Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 46: Phụ thân đi đâu rồi
Tiêu Tùy Duyên.
02/03/2019
Cẩm Vương phủ
Mấy ngày nay Quân Vũ Thường vẫn nghỉ ngơi dưỡng sức, hôm đó ở Túy Tiên lâu, bởi vì bị Phượng Khuynh Thành bỏ thuốc, hắn liên tục không biết thoả mãn, tìm sự vui vẻ.
Thân thể lập tức bị rút rỗng, hai ngày nay đi bộ cũng không vững.
"Vương gia, Nhiếp Chính vương phái người tặng quà!"
Quân Vũ Thường nghe vậy con ngươi híp lại, phi thường sắc bén.
Lại lạnh nhạt âm lãnh hỏi, "Tặng cái gì?"
"Tiểu nhân không biết, nhưng mà, có ba chiếc xe ngựa, là Đại thị vệ Long Nhất bên cạnh Nhiếp Chính vương tự mình đưa tới, Long Nhất nói, ý chỉ của Nhiếp Chính vương, muốn Vương gia ngài tự mình đi nhận!"
Đưa ra ý chỉ, Quân Vũ Thường biết rõ, Quân Vũ Nguyệt nghiêm túc.
Đứng dậy, xiêm áo đỏ thẫm rơi xuống, cả người vô cùng đẹp đẽ.
Trong con ngươi, sự ác độc lóe lên, "Đi, theo Bổn vương đi nhìn một chút!"
Bên ngoài Cẩm vương phủ
Long Nhất vừa thấy Quân Vũ Thường, lập tức cung cung kính kính hành lễ, "Thuộc hạ tham kiến Cẩm vương!"
"Miễn lễ đi!" Tay Quân Vũ Thường ngăn lại, rồi nhìn về phía ba chiếc xe ngựa, một mùi máu tươi nồng nặc truyền đến, còn có vài giọt máu nhỏ giọt xuống đất qua khe hở trên xe ngựa.
Quân Vũ Thường cảm thấy không ổn!
"Cẩm Vương gia, Nhiếp Chính vương lệnh thuộc hạ đưa người tới, Vương gia nhà ta nói, nếu Cẩm Vương gia nhìn trúng đám người Ám Ngũ, vì tình nghĩa huynh đệ, hắn sẽ từ bỏ thứ yêu thích, hi vọng sau khi đưa người tới, Cẩm Vương gia có thể thành tâm nhận lấy, chớ để đám người Ám Ngũ, hồng nhan bạc mệnh, hơn nữa, Nhiếp Chính Vương phủ nhân khẩu đông đảo, không nuôi nổi những người rảnh rỗi, cho nên, đều tặng lại người của Cẩm vương, xin Vương gia nghiệm thu, xem xem có còn thiếu người nào hay không!"
Long Nhất nói xong, lui qua một bên.
Quân Vũ Thường nháy nháy mắt, để thuộc hạ đi vén rèm xe ngựa lên, lại thấy ở trong chiếc xe ngựa thứ nhất, ba người Ám Ngũ, Ám Lục, Ám Thất, cả người đầy vết máu, thân thể hư mềm, trên khắp người đều là vết thương, hai mắt xám xịt, con ngươi không hề lóe sáng.
Thuộc hạ đi vén rèm chiếc xe ngựa thứ hai lên, bên trong xe ngựa, thi thể chất đống, lấp đầy xe ngựa.
Có thể hình dung chiếc xe thứ ba thế nào.
Quân Vũ Thường chỉ cảm thấy, cả người lạnh lẽo, còn mang theo sự sợ hãi.
Đúng, sợ hãi.
Sợ Quân Vũ Nguyệt.
Hắn quá độc ác.
Người hắn cho bí mật nằm vùng ở Nhiếp Chính Vương phủ, toàn bộ bị giết.
Không chừa một người.
"Cẩm Vương gia, thuộc hạ cáo lui!" Long Nhất nói xong, mang theo thuộc hạ rời đi.
Quân Vũ Thường đứng tại chỗ, một hồi lâu, mới lên tiếng, "Ném người tới bãi tha ma!"
