Chương 15: Bệ hạ bãi triều trước
Đằng Lộc Sơn
20/03/2022
Bóng đêm dần sâu, Tín An Hầu phủ…
Trên giá đèn hành lang của chánh viện đã sớm dựng lên ngọn nến cao to bằng cánh tay.
Trong viện rất náo nhiệt, vốn là hôm nay trưởng tử do Lâm thị sinh ra, nhị thiếu gia Thành Khác từ học đường hồi phủ.
Thành Khác là con cháu thế gia, mặc dù trong phủ có một trưởng huynh, nhưng lại là trưởng tử nhị phòng, đương nhiên không thể so tôn quý với hắn. Hai năm nay Thành Hầu đã tính toán thay đứa con này thỉnh lập thế tử, Thành Khác tuy xuất thân kim tôn ngọc quý, nhưng cũng là một người đọc sách giản dị, mỗi lần đi học đường đều giống như con nhà bình dân, ăn ngủ đều ở trong túc viện học đường, ở nửa tháng mới trở về một lần.
Xưa nay Lâm thị đau lòng nhất là nhi tử này, biết được hôm nay hắn hồi phủ, từ sớm đã nói phòng bếp chuẩn bị xong đồ ăn, dùng trái cây xanh bào sợi nhỏ để trang trí trong món ăn, trên mâm bày các loại trái cây trái mùa, canh được nấu bằng lửa già trong vài giờ, tất cả đều là món ăn ngày thường Thành Khác thích ăn nhất.
Đây chính là chỗ tốt của mẫu thân, mọi chuyện đều vì hài tử suy nghĩ chu đáo, ngay cả Ngọc Yên ở bên cạnh nhìn cũng ăn dấm chua.
"Mẫu thân rất thiên vị, nhìn nhân sâm trong canh bồ câu sữa này, một cây lớn như vậy, chẳng lẽ tháng trước tổ mẫu cho người sao? Nhân sâm trăm năm, người thế nhưng lại mang ra cho đệ đệ nấu canh uống”.
Lâm thị giả vờ tức giận, vỗ mu bàn tay Ngọc Yên một cái, cười mắng nàng: "Con không có lương tâm, chỉ nói ta thiên vị, chẳng lẽ canh này ta chỉ cho một mình Khác ca nhi uống hết? Con không uống sao?”.
Mọi việc của bà đều lấy Khác ca nhi làm đầu, cũng không phải nặng bên này nhẹ bên kia, chẳng qua là trong lòng bà biết rõ, ngày sau Khác ca nhi sẽ là chỗ dựa cùng hậu thuẫn của bà với nữ nhi. Ngay cả mấy năm nay bà trải qua thuận buồm xuôi gió, quản gia chu toàn trong Hầu phủ, khiến lão phu nhân khen không dứt lời, nguyên do còn không phải bởi vì vị trưởng tử đích tôn Khác ca nhi xuất chúng này hay sao.
Ngày sau Khác ca nhi nếu có thể nắm giữ quyền lực, lưng Ngọc Yên cũng có thể đứng thẳng.
Cũng may từ trước đến nay nhi tử không gây ra sai lầm gì, khiến Lâm thị hài lòng nhất.
Thành Khác mười ba tuổi, đã lộ ra mi thanh mục tú, thân hình mảnh khảnh, dáng người khá cao, dung mạo vô cùng giống Thành Hầu khi còn trẻ.
Nếu nói Thành Ngọc Yên là cô nương đầu tiên trong phủ, đích nữ đích tôn, khiến người ta trìu mến. Nhưng Hầu phủ ai không biết, nhị thiếu gia mới là thịt trong lòng lão thái thái. Buổi sáng Thành Khác hồi phủ, bị lão thái thái lôi kéo nói chuyện rất lâu, bất luận là chuyện gì lão thái thái bên kia đều phải hỏi qua, chờ đến khi hắn có thể cùng Lâm thị nói chuyện, đã là buổi tối.
Thành Khác bưng canh Lâm thị đưa tới, uống hai ngụm liền cau mày.
Lâm thị sốt ruột hỏi hắn: "Khác nhi làm sao vậy? Là canh không hợp khẩu vị sao?".
Thành Khác nghe xong lắc đầu nói: "Không, mùi vị rất ngon. Tại sao không thấy phụ thân đến?”.
Lâm thị nghe xong liền trầm mặt, hôm nay nhi tử hồi phủ, thế nhưng buổi tối Hầu gia lại đi đến phòng của tiểu thiếp, hiện giờ bị nhi tử hỏi trượng phu đi đâu, bảo bà làm sao chịu nổi?.
Bà cắn răng, miễn cưỡng hướng về phía thị nữ cười nói: "Đi, đi mời Hầu gia lại đây”.
Lời còn chưa dứt, Thành Hầu bước thong thả vén rèm đi vào.
"Phụ thân!".
"Phụ thân, người đã đến rồi…".
Vẻ mặt hai tỷ đệ Thành Ngọc Yên và Thành Khác vui mừng nghênh đón, bọn họ từ nhỏ dưới sự dạy dỗ của Lâm thị lớn lên, làm sao lấy lòng trưởng bối, quả thực đã thành thói quen.
Thành Hầu phong lưu tiêu sái, hậu viện bảy tám tiểu thiếp trẻ tuổi xinh đẹp, trước sau không ít di nương có thai, sinh con. Nhưng chỉ có hai di nương bình an sinh ra hài tử hơn nữa còn nuôi lớn hài tử.
Chính là tam thiếu gia và tứ tiểu thư trong phủ.
Hai thiếu gia tiểu thư tuổi tác không lớn, thường ngày rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, ở Hầu phủ im hơi lặng tiếng, khiến người ta suýt nữa đã quên sự tồn tại của bọn họ.
Lâm thị không tính là đích mẫu lương thiện gì, nhưng ngoài mặt cũng không bạc đãi thiếu gia tiểu thư thứ xuất, nhưng cho nhiều cũng không có.
Thành Hầu hỏi Thành Khác tình hình học tập gần đây, Thành Khác đối đáp trôi chảy, không có sai sót. Lão phụ thân nghe xong vui mừng gật đầu, vuốt râu: "Không sai, nhìn ra được là dụng tâm, phải tiếp tục cố gắng".
Thành Hầu khiêm tốn khen Thành Khác, được phụ thân khích lệ, Thành Khác xấu hổ đỏ mặt.
Ngọc Yên bĩu môi: "Những thứ này hỏi ta ta cũng biết, phụ thân lại không bao giờ hỏi ta, chỉ khen đệ, giống như mẫu thân, luôn nặng bên này nhẹ bên kia”.
Thành Hầu bất đắc dĩ nói: "Con bao nhiêu tuổi rồi, còn tranh giành ghen tỵ với đệ đệ con?”.
