Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 43: Manh oa ra tay
Tiêu Tùy Duyên.
23/02/2019
Hai oa nhi đi ra khỏi đổ phường, bên ngoài trời đã tối rồi.
Bụng cũng kêu ùng ục.
Đói.
Ngay cả trong túi đeo, hai con Thiểm Điện Điêu, cũng kêu chít chít.
"Mặc Hàm, chúng ta tìm một chỗ, ăn chút gì không, đói quá!"
Phượng Mặc Hàm gật đầu.
Hai oa nhi đi tới một tửu lâu.
Vừa đi đến cửa tửu lâu, hạ nhân đón khách tiến lên muốn ngăn cản, Phượng Mặc Hàm dẫn đầu lấy ra một tờ ngân phiếu, quơ quơ, hạ nhân đó lập tức đổi sắc mặt, chân chó mời Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ tiến vào.
"Hai vị khách quan, muốn ăn món gì?"
Phượng Mặc Hàm nghiêng đầu nghĩ, nhìn về phía Phượng Mạt Vũ, "Ngươi muốn ăn cái gì?"
"Ừ, lên một phần món ăn chiêu bài đi!"
Tiểu nhị vừa nghe, vui mừng, "Khách quan, chờ một chút, tiểu nhân đi phòng bếp nói một tiếng, thuận tiện mang cho hai vị chút điểm tâm!"
Không bao lâu, thức ăn lần lượt đi lên, hai oa nhi ăn đến vui vẻ, dứt khoát cho hai con Thiểm Điện Điêu cũng sắp đói chết ra ngoài ăn.
Những người sau đó tiến vào tửu lâu, hoặc là người ban đầu đã ở trong tửu lầu, từng người một hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai con Thiểm Điện Điêu. Phải nói, ngân phiếu trong ngực hai oa nhi đã không ít, nhưng hai con Thiểm Điện Điêu trắng như tuyết này chính là bảo vật vô giá.
Biết nhìn hàng, không biết nhìn hàng, nhanh chóng đi báo cho những người biết nhìn hàng.
Lầu hai.
Một người, hai mắt liên tục nhìn chằm chằm hai con Thiểm Điện Điêu đang ăn đến vui mừng hớn hở, lại liếc nhìn hai oa nhi đang bận rộn ăn cơm, trong lòng tính toán, hai oa nhi này, chắc là không biết nhiều, có lẽ rất dễ bị lừa gạt.
Mặc dù Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ đang dùng cơm nhưng biết rất nhiều người đang nhìn mình, tuy nhiên, cơn đói bụng làm bọn hắn hoàn toàn không có tâm trạng để ý tới, chuyên tâm ăn cơm, lại cảm thấy bên cạnh, chợt có một người ngồi xuống.
Hai oa nhi đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một nam tử mặt mũi bầm dập, không nhìn ra dung mạo, ngồi bên cạnh, cười hì hì, dáng vẻ không hề tốt bụng nhìn bọn hắn.
Tỷ đệ hai người liếc mắt nhìn nhau, Phượng Mạt Vũ giữ vững thái độ mọi chuyện đã có Phượng Mặc Hàm, không nói.
Phượng Mặc Hàm cười với nam tử.
Thư Mộ Bạch thấy Phượng Mặc Hàm cười với mình, lập tức cảm thấy, hai oa nhi này chắc chắn dễ gạt, tầm mắt trực tiếp nhìn chằm chằm về phía Thiểm Điện Điêu đang ăn đồ ăn, cười ha ha, "Hai con Tiểu Điêu này thật là đáng yêu đó!"
"Ừ, thực sự rất đáng yêu!" Phượng Mặc Hàm lầm bầm một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Thư Mộ Bạch thấy Phượng Mặc Hàm để ý đến mình, tự nhiên vươn tay chuẩn bị sờ sờ Thiểm Điện Điêu, kết quả hai con Thiểm Điện Điêu đang ăn đến vui mừng hớn hở, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhe răng nhếch miệng nhìn chằm chằm Thư Mộ Bạch.
Trong ánh mắt, tràn đầy tức giận.
Dường như tức giận vì Thư Mộ Bạch phá hỏng bữa ăn của bọn chúng, căm tức nhìn Thư Mộ Bạch.
"Ha ha, Tiểu Điêu này còn rất có linh tính!" Thư Mộ Bạch nói xong, lúng túng rút tay về.
