Chương 37
Tiếu Giai Nhân
26/07/2021
Đuổi Cảnh Nghi đi, Tiêu Đình nhe răng nhếch miệng thu thập chính mình.
Trước kia sợ nhất là bị phu thân đánh bằng roi, đêm nay Tiêu Đình mới
biết được, cái gì gọi là đau chân chính, đau đến sống không bằng chết,
nếu không phải là Cảnh Nghi, đổi là người khác, hắn nhất định sẽ đạp
người kia một cước!
Cái gì mà sự vui vẻ của phu thê, vui vẻ cái rắm!
Thật không dễ dàng mới tóm được cái quần lụa bị xé nát, Tiêu Đình hít thở lau qua loa, muốn nhìn xem tình huống tới cùng là có bao nhiêu thê thảm, phòng tối như mực. Tiêu Đình lại càng không sảng khoái, hướng về phía gian cửa của nhà chính kêu Cảnh Nghi: “Người đâu!” Tự mình thoải mái liền không quan tâm tới hắn nữa phải không? Đều nói nam nhân kéo quần lên sẽ trở mặt, vị tứ công chúa này còn ngoan độc hơn nam nhân.
Cảnh Nghi không chịu được ác ngôn của hắn mới lui vào nhà chính bình tĩnh chút, nghe Tiêu Đình kêu nàng, Cảnh Nghi xoa xoa trán, lại đi tới đứng trước cửa hỏi hắn: “Có việc gì?”
“Đốt đèn.” Tiêu Đình tức giận nói. Trước kia vẫn coi nàng như nữ nhân, tồn tại tâm tư thương tiếc, cố gắng đối xử cẩn thận với nàng. Bây giờ Tiêu Đình chỉ đau lòng chính mình, Cảnh Nghi sinh long hoạt hổ còn cần hắn đồng tình sao?
Sau lưng Cảnh Nghi bị hắn tóm lấy, đầu vai cũng hung hăng cắn một ngụm, nhưng nàng biết Tiêu Đình khó chịu hơn nàng, cho nên vẫn không để những cử chỉ phát tiết của Tiêu Đình ở trong lòng. Đi vào trong phòng ôm ra cái chăn đắp cho Tiêu Đình, mới mang hộp quẹt tới, đèn ở trong phòng, thứ gian, nhà chính đều được đốt sáng lên.
Nàng bận việc chung quanh, Tiêu Đình trốn trong chăn xem xét thương thế, không có gương, xương sống thắt lưng cũng không cong xuống được, đương nhiên cái gì cũng không nhìn tới, nhưng hắn có thể thấy băng gạc dính máu. Bởi vậy Cảnh Nghi vừa về tới, Cảnh Nghi oán giận nèm băng gạt vừa lau mấy nơi về phía nàng, ném xong, hắn không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Cảnh Nghi.
Cảnh Nghi cúi đầu, không nghĩ tới hắn bị thương tổn nghiêm trọng như vậy.
Lúc ấy, nàng nhớ không ra tại sao qua đi, trong đầu hình như có sóng biển mãnh liệt, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.
“Thật xin lỗi.”
Cảnh Nghi thành tâm nói.
Tiêu Đình nằm nghiêng, nhìn vẻ mặt áy náy của Cảnh Nghi đứng ở đó, có chút không cách nào liên hệ nàng cùng với tên gia hỏa lỗ mãng vừa nãy cùng nhau. Có lẽ đáp lại câu nói kia, lại là đàn ông đứng đắn, trên giường đều sẽ biến dạng? Nghe nói cũng có tiểu thư khuê các nhìn đoan trang, ban đêm.....
Cảnh Nghi vây ở trong thân nam nhi của hắn, không có cách nào đang xinh đẹp liền biến thành một nam nhi lỗ mãng rồi.
Đổi lại là hắn....
Nghĩ đến nếu thân thể không hoán đổi, tội hắn vừa mới gặp đều sẽ rơi vào đầu của Cảnh Nghi, không chừng Cảnh Nghi còn có thể khóc thành tiếng, lửa giận trong lòng của Tiêu Đình từ từ dịu xuống. Thôi, không phải Cảnh Nghi chịu tội chính là hắn chịu tội, hưởng thụ hay không hưởng thụ đều đã là hai phu thê bọn họ, dù sao không thể đổi trở về, hắn đã nhận thức được rồi.
“Thôi, nghe nói lần đầu tiên đều sẽ như vậy, lần sau ngươi, nhẹ chút.”
Nói được một nửa, Tiêu Đình không hiểu sao có chút khổ vì tình, không kìm được lòng rụt vào trong ổ chăn.
Lần sau?
Cảnh Nghi không có cách nào tưởng tượng tình hình lần sau, khom lưng thu thập quần áo rơi trên đất, sau đó đi ra ngoài gọi nước.
Nước ấm chuẩn bị xong, Tiêu Đình thử hồi lâu, chính mình ngồi không đứng dậy, kêu Cảnh Nghi dìu hắn.