Tuy nói như vậy, trong lòng hắn lại có vài phần hưởng thụ.
Lâm thị nhìn một đôi hài tử xuất sắc bên cạnh, trượng phu ôn hòa tuấn mỹ, thời khắc này chỉ thuộc về người một nhà, trong mắt hàm chứa ý cười ôn nhu, đứng dậy để Thành Hầu ngồi sau đó đưa một chén canh đặt ở trong tay hắn, lại bày thức ăn cho hắn.
Nàng đối đãi hạ nhân có phần nghiêm khắc, đối với con cái yêu cầu cũng nhiều, duy chỉ có đối đãi Thành Hầu là ôn nhu tình ý.
Trước khi tới Thành Hầu đã dùng cơm rồi, tùy tiện ăn hai miếng liền buông đũa xuống, hỏi Lâm thị: "Ngọc Chiếu đã hồi phủ chưa?".
Lâm thị kỳ quái nói: "Đại cô nương muốn trở về rồi sao? Sao không nhận được tin tức gì?”.
"Là ta gọi người đi đón nó, trễ một chút hẳn là hồi phủ”.
Tính tình trưởng nữ ngang bướng, sau khi bị hắn khiển trách lại chạy đi ở lại trong đạo quán, còn liên tiếp ở lại hai ngày! Quả thực khiến hắn tức giận không kiềm chế được, vốn nên lập tức gọi người đón về, cô nương chưa lấy chồng qua đêm ở đạo quán còn ra thể thống gì?
Nhưng lão phu nhân tỏ rõ thái độ vạn sự mặc kệ nghiệt nữ này, Lâm thị lại căn bản không nhắc tới, nữ quyến không đề cập tới, trong lòng Thành Hầu lại không nỡ.
Cũng may hôm nay cùng Ngụy Quốc Công đường hẹp gặp nhau, Ngụy Quốc Công nhắc tới Ngọc Chiếu, hắn liền thuận nước đẩy thuyền, làm phiền Ngụy Quốc Công đi đón, Ngụy Quốc Công ngược lại rất tốt, lập tức đáp ứng.
Hiện giờ hắn chủ động tạo cơ hội cho trưởng nữ và Ngụy Quốc Công, đây dĩ nhiên là hắn nhượng bộ.
"Ta gọi mấy ma ma đến trong viện đại cô nương dọn dẹp một chút, hai ngày nay hơi ẩm nặng nề, miễn cho lại sinh mùi ẩm mốc, khiến đại cô nương ngửi không được". Lâm thị thản nhiên nói.
Thành Hầu vốn bởi vì chuyện lần trước mà cảm thấy địa vị người đứng đầu một nhà bị khiêu khích, nổi giận với Ngọc Chiếu, hôm nay nghe Lâm thị nói như vậy chỉ cảm thấy thê tử chịu ủy khuất, nói với Lâm thị: "Uất ức cho nàng, nó là được nuông chiều làm cho hư hỏng, ngang ngược đến nửa điểm cũng không tha cho người khác, ngày sau nàng nên quản giáo nó nhiều hơn".
Lâm thị lắc đầu: "Vậy cũng không được, nếu thiếp nhúng tay vào, truyền ra ngoài sẽ thành bộ dạng gì? Nói kế mẫu này đối xử khắc nghiệt với nữ nhi của tiền thê? Đại cô nương còn nhỏ, tính tình ngang bướng một chút cũng là chuyện bình thường, dù sao đi nữa người làm phụ thân như chàng cũng nên gánh vác một chút, qua hai năm nữa là tốt rồi”.
Thành Hầu nghe xong dựng thẳng lông mày, mắng: "Trái lại đây là lần đầu tiên nghe nói phụ thân phải gánh vác con cái, đây là đạo lý gì? Tuổi tác như vậy còn nhỏ? Sắp lập gia đình rồi tuổi vẫn còn nhỏ sao? Hôm nay ta càng nghĩ càng hối hận, năm đó không nên đưa nó cho nhà ngoại nuôi dưỡng, nhìn xem dạy thành cái dạng gì? Tính tình như vậy, gả ra ngoài, rốt cuộc là kết thân hay là kết thù?”.
Lâm thị nghe vậy cũng chỉ có thể đáp ứng.
Thành Khác nghe xong không khỏi tò mò: "Vì sao đại tỷ tỷ phải ở trong đạo quán không chịu hồi phủ?”.
Ngọc Yên nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Ăn cơm của đệ đi”.
Thành Hầu nói với Lâm thị: "Hôm nay ta từ quan sở hồi phủ trùng hợp gặp được Ngụy Quốc Công, nói chuyện với nhau hai câu, nhìn ánh mắt hắn có ý đối với Ngọc Chiếu, nên gọi hắn đi đón Ngọc Chiếu về. Đợi lát nữa Ngụy Quốc Công đến phủ, các người tiếp đãi thật tốt, ngày sau cũng không cần phân biệt lễ tiết nam nữ gì, hiện giờ cũng không cổ hủ như tiền triều, có cơ hội cứ để hai người họ gặp mặt nhiều hơn”.
Chuyện này vốn không nên để một nam nhân như hắn nói ra, nhưng nếu lúc này hắn không tỏ rõ thái độ, chỉ sợ Lâm thị bên cạnh sẽ nổi lên tâm tư.
Ngọc Yên nghe lời này, cúi đầu, đem cảm xúc trong mắt che giấu.
Lâm thị nghe xong, trên mặt dở khóc dở cười, biết hoài nghi trong lòng trượng phu còn chưa tiêu tan, lần trước vốn tưởng rằng hắn đã tin mình, không ngờ vì tình cảm nên chỉ tin ngoài miệng, thực tế vẫn đặt hoài nghi ở trong lòng.
Bà vội nói: "Mấy ngày trước lão thái thái nhìn trúng đại cô nương, tiến cử đại cô nương vào cung, trong lòng thiếp liền lo sợ bất an, luôn cảm thấy có lỗi với đại cô nương. Trong cung kia rốt cuộc là nơi ăn thịt người, lúc trước thiếp sợ đại cô nương bị tuyển đi, hiện giờ đại cô nương phúc đức thâm hậu, hôn sự này với Ngụy Quốc Công tất nhiên là phải làm theo kế hoạch, Hầu gia yên tâm, qua mấy ngày nữa thiếp sẽ an bài hai người gặp mặt, nếu tới lui hợp nhau, giữa năm liền có thể sắp xếp thực hiện lục lễ*”.
Thành Hầu có phần hài lòng cười cười: "Nàng xuất thân từ thế gia vọng tộc, làm việc tất nhiên là có khuôn phép nhất".
Lâm thị cười nhạt không nói gì.
Sống lưng Ngọc Yên cứng nhắc, cắn răng gắp miếng măng và chân giò hun khói, chậm rãi ăn từng miếng, không ngẩng đầu.
