắc mặt bà đột nhiên thay đổi 180 độ.
Trong nháy mắt, Mục Niệm Ảnh liền làm bộ mặt hiền từ, bà cười nói:
“Tô Bắc, sau khi kết hôn hai đứa đã về lại mặt chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.