Chương 19: Bệnh này có thể trị tận gốc không? Mới vừa rồi nàng ấy vô cùng đau đớn
Đằng Lộc Sơn
05/04/2022
Thành Khác nghe xong không khỏi có phần khiếp sợ, nói: "Quý nhân trong cung duyên cớ gì lại ở chỗ này?”.
Lòng dạ Cố Thăng khá sâu, hắn sẽ không nhìn lầm, liền suy đoán có lẽ là có con cháu hoàng tộc ở trong lâu đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo, nên vội gọi y giả đến.
Vì vậy chỉ điểm cho Thành Khác: "Đừng suy đoán nhiều, chỉ làm như không nhìn thấy là được”.
***
Vòng qua một bình phong vân mẫu bích thúy, liền nhìn thấy bốn phía bên trong đều buông rèm xuống.
Thái y xách hòm thuốc đi vào, không dám ngẩng đầu, cúi đầu bình tĩnh đứng trước giường nhỏ bên trong, dư quang nhìn thấy dưới rèm lộ ra một đôi giày đen hoa văn nhện tơ vàng.
"Thân thể bệ hạ có gì không khỏe sao?".
Sau rèm truyền đến giọng nói bình tĩnh không gợn sóng của Hoàng đế: "Đến đây bắt mạch”.
Phía sau rèm vươn ra một đoạn cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết, tựa như dương chi bạch ngọc tinh tế điêu khắc mà thành, tinh xảo đến mức ngay cả nếp nhăn trên da thịt cũng không thấy.
Hắn thấy thế, lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, biết vị muốn bắt mạch phía sau màn che kia, chỉ sợ không phải là bệ hạ.
Lập tức tiến lên treo dây tơ tằm bắt mạch cho quý nhân.
"Vị này... vị này dường như là có triệu chứng say rượu".
Triệu Huyền nghe xong nhíu mày, giọng điệu có phần hơi quá: "Ngực nàng đau thắt, đây là bệnh gì?”.
Thái y vừa nghe lập tức bắt mạch một lần nữa, quả nhiên phát hiện mạch tượng của Ngọc Chiếu không giống với người khác, hắn suy nghĩ tìm lời diễn tả, tận lực dùng từ ngữ ôn hòa nói: "Mạch tượng của cô nương này dường như là do lúc sinh ra cơ thể yếu ớt nên dẫn đến bệnh tim, có lẽ là đã uống thuốc, hiện giờ mạch tượng bình ổn, cũng không có dao động quá lớn”.
Hắn giải thích thêm: "Bệnh tim được chia thành nhiều loại, loại bệnh tim này cần được điều dưỡng cẩn thận”.
Một lúc lâu sau, cũng không nghe bệ hạ phía sau rèm nói chuyện.
Phòng này không có người ngoài, bệ hạ không đáp lời, lão thái y căng thẳng cũng không biết nói gì.
Phía sau rèm truyền đến thanh âm sột soạt, giống như vị nằm trên giường kia trở mình, lại giống như là tiếng cởi quần áo, sau đó lão thái y còn nghe thấy tiếng nói mớ không rõ ràng của cô nương kia, giọng nói giống như chim oanh hót trong đêm trăng xuân, nhu nhược kỳ quái.
Mặt lão thái y đỏ lên, trong lòng âm thầm kinh ngạc, có phần ngoài dự liệu, chẳng qua để hắn ở bên ngoài nghe như vậy, có phải có hơi không tốt không?
Cuối cùng Triệu Huyền cũng nhớ tới bên ngoài còn có một vị lão đầu, thấp giọng hỏi hắn: "Bệnh này có thể trị tận gốc không? Mới vừa rồi nàng ấy vô cùng đau đớn”.
"Chứng bệnh do cơ thể yếu ớt sinh ra, từ trước đến nay khó có thể trị tận gốc, thần trở về thương lượng với Thái Y Viện, kê một ít thuốc bổ, trước điều dưỡng cẩn thận, chỉ cần không phát bệnh, thì cũng sẽ không có đau đớn. Ngày sau phối hợp châm cứu, có lẽ có cơ hội trị tận gốc”.
