Kim Chi Ngự Diệp

Chương 23

Tiếu Giai Nhân

23/07/2021

Mùng chín tháng ba, tướng quân uy viễn Tiêu Bá Nghiêm phụng mệnh hồi kinh để báo cáo công tác.

Phụ thân trở về, sáng sớm, bốn huynh đệ Tiêu Ngự đã cưỡi ngựa ra khỏi thành để đi đón. Tiêu Ngự ôm Thuần ca nhi đi ở giữa, Tiêu Tiệm, Cảnh Nghi một trái một phải, bốn huynh đệ sóng vai mà cưỡi, một người anh tuấn hơn một người, trên đường dân chúng giống như là thấy thần tiên vậy, lấy bánh bao cũng quên lấy bánh bao, trả tiền cũng quên trả tiền, bất kể là nam nữ già trẻ, đều nhìn chằm chằm bọn họ.

“Đại ca, bọn họ nhìn chúng ta làm gì vậy?” Thuần ca nhi mê hoặc hỏi huynh trưởng.

Tiêu Ngự cười không nói.

Tiêu Tiệm trêu đệ đệ: “Thuần ca nhi đẹp, bọn họ đều muốn cướp ngươi về nhà làm con trai.”

Thuần ca nhi lập tức kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, người nào nhìn bé, bé sẽ lườm người đó.

Tiêu Tiệm cười lớn.

Khóe môi của Cảnh Nghi cũng vểnh lên.

Ra khỏi cửa thành, mấy huynh đệ tiếp tục đi về phía Bắc, khoảng một lúc sau, cuối cùng nhìn thấy mười mấy người đội kỵ mã ở phía xa, người dẫn đầu toàn thân mặc áo bào tro, cây trâm ngọc trên đầu thỉnh thoảng ánh lên vài ánh hào quang chói mắt. Thị lực của Tiêu Ngự là tốt nhất, sau khi nhận ra người đó quả thật là phụ thân, lập tức tăng tốc, thúc ngựa phi tới trước.

Cảnh Nghi, Tiêu Thiệm theo sát phía sau.

“Phụ thân!”

Thuần ca nhi vui vẻ hét to, hai nhóm người đồng thời ghìm ngựa, huynh đệ Tiêu gia lần lượt xuống ngựa, hai chân của Thuần ca nhi vừa chạm đất đã vội vàng chạy tới phía đối diện người nam nhân cao lớn lạnh lùng, “Phụ thân!”

Tới đón tướng quân phụ thân, nam oa cố ý mặc tiểu ngân giáp, lúc chạy giống như một thỏi bạc sáng chói. Tình thế ở biên cương rất ác liệt, lần trước Tiêu Bá Nghiêm hồi cung là mùa xuân năm trước, cách một năm rồi mới gặp lại con út, Tiêu Bá Nghiêm không khỏi tiến lên vài bước, một tay ôm lấy béo nhi tử giơ cao lên, giọng nói trong trẻo, “Thuần ca nhi lại cao hơn rồi!”

Thuần ca nhi há miệng nhỏ, cúi đầu nhìn phụ thân mà mình ngày nhớ đêm mong.

Ôm tiểu nhi tử đủ rồi, Tiêu Bá Nghiêm mới nhìn ba người còn lại. Lão đại, lão nhị vẫn rèn luyện ở biên cương như năm trước, năm trước mới hồi kinh, thời gian phụ tử tách ra không lâu, ánh mắt từ trên hai người đảo qua, rất nhanh liền dừng ở trên người lão tam người làm cho ông đau đầu. Trong thư thê tử có nói lão tam quyết chí tự cường chuyên tâm luyện võ, hừ, hàng năm thê tử đều khen ngợi như vậy, Tiêu Bá Nghiêm làm như là gió thoảng qua tại, lúc này ông chú ý nhất, là tại sao lão tam và Tứ công chúa lại ở bên nhau. Tứ công chúa thế nào thì ông không biết, nhưng Tiêu Bá Nghiêm không muốn bất kỳ một đứa bé tôn sùng công chúa, phàm là phò mã nhất định sẽ thấp hơn công chúa một cái đầu, nói chi là phu cương?

“Phụ thân.” Cảnh Nghi cung kính hành lễ, đối với đại tướng quân trong mắt dân chúng uy danh gần bằng ngoại công, nàng cũng rất kính nể.

