Kim Chỉ Nam Giúp Nữ Phụ Happy Ending (Xuyên Nhanh)
Chương 10:
Lộ Thâm
21/07/2024
Sau khi rời khỏi phòng y tế, hai người đi trên con đường rợp bóng cây, đúng vào tháng Sáu, toàn bộ khuôn viên đều ngập tràn hương hoa nhài, thơm nồng đến mức làm người ta ngây ngất.
Nắng sớm không quá gay gắt, kéo dài bóng người. Tiêu Nhiên bước chậm rãi phía trước, Cảnh Chiêu đi sau, tận dụng bóng của anh để tránh nắng, không ai nói gì.
Khi gần đến lớp A, Tiêu Nhiên đột nhiên dừng lại, quay người và im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Cảnh Chiêu, dù mục đích của cô là gì, cũng đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, tôi không xứng với cô, trước đây chỉ là tôi mơ tưởng viển vông, cảm ơn cô đã giúp tôi tỉnh ngộ về vụ cá cược."
Thẩm Lăng đã nói đúng, anh và Cảnh Chiêu vốn dĩ là người của hai thế giới, những gì xảy ra không phải ngẫu nhiên mà là tất yếu, tất cả trước đây chỉ là lúc anh mất trí, giờ đã nghĩ thông suốt, mọi thứ nên trở lại quỹ đạo.
Cảnh Chiêu đứng trên bậc thang, ngước lên nhìn anh.
Có lẽ đây là lần đầu Tiêu Nhiên nói với cô nhiều như vậy, nhưng lại muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ.
Không đáp lại lời anh, Cảnh Chiêu chỉ bướng bỉnh hỏi: "Vậy anh nói cho em biết, bức thư tình đó viết cho ai?"
Tiêu Nhiên nhíu mày, "Quan trọng sao?"
Cảnh Chiêu: "Rất quan trọng."
Tiêu Nhiên nhìn cô một lúc lâu, rồi nói một chữ, "Cô."
Cảnh Chiêu sững sờ, chưa kịp nói gì, Tiêu Nhiên đã quay lưng rời đi, cô bước lên vài bước, lớn tiếng hỏi: "Vậy anh không thích em nữa sao?"
Tiêu Nhiên dừng lại, quay lưng nên không thể thấy nét mặt anh, chỉ nghe thấy giọng trả lời trầm thấp, "Không thích nữa."
Bóng dáng anh dần biến mất ở góc hành lang, Cảnh Chiêu đứng tại chỗ thất thần một lúc, rồi mặt không biểu cảm quay người đi.
Cô nhìn tay phải của mình, băng dán vết thương mà Tiêu Nhiên dán cho đã hơi bong ra, Cảnh Chiêu nhẹ nhàng ấn vào, làm cho nó dính chặt lại.
Lớp A ở tầng hai, lớp S ở tầng ba. Chưa vào đến lớp, Cảnh Chiêu đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, đám học sinh lớp S được gọi là con nhà giàu, nhưng thực ra là những kẻ ăn không ngồi rồi, có nhiều gia sản nhưng không phải người thừa kế, cả đời sống vô lo vô nghĩ không cần quan tâm đến việc kiếm tiền.
Cảnh Chiêu cũng là một trong số họ, ngoài cha, gia đình cô còn có một người anh cả xuất sắc, hiện là phó giám đốc của tập đoàn Cảnh Thị, sau này tập đoàn sẽ hoàn toàn giao cho anh ấy.
Vào lớp, cô giáo tiếng Anh trẻ tuổi đang đứng trên bục giảng, thấy Cảnh Chiêu đến muộn, không trách mà cười nói: "Cảnh Chiêu về rồi, mau ngồi vào chỗ đi!"
Cảnh Chiêu gật đầu với cô ấy, rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Vì sự trở lại của cô, tiếng ồn trong lớp học dần biến mất. Mọi người đều nhìn lướt qua Cảnh Chiêu, bắt đầu thì thầm bàn tán về chuyện cô và Tiêu Nhiên đã chia tay hay chưa.
Trường học là thế, tin đồn lan nhanh hơn cả giới giải trí.
Cảnh Chiêu ngồi cùng bàn với Giang Lộ. Thấy cô trở lại, Giang Lộ tháo tai nghe bluetooth trên tai mình ra, hỏi: "Nghe nhạc không?"
Cảnh Chiêu lười biếng nằm úp mặt xuống bàn, mắt khẽ nhắm lại: "Không nghe."