Chỉ có một mình Thành Khác, cảm thấy bầu không khí giữa mẫu thân và tỷ tỷ có chút kỳ quái, ngay cả nụ cười cũng có phần không được tự nhiên.
Hắn tựa hồ đoán được cái gì, chẳng qua là chuyện của Ngụy Quốc Công.
Thành Khác vô cùng nhạy bén, dựa vào vài câu nói như đúng mà sai liền đoán được rất nhiều chuyện. Kỳ thật hắn đã sớm nhìn ra tâm tư của mẫu thân và tỷ tỷ, nhưng đối với trưởng tỷ khác mẹ chưa từng gặp qua một lần, nhị tỷ mới là tỷ tỷ cùng huyết thống thân cận nhất với hắn, hắn đương nhiên hy vọng nhị tỷ và mẫu thân có thể được toại nguyện.
Nhưng phụ thân nói cũng có lý, đại tỷ cùng Ngụy Quốc Công từ nhỏ đã được chỉ phúc vi hôn mới đúng là hôn phu hôn thê của nhau, có đại tỷ ở đây, như thế nào cũng không tới phiên nhị tỷ.
Thành Khác cau mày, nổi lên thương tiếc cho nhị tỷ.
***
Năm đó Thành Hầu cưới Lâm thị, hắn có vài phần bất đắc dĩ, thê tử lúc trước xinh đẹp, kế thê nhưng thực bình thường, cưới thê cưới hiền, hắn tất nhiên cũng chưa từng ghét bỏ diện mạo của Lâm thị.
Nhưng Lâm thị này cũng không phải là người hiền lành, hắn ít xen vào chuyện hậu viện, mấy năm nay chỉ có hai thứ tử thứ nữ sống sót, trong lòng Thành Hầu ít nhiều có chút quở trách.
Đối với Lâm thị, nếu không phải nể tình một đôi hài tử, đã sớm không còn kiên nhẫn.
Lâm thị không nghĩ tới tối nay Thành Hầu sẽ ngủ lại, cẩn thận tính ra, ước chừng đã nửa năm Thành Hầu không đến phòng bà.
Đều đã là lão phu lão thê, Thành Kiệu nằm thẳng trên giường, chăn kéo qua đắp lên cằm, chỉ lộ ra một cái đầu, hai mắt nhắm lại, định đi ngủ.
Mặt Lâm thị hơi đen lại, cố ý nói chuyện, chọn lời hắn thích nghe nói: "Đêm nay đại cô nương trở về, sợ là phòng bếp đều đã đóng cửa, thức ăn sợ là không hợp khẩu vị, không bằng ngày mai sai người đi vào trong viện của nó mở một phòng bếp nhỏ”.
Thành Kiệu vẫn không mở mắt: "Tính nó sẽ để bản thân chịu ủy khuất sao? Phòng bếp nhỏ chỉ sợ đã sớm được mở, nếu mẫu thân đã miễn nó thỉnh an, nàng cũng đừng gọi nó đến trước mặt nàng múa may nữa".
Lâm thị miễn cưỡng cười nói: "Thân thể của nó yếu ớt, thiếp nào dám để nó đến thỉnh an? Hiện giờ dược liệu quý giá là đưa sang bên kia, nếu sau khi đại cô nương xuất giá thân thể còn chưa dưỡng tốt, Ngụy Quốc Công phủ bên kia sợ là rước lấy phiền toái, lần trước Giang phu nhân không biết từ đâu nghe được chuyện thân thể đại cô nương không tốt, liền đen mặt với thiếp".
"Được rồi, ngủ đi, ngày mai ta còn phải vào triều”. Thành Kiệu cũng không biết có nghe vào hay không, rất nhanh tiếng hít thở đều đều truyền đến.
Lồng ngực Lâm thị phập phồng hai hơi, đành phải bỏ qua.
***
Sáng sớm ma ma trong viện Lâm thị tới mời Ngọc Chiếu đi qua, trong lời nói của ma ma đều là những lời dễ nghe.
"Thế tử phi nương nương tặng phu nhân hai cuộn vải thượng hạng, là gấm tơ tằm Tứ Xuyên, do năm nay Thục Châu tiến cống cho triều đình, cho dù là quý nhân trong cung cũng khó có được vải tốt như vậy. Màu sắc tươi trẻ, phu nhân vừa cầm trên tay liền cảm thấy màu sắc này cực kỳ hợp với đại cô nương, cái này không cần nói nhiều liền gọi ta tới mời đại cô nương đi qua".
Lâm thị xuất thân từ Trấn Quốc Công phủ, mấy năm trước một chất nữ của bà gả cho Lương Vương thế tử, Lương Vương chính là trưởng huynh ruột của Thánh thượng, trưởng tử của Thái hậu.
Lương Vương quyền lực khá lớn, Thế tử cũng là long phượng trong thiên hạ, là con cháu được sinh ra đầu tiên trong dòng họ hoàng thất, bởi vì mối quan hệ bám váy này, Lâm thị cũng đạt được không ít danh tiếng.
Lần trước Ngọc Chiếu làm mấy người bọn họ mất mặt, lúc ấy trong lòng tuy là thống khoái, sau đó cuối cùng lại sinh ra vài phần lúng túng. Lâm thị là kế mẫu của nàng, nếu thật sự muốn nghĩ biện pháp trách móc nàng cũng không khó. Mấy ngày nay ở chung, hai người tuy mặt hòa tâm bất hòa, rốt cuộc cũng không xảy ra quá nhiều lục đục.
Chính là tối hôm qua Ngọc Yên lại chạy tới xin lỗi Ngọc Chiếu, nói một câu đã thông suốt tất cả, mặc kệ Ngọc Chiếu tin hay không, hôm nay Lâm thị lại phái người đến đây, nàng biết mình cũng không thể vì việc này mà tiếp tục náo loạn, phải thấy tốt liền nhận.
Lúc Ngọc Chiếu đi qua trong viện Lâm thị thỉnh an, hai thứ đệ thứ muội thường ngày hiếm thấy cũng ở đây.
Lâm thị ở trước mặt mọi người đang răn dạy Ngọc Yên: "Ngày thường con được nuông chiều đến điên rồi, nhìn thấy biểu ca biểu đệ chẳng lẽ không biết phải tránh đi một chút? Mặc dù đi theo từ nhỏ đến lớn, nhưng bây giờ đều đã trưởng thành, phải kiêng kị thì nên kiêng kị, đã nói con bao nhiêu lần rồi? Còn không nghe?".
Ngọc Yên đỏ mắt đáp: "Nữ nhi đã biết, cho rằng chỉ là một ca ca lớn lên, không có gì quan trọng, ngày sau chú ý chừng mực là được”.
