Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 9
Tiêu Tùy Duyên.
20/09/2018
【009】 Một lần nữa
Nhiếp Chính Vương phủ.
Canh phòng nghiêm ngặt.
Ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác, hơn nữa thị vệ tay cầm bảo kiếm, người mặc khôi giáp, thỉnh thoảng qua lại không ngớt.
Phượng Khuynh Thành đứng ở trên nóc nhà, nhìn thị vệ qua lại ở phía dưới, nhếch môi, xoay người nhảy xuống nóc nhà, nhanh chóng ẩn thân thể vào trong bóng tối.
Đi quanh Nhiếp Chính Vương phủ tầm vài vòng, Phượng Khuynh Thành cũng không thu hoạch được gì.
Cho đến khi nhìn thấy lầu cao trước mặt, trên đó viết ba chữ Tàng Bảo Các thật to, Phượng Khuynh Thành nhẹ nhàng đến gần, lúc đến gần cửa sổ, Phượng Khuynh Thành vươn tay ra đẩy cửa sổ, rụt trở về, nhanh chóng núp vào bụi hoa.
Một nam tử xách theo đèn lồng, đi tới.
Mặc dù không thấy rõ tướng mạo của nam tử đó, nhưng mà, Phượng Khuynh Thành biết, chắc chắn không phải là loại tôm tép yếu ớt, hơn tám phần là một nhân vật hung ác.
Sau khi nam tử kia đi ngang qua, Phượng Khuynh Thành chỉ cảm thấy có một mùi thơm quái dị lan tới, vốn định giơ tay lên bịt mũi, lại sợ phát ra tiếng động, bại lộ hành tung của mình, chỉ đành phải tĩnh khí bình ổn lại, đợi sau khi nam nhân kia đi vào Tàng Bảo Các, Phượng Khuynh Thành nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà, thân thể rất không thoải mái.
Cảm giác nóng rực đang lan tỏa khiến Phượng Khuynh Thành nắm chặt quả đấm.
Nam nhân chết tiệt, lại có thể hạ mị dược, trong lúc nhất thời, Phượng Khuynh Thành hận không thể giết, róc xương lóc thịt nam nhân kia.
Nhưng lý trí mách bảo nàng, không thể.
Bước chân có chút yếu ớt, khi Phượng Khuynh Thành chuẩn bị leo tường ra ngoài, bên trong Nhiếp Chính vương phủ, không biết người nào hô lên một tiếng, "Có thích khách!"
Đám người bắt đầu xuất hiện trong nội viện, ngay cả bên ngoài Nhiếp Chính vương phủ, cũng có tiếng vó ngựa vang lên, dường như bao vây cả Nhiếp Chính Vương phủ lại.
Chân Phượng Khuynh Thành lùi về sau, lần nữa lui vào bên trong Nhiếp Chính vương phủ.
Nếu không bị trúng mị độc, nàng tuyệt đối có thể xông phá trùng vây, nhưng trong mị dược này, không đơn thuần chỉ có mị dược, còn xen lẫn Hóa Công Tán!
Thật sự muốn mắng phụ thân nương tổ tông nhà hắn.
Đi tới một viện tử, thấy không có thị vệ canh giữ, Phượng Khuynh Thành lòng đầy căm phẫn, thân thể chợt lóe, ẩn núp đi vào.
Quân Vũ Nguyệt nhếch miệng ngâm mình ở trong bồn tắm, nhếch miệng lên thành một chút ý cười.
Hắn không tin, với bộ dạng như vậy, thích khách kia còn có thể chạy thoát.
Đứng dậy, vươn tay cầm lấy xiêm áo, chuẩn bị mặc lên người, mũi kiếm băng hàn thấu xương đã chống ở trên lưng.
"Đừng động, hoặc ngươi sẽ bị giết!"
Giọng nữ đè nén uy hiếp, băng hàn thấu xương, không mang theo một chút tình cảm.
Quân Vũ Nguyệt im lặng, thầm nghĩ, từ lúc nào vương triều Hạo Hãn, có nhân vật lợi hại như thế.
Cũng trong nháy mắt khi đang kinh ngạc, mất đi thời cơ phản kích, bị điểm huyệt đạo, không thể nhúc nhích, không thể nói chuyện!
Ngay cả xiêm áo cũng chưa mặc, liền bị đẩy ngã xuống mặt đất lạnh như băng, xiêm áo vốn chuẩn bị được mặc vào, bị bàn tay trắng nõn của Phượng Khuynh Thành vươn ra, đắp lên mắt Quân Vũ Nguyệt.