Bệnh tim thật sự không tính là bệnh hiếm gặp, có một số người bẩm sinh bị khiếm khuyết, tim so với người khác yếu hơn một chút, bệnh tim như vậy chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Nhưng bệnh của vị này quả thật là do cơ thể yếu ớt khí huyết không thông dẫn đến, ở các gia đình quyền quý, nhất là đối với nữ quyến bệnh này cũng không hiếm thấy.
Trong Thái Y Viện người có năng lực chuyên trị loại bệnh này có rất nhiều, mặc dù khó có thể trị tận gốc, nhưng áp chế lại cũng không khó.
Chờ hắn trở về Thái Y Viện lập tức tìm một phương thuốc thích hợp, chậm rãi điều dưỡng là được.
Chỉ thấy sau rèm bệ hạ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, thúc giục hắn, nói: "Nấu chút canh giải rượu đem tới”.
Lão thái y suýt nữa nước mắt đầy mặt, lúc này liền đi ra ngoài.
Trùng hợp một trận gió nhẹ thổi qua, màn lụa mỏng bị thổi bay lên một góc.
Chỉ vội liếc mắt một cái, liền nhìn thấy cô nương nằm trên giường một đôi chân ngọc, vùi đầu vào đống vải gấm, hình như vô cùng say.
Bệ hạ ngồi ở mép giường, sống lưng cao ngất lúc này cũng không thẳng, lười biếng dựa vào đầu giường, nghiêng đầu qua tiến lại gần cô nương kia, bàn tay hai người mười ngón đan vào nhau, gắt gao dán sát.
Lão thái y thấy vậy vội dời tầm mắt, cước bộ nhanh hơn ra khỏi cửa, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
***
Ngọc Chiếu ngủ một giấc này, ngủ ngon quá mức. Thế cho nên nàng mơ màng không biết đã ngủ bao lâu, chờ sau khi tỉnh lại, đã thấy Tuyết Nhạn Tuyết Liễu vây quanh bên giường.
Hai người thấy Ngọc Chiếu tỉnh lại, lập tức nghênh đón.
"Cô nương, cô nương, người tỉnh rồi sao? Thân thể có khó chịu không?".
"Ngực còn đau không?".
Ngọc Chiếu chớp chớp mắt, toàn thân bủn rủn, nhớ lại một chút ký ức không liền mạch trước khi say rượu.
Nàng cả kinh, vội vàng kiểm tra y phục của mình, thấy y phục vẫn giống như trước, thân thể cũng không có chỗ khó chịu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên mặt Tuyết Nhạn mang theo ưu sầu, lông mày sắp nhăn thành chữ bát: "Bọn họ nói cô nương người bị bệnh, cô nương, người thật sự là làm ta sốt ruột muốn chết...".
Ngọc Chiếu không rõ vì sao, chuyện này cùng ký ức của nàng có điểm khác biệt quá lớn, trong trí nhớ của nàng, rõ ràng là nàng nắm chặt tay áo của một nam tử, không chịu buông...
Bọn họ là ai?
Nghĩ đến đây, Ngọc Chiếu đỏ mặt, vạn phần hối hận vì vừa rồi mình uống rượu, cũng không biết có bị người khác nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình hay không.
"Nơi này là nơi nào? Bọn họ là ai?”.
Tuyết Nhạn thấy hơi thở của Ngọc Chiếu bình ổn, sắc mặt cũng hồng nhuận, thở phào nhẹ nhõm, có chút nghi hoặc nói: "Nơi này là nơi chuyên cho nữ quyến nghỉ ngơi, ta và cô nương bị lạc nhau, đành phải quay về trong phòng bẩm báo Hầu gia và phu nhân trước, bọn họ đang định phái người đi tìm, tỳ nữ trong lâu liền tới tìm chúng ta, nói là đại cô nương tái phát bệnh tim, uống thuốc xong thì tới nơi này ngủ trước, cô nương, chẳng lẽ người không nhớ gì sao?”.