Bên cạnh nàng là đệ đệ Thành Khác mà Ngọc Chiếu chưa từng gặp qua, Thành Khác nghe Lâm thị cùng Ngọc Yên nói chuyện vẫn cau mày, thấy nàng tiến vào, đứng dậy chắp tay mỉm cười với nàng: "Đại tỷ tỷ".
Ngọc Chiếu chân thành mà đến, quy củ hành lễ với Lâm thị, đối với đệ đệ đẹp mắt này, ngược lại sinh ra chút yêu thích.
Nàng mỉm cười trả lời: "Nhị đệ đệ, quà ta tặng cho đệ có nhận được không?".
Thành Khác tự có một phen khí phách, cười khẽ nói: "Ngày đó nhận được liền dùng, là mực tốt, gặp nước không loang, đại tỷ tỷ thật có tâm”.
Ngọc Chiếu thấy đệ đệ thật lòng khen ngợi, không khỏi cười có phần vui vẻ.
Lâm thị thấy thế liền sai người lấy ra cuộn vải, nói với Ngọc Chiếu: "Đại cô nương lại đây xem một chút, vải này con có thích không? Nếu là thích, liền kêu người làm cho con một bộ xiêm y, trời đã muốn vào hạ, chất liệu này mỏng, mặc trên người rất thoải mái”.
Gấm tơ lụa xanh biếc, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh bạc, lấp lánh như vảy cá, khiến người ta sáng mắt.
Không hổ là cống phẩm, quả thật kinh diễm.
Ánh mắt Ngọc Yên xẹt qua cuộn vải kia, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi. Cái này vốn là nàng cầu mẫu thân thật lâu mẫu thân cũng không cho, hiện giờ lại muốn cho đại tỷ?
Chất vải này mỏng, làm váy hè là hao nhất, một cái này cũng chỉ có thể làm một bộ. Làm sao trong lòng nàng không đau chứ?
Mẫu thân của mình, lại đem vật tốt cho người khác!
Không chỉ mình Ngọc Yên có chút oán hận, ngay cả một thứ muội khác ánh mắt cũng hiện lên hâm mộ đối với Ngọc Chiếu, Ngọc Chiếu nhìn qua, khẽ cười: "Vải này chỉ cho một mình con? Đệ đệ và muội muội không có sao?”.
"Tỷ tỷ nói đùa, vật liệu tốt như vậy nhưng chỉ một mình tỷ có, mẫu thân cũng vẻn vẹn chỉ có hai cuộn, mỗi người một cuộn làm sao đủ chia..." Ngọc Yên nhịn không được thốt ra.
Lâm thị cười mắng nàng: "Ngọc Yên đủ rồi, nói lung tung cái gì vậy? Tỷ tỷ con là trưởng nữ, có đồ tốt đương nhiên là cho nàng, những người khác ta cũng cho đồ tốt, chỉ là không có đồ tốt như vậy”.
Ngọc Chiếu nghe vậy sắc mặt khẽ biến, mấy người khác cũng đều thay đổi sắc mặt, Thành Khác cũng cảm thấy lời này nghe xong khiến người ta không thoải mái.
Cuộn vải này là củ khoai nóng bỏng tay, cho dù Ngọc Chiếu có thích, trong nháy mắt cũng thành không muốn.
Tay nàng rời khỏi cuộn vải kia, nhượng bộ nói: "Vậy làm sao được, vật liệu trân quý như vậy mẫu thân vẫn là tự giữ lại đi”.
"Ai lại làm như vậy, cho con là cho con”. Lâm thị là thật sự muốn tặng, dù sao cũng là bà ta đuối lý, nếu truyền ra ngoài khó tránh khỏi khó nghe. Bà cố ý cùng Ngọc Chiếu xoa dịu quan hệ, cũng là vì muốn làm ra chút vẻ hiền mẫu ở chỗ Hầu gia, tất nhiên Lâm thị sẽ không thật sự luyến tiếc một cuộn vải.
Bà nói đến chính sự: "Cuối tháng chính là Đoan Ngọ, năm ngoái Đoan Ngọ trùng ngay ngày giỗ của lão thân vương, Đoan Ngọ năm nay chỉ sợ là muốn làm lớn hơn, nói vậy đến lúc đó trong kinh sẽ vô cùng náo nhiệt, tỷ muội các con mỗi người mua một bộ xiêm y mới, đại cô nãi nãi cũng muốn dẫn theo hài tử đến, ngày đó cũng không câu nệ các con, cả nhà đi ra ngoài chơi”.
Lời còn chưa dứt, Thành Hầu liền từ bên ngoài tiến vào, thấy trong phòng Lâm thị vây quanh nhiều đứa nhỏ như vậy, không khỏi nổi lên lòng từ phụ: "Nói đến Đoan Ngọ sao? Năm nay chỉ sợ náo nhiệt, lễ hội thuyền rồng bắn liễu, ngày đó trường đua ngựa hoàng thất mở cửa cho dân chúng, ở đó còn có đội ngựa chơi đánh cầu, nghe Tào tể tướng nói, tửu lâu bên hồ ở trong kinh đều đã bị đặt hết bàn".
Lâm thị thầm nghĩ kỳ quái, hỏi hắn: "Hôm nay làm sao vậy? Vì sao hôm nay Hầu gia bãi triều sớm như vậy?”.
Thành Hầu thượng triều nhiều năm như vậy, chưa từng có một ngày như hôm nay, sớm như vậy đã hồi phủ.
Thành Hầu không muốn nói nhiều, chỉ nói: "Bệ hạ bãi triều trước”.
Tình huống cụ thể hắn cũng không biết, Thánh thượng chín tuổi đăng cơ, còn chưa từng bỏ lâm triều một ngày, hôm nay không biết tại sao sắc mặt cực kỳ khó coi, từ lúc lâm triều đã không nói một lời, khiến trong lòng quần thần run sợ, sau đó lâm triều được một nửa, thế nhưng lại bãi triều trước.
Thành Hầu đứng ở gần, nhìn cũng rõ ràng, trong mắt thiên tử sung huyết, tay liên tục chống đỡ thái dương.
Hắn lớn mật suy đoán, chỉ sợ bệ hạ là phạm vào ác bệnh, lời này lại chỉ dám nói trong lòng, sau đó lại nói với người bên cạnh:
"Năm nay nhiều đứa nhỏ, phủ chúng ta cũng học bọn họ, đi Minh Nguyệt lâu đặt một gian”.
Minh Nguyệt lâu tên đầy đủ là Minh Nguyệt Bảo Kính Tương Huy Lâu, là tửu lâu xa hoa long trọng nhất kinh đô, tầm nhìn rộng lớn, đài cao trăm trượng.
__________
*lục lễ: sáu nghi thức, nghi lễ kết hôn truyền thống của người TQ xưa bao gồm: nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tệ, thỉnh kỳ, thân nghinh.