Mặt của Tiêu Bá Nghiêm không chút thay đổi, bề ngoài nhi tử có vẻ tốt, giả bộ nhìn cũng rất giống người.



“Phụ thân, ngươi sờ cánh tay của tam đệ đi.” Nhìn ra phụ thân đang nghi ngờ tam đệ, Tiêu Tiệm nắm chặt lấy cổ tay của Cảnh Nghi lôi nàng tới trước mặt phụ thân, tam đệ khắc khổ luyện tập cũng có một nửa công lao của hắn, Tiêu Tiệm có chút tự hào.

Vẻ mặt của Cảnh Nghi bình tĩnh, liếc nhìn Tiêu Bá Nghiêm, lại cụp mắt.

Tiêu Bá Nghiêm đưa tay, bóp chặt cánh tay rắn chắc của nhi tử, ánh mắt rốt cuộc cũng thay đổi. Thư của thê tử có thể là giả, nhưng thân thể của nhi tử là thật.

“Phụ thân, mỗi ngày tam ca đều nâng tạ đá, lúc mới bắt đầu trong lòng bàn tay đều bị mài phá.” Thuần ca nhi tựa vào bả vai của phụ thân, cũng giúp tam ca nói chuyện, sớm đã quên chuyện tam ca tranh giành phò mã với bé. Truyện được đăng tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn

“Đi về trước đi.” Tiêu Bá Nghiêm cái gì cũng không nói, để Thuần ca nhi lên lưng ngựa, ông xoay người mà lên, đi thẳng tới kinh thành.

Tiêu Tiệm cổ vũ vỗ vỗ bả vai của Cảnh Nghi, ba huynh đệ cũng lên ngựa.

Trong Phủ Tướng Quốc, Khương lão thái quân, Liễu thị đã sớm trông chờ mòn mỏi, đợi đến lúc Tiêu Bá Nghiêm ôm Thuần ca nhi sải bước đi tới, Khương lão thái quân mừng đến hốc mắt đầy nước mắt, Liễu thị không khóc, chỉ là nhìn chằm chằm trượng phu đã xa cách một năm, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng muốn.

Khương lão thái quân là một bà bà từ ái, hỏi một chút sinh hoạt hằng ngày của nhi tử, kêu Tiêu Bá Nghiêm đi thay quần áo trước.

Liễu thị đi hầu hạ trượng phu tắm rửa thay quần áo, hầu hạ trong phòng tắm khoảng một canh giờ, Trường Giang và Hoàng Hà dao động, sau đó được Tiêu Bá Nghiêm ôm về phòng. Liễu thị mềm yếu ghé vào ngực của trượng phu, đôi mắt như tơ, nói những chuyện trong nhà đã phát sinh mấy tháng gần đây cho trượng phu nghe, cuối cùng khẽ thở dài: “Làm phò mã thì làm phò mã đi, mặc kệ là Tứ công chúa như thế nào, có thể kế thừa bản lĩnh của Hộ quốc công, đã là tạo hóa của Đình Sinh, mà lần đầu tiên Đình Sinh cứu Tứ công chúa mới biết quay đầu, có lẽ hai đứa trẻ này thật sự là có duyên.”

“Ta chỉ sợ nàng chịu uất ức.” Tiêu Bá Nghiêm thuận theo mái tóc đen tuyền của thê tử, hôn lên trán của nàng. Hàng năm hắn đều ở ngoài, thê tử thay hắn hiếu thuận với mẫu thân, nuôi nấng hài tử, lại còn lo lắng cho hắn, đối với thê tử, Tiêu Bá Nghiêm vừa yêu vừa ngượng, chỉ sợ cưới con dâu là công chúa, thê tử sẽ bị con dâu quý giá khinh bỉ.

Liễu thị cũng không nghĩ nhiều như hắn, nghe vậy cười nói: “Nghe ý của Thái hậu và Thuần ca nhi, trước kia Tứ công chúa chỉ là không thích cười, nhưng người lại rất hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa, bây giờ phu thê Hộ quốc công đều đã nhận nàng, tính tình của Tứ công chúa trở nên hoạt bát, dỗ đến Thái hậu ngày ngày kêu nàng qua ở cùng..... Cho dù nàng có tính tình công chúa, cũng là ở trong Phủ Công Chúa, ta không tới trước mặt nàng là được.”