Hai người là tỳ nữ bên người Ngọc Chiếu, chuyện đầu tiên khi đến đây chính là kiểm tra toàn thân Ngọc Chiếu một lần, thấy không tổn hại chút nào, mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
Hai người nói như vậy, khiến Ngọc Chiếu cũng muốn hồ đồ.
Nàng cho rằng trí nhớ của mình có vấn đề, chẳng lẽ là nam tử kia là do mình tưởng tượng ra?
Ngọc Chiếu ôm đầu lắc lắc, muốn đem hỗn độn trong đầu ném ra ngoài.
"Ta... ta nhớ rõ đã uống rượu trái cây...".
Hai người vừa nghe, vội trách cứ Ngọc Chiếu: "Cô nương sao có thể uống rượu? Còn là uống một mình?! Cũng may không xảy ra chuyện gì, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao?”.
Tuyết Liễu nghĩ lại mà sợ nói: "May mắn trong lâu này quy củ nghiêm ngặt, khắp nơi đều có thể thấy tỳ nữ dẫn đường, thấy cô nương phát bệnh lập tức đi tìm chúng ta... Nhưng mà cho dù là như vậy, cô nương cũng không thể!”.
Ngọc Chiếu không khỏi chột dạ, nàng cũng chưa từng nghĩ tới hai chén rượu trái cây xuống bụng, liền say đến như vậy. Trước kia tửu lượng của nàng cũng không đến mức kém như vậy, nếu muốn trách thì trách rượu kinh thành này quá mạnh.
Bất quá... nàng luôn cảm thấy trí nhớ của mình cũng không giống là giả.
Ngọc Chiếu nghĩ không ra liền không nghĩ nữa, nói ra chỉ khiến Tuyết Nhạn Tuyết Liễu lo lắng sợ hãi, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, nếu nói ra không chừng Tuyết Nhạn Tuyết Liễu sẽ bị Triệu ma ma trách phạt.
Hơn nữa, nếu chuyện mình say rượu mê man khiến Hầu phủ biết được, chỉ sợ lại xảy ra một trận khiển trách.
Tất nhiên nàng không dám thừa nhận mình say rượu: "Không sao, một chén rượu trái cây mà thôi, chẳng qua là lúc ấy quá nhiều người, chen chúc khiến ngực ta đau, sau đó được thị nữ trong lâu mang đến trong phòng chiếu cố, uống thuốc xong thì bất tri bất giác ngủ thiếp đi”.
Tuyết Nhạn Tuyết Liễu nghe Ngọc Chiếu nói, giống như lời thị nữ nói, nhao nhao thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng mà cô nương đã lỡ thời gian ăn tối trong phủ rồi".
Ngọc Chiếu có phần ảo não: "Người của Hầu phủ đã đi rồi sao?”.
"Vậy cũng chưa, chẳng qua bây giờ yến hội cũng sắp xong rồi, vừa rồi phu nhân còn sai người đến hỏi thăm cô nương, hỏi cô nương đã khỏe hơn chưa? Đại phu có tới không...".
Xem ra trái lại đối với tiểu thư rất để ý.
Tuyết Liễu do dự: "Ngụy Quốc Công cũng đến yến hội, nếu thân thể cô nương không có gì đáng ngại, bằng không trước tiên quay về yến hội đi?”.
Ngọc Chiếu không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu, người này thật sự biết chọn, chuyên chọn lúc mình không có mặt, bất quá nàng lại càng lười gặp hắn.
"Không được! Ta rất mệt”.
Ngọc Chiếu nâng má nghĩ, nàng thật sự không phải một nữ nhi tốt, tính tình quái gở, không đoan trang nho nhã, càng không biết nghe lời, còn to gan làm bậy, trách không được trong mắt phụ thân chỉ có Thành Khác, có Ngọc Yên, chính là không có nàng.
Nghe nói bệnh tim của nàng tái phát, cũng chỉ biết ăn cơm, cũng không tới thăm nàng một chút.
