Kim Bài Điềm Thê: Tổng Tài Sủng Hôn Trọn Đời Trọn Kiếp
Chương 43: Tô Bắc Gặp Nạn 1
Vân Khởi Mặc Ly
23/04/2021
Mọi người thấy Cố Thắng Trạch đi theo Tô Bắc ra ngoài thì đều cười mờ ám. Đạo diễn Tôn cười lớn: “Tôi thấy cậu Cố có hứng thú với Anne lắm đấy, vậy thì tại sao chúng ta lại không chiều lòng người ta chứ!”
“Đúng đấy, đúng đấy, tôi thấy được!” Một đám người hùa theo lời của ông ta.
Đạo diễn Tôn cười cực kỳ hèn hạ, ông ta lấy từ trong túi áo ra một gói thuốc màu trắng, lấy một viên trong đó ra. Dưới cái nhìn chằm chằm của đám đông, ông ta nhẹ nhàng thả vào cốc nước của Tô Bắc. Tiếp đó, ông ta ngẩng đầu lên nhìn mọi người: “Mọi người nhìn thấy gì không?”
“Ha ha… chúng tôi chẳng nhìn thấy gì cả, đạo diễn Tôn vừa làm gì ư?”
“Đâu có đâu có, chẳng phải đạo diễn Tôn đang nói chuyện với chúng ta hay sao?”
“Ha ha ha…” Một đám người cùng nhau cười lớn.
Tô Bắc vào nhà vệ sinh, cô mở vòi nước rồi đưa tay móc họng.
Nôn xong, cô dừng nước lạnh rửa mặt mới cảm thấy bản thân thoải mái hơn được một chút.
Vừa ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông xuất hiện trong gương. Chẳng phải là tên cậu Cố đó sao?
Nghe đạo diễn Tôn nói hình như hắn ta tên là Cố Thắng Trạch.
Tô Bắc lập tức nâng cao cảnh giác. Sao hắn lại ở trong nhà vệ sinh nữ, cái thứ biến thái này!
Tô Bắc quay phắt người lại, cô nhìn Cố Thắng Trạch với vẻ cảnh giác rồi không chút khách sáo: “Anh Cố, đây là nhà vệ sinh nữ, có phải anh đi nhầm không?”
Khóe miệng của Cố Thắng Trạch nhếch lên một nụ cười gian xảo rồi như có như không cười với Tô Bắc: “Anne, thị lực hai mắt của tôi vẫn rất tốt, chưa đến mức nhìn nhà vệ sinh nữ thành nhà vệ sinh nam đâu!”
Tô Bắc hơi tức giận, cô trừng mắt với Cố Thắng Trạch: “Nếu anh đã không đi nhầm vậy anh vào nhà vệ sinh nữ làm gì?”
Cố Thắng Trạch trả lời rất hùng hồn: “Đương nhiên là vào tìm em rồi! Em xinh đẹp như thế, nhỡ đâu biến mất trong nhà vệ sinh thì phải làm sao?”
Tô Bắc suýt nôn.
Còn biến mất trong nhà vệ sinh nữa, người đàn ông này đừng tự tìm cái cớ đường hoàng cho hành vi hèn hạ của mình được không vậy, thật khiến người ta buồn nôn mà.
Tô Bắc cười lạnh, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nói như vậy thì tôi phải cảm ơn anh Cố đây rồi!”
Cố Thắng Trạch cười mờ ám, hắn lại gần Tô Bắc: “Cũng không đến mức ấy, bởi dù sao, mọi người đều có trách nhiệm bảo vệ người đẹp mà!”
Tô Bắc không muốn đôi co với hắn ở đây nữa.
Cô cầm túi xách của mình trên bệ rửa tay lên rồi đi thẳng ra ngoài.
Cố Thắng Trạch ở phía sau gọi: “Ôi chao, người đẹp, chờ tôi với!”
tn nghe thấy giọng nói của anh ta thì cảm thấy rùng mình buồn nôn, cô bước nhanh hơn về phía phòng bao.
