Kim Bài Điềm Thê: Tổng Tài Sủng Hôn Trọn Đời Trọn Kiếp
Chương 27: Tôi Lưu Manh, Tôi Kiêu Hãnh 1
Vân Khởi Mặc Ly
28/02/2021
Tô Bắc cầm điện thoại lên xem, là một số lạ gọi đến.
Có điều, đó là số điện thoại gọi từ thành phố Nam Hi.
Tô Bắc nhếch miệng cười mỉa mai.
Chắc không phải Tô Noãn đã về nhà mách lẻo rồi chứ.
Ông bố, bà mẹ kỳ quái của cô đến hỏi tội cô đây mà!
Tô Bắc thoáng chút nghĩ ngợi, nhưng cuối cùng vẫn nhấc máy.
Tô Bắc, mau về đây !
Tô Bắc liền đưa điện thoại ra khỏi tai một chút.
Coi đó, cô biết ngay mà, dự đoán của mình nhất định không sai!
Không, cái đứa mách lẻo mới giỏi chứ!
Nó vừa mở miệng thì cô đã bị mắng như tát nước vào mặt rồi.
Không chút giận dữ, cô bình thản hỏi:
Xin hỏi, ông là....
Tô Bắc, cái đứa con gái bất hiếu này, đến giọng của bố mà không nhận ra à? Mấy năm nay cô mày dạy dỗ mày ra sao mà giờ đến em gái, mày cũng đánh? Mày còn biết thế nào là gia giáo không?
Tô Bắc hít một hơi thật sâu, cố không bật cười.
Cô cố làm giọng vui vẻ.
Đúng vậy, bố cũng biết đấy, con là đứa không có gia giáo, nhưng bố cũng không thử nghĩ lại xem, một đứa không gia đình như con thì lấy đâu ra gia giáo?
Còn về việc cô con dạy dỗ con thế nào, không cần bố bận tâm, con còn có việc, nên tắt máy đây!
Nói rồi, cô lập tức tắt máy.
cố gắng điều hòa tâm trạng mình bằng cách kìm nén những nỗi uất ức dù rất nhỏ nhoi trong lòng mình.
Có gì phải bất bình cơ chứ! Bọn họ vốn dĩ không phải cha mẹ mày!
Điện thoại vừa reo lên thì Tô Bắc đã thẳng thừng tắt máy.
Tô Bắc xem kịch bản cả buổi sáng, buổi chiều lại đi gặp mấy đạo diễn trong nước.
Trước đây, những nghệ sĩ cô ấy dẫn theo đã từng diễn một vài bộ phim trong nước, vì vậy cô cũng đã quen biết một số đạo diễn nổi tiếng.
Có điều, bây giờ muốn phát triển sự nghiệp trong nước, đầu tiên vẫn nên làm quen thân thiết với họ trước.
Bận cả buổi chiều rồi.
Buổi tối về nhà, cả người Tô Bắc đã mỏi nhừ không còn chút sức lực.
Cứ như được quay lại khoảng thời gian ở Mỹ.
Vì không muốn phụ thuộc vào tiền của cô, Tô Bắc ngày ngày đều liều mạng làm việc tới kiệt sức.
Mỗi lần về nhà đều mệt tới mức ngủ thiếp đi.
Nhưng cô còn có hai đứa con, vì chúng, có khổ nữa cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
Con của cô có cha hay không không quan trọng.
Cô sẽ dành cho chúng tất cả tình yêu mà cô có.
Cô tuyệt đối sẽ không để bi kịch xảy ra với chính mình
một lần nữa lặp lại với con cô.
Tô Bắc đến trước cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Không ngờ rằng, cô vừa quay đi thì cánh cữa đã mở ra rồi.
Tô Bắc có chút ngạc nhiên.
Lộ Nam quay về rồi ư?
Cô đẩy cửa vào thấy cả căn phòng tối đen như mực.
Tô Bắc thoáng chút chán nản.
Không đúng! Nếu anh ta quay về rồi thì phải bật đèn chứ.
Hay là anh ấy ngủ rồi.
Tô Bắc dò dẫm trong bóng tối đi bật đèn, đột nhiên cánh tay của cô bị ai đó nắm lấy.