Ngọc Chiếu nằm trên giường một lát, tính chờ mọi người ăn xong cùng nhau hồi phủ, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, dựa vào trên giường, không hiểu sao chóp mũi luôn có mùi hương dễ chịu, cũng không phải từ trên người nàng.
Ngọc Chiếu khịt khịt mũi như chó con lăn qua lộn lại trên giường, ngửi kỹ càng, cuối cùng mùi hương kia là lưu lại trên gối của nàng, Tuyết Nhạn nhìn thấy lập tức ngăn cản: "Cô nương đừng tới gần, sương phòng này là dùng cho nữ quyến nghỉ ngơi, cái gối kia chỉ sợ là rất nhiều người đã nằm qua, không sạch sẽ".
Ngọc Chiếu nghe vậy, lập tức thu đầu lại, tuy rằng nàng không chán ghét mùi hương kia, nhưng nếu người khác đã chạm qua cái gối kia, nàng quyết không muốn đụng tới.
Ngọc Chiếu xuống giường, trong chốc lát đã chuyển biến tốt lên rất nhiều, nàng uống một ngụm thuốc Tuyết Liễu đưa tới, ngay tức khắc liền phun ra.
Nàng bị đắng khiến hốc mắt đỏ lên, liên tục xua tay: "Không được! Không được... Ta uống không trôi”.
"Cô nương càng lớn càng không nghe lời, khi còn nhỏ người uống thuốc cũng không làm ầm ĩ như vậy”. Tuyết Liễu lấy khăn lau nước thuốc văng ra trên người nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ đau lòng.
Thuốc này, Ngọc Chiếu quả thật uống hơn mười năm, nhưng khi đó tuổi nàng còn nhỏ, mỗi lần uống thuốc đều có ngoại tổ mẫu dỗ dành, uống lâu nên quen.
Thật vất vả mới dừng lại, hôm nay lại uống, thế nào cũng không quen được.
Ngọc Chiếu chỉ cảm thấy trong dạ dày rất no, giống như đã uống thuốc rồi, làm thế nào cũng uống không nổi.
Nàng từ chối chén thuốc, oán giận nói: "Cũng không biết khi nào cữu cữu mới có thể đến kinh thành đón ta, ta đã chờ gần một tháng rồi".
"Cô nương đừng nóng vội, nếu Vương gia đã nói muốn đến, vậy tất nhiên là sẽ đến, chỉ sợ là có việc gấp nên chậm trễ, chúng ta chờ thêm một chút thời gian là được”.
Ngọc Chiếu: "Nhưng ngộ nhỡ cha ta muốn đem ta gả đi ngay lập tức thì sao? Hôm qua ông còn nói ta sắp mười bảy tuổi, muốn ta học thêm nhiều quy củ, nhất định phải đem tất cả những thứ cần học đều học tốt”.
Lời này là nói trước mặt Lâm thị, ước chừng là muốn Lâm thị dạy Ngọc Chiếu chưởng gia, ý tứ là năm sau dự định qua lục lễ đem nàng gả ra ngoài, chẳng qua Thành Hầu mới nói được vài ngày, Ngọc Chiếu không muốn gặp Lâm thị, Lâm thị cũng giả vờ như cái gì cũng không biết.
Chuyện từ hôn, cữu cữu bảo nàng đừng quản, Ngọc Chiếu liền thật sự mặc kệ, nhìn thấy vị hôn phu sắp từ hôn cùng muội muội liếc mắt đưa tình, nàng cũng mặc kệ.
Nhưng hôm nay nàng mới kích động, nàng tựa hồ đã có người trong lòng, ngày đó đạo trưởng cự tuyệt nàng, tất nhiên là ghét bỏ trên người nàng có hôn ước.
Chờ cữu cữu đến, còn kịp không?
Bất quá chuyện này Ngọc Chiếu cũng không buồn bực lâu.
Một lát sau, Lâm thị dẫn theo Ngọc Yên tới thăm nàng.