Tô Bắc vừa vào phòng ngồi xuống, Cố Thắng Trạch cũng đi vào.
Thấy hai người một trước một sau đi vào, đám người trong phòng đều cười mờ ám.
Tô Bắc cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Cô cảm thấy nhân lúc bản thân còn tỉnh táo thì phải rời khỏi đây ngay, không thể tiếp tục ở đây thêm được nữa, nếu không cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo đâu.
Tô Bắc nâng ly rượu ở trước mặt mình lên rồi nhanh chóng lên tiếng: “Tôi mời mọi người một ly trước, tôi còn có việc, uống hết ly này tôi xin phép đi trước, xin cạn ly trước.”
Tô Bắc không cho bất cứ ai cơ hội được nói mà trực tiếp uống hết ly rượu.
Đạo diễn Tôn thấy Tô Bắc vội vàng như thé thì trong lòng hơi king ngạc. Chẳng lẽ ở bên ngoài, cậu Cố đã thật sự làm khiến Anne không vui ư?
Ông ta nghĩ nghĩ rồi cầm ly nước vừa mới bỏ thuốc lên cười đầy thâm ý: “Anne à, uống chút nước cho tỉnh táo đi đã, cổ họng cũng dễ chịu hơn!”
Tô Bắc nhìn ông ta bằng ánh mắt nghi ngờ, cảm thấy có lẽ ông ta cũng không xấu xa, hơn nữa do ban nãy uống quá nhiều, cổ họng cô cũng có phần bỏng rát.
Cô nhận ly nước rồi nhàn nhạt nói một câu: “Cảm ơn!”
Tô Bắc uống xong ly nước, quay người muốn rời đi thì bị đạo diễn Tôn giữ chặt lại. Tô Bắc hơi tức giận, cô quay phắt người lại: “đạo diễn Tôn, ông thấy đấy,m rượu của ông tôi uống rồi, nước cũng đã uống rồi, hôm nay tôi đã cho ông đủ thể diện rồi. Hiện giờ tôi thật sự có việc, phải đi ngay lập tức, ông buông tôi ra!”
Cố Thắng Trạch trầm mặt ngồi ở đó. Từ khi Tô Bắc trốn tránh hắn cứ như tránh tà, vừa vào lại vội vã rời đi như thế, trong lòng hắn đã cực kỳ không vui rồi.
Những người xung quanh thấy hắn không vui cũng không dám lớn tiếng nói chuyện nữa.
Chỉ có một mình đạo diễn Tôn vẫn ra sức khuyên nhủ ngăn cản Tô Bắc.
Đột nhiên, Cố Thắng Trạch hất hết rượu trên bàn xuống dất. Hắn âm trầm lên tiếng: “Mẹ nó chứ! Đã nể mặt lại còn làm kiêu!”
Hắn nhìn thẳng vào Tô Bắc: “Anne, cô thật sự cho rằng bản thân ra gì lắm à, cũng chỉ là một con quản lý rẻ rách mà thôi! Ông đây cho cô thể diện rồi mà cô còn không biết tốt xấu như thế, hôm nay ông đây phải chơi cô ở đây, để tôi xem có ai dám nói nửa chữ không!”
Tất cả mọi người đều im thin thít, ngay cả đạo diễn Tôn cũng ngồi xuống rồi.
Tô Bắc đứng thẳng người ở đó, cả đời này của cô chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã nào như thế. Cô túm lấy túi xách muốn ra ngoài.
Cố Thắng Trạch nổi giận đùng đùng đứng dậy, bước nhanh đến chặn trước cửa phòng rồi nói với Tô Bắc: “Đi đi, tôi xem hôm nay cô có thể đi đâu, chẳng lẽ cô còn có thể độn thổ được chắc!”