Tô Bắc giật mình kêu lên:
“Á....”
Miệng cô lập tức bị người kia bịt lại.
Tô Bắc sợ hãi, cô cố suy nghĩ tích cực, chắc kẻ này chắc không phải trộm cướp đâu.
Cô định cắn vào tay kẻ kia một phát thì đột nhiên một giọng nói có chút trách móc quen thuộc cất lên:
Tô Bắc, em là chó đấy à!
Nghe thấy giọng nói này, Tô Bắc lập tức bình tĩnh trở lại.
Là giọng của Lộ Nam.
Cô vừa giận vừa xúc động đến nói không nên lời.
Cô đẩy phắt Lộ Nam ra xa.
“Lộ Nam anh bị thần kinh à! Đêm hôm khuya khoắt không bật đèn mà giả thần giả quỷ dọa người khác!”
Lộ Nam nghe tiếng thở hổn hển của Tô Bắc liền biết cô đã bị dọa đến sợ hãi rồi.
Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt của Tô Bắc nhưng trong đầu anh có thể hình dung ra vẻ mặt lẫn dáng vẻ giận dữ của cô.
Anh cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, rồi đột nhiên thì thầm, cười ngẩn ngơ.
Tô Bắc giận dữ đưa tay ra bật đèn lên.
Cô vừa xác định phương hướng, vừa nói:
“Lộ Nam, anh bị bệnh rồi à, anh cười cái gì chứ, đêm rồi còn dọa người khác!”
Nếu mà anh bị bệnh thì đi khám đi, đừng có lây cho...
Từ “tôi” còn chưa nói hết thì cô đã bị Lộ Nam kéo đi rồi.
Trong bóng tối, Tô Bắc mơ hồ cảm nhận được một bờ ngực ấm nóng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chợt đỏ ửng, gã đàn ông này hôm nay làm sao vậy.
Vừa sáng nay anh ta còn cãi nhau với cô trong thang máy, bây giờ lại biến thành một con người khác hẳn khiến cô khó mà hiểu nổi.
Tính cách anh ta nắng mưa bất thường như thế, tám chín phần là bị thần kinh phân liệt rồi.
Cô càng cố gắng đẩy Lộ Nam ra xa thì anh càng ôm chặt cô hơn.
Tô Bắc nổi giận rồi.
Lộ Nam, mau bỏ tôi ra! Đầu anh có phải có vấn đề rồi không!
Lộ Nam đột nhiên hạ giọng nói:
Đúng vậy, đầu tôi có vấn đề, vấn đề đó là em.
Lời tỏ tình bất ngờ làm Tô Bắc đỏ mặt.
Cũng may trong bóng tối, Lộ Nam không thể nhìn thấy biểu cảm của cô.
Cô không chịu đựng được mà tự cấu mình cũng là để mình bình tĩnh trở lại.
Lộ Nam tôi đã rất mệt mỏi rồi, anh buông tôi ra được không?
Lộ Nam không quan tâm.
Tô Bắc lên giọng một lần nữa: “Tôi thực sự rất mệt rồi, tôi muốn về ngủ.”
Lộ Nam vẫn cố chấp ôm chặt lấy Tô Bắc.
Thực ra, anh cũng rất bối rối, ước tính hai ngày này anh đã tiếp xúc với Tô Bắc trong một thời gian dài.
Hôm nay khi bàn chuyện làm ăn, khuôn mặt nhỏ bướng bỉnh của Tô Bắc cứ không ngừng hiện lên trong tâm trí anh, đuổi thế nào cũng không đi.
Vì vậy, sau khi bàn bạc kinh doanh xong, anh liền về thẳng căn hộ của mình.
Thế nhưng, đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua rồi cũng không thấy Tô Bắc tới.
Đột nhiên, trong lòng anh buồn tẻ và chán nản.
Anh nhõng nhẽo ôm lấy Tô Bắc.
“Nói cho tôi biết, tại sao em lại là Anne?”
Tô Bắc cạn lời.
“Bởi vì tôi vốn dĩ là Anne, có thể phiền anh hỏi tôi những câu hỏi thông minh hơn được không?”
Lộ Nam lắc đầu.