Trước mắt trong nháy mắt tối đen.
Phượng Khuynh Thành nhìn thân thể té xuống đất, thân hình cao lớn, bắp thịt rắn chắc, đưa tay ra, bấm một cái lên hông của Quân Vũ Nguyệt.
"Tiện nghi cho ngươi rồi!"
Cũng không biết câu nói này là, tiện nghi cho chính mình, hay là tiện nghi cho Quân Vũ Nguyệt.
Vừa nghe thấy giọng nói không chút che giấu này, trong nháy mắt thân thể Quân Vũ Nguyệt căng thẳng, trong nháy mắt thù hận trong xương bộc phát, muốn xông phá huyệt đạo, nhưng phương pháp điểm huyệt của Phượng Khuynh Thành cực kỳ cao cường, hắn lại có thể không phá giải được.
Mặc cho bàn tay nhỏ bé mang theo mồ hôi ướt đẫm của Phượng Khuynh Thành, sờ loạn khắp nơi, lại chống cự không được. . . . . .
Cho đến khi sức cùng lực kiệt, Phượng Khuynh Thành mới nằm ở trên ngực Quân Vũ Nguyệt, thở dốc từng hơi từng hơi.
Bàn tay nhỏ bé đặt lên hông của Quân Vũ Nguyệt.
Bên trong thân thể vẫn còn cảm giác co rút, khiến Phượng Khuynh Thành không có hơi sức đứng dậy, cho đến khi kích tình biến mất, Phượng Khuynh Thành nhanh chóng đứng dậy mặc xiêm áo, nhẫn tâm rời đi.
Ngay cả một câu cũng chưa từng nói, càng không liếc mắt nhìn Quân Vũ Nguyệt ngã trên đất, cả người tỏa khí lạnh dày đặc một cái.
Sau một canh giờ khi Phượng Khuynh Thành rời đi, Quân Vũ Nguyệt giải khai huyệt đạo, gầm thét ra tiếng, "Khốn kiếp, đáng chết!"
Tức giận kéo áo lót đang đắp ở bên trên xuống, lật người ngồi dậy, nhìn trên ngực, vết bấm ngang hông, vết hôn, Quân Vũ Nguyệt giận dữ.
"Khốn kiếp, đừng rơi vào trong tay Bổn vương, nếu không ta sẽ lột da ngươi, rút gân ngươi, để cho ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể!"
Đại trạch.
Lúc Phượng Khuynh Thành trở lại, trời mới tờ mờ sáng.
Trở về phòng, thay y phục dạ hành ra, Phượng Khuynh Thành ngã xuống giường, thở ra một hơi.
Năm năm trước, nàng xuyên qua mà đến, thân trúng mị độc, cường bạo một nam nhân, năm năm sau, nàng lại cường bạo một nam nhân.
Thời gian, địa điểm thay đổi, nhưng hai nam nhân nàng cường bạo, đều không nhìn thấy rõ, bộ dạng của bọn họ.
Không.
Là nàng chưa bao giờ nghĩ tới, phải nhìn bộ dạng của bọn họ.
Nam nhân đối với nàng, vẫn luôn là có cũng được không có cũng không sao.
Nhiếp Chính Vương phủ.
Cả người Quân Vũ Nguyệt mặc áo mãng bào màu đen, ngồi ở trên ghế, mắt lạnh nhìn ám vệ, thị vệ thủ lĩnh quỳ gối bên dưới.
"Hừ, hừ, ngược lại các ngươi thật có bản lĩnh, tối hôm qua thích khách vào phủ, các ngươi nhiều người như vậy, lại có thể để cho tên đó không mất một sợi lông chạy thoát!"
Nhiếp Chính Vương phủ thứ gì cũng không mất, nhưng hắn lại bị cường bạo.
Nói ra, thật mất mặt.
Nếu như tối hôm qua nàng, sau khi cường bạo hắn, một kiếm giết hắn, hắn đến cơ hội phản kích cũng không có.
Ám vệ, thị vệ không dám nói lời nào.
Ngược lại Thư Mộ Bạch đứng ở một bên, nói, "Theo lý thuyết thích khách kia trúng mị độc của ta, trong mị độc còn xen lẫn Hóa Công Tán, nàng không thể nào chạy thoát. . . . . ."
Đây cũng là vấn đề Thư Mộ Bạch nghĩ hoài không ra.
Chẳng lẽ, thích khách này có thuốc giải?
Nhưng mà, thuốc giải trong tay hắn, một viên cũng không mất, trừ khi, nàng tùy tùy tiện tiện kéo một nam nhân giải độc.