Tô Bắc sững người, không ngờ ở thành phố Nam Hi này cũng có nhưng hành vi hung hăng, ngang ngược như thế này nữa. Mặc dù cô đã sớm biết giới giải trí trong nước không hề dễ lăn lộn như cô tưởng nhưng cô hoàn toàn không ngờ lại có những chuyện đen tối như thế này.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng không chút sợ hãi: “Anh Cố, xem ra hôm nay anh thật sự muốn làm khó tôi rồi?”
Cố Thắng Trạch cười lạnh: “Đâu có, chẳng qua tôi chỉ muốn chơi một trò chơi với người đẹp mà thôi!”
Nói rồi hắn ra hiệu bằng mắt cho hai người đang ngồi trước cửa phòng. Bọn họ lập tức đứng lên chặn đứng cửa phòng lại.
Cố Thắng Trạch bước từng bước về phía Tô Bắc. Ánh mắt hắn nhìn Tô Bắc giống như thợ săn nhìn con mồi khiến Tô Bắc cảm thấy rất không thoải mái.
Dù sao Tô Bắc cũng chỉ là một người phụ nữ, cho dù có bình tĩnh đến mức nào thì cũng khó có thể tránh khỏi hoang mang.
Xem ra tên này muốn sử dụng vũ lực với cô rồi.
Ở đây có bao nhiêu đàn ông như thế mà tất cả đều đứng về phía hắn. Xét về vũ lực, cô không thể nào chiếm ưu thế được. Cho dù hiện giờ hắn thật sự muốn làm gì thì có lẽ tất cả những kẻ đang ở đây đều sẽ đứng về phía hắn thôi.
Tô Bắc nhìn một lượt khắp căn phòng, hình như thật sự không còn cách gì nữa rồi.
Cô nghĩ nghĩ rồi cầm điện thoại lên định gọi 110, cô vừa ấn số 1 thì Cố Thắng Trạch đã nhìn thấy.
Người phụ nữ này đúng là gan to tày trời, vậy mà lại dám báo cảnh sát.
Hắn xông lên giành lấy điện thoại của Tô Bắc rồi ném đi.
Trong lúc hoảng loạn, không ai chú ý đến ngón tay của Tô Bắc trượt qua phím gọi, ngay đến bản thân cô cũng không phát giác ra điều đó.
Khoảnh khắc chiếc điện thoại bay ra, cô cảm thấy bản thân tiêu đời thật rồi.
“Đúng đấy, đúng đấy, tôi thấy được!” Một đám người hùa theo lời của ông ta.
Đạo diễn Tôn cười cực kỳ hèn hạ, ông ta lấy từ trong túi áo ra một gói thuốc màu trắng, lấy một viên trong đó ra. Dưới cái nhìn chằm chằm của đám đông, ông ta nhẹ nhàng thả vào cốc nước của Tô Bắc. Tiếp đó, ông ta ngẩng đầu lên nhìn mọi người: “Mọi người nhìn thấy gì không?”
“Ha ha… chúng tôi chẳng nhìn thấy gì cả, đạo diễn Tôn vừa làm gì ư?”
“Đâu có đâu có, chẳng phải đạo diễn Tôn đang nói chuyện với chúng ta hay sao?”
“Ha ha ha…” Một đám người cùng nhau cười lớn.
Tô Bắc vào nhà vệ sinh, cô mở vòi nước rồi đưa tay móc họng.
Nôn xong, cô dừng nước lạnh rửa mặt mới cảm thấy bản thân thoải mái hơn được một chút.
Vừa ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông xuất hiện trong gương. Chẳng phải là tên cậu Cố đó sao?
Nghe đạo diễn Tôn nói hình như hắn ta tên là Cố Thắng Trạch.
Tô Bắc lập tức nâng cao cảnh giác. Sao hắn lại ở trong nhà vệ sinh nữ, cái thứ biến thái này!
Tô Bắc quay phắt người lại, cô nhìn Cố Thắng Trạch với vẻ cảnh giác rồi không chút khách sáo: “Anh Cố, đây là nhà vệ sinh nữ, có phải anh đi nhầm không?”