“Không được, em không phải thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô sao? Không phải em sống trong nhung lụa xa hoa, không phải bận tâm gì ư? Tại sao còn gia nhập showbiz?”
Có điều, đó là số điện thoại gọi từ thành phố Nam Hi.
Tô Bắc nhếch miệng cười mỉa mai.
Chắc không phải Tô Noãn đã về nhà mách lẻo rồi chứ.
Ông bố, bà mẹ kỳ quái của cô đến hỏi tội cô đây mà!
Tô Bắc thoáng chút nghĩ ngợi, nhưng cuối cùng vẫn nhấc máy.
Tô Bắc, mau về đây !
Tô Bắc liền đưa điện thoại ra khỏi tai một chút.
Coi đó, cô biết ngay mà, dự đoán của mình nhất định không sai!
Không, cái đứa mách lẻo mới giỏi chứ!
Nó vừa mở miệng thì cô đã bị mắng như tát nước vào mặt rồi.
Không chút giận dữ, cô bình thản hỏi:
Xin hỏi, ông là....
Tô Bắc, cái đứa con gái bất hiếu này, đến giọng của bố mà không nhận ra à? Mấy năm nay cô mày dạy dỗ mày ra sao mà giờ đến em gái, mày cũng đánh? Mày còn biết thế nào là gia giáo không?
Tô Bắc hít một hơi thật sâu, cố không bật cười.
Cô cố làm giọng vui vẻ.
Đúng vậy, bố cũng biết đấy, con là đứa không có gia giáo, nhưng bố cũng không thử nghĩ lại xem, một đứa không gia đình như con thì lấy đâu ra gia giáo?
Còn về việc cô con dạy dỗ con thế nào, không cần bố bận tâm, con còn có việc, nên tắt máy đây!
Nói rồi, cô lập tức tắt máy.
cố gắng điều hòa tâm trạng mình bằng cách kìm nén những nỗi uất ức dù rất nhỏ nhoi trong lòng mình.
Có gì phải bất bình cơ chứ! Bọn họ vốn dĩ không phải cha mẹ mày!
Điện thoại vừa reo lên thì Tô Bắc đã thẳng thừng tắt máy.
Tô Bắc xem kịch bản cả buổi sáng, buổi chiều lại đi gặp mấy đạo diễn trong nước.
Trước đây, những nghệ sĩ cô ấy dẫn theo đã từng diễn một vài bộ phim trong nước, vì vậy cô cũng đã quen biết một số đạo diễn nổi tiếng.
Có điều, bây giờ muốn phát triển sự nghiệp trong nước, đầu tiên vẫn nên làm quen thân thiết với họ trước.
Bận cả buổi chiều rồi.
Buổi tối về nhà, cả người Tô Bắc đã mỏi nhừ không còn chút sức lực.
Cứ như được quay lại khoảng thời gian ở Mỹ.
Vì không muốn phụ thuộc vào tiền của cô, Tô Bắc ngày ngày đều liều mạng làm việc tới kiệt sức.
Mỗi lần về nhà đều mệt tới mức ngủ thiếp đi.
Nhưng cô còn có hai đứa con, vì chúng, có khổ nữa cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
Con của cô có cha hay không không quan trọng.
Cô sẽ dành cho chúng tất cả tình yêu mà cô có.
Cô tuyệt đối sẽ không để bi kịch xảy ra với chính mình
một lần nữa lặp lại với con cô.
Tô Bắc đến trước cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Không ngờ rằng, cô vừa quay đi thì cánh cữa đã mở ra rồi.
Tô Bắc có chút ngạc nhiên.
Lộ Nam quay về rồi ư?
Cô đẩy cửa vào thấy cả căn phòng tối đen như mực.
Tô Bắc thoáng chút chán nản.
Không đúng! Nếu anh ta quay về rồi thì phải bật đèn chứ.
Hay là anh ấy ngủ rồi.
Tô Bắc dò dẫm trong bóng tối đi bật đèn, đột nhiên cánh tay của cô bị ai đó nắm lấy.
Tô Bắc giật mình kêu lên:
“Á....”
Miệng cô lập tức bị người kia bịt lại.