Phải biết rằng, Thiểm Điện Điêu này có độc, nếu không cẩn thận bị cắn, trong nháy mắt sẽ mất mạng!
"Ừ"
Phượng Mặc Hàm đáp một tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn Thư Mộ Bạch, vùi đầu tiếp tục ăn.
Trong lòng tính toán một hồi, liếc mắt nhìn Phượng Mạt Vũ, hai người hiểu ý nở nụ cười.
Có người, liếc mắt nhìn một cái, liền ghét, có người, liếc mắt nhìn một cái, là có thể làm bạn, mà có người, liếc mắt nhìn một cái, đã cảm thấy đặc biệt ngu ngốc, dễ khi dễ lại thích bị lừa gạt.
Giờ phút này trong lòng Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ, Thư Mộ Bạch thuộc về loại người thứ ba.
Sau khi ăn xong, hai con Tiểu Điêu ngoan ngoãn đi tới bên cạnh hai oa nhi, hai oa nhi vươn bàn tay nhỏ bé ra, chuẩn bị đặt Thiểm Điện Điêu vào trong túi đeo, lại nghe thấy tiếng quát khẽ của nữ nhân, "Ta tưởng là ai trộm Thiểm Điện Điêu của bản Công chúa, thì ra là hai tiểu tặc các ngươi!"
Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ nghe tiếng sững sờ, nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Người nữ nhân dẫn đầu mặc váy mỏng bằng sợi tơ mềm, trâm cài trên đầu đung đưa, dung mạo rất đẹp, chỉ tiếc miệng đầy cay nghiệt, mắt đầy khinh thường, hai mươi mấy nam nam nữ nữ đi theo phía sau, tất cả tay cầm bảo kiếm, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng.
Người đi đầu tự xưng Công chúa, tuổi còn trẻ, cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, trong lòng khẽ động, Thư Mộ Bạch đã đoán được người đến là ai.
Đứng dậy muốn nói vài lời hòa hoãn không khí, tránh cho vị Công chúa này dưới cơn nóng giận, tổn thương hai oa nhi.
Lại nghe thấy hai oa nhi không ngừng cười ha ha ha.
Hơn nữa nghe thấy. . . . . .
"Thế giới vô biên, không thiếu người, không biết xấu hổ không cần mặt mũi, kẻ hèn hạ biết tinh tế suy diễn tâm lí địch, thật đúng là ít lại càng ít!" Phượng Mặc Hàm nói xong, đặt Thiểm Điện Điêu lại trên bàn, bàn tay mập mạp nhỏ bé cái có cái không vuốt ve bộ lông mềm mại tuyết trắng của Thiểm Điện Điêu, Thiểm Điện Điêu nheo mắt lại, hưởng thụ cọ cọ vào lòng bàn tay Phượng Mặc Hàm!
Phượng Mạt Vũ lại si ngốc nở nụ cười, chỉ thiếu vỗ tay tán thưởng!
Cũng không nói tiếp, nhưng mà học Phượng Mặc Hàm, cù lét Thiểm Điện Điêu của mình, Thiểm Điện Điêu vui thích lăn qua lăn lại ở trên bàn.
Nữ tử kia nghe thấy thì giận dữ, lại thấy hai oa nhi không nhìn nàng, không ngoan ngoãn dâng Thiểm Điện Điêu lên, còn nói năng lỗ mãng, "Tiểu tặc lớn mật, dám vũ nhục Bản Công chúa, đi chết đi!" Sau đó ngón tay trắng nõn chỉ, "Ngươi, đi lên giết chúng cho bản Công chúa!"
Thiếu nữ vừa nói dứt lời, tên thị vệ bị chỉ lập tức rút kiếm tiến lên, đâm về phía Phượng Mặc Hàm.
Thân thể nho nhỏ của Phượng Mặc Hàm ngồi trên băng ghế, ngay cả động cũng không động, Thiểm Điện Điêu đang híp mắt hưởng thụ, lại hung ác nhảy lên, rơi xuống người thị vệ kia, khẽ cắn vào cổ của thị vệ, lại nhanh chóng nhảy trở về trong ngực Phượng Mặc Hàm, ra sức cọ, cực kỳ lấy lòng.
Mà thị vệ kia, lại khổ sở ‘A’ một tiếng, té xuống đất, miệng sùi bọt mép, không ngừng trào ra.