Khóe miệng của Cố Thắng Trạch nhếch lên một nụ cười gian xảo rồi như có như không cười với Tô Bắc: “Anne, thị lực hai mắt của tôi vẫn rất tốt, chưa đến mức nhìn nhà vệ sinh nữ thành nhà vệ sinh nam đâu!”
Tô Bắc hơi tức giận, cô trừng mắt với Cố Thắng Trạch: “Nếu anh đã không đi nhầm vậy anh vào nhà vệ sinh nữ làm gì?”
Cố Thắng Trạch trả lời rất hùng hồn: “Đương nhiên là vào tìm em rồi! Em xinh đẹp như thế, nhỡ đâu biến mất trong nhà vệ sinh thì phải làm sao?”
Tô Bắc suýt nôn.
Còn biến mất trong nhà vệ sinh nữa, người đàn ông này đừng tự tìm cái cớ đường hoàng cho hành vi hèn hạ của mình được không vậy, thật khiến người ta buồn nôn mà.
Tô Bắc cười lạnh, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nói như vậy thì tôi phải cảm ơn anh Cố đây rồi!”
Cố Thắng Trạch cười mờ ám, hắn lại gần Tô Bắc: “Cũng không đến mức ấy, bởi dù sao, mọi người đều có trách nhiệm bảo vệ người đẹp mà!”
Tô Bắc không muốn đôi co với hắn ở đây nữa.
Cô cầm túi xách của mình trên bệ rửa tay lên rồi đi thẳng ra ngoài.
Cố Thắng Trạch ở phía sau gọi: “Ôi chao, người đẹp, chờ tôi với!”
tn nghe thấy giọng nói của anh ta thì cảm thấy rùng mình buồn nôn, cô bước nhanh hơn về phía phòng bao.
Tô Bắc vừa vào phòng ngồi xuống, Cố Thắng Trạch cũng đi vào.
Thấy hai người một trước một sau đi vào, đám người trong phòng đều cười mờ ám.
Tô Bắc cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Cô cảm thấy nhân lúc bản thân còn tỉnh táo thì phải rời khỏi đây ngay, không thể tiếp tục ở đây thêm được nữa, nếu không cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo đâu.
Tô Bắc nâng ly rượu ở trước mặt mình lên rồi nhanh chóng lên tiếng: “Tôi mời mọi người một ly trước, tôi còn có việc, uống hết ly này tôi xin phép đi trước, xin cạn ly trước.”
Tô Bắc không cho bất cứ ai cơ hội được nói mà trực tiếp uống hết ly rượu.
Đạo diễn Tôn thấy Tô Bắc vội vàng như thé thì trong lòng hơi king ngạc. Chẳng lẽ ở bên ngoài, cậu Cố đã thật sự làm khiến Anne không vui ư?
Ông ta nghĩ nghĩ rồi cầm ly nước vừa mới bỏ thuốc lên cười đầy thâm ý: “Anne à, uống chút nước cho tỉnh táo đi đã, cổ họng cũng dễ chịu hơn!”
Tô Bắc nhìn ông ta bằng ánh mắt nghi ngờ, cảm thấy có lẽ ông ta cũng không xấu xa, hơn nữa do ban nãy uống quá nhiều, cổ họng cô cũng có phần bỏng rát.
Cô nhận ly nước rồi nhàn nhạt nói một câu: “Cảm ơn!”
Tô Bắc uống xong ly nước, quay người muốn rời đi thì bị đạo diễn Tôn giữ chặt lại. Tô Bắc hơi tức giận, cô quay phắt người lại: “đạo diễn Tôn, ông thấy đấy,m rượu của ông tôi uống rồi, nước cũng đã uống rồi, hôm nay tôi đã cho ông đủ thể diện rồi. Hiện giờ tôi thật sự có việc, phải đi ngay lập tức, ông buông tôi ra!”