Trên giá đèn hành lang của chánh viện đã sớm dựng lên ngọn nến cao to bằng cánh tay.
Trong viện rất náo nhiệt, vốn là hôm nay trưởng tử do Lâm thị sinh ra, nhị thiếu gia Thành Khác từ học đường hồi phủ.
Thành Khác là con cháu thế gia, mặc dù trong phủ có một trưởng huynh, nhưng lại là trưởng tử nhị phòng, đương nhiên không thể so tôn quý với hắn. Hai năm nay Thành Hầu đã tính toán thay đứa con này thỉnh lập thế tử, Thành Khác tuy xuất thân kim tôn ngọc quý, nhưng cũng là một người đọc sách giản dị, mỗi lần đi học đường đều giống như con nhà bình dân, ăn ngủ đều ở trong túc viện học đường, ở nửa tháng mới trở về một lần.
Xưa nay Lâm thị đau lòng nhất là nhi tử này, biết được hôm nay hắn hồi phủ, từ sớm đã nói phòng bếp chuẩn bị xong đồ ăn, dùng trái cây xanh bào sợi nhỏ để trang trí trong món ăn, trên mâm bày các loại trái cây trái mùa, canh được nấu bằng lửa già trong vài giờ, tất cả đều là món ăn ngày thường Thành Khác thích ăn nhất.
Đây chính là chỗ tốt của mẫu thân, mọi chuyện đều vì hài tử suy nghĩ chu đáo, ngay cả Ngọc Yên ở bên cạnh nhìn cũng ăn dấm chua.
"Mẫu thân rất thiên vị, nhìn nhân sâm trong canh bồ câu sữa này, một cây lớn như vậy, chẳng lẽ tháng trước tổ mẫu cho người sao? Nhân sâm trăm năm, người thế nhưng lại mang ra cho đệ đệ nấu canh uống”.
Lâm thị giả vờ tức giận, vỗ mu bàn tay Ngọc Yên một cái, cười mắng nàng: "Con không có lương tâm, chỉ nói ta thiên vị, chẳng lẽ canh này ta chỉ cho một mình Khác ca nhi uống hết? Con không uống sao?”.
Mọi việc của bà đều lấy Khác ca nhi làm đầu, cũng không phải nặng bên này nhẹ bên kia, chẳng qua là trong lòng bà biết rõ, ngày sau Khác ca nhi sẽ là chỗ dựa cùng hậu thuẫn của bà với nữ nhi. Ngay cả mấy năm nay bà trải qua thuận buồm xuôi gió, quản gia chu toàn trong Hầu phủ, khiến lão phu nhân khen không dứt lời, nguyên do còn không phải bởi vì vị trưởng tử đích tôn Khác ca nhi xuất chúng này hay sao.
Ngày sau Khác ca nhi nếu có thể nắm giữ quyền lực, lưng Ngọc Yên cũng có thể đứng thẳng.
Cũng may từ trước đến nay nhi tử không gây ra sai lầm gì, khiến Lâm thị hài lòng nhất.
Thành Khác mười ba tuổi, đã lộ ra mi thanh mục tú, thân hình mảnh khảnh, dáng người khá cao, dung mạo vô cùng giống Thành Hầu khi còn trẻ.
Nếu nói Thành Ngọc Yên là cô nương đầu tiên trong phủ, đích nữ đích tôn, khiến người ta trìu mến. Nhưng Hầu phủ ai không biết, nhị thiếu gia mới là thịt trong lòng lão thái thái. Buổi sáng Thành Khác hồi phủ, bị lão thái thái lôi kéo nói chuyện rất lâu, bất luận là chuyện gì lão thái thái bên kia đều phải hỏi qua, chờ đến khi hắn có thể cùng Lâm thị nói chuyện, đã là buổi tối.
Thành Khác bưng canh Lâm thị đưa tới, uống hai ngụm liền cau mày.
Lâm thị sốt ruột hỏi hắn: "Khác nhi làm sao vậy? Là canh không hợp khẩu vị sao?".
Thành Khác nghe xong lắc đầu nói: "Không, mùi vị rất ngon. Tại sao không thấy phụ thân đến?”.
Lâm thị nghe xong liền trầm mặt, hôm nay nhi tử hồi phủ, thế nhưng buổi tối Hầu gia lại đi đến phòng của tiểu thiếp, hiện giờ bị nhi tử hỏi trượng phu đi đâu, bảo bà làm sao chịu nổi?.
Bà cắn răng, miễn cưỡng hướng về phía thị nữ cười nói: "Đi, đi mời Hầu gia lại đây”.
Lời còn chưa dứt, Thành Hầu bước thong thả vén rèm đi vào.
"Phụ thân!".
"Phụ thân, người đã đến rồi…".
Vẻ mặt hai tỷ đệ Thành Ngọc Yên và Thành Khác vui mừng nghênh đón, bọn họ từ nhỏ dưới sự dạy dỗ của Lâm thị lớn lên, làm sao lấy lòng trưởng bối, quả thực đã thành thói quen.
Thành Hầu phong lưu tiêu sái, hậu viện bảy tám tiểu thiếp trẻ tuổi xinh đẹp, trước sau không ít di nương có thai, sinh con. Nhưng chỉ có hai di nương bình an sinh ra hài tử hơn nữa còn nuôi lớn hài tử.
Chính là tam thiếu gia và tứ tiểu thư trong phủ.
Hai thiếu gia tiểu thư tuổi tác không lớn, thường ngày rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, ở Hầu phủ im hơi lặng tiếng, khiến người ta suýt nữa đã quên sự tồn tại của bọn họ.
Lâm thị không tính là đích mẫu lương thiện gì, nhưng ngoài mặt cũng không bạc đãi thiếu gia tiểu thư thứ xuất, nhưng cho nhiều cũng không có.
Thành Hầu hỏi Thành Khác tình hình học tập gần đây, Thành Khác đối đáp trôi chảy, không có sai sót. Lão phụ thân nghe xong vui mừng gật đầu, vuốt râu: "Không sai, nhìn ra được là dụng tâm, phải tiếp tục cố gắng".
Thành Hầu khiêm tốn khen Thành Khác, được phụ thân khích lệ, Thành Khác xấu hổ đỏ mặt.
Ngọc Yên bĩu môi: "Những thứ này hỏi ta ta cũng biết, phụ thân lại không bao giờ hỏi ta, chỉ khen đệ, giống như mẫu thân, luôn nặng bên này nhẹ bên kia”.
Thành Hầu bất đắc dĩ nói: "Con bao nhiêu tuổi rồi, còn tranh giành ghen tỵ với đệ đệ con?”.
Tuy nói như vậy, trong lòng hắn lại có vài phần hưởng thụ.