Thiểm Điện Điêu tấn công người chỉ trong nháy mắt, có rất nhiều người chưa kịp nhìn thấy rõ ràng, chỉ nhìn thấy bóng dáng màu trắng thoáng một cái, sau đó liền nhìn thấy thị vệ kia té xuống đất.
Khổ sở giãy giụa, trong nháy mắt, thân thể bắt đầu thối rửa, lại còn một vài âm thanh.
Quả thực là sống không bằng chết!
Người nhát gan, bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, sợ rước lấy phiền toái lui vào trong góc khuất, Thư Mộ Bạch cực kỳ kinh ngạc, dù sao, loại linh vật Thiểm Điện Điêu này, cực ít nhận chủ.
Nhưng hai con này, dường như, cực kỳ tốt với hai oa nhi này, cực kỳ không muốn xa rời.
Thiếu nữ cũng giật mình, sắc mặt trắng bệch, lại nghĩ tới người mình nhiều, "Tất cả các ngươi đều lên cho bản Công chúa, bắt sống Thiểm Điện Điêu, giết hai oa nhi này!"
Thư Mộ Bạch nghe vậy, thầm kêu Công chúa này thật là ác độc.
Lại nhìn về phía Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ, thầm nghĩ có nên giúp hai oa nhi này hay không.
Lúc Thư Mộ Bạch còn đang do dự, thị vệ của nữ tử đồng loạt xông lên, mà nữ oa vẫn ngồi trên băng ghế, trừ lúc trên đường không ngừng cười ha ha ha, không hề mở miệng nói câu nào, bỗng đứng lên, cánh tay nhỏ bé giương lên, trong nháy mắt vài tia sáng trắng lóe lên, trong chớp mắt, đã đâm trúng mi tâm của những thị vệ kia.
Dưới ánh đèn lờ mờ, ấn đường đỏ rực nhìn thấy ghê người.
Từng người trợn to hai mắt, ngay cả khi chết cũng không biết, tại sao lại chết trên tay một hài tử.
Nữ tử kia bị dọa sợ đến mức mặt trắng bệch.
Thư Mộ Bạch thấy thế thì trợn mắt cứng họng.
Bạo Vũ Lê Hoa Nhất Điểm Hồng. (Tên chiêu thức võ công nên em xin mạn phép giữ nguyên vậy chứ dịch ra cũng không biết nói thế nào!)
Tiểu oa nhi này lại có thể biết loại võ công ác độc như vậy.
"Ai, không ngờ trước khi chết, còn có người chôn theo chúng ta, cuộc sống ngắn ngủi, cũng coi như đáng giá!"
Phượng Mạt Vũ năm tuổi nói xong, ôm lấy Thiểm Điện Điêu, đứng dậy, cô đơn đi ra ngoài tửu lâu.
"Mạt Vũ. . . . . ." Phượng Mặc Hàm khẽ gọi một tiếng, mũi cay xè.
Vội vàng móc ngân phiếu ném lên bàn, tay nhỏ bé ôm Thiểm Điện Điêu lên, lập tức đuổi theo.
Lúc đi ngang qua thiếu nữ, đạp một cước lên khuỷu chân của nàng, nữ tử ai nha một tiếng, té quỵ xuống đất, Phượng Mặc Hàm nhanh chóng lấy ra một viên thuốc, khẽ ném vào trong miệng nàng, tức giận mắng, "Ai bảo ngươi chọc Mạt Vũ đau lòng, độc chết ngươi!"
Sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Trăng sáng.
Hai oa nhi yên lặng đi trên đường cái, cả hai đều không mở miệng nói chuyện.
Cũng không ai biết, thật ra thì bọn hắn muốn sống tiếp đến mức nào.
Dù là kéo dài hơi tàn, cũng được, vẫn hơn, trơ mắt nhìn sinh mạng dần dần qua đi, tất cả mọi người đều phải che giấu đau thương.
Nhưng bọn hắn, cũng thuận tiện chôn dấu sự sợ hãi.
Cảm giác sợ hãi vì không tỉnh lại nữa, khiến cho bọn hắn cảm thấy tuyệt vọng, hít thở không thông.
Cho nên, vừa mới nghĩ, khi còn sống, sống tùy ý tiêu sái.
"Mặc Hàm, chúng ta về nhà đi!"
Phượng Mặc Hàm sững sờ, ngay sau đó đi đến kéo tay Phượng Mạt Vũ, lại cảm thấy tay Phượng Mạt Vũ băng hàn thấu xương, bỗng nhiên hoảng hốt, kéo tay Phượng Mạt Vũ lên nhìn, cực kỳ hoảng sợ, "Tại sao lại như vậy?"