Cố Thắng Trạch trầm mặt ngồi ở đó. Từ khi Tô Bắc trốn tránh hắn cứ như tránh tà, vừa vào lại vội vã rời đi như thế, trong lòng hắn đã cực kỳ không vui rồi.
Những người xung quanh thấy hắn không vui cũng không dám lớn tiếng nói chuyện nữa.
Chỉ có một mình đạo diễn Tôn vẫn ra sức khuyên nhủ ngăn cản Tô Bắc.
Đột nhiên, Cố Thắng Trạch hất hết rượu trên bàn xuống dất. Hắn âm trầm lên tiếng: “Mẹ nó chứ! Đã nể mặt lại còn làm kiêu!”
Hắn nhìn thẳng vào Tô Bắc: “Anne, cô thật sự cho rằng bản thân ra gì lắm à, cũng chỉ là một con quản lý rẻ rách mà thôi! Ông đây cho cô thể diện rồi mà cô còn không biết tốt xấu như thế, hôm nay ông đây phải chơi cô ở đây, để tôi xem có ai dám nói nửa chữ không!”
Tất cả mọi người đều im thin thít, ngay cả đạo diễn Tôn cũng ngồi xuống rồi.
Tô Bắc đứng thẳng người ở đó, cả đời này của cô chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã nào như thế. Cô túm lấy túi xách muốn ra ngoài.
Cố Thắng Trạch nổi giận đùng đùng đứng dậy, bước nhanh đến chặn trước cửa phòng rồi nói với Tô Bắc: “Đi đi, tôi xem hôm nay cô có thể đi đâu, chẳng lẽ cô còn có thể độn thổ được chắc!”
Tô Bắc sững người, không ngờ ở thành phố Nam Hi này cũng có nhưng hành vi hung hăng, ngang ngược như thế này nữa. Mặc dù cô đã sớm biết giới giải trí trong nước không hề dễ lăn lộn như cô tưởng nhưng cô hoàn toàn không ngờ lại có những chuyện đen tối như thế này.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng không chút sợ hãi: “Anh Cố, xem ra hôm nay anh thật sự muốn làm khó tôi rồi?”
Cố Thắng Trạch cười lạnh: “Đâu có, chẳng qua tôi chỉ muốn chơi một trò chơi với người đẹp mà thôi!”
Nói rồi hắn ra hiệu bằng mắt cho hai người đang ngồi trước cửa phòng. Bọn họ lập tức đứng lên chặn đứng cửa phòng lại.
Cố Thắng Trạch bước từng bước về phía Tô Bắc. Ánh mắt hắn nhìn Tô Bắc giống như thợ săn nhìn con mồi khiến Tô Bắc cảm thấy rất không thoải mái.
Dù sao Tô Bắc cũng chỉ là một người phụ nữ, cho dù có bình tĩnh đến mức nào thì cũng khó có thể tránh khỏi hoang mang.
Xem ra tên này muốn sử dụng vũ lực với cô rồi.
Ở đây có bao nhiêu đàn ông như thế mà tất cả đều đứng về phía hắn. Xét về vũ lực, cô không thể nào chiếm ưu thế được. Cho dù hiện giờ hắn thật sự muốn làm gì thì có lẽ tất cả những kẻ đang ở đây đều sẽ đứng về phía hắn thôi.
Tô Bắc nhìn một lượt khắp căn phòng, hình như thật sự không còn cách gì nữa rồi.
Cô nghĩ nghĩ rồi cầm điện thoại lên định gọi 110, cô vừa ấn số 1 thì Cố Thắng Trạch đã nhìn thấy.
Người phụ nữ này đúng là gan to tày trời, vậy mà lại dám báo cảnh sát.
Hắn xông lên giành lấy điện thoại của Tô Bắc rồi ném đi.
Trong lúc hoảng loạn, không ai chú ý đến ngón tay của Tô Bắc trượt qua phím gọi, ngay đến bản thân cô cũng không phát giác ra điều đó.
Khoảnh khắc chiếc điện thoại bay ra, cô cảm thấy bản thân tiêu đời thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.