Cảnh Nghi thấy khuôn mặt của hắn trắng bệch, trán đều là mồ hôi, biết hắn thật sự là đang khó chịu, không nói hai lời đi tới dìu hắn. Tiêu Đình thích thân cận với nàng, nhưng hắn không thích được Cảnh Nghi chăm sóc như vậy, quá mất khí khái nam nhi, đứng vững, lại bỏ Cảnh Nghi ra, kết quả vừa mới nhấc chân, cả người liền ngã về trước!
Cảnh Nghi nhanh tay nhanh mắt kéo người vào trong ngực.
Tiêu Đình đau đến hít sau, giận dỗi liếc Cảnh Nghi một cái.
“Ta, ôm ngươi qua kia.” Hắn như vậy, Cảnh Nghi khom lưng, chuẩn bị bế Tiêu Đình lên.
Tiêu Đình một tát đẩy tay nàng ra, không biết là xấu hổ hay là tức giận, mặt đỏ lên rồi! Hắn đường đường là nam nhi bảy thước, dù là biến thành nữ nhân cũng không thể để cho người khác ôm trong lòng nha!
Đẩy Cảnh Nghi ra, Tiêu Đình cố nén đau, chính mình kiên trì đi.
Đi được hai bước, trên lưng đột nhiên xuất hiện thêm một cánh tay, ngay sau đó hai chân cách mặt đất, vậy mà lại bị người bế lên thật sự rồi!
Tiêu Đình kinh ngạc quay đầu.
Cảnh Nghi không nhìn hắn, lập tức đi tới phòng tắm.
Tiêu Đình nhép nhép miệng, nhưng mà cảm nhận được thân thể không khỏe, cuối cùng hắn nuốt lời cự tuyệt trở về.
Cảnh Nghi ôm hắn tới trước thùng tắm, cúp thấp khom người, để cho Tiêu Đình thử nước ấm trước, Tiêu Đình thuận tay vẩy hai lần, nghiêm mặt gật gật đầu. Cảnh Nghi chậm rãi thả hắn vào, ánh mắt nhìn thùng tắm sau lưng hắn. Tiêu Đình vẫn mặc một bộ quần áo trong voan mỏng, voan y hơi dính nước, lập tức gắt gao áp vào người của hắn.
Tiêu Đình không thoải mái, hai ba lần liền cởi voan y ra, quăng ra ngoài.
“Ta đi ra ngoài trước.” Cảnh Nghi đứng thẳng, quay đầu nói.
Tiêu Đình liếc mắt nhìn nàng: “Ra ngoài cũng được, nhưng một lát ta tắm xong, ngươi phải đi vào hầu hạ ta.”
Hắn không cần Minh Tâm, Minh Hồ hầu hạ, trước kia đều là tự mình làm, bây giờ đi đứng không lưu loát, vậy thì Cảnh Nghi
Cái gì mà sự vui vẻ của phu thê, vui vẻ cái rắm!
Thật không dễ dàng mới tóm được cái quần lụa bị xé nát, Tiêu Đình hít thở lau qua loa, muốn nhìn xem tình huống tới cùng là có bao nhiêu thê thảm, phòng tối như mực. Tiêu Đình lại càng không sảng khoái, hướng về phía gian cửa của nhà chính kêu Cảnh Nghi: “Người đâu!” Tự mình thoải mái liền không quan tâm tới hắn nữa phải không? Đều nói nam nhân kéo quần lên sẽ trở mặt, vị tứ công chúa này còn ngoan độc hơn nam nhân.
Cảnh Nghi không chịu được ác ngôn của hắn mới lui vào nhà chính bình tĩnh chút, nghe Tiêu Đình kêu nàng, Cảnh Nghi xoa xoa trán, lại đi tới đứng trước cửa hỏi hắn: “Có việc gì?”
“Đốt đèn.” Tiêu Đình tức giận nói. Trước kia vẫn coi nàng như nữ nhân, tồn tại tâm tư thương tiếc, cố gắng đối xử cẩn thận với nàng. Bây giờ Tiêu Đình chỉ đau lòng chính mình, Cảnh Nghi sinh long hoạt hổ còn cần hắn đồng tình sao?
Sau lưng Cảnh Nghi bị hắn tóm lấy, đầu vai cũng hung hăng cắn một ngụm, nhưng nàng biết Tiêu Đình khó chịu hơn nàng, cho nên vẫn không để những cử chỉ phát tiết của Tiêu Đình ở trong lòng. Đi vào trong phòng ôm ra cái chăn đắp cho Tiêu Đình, mới mang hộp quẹt tới, đèn ở trong phòng, thứ gian, nhà chính đều được đốt sáng lên.
Nàng bận việc chung quanh, Tiêu Đình trốn trong chăn xem xét thương thế, không có gương, xương sống thắt lưng cũng không cong xuống được, đương nhiên cái gì cũng không nhìn tới, nhưng hắn có thể thấy băng gạc dính máu. Bởi vậy Cảnh Nghi vừa về tới, Cảnh Nghi oán giận nèm băng gạt vừa lau mấy nơi về phía nàng, ném xong, hắn không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Cảnh Nghi.