Lâm thị nhìn một đôi hài tử xuất sắc bên cạnh, trượng phu ôn hòa tuấn mỹ, thời khắc này chỉ thuộc về người một nhà, trong mắt hàm chứa ý cười ôn nhu, đứng dậy để Thành Hầu ngồi sau đó đưa một chén canh đặt ở trong tay hắn, lại bày thức ăn cho hắn.
Nàng đối đãi hạ nhân có phần nghiêm khắc, đối với con cái yêu cầu cũng nhiều, duy chỉ có đối đãi Thành Hầu là ôn nhu tình ý.
Trước khi tới Thành Hầu đã dùng cơm rồi, tùy tiện ăn hai miếng liền buông đũa xuống, hỏi Lâm thị: "Ngọc Chiếu đã hồi phủ chưa?".
Lâm thị kỳ quái nói: "Đại cô nương muốn trở về rồi sao? Sao không nhận được tin tức gì?”.
"Là ta gọi người đi đón nó, trễ một chút hẳn là hồi phủ”.
Tính tình trưởng nữ ngang bướng, sau khi bị hắn khiển trách lại chạy đi ở lại trong đạo quán, còn liên tiếp ở lại hai ngày! Quả thực khiến hắn tức giận không kiềm chế được, vốn nên lập tức gọi người đón về, cô nương chưa lấy chồng qua đêm ở đạo quán còn ra thể thống gì?
Nhưng lão phu nhân tỏ rõ thái độ vạn sự mặc kệ nghiệt nữ này, Lâm thị lại căn bản không nhắc tới, nữ quyến không đề cập tới, trong lòng Thành Hầu lại không nỡ.
Cũng may hôm nay cùng Ngụy Quốc Công đường hẹp gặp nhau, Ngụy Quốc Công nhắc tới Ngọc Chiếu, hắn liền thuận nước đẩy thuyền, làm phiền Ngụy Quốc Công đi đón, Ngụy Quốc Công ngược lại rất tốt, lập tức đáp ứng.
Hiện giờ hắn chủ động tạo cơ hội cho trưởng nữ và Ngụy Quốc Công, đây dĩ nhiên là hắn nhượng bộ.
"Ta gọi mấy ma ma đến trong viện đại cô nương dọn dẹp một chút, hai ngày nay hơi ẩm nặng nề, miễn cho lại sinh mùi ẩm mốc, khiến đại cô nương ngửi không được". Lâm thị thản nhiên nói.
Thành Hầu vốn bởi vì chuyện lần trước mà cảm thấy địa vị người đứng đầu một nhà bị khiêu khích, nổi giận với Ngọc Chiếu, hôm nay nghe Lâm thị nói như vậy chỉ cảm thấy thê tử chịu ủy khuất, nói với Lâm thị: "Uất ức cho nàng, nó là được nuông chiều làm cho hư hỏng, ngang ngược đến nửa điểm cũng không tha cho người khác, ngày sau nàng nên quản giáo nó nhiều hơn".
Lâm thị lắc đầu: "Vậy cũng không được, nếu thiếp nhúng tay vào, truyền ra ngoài sẽ thành bộ dạng gì? Nói kế mẫu này đối xử khắc nghiệt với nữ nhi của tiền thê? Đại cô nương còn nhỏ, tính tình ngang bướng một chút cũng là chuyện bình thường, dù sao đi nữa người làm phụ thân như chàng cũng nên gánh vác một chút, qua hai năm nữa là tốt rồi”.
Thành Hầu nghe xong dựng thẳng lông mày, mắng: "Trái lại đây là lần đầu tiên nghe nói phụ thân phải gánh vác con cái, đây là đạo lý gì? Tuổi tác như vậy còn nhỏ? Sắp lập gia đình rồi tuổi vẫn còn nhỏ sao? Hôm nay ta càng nghĩ càng hối hận, năm đó không nên đưa nó cho nhà ngoại nuôi dưỡng, nhìn xem dạy thành cái dạng gì? Tính tình như vậy, gả ra ngoài, rốt cuộc là kết thân hay là kết thù?”.
Lâm thị nghe vậy cũng chỉ có thể đáp ứng.
Thành Khác nghe xong không khỏi tò mò: "Vì sao đại tỷ tỷ phải ở trong đạo quán không chịu hồi phủ?”.
Ngọc Yên nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Ăn cơm của đệ đi”.
Thành Hầu nói với Lâm thị: "Hôm nay ta từ quan sở hồi phủ trùng hợp gặp được Ngụy Quốc Công, nói chuyện với nhau hai câu, nhìn ánh mắt hắn có ý đối với Ngọc Chiếu, nên gọi hắn đi đón Ngọc Chiếu về. Đợi lát nữa Ngụy Quốc Công đến phủ, các người tiếp đãi thật tốt, ngày sau cũng không cần phân biệt lễ tiết nam nữ gì, hiện giờ cũng không cổ hủ như tiền triều, có cơ hội cứ để hai người họ gặp mặt nhiều hơn”.
Chuyện này vốn không nên để một nam nhân như hắn nói ra, nhưng nếu lúc này hắn không tỏ rõ thái độ, chỉ sợ Lâm thị bên cạnh sẽ nổi lên tâm tư.
Ngọc Yên nghe lời này, cúi đầu, đem cảm xúc trong mắt che giấu.
Lâm thị nghe xong, trên mặt dở khóc dở cười, biết hoài nghi trong lòng trượng phu còn chưa tiêu tan, lần trước vốn tưởng rằng hắn đã tin mình, không ngờ vì tình cảm nên chỉ tin ngoài miệng, thực tế vẫn đặt hoài nghi ở trong lòng.
Bà vội nói: "Mấy ngày trước lão thái thái nhìn trúng đại cô nương, tiến cử đại cô nương vào cung, trong lòng thiếp liền lo sợ bất an, luôn cảm thấy có lỗi với đại cô nương. Trong cung kia rốt cuộc là nơi ăn thịt người, lúc trước thiếp sợ đại cô nương bị tuyển đi, hiện giờ đại cô nương phúc đức thâm hậu, hôn sự này với Ngụy Quốc Công tất nhiên là phải làm theo kế hoạch, Hầu gia yên tâm, qua mấy ngày nữa thiếp sẽ an bài hai người gặp mặt, nếu tới lui hợp nhau, giữa năm liền có thể sắp xếp thực hiện lục lễ*”.
Thành Hầu có phần hài lòng cười cười: "Nàng xuất thân từ thế gia vọng tộc, làm việc tất nhiên là có khuôn phép nhất".
Lâm thị cười nhạt không nói gì.
Sống lưng Ngọc Yên cứng nhắc, cắn răng gắp miếng măng và chân giò hun khói, chậm rãi ăn từng miếng, không ngẩng đầu.