"Vương. . . . . ." Quân Vũ Thường thuộc hạ muốn nói câu.
Những người này, dù sao đều là người Quân Vũ Thường phái đi Nhiếp Chính Vương phủ thám thính tin tức, chết rồi, ngay cả một phần mộ cũng không có.
Nhưng, nhìn thấy ánh mắt âm lãnh chí cực của Quân Vũ Thường thì im lặng.
"Dạ!"
Ám Ngũ, Ám Lục, Ám Thất, mặc dù võ công bị hủy hết, không thể nhúc nhích, vẫn còn có ý thức.
Nhưng, lại không thể nói chuyện.
Bởi vì đầu lưỡi, đã sớm bị cắt đi.
Trong khoảnh khắc bị ném vào bãi tha ma, ba người Ám Ngũ, Ám Lục, Ám Thất, mới hối hận đã phản bội Quân Vũ Nguyệt.
Ít nhất, Quân Vũ Nguyệt đối với thuộc hạ của hắn, sẽ không tuyệt tình như vậy. Phàm là người bỏ mạng cho hắn, đều sẽ hậu táng, Thanh Minh hàng năm, hắn đều đến dâng một nén nhang.
Ba người ở bãi tha ma, ngọa nguậy xung quanh, có cảm giác tuyệt vọng, muốn chết cũng không xong!
Nơi ẩn náu của Tuyệt Sát môn.
Theo ý tứ của Phượng Khuynh Thành, đổi bảng hiệu thành Phượng phủ.
Đầu bếp Phượng phủ họ Ngưu, có một nhi tử bảy tuổi, hôm nay vừa đúng lúc hài tử tới Phượng phủ, nhưng mà chỉ có thể đi lại ở phòng bếp, tiền viện thì không thể đi.
Nhưng.
Ở trên giường suốt mấy ngày Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm đã chán, được Phượng Khuynh Thành đồng ý, hai oa nhi chơi đùa trong phủ, thả diều.
Kết quả dây diều bị gió làm đứt, diều rơi vào sân phòng bếp.
"Ai nha!" Phượng Mạt Vũ khẽ hô một tiếng, vội vàng chạy về phía phòng bếp, Phượng Mặc Hàm đuổi theo.
Lâm Nguyên, Lâm Phong lập tức đuổi theo.
Lúc Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm đến phòng bếp, nhi tử của đầu bếp Ngưu Bảo đang lượm diều, nhẹ phủi bụi bặm bên trên, coi trọng không thôi.
"Này, là diều của ta!"
Phượng Mạt Vũ hô một tiếng, tiến lên, vươn tay.
Ngưu Bảo nhìn Phượng Mạt Vũ cả người rực rỡ, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, trắng noãn, do dự một chút, đưa diều lên.
Phượng Mạt Vũ nhận lấy diều, cẩn thận kiểm tra, thấy không bị hư hại, mới yên tâm.
"Ngươi là ai vậy, tại sao trước kia chưa từng thấy ngươi?"
"Ta tên là Ngưu Bảo, phụ thân ta là đầu bếp trong phủ này!"
"Phụ thân ngươi?" Phượng Mạt Vũ cẩn thận suy nghĩ hàm nghĩa hai chữ này, lại thấy đầu bếp Ngưu vội vội vàng vàng đi tới, ra sức tạ lỗi, lại trách mắng Ngưu Bảo, đôi môi Phượng Mạt Vũ mím chặt, nghiêng đầu hỏi đầu bếp Ngưu, "Ngươi là phụ thân hắn?"
"Hồi tiểu tiểu thư, đúng!"
"Không sao, các ngươi đi xuống đi!" Phượng Mạt Vũ nói xong, đầu bếp Ngưu thiên ân vạn tạ, lôi kéo Ngưu Bảo đi xuống, Phượng Mạt Vũ lại nghiêng đầu hỏi Phượng Mặc Hàm đứng ở một bên, "Mặc Hàm, phụ thân của chúng ta đâu?"
Phượng Mặc Hàm kinh ngạc.
Cho tới bây giờ bọn hắn đều không có nghĩ tới vấn đề này.
Hơn nữa, trước kia, không có ai ở trước mặt bọn hắn, nhắc đến danh xưng phụ thân này.
Phượng Mặc Hàm lắc đầu một cái.
Phượng Mạt Vũ liền nhìn về phía Lâm Nguyên, Lâm Phong, "Nguyên thúc, Phong thúc, ngươi biết phụ thân của chúng ta ở đâu không?"
Lâm Nguyên, Lâm Phong nghe vậy, biểu cảm đau khổ.
Vấn đề này, bọn họ thật sự không biết trả lời thế nào.
"Thôi, ta đi hỏi nương ta! Mặc Hàm, chúng ta đi!" Phượng Mạt Vũ nói xong, quay đầu chạy đi.
"Ồ!" Phượng Mặc Hàm đáp một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Lâm Nguyên Lâm Phong kêu khổ không thôi.
Thư phòng. Diễn đàn L _+ ê Q :" Úy Đ <>? đôn
Phượng Khuynh Thành đang cùng Âu Dương Hạo, Hồng Tụ Thiêm Hương nói chuyện, Đái Vân thì đứng ở bên cạnh.
Nhắc tới Đái Vân, cũng rất bản lĩnh, lại trung thành, khiến Âu Dương Hạo coi trọng, sau lại đi theo Thiêm Hương, làm việc cũng cực kỳ đáng tin.
Lúc này mới gọi đến bên cạnh, chuẩn bị trọng dụng.
"Đái Vân, gần đây võ công có tiến bộ?" Phượng Khuynh Thành hỏi.
Đái Vân cười, cung cung kính kính, "Hồi tiểu thư, kể từ hôm đó được tiểu thư chỉ điểm, võ công của thuộc hạ tiến bộ không ít, nhưng mà, có chỗ, vẫn chưa lĩnh ngộ đủ!"
Phượng Khuynh Thành cười, lời đáp trả của Đái Vân, rất hài lòng, cũng là lời nói thật lòng của Đái Vân, hoàn toàn không có khoe khoang quá lời, cũng không có giấu giếm khuyết điểm, "Chỗ lĩnh ngộ chưa đủ, có thể hỏi Thiêm Hương, cũng có thể tới hỏi ta!"
"Dạ!"
Phượng Khuynh Thành phân phó vài chuyện, lại thấy Mặc Hàm, Mạt Vũ thở phì phò đi tới, Phượng Khuynh Thành sững sờ.
"Nương!" Hai oa nhi vào thư phòng, gọi Phượng Khuynh Thành, lại lần lượt gọi Hồng Tụ Thiêm Hương, Âu Dương Hạo, Đái Vân, sau đó gắt gao cắn môi.
"Làm sao vậy?" Phượng Khuynh Thành hỏi, ra dấu bảo những người khác đi xuống làm việc.
Hồng Tụ đi cuối cùng, còn thuận tay đóng cửa thư phòng lại.
Bên trong thư phòng.
Còn lại nương con ba người.
Phượng Khuynh Thành thấy hốc mắt hai oa nhi hồng hồng, nhất là Phượng Mạt Vũ, "Làm sao vậy? Không phải ở vườn hoa chơi diều sao, diều bay mất?"
Phượng Mặc Hàm không nói, Phượng Mạt Vũ mím môi, mới cúi đầu hỏi một câu, "Nương, phụ thân của chúng con đâu rồi, hắn đi đâu rồi, không phải là hắn không cần chúng con chứ?"
Nếu không, tại sao từ nhỏ đã chưa từng gặp qua?
"Hắn. . . . . ."
Phượng Khuynh Thành nhất thời không biết trả lời mấy vấn đề này thế nào.
Chẳng lẽ nói với Mặc Hàm, Mạt Vũ, phụ thân của các con ở kinh thành, còn quyền cao chức trọng, thân phận tôn quý, không phải hắn không nhớ các con, hắn chỉ không biết đến sự tồn tại của các con thôi.
"Nương. . . . . ." Phượng Mạt Vũ khẽ gọi, hai mắt sáng rực, chờ Phượng Khuynh Thành trả lời.
"Mạt Vũ, con thật sự muốn biết sao?"
Mấy ngày nay Quân Vũ Thường vẫn nghỉ ngơi dưỡng sức, hôm đó ở Túy Tiên lâu, bởi vì bị Phượng Khuynh Thành bỏ thuốc, hắn liên tục không biết thoả mãn, tìm sự vui vẻ.
Thân thể lập tức bị rút rỗng, hai ngày nay đi bộ cũng không vững.
"Vương gia, Nhiếp Chính vương phái người tặng quà!"
Quân Vũ Thường nghe vậy con ngươi híp lại, phi thường sắc bén.
Lại lạnh nhạt âm lãnh hỏi, "Tặng cái gì?"
"Tiểu nhân không biết, nhưng mà, có ba chiếc xe ngựa, là Đại thị vệ Long Nhất bên cạnh Nhiếp Chính vương tự mình đưa tới, Long Nhất nói, ý chỉ của Nhiếp Chính vương, muốn Vương gia ngài tự mình đi nhận!"
Đưa ra ý chỉ, Quân Vũ Thường biết rõ, Quân Vũ Nguyệt nghiêm túc.
Đứng dậy, xiêm áo đỏ thẫm rơi xuống, cả người vô cùng đẹp đẽ.
Trong con ngươi, sự ác độc lóe lên, "Đi, theo Bổn vương đi nhìn một chút!"
Bên ngoài Cẩm vương phủ
Long Nhất vừa thấy Quân Vũ Thường, lập tức cung cung kính kính hành lễ, "Thuộc hạ tham kiến Cẩm vương!"
"Miễn lễ đi!" Tay Quân Vũ Thường ngăn lại, rồi nhìn về phía ba chiếc xe ngựa, một mùi máu tươi nồng nặc truyền đến, còn có vài giọt máu nhỏ giọt xuống đất qua khe hở trên xe ngựa.
Quân Vũ Thường cảm thấy không ổn!
"Cẩm Vương gia, Nhiếp Chính vương lệnh thuộc hạ đưa người tới, Vương gia nhà ta nói, nếu Cẩm Vương gia nhìn trúng đám người Ám Ngũ, vì tình nghĩa huynh đệ, hắn sẽ từ bỏ thứ yêu thích, hi vọng sau khi đưa người tới, Cẩm Vương gia có thể thành tâm nhận lấy, chớ để đám người Ám Ngũ, hồng nhan bạc mệnh, hơn nữa, Nhiếp Chính Vương phủ nhân khẩu đông đảo, không nuôi nổi những người rảnh rỗi, cho nên, đều tặng lại người của Cẩm vương, xin Vương gia nghiệm thu, xem xem có còn thiếu người nào hay không!"
Long Nhất nói xong, lui qua một bên.
Quân Vũ Thường nháy nháy mắt, để thuộc hạ đi vén rèm xe ngựa lên, lại thấy ở trong chiếc xe ngựa thứ nhất, ba người Ám Ngũ, Ám Lục, Ám Thất, cả người đầy vết máu, thân thể hư mềm, trên khắp người đều là vết thương, hai mắt xám xịt, con ngươi không hề lóe sáng.
Thuộc hạ đi vén rèm chiếc xe ngựa thứ hai lên, bên trong xe ngựa, thi thể chất đống, lấp đầy xe ngựa.
Có thể hình dung chiếc xe thứ ba thế nào.
Quân Vũ Thường chỉ cảm thấy, cả người lạnh lẽo, còn mang theo sự sợ hãi.
Đúng, sợ hãi.
Sợ Quân Vũ Nguyệt.
Hắn quá độc ác.
Người hắn cho bí mật nằm vùng ở Nhiếp Chính Vương phủ, toàn bộ bị giết.
Không chừa một người.
"Cẩm Vương gia, thuộc hạ cáo lui!" Long Nhất nói xong, mang theo thuộc hạ rời đi.
Quân Vũ Thường đứng tại chỗ, một hồi lâu, mới lên tiếng, "Ném người tới bãi tha ma!"
"Vương. . . . . ." Quân Vũ Thường thuộc hạ muốn nói câu.
Những người này, dù sao đều là người Quân Vũ Thường phái đi Nhiếp Chính Vương phủ thám thính tin tức, chết rồi, ngay cả một phần mộ cũng không có.
Nhưng, nhìn thấy ánh mắt âm lãnh chí cực của Quân Vũ Thường thì im lặng.
"Dạ!"
Ám Ngũ, Ám Lục, Ám Thất, mặc dù võ công bị hủy hết, không thể nhúc nhích, vẫn còn có ý thức.
Nhưng, lại không thể nói chuyện.
Bởi vì đầu lưỡi, đã sớm bị cắt đi.
Trong khoảnh khắc bị ném vào bãi tha ma, ba người Ám Ngũ, Ám Lục, Ám Thất, mới hối hận đã phản bội Quân Vũ Nguyệt.
Ít nhất, Quân Vũ Nguyệt đối với thuộc hạ của hắn, sẽ không tuyệt tình như vậy. Phàm là người bỏ mạng cho hắn, đều sẽ hậu táng, Thanh Minh hàng năm, hắn đều đến dâng một nén nhang.
Ba người ở bãi tha ma, ngọa nguậy xung quanh, có cảm giác tuyệt vọng, muốn chết cũng không xong!
Nơi ẩn náu của Tuyệt Sát môn.
Theo ý tứ của Phượng Khuynh Thành, đổi bảng hiệu thành Phượng phủ.
Đầu bếp Phượng phủ họ Ngưu, có một nhi tử bảy tuổi, hôm nay vừa đúng lúc hài tử tới Phượng phủ, nhưng mà chỉ có thể đi lại ở phòng bếp, tiền viện thì không thể đi.
Nhưng.
Ở trên giường suốt mấy ngày Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm đã chán, được Phượng Khuynh Thành đồng ý, hai oa nhi chơi đùa trong phủ, thả diều.
Kết quả dây diều bị gió làm đứt, diều rơi vào sân phòng bếp.
"Ai nha!" Phượng Mạt Vũ khẽ hô một tiếng, vội vàng chạy về phía phòng bếp, Phượng Mặc Hàm đuổi theo.
Lâm Nguyên, Lâm Phong lập tức đuổi theo.
Lúc Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm đến phòng bếp, nhi tử của đầu bếp Ngưu Bảo đang lượm diều, nhẹ phủi bụi bặm bên trên, coi trọng không thôi.
"Này, là diều của ta!"
Phượng Mạt Vũ hô một tiếng, tiến lên, vươn tay.
Ngưu Bảo nhìn Phượng Mạt Vũ cả người rực rỡ, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, trắng noãn, do dự một chút, đưa diều lên.
Phượng Mạt Vũ nhận lấy diều, cẩn thận kiểm tra, thấy không bị hư hại, mới yên tâm.
"Ngươi là ai vậy, tại sao trước kia chưa từng thấy ngươi?"
"Ta tên là Ngưu Bảo, phụ thân ta là đầu bếp trong phủ này!"
"Phụ thân ngươi?" Phượng Mạt Vũ cẩn thận suy nghĩ hàm nghĩa hai chữ này, lại thấy đầu bếp Ngưu vội vội vàng vàng đi tới, ra sức tạ lỗi, lại trách mắng Ngưu Bảo, đôi môi Phượng Mạt Vũ mím chặt, nghiêng đầu hỏi đầu bếp Ngưu, "Ngươi là phụ thân hắn?"
"Hồi tiểu tiểu thư, đúng!"
"Không sao, các ngươi đi xuống đi!" Phượng Mạt Vũ nói xong, đầu bếp Ngưu thiên ân vạn tạ, lôi kéo Ngưu Bảo đi xuống, Phượng Mạt Vũ lại nghiêng đầu hỏi Phượng Mặc Hàm đứng ở một bên, "Mặc Hàm, phụ thân của chúng ta đâu?"
Phượng Mặc Hàm kinh ngạc.
Cho tới bây giờ bọn hắn đều không có nghĩ tới vấn đề này.
Hơn nữa, trước kia, không có ai ở trước mặt bọn hắn, nhắc đến danh xưng phụ thân này.
Phượng Mặc Hàm lắc đầu một cái.
Phượng Mạt Vũ liền nhìn về phía Lâm Nguyên, Lâm Phong, "Nguyên thúc, Phong thúc, ngươi biết phụ thân của chúng ta ở đâu không?"
Lâm Nguyên, Lâm Phong nghe vậy, biểu cảm đau khổ.
Vấn đề này, bọn họ thật sự không biết trả lời thế nào.
"Thôi, ta đi hỏi nương ta! Mặc Hàm, chúng ta đi!" Phượng Mạt Vũ nói xong, quay đầu chạy đi.
"Ồ!" Phượng Mặc Hàm đáp một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Lâm Nguyên Lâm Phong kêu khổ không thôi.
Thư phòng. Diễn đàn L _+ ê Q :" Úy Đ <>? đôn
Phượng Khuynh Thành đang cùng Âu Dương Hạo, Hồng Tụ Thiêm Hương nói chuyện, Đái Vân thì đứng ở bên cạnh.
Nhắc tới Đái Vân, cũng rất bản lĩnh, lại trung thành, khiến Âu Dương Hạo coi trọng, sau lại đi theo Thiêm Hương, làm việc cũng cực kỳ đáng tin.
Lúc này mới gọi đến bên cạnh, chuẩn bị trọng dụng.
"Đái Vân, gần đây võ công có tiến bộ?" Phượng Khuynh Thành hỏi.
Đái Vân cười, cung cung kính kính, "Hồi tiểu thư, kể từ hôm đó được tiểu thư chỉ điểm, võ công của thuộc hạ tiến bộ không ít, nhưng mà, có chỗ, vẫn chưa lĩnh ngộ đủ!"
Phượng Khuynh Thành cười, lời đáp trả của Đái Vân, rất hài lòng, cũng là lời nói thật lòng của Đái Vân, hoàn toàn không có khoe khoang quá lời, cũng không có giấu giếm khuyết điểm, "Chỗ lĩnh ngộ chưa đủ, có thể hỏi Thiêm Hương, cũng có thể tới hỏi ta!"
"Dạ!"
Phượng Khuynh Thành phân phó vài chuyện, lại thấy Mặc Hàm, Mạt Vũ thở phì phò đi tới, Phượng Khuynh Thành sững sờ.
"Nương!" Hai oa nhi vào thư phòng, gọi Phượng Khuynh Thành, lại lần lượt gọi Hồng Tụ Thiêm Hương, Âu Dương Hạo, Đái Vân, sau đó gắt gao cắn môi.
"Làm sao vậy?" Phượng Khuynh Thành hỏi, ra dấu bảo những người khác đi xuống làm việc.
Hồng Tụ đi cuối cùng, còn thuận tay đóng cửa thư phòng lại.
Bên trong thư phòng.
Còn lại nương con ba người.
Phượng Khuynh Thành thấy hốc mắt hai oa nhi hồng hồng, nhất là Phượng Mạt Vũ, "Làm sao vậy? Không phải ở vườn hoa chơi diều sao, diều bay mất?"
Phượng Mặc Hàm không nói, Phượng Mạt Vũ mím môi, mới cúi đầu hỏi một câu, "Nương, phụ thân của chúng con đâu rồi, hắn đi đâu rồi, không phải là hắn không cần chúng con chứ?"
Nếu không, tại sao từ nhỏ đã chưa từng gặp qua?
"Hắn. . . . . ."
Phượng Khuynh Thành nhất thời không biết trả lời mấy vấn đề này thế nào.
Chẳng lẽ nói với Mặc Hàm, Mạt Vũ, phụ thân của các con ở kinh thành, còn quyền cao chức trọng, thân phận tôn quý, không phải hắn không nhớ các con, hắn chỉ không biết đến sự tồn tại của các con thôi.
"Nương. . . . . ." Phượng Mạt Vũ khẽ gọi, hai mắt sáng rực, chờ Phượng Khuynh Thành trả lời.
"Mạt Vũ, con thật sự muốn biết sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.