Chương 29
Tiếu Giai Nhân
18/07/2021
Edit: nhinhii1721
Theo Tiêu Đình từ Đào Nhiên Cư, đến trong viện của phu thê Liễu thị, phải đi một phút.
Cảnh Nghi xưa nay trầm mặc ít nói, lại hiểu lầm Tiêu Đình bây giờ không muốn để ý tới nàng, trên đường cứ đi thẳng, mắt nhìn về phía trước, nhưng mà đoán được Tiêu Đình đi không được nhanh, bước chân của nàng trái lại cố gắng đi chậm lại.
Tiêu Đình đi sau nàng hai bước, ánh mắt trừng Cảnh Nghi, âm thầm tức giận. Chỉ là hắn giận từ việc Cảnh Nghi không thích hắn, chuyển sang Cảnh Nghi dùng kéo lung tung tự hại mình, giận thân thể nữ nhân của Cảnh Nghi thích khóc, hại hắn đánh mất uy phong nam nhân ở trước mặt Cảnh Nghi.
Đường đường là một đại nam nhân, lại rơi nước mắt ở trước mặt nữ nhân mình thích, tính xem chuyện gì sẽ xảy ra?
“Có phải ta không nói chuyện với ngươi, ngươi liền tính không để ý đến ta có đúng không?” Sắp tới chính viện, Tiêu Đình rốt cuộc không nhịn được nữa, tức giận nói.
Cảnh Nghi dậm chân, xoay người hỏi hắn: “Tam.... Công chúa có việc gì sao?” Nói xong nhìn quét một vòng xung quanh, ở bên ngoài, phải cẩn thận trong việc xưng hô mới đúng.
Tiêu Đình trừng nàng: “Bây giờ ngươi là tam công tử, ta là tam thiếu phu nhân vừa mới vào cửa Tiêu gia, ngươi đối xử với ta lạnh như băng, mẹ của ta bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Chắc là nghĩ ngươi không thích ta. Ngươi là trượng phu cũng đã không thích, bọn họ còn có thể thật lòng tiếp nhận ta? Ta đây làm sao có thể thân thiết với bọn họ?”
Lần đầu thành thân, Cảnh Nghi được hắn nhắc nhở mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn Tiêu Đình, nàng do dự nói: “Ta đây, nên làm như thế nào?”
Tiêu Đình quay đầu, suy nghĩ hồi lâu, hừ lạnh nói: “Về sau ở trước mặt bọn họ, ngươi phải cười với ta nhiều một chút, phải quan tâm mọi thứ, ví dụ như ta muốn vào cửa, ngươi có thể giúp ta mở rèm, ta muốn lên xe ngựa, ngươi nhất định phải đỡ ta.... Tóm lại làm sao ân ái thì cứ làm thế đấy, muốn để cho bọn họ biết ngươi rất hài lòng về ta.”
Cảnh Nghi nghe xong, trong lòng nhéo vài cái.
Tiêu Đình muốn lấy thân phận con dâu hòa thuận với thân nhân, phu thê nhất định phải bày tỏ ân ái, làm cho đám ngươi Liễu thị thấy yêu ai yêu cả đường đi. Đạo lý này nàng biết, chỉ là, Cảnh Nghi không biết nên đối tốt với “thê tử” như thế nào, bên cạnh nàng hoàn toàn không có loại ví dụ này....
Trong đầu hiện lên lúc Diên Khánh đế nhìn Lệ phi cười sủng nịch, Cảnh Nghi lập tức ép ý cười xuống, nàng không làm được. Lại nhớ lúc Tiêu Bá Nghiêm ở cùng với Liễu thị, Tiêu Bá Nghiêm lạnh lùng ít nói, ở trước mặt nhi nữ không có làm ra hành động thân mật nào, nhưng Tiêu Đình Nghiêm hình như cực kỳ nghe lời của Liễu thị.
Có lẽ, nàng có thể học thái độ của Tiêu Bá Nghiêm đối xử với Liễu thị?
“Tướng quân và phu nhân, có tính là phu thê ân ái không?” Cảnh Nghi cúi đầu, nhìn Tiêu Đình hỏi.
“Vô nghĩa.” Tiêu Đình không khỏi đắc ý ưỡn ngực nhìn nàng, “Bọn họ không ân ái, bốn anh em chúng ta ở đâu ra?”