Cảnh Nghi cúi đầu, không nghĩ tới hắn bị thương tổn nghiêm trọng như vậy.
Lúc ấy, nàng nhớ không ra tại sao qua đi, trong đầu hình như có sóng biển mãnh liệt, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.
“Thật xin lỗi.”
Cảnh Nghi thành tâm nói.
Tiêu Đình nằm nghiêng, nhìn vẻ mặt áy náy của Cảnh Nghi đứng ở đó, có chút không cách nào liên hệ nàng cùng với tên gia hỏa lỗ mãng vừa nãy cùng nhau. Có lẽ đáp lại câu nói kia, lại là đàn ông đứng đắn, trên giường đều sẽ biến dạng? Nghe nói cũng có tiểu thư khuê các nhìn đoan trang, ban đêm.....
Cảnh Nghi vây ở trong thân nam nhi của hắn, không có cách nào đang xinh đẹp liền biến thành một nam nhi lỗ mãng rồi.
Đổi lại là hắn....
Nghĩ đến nếu thân thể không hoán đổi, tội hắn vừa mới gặp đều sẽ rơi vào đầu của Cảnh Nghi, không chừng Cảnh Nghi còn có thể khóc thành tiếng, lửa giận trong lòng của Tiêu Đình từ từ dịu xuống. Thôi, không phải Cảnh Nghi chịu tội chính là hắn chịu tội, hưởng thụ hay không hưởng thụ đều đã là hai phu thê bọn họ, dù sao không thể đổi trở về, hắn đã nhận thức được rồi.
“Thôi, nghe nói lần đầu tiên đều sẽ như vậy, lần sau ngươi, nhẹ chút.”
Nói được một nửa, Tiêu Đình không hiểu sao có chút khổ vì tình, không kìm được lòng rụt vào trong ổ chăn.
Lần sau?
Cảnh Nghi không có cách nào tưởng tượng tình hình lần sau, khom lưng thu thập quần áo rơi trên đất, sau đó đi ra ngoài gọi nước.
Nước ấm chuẩn bị xong, Tiêu Đình thử hồi lâu, chính mình ngồi không đứng dậy, kêu Cảnh Nghi dìu hắn.
Cảnh Nghi thấy khuôn mặt của hắn trắng bệch, trán đều là mồ hôi, biết hắn thật sự là đang khó chịu, không nói hai lời đi tới dìu hắn. Tiêu Đình thích thân cận với nàng, nhưng hắn không thích được Cảnh Nghi chăm sóc như vậy, quá mất khí khái nam nhi, đứng vững, lại bỏ Cảnh Nghi ra, kết quả vừa mới nhấc chân, cả người liền ngã về trước!
Cảnh Nghi nhanh tay nhanh mắt kéo người vào trong ngực.
Tiêu Đình đau đến hít sau, giận dỗi liếc Cảnh Nghi một cái.
“Ta, ôm ngươi qua kia.” Hắn như vậy, Cảnh Nghi khom lưng, chuẩn bị bế Tiêu Đình lên.
Tiêu Đình một tát đẩy tay nàng ra, không biết là xấu hổ hay là tức giận, mặt đỏ lên rồi! Hắn đường đường là nam nhi bảy thước, dù là biến thành nữ nhân cũng không thể để cho người khác ôm trong lòng nha!
Đẩy Cảnh Nghi ra, Tiêu Đình cố nén đau, chính mình kiên trì đi.
Đi được hai bước, trên lưng đột nhiên xuất hiện thêm một cánh tay, ngay sau đó hai chân cách mặt đất, vậy mà lại bị người bế lên thật sự rồi!
Tiêu Đình kinh ngạc quay đầu.
Cảnh Nghi không nhìn hắn, lập tức đi tới phòng tắm.
Tiêu Đình nhép nhép miệng, nhưng mà cảm nhận được thân thể không khỏe, cuối cùng hắn nuốt lời cự tuyệt trở về.
Cảnh Nghi ôm hắn tới trước thùng tắm, cúp thấp khom người, để cho Tiêu Đình thử nước ấm trước, Tiêu Đình thuận tay vẩy hai lần, nghiêm mặt gật gật đầu. Cảnh Nghi chậm rãi thả hắn vào, ánh mắt nhìn thùng tắm sau lưng hắn. Tiêu Đình vẫn mặc một bộ quần áo trong voan mỏng, voan y hơi dính nước, lập tức gắt gao áp vào người của hắn.
Tiêu Đình không thoải mái, hai ba lần liền cởi voan y ra, quăng ra ngoài.
“Ta đi ra ngoài trước.” Cảnh Nghi đứng thẳng, quay đầu nói.
Tiêu Đình liếc mắt nhìn nàng: “Ra ngoài cũng được, nhưng một lát ta tắm xong, ngươi phải đi vào hầu hạ ta.”
Hắn không cần Minh Tâm, Minh Hồ hầu hạ, trước kia đều là tự mình làm, bây giờ đi đứng không lưu loát, vậy thì Cảnh Nghi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.