Bụng cũng kêu ùng ục.
Đói.
Ngay cả trong túi đeo, hai con Thiểm Điện Điêu, cũng kêu chít chít.
"Mặc Hàm, chúng ta tìm một chỗ, ăn chút gì không, đói quá!"
Phượng Mặc Hàm gật đầu.
Hai oa nhi đi tới một tửu lâu.
Vừa đi đến cửa tửu lâu, hạ nhân đón khách tiến lên muốn ngăn cản, Phượng Mặc Hàm dẫn đầu lấy ra một tờ ngân phiếu, quơ quơ, hạ nhân đó lập tức đổi sắc mặt, chân chó mời Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ tiến vào.
"Hai vị khách quan, muốn ăn món gì?"
Phượng Mặc Hàm nghiêng đầu nghĩ, nhìn về phía Phượng Mạt Vũ, "Ngươi muốn ăn cái gì?"
"Ừ, lên một phần món ăn chiêu bài đi!"
Tiểu nhị vừa nghe, vui mừng, "Khách quan, chờ một chút, tiểu nhân đi phòng bếp nói một tiếng, thuận tiện mang cho hai vị chút điểm tâm!"
Không bao lâu, thức ăn lần lượt đi lên, hai oa nhi ăn đến vui vẻ, dứt khoát cho hai con Thiểm Điện Điêu cũng sắp đói chết ra ngoài ăn.
Những người sau đó tiến vào tửu lâu, hoặc là người ban đầu đã ở trong tửu lầu, từng người một hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai con Thiểm Điện Điêu. Phải nói, ngân phiếu trong ngực hai oa nhi đã không ít, nhưng hai con Thiểm Điện Điêu trắng như tuyết này chính là bảo vật vô giá.
Biết nhìn hàng, không biết nhìn hàng, nhanh chóng đi báo cho những người biết nhìn hàng.
Lầu hai.
Một người, hai mắt liên tục nhìn chằm chằm hai con Thiểm Điện Điêu đang ăn đến vui mừng hớn hở, lại liếc nhìn hai oa nhi đang bận rộn ăn cơm, trong lòng tính toán, hai oa nhi này, chắc là không biết nhiều, có lẽ rất dễ bị lừa gạt.
Mặc dù Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ đang dùng cơm nhưng biết rất nhiều người đang nhìn mình, tuy nhiên, cơn đói bụng làm bọn hắn hoàn toàn không có tâm trạng để ý tới, chuyên tâm ăn cơm, lại cảm thấy bên cạnh, chợt có một người ngồi xuống.
Hai oa nhi đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một nam tử mặt mũi bầm dập, không nhìn ra dung mạo, ngồi bên cạnh, cười hì hì, dáng vẻ không hề tốt bụng nhìn bọn hắn.
Tỷ đệ hai người liếc mắt nhìn nhau, Phượng Mạt Vũ giữ vững thái độ mọi chuyện đã có Phượng Mặc Hàm, không nói.
Phượng Mặc Hàm cười với nam tử.
Thư Mộ Bạch thấy Phượng Mặc Hàm cười với mình, lập tức cảm thấy, hai oa nhi này chắc chắn dễ gạt, tầm mắt trực tiếp nhìn chằm chằm về phía Thiểm Điện Điêu đang ăn đồ ăn, cười ha ha, "Hai con Tiểu Điêu này thật là đáng yêu đó!"
"Ừ, thực sự rất đáng yêu!" Phượng Mặc Hàm lầm bầm một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Thư Mộ Bạch thấy Phượng Mặc Hàm để ý đến mình, tự nhiên vươn tay chuẩn bị sờ sờ Thiểm Điện Điêu, kết quả hai con Thiểm Điện Điêu đang ăn đến vui mừng hớn hở, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhe răng nhếch miệng nhìn chằm chằm Thư Mộ Bạch.
Trong ánh mắt, tràn đầy tức giận.
Dường như tức giận vì Thư Mộ Bạch phá hỏng bữa ăn của bọn chúng, căm tức nhìn Thư Mộ Bạch.
"Ha ha, Tiểu Điêu này còn rất có linh tính!" Thư Mộ Bạch nói xong, lúng túng rút tay về.
Phải biết rằng, Thiểm Điện Điêu này có độc, nếu không cẩn thận bị cắn, trong nháy mắt sẽ mất mạng!