Chỉ có một mình Thành Khác, cảm thấy bầu không khí giữa mẫu thân và tỷ tỷ có chút kỳ quái, ngay cả nụ cười cũng có phần không được tự nhiên.
Hắn tựa hồ đoán được cái gì, chẳng qua là chuyện của Ngụy Quốc Công.
Thành Khác vô cùng nhạy bén, dựa vào vài câu nói như đúng mà sai liền đoán được rất nhiều chuyện. Kỳ thật hắn đã sớm nhìn ra tâm tư của mẫu thân và tỷ tỷ, nhưng đối với trưởng tỷ khác mẹ chưa từng gặp qua một lần, nhị tỷ mới là tỷ tỷ cùng huyết thống thân cận nhất với hắn, hắn đương nhiên hy vọng nhị tỷ và mẫu thân có thể được toại nguyện.
Nhưng phụ thân nói cũng có lý, đại tỷ cùng Ngụy Quốc Công từ nhỏ đã được chỉ phúc vi hôn mới đúng là hôn phu hôn thê của nhau, có đại tỷ ở đây, như thế nào cũng không tới phiên nhị tỷ.
Thành Khác cau mày, nổi lên thương tiếc cho nhị tỷ.
***
Năm đó Thành Hầu cưới Lâm thị, hắn có vài phần bất đắc dĩ, thê tử lúc trước xinh đẹp, kế thê nhưng thực bình thường, cưới thê cưới hiền, hắn tất nhiên cũng chưa từng ghét bỏ diện mạo của Lâm thị.
Nhưng Lâm thị này cũng không phải là người hiền lành, hắn ít xen vào chuyện hậu viện, mấy năm nay chỉ có hai thứ tử thứ nữ sống sót, trong lòng Thành Hầu ít nhiều có chút quở trách.
Đối với Lâm thị, nếu không phải nể tình một đôi hài tử, đã sớm không còn kiên nhẫn.
Lâm thị không nghĩ tới tối nay Thành Hầu sẽ ngủ lại, cẩn thận tính ra, ước chừng đã nửa năm Thành Hầu không đến phòng bà.
Đều đã là lão phu lão thê, Thành Kiệu nằm thẳng trên giường, chăn kéo qua đắp lên cằm, chỉ lộ ra một cái đầu, hai mắt nhắm lại, định đi ngủ.
Mặt Lâm thị hơi đen lại, cố ý nói chuyện, chọn lời hắn thích nghe nói: "Đêm nay đại cô nương trở về, sợ là phòng bếp đều đã đóng cửa, thức ăn sợ là không hợp khẩu vị, không bằng ngày mai sai người đi vào trong viện của nó mở một phòng bếp nhỏ”.
Thành Kiệu vẫn không mở mắt: "Tính nó sẽ để bản thân chịu ủy khuất sao? Phòng bếp nhỏ chỉ sợ đã sớm được mở, nếu mẫu thân đã miễn nó thỉnh an, nàng cũng đừng gọi nó đến trước mặt nàng múa may nữa".
Lâm thị miễn cưỡng cười nói: "Thân thể của nó yếu ớt, thiếp nào dám để nó đến thỉnh an? Hiện giờ dược liệu quý giá là đưa sang bên kia, nếu sau khi đại cô nương xuất giá thân thể còn chưa dưỡng tốt, Ngụy Quốc Công phủ bên kia sợ là rước lấy phiền toái, lần trước Giang phu nhân không biết từ đâu nghe được chuyện thân thể đại cô nương không tốt, liền đen mặt với thiếp".
"Được rồi, ngủ đi, ngày mai ta còn phải vào triều”. Thành Kiệu cũng không biết có nghe vào hay không, rất nhanh tiếng hít thở đều đều truyền đến.
Lồng ngực Lâm thị phập phồng hai hơi, đành phải bỏ qua.
***
Sáng sớm ma ma trong viện Lâm thị tới mời Ngọc Chiếu đi qua, trong lời nói của ma ma đều là những lời dễ nghe.
"Thế tử phi nương nương tặng phu nhân hai cuộn vải thượng hạng, là gấm tơ tằm Tứ Xuyên, do năm nay Thục Châu tiến cống cho triều đình, cho dù là quý nhân trong cung cũng khó có được vải tốt như vậy. Màu sắc tươi trẻ, phu nhân vừa cầm trên tay liền cảm thấy màu sắc này cực kỳ hợp với đại cô nương, cái này không cần nói nhiều liền gọi ta tới mời đại cô nương đi qua".
Lâm thị xuất thân từ Trấn Quốc Công phủ, mấy năm trước một chất nữ của bà gả cho Lương Vương thế tử, Lương Vương chính là trưởng huynh ruột của Thánh thượng, trưởng tử của Thái hậu.
Lương Vương quyền lực khá lớn, Thế tử cũng là long phượng trong thiên hạ, là con cháu được sinh ra đầu tiên trong dòng họ hoàng thất, bởi vì mối quan hệ bám váy này, Lâm thị cũng đạt được không ít danh tiếng.
Lần trước Ngọc Chiếu làm mấy người bọn họ mất mặt, lúc ấy trong lòng tuy là thống khoái, sau đó cuối cùng lại sinh ra vài phần lúng túng. Lâm thị là kế mẫu của nàng, nếu thật sự muốn nghĩ biện pháp trách móc nàng cũng không khó. Mấy ngày nay ở chung, hai người tuy mặt hòa tâm bất hòa, rốt cuộc cũng không xảy ra quá nhiều lục đục.
Chính là tối hôm qua Ngọc Yên lại chạy tới xin lỗi Ngọc Chiếu, nói một câu đã thông suốt tất cả, mặc kệ Ngọc Chiếu tin hay không, hôm nay Lâm thị lại phái người đến đây, nàng biết mình cũng không thể vì việc này mà tiếp tục náo loạn, phải thấy tốt liền nhận.
Lúc Ngọc Chiếu đi qua trong viện Lâm thị thỉnh an, hai thứ đệ thứ muội thường ngày hiếm thấy cũng ở đây.
Lâm thị ở trước mặt mọi người đang răn dạy Ngọc Yên: "Ngày thường con được nuông chiều đến điên rồi, nhìn thấy biểu ca biểu đệ chẳng lẽ không biết phải tránh đi một chút? Mặc dù đi theo từ nhỏ đến lớn, nhưng bây giờ đều đã trưởng thành, phải kiêng kị thì nên kiêng kị, đã nói con bao nhiêu lần rồi? Còn không nghe?".
Ngọc Yên đỏ mắt đáp: "Nữ nhi đã biết, cho rằng chỉ là một ca ca lớn lên, không có gì quan trọng, ngày sau chú ý chừng mực là được”.