Trên mặt Ngọc Yên tựa hồ có chút vui mừng, không che giấu được, khi nhìn thấy Ngọc Chiếu, mới thu liễm sắc mặt, cúi đầu im lặng không nói gì.
Lòng dạ Cố Thăng khá sâu, hắn sẽ không nhìn lầm, liền suy đoán có lẽ là có con cháu hoàng tộc ở trong lâu đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo, nên vội gọi y giả đến.
Vì vậy chỉ điểm cho Thành Khác: "Đừng suy đoán nhiều, chỉ làm như không nhìn thấy là được”.
***
Vòng qua một bình phong vân mẫu bích thúy, liền nhìn thấy bốn phía bên trong đều buông rèm xuống.
Thái y xách hòm thuốc đi vào, không dám ngẩng đầu, cúi đầu bình tĩnh đứng trước giường nhỏ bên trong, dư quang nhìn thấy dưới rèm lộ ra một đôi giày đen hoa văn nhện tơ vàng.
"Thân thể bệ hạ có gì không khỏe sao?".
Sau rèm truyền đến giọng nói bình tĩnh không gợn sóng của Hoàng đế: "Đến đây bắt mạch”.
Phía sau rèm vươn ra một đoạn cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết, tựa như dương chi bạch ngọc tinh tế điêu khắc mà thành, tinh xảo đến mức ngay cả nếp nhăn trên da thịt cũng không thấy.
Hắn thấy thế, lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, biết vị muốn bắt mạch phía sau màn che kia, chỉ sợ không phải là bệ hạ.
Lập tức tiến lên treo dây tơ tằm bắt mạch cho quý nhân.
"Vị này... vị này dường như là có triệu chứng say rượu".
Triệu Huyền nghe xong nhíu mày, giọng điệu có phần hơi quá: "Ngực nàng đau thắt, đây là bệnh gì?”.
Thái y vừa nghe lập tức bắt mạch một lần nữa, quả nhiên phát hiện mạch tượng của Ngọc Chiếu không giống với người khác, hắn suy nghĩ tìm lời diễn tả, tận lực dùng từ ngữ ôn hòa nói: "Mạch tượng của cô nương này dường như là do lúc sinh ra cơ thể yếu ớt nên dẫn đến bệnh tim, có lẽ là đã uống thuốc, hiện giờ mạch tượng bình ổn, cũng không có dao động quá lớn”.
Hắn giải thích thêm: "Bệnh tim được chia thành nhiều loại, loại bệnh tim này cần được điều dưỡng cẩn thận”.
Một lúc lâu sau, cũng không nghe bệ hạ phía sau rèm nói chuyện.
Phòng này không có người ngoài, bệ hạ không đáp lời, lão thái y căng thẳng cũng không biết nói gì.
Phía sau rèm truyền đến thanh âm sột soạt, giống như vị nằm trên giường kia trở mình, lại giống như là tiếng cởi quần áo, sau đó lão thái y còn nghe thấy tiếng nói mớ không rõ ràng của cô nương kia, giọng nói giống như chim oanh hót trong đêm trăng xuân, nhu nhược kỳ quái.
Mặt lão thái y đỏ lên, trong lòng âm thầm kinh ngạc, có phần ngoài dự liệu, chẳng qua để hắn ở bên ngoài nghe như vậy, có phải có hơi không tốt không?
Cuối cùng Triệu Huyền cũng nhớ tới bên ngoài còn có một vị lão đầu, thấp giọng hỏi hắn: "Bệnh này có thể trị tận gốc không? Mới vừa rồi nàng ấy vô cùng đau đớn”.
"Chứng bệnh do cơ thể yếu ớt sinh ra, từ trước đến nay khó có thể trị tận gốc, thần trở về thương lượng với Thái Y Viện, kê một ít thuốc bổ, trước điều dưỡng cẩn thận, chỉ cần không phát bệnh, thì cũng sẽ không có đau đớn. Ngày sau phối hợp châm cứu, có lẽ có cơ hội trị tận gốc”.