Cảnh Nghi bỏ qua lời nói thô bỉ của hắn, vuốt cằm nói: “Vậy ngươi và ta có thể học tướng quân và phu nhân, về sau ngươi nói cái gì, ta đều sẽ nghe theo ngươi.”
Tiêu Đình nghe được nửa câu đầu, không hiểu sao đỏ mặt, hiểu lầm Cảnh Nghi muốn cùng hắn sinh bốn đứa bé, sau khi nghe Cảnh Nghi giải thích xong, hắn mới khôi phục lại bình thường, sau đó lại nhịn không được liếc Cảnh Nghi một cái, “Trước hết cứ làm vậy đi, tóm lại ngươi phải đối xử tốt với ta, không biết nói chuyện, vậy làm một chút chuyện coi trọng ta đi.” ~~DDLQD
Cảnh Nghi khiêm tốn thụ giáo.
“Đi thôi.” Tiêu Đình hừ một tiếng, lần này cùng nàng sóng vai đi vào.
Bước vào chính viện, Tiêu Đình ho khụ khụ, mắt thấy người nhà trong phòng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tứ công chúa, ta bây giờ là ngươi, bất đắc dĩ học quy củ của nữ nhân trong nửa tháng ở trong cung, bây giờ cũng không thể không tiếp tục bày ra bộ dáng nữ nhân, nếu như ngươi dám chê cười ta không giống nam nhân, ta....”
“Ngươi lo lắng nhiều rồi, ta hiểu rõ nỗi khổ của ngươi.” Cảnh Nghi cúi đầu, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, diễn cho người Tiêu gia xem.
Mặt của nàng như ngọc, mặt mũi ôn nhu, Tiêu Đình không hề chuẩn bị, không khỏi nhìn đến ngây người.
Rơi vào trong mắt của mọi người trong phòng, lại thành phò mã gia đang khẽ dỗ Tứ công chúa, Tứ công chúa đỏ mặt, si ngốc nhìn phò mã gia, trong mắt hàm chứa xuân sóng.
Khương lão thái quân hài lòng gật gật đầu, đều nói Tứ công chúa lạnh lùng, bây giờ xem ra, lạnh lùng là vì trong cung không ai thật sự yêu thương nàng, nhìn một cái, tôn tử đối xử với nàng rất tốt, sau một đêm ân ái, Tứ công chúa này từ đóa băng liên Hàn Sơn tan thành hoa Giải Ngữ ôn nhu.
Liễu thị cũng cười, nghĩ tới sau khi nhi tử hoàn khố kết duyên với Tứ công chúa mới cải tà quy chính, vươn lên trở lại, Liễu thị liền cảm thấy, Tứ công chúa này, có thể là quý nhân trong mệnh của nhi tử, hai lần rơi xuống nước hai lần anh hùng cứu mỹ nhân, quả thật là giống như lương duyên trời định.
“Tổ mẫu, phụ thân, nương.” Vào nhà chính, Cảnh Nghi hành lễ với các trưởng bối.
Tối hôm qua nàng say rượu, bây giờ đáy mắt có chút xanh, còn Tiêu Đình, lúc đầu nghe Cảnh Nghi nói trong lòng hoàn toàn không có hắn, tối hôm qua lăn qua lộn lại ngủ không ngoan, buổi sáng lại rơi vài giọt nước mắt, lúc này đôi mắt vẫn hơi hơi phiếm hồng. Giống như những đứa trẻ Thuần ca nhi, Tiêu Ngọc Kê, cô gái kết hôn có thể hiểu lầm hai phu thể chỉ là ngủ không ngon, mà phu thê Tiêu Bá Nghiêm và Liễu thị, lại nghĩ tới lạc thú chân chính của động phòng hoa chúc.
“Công chúa mau ngồi đi.” Liễu thị ân cần nói, đây là công chúa, cũng không thể đối đãi như con dâu thông thường.
“Nương người khách khí rồi, ta đứng là được.” Đã lâu không gặp mẫu thân, Tiêu Đình đã quên trước kia mẫu thân trách cứ lải nhải với hắn, trong mắt chi có sự vui mừng khi mẫu tử gặp lại, đánh giá mẫu thân một hồi, theo thói quen nói ra một câu nói khôi hài, “Nương giống như là trẻ hơn lần gặp mặt trước.”