Bên cạnh nàng là đệ đệ Thành Khác mà Ngọc Chiếu chưa từng gặp qua, Thành Khác nghe Lâm thị cùng Ngọc Yên nói chuyện vẫn cau mày, thấy nàng tiến vào, đứng dậy chắp tay mỉm cười với nàng: "Đại tỷ tỷ".
Ngọc Chiếu chân thành mà đến, quy củ hành lễ với Lâm thị, đối với đệ đệ đẹp mắt này, ngược lại sinh ra chút yêu thích.
Nàng mỉm cười trả lời: "Nhị đệ đệ, quà ta tặng cho đệ có nhận được không?".
Thành Khác tự có một phen khí phách, cười khẽ nói: "Ngày đó nhận được liền dùng, là mực tốt, gặp nước không loang, đại tỷ tỷ thật có tâm”.
Ngọc Chiếu thấy đệ đệ thật lòng khen ngợi, không khỏi cười có phần vui vẻ.
Lâm thị thấy thế liền sai người lấy ra cuộn vải, nói với Ngọc Chiếu: "Đại cô nương lại đây xem một chút, vải này con có thích không? Nếu là thích, liền kêu người làm cho con một bộ xiêm y, trời đã muốn vào hạ, chất liệu này mỏng, mặc trên người rất thoải mái”.
Gấm tơ lụa xanh biếc, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh bạc, lấp lánh như vảy cá, khiến người ta sáng mắt.
Không hổ là cống phẩm, quả thật kinh diễm.
Ánh mắt Ngọc Yên xẹt qua cuộn vải kia, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi. Cái này vốn là nàng cầu mẫu thân thật lâu mẫu thân cũng không cho, hiện giờ lại muốn cho đại tỷ?
Chất vải này mỏng, làm váy hè là hao nhất, một cái này cũng chỉ có thể làm một bộ. Làm sao trong lòng nàng không đau chứ?
Mẫu thân của mình, lại đem vật tốt cho người khác!
Không chỉ mình Ngọc Yên có chút oán hận, ngay cả một thứ muội khác ánh mắt cũng hiện lên hâm mộ đối với Ngọc Chiếu, Ngọc Chiếu nhìn qua, khẽ cười: "Vải này chỉ cho một mình con? Đệ đệ và muội muội không có sao?”.
"Tỷ tỷ nói đùa, vật liệu tốt như vậy nhưng chỉ một mình tỷ có, mẫu thân cũng vẻn vẹn chỉ có hai cuộn, mỗi người một cuộn làm sao đủ chia..." Ngọc Yên nhịn không được thốt ra.
Lâm thị cười mắng nàng: "Ngọc Yên đủ rồi, nói lung tung cái gì vậy? Tỷ tỷ con là trưởng nữ, có đồ tốt đương nhiên là cho nàng, những người khác ta cũng cho đồ tốt, chỉ là không có đồ tốt như vậy”.
Ngọc Chiếu nghe vậy sắc mặt khẽ biến, mấy người khác cũng đều thay đổi sắc mặt, Thành Khác cũng cảm thấy lời này nghe xong khiến người ta không thoải mái.
Cuộn vải này là củ khoai nóng bỏng tay, cho dù Ngọc Chiếu có thích, trong nháy mắt cũng thành không muốn.
Tay nàng rời khỏi cuộn vải kia, nhượng bộ nói: "Vậy làm sao được, vật liệu trân quý như vậy mẫu thân vẫn là tự giữ lại đi”.
"Ai lại làm như vậy, cho con là cho con”. Lâm thị là thật sự muốn tặng, dù sao cũng là bà ta đuối lý, nếu truyền ra ngoài khó tránh khỏi khó nghe. Bà cố ý cùng Ngọc Chiếu xoa dịu quan hệ, cũng là vì muốn làm ra chút vẻ hiền mẫu ở chỗ Hầu gia, tất nhiên Lâm thị sẽ không thật sự luyến tiếc một cuộn vải.
Bà nói đến chính sự: "Cuối tháng chính là Đoan Ngọ, năm ngoái Đoan Ngọ trùng ngay ngày giỗ của lão thân vương, Đoan Ngọ năm nay chỉ sợ là muốn làm lớn hơn, nói vậy đến lúc đó trong kinh sẽ vô cùng náo nhiệt, tỷ muội các con mỗi người mua một bộ xiêm y mới, đại cô nãi nãi cũng muốn dẫn theo hài tử đến, ngày đó cũng không câu nệ các con, cả nhà đi ra ngoài chơi”.
Lời còn chưa dứt, Thành Hầu liền từ bên ngoài tiến vào, thấy trong phòng Lâm thị vây quanh nhiều đứa nhỏ như vậy, không khỏi nổi lên lòng từ phụ: "Nói đến Đoan Ngọ sao? Năm nay chỉ sợ náo nhiệt, lễ hội thuyền rồng bắn liễu, ngày đó trường đua ngựa hoàng thất mở cửa cho dân chúng, ở đó còn có đội ngựa chơi đánh cầu, nghe Tào tể tướng nói, tửu lâu bên hồ ở trong kinh đều đã bị đặt hết bàn".
Lâm thị thầm nghĩ kỳ quái, hỏi hắn: "Hôm nay làm sao vậy? Vì sao hôm nay Hầu gia bãi triều sớm như vậy?”.
Thành Hầu thượng triều nhiều năm như vậy, chưa từng có một ngày như hôm nay, sớm như vậy đã hồi phủ.
Thành Hầu không muốn nói nhiều, chỉ nói: "Bệ hạ bãi triều trước”.
Tình huống cụ thể hắn cũng không biết, Thánh thượng chín tuổi đăng cơ, còn chưa từng bỏ lâm triều một ngày, hôm nay không biết tại sao sắc mặt cực kỳ khó coi, từ lúc lâm triều đã không nói một lời, khiến trong lòng quần thần run sợ, sau đó lâm triều được một nửa, thế nhưng lại bãi triều trước.
Thành Hầu đứng ở gần, nhìn cũng rõ ràng, trong mắt thiên tử sung huyết, tay liên tục chống đỡ thái dương.
Hắn lớn mật suy đoán, chỉ sợ bệ hạ là phạm vào ác bệnh, lời này lại chỉ dám nói trong lòng, sau đó lại nói với người bên cạnh:
"Năm nay nhiều đứa nhỏ, phủ chúng ta cũng học bọn họ, đi Minh Nguyệt lâu đặt một gian”.
Minh Nguyệt lâu tên đầy đủ là Minh Nguyệt Bảo Kính Tương Huy Lâu, là tửu lâu xa hoa long trọng nhất kinh đô, tầm nhìn rộng lớn, đài cao trăm trượng.
__________
*lục lễ: sáu nghi thức, nghi lễ kết hôn truyền thống của người TQ xưa bao gồm: nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tệ, thỉnh kỳ, thân nghinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.