Bệnh tim thật sự không tính là bệnh hiếm gặp, có một số người bẩm sinh bị khiếm khuyết, tim so với người khác yếu hơn một chút, bệnh tim như vậy chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Nhưng bệnh của vị này quả thật là do cơ thể yếu ớt khí huyết không thông dẫn đến, ở các gia đình quyền quý, nhất là đối với nữ quyến bệnh này cũng không hiếm thấy.
Trong Thái Y Viện người có năng lực chuyên trị loại bệnh này có rất nhiều, mặc dù khó có thể trị tận gốc, nhưng áp chế lại cũng không khó.
Chờ hắn trở về Thái Y Viện lập tức tìm một phương thuốc thích hợp, chậm rãi điều dưỡng là được.
Chỉ thấy sau rèm bệ hạ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, thúc giục hắn, nói: "Nấu chút canh giải rượu đem tới”.
Lão thái y suýt nữa nước mắt đầy mặt, lúc này liền đi ra ngoài.
Trùng hợp một trận gió nhẹ thổi qua, màn lụa mỏng bị thổi bay lên một góc.
Chỉ vội liếc mắt một cái, liền nhìn thấy cô nương nằm trên giường một đôi chân ngọc, vùi đầu vào đống vải gấm, hình như vô cùng say.
Bệ hạ ngồi ở mép giường, sống lưng cao ngất lúc này cũng không thẳng, lười biếng dựa vào đầu giường, nghiêng đầu qua tiến lại gần cô nương kia, bàn tay hai người mười ngón đan vào nhau, gắt gao dán sát.
Lão thái y thấy vậy vội dời tầm mắt, cước bộ nhanh hơn ra khỏi cửa, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
***
Ngọc Chiếu ngủ một giấc này, ngủ ngon quá mức. Thế cho nên nàng mơ màng không biết đã ngủ bao lâu, chờ sau khi tỉnh lại, đã thấy Tuyết Nhạn Tuyết Liễu vây quanh bên giường.
Hai người thấy Ngọc Chiếu tỉnh lại, lập tức nghênh đón.
"Cô nương, cô nương, người tỉnh rồi sao? Thân thể có khó chịu không?".
"Ngực còn đau không?".
Ngọc Chiếu chớp chớp mắt, toàn thân bủn rủn, nhớ lại một chút ký ức không liền mạch trước khi say rượu.
Nàng cả kinh, vội vàng kiểm tra y phục của mình, thấy y phục vẫn giống như trước, thân thể cũng không có chỗ khó chịu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên mặt Tuyết Nhạn mang theo ưu sầu, lông mày sắp nhăn thành chữ bát: "Bọn họ nói cô nương người bị bệnh, cô nương, người thật sự là làm ta sốt ruột muốn chết...".
Ngọc Chiếu không rõ vì sao, chuyện này cùng ký ức của nàng có điểm khác biệt quá lớn, trong trí nhớ của nàng, rõ ràng là nàng nắm chặt tay áo của một nam tử, không chịu buông...
Bọn họ là ai?
Nghĩ đến đây, Ngọc Chiếu đỏ mặt, vạn phần hối hận vì vừa rồi mình uống rượu, cũng không biết có bị người khác nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình hay không.
"Nơi này là nơi nào? Bọn họ là ai?”.
Tuyết Nhạn thấy hơi thở của Ngọc Chiếu bình ổn, sắc mặt cũng hồng nhuận, thở phào nhẹ nhõm, có chút nghi hoặc nói: "Nơi này là nơi chuyên cho nữ quyến nghỉ ngơi, ta và cô nương bị lạc nhau, đành phải quay về trong phòng bẩm báo Hầu gia và phu nhân trước, bọn họ đang định phái người đi tìm, tỳ nữ trong lâu liền tới tìm chúng ta, nói là đại cô nương tái phát bệnh tim, uống thuốc xong thì tới nơi này ngủ trước, cô nương, chẳng lẽ người không nhớ gì sao?”.