Vừa thấy mặt con dâu liền nói ngọt như vậy, Liễu thị cảm thấy kinh hỉ trước, sau đó vội vàng
Theo Tiêu Đình từ Đào Nhiên Cư, đến trong viện của phu thê Liễu thị, phải đi một phút.
Cảnh Nghi xưa nay trầm mặc ít nói, lại hiểu lầm Tiêu Đình bây giờ không muốn để ý tới nàng, trên đường cứ đi thẳng, mắt nhìn về phía trước, nhưng mà đoán được Tiêu Đình đi không được nhanh, bước chân của nàng trái lại cố gắng đi chậm lại.
Tiêu Đình đi sau nàng hai bước, ánh mắt trừng Cảnh Nghi, âm thầm tức giận. Chỉ là hắn giận từ việc Cảnh Nghi không thích hắn, chuyển sang Cảnh Nghi dùng kéo lung tung tự hại mình, giận thân thể nữ nhân của Cảnh Nghi thích khóc, hại hắn đánh mất uy phong nam nhân ở trước mặt Cảnh Nghi.
Đường đường là một đại nam nhân, lại rơi nước mắt ở trước mặt nữ nhân mình thích, tính xem chuyện gì sẽ xảy ra?
“Có phải ta không nói chuyện với ngươi, ngươi liền tính không để ý đến ta có đúng không?” Sắp tới chính viện, Tiêu Đình rốt cuộc không nhịn được nữa, tức giận nói.
Cảnh Nghi dậm chân, xoay người hỏi hắn: “Tam.... Công chúa có việc gì sao?” Nói xong nhìn quét một vòng xung quanh, ở bên ngoài, phải cẩn thận trong việc xưng hô mới đúng.
Tiêu Đình trừng nàng: “Bây giờ ngươi là tam công tử, ta là tam thiếu phu nhân vừa mới vào cửa Tiêu gia, ngươi đối xử với ta lạnh như băng, mẹ của ta bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Chắc là nghĩ ngươi không thích ta. Ngươi là trượng phu cũng đã không thích, bọn họ còn có thể thật lòng tiếp nhận ta? Ta đây làm sao có thể thân thiết với bọn họ?”
Lần đầu thành thân, Cảnh Nghi được hắn nhắc nhở mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn Tiêu Đình, nàng do dự nói: “Ta đây, nên làm như thế nào?”
Tiêu Đình quay đầu, suy nghĩ hồi lâu, hừ lạnh nói: “Về sau ở trước mặt bọn họ, ngươi phải cười với ta nhiều một chút, phải quan tâm mọi thứ, ví dụ như ta muốn vào cửa, ngươi có thể giúp ta mở rèm, ta muốn lên xe ngựa, ngươi nhất định phải đỡ ta.... Tóm lại làm sao ân ái thì cứ làm thế đấy, muốn để cho bọn họ biết ngươi rất hài lòng về ta.”
Cảnh Nghi nghe xong, trong lòng nhéo vài cái.
Tiêu Đình muốn lấy thân phận con dâu hòa thuận với thân nhân, phu thê nhất định phải bày tỏ ân ái, làm cho đám ngươi Liễu thị thấy yêu ai yêu cả đường đi. Đạo lý này nàng biết, chỉ là, Cảnh Nghi không biết nên đối tốt với “thê tử” như thế nào, bên cạnh nàng hoàn toàn không có loại ví dụ này....
Trong đầu hiện lên lúc Diên Khánh đế nhìn Lệ phi cười sủng nịch, Cảnh Nghi lập tức ép ý cười xuống, nàng không làm được. Lại nhớ lúc Tiêu Bá Nghiêm ở cùng với Liễu thị, Tiêu Bá Nghiêm lạnh lùng ít nói, ở trước mặt nhi nữ không có làm ra hành động thân mật nào, nhưng Tiêu Đình Nghiêm hình như cực kỳ nghe lời của Liễu thị.
Có lẽ, nàng có thể học thái độ của Tiêu Bá Nghiêm đối xử với Liễu thị?
“Tướng quân và phu nhân, có tính là phu thê ân ái không?” Cảnh Nghi cúi đầu, nhìn Tiêu Đình hỏi.
“Vô nghĩa.” Tiêu Đình không khỏi đắc ý ưỡn ngực nhìn nàng, “Bọn họ không ân ái, bốn anh em chúng ta ở đâu ra?”