"Ừ"
Phượng Mặc Hàm đáp một tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn Thư Mộ Bạch, vùi đầu tiếp tục ăn.
Trong lòng tính toán một hồi, liếc mắt nhìn Phượng Mạt Vũ, hai người hiểu ý nở nụ cười.
Có người, liếc mắt nhìn một cái, liền ghét, có người, liếc mắt nhìn một cái, là có thể làm bạn, mà có người, liếc mắt nhìn một cái, đã cảm thấy đặc biệt ngu ngốc, dễ khi dễ lại thích bị lừa gạt.
Giờ phút này trong lòng Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ, Thư Mộ Bạch thuộc về loại người thứ ba.
Sau khi ăn xong, hai con Tiểu Điêu ngoan ngoãn đi tới bên cạnh hai oa nhi, hai oa nhi vươn bàn tay nhỏ bé ra, chuẩn bị đặt Thiểm Điện Điêu vào trong túi đeo, lại nghe thấy tiếng quát khẽ của nữ nhân, "Ta tưởng là ai trộm Thiểm Điện Điêu của bản Công chúa, thì ra là hai tiểu tặc các ngươi!"
Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ nghe tiếng sững sờ, nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Người nữ nhân dẫn đầu mặc váy mỏng bằng sợi tơ mềm, trâm cài trên đầu đung đưa, dung mạo rất đẹp, chỉ tiếc miệng đầy cay nghiệt, mắt đầy khinh thường, hai mươi mấy nam nam nữ nữ đi theo phía sau, tất cả tay cầm bảo kiếm, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng.
Người đi đầu tự xưng Công chúa, tuổi còn trẻ, cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, trong lòng khẽ động, Thư Mộ Bạch đã đoán được người đến là ai.
Đứng dậy muốn nói vài lời hòa hoãn không khí, tránh cho vị Công chúa này dưới cơn nóng giận, tổn thương hai oa nhi.
Lại nghe thấy hai oa nhi không ngừng cười ha ha ha.
Hơn nữa nghe thấy. . . . . .
"Thế giới vô biên, không thiếu người, không biết xấu hổ không cần mặt mũi, kẻ hèn hạ biết tinh tế suy diễn tâm lí địch, thật đúng là ít lại càng ít!" Phượng Mặc Hàm nói xong, đặt Thiểm Điện Điêu lại trên bàn, bàn tay mập mạp nhỏ bé cái có cái không vuốt ve bộ lông mềm mại tuyết trắng của Thiểm Điện Điêu, Thiểm Điện Điêu nheo mắt lại, hưởng thụ cọ cọ vào lòng bàn tay Phượng Mặc Hàm!
Phượng Mạt Vũ lại si ngốc nở nụ cười, chỉ thiếu vỗ tay tán thưởng!
Cũng không nói tiếp, nhưng mà học Phượng Mặc Hàm, cù lét Thiểm Điện Điêu của mình, Thiểm Điện Điêu vui thích lăn qua lăn lại ở trên bàn.
Nữ tử kia nghe thấy thì giận dữ, lại thấy hai oa nhi không nhìn nàng, không ngoan ngoãn dâng Thiểm Điện Điêu lên, còn nói năng lỗ mãng, "Tiểu tặc lớn mật, dám vũ nhục Bản Công chúa, đi chết đi!" Sau đó ngón tay trắng nõn chỉ, "Ngươi, đi lên giết chúng cho bản Công chúa!"
Thiếu nữ vừa nói dứt lời, tên thị vệ bị chỉ lập tức rút kiếm tiến lên, đâm về phía Phượng Mặc Hàm.
Thân thể nho nhỏ của Phượng Mặc Hàm ngồi trên băng ghế, ngay cả động cũng không động, Thiểm Điện Điêu đang híp mắt hưởng thụ, lại hung ác nhảy lên, rơi xuống người thị vệ kia, khẽ cắn vào cổ của thị vệ, lại nhanh chóng nhảy trở về trong ngực Phượng Mặc Hàm, ra sức cọ, cực kỳ lấy lòng.
Mà thị vệ kia, lại khổ sở ‘A’ một tiếng, té xuống đất, miệng sùi bọt mép, không ngừng trào ra.
Thiểm Điện Điêu tấn công người chỉ trong nháy mắt, có rất nhiều người chưa kịp nhìn thấy rõ ràng, chỉ nhìn thấy bóng dáng màu trắng thoáng một cái, sau đó liền nhìn thấy thị vệ kia té xuống đất.