Nhưng, tối hôm qua, thị vệ đi kiểm tra ở trong phủ, đều không khác thường. . . . . .
Nghĩ tới đây, Thư Mộ Bạch chợt nhìn về phía Quân Vũ Nguyệt lửa giận ngập trời, kinh ngạc há to miệng.
"Nhìn cái gì vậy, cút!" Quân Vũ Nguyệt căm tức, cầm ly trà lên liền ném về phía Thư Mộ Bạch.
Thư Mộ Bạch giơ tay tiếp được ly trà, một giọt nước cũng không rơi ra ngoài, đặt chung trà lên trên bàn, nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng, nhanh chóng chạy trốn.
Có ý tứ, có chút ý tứ.
Mắt nàng thật là tốt, Vương phủ nhiều nam nhân như vậy, lại có thể chọn trúng Quân Vũ Nguyệt, còn thật kỳ tích chế ngự được Quân Vũ Nguyệt, cường bạo, không chỉ như vậy, còn có thể thản nhiên rút lui, thật bản lĩnh.
Cô nương này, Thư Mộ Bạch hắn muốn gặp một lần, nhất định phải gặp một lần.
Nghĩ tới đây, Thư Mộ Bạch phân phó người trở về viện của hắn, cầm quạt giấy, thoải mái nhàn nhã đi ra khỏi Nhiếp Chính Vương phủ.
Ở bên ngoài dạo qua một vòng, Thư Mộ Bạch trở lại Nhiếp Chính Vương phủ, đến tìm Quân Vũ Nguyệt.
"Cút. . . . . ."
Thư Mộ Bạch cười, "Vũ Nguyệt, ta tìm được cô nương cường bạo ngươi rồi!"
Quân Vũ Nguyệt nghe vậy, trên mặt lúc thì xanh, lúc thì trắng.
Tay đang cầm nắp ly trà, vừa dùng lực, nắp ly trà rơi trên mặt đất, mà tai cầm của nắp ly trà, bị nắm thành mảnh vỡ.
"Ở nơi nào!"
Thư Mộ Bạch nhìn Quân Vũ Nguyệt tức giận, do dự một chút, mới lên tiếng, "Ta muốn nói cho ngươi, không phải là chuyện này. . . . . ."
Nhiếp Chính Vương phủ.
Canh phòng nghiêm ngặt.
Ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác, hơn nữa thị vệ tay cầm bảo kiếm, người mặc khôi giáp, thỉnh thoảng qua lại không ngớt.
Phượng Khuynh Thành đứng ở trên nóc nhà, nhìn thị vệ qua lại ở phía dưới, nhếch môi, xoay người nhảy xuống nóc nhà, nhanh chóng ẩn thân thể vào trong bóng tối.
Đi quanh Nhiếp Chính Vương phủ tầm vài vòng, Phượng Khuynh Thành cũng không thu hoạch được gì.
Cho đến khi nhìn thấy lầu cao trước mặt, trên đó viết ba chữ Tàng Bảo Các thật to, Phượng Khuynh Thành nhẹ nhàng đến gần, lúc đến gần cửa sổ, Phượng Khuynh Thành vươn tay ra đẩy cửa sổ, rụt trở về, nhanh chóng núp vào bụi hoa.
Một nam tử xách theo đèn lồng, đi tới.
Mặc dù không thấy rõ tướng mạo của nam tử đó, nhưng mà, Phượng Khuynh Thành biết, chắc chắn không phải là loại tôm tép yếu ớt, hơn tám phần là một nhân vật hung ác.
Sau khi nam tử kia đi ngang qua, Phượng Khuynh Thành chỉ cảm thấy có một mùi thơm quái dị lan tới, vốn định giơ tay lên bịt mũi, lại sợ phát ra tiếng động, bại lộ hành tung của mình, chỉ đành phải tĩnh khí bình ổn lại, đợi sau khi nam nhân kia đi vào Tàng Bảo Các, Phượng Khuynh Thành nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà, thân thể rất không thoải mái.
Cảm giác nóng rực đang lan tỏa khiến Phượng Khuynh Thành nắm chặt quả đấm.
Nam nhân chết tiệt, lại có thể hạ mị dược, trong lúc nhất thời, Phượng Khuynh Thành hận không thể giết, róc xương lóc thịt nam nhân kia.
Nhưng lý trí mách bảo nàng, không thể.