Hai người là tỳ nữ bên người Ngọc Chiếu, chuyện đầu tiên khi đến đây chính là kiểm tra toàn thân Ngọc Chiếu một lần, thấy không tổn hại chút nào, mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
Hai người nói như vậy, khiến Ngọc Chiếu cũng muốn hồ đồ.
Nàng cho rằng trí nhớ của mình có vấn đề, chẳng lẽ là nam tử kia là do mình tưởng tượng ra?
Ngọc Chiếu ôm đầu lắc lắc, muốn đem hỗn độn trong đầu ném ra ngoài.
"Ta... ta nhớ rõ đã uống rượu trái cây...".
Hai người vừa nghe, vội trách cứ Ngọc Chiếu: "Cô nương sao có thể uống rượu? Còn là uống một mình?! Cũng may không xảy ra chuyện gì, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao?”.
Tuyết Liễu nghĩ lại mà sợ nói: "May mắn trong lâu này quy củ nghiêm ngặt, khắp nơi đều có thể thấy tỳ nữ dẫn đường, thấy cô nương phát bệnh lập tức đi tìm chúng ta... Nhưng mà cho dù là như vậy, cô nương cũng không thể!”.
Ngọc Chiếu không khỏi chột dạ, nàng cũng chưa từng nghĩ tới hai chén rượu trái cây xuống bụng, liền say đến như vậy. Trước kia tửu lượng của nàng cũng không đến mức kém như vậy, nếu muốn trách thì trách rượu kinh thành này quá mạnh.
Bất quá... nàng luôn cảm thấy trí nhớ của mình cũng không giống là giả.
Ngọc Chiếu nghĩ không ra liền không nghĩ nữa, nói ra chỉ khiến Tuyết Nhạn Tuyết Liễu lo lắng sợ hãi, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, nếu nói ra không chừng Tuyết Nhạn Tuyết Liễu sẽ bị Triệu ma ma trách phạt.
Hơn nữa, nếu chuyện mình say rượu mê man khiến Hầu phủ biết được, chỉ sợ lại xảy ra một trận khiển trách.
Tất nhiên nàng không dám thừa nhận mình say rượu: "Không sao, một chén rượu trái cây mà thôi, chẳng qua là lúc ấy quá nhiều người, chen chúc khiến ngực ta đau, sau đó được thị nữ trong lâu mang đến trong phòng chiếu cố, uống thuốc xong thì bất tri bất giác ngủ thiếp đi”.
Tuyết Nhạn Tuyết Liễu nghe Ngọc Chiếu nói, giống như lời thị nữ nói, nhao nhao thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng mà cô nương đã lỡ thời gian ăn tối trong phủ rồi".
Ngọc Chiếu có phần ảo não: "Người của Hầu phủ đã đi rồi sao?”.
"Vậy cũng chưa, chẳng qua bây giờ yến hội cũng sắp xong rồi, vừa rồi phu nhân còn sai người đến hỏi thăm cô nương, hỏi cô nương đã khỏe hơn chưa? Đại phu có tới không...".
Xem ra trái lại đối với tiểu thư rất để ý.
Tuyết Liễu do dự: "Ngụy Quốc Công cũng đến yến hội, nếu thân thể cô nương không có gì đáng ngại, bằng không trước tiên quay về yến hội đi?”.
Ngọc Chiếu không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu, người này thật sự biết chọn, chuyên chọn lúc mình không có mặt, bất quá nàng lại càng lười gặp hắn.
"Không được! Ta rất mệt”.
Ngọc Chiếu nâng má nghĩ, nàng thật sự không phải một nữ nhi tốt, tính tình quái gở, không đoan trang nho nhã, càng không biết nghe lời, còn to gan làm bậy, trách không được trong mắt phụ thân chỉ có Thành Khác, có Ngọc Yên, chính là không có nàng.
Nghe nói bệnh tim của nàng tái phát, cũng chỉ biết ăn cơm, cũng không tới thăm nàng một chút.
Ngọc Chiếu nằm trên giường một lát, tính chờ mọi người ăn xong cùng nhau hồi phủ, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, dựa vào trên giường, không hiểu sao chóp mũi luôn có mùi hương dễ chịu, cũng không phải từ trên người nàng.