Cảnh Nghi bỏ qua lời nói thô bỉ của hắn, vuốt cằm nói: “Vậy ngươi và ta có thể học tướng quân và phu nhân, về sau ngươi nói cái gì, ta đều sẽ nghe theo ngươi.”
Tiêu Đình nghe được nửa câu đầu, không hiểu sao đỏ mặt, hiểu lầm Cảnh Nghi muốn cùng hắn sinh bốn đứa bé, sau khi nghe Cảnh Nghi giải thích xong, hắn mới khôi phục lại bình thường, sau đó lại nhịn không được liếc Cảnh Nghi một cái, “Trước hết cứ làm vậy đi, tóm lại ngươi phải đối xử tốt với ta, không biết nói chuyện, vậy làm một chút chuyện coi trọng ta đi.” ~~DDLQD
Cảnh Nghi khiêm tốn thụ giáo.
“Đi thôi.” Tiêu Đình hừ một tiếng, lần này cùng nàng sóng vai đi vào.
Bước vào chính viện, Tiêu Đình ho khụ khụ, mắt thấy người nhà trong phòng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tứ công chúa, ta bây giờ là ngươi, bất đắc dĩ học quy củ của nữ nhân trong nửa tháng ở trong cung, bây giờ cũng không thể không tiếp tục bày ra bộ dáng nữ nhân, nếu như ngươi dám chê cười ta không giống nam nhân, ta....”
“Ngươi lo lắng nhiều rồi, ta hiểu rõ nỗi khổ của ngươi.” Cảnh Nghi cúi đầu, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, diễn cho người Tiêu gia xem.
Mặt của nàng như ngọc, mặt mũi ôn nhu, Tiêu Đình không hề chuẩn bị, không khỏi nhìn đến ngây người.
Rơi vào trong mắt của mọi người trong phòng, lại thành phò mã gia đang khẽ dỗ Tứ công chúa, Tứ công chúa đỏ mặt, si ngốc nhìn phò mã gia, trong mắt hàm chứa xuân sóng.
Khương lão thái quân hài lòng gật gật đầu, đều nói Tứ công chúa lạnh lùng, bây giờ xem ra, lạnh lùng là vì trong cung không ai thật sự yêu thương nàng, nhìn một cái, tôn tử đối xử với nàng rất tốt, sau một đêm ân ái, Tứ công chúa này từ đóa băng liên Hàn Sơn tan thành hoa Giải Ngữ ôn nhu.
Liễu thị cũng cười, nghĩ tới sau khi nhi tử hoàn khố kết duyên với Tứ công chúa mới cải tà quy chính, vươn lên trở lại, Liễu thị liền cảm thấy, Tứ công chúa này, có thể là quý nhân trong mệnh của nhi tử, hai lần rơi xuống nước hai lần anh hùng cứu mỹ nhân, quả thật là giống như lương duyên trời định.
“Tổ mẫu, phụ thân, nương.” Vào nhà chính, Cảnh Nghi hành lễ với các trưởng bối.
Tối hôm qua nàng say rượu, bây giờ đáy mắt có chút xanh, còn Tiêu Đình, lúc đầu nghe Cảnh Nghi nói trong lòng hoàn toàn không có hắn, tối hôm qua lăn qua lộn lại ngủ không ngoan, buổi sáng lại rơi vài giọt nước mắt, lúc này đôi mắt vẫn hơi hơi phiếm hồng. Giống như những đứa trẻ Thuần ca nhi, Tiêu Ngọc Kê, cô gái kết hôn có thể hiểu lầm hai phu thể chỉ là ngủ không ngon, mà phu thê Tiêu Bá Nghiêm và Liễu thị, lại nghĩ tới lạc thú chân chính của động phòng hoa chúc.
“Công chúa mau ngồi đi.” Liễu thị ân cần nói, đây là công chúa, cũng không thể đối đãi như con dâu thông thường.
“Nương người khách khí rồi, ta đứng là được.” Đã lâu không gặp mẫu thân, Tiêu Đình đã quên trước kia mẫu thân trách cứ lải nhải với hắn, trong mắt chi có sự vui mừng khi mẫu tử gặp lại, đánh giá mẫu thân một hồi, theo thói quen nói ra một câu nói khôi hài, “Nương giống như là trẻ hơn lần gặp mặt trước.”
Vừa thấy mặt con dâu liền nói ngọt như vậy, Liễu thị cảm thấy kinh hỉ trước, sau đó vội vàng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.