Giang Lộ liếc nhìn cô, lại hỏi: "Chị thực sự vẫn thích Tiêu Nhiên à?"
Cảnh Chiêu: "Ừm."
Nghe vậy, Giang Lộ không hỏi thêm, đeo lại tai nghe.
Nắng sớm không quá gay gắt, kéo dài bóng người. Tiêu Nhiên bước chậm rãi phía trước, Cảnh Chiêu đi sau, tận dụng bóng của anh để tránh nắng, không ai nói gì.
Khi gần đến lớp A, Tiêu Nhiên đột nhiên dừng lại, quay người và im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Cảnh Chiêu, dù mục đích của cô là gì, cũng đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, tôi không xứng với cô, trước đây chỉ là tôi mơ tưởng viển vông, cảm ơn cô đã giúp tôi tỉnh ngộ về vụ cá cược."
Thẩm Lăng đã nói đúng, anh và Cảnh Chiêu vốn dĩ là người của hai thế giới, những gì xảy ra không phải ngẫu nhiên mà là tất yếu, tất cả trước đây chỉ là lúc anh mất trí, giờ đã nghĩ thông suốt, mọi thứ nên trở lại quỹ đạo.
Cảnh Chiêu đứng trên bậc thang, ngước lên nhìn anh.
Có lẽ đây là lần đầu Tiêu Nhiên nói với cô nhiều như vậy, nhưng lại muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ.
Không đáp lại lời anh, Cảnh Chiêu chỉ bướng bỉnh hỏi: "Vậy anh nói cho em biết, bức thư tình đó viết cho ai?"
Tiêu Nhiên nhíu mày, "Quan trọng sao?"
Cảnh Chiêu: "Rất quan trọng."
Tiêu Nhiên nhìn cô một lúc lâu, rồi nói một chữ, "Cô."
Cảnh Chiêu sững sờ, chưa kịp nói gì, Tiêu Nhiên đã quay lưng rời đi, cô bước lên vài bước, lớn tiếng hỏi: "Vậy anh không thích em nữa sao?"
Tiêu Nhiên dừng lại, quay lưng nên không thể thấy nét mặt anh, chỉ nghe thấy giọng trả lời trầm thấp, "Không thích nữa."
Bóng dáng anh dần biến mất ở góc hành lang, Cảnh Chiêu đứng tại chỗ thất thần một lúc, rồi mặt không biểu cảm quay người đi.
Cô nhìn tay phải của mình, băng dán vết thương mà Tiêu Nhiên dán cho đã hơi bong ra, Cảnh Chiêu nhẹ nhàng ấn vào, làm cho nó dính chặt lại.
Lớp A ở tầng hai, lớp S ở tầng ba. Chưa vào đến lớp, Cảnh Chiêu đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, đám học sinh lớp S được gọi là con nhà giàu, nhưng thực ra là những kẻ ăn không ngồi rồi, có nhiều gia sản nhưng không phải người thừa kế, cả đời sống vô lo vô nghĩ không cần quan tâm đến việc kiếm tiền.
Cảnh Chiêu cũng là một trong số họ, ngoài cha, gia đình cô còn có một người anh cả xuất sắc, hiện là phó giám đốc của tập đoàn Cảnh Thị, sau này tập đoàn sẽ hoàn toàn giao cho anh ấy.
Vào lớp, cô giáo tiếng Anh trẻ tuổi đang đứng trên bục giảng, thấy Cảnh Chiêu đến muộn, không trách mà cười nói: "Cảnh Chiêu về rồi, mau ngồi vào chỗ đi!"
Cảnh Chiêu gật đầu với cô ấy, rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Vì sự trở lại của cô, tiếng ồn trong lớp học dần biến mất. Mọi người đều nhìn lướt qua Cảnh Chiêu, bắt đầu thì thầm bàn tán về chuyện cô và Tiêu Nhiên đã chia tay hay chưa.
Trường học là thế, tin đồn lan nhanh hơn cả giới giải trí.
Cảnh Chiêu ngồi cùng bàn với Giang Lộ. Thấy cô trở lại, Giang Lộ tháo tai nghe bluetooth trên tai mình ra, hỏi: "Nghe nhạc không?"
Cảnh Chiêu lười biếng nằm úp mặt xuống bàn, mắt khẽ nhắm lại: "Không nghe."
Giang Lộ liếc nhìn cô, lại hỏi: "Chị thực sự vẫn thích Tiêu Nhiên à?"
Cảnh Chiêu: "Ừm."
Nghe vậy, Giang Lộ không hỏi thêm, đeo lại tai nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.