Khổ sở giãy giụa, trong nháy mắt, thân thể bắt đầu thối rửa, lại còn một vài âm thanh.
Quả thực là sống không bằng chết!
Người nhát gan, bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, sợ rước lấy phiền toái lui vào trong góc khuất, Thư Mộ Bạch cực kỳ kinh ngạc, dù sao, loại linh vật Thiểm Điện Điêu này, cực ít nhận chủ.
Nhưng hai con này, dường như, cực kỳ tốt với hai oa nhi này, cực kỳ không muốn xa rời.
Thiếu nữ cũng giật mình, sắc mặt trắng bệch, lại nghĩ tới người mình nhiều, "Tất cả các ngươi đều lên cho bản Công chúa, bắt sống Thiểm Điện Điêu, giết hai oa nhi này!"
Thư Mộ Bạch nghe vậy, thầm kêu Công chúa này thật là ác độc.
Lại nhìn về phía Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ, thầm nghĩ có nên giúp hai oa nhi này hay không.
Lúc Thư Mộ Bạch còn đang do dự, thị vệ của nữ tử đồng loạt xông lên, mà nữ oa vẫn ngồi trên băng ghế, trừ lúc trên đường không ngừng cười ha ha ha, không hề mở miệng nói câu nào, bỗng đứng lên, cánh tay nhỏ bé giương lên, trong nháy mắt vài tia sáng trắng lóe lên, trong chớp mắt, đã đâm trúng mi tâm của những thị vệ kia.
Dưới ánh đèn lờ mờ, ấn đường đỏ rực nhìn thấy ghê người.
Từng người trợn to hai mắt, ngay cả khi chết cũng không biết, tại sao lại chết trên tay một hài tử.
Nữ tử kia bị dọa sợ đến mức mặt trắng bệch.
Thư Mộ Bạch thấy thế thì trợn mắt cứng họng.
Bạo Vũ Lê Hoa Nhất Điểm Hồng. (Tên chiêu thức võ công nên em xin mạn phép giữ nguyên vậy chứ dịch ra cũng không biết nói thế nào!)
Tiểu oa nhi này lại có thể biết loại võ công ác độc như vậy.
"Ai, không ngờ trước khi chết, còn có người chôn theo chúng ta, cuộc sống ngắn ngủi, cũng coi như đáng giá!"
Phượng Mạt Vũ năm tuổi nói xong, ôm lấy Thiểm Điện Điêu, đứng dậy, cô đơn đi ra ngoài tửu lâu.
"Mạt Vũ. . . . . ." Phượng Mặc Hàm khẽ gọi một tiếng, mũi cay xè.
Vội vàng móc ngân phiếu ném lên bàn, tay nhỏ bé ôm Thiểm Điện Điêu lên, lập tức đuổi theo.
Lúc đi ngang qua thiếu nữ, đạp một cước lên khuỷu chân của nàng, nữ tử ai nha một tiếng, té quỵ xuống đất, Phượng Mặc Hàm nhanh chóng lấy ra một viên thuốc, khẽ ném vào trong miệng nàng, tức giận mắng, "Ai bảo ngươi chọc Mạt Vũ đau lòng, độc chết ngươi!"
Sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Trăng sáng.
Hai oa nhi yên lặng đi trên đường cái, cả hai đều không mở miệng nói chuyện.
Cũng không ai biết, thật ra thì bọn hắn muốn sống tiếp đến mức nào.
Dù là kéo dài hơi tàn, cũng được, vẫn hơn, trơ mắt nhìn sinh mạng dần dần qua đi, tất cả mọi người đều phải che giấu đau thương.
Nhưng bọn hắn, cũng thuận tiện chôn dấu sự sợ hãi.
Cảm giác sợ hãi vì không tỉnh lại nữa, khiến cho bọn hắn cảm thấy tuyệt vọng, hít thở không thông.
Cho nên, vừa mới nghĩ, khi còn sống, sống tùy ý tiêu sái.
"Mặc Hàm, chúng ta về nhà đi!"
Phượng Mặc Hàm sững sờ, ngay sau đó đi đến kéo tay Phượng Mạt Vũ, lại cảm thấy tay Phượng Mạt Vũ băng hàn thấu xương, bỗng nhiên hoảng hốt, kéo tay Phượng Mạt Vũ lên nhìn, cực kỳ hoảng sợ, "Tại sao lại như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.