Ngọc Chiếu khịt khịt mũi như chó con lăn qua lộn lại trên giường, ngửi kỹ càng, cuối cùng mùi hương kia là lưu lại trên gối của nàng, Tuyết Nhạn nhìn thấy lập tức ngăn cản: "Cô nương đừng tới gần, sương phòng này là dùng cho nữ quyến nghỉ ngơi, cái gối kia chỉ sợ là rất nhiều người đã nằm qua, không sạch sẽ".
Ngọc Chiếu nghe vậy, lập tức thu đầu lại, tuy rằng nàng không chán ghét mùi hương kia, nhưng nếu người khác đã chạm qua cái gối kia, nàng quyết không muốn đụng tới.
Ngọc Chiếu xuống giường, trong chốc lát đã chuyển biến tốt lên rất nhiều, nàng uống một ngụm thuốc Tuyết Liễu đưa tới, ngay tức khắc liền phun ra.
Nàng bị đắng khiến hốc mắt đỏ lên, liên tục xua tay: "Không được! Không được... Ta uống không trôi”.
"Cô nương càng lớn càng không nghe lời, khi còn nhỏ người uống thuốc cũng không làm ầm ĩ như vậy”. Tuyết Liễu lấy khăn lau nước thuốc văng ra trên người nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ đau lòng.
Thuốc này, Ngọc Chiếu quả thật uống hơn mười năm, nhưng khi đó tuổi nàng còn nhỏ, mỗi lần uống thuốc đều có ngoại tổ mẫu dỗ dành, uống lâu nên quen.
Thật vất vả mới dừng lại, hôm nay lại uống, thế nào cũng không quen được.
Ngọc Chiếu chỉ cảm thấy trong dạ dày rất no, giống như đã uống thuốc rồi, làm thế nào cũng uống không nổi.
Nàng từ chối chén thuốc, oán giận nói: "Cũng không biết khi nào cữu cữu mới có thể đến kinh thành đón ta, ta đã chờ gần một tháng rồi".
"Cô nương đừng nóng vội, nếu Vương gia đã nói muốn đến, vậy tất nhiên là sẽ đến, chỉ sợ là có việc gấp nên chậm trễ, chúng ta chờ thêm một chút thời gian là được”.
Ngọc Chiếu: "Nhưng ngộ nhỡ cha ta muốn đem ta gả đi ngay lập tức thì sao? Hôm qua ông còn nói ta sắp mười bảy tuổi, muốn ta học thêm nhiều quy củ, nhất định phải đem tất cả những thứ cần học đều học tốt”.
Lời này là nói trước mặt Lâm thị, ước chừng là muốn Lâm thị dạy Ngọc Chiếu chưởng gia, ý tứ là năm sau dự định qua lục lễ đem nàng gả ra ngoài, chẳng qua Thành Hầu mới nói được vài ngày, Ngọc Chiếu không muốn gặp Lâm thị, Lâm thị cũng giả vờ như cái gì cũng không biết.
Chuyện từ hôn, cữu cữu bảo nàng đừng quản, Ngọc Chiếu liền thật sự mặc kệ, nhìn thấy vị hôn phu sắp từ hôn cùng muội muội liếc mắt đưa tình, nàng cũng mặc kệ.
Nhưng hôm nay nàng mới kích động, nàng tựa hồ đã có người trong lòng, ngày đó đạo trưởng cự tuyệt nàng, tất nhiên là ghét bỏ trên người nàng có hôn ước.
Chờ cữu cữu đến, còn kịp không?
Bất quá chuyện này Ngọc Chiếu cũng không buồn bực lâu.
Một lát sau, Lâm thị dẫn theo Ngọc Yên tới thăm nàng.
Trên mặt Ngọc Yên tựa hồ có chút vui mừng, không che giấu được, khi nhìn thấy Ngọc Chiếu, mới thu liễm sắc mặt, cúi đầu im lặng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.