Tiêu Bá Nghiêm gật gật đầu.

Buổi chiều Tiêu Bá Nghiêm tiến cung diện thánh.

Quân thần nói tình thế biên cương trước, biết được Hung Nô tạm thời không có động tĩnh bất thường, Diên Khánh đế lại chuyển đề tài qua hôn sự của hai nhà, “Thuật sử dụng thương của Từ gia không dễ gì truyền ra ngoài, ý của Hộ quốc công là, sau khi Đình Sinh thành thân với Cảnh Nghi hắn mới có thể chính thức truyền võ nghệ cho Đình Sinh. Trẫm luôn suy nghĩ mãi, Đình Sinh 17, tuổi này tập võ đã tính là trễ, không bằng thừa dịp ngươi đang ở trong kinh, tháng sau liền tổ chức hôn sự đi, bái sư học nghệ sớm một chút.”

Tháng tư Tiêu Bá Nghiêm phải rời kinh, tuy nhiên cảm thấy hôn sự này tổ chức quá vội vàng, nhưng nam cưới vợ nữ lấy chồng bình thường đều là nhà gái ngại nhà trai chuẩn bị không đủ, nghi là có lòng khinh thường, nếu Diên Khánh đế là hoàng đế phụ thân của công chúa nguyện ý nhanh chóng thành thân, Tiêu Bá Nghiêm lại vui vẻ đồng ý, cúi đầu nói: “Thần sẽ an bài, chỉ là hôn sự quá vội vàng, sợ có chỗ không chu đáo, mong hoàng thượng thông cảm.”

Diên Khánh đế cười nói đừng ngại, “Chúng ta thân càng thêm thân, không cần tính toán quá nhiều.” Lại sờ râu, do dự nói: “Lão thái quân đã lớn tuổi, Thuần ca nhi lại quá nhỏ, một mình nương của Đình Sinh lo liệu toàn bộ trong quý phủ, chỉ sợ quá bận, để cho Cảnh Nghi ở trong Phủ Tướng Quốc đi. Phụ tử các ngươi anh dũng thiện chiến vì Đại Chu mà lập công hiển hách, tuy Cảnh Nghi là công chúa, cũng nên cố gắng hiểu bổn phận phổ thông của con dâu, xem như thay trẫm thăm hỏi các ngươi.”

“Hoàng thượng quá lời rồi, phụ tử thần tập võ là để đền đáp cho triều đình, chinh chiến nhiều năm không thể làm cho biên cương an ổn, Hoàng thượng chưa từng giáng tội đã là ân huệ rồi, người một nhà thần không dám làm phiền Tứ công chúa.” Vẻ mặt của Tiêu Bá Nghiêm sợ hãi quỳ xuống, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ có một mình hắn biết.



“Ý trẫm đã quyết, Bá Nghiêm yên tâm chuẩn bị việc vui đi.” Diên Khánh đế vòng qua, nâng Tiêu Bá Nghiêm đứng dậy nói.

Tiêu Bá Nghiêm nhìn long bào trên người đế vương, có chút suy tư, rất nhanh liền hiểu mục đích chân chính của Diên Khánh đế. Quân lương ở biên cương luôn không đủ, Hộ bổ tổng luôn lấy lý do quốc khố trống rỗng để kéo dài, có thể là lấy cơ, nhưng ngân lượng quốc khố eo hẹp chắc chắn là thật, Diên Khánh đế an bài Tứ công chúa vào ở trong Tiêu gia, là muốn tiết kiệm ngân lượng tu sửa Phủ Công Chúa sao?

Diên Khánh đế quả thật là đã tính toán như vậy.....

Nhưng hôm sau lúc triệu kiến Cao thị, Diên Khánh đế lại thay đổi lý do từ chối, khó xử nói: “Tướng quân uy viễn lo lắng là có lý, nhưng trước mắt, đợi sau này đại công tử, nhị công tử, ngũ công tử đều đã thành thân, chị em dâu càng nhiều, khó tránh khỏi có xung đột, ở trong cung Cảnh Nghi có Hoàng thượng, Hoàng hậu và Thái hậu sủng ái, đơn thuần ngây thơ, sợ là không quen chung sống với chị em dâu trong quan gia....”