Bước chân có chút yếu ớt, khi Phượng Khuynh Thành chuẩn bị leo tường ra ngoài, bên trong Nhiếp Chính vương phủ, không biết người nào hô lên một tiếng, "Có thích khách!"
Đám người bắt đầu xuất hiện trong nội viện, ngay cả bên ngoài Nhiếp Chính vương phủ, cũng có tiếng vó ngựa vang lên, dường như bao vây cả Nhiếp Chính Vương phủ lại.
Chân Phượng Khuynh Thành lùi về sau, lần nữa lui vào bên trong Nhiếp Chính vương phủ.
Nếu không bị trúng mị độc, nàng tuyệt đối có thể xông phá trùng vây, nhưng trong mị dược này, không đơn thuần chỉ có mị dược, còn xen lẫn Hóa Công Tán!
Thật sự muốn mắng phụ thân nương tổ tông nhà hắn.
Đi tới một viện tử, thấy không có thị vệ canh giữ, Phượng Khuynh Thành lòng đầy căm phẫn, thân thể chợt lóe, ẩn núp đi vào.
Quân Vũ Nguyệt nhếch miệng ngâm mình ở trong bồn tắm, nhếch miệng lên thành một chút ý cười.
Hắn không tin, với bộ dạng như vậy, thích khách kia còn có thể chạy thoát.
Đứng dậy, vươn tay cầm lấy xiêm áo, chuẩn bị mặc lên người, mũi kiếm băng hàn thấu xương đã chống ở trên lưng.
"Đừng động, hoặc ngươi sẽ bị giết!"
Giọng nữ đè nén uy hiếp, băng hàn thấu xương, không mang theo một chút tình cảm.
Quân Vũ Nguyệt im lặng, thầm nghĩ, từ lúc nào vương triều Hạo Hãn, có nhân vật lợi hại như thế.
Cũng trong nháy mắt khi đang kinh ngạc, mất đi thời cơ phản kích, bị điểm huyệt đạo, không thể nhúc nhích, không thể nói chuyện!
Ngay cả xiêm áo cũng chưa mặc, liền bị đẩy ngã xuống mặt đất lạnh như băng, xiêm áo vốn chuẩn bị được mặc vào, bị bàn tay trắng nõn của Phượng Khuynh Thành vươn ra, đắp lên mắt Quân Vũ Nguyệt.
Trước mắt trong nháy mắt tối đen.
Phượng Khuynh Thành nhìn thân thể té xuống đất, thân hình cao lớn, bắp thịt rắn chắc, đưa tay ra, bấm một cái lên hông của Quân Vũ Nguyệt.
"Tiện nghi cho ngươi rồi!"
Cũng không biết câu nói này là, tiện nghi cho chính mình, hay là tiện nghi cho Quân Vũ Nguyệt.
Vừa nghe thấy giọng nói không chút che giấu này, trong nháy mắt thân thể Quân Vũ Nguyệt căng thẳng, trong nháy mắt thù hận trong xương bộc phát, muốn xông phá huyệt đạo, nhưng phương pháp điểm huyệt của Phượng Khuynh Thành cực kỳ cao cường, hắn lại có thể không phá giải được.
Mặc cho bàn tay nhỏ bé mang theo mồ hôi ướt đẫm của Phượng Khuynh Thành, sờ loạn khắp nơi, lại chống cự không được. . . . . .
Cho đến khi sức cùng lực kiệt, Phượng Khuynh Thành mới nằm ở trên ngực Quân Vũ Nguyệt, thở dốc từng hơi từng hơi.
Bàn tay nhỏ bé đặt lên hông của Quân Vũ Nguyệt.
Bên trong thân thể vẫn còn cảm giác co rút, khiến Phượng Khuynh Thành không có hơi sức đứng dậy, cho đến khi kích tình biến mất, Phượng Khuynh Thành nhanh chóng đứng dậy mặc xiêm áo, nhẫn tâm rời đi.
Ngay cả một câu cũng chưa từng nói, càng không liếc mắt nhìn Quân Vũ Nguyệt ngã trên đất, cả người tỏa khí lạnh dày đặc một cái.
Sau một canh giờ khi Phượng Khuynh Thành rời đi, Quân Vũ Nguyệt giải khai huyệt đạo, gầm thét ra tiếng, "Khốn kiếp, đáng chết!"
Tức giận kéo áo lót đang đắp ở bên trên xuống, lật người ngồi dậy, nhìn trên ngực, vết bấm ngang hông, vết hôn, Quân Vũ Nguyệt giận dữ.
"Khốn kiếp, đừng rơi vào trong tay Bổn vương, nếu không ta sẽ lột da ngươi, rút gân ngươi, để cho ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể!"
Đại trạch.
Lúc Phượng Khuynh Thành trở lại, trời mới tờ mờ sáng.
Trở về phòng, thay y phục dạ hành ra, Phượng Khuynh Thành ngã xuống giường, thở ra một hơi.
Năm năm trước, nàng xuyên qua mà đến, thân trúng mị độc, cường bạo một nam nhân, năm năm sau, nàng lại cường bạo một nam nhân.
Thời gian, địa điểm thay đổi, nhưng hai nam nhân nàng cường bạo, đều không nhìn thấy rõ, bộ dạng của bọn họ.
Không.
Là nàng chưa bao giờ nghĩ tới, phải nhìn bộ dạng của bọn họ.
Nam nhân đối với nàng, vẫn luôn là có cũng được không có cũng không sao.
Nhiếp Chính Vương phủ.
Cả người Quân Vũ Nguyệt mặc áo mãng bào màu đen, ngồi ở trên ghế, mắt lạnh nhìn ám vệ, thị vệ thủ lĩnh quỳ gối bên dưới.
"Hừ, hừ, ngược lại các ngươi thật có bản lĩnh, tối hôm qua thích khách vào phủ, các ngươi nhiều người như vậy, lại có thể để cho tên đó không mất một sợi lông chạy thoát!"
Nhiếp Chính Vương phủ thứ gì cũng không mất, nhưng hắn lại bị cường bạo.
Nói ra, thật mất mặt.
Nếu như tối hôm qua nàng, sau khi cường bạo hắn, một kiếm giết hắn, hắn đến cơ hội phản kích cũng không có.
Ám vệ, thị vệ không dám nói lời nào.
Ngược lại Thư Mộ Bạch đứng ở một bên, nói, "Theo lý thuyết thích khách kia trúng mị độc của ta, trong mị độc còn xen lẫn Hóa Công Tán, nàng không thể nào chạy thoát. . . . . ."
Đây cũng là vấn đề Thư Mộ Bạch nghĩ hoài không ra.
Chẳng lẽ, thích khách này có thuốc giải?
Nhưng mà, thuốc giải trong tay hắn, một viên cũng không mất, trừ khi, nàng tùy tùy tiện tiện kéo một nam nhân giải độc.
Nhưng, tối hôm qua, thị vệ đi kiểm tra ở trong phủ, đều không khác thường. . . . . .
Nghĩ tới đây, Thư Mộ Bạch chợt nhìn về phía Quân Vũ Nguyệt lửa giận ngập trời, kinh ngạc há to miệng.
"Nhìn cái gì vậy, cút!" Quân Vũ Nguyệt căm tức, cầm ly trà lên liền ném về phía Thư Mộ Bạch.
Thư Mộ Bạch giơ tay tiếp được ly trà, một giọt nước cũng không rơi ra ngoài, đặt chung trà lên trên bàn, nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng, nhanh chóng chạy trốn.
Có ý tứ, có chút ý tứ.
Mắt nàng thật là tốt, Vương phủ nhiều nam nhân như vậy, lại có thể chọn trúng Quân Vũ Nguyệt, còn thật kỳ tích chế ngự được Quân Vũ Nguyệt, cường bạo, không chỉ như vậy, còn có thể thản nhiên rút lui, thật bản lĩnh.
Cô nương này, Thư Mộ Bạch hắn muốn gặp một lần, nhất định phải gặp một lần.
Nghĩ tới đây, Thư Mộ Bạch phân phó người trở về viện của hắn, cầm quạt giấy, thoải mái nhàn nhã đi ra khỏi Nhiếp Chính Vương phủ.
Ở bên ngoài dạo qua một vòng, Thư Mộ Bạch trở lại Nhiếp Chính Vương phủ, đến tìm Quân Vũ Nguyệt.
"Cút. . . . . ."
Thư Mộ Bạch cười, "Vũ Nguyệt, ta tìm được cô nương cường bạo ngươi rồi!"
Quân Vũ Nguyệt nghe vậy, trên mặt lúc thì xanh, lúc thì trắng.
Tay đang cầm nắp ly trà, vừa dùng lực, nắp ly trà rơi trên mặt đất, mà tai cầm của nắp ly trà, bị nắm thành mảnh vỡ.
"Ở nơi nào!"
Thư Mộ Bạch nhìn Quân Vũ Nguyệt tức giận, do dự một chút, mới lên tiếng, "Ta muốn nói cho ngươi, không phải là chuyện này. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.