Tô Bắc sợ hãi, cô cố suy nghĩ tích cực, chắc kẻ này chắc không phải trộm cướp đâu.
Cô định cắn vào tay kẻ kia một phát thì đột nhiên một giọng nói có chút trách móc quen thuộc cất lên:
Tô Bắc, em là chó đấy à!
Nghe thấy giọng nói này, Tô Bắc lập tức bình tĩnh trở lại.
Là giọng của Lộ Nam.
Cô vừa giận vừa xúc động đến nói không nên lời.
Cô đẩy phắt Lộ Nam ra xa.
“Lộ Nam anh bị thần kinh à! Đêm hôm khuya khoắt không bật đèn mà giả thần giả quỷ dọa người khác!”
Lộ Nam nghe tiếng thở hổn hển của Tô Bắc liền biết cô đã bị dọa đến sợ hãi rồi.
Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt của Tô Bắc nhưng trong đầu anh có thể hình dung ra vẻ mặt lẫn dáng vẻ giận dữ của cô.
Anh cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, rồi đột nhiên thì thầm, cười ngẩn ngơ.
Tô Bắc giận dữ đưa tay ra bật đèn lên.
Cô vừa xác định phương hướng, vừa nói:
“Lộ Nam, anh bị bệnh rồi à, anh cười cái gì chứ, đêm rồi còn dọa người khác!”
Nếu mà anh bị bệnh thì đi khám đi, đừng có lây cho...
Từ “tôi” còn chưa nói hết thì cô đã bị Lộ Nam kéo đi rồi.
Trong bóng tối, Tô Bắc mơ hồ cảm nhận được một bờ ngực ấm nóng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chợt đỏ ửng, gã đàn ông này hôm nay làm sao vậy.
Vừa sáng nay anh ta còn cãi nhau với cô trong thang máy, bây giờ lại biến thành một con người khác hẳn khiến cô khó mà hiểu nổi.
Tính cách anh ta nắng mưa bất thường như thế, tám chín phần là bị thần kinh phân liệt rồi.
Cô càng cố gắng đẩy Lộ Nam ra xa thì anh càng ôm chặt cô hơn.
Tô Bắc nổi giận rồi.
Lộ Nam, mau bỏ tôi ra! Đầu anh có phải có vấn đề rồi không!
Lộ Nam đột nhiên hạ giọng nói:
Đúng vậy, đầu tôi có vấn đề, vấn đề đó là em.
Lời tỏ tình bất ngờ làm Tô Bắc đỏ mặt.
Cũng may trong bóng tối, Lộ Nam không thể nhìn thấy biểu cảm của cô.
Cô không chịu đựng được mà tự cấu mình cũng là để mình bình tĩnh trở lại.
Lộ Nam tôi đã rất mệt mỏi rồi, anh buông tôi ra được không?
Lộ Nam không quan tâm.
Tô Bắc lên giọng một lần nữa: “Tôi thực sự rất mệt rồi, tôi muốn về ngủ.”
Lộ Nam vẫn cố chấp ôm chặt lấy Tô Bắc.
Thực ra, anh cũng rất bối rối, ước tính hai ngày này anh đã tiếp xúc với Tô Bắc trong một thời gian dài.
Hôm nay khi bàn chuyện làm ăn, khuôn mặt nhỏ bướng bỉnh của Tô Bắc cứ không ngừng hiện lên trong tâm trí anh, đuổi thế nào cũng không đi.
Vì vậy, sau khi bàn bạc kinh doanh xong, anh liền về thẳng căn hộ của mình.
Thế nhưng, đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua rồi cũng không thấy Tô Bắc tới.
Đột nhiên, trong lòng anh buồn tẻ và chán nản.
Anh nhõng nhẽo ôm lấy Tô Bắc.
“Nói cho tôi biết, tại sao em lại là Anne?”
Tô Bắc cạn lời.
“Bởi vì tôi vốn dĩ là Anne, có thể phiền anh hỏi tôi những câu hỏi thông minh hơn được không?”
Lộ Nam lắc đầu.
“Không được, em không phải thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô sao? Không phải em sống trong nhung lụa xa hoa, không phải bận tâm gì ư? Tại sao còn gia nhập showbiz?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.