Diên Khánh đế âm thầm nhíu mày, nhìn phu nhân Bố Y ở đối diện càng nhìn càng không thuận mắt, nhưng hắn dùng được Từ Nghiễm, đành phải nói: “Phu nhân Quốc Công nói có lý, trẫm sẽ nghĩ lại.”

Cao thị hành lễ cáo từ, đi tới Cung Cam Lộ nhìn cháu ngoại, đuổi hết cung nữ, Cao thị nhịn không được càm ràm vài câu, lại nhắc nhở cháu ngoại, “Hoàng thượng không muốn tiêu bạc tu sửa Phủ Công Chúa cho ngươi, lại còn muốn có thể diện, rõ là.... Hắn thuyết phục ta và ngoại công của ngươi không được, tám phần là sẽ đến dụ ngươi, Cảnh Nghi ngàn vạn lần đừng đồng ý, không có Phủ Công Chúa, chúng ta sẽ không gả đi!”

Vẻ mặt của lão nhân gia tức giận, Tiêu Đình chột dạ hỏi: “Ở trong Phủ Tướng Quốc, có cái gì không tốt sao?”

Hắn chỉ muốn ở trong Phủ Tướng Quốc, tiếp tục ở với người nhà, hiếu kính với mẫu thân, trêu chọc đệ đệ.

Cao thị vừa nhìn thấy bộ dáng thiếu tâm nhãn khuỷu tay rẽ ra ngoài của cháu ngoại, nhất thời nóng nảy, khẽ nói một đống đạo lý, ví dụ như Liễu thị có thể ra vẻ bà bà muốn con dâu sáng chiều phụng dưỡng, có thể không hòa hợp với Tiêu Ngự, Tiêu Tệm, phu thê cãi nhau người Tiêu gia sẽ thiên vị Tiêu Đình.... ví dụ như vậy.

“Tam công tử không phải là loại người này, Tiêu phu nhân cũng rất tốt.” Tiêu Đình cúi đầu nói, càng không ngừng nắm chặt ngón tay, trong lòng cũng rất khó xử. Hắn muốn thành thân sớm một chút, xuất cung sớm một chút, nhưng Cao thị nói có lý, hắn chắc chắn không bắt nạt Cảnh Nghi, nhưng có Phủ Công Chúa, Cảnh Nghi gả cũng sẽ phong quang hơn.

Tiêu Đình không muốn cô dâu công chúa của mình bị oan ức.

“Ngoại tổ mẫu, vậy phải làm sao.” Nghĩ đến một cách, Tiêu Đình ngẩng đầu, thương lượng với Cao thị: “Phía bên ta thành thân với tam công tử trước, sau đó để cho phụ hoàng ban thưởng một tòa Phủ Công Chúa cho ta, từ từ tu sửa? Sau khi thành thân, người Tiêu gia đối xử tốt với ta, ta sẽ ở trong Tiêu gia, bọn hắn bắt nạt người, ta sẽ trở về Phủ Công Chúa, nếu không chỉ có ta và tam công tử sống ở đó, trống rỗng không có ý nghĩa.”

“Ngộ nhỡ Hoàng thượng ban thưởng cho ngươi một tòa nhà nát, lại cố ý không cho ngươi tu sửa thì sao?” Cao thị vẫn đang lo lắng.

Đôi mắt của Tiêu Đình đảo một cái, nở nụ cười, nhìn Cao thị nói: “Không tu sửa càng tốt, ta đây trực tiếp dọn tới ở cùng người.”

Ánh mắt của Cao thị sáng lên, đột nhiên cảm thấy cách này rất tốt.

Nhìn khóe miệng vui sướng của Cao thị, Tiêu Đình lại hạ quyết tâm, sau khi thành thân hắn chẳng những muốn đối xử tốt với Cảnh Nghi, sẽ khuyên mẫu thân yêu thương Cảnh Nghi nhiều một cái, tuyệt đối không để cho Cảnh Nghi lấy lý do dọn khỏi Hộ quốc công, còn đại ca, nhị ca còn chưa thấy em dâu, ai dám bắt nạt Cảnh Nghi, hắn sẽ thay Cảnh Nghi bắt nạt lại!

Hơn nữa, hắn thành thân với Cảnh Nghi trước, có lẽ khi đại ca và nhị ca cưới chị dâu, con của hắn đã có thể giúp đỡ che chở cho nương rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kim Chi Ngự Diệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook