Chương 55: Chà, Hoàng hậu sinh hay không?
Đằng Lộc Sơn
10/08/2023
Giang Đô Vương luôn bận rộn chân không chạm đất vội chạy tới Tín An Hầu phủ, ngày mai hắn mới là chủ khách, chiếu theo quy củ đêm nay sẽ ở lại Tín An Hầu phủ, ngày mai trời còn chưa sáng đã phải bắt đầu bận bịu, như vậy mới có thể kịp.
Hắn vừa tới thì được người dẫn đến hậu viện, nơi này cũng không giống trước kia, cũng không câu nệ nam nhân, thân bằng cùng tụ tập trong viện Ngọc Chiếu, đặt sáu bức tọa bình ngăn cách trong ngoài.
Ngọc Chiếu dựa vào giường la hán, ôm một cái lò sưởi nhỏ, tay còn cầm một chén trà sâm táo đỏ nóng hổi.
Bên cạnh là các quý nữ, quý phụ ngồi đầy trên ghế cao, ghế thấp đang tán gẫu giải sầu.
Hôm nay ngay cả Vương Minh Ý và Vương phu nhân cũng được mời đến sớm.
Tiết trời khẽ trở lạnh, năm nay có lẽ ông trời biết thiên tử tổ chức đại hôn, cố ý tác thành, chỉ mới vài ngày trước tuyết vẫn còn rơi, vậy mà hôm nay đã trời quang mây tạnh, trong xanh vạn dặm.
Trong thành Lâm An, khắp nơi tươi sáng lộng lẫy, rực rỡ gấm hoa.
Ngọc Chiếu ngồi trong phòng, cách một bức tọa bình bát khúc không lớn lắm, xung quanh là mấy thúc bá huynh đệ Hầu phủ, hai bên nói chuyện đều có thể nghe rõ mồn một.
Thấy Mục Tòng Hi trên người nhiễm sương giá từ bên ngoài đi vào, mấy người Thành Khang vội đứng dậy đón tiếp hắn.
"Vương gia tới rồi, mời qua bên này".
Mục Tòng Hi đáp một tiếng, nhưng thay vì ngồi xuống, lại lướt nhìn ra phía sau bình phong.
Tấn vương phi dẫn lão thái phi và lão phu nhân cẩn thận sắp xếp triều phục ngày mai phải mặc cho nàng, bên cạnh là một đám nữ lang trạc tuổi, Vương Minh Ý tinh mắt, từ xa nhìn thấy Giang Đô Vương sải bước đi tới, vội lay lay Ngọc Chiếu tâm tư không biết đã bay đi đâu.
"Bảo nhi, đừng có ngây người nữa, nhìn xem ai đến thăm cô kìa".
Cách mọi người, Mục Tòng Hi nhìn thấy khuôn mặt mộc của cháu gái trong đám đông, chưa trang điểm vẫn tuyệt diễm xuất trần.
Hôm nay vẫn còn là cháu gái yếu ớt thích khóc kia, ngày mai chính là quốc mẫu thiên hạ rồi. Cho dù hắn luôn qua loa cẩu thả, cũng có phần xúc động, cuộc sống này cũng trôi qua quá nhanh đi.
Trong nháy mắt, tam thốn đinh thích khóc cao chưa tới đùi hắn lại sắp thành hôn rồi.
Lão thái phi nghe nói nhi tử đến, từ chỗ đông sương phòng đi ra, bà còn chưa nói gì đã nghe lão Tấn vương phi kia trêu ghẹo: "Cháu gái Vương gia chớp mắt một cái cũng sắp kết hôn rồi, lại còn trước Vương gia nữa".
Có lẽ là đã lớn tuổi nên lão Tấn vương phi quen thói thích mai mối cho người khác, mỗi khi thấy người tuấn tú, đều nhịn không được phải nói mấy câu, hiện giờ nhìn thấy vị nam tử lớn tuổi này chưa lập gia đình tiếng tăm lừng lẫy ở Đại Tề, liền khiến bà không thể không nói vài câu.
Lão Tấn vương phi cảm thấy, nếu làm mai cho vị vương gia này, bảo đảm mấy tiểu nương tử nhà quyền quý kén cá chọn canh kia, không ai có thể cự tuyệt.
Mục Tòng Hi thấy lại là đề tài quen thuộc, nhất thời cảm thấy chán nản.
Chỉ cười cười không trả lời, thấy mắt Ngọc Chiếu hơi thâm quầng, dặn nàng: "Tối nay con phải ngủ sớm một chút, sáng mai cũng không được phép nằm ỳ trên giường nữa".
Bản lĩnh nằm ỳ trên giường của cháu gái, Mục Tòng Hi đã chứng kiến mười mấy năm, nói ngủ một giấc là có thể ngủ cả ngày. Hiện giờ trời trở lạnh, là lúc ngủ ngon nhất, nha đầu này chui vào chăn, còn chịu đi ra sao?.
Ngày cưới của Ngọc Chiếu gần đến, trái lại càng lúc càng thẹn thùng, ngại nhất là nghe người khác nói đến chuyện ngày mai, cho dù là cữu cữu gần gũi nhất, cũng vẫn cảm thấy xấu hổ, cúi đầu xoay chén trà trong tay, khẽ vâng một tiếng.
Thấy thế ai cũng không nhịn được cười: "Vương gia chưa trải qua, có lẽ không biết, đêm nay cũng không phải nằm trên giường là có thể ngủ được, đó là bách trảo nạo tâm, người từng trải đều biết, một đêm trước khi thành hôn ôi đều là mở mắt cho đến sáng".
Lúc này Mục Tòng Hi mới nhớ tới vừa rồi xuất cung thấy dưới mắt thánh thượng cũng là một mảng xanh đen, bộ dạng làm chuyện gì cũng không yên lòng, vốn tưởng rằng do gần đây cùng lúc bận rộn chuyện trong triều và ngày cưới nên không có thời gian ngủ, thì ra là như vậy.
Sau khi nghĩ thông suốt hắn cũng không phản đối hôn sự của hai người nữa, dù sao Bảo nhi vẫn phải thành hôn, tuy muốn giữ Bảo nhi trong tầm mắt bên cạnh mình để trông chừng, nhưng hắn suốt ngày bận rộn ở quân doanh, thậm chí một năm ở phủ cũng không đến hai tháng, thay vào đó thường âm thầm hồi kinh mật đàm với bệ hạ, có thể nói thời gian ở kinh thành cũng không khác biệt nhiều.
Triệu Hàm Chương người này, nhân phẩm không dám tin, những phương diện khác thì vẫn còn tin được, có vị này ở đây, mới thật sự khiến Bảo nhi vô pháp vô thiên không cần chịu bất cứ uất ức nào, ngày sau mình cũng có thể an tâm.
Mục Tòng Hi dặn sơ vài câu rồi cùng nam quyến rời đi.
Mắt thấy sắc trời dần tối, các nữ quyến cũng nhao nhao rời khỏi.
Lúc này Ngọc Chiếu mới len lén mở bức thư vừa rồi Lý Cận Lân đưa cho nàng, vội mở ra, quả nhiên lại đầy chữ, Ngọc Chiếu nở nụ cười, cực kỳ không nỡ đọc hết từng câu từng chữ.
Sau đó hài lòng bỏ thư lại vào trong bao, đi đến chỗ để của hồi môn lấy ra một cái hộp, thì ra thấm thoát hai người đã viết đầy một hộp thư.
Một lúc sau lão thái phi giải tán những người khác, đưa cho Ngọc Chiếu một quyển Tị hỏa đồ, chuyện này vốn nên là mẫu thân dạy, bà là ngoại tổ mẫu cách thế hệ lại dạy chuyện này cuối cùng hoàn toàn xấu hổ không nói nên lời.
Cũng may mấy nữ quan sớm có chuẩn bị, lão thái phi đến cũng vội bỏ lại Tị hỏa đồ cho Ngọc Chiếu, căn dặn vài câu cẩn thận nghe nữ quan chỉ bảo, sau đó liền vội rời đi.
Ngọc Chiếu nhìn chằm chằm vào quyển sách kia ngượng ngùng không biết làm sao, cảm thấy hốt hoảng sợ hãi.
Quyển đồ đó vẽ hình nam nhân ngăm đen xấu xí một cách lộ liễu, biểu tình nhe răng trợn mắt càng kỳ quái, khiến nàng nhìn không ngừng khiếp đảm, buồn nôn.
Lời nói của mấy nữ quan súc tích, nhưng rất rõ ràng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bèn biết nàng kinh sợ.
Vội đến trấn an Ngọc Chiếu, nói cái gì nữ nhân đều phải bị như vậy một lần, bằng không cũng không phải là nữ nhân.
Còn nói cái gì đau thì chịu một chút, qua rồi sẽ không đau nữa.
Ngọc Chiếu như bị sét đánh, cố giả vờ bình tĩnh từ từ gật đầu, lòng lại cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
Hiện giờ nàng xem quyển sách này xong, ý nghĩ gì cũng không còn, chỉ muốn cùng đạo trưởng đắp chăn đi ngủ.
Dù vậy, tối hôm đó thật sự ngủ không ngon, lăn qua lộn lại toàn nghĩ đến hình vẽ trong quyển sách kia.
Ngọc Chiếu lúc thì nghĩ đông, lúc lại nghĩ tây, sau đó rốt cuộc mơ mơ màng màng hơi buồn ngủ, nàng giống như ngủ một giấc thật dài.
Không cảm nhận được cơ thể của mình, cảm thấy thân thể bay bổng như đang trên mây, nàng cố gắng mở mắt nhưng không thấy thân thể mình, chỉ cảm thấy quanh thân ánh sáng rực rỡ.
***
Thân thể gầy gò ốm yếu nằm trên giường, cơ thể nhẹ như lông, thậm chí giường không lõm xuống chút nào.
Ngọc Chiếu mới chừng hai mươi tuổi đã đi đến phần cuối sinh mệnh, một câu nói đứt quãng, hơi thở mong manh.
"Ta... Ta có lẽ sắp, sắp...chết rồi...".
Bệ hạ ngồi ở mép giường, cách nàng rất gần, rất gần, nghe vậy cũng không nhúc nhích, làm ngơ.
Ánh mắt Ngọc Chiếu từ ngoài cửa sổ chuyển đến trên mặt nam nhân bên cạnh, hắn tựa vào bên giường, hai tay chống cằm, đang nhìn mình không chớp mắt.
Bệ hạ bao nhiêu tuổi?.
Còn lớn hơn mình cả chục tuổi...
Nàng khó khăn liếm môi, toàn thân xám như tro tàn, tử khí nặng nề, khiến nàng không khỏi khổ sở.
Bệ hạ vẫn đang ở tuổi tráng niên, sau khi mình chết, hắn còn có thể sống bao nhiêu năm nữa?.
Hắn sẽ nhớ mình được mấy năm?.
Giống như việc mình thích Cố Thăng, ban đầu cho rằng sẽ thích cả đời, cho dù đoạn ái tình này chẳng hề tuyệt đẹp vẫn sẽ khiến nàng cả đời chạy không thoát, kết quả thì sao...
Sau khi có tình yêu mới, còn không phải chỉ mới mấy tháng nàng đã quên sạch hết đoạn tình cảm phản bội sỉ nhục khiến nàng đau tận tâm can kia sao...
Bệ hạ?.
Hắn cũng sẽ như vậy ư?.
Hắn sẽ quay đầu đi tìm một tiểu nương tử khác, một tiểu nương tử trẻ tuổi khỏe mạnh, quay đầu liền quên mình sao?.
Cho dù rất không muốn hắn quên mình, Ngọc Chiếu vẫn chậm rì rì, cực kỳ gian nan nói ra câu trái với lòng.
"Sau khi ta chết, chàng quên ta đi, coi như ta chưa từng đến đây".
Bệ hạ vẫn không nói gì.
Hắn luôn im lặng ít nói như vậy, như một tảng băng không thể tan, ngay cả mình chết hắn cũng không có biểu tình gì thêm.
Hắn là quái nhân, nghe nói hắn là ác ma, trong tay không biết đã nhiễm máu tươi của bao nhiêu người, hắn không có thất tình lục dục, lại càng không sinh bệnh, sẽ không khổ sở.
Ngay cả mình sắp chết, hắn vẫn là dáng vẻ này.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức Ngọc Chiếu cho rằng người này là kẻ câm, sẽ không nói chuyện với nàng, lại nghe thấy hắn nói: "Có lẽ vậy. "
Có lẽ đã quên nàng rồi.
Ngọc Chiếu nghe xong mặt khẽ biến, chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, nàng rất muốn tức giận, nhưng ngay cả khí lực để tức giận cũng không còn.
Nàng thay đổi chủ ý, hít sâu hai hơi, muốn lấp đầy thêm một chút không khí cho ngực phổi đã suy yếu cùng cực, để nàng nói chuyện không cần đứt quãng như vậy nữa.
Mí mắt nàng run run, khẽ giơ tay lên, bỗng nhiên như có lại khí lực, ngay cả lời nói cũng rõ ràng hơn trước: "Ta đột nhiên thay đổi chủ ý rồi, chàng không được quên ta, ta sẽ đi đầu thai chuyển thế, chàng chờ ta mười mấy năm, ta lại tới tìm chàng. Nếu để ta phát hiện chàng có người khác...".
Bệ hạ chợt hung hăng nắm lấy tay nàng, bàn tay gầy gò của hắn giống như một chiếc vòng sắt, siết chặt nàng đau đớn.
Hắn chăm chú nhìn đôi mắt Ngọc Chiếu, từ từ tới gần, thật cẩn thận ôm cả người nàng vào lòng, hai tay siết chặt từng chút một, giống như dùng sức một chút nàng sẽ biến mất.
"Đến khi đó trẫm ngày càng già yếu, gần đất xa trời, nàng là người chỉ coi trọng dung mạo, nhìn thấy trẫm, trong lòng chỉ tràn ngập chán ghét".
Ngọc Chiếu cảm thấy tất cả cảm xúc như cùng nhau đánh úp nàng, căm giận, thương tiếc, bi ai, vì sao ông trời không cho mình sống thêm vài năm nữa chứ?.
Cho dù chịu đủ ốm đau tra tấn như vậy, hầu hết thời gian mỗi ngày đều ngủ, thời gian còn lại cũng chỉ có thể nằm trên giường, nhưng chỉ cần có hắn bên cạnh, cho dù không thể làm gì...
Hắn ở trước mặt mình phê tấu chương, buổi tối hai người cùng nhau ngủ chung một cái giường, Ngọc Chiếu cũng mãn nguyện.
Nàng khó chịu đến mức muốn ho ra máu.
"Không đâu, chàng đẹp như vậy, chàng là người đẹp nhất mà ta từng gặp, cho dù già cũng đẹp. Chàng đứng tại chỗ chờ ta là được, lần sau đến lượt ta theo đuổi chàng, có được không?" Ngọc Chiếu biết dỗ dành hắn nhất, nàng còn muốn dỗ hắn sống thêm vài năm nữa.
Nhân sinh ngọt bùi cay đắng trăm loại mùi vị, hắn vẫn còn chính trực tráng niên, cũng không thể lãng phí toàn bộ vì mình.
Ngọc Chiếu mở to hai mắt nhìn Hoàng đế, muốn nhớ kỹ khuôn mặt hắn trong đầu, nếu thật sự có thể đầu thai chuyển thế, nhất định phải nhớ rõ mặt hắn mới được.
Gió thu thổi vào trong điện, cũng thổi ý thu bên ngoài vào, Ngọc Chiếu chợt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, tất cả chua xót, đau đớn, gian khổ đều rời xa nàng.
Nhiều năm qua nàng cũng không cảm thấy thoải mái như vậy, nàng như lại có được một cơ thể khỏe mạnh và khuôn mặt rạng rỡ.
Hoàng đế quỳ bên cạnh giường, lúc này lại như hóa điên, ôm thi thể đã chết lay tới lay lui.
Giọng nói của hắn khàn khàn như ác quỷ bò lên từ địa ngục, "Mở mắt ra, nhìn trẫm... nhìn trẫm lần nữa đi!".
"Đừng đi, đừng đi...".
Cho dù liếc mắt một cái cũng được mà.
Trong điện nến bạc sáng ngời, hơn ngàn ngọn nến thơm cháy không ngừng, một nhóm người ở trước linh đường nàng niệm kinh vãng sanh, rất nhiều đạo sĩ mặc áo cà sa bày trận lập đàn cầu khấn trước linh đường nàng.
Không biết nàng đã chết mấy ngày rồi, bệ hạ vẫn còn ôm lấy nàng, thì ra mấy giọt nước mưa ấm nóng tí tách rơi trong giấc mơ đầu tiên là lang quân của nàng đang rơi lệ đây mà.
Thì ra bệ hạ cũng sẽ khóc.
***
Ngày mùng tám tháng mười một, trên phiến đá kết thành một tầng sương, khắp nơi trở lạnh.
Giờ Mão một khắc, trời chưa sáng nhưng Tín An Hầu phủ đèn đuốc sáng trưng rõ như ban ngày.
Từng hàng nến đỏ to chừng cánh tay, cắm đầy trong ngoài Tín An Hầu phủ, toàn bộ địa y trong phủ biến thành lụa đỏ trong một đêm, trải dài đến tận con đường Thần Vũ ngoài phủ.
Ngọc Chiếu được thị nữ dẫn đến phòng riêng đã chuẩn bị sẵn nước ấm hoa lan để tắm gội thay quần áo.
Nước tắm bát hương, đậu tắm cửu sắc, hạ nhân trong phòng tắm suốt đêm không ngủ, giữ ấm nước, đốt huân hương bên trong.
Chờ chủ tử vừa đến, thị nữ cầm hoa tươi, áo và khăn tắm, hầu hạ Ngọc Chiếu tắm rửa.
Ngoài trời lạnh lẽo, trong phòng tắm lại ấm áp như mùa xuân, Ngọc Chiếu ngâm mình trong làn nước ấm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lại khiến trái tim bất ổn của nàng bình tâm không ít.
Đợi tắm xong, mặc áo trong, lại mặc thêm một cái áo chẽn lụa mỏng xanh. Tóc ướt sũng được hơn mười cái khăn bông lau khô, lập tức có các nữ quan tiến lên mặc Địch y xanh thẫm cho nàng.
Phượng bào Địch y cực kỳ trang trọng, chỉ mặc khi được Hoàng đế sắc phong hoặc các nghi lễ cúng bái.
Hôm nay Đế Hậu đại hôn, dựa theo tổ chế Đại Tề, Đế Hậu trước tiên phải tới Hoàng lăng Viên Khâu cúng tế chư vị tổ tông, sau đó trở về cung đình hành đại lễ, mới tính là lễ thành.
Viền cổ, tay, vạt áo màu đỏ đều được thêu rồng mây, từ khi định ra ngày đại hôn, lập tức có người của Chế Y Cục trong cung đến đo quần áo cho Ngọc Chiếu, sau khi chỉnh sửa lại, Ngọc Chiếu mặc vừa vặn vô cùng.
Kế tiếp chải búi tóc về phía sau, hai nữ quan cẩn thận nâng mũ ngọc Long phượng quan đội lên, mũ này có sáu cánh rủ xuống phía sau, lấy vàng làm khuôn, được khảm phỉ thúy, hồng ngọc, bích tỷ hồng cam mã não, trên sáu cánh điểm xuyết đầy đông châu nam châu, chừng hai ngàn viên, ý là tôn quý phúc thọ mãi mãi.
Khuyên tai đông châu, trang sức trên thắt lưng xanh thẫm dài đến tận đầu gối, ngoài ra còn đeo thêm cặp ngọc bội bạch ngọc cùng vòng ngọc cột lụa đỏ và các đồ trang sức khác, dưới chân mang tất xanh hài xanh.
Đến lúc se lông mặt, trong phòng lại có thêm nhiều người đến nữa.
Tấn vương phi, lão phu nhân, lão thái phi cùng với một hàng các nữ quyến phía sau thong dong đi tới.
"Làm đến đâu rồi?" Tấn vương phi hỏi nữ quan, hôm nay bà cố ý đến theo dõi toàn bộ quá trình, nếu xảy ra sai sót phải lập tức báo cho trong cung, trước đó Khâm thiên giám đã tính xong giờ lành, tất cả đều theo giờ lành mà làm, nếu để trễ giờ lành thì nguy.
"Sắp bôi phấn se lông mặt rồi ạ". Nữ quan đáp.
Đây đại khái cũng gần xong rồi, mấy vị trưởng bối ngồi bốn phía Ngọc Chiếu, nữ quan bưng chậu rửa mặt song phượng đến, đắp một cái khăn ấm lên mặt Ngọc Chiếu, vừa lấy khăn ra lập tức có ma ma bôi phấn thơm lên mặt Ngọc Chiếu, bắt đầu se lông mặt cho nàng.
Từ lúc thức dậy cho đến bây giờ Ngọc Chiếu đều rất điềm tĩnh, hiện giờ lông tơ trên mặt bị sợi chỉ bông này kéo đến đau đớn, ở đây có rất nhiều nữ quyến đang nhìn chằm chằm, nàng chỉ có thể nhịn đau, nhưng nhịn được lần đầu tiên, lần thứ hai mắt nàng đều nghẹn đỏ cả lên, nước mắt rưng rưng.
Nàng nhỏ giọng nói với ma ma: "Hay thôi đừng se nữa".
Tấn vương phi thấy vậy cười nói: "Se lông mặt này mà se một nửa thì không đẹp, làm nhanh một chút thì không đau, nếu chậm một chút, đó mới là nhuyễn đao mài thịt. Nương nương tạm thời chịu đựng, đợi lát nữa dùng phấn hoa đào bôi lên, mát lạnh sẽ không đau nữa".
Ma ma kia còn nói đến chuyện khác hòng phân tán sự chú ý của Ngọc Chiếu, "Nhịn mấy vòng là se sạch rồi, còn chưa từng thấy qua tiểu nương tử có khuôn mặt láng mịn như nương nương, năm ngoái nô tỳ se lông mặt cho một vị tiểu nương tử khác, tiểu nương tử kia sinh ra giống phụ thân, lông tơ trên mặt còn thô hơn lông mày của nương nương, nô tỳ phải bỏ ra một phen sức lực mới se sạch được, mặt tiểu nương tử kia đều đỏ lên, la hét nói sớm biết đau như vậy thì đã không thèm kết hôn".
Ngọc Chiếu không nhịn được cười, đã nghe ma ma kia nói: "Xong rồi, đã se sạch rồi...".
Se lông mặt xong, ngay sau đó là bôi phấn, vẽ lông mày tô son, lại có nữ quan giỏi vẽ đến vẽ một đóa hoa mẫu đơn ở giữa trán Ngọc Chiếu, coi như chuẩn bị đã xong.
Ngọc Chiếu trong gương đồng mặc Địch y, đầu đội Phượng quan, vẽ lông mày điểm trang. Nét mặt đoan trang, mi mục như họa, đào non mận tốt, cô xạ thần nhân.
Cả người lộ vẻ lễ độ cao quý, không giận mà uy, thật đúng là hiện ra dáng vẻ Hoàng hậu.
Hoàng hậu chừng ấy tuổi xinh đẹp như vậy, quả thật hiếm thấy.
Khó mà khiến người ta không động dung, cho dù là Tấn vương phi cũng không khỏi sinh vài phần thổn thức hâm mộ.
Thật sự có người thuận lợi như vậy sao?.
Vừa vào cung chính là trung cung Hoàng hậu, hậu cung thánh thượng lại không một bóng người, ngày sau sinh tiểu lang quân đó chắc chắn là thái tử, cho dù sinh công chúa cũng là địa vị duy nhất của hậu cung tiền triều, nhìn một cái đã có thể thấy vị này vinh quý đến mấy chục năm sau.
"Tiền viện có người tới rồi!" Thị nữ vội chạy từ tiền viện về, chạy đến hành lang hướng về phía cửa hô to.
Hôm nay Mục Tòng Hi mặc một bộ triều phục thân vương xanh ngọc, trên vai trước ngực thêu rồng đỏ nâu, giương nanh múa vuốt, có xu thế muốn bay lên trời.
Bên hông đeo đai tường vân nhện tơ vàng cùng màu, tóc đen dùng lưu kim quan nạm ngọc buộc lên, một thân lễ bào thân vương chững chạc, lại tôn lên cả người phong thần tuấn lãng, cao không thể chạm tới.
Từ thời điểm Giang Đô Vương tiến vào nội viện, nữ quyến nội viện không khỏi ngừng nói chuyện và việc đang làm, nhao nhao nghiêng người nhìn qua.
Hôm nay cữu cữu của Hoàng hậu đến đón, rất nhiều nữ quyến đều là Tông thị hôm nay mời tới, trước kia chỉ mới nghe nói về vị vương gia này, hiện giờ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Giang Đô Vương.
Thấy xong không khỏi cảm khái, quả thật như lời đồn, dung mạo không tầm thường.
Lão thái phi vốn khó chịu, thấy nhi tử cũng đã đến hậu viện đón người rồi, cũng biết giờ lành đã đến, không thể chậm trễ thêm được nữa.
Rõ ràng không phải là người thích bi xuân thương thu, vậy mà lúc này cũng nổi lên thương cảm, vỗ vỗ bàn tay Ngọc Chiếu, dặn dò chưa được hai câu, vành mắt đã ửng đỏ.
Tấn vương phi thấy vậy không khỏi thổn thức với lão thái phi: "Bà còn khóc cái gì? Lão thân cũng không phải người nói dối, đặt lời nói ở đây, phúc khí của đứa nhỏ này còn ở rất xa phía trước kia kìa. Đi thôi, Vương cữu của đứa nhỏ cũng đến đón rồi, giờ lành cũng không chờ người, nên ra ngoài rồi...".
Ngọc Chiếu từ biệt mọi người trong phủ, quạt lông chuôi vàng che mặt, tất cả mọi người trong phủ đều lễ bái ba lượt, hô thiên tuế ba lần, được Tấn vương phi dìu đi tới bậc cửa phía trước.
Mục Tòng Hi đi tới, hơi khom lưng, nói với cháu gái nhìn không rõ mặt: "Lên đây đi, nói đến từ lúc con lớn lên cho đến giờ, cũng nhiều năm rồi cữu cữu không cõng con".
Mọi người không khỏi líu lưỡi, cưới Hoàng hậu còn chưa từng nghe nói cần người nhà mẹ đẻ cõng ra khỏi phòng, đó đều là quy củ của nhà bình thường, chẳng qua cữu cữu người ta muốn cõng, bọn họ cũng không thể ngăn cản.
Chỉ là trong lòng cực kỳ hâm mộ.
Vị nương nương này thật đúng là mệnh quý, ngay cả thân vương cũng đến cõng nàng lên kiệu.
Ngọc Chiếu nhỏ giọng gọi một tiếng cữu cữu, đưa quạt cho cung nhân, trèo lên lưng cữu cữu.
Khi còn bé, nàng thường được cữu cữu cõng như vậy, dịp lễ tết, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, còn dẫn nàng ra đường mua kẹo hồ lô.
Mình tuy rằng đã trưởng thành, nhưng lưng cữu cữu vẫn cao ngất rộng lớn như trước.
Ngọc Chiếu chưa từng cảm thấy khoảng cách từ trong viện mình đến đại môn lại gần như vậy, như thể chỉ trong một đêm mà đã đến.
Mục Tòng Hi cõng người thẳng vào trong xe, xe phượng song môn từ từ đóng lại.
Quạt vuông từng tầng từng tầng hạ xuống.
Nội thị cấm đình vung phất trần: "Khởi giá...".
Hoàng hậu nghi giá, ngô trượng, lập qua, ngọa qua mỗi thứ bốn cái, cờ long phượng ngũ sắc mười lá, kế tiếp là quạt xích, hoàng long phượng mỗi loại bốn cái, quạt ngũ minh tám cây.
Ô xích tố phương, tứ quý hoa mỗi loại bốn cây, ô cửu phượng ngũ sắc mười cây.
Nghi vệ mở đường, nữ quan nội thị theo sau mấy trăm người, trùng trùng điệp điệp đi về phía Thái miếu.
Đại kích môn, Ngũ thải lưu ly môn lần lượt mở ra, xe phượng dừng ở bậc thang Thái miếu, nội thị nhỏ giọng mời Hoàng hậu xuống kiệu.
Ngọc Chiếu xuống kiệu tầm mắt phóng ra xa, bên ngoài có đội nghi trượng tấu nhạc, còn có lễ quan đọc văn thư tế cáo tổ tông, tiếng gió vù vù vang động, xa xa trên bậc Ngọc long, một thân ảnh nàng vô cùng quen thuộc đang đứng ở cổng chính Thái miếu.
Hôm nay Hoàng đế ăn mặc trang nghiêm hơn thường ngày, đội Thập nhị Lưu bình thiên quan, mặc Thập nhị Chương văn miện phục, đeo Thiên tử kiếm, thân ảnh cao lớn như tùng đứng ở trước bậc thang Thái miếu.
Tiếng gió xào xạc lạnh lẽo, nhưng Hoàng đế vẫn bất động sừng sững đón gió.
Chờ Ngọc Chiếu đi tới, Triệu Huyền hơi cúi xuống, bước chân trầm ổn từng bước từng bước đến gần nàng, nắm lấy tay nàng.
Ngọc Chiếu mơ hồ nghe được phía sau có lễ quan kinh hô than vãn, nói cái gì không hợp tổ chế, nhưng đều bị bao phủ trong tiếng gió.
Hai người do lễ quan dẫn dắt, bước vào trong Thái miếu, bái tế tổ tiên.
Sau đó hai người lại bị tách ra ngồi liễn kiệu riêng của mình hồi cung.
Triệu Huyền là hồi cung, mà Ngọc Chiếu lại là nhập cung, từ cổng chính hoàng cung, qua Ngọ Môn, đến trước Thái Cực Cung, hai người xuống kiệu, đi bộ song hành, sớm đã có bách quan trong triều chờ ở đây, bách quan mặc công phục, đứng thẳng ở thềm son, sẵn sàng tiếp đón.
Hai người ở đây tiếp nhận triều bái của văn võ bá quan.
Sau đó cùng ngồi chung kiệu đi tới Khôn Ninh Cung, Khôn Ninh Cung là cung thứ ba trong ba cung ở cấm đình, là tẩm cung cho Hoàng hậu, cũng là nơi đại hôn của Đế Hậu.
Thượng nghi thấy liễn long phượng của hai người tới, quỳ quay mặt về hướng bắc, tấu xưng: "Lễ tất, hưng".
Ngọc Chiếu cùng Triệu Huyền vào điện, Thượng cung dẫn Hoàng đế vào đông phòng tháo miện phục xuống, dẫn Hoàng hậu vào sau rèm đổi y phục.
Khi Ngọc Chiếu thay cát phục xong đi vào nội điện, Triệu Huyền đã ngồi ngay ngắn ở một bên giường hỷ.
Thiên tử đại hôn tất nhiên không giống người thường, cũng không cho phép nhiều thân quyến tiến vào phòng ngủ, hiện giờ chỉ có toàn phúc ma ma cùng mấy nữ quan cung nhân hầu hạ, chỉ hai người hoàn thành bước tiếp theo, cũng tránh cho Ngọc Chiếu gặp nhiều người lạ không được tự nhiên.
Thấy nàng đến, Triệu Huyền vốn đang ngồi ngay ngắn thân hình khẽ động, trong mắt hắn hàm chứa ý cười lẳng lặng nhìn nàng.
Ngọc Chiếu nháy mắt với hắn, nữ quan dẫn nàng đi đến đầu giường khác ngồi xuống.
Lập tức có cung nhân bưng khay thức ăn tới, Ngọc Chiếu sớm đã được người ta dạy qua, hiện giờ cũng có thể không chút hoang mang cầm đũa ngà gắp một miếng thịt luộc lên đút cho Triệu Huyền.
Triệu Huyền hơi cúi người, sau khi ăn xong, đổi lại là hắn đút cho Ngọc Chiếu.
Cái miệng nhỏ của Ngọc Chiếu từ từ ăn hết, lại có toàn phúc ma ma bưng một chén bánh bao con cháu đầy đàn đưa cho Ngọc Chiếu, đây là phần của nàng, đạo trưởng cũng không có.
Hiện giờ mặt Ngọc Chiếu đỏ bừng đến choáng váng ngơ ngác, cũng không động não, chỉ ngây thơ cho rằng đây là muốn mình đút cho đạo trưởng ăn, nhất thời cầm muỗng lên muốn đút cho đạo trưởng.
Mấy toàn phúc ma ma lập tức ngăn cản nói: "Cái này không được, cái này không được, đây là cho Hoàng hậu nương nương người ăn!".
Thanh Ninh cũng vội tiến lên can ngăn: "Nương nương người ăn đi".
Ngọc Chiếu liếc thấy đạo trưởng đang lấy tay chống mũi, dường như đang cố nén cười, lập tức hiểu ra, cầm muỗng đưa đến trước miệng mình, khẽ cắn một miếng nhỏ.
Triệu Huyền khẽ cười: "Chạm một chút là được rồi, món này còn sống, cũng đừng nuốt xuống".
Ngọc Chiếu là người kén chọn cỡ nào, nhận thấy được mùi vị không đúng, liền há lỏng miệng đẩy ra ngoài môi, như vậy coi như là đã ăn rồi.
Toàn phúc ma ma cảm thấy kỳ quái, thế nhưng còn có lang quân sốt ruột tiểu nương tử ăn sống, bảo nàng không nên nuốt xuống.
Bên trong bánh bao con cháu đầy đàn này là nhân đậu phộng, cũng chỉ có vỏ bên ngoài nửa sống không chín mà thôi, ăn thật cũng không có gì đáng lo.
Các năm trước, đều là nóng mắt chỉ mong tân nương tử ăn sạch một chén, ăn càng nhiều, sinh con mới nhiều.
Bệ hạ đây đã lớn tuổi, còn không vội chuyện con cái ư?.
Bà đè nén kinh ngạc trong lòng, vội hỏi Ngọc Chiếu: "Chà, Hoàng hậu sinh hay không?".
Tai Ngọc Chiếu đỏ triệt để: "...Sinh".
Mấy người được lời khẳng định, đều cười thoải mái.
Toàn phúc ma ma cười nói: "Hoa sinh hoa sinh hoa hoa sinh, có nam có nữ âm dương bình".
Một toàn phúc ma ma khác lập tức nói tiếp: "Thiên thu vạn tuế, bảo thủ cát xương, ngũ nam nhị nữ, nô tỳ thành hàng. Từ đây đến mãi về sau mong phu thê thọ mệnh duyên trường".
Lại dâng lên rượu hợp cẩn cho hai người, hai người uống xong, nhất thời các cung nhân vốn đang yên tĩnh chờ đợi ở một bên lập tức đều bận rộn, hầu hạ hai người rửa mặt rửa tay, lau mặt cho Ngọc Chiếu.
Toàn phúc ma ma được chọn đều là người lớn tuổi trong gia đình quan to hiển quý, có nhiều con cháu, đến lo liệu chuyện hỷ phòng cho bệ hạ.
Toàn phúc ma ma mang theo ý cười, cung kính nói với Triệu Huyền và Ngọc Chiếu: "Giường hỷ này đêm qua đã gọi tiểu thế tôn Hiển quận vương gia, tiểu quận chúa Lỗ vương gia đến thử giường, bệ hạ hoàng hậu, hai người nghỉ ngơi sớm một chút, để cho chúng nô tỳ thu dọn cáo lui trước".
Ngọc Chiếu nghe thấy đạo trưởng đáp một tiếng.
Cung nhân thu dọn đống hỗn độn đầy đất, buông rèm đỏ xung quanh trong điện xuống, lại có cung nữ buông rèm bách tử thiên tôn thêu chỉ vàng bạc xuống.
Thổi tắt toàn bộ nến hỷ sáng như ban ngày trong điện, chỉ để lại nến long phượng đang cháy.
Chỉ chốc lát trong điện tối sầm lại, ánh nến đỏ chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp rèm đỏ, thảm lụa đỏ trên mặt đất, cảm giác như cả bầu trời cũng bừng lên niềm vui, màu đỏ chạm vào tâm hồn Ngọc Chiếu.
Bên ngoài sắc trời vẫn chưa quá tối, mơ hồ vẫn còn chút ánh sáng.
Chờ mọi người đều đã ra ngoài, Triệu Huyền quay đầu lại, ánh mắt ấm áp che giấu đi chút hấp tấp nơi đáy mắt, còn nhớ kỹ khẽ trưng cầu ý kiến của Ngọc Chiếu: "Bây giờ nàng có muốn nghỉ ngơi không?".
Chờ mọi người đều đã ra ngoài, Triệu Huyền quay đầu lại, ánh mắt ấm áp che giấu đi chút hấp tấp nơi đáy mắt, còn nhớ kỹ khẽ trưng cầu ý kiến của Ngọc Chiếu: "Bây giờ nàng có muốn nghỉ ngơi không?"
Tam thốn đinh: biệt danh gọi người thấp bé, như nhân vật Võ Đại Lang trong Thủy Hử cũng được mọi người gọi là Tam thốn đinh.
Đậu tắm: là một loại bột đậu có thêm thuốc dùng để rửa tay, rửa mặt, có thể làm cho làn da mịn màng. Trước nhà Tống, khi rửa mặt, rửa tay, tắm, không có xà phòng mà sử dụng "đậu tắm", được làm từ hạt đậu là nguyên liệu chính.
Cô Xạ thần nhân: Nguyên chỉ chân nhân đắc đạo của Cô Xạ Sơn, nghĩa mở rộng chỉ nữ tử xinh đẹp. Trong Trang Tử – Tiêu dao du có nói: Ở núi Cô Xạ xa xôi có thần nhân trú ngụ, da trắng như băng tuyết, tha thướt yểu điệu như trinh nữ, không ăn ngũ cốc, hít gió uống sương, cưỡi mây ngự rồng, rong chơi ngoài bốn biển.
Ngô trượng, lập qua, ngọa qua: Các vật dùng trong lễ nghi cung đình thời xưa
Hoa sinh hoa sinh hoa hoa sinh: "Hoa sinh 花生" nghĩa là đậu phộng, còn mang nghĩa sinh sôi nảy nở, một ý nghĩa tốt cho gia đình nào có nàng dâu mới. Ngoài ra, đậu phộng cũng biểu trưng cho tình yêu bền chặt vì hai hạt đậu phộng luôn nằm cạnh nhau trong trái đậu phộng bé tí, không bao giờ rời xa nhau.
Hắn vừa tới thì được người dẫn đến hậu viện, nơi này cũng không giống trước kia, cũng không câu nệ nam nhân, thân bằng cùng tụ tập trong viện Ngọc Chiếu, đặt sáu bức tọa bình ngăn cách trong ngoài.
Ngọc Chiếu dựa vào giường la hán, ôm một cái lò sưởi nhỏ, tay còn cầm một chén trà sâm táo đỏ nóng hổi.
Bên cạnh là các quý nữ, quý phụ ngồi đầy trên ghế cao, ghế thấp đang tán gẫu giải sầu.
Hôm nay ngay cả Vương Minh Ý và Vương phu nhân cũng được mời đến sớm.
Tiết trời khẽ trở lạnh, năm nay có lẽ ông trời biết thiên tử tổ chức đại hôn, cố ý tác thành, chỉ mới vài ngày trước tuyết vẫn còn rơi, vậy mà hôm nay đã trời quang mây tạnh, trong xanh vạn dặm.
Trong thành Lâm An, khắp nơi tươi sáng lộng lẫy, rực rỡ gấm hoa.
Ngọc Chiếu ngồi trong phòng, cách một bức tọa bình bát khúc không lớn lắm, xung quanh là mấy thúc bá huynh đệ Hầu phủ, hai bên nói chuyện đều có thể nghe rõ mồn một.
Thấy Mục Tòng Hi trên người nhiễm sương giá từ bên ngoài đi vào, mấy người Thành Khang vội đứng dậy đón tiếp hắn.
"Vương gia tới rồi, mời qua bên này".
Mục Tòng Hi đáp một tiếng, nhưng thay vì ngồi xuống, lại lướt nhìn ra phía sau bình phong.
Tấn vương phi dẫn lão thái phi và lão phu nhân cẩn thận sắp xếp triều phục ngày mai phải mặc cho nàng, bên cạnh là một đám nữ lang trạc tuổi, Vương Minh Ý tinh mắt, từ xa nhìn thấy Giang Đô Vương sải bước đi tới, vội lay lay Ngọc Chiếu tâm tư không biết đã bay đi đâu.
"Bảo nhi, đừng có ngây người nữa, nhìn xem ai đến thăm cô kìa".
Cách mọi người, Mục Tòng Hi nhìn thấy khuôn mặt mộc của cháu gái trong đám đông, chưa trang điểm vẫn tuyệt diễm xuất trần.
Hôm nay vẫn còn là cháu gái yếu ớt thích khóc kia, ngày mai chính là quốc mẫu thiên hạ rồi. Cho dù hắn luôn qua loa cẩu thả, cũng có phần xúc động, cuộc sống này cũng trôi qua quá nhanh đi.
Trong nháy mắt, tam thốn đinh thích khóc cao chưa tới đùi hắn lại sắp thành hôn rồi.
Lão thái phi nghe nói nhi tử đến, từ chỗ đông sương phòng đi ra, bà còn chưa nói gì đã nghe lão Tấn vương phi kia trêu ghẹo: "Cháu gái Vương gia chớp mắt một cái cũng sắp kết hôn rồi, lại còn trước Vương gia nữa".
Có lẽ là đã lớn tuổi nên lão Tấn vương phi quen thói thích mai mối cho người khác, mỗi khi thấy người tuấn tú, đều nhịn không được phải nói mấy câu, hiện giờ nhìn thấy vị nam tử lớn tuổi này chưa lập gia đình tiếng tăm lừng lẫy ở Đại Tề, liền khiến bà không thể không nói vài câu.
Lão Tấn vương phi cảm thấy, nếu làm mai cho vị vương gia này, bảo đảm mấy tiểu nương tử nhà quyền quý kén cá chọn canh kia, không ai có thể cự tuyệt.
Mục Tòng Hi thấy lại là đề tài quen thuộc, nhất thời cảm thấy chán nản.
Chỉ cười cười không trả lời, thấy mắt Ngọc Chiếu hơi thâm quầng, dặn nàng: "Tối nay con phải ngủ sớm một chút, sáng mai cũng không được phép nằm ỳ trên giường nữa".
Bản lĩnh nằm ỳ trên giường của cháu gái, Mục Tòng Hi đã chứng kiến mười mấy năm, nói ngủ một giấc là có thể ngủ cả ngày. Hiện giờ trời trở lạnh, là lúc ngủ ngon nhất, nha đầu này chui vào chăn, còn chịu đi ra sao?.
Ngày cưới của Ngọc Chiếu gần đến, trái lại càng lúc càng thẹn thùng, ngại nhất là nghe người khác nói đến chuyện ngày mai, cho dù là cữu cữu gần gũi nhất, cũng vẫn cảm thấy xấu hổ, cúi đầu xoay chén trà trong tay, khẽ vâng một tiếng.
Thấy thế ai cũng không nhịn được cười: "Vương gia chưa trải qua, có lẽ không biết, đêm nay cũng không phải nằm trên giường là có thể ngủ được, đó là bách trảo nạo tâm, người từng trải đều biết, một đêm trước khi thành hôn ôi đều là mở mắt cho đến sáng".
Lúc này Mục Tòng Hi mới nhớ tới vừa rồi xuất cung thấy dưới mắt thánh thượng cũng là một mảng xanh đen, bộ dạng làm chuyện gì cũng không yên lòng, vốn tưởng rằng do gần đây cùng lúc bận rộn chuyện trong triều và ngày cưới nên không có thời gian ngủ, thì ra là như vậy.
Sau khi nghĩ thông suốt hắn cũng không phản đối hôn sự của hai người nữa, dù sao Bảo nhi vẫn phải thành hôn, tuy muốn giữ Bảo nhi trong tầm mắt bên cạnh mình để trông chừng, nhưng hắn suốt ngày bận rộn ở quân doanh, thậm chí một năm ở phủ cũng không đến hai tháng, thay vào đó thường âm thầm hồi kinh mật đàm với bệ hạ, có thể nói thời gian ở kinh thành cũng không khác biệt nhiều.
Triệu Hàm Chương người này, nhân phẩm không dám tin, những phương diện khác thì vẫn còn tin được, có vị này ở đây, mới thật sự khiến Bảo nhi vô pháp vô thiên không cần chịu bất cứ uất ức nào, ngày sau mình cũng có thể an tâm.
Mục Tòng Hi dặn sơ vài câu rồi cùng nam quyến rời đi.
Mắt thấy sắc trời dần tối, các nữ quyến cũng nhao nhao rời khỏi.
Lúc này Ngọc Chiếu mới len lén mở bức thư vừa rồi Lý Cận Lân đưa cho nàng, vội mở ra, quả nhiên lại đầy chữ, Ngọc Chiếu nở nụ cười, cực kỳ không nỡ đọc hết từng câu từng chữ.
Sau đó hài lòng bỏ thư lại vào trong bao, đi đến chỗ để của hồi môn lấy ra một cái hộp, thì ra thấm thoát hai người đã viết đầy một hộp thư.
Một lúc sau lão thái phi giải tán những người khác, đưa cho Ngọc Chiếu một quyển Tị hỏa đồ, chuyện này vốn nên là mẫu thân dạy, bà là ngoại tổ mẫu cách thế hệ lại dạy chuyện này cuối cùng hoàn toàn xấu hổ không nói nên lời.
Cũng may mấy nữ quan sớm có chuẩn bị, lão thái phi đến cũng vội bỏ lại Tị hỏa đồ cho Ngọc Chiếu, căn dặn vài câu cẩn thận nghe nữ quan chỉ bảo, sau đó liền vội rời đi.
Ngọc Chiếu nhìn chằm chằm vào quyển sách kia ngượng ngùng không biết làm sao, cảm thấy hốt hoảng sợ hãi.
Quyển đồ đó vẽ hình nam nhân ngăm đen xấu xí một cách lộ liễu, biểu tình nhe răng trợn mắt càng kỳ quái, khiến nàng nhìn không ngừng khiếp đảm, buồn nôn.
Lời nói của mấy nữ quan súc tích, nhưng rất rõ ràng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bèn biết nàng kinh sợ.
Vội đến trấn an Ngọc Chiếu, nói cái gì nữ nhân đều phải bị như vậy một lần, bằng không cũng không phải là nữ nhân.
Còn nói cái gì đau thì chịu một chút, qua rồi sẽ không đau nữa.
Ngọc Chiếu như bị sét đánh, cố giả vờ bình tĩnh từ từ gật đầu, lòng lại cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
Hiện giờ nàng xem quyển sách này xong, ý nghĩ gì cũng không còn, chỉ muốn cùng đạo trưởng đắp chăn đi ngủ.
Dù vậy, tối hôm đó thật sự ngủ không ngon, lăn qua lộn lại toàn nghĩ đến hình vẽ trong quyển sách kia.
Ngọc Chiếu lúc thì nghĩ đông, lúc lại nghĩ tây, sau đó rốt cuộc mơ mơ màng màng hơi buồn ngủ, nàng giống như ngủ một giấc thật dài.
Không cảm nhận được cơ thể của mình, cảm thấy thân thể bay bổng như đang trên mây, nàng cố gắng mở mắt nhưng không thấy thân thể mình, chỉ cảm thấy quanh thân ánh sáng rực rỡ.
***
Thân thể gầy gò ốm yếu nằm trên giường, cơ thể nhẹ như lông, thậm chí giường không lõm xuống chút nào.
Ngọc Chiếu mới chừng hai mươi tuổi đã đi đến phần cuối sinh mệnh, một câu nói đứt quãng, hơi thở mong manh.
"Ta... Ta có lẽ sắp, sắp...chết rồi...".
Bệ hạ ngồi ở mép giường, cách nàng rất gần, rất gần, nghe vậy cũng không nhúc nhích, làm ngơ.
Ánh mắt Ngọc Chiếu từ ngoài cửa sổ chuyển đến trên mặt nam nhân bên cạnh, hắn tựa vào bên giường, hai tay chống cằm, đang nhìn mình không chớp mắt.
Bệ hạ bao nhiêu tuổi?.
Còn lớn hơn mình cả chục tuổi...
Nàng khó khăn liếm môi, toàn thân xám như tro tàn, tử khí nặng nề, khiến nàng không khỏi khổ sở.
Bệ hạ vẫn đang ở tuổi tráng niên, sau khi mình chết, hắn còn có thể sống bao nhiêu năm nữa?.
Hắn sẽ nhớ mình được mấy năm?.
Giống như việc mình thích Cố Thăng, ban đầu cho rằng sẽ thích cả đời, cho dù đoạn ái tình này chẳng hề tuyệt đẹp vẫn sẽ khiến nàng cả đời chạy không thoát, kết quả thì sao...
Sau khi có tình yêu mới, còn không phải chỉ mới mấy tháng nàng đã quên sạch hết đoạn tình cảm phản bội sỉ nhục khiến nàng đau tận tâm can kia sao...
Bệ hạ?.
Hắn cũng sẽ như vậy ư?.
Hắn sẽ quay đầu đi tìm một tiểu nương tử khác, một tiểu nương tử trẻ tuổi khỏe mạnh, quay đầu liền quên mình sao?.
Cho dù rất không muốn hắn quên mình, Ngọc Chiếu vẫn chậm rì rì, cực kỳ gian nan nói ra câu trái với lòng.
"Sau khi ta chết, chàng quên ta đi, coi như ta chưa từng đến đây".
Bệ hạ vẫn không nói gì.
Hắn luôn im lặng ít nói như vậy, như một tảng băng không thể tan, ngay cả mình chết hắn cũng không có biểu tình gì thêm.
Hắn là quái nhân, nghe nói hắn là ác ma, trong tay không biết đã nhiễm máu tươi của bao nhiêu người, hắn không có thất tình lục dục, lại càng không sinh bệnh, sẽ không khổ sở.
Ngay cả mình sắp chết, hắn vẫn là dáng vẻ này.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức Ngọc Chiếu cho rằng người này là kẻ câm, sẽ không nói chuyện với nàng, lại nghe thấy hắn nói: "Có lẽ vậy. "
Có lẽ đã quên nàng rồi.
Ngọc Chiếu nghe xong mặt khẽ biến, chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, nàng rất muốn tức giận, nhưng ngay cả khí lực để tức giận cũng không còn.
Nàng thay đổi chủ ý, hít sâu hai hơi, muốn lấp đầy thêm một chút không khí cho ngực phổi đã suy yếu cùng cực, để nàng nói chuyện không cần đứt quãng như vậy nữa.
Mí mắt nàng run run, khẽ giơ tay lên, bỗng nhiên như có lại khí lực, ngay cả lời nói cũng rõ ràng hơn trước: "Ta đột nhiên thay đổi chủ ý rồi, chàng không được quên ta, ta sẽ đi đầu thai chuyển thế, chàng chờ ta mười mấy năm, ta lại tới tìm chàng. Nếu để ta phát hiện chàng có người khác...".
Bệ hạ chợt hung hăng nắm lấy tay nàng, bàn tay gầy gò của hắn giống như một chiếc vòng sắt, siết chặt nàng đau đớn.
Hắn chăm chú nhìn đôi mắt Ngọc Chiếu, từ từ tới gần, thật cẩn thận ôm cả người nàng vào lòng, hai tay siết chặt từng chút một, giống như dùng sức một chút nàng sẽ biến mất.
"Đến khi đó trẫm ngày càng già yếu, gần đất xa trời, nàng là người chỉ coi trọng dung mạo, nhìn thấy trẫm, trong lòng chỉ tràn ngập chán ghét".
Ngọc Chiếu cảm thấy tất cả cảm xúc như cùng nhau đánh úp nàng, căm giận, thương tiếc, bi ai, vì sao ông trời không cho mình sống thêm vài năm nữa chứ?.
Cho dù chịu đủ ốm đau tra tấn như vậy, hầu hết thời gian mỗi ngày đều ngủ, thời gian còn lại cũng chỉ có thể nằm trên giường, nhưng chỉ cần có hắn bên cạnh, cho dù không thể làm gì...
Hắn ở trước mặt mình phê tấu chương, buổi tối hai người cùng nhau ngủ chung một cái giường, Ngọc Chiếu cũng mãn nguyện.
Nàng khó chịu đến mức muốn ho ra máu.
"Không đâu, chàng đẹp như vậy, chàng là người đẹp nhất mà ta từng gặp, cho dù già cũng đẹp. Chàng đứng tại chỗ chờ ta là được, lần sau đến lượt ta theo đuổi chàng, có được không?" Ngọc Chiếu biết dỗ dành hắn nhất, nàng còn muốn dỗ hắn sống thêm vài năm nữa.
Nhân sinh ngọt bùi cay đắng trăm loại mùi vị, hắn vẫn còn chính trực tráng niên, cũng không thể lãng phí toàn bộ vì mình.
Ngọc Chiếu mở to hai mắt nhìn Hoàng đế, muốn nhớ kỹ khuôn mặt hắn trong đầu, nếu thật sự có thể đầu thai chuyển thế, nhất định phải nhớ rõ mặt hắn mới được.
Gió thu thổi vào trong điện, cũng thổi ý thu bên ngoài vào, Ngọc Chiếu chợt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, tất cả chua xót, đau đớn, gian khổ đều rời xa nàng.
Nhiều năm qua nàng cũng không cảm thấy thoải mái như vậy, nàng như lại có được một cơ thể khỏe mạnh và khuôn mặt rạng rỡ.
Hoàng đế quỳ bên cạnh giường, lúc này lại như hóa điên, ôm thi thể đã chết lay tới lay lui.
Giọng nói của hắn khàn khàn như ác quỷ bò lên từ địa ngục, "Mở mắt ra, nhìn trẫm... nhìn trẫm lần nữa đi!".
"Đừng đi, đừng đi...".
Cho dù liếc mắt một cái cũng được mà.
Trong điện nến bạc sáng ngời, hơn ngàn ngọn nến thơm cháy không ngừng, một nhóm người ở trước linh đường nàng niệm kinh vãng sanh, rất nhiều đạo sĩ mặc áo cà sa bày trận lập đàn cầu khấn trước linh đường nàng.
Không biết nàng đã chết mấy ngày rồi, bệ hạ vẫn còn ôm lấy nàng, thì ra mấy giọt nước mưa ấm nóng tí tách rơi trong giấc mơ đầu tiên là lang quân của nàng đang rơi lệ đây mà.
Thì ra bệ hạ cũng sẽ khóc.
***
Ngày mùng tám tháng mười một, trên phiến đá kết thành một tầng sương, khắp nơi trở lạnh.
Giờ Mão một khắc, trời chưa sáng nhưng Tín An Hầu phủ đèn đuốc sáng trưng rõ như ban ngày.
Từng hàng nến đỏ to chừng cánh tay, cắm đầy trong ngoài Tín An Hầu phủ, toàn bộ địa y trong phủ biến thành lụa đỏ trong một đêm, trải dài đến tận con đường Thần Vũ ngoài phủ.
Ngọc Chiếu được thị nữ dẫn đến phòng riêng đã chuẩn bị sẵn nước ấm hoa lan để tắm gội thay quần áo.
Nước tắm bát hương, đậu tắm cửu sắc, hạ nhân trong phòng tắm suốt đêm không ngủ, giữ ấm nước, đốt huân hương bên trong.
Chờ chủ tử vừa đến, thị nữ cầm hoa tươi, áo và khăn tắm, hầu hạ Ngọc Chiếu tắm rửa.
Ngoài trời lạnh lẽo, trong phòng tắm lại ấm áp như mùa xuân, Ngọc Chiếu ngâm mình trong làn nước ấm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lại khiến trái tim bất ổn của nàng bình tâm không ít.
Đợi tắm xong, mặc áo trong, lại mặc thêm một cái áo chẽn lụa mỏng xanh. Tóc ướt sũng được hơn mười cái khăn bông lau khô, lập tức có các nữ quan tiến lên mặc Địch y xanh thẫm cho nàng.
Phượng bào Địch y cực kỳ trang trọng, chỉ mặc khi được Hoàng đế sắc phong hoặc các nghi lễ cúng bái.
Hôm nay Đế Hậu đại hôn, dựa theo tổ chế Đại Tề, Đế Hậu trước tiên phải tới Hoàng lăng Viên Khâu cúng tế chư vị tổ tông, sau đó trở về cung đình hành đại lễ, mới tính là lễ thành.
Viền cổ, tay, vạt áo màu đỏ đều được thêu rồng mây, từ khi định ra ngày đại hôn, lập tức có người của Chế Y Cục trong cung đến đo quần áo cho Ngọc Chiếu, sau khi chỉnh sửa lại, Ngọc Chiếu mặc vừa vặn vô cùng.
Kế tiếp chải búi tóc về phía sau, hai nữ quan cẩn thận nâng mũ ngọc Long phượng quan đội lên, mũ này có sáu cánh rủ xuống phía sau, lấy vàng làm khuôn, được khảm phỉ thúy, hồng ngọc, bích tỷ hồng cam mã não, trên sáu cánh điểm xuyết đầy đông châu nam châu, chừng hai ngàn viên, ý là tôn quý phúc thọ mãi mãi.
Khuyên tai đông châu, trang sức trên thắt lưng xanh thẫm dài đến tận đầu gối, ngoài ra còn đeo thêm cặp ngọc bội bạch ngọc cùng vòng ngọc cột lụa đỏ và các đồ trang sức khác, dưới chân mang tất xanh hài xanh.
Đến lúc se lông mặt, trong phòng lại có thêm nhiều người đến nữa.
Tấn vương phi, lão phu nhân, lão thái phi cùng với một hàng các nữ quyến phía sau thong dong đi tới.
"Làm đến đâu rồi?" Tấn vương phi hỏi nữ quan, hôm nay bà cố ý đến theo dõi toàn bộ quá trình, nếu xảy ra sai sót phải lập tức báo cho trong cung, trước đó Khâm thiên giám đã tính xong giờ lành, tất cả đều theo giờ lành mà làm, nếu để trễ giờ lành thì nguy.
"Sắp bôi phấn se lông mặt rồi ạ". Nữ quan đáp.
Đây đại khái cũng gần xong rồi, mấy vị trưởng bối ngồi bốn phía Ngọc Chiếu, nữ quan bưng chậu rửa mặt song phượng đến, đắp một cái khăn ấm lên mặt Ngọc Chiếu, vừa lấy khăn ra lập tức có ma ma bôi phấn thơm lên mặt Ngọc Chiếu, bắt đầu se lông mặt cho nàng.
Từ lúc thức dậy cho đến bây giờ Ngọc Chiếu đều rất điềm tĩnh, hiện giờ lông tơ trên mặt bị sợi chỉ bông này kéo đến đau đớn, ở đây có rất nhiều nữ quyến đang nhìn chằm chằm, nàng chỉ có thể nhịn đau, nhưng nhịn được lần đầu tiên, lần thứ hai mắt nàng đều nghẹn đỏ cả lên, nước mắt rưng rưng.
Nàng nhỏ giọng nói với ma ma: "Hay thôi đừng se nữa".
Tấn vương phi thấy vậy cười nói: "Se lông mặt này mà se một nửa thì không đẹp, làm nhanh một chút thì không đau, nếu chậm một chút, đó mới là nhuyễn đao mài thịt. Nương nương tạm thời chịu đựng, đợi lát nữa dùng phấn hoa đào bôi lên, mát lạnh sẽ không đau nữa".
Ma ma kia còn nói đến chuyện khác hòng phân tán sự chú ý của Ngọc Chiếu, "Nhịn mấy vòng là se sạch rồi, còn chưa từng thấy qua tiểu nương tử có khuôn mặt láng mịn như nương nương, năm ngoái nô tỳ se lông mặt cho một vị tiểu nương tử khác, tiểu nương tử kia sinh ra giống phụ thân, lông tơ trên mặt còn thô hơn lông mày của nương nương, nô tỳ phải bỏ ra một phen sức lực mới se sạch được, mặt tiểu nương tử kia đều đỏ lên, la hét nói sớm biết đau như vậy thì đã không thèm kết hôn".
Ngọc Chiếu không nhịn được cười, đã nghe ma ma kia nói: "Xong rồi, đã se sạch rồi...".
Se lông mặt xong, ngay sau đó là bôi phấn, vẽ lông mày tô son, lại có nữ quan giỏi vẽ đến vẽ một đóa hoa mẫu đơn ở giữa trán Ngọc Chiếu, coi như chuẩn bị đã xong.
Ngọc Chiếu trong gương đồng mặc Địch y, đầu đội Phượng quan, vẽ lông mày điểm trang. Nét mặt đoan trang, mi mục như họa, đào non mận tốt, cô xạ thần nhân.
Cả người lộ vẻ lễ độ cao quý, không giận mà uy, thật đúng là hiện ra dáng vẻ Hoàng hậu.
Hoàng hậu chừng ấy tuổi xinh đẹp như vậy, quả thật hiếm thấy.
Khó mà khiến người ta không động dung, cho dù là Tấn vương phi cũng không khỏi sinh vài phần thổn thức hâm mộ.
Thật sự có người thuận lợi như vậy sao?.
Vừa vào cung chính là trung cung Hoàng hậu, hậu cung thánh thượng lại không một bóng người, ngày sau sinh tiểu lang quân đó chắc chắn là thái tử, cho dù sinh công chúa cũng là địa vị duy nhất của hậu cung tiền triều, nhìn một cái đã có thể thấy vị này vinh quý đến mấy chục năm sau.
"Tiền viện có người tới rồi!" Thị nữ vội chạy từ tiền viện về, chạy đến hành lang hướng về phía cửa hô to.
Hôm nay Mục Tòng Hi mặc một bộ triều phục thân vương xanh ngọc, trên vai trước ngực thêu rồng đỏ nâu, giương nanh múa vuốt, có xu thế muốn bay lên trời.
Bên hông đeo đai tường vân nhện tơ vàng cùng màu, tóc đen dùng lưu kim quan nạm ngọc buộc lên, một thân lễ bào thân vương chững chạc, lại tôn lên cả người phong thần tuấn lãng, cao không thể chạm tới.
Từ thời điểm Giang Đô Vương tiến vào nội viện, nữ quyến nội viện không khỏi ngừng nói chuyện và việc đang làm, nhao nhao nghiêng người nhìn qua.
Hôm nay cữu cữu của Hoàng hậu đến đón, rất nhiều nữ quyến đều là Tông thị hôm nay mời tới, trước kia chỉ mới nghe nói về vị vương gia này, hiện giờ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Giang Đô Vương.
Thấy xong không khỏi cảm khái, quả thật như lời đồn, dung mạo không tầm thường.
Lão thái phi vốn khó chịu, thấy nhi tử cũng đã đến hậu viện đón người rồi, cũng biết giờ lành đã đến, không thể chậm trễ thêm được nữa.
Rõ ràng không phải là người thích bi xuân thương thu, vậy mà lúc này cũng nổi lên thương cảm, vỗ vỗ bàn tay Ngọc Chiếu, dặn dò chưa được hai câu, vành mắt đã ửng đỏ.
Tấn vương phi thấy vậy không khỏi thổn thức với lão thái phi: "Bà còn khóc cái gì? Lão thân cũng không phải người nói dối, đặt lời nói ở đây, phúc khí của đứa nhỏ này còn ở rất xa phía trước kia kìa. Đi thôi, Vương cữu của đứa nhỏ cũng đến đón rồi, giờ lành cũng không chờ người, nên ra ngoài rồi...".
Ngọc Chiếu từ biệt mọi người trong phủ, quạt lông chuôi vàng che mặt, tất cả mọi người trong phủ đều lễ bái ba lượt, hô thiên tuế ba lần, được Tấn vương phi dìu đi tới bậc cửa phía trước.
Mục Tòng Hi đi tới, hơi khom lưng, nói với cháu gái nhìn không rõ mặt: "Lên đây đi, nói đến từ lúc con lớn lên cho đến giờ, cũng nhiều năm rồi cữu cữu không cõng con".
Mọi người không khỏi líu lưỡi, cưới Hoàng hậu còn chưa từng nghe nói cần người nhà mẹ đẻ cõng ra khỏi phòng, đó đều là quy củ của nhà bình thường, chẳng qua cữu cữu người ta muốn cõng, bọn họ cũng không thể ngăn cản.
Chỉ là trong lòng cực kỳ hâm mộ.
Vị nương nương này thật đúng là mệnh quý, ngay cả thân vương cũng đến cõng nàng lên kiệu.
Ngọc Chiếu nhỏ giọng gọi một tiếng cữu cữu, đưa quạt cho cung nhân, trèo lên lưng cữu cữu.
Khi còn bé, nàng thường được cữu cữu cõng như vậy, dịp lễ tết, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, còn dẫn nàng ra đường mua kẹo hồ lô.
Mình tuy rằng đã trưởng thành, nhưng lưng cữu cữu vẫn cao ngất rộng lớn như trước.
Ngọc Chiếu chưa từng cảm thấy khoảng cách từ trong viện mình đến đại môn lại gần như vậy, như thể chỉ trong một đêm mà đã đến.
Mục Tòng Hi cõng người thẳng vào trong xe, xe phượng song môn từ từ đóng lại.
Quạt vuông từng tầng từng tầng hạ xuống.
Nội thị cấm đình vung phất trần: "Khởi giá...".
Hoàng hậu nghi giá, ngô trượng, lập qua, ngọa qua mỗi thứ bốn cái, cờ long phượng ngũ sắc mười lá, kế tiếp là quạt xích, hoàng long phượng mỗi loại bốn cái, quạt ngũ minh tám cây.
Ô xích tố phương, tứ quý hoa mỗi loại bốn cây, ô cửu phượng ngũ sắc mười cây.
Nghi vệ mở đường, nữ quan nội thị theo sau mấy trăm người, trùng trùng điệp điệp đi về phía Thái miếu.
Đại kích môn, Ngũ thải lưu ly môn lần lượt mở ra, xe phượng dừng ở bậc thang Thái miếu, nội thị nhỏ giọng mời Hoàng hậu xuống kiệu.
Ngọc Chiếu xuống kiệu tầm mắt phóng ra xa, bên ngoài có đội nghi trượng tấu nhạc, còn có lễ quan đọc văn thư tế cáo tổ tông, tiếng gió vù vù vang động, xa xa trên bậc Ngọc long, một thân ảnh nàng vô cùng quen thuộc đang đứng ở cổng chính Thái miếu.
Hôm nay Hoàng đế ăn mặc trang nghiêm hơn thường ngày, đội Thập nhị Lưu bình thiên quan, mặc Thập nhị Chương văn miện phục, đeo Thiên tử kiếm, thân ảnh cao lớn như tùng đứng ở trước bậc thang Thái miếu.
Tiếng gió xào xạc lạnh lẽo, nhưng Hoàng đế vẫn bất động sừng sững đón gió.
Chờ Ngọc Chiếu đi tới, Triệu Huyền hơi cúi xuống, bước chân trầm ổn từng bước từng bước đến gần nàng, nắm lấy tay nàng.
Ngọc Chiếu mơ hồ nghe được phía sau có lễ quan kinh hô than vãn, nói cái gì không hợp tổ chế, nhưng đều bị bao phủ trong tiếng gió.
Hai người do lễ quan dẫn dắt, bước vào trong Thái miếu, bái tế tổ tiên.
Sau đó hai người lại bị tách ra ngồi liễn kiệu riêng của mình hồi cung.
Triệu Huyền là hồi cung, mà Ngọc Chiếu lại là nhập cung, từ cổng chính hoàng cung, qua Ngọ Môn, đến trước Thái Cực Cung, hai người xuống kiệu, đi bộ song hành, sớm đã có bách quan trong triều chờ ở đây, bách quan mặc công phục, đứng thẳng ở thềm son, sẵn sàng tiếp đón.
Hai người ở đây tiếp nhận triều bái của văn võ bá quan.
Sau đó cùng ngồi chung kiệu đi tới Khôn Ninh Cung, Khôn Ninh Cung là cung thứ ba trong ba cung ở cấm đình, là tẩm cung cho Hoàng hậu, cũng là nơi đại hôn của Đế Hậu.
Thượng nghi thấy liễn long phượng của hai người tới, quỳ quay mặt về hướng bắc, tấu xưng: "Lễ tất, hưng".
Ngọc Chiếu cùng Triệu Huyền vào điện, Thượng cung dẫn Hoàng đế vào đông phòng tháo miện phục xuống, dẫn Hoàng hậu vào sau rèm đổi y phục.
Khi Ngọc Chiếu thay cát phục xong đi vào nội điện, Triệu Huyền đã ngồi ngay ngắn ở một bên giường hỷ.
Thiên tử đại hôn tất nhiên không giống người thường, cũng không cho phép nhiều thân quyến tiến vào phòng ngủ, hiện giờ chỉ có toàn phúc ma ma cùng mấy nữ quan cung nhân hầu hạ, chỉ hai người hoàn thành bước tiếp theo, cũng tránh cho Ngọc Chiếu gặp nhiều người lạ không được tự nhiên.
Thấy nàng đến, Triệu Huyền vốn đang ngồi ngay ngắn thân hình khẽ động, trong mắt hắn hàm chứa ý cười lẳng lặng nhìn nàng.
Ngọc Chiếu nháy mắt với hắn, nữ quan dẫn nàng đi đến đầu giường khác ngồi xuống.
Lập tức có cung nhân bưng khay thức ăn tới, Ngọc Chiếu sớm đã được người ta dạy qua, hiện giờ cũng có thể không chút hoang mang cầm đũa ngà gắp một miếng thịt luộc lên đút cho Triệu Huyền.
Triệu Huyền hơi cúi người, sau khi ăn xong, đổi lại là hắn đút cho Ngọc Chiếu.
Cái miệng nhỏ của Ngọc Chiếu từ từ ăn hết, lại có toàn phúc ma ma bưng một chén bánh bao con cháu đầy đàn đưa cho Ngọc Chiếu, đây là phần của nàng, đạo trưởng cũng không có.
Hiện giờ mặt Ngọc Chiếu đỏ bừng đến choáng váng ngơ ngác, cũng không động não, chỉ ngây thơ cho rằng đây là muốn mình đút cho đạo trưởng ăn, nhất thời cầm muỗng lên muốn đút cho đạo trưởng.
Mấy toàn phúc ma ma lập tức ngăn cản nói: "Cái này không được, cái này không được, đây là cho Hoàng hậu nương nương người ăn!".
Thanh Ninh cũng vội tiến lên can ngăn: "Nương nương người ăn đi".
Ngọc Chiếu liếc thấy đạo trưởng đang lấy tay chống mũi, dường như đang cố nén cười, lập tức hiểu ra, cầm muỗng đưa đến trước miệng mình, khẽ cắn một miếng nhỏ.
Triệu Huyền khẽ cười: "Chạm một chút là được rồi, món này còn sống, cũng đừng nuốt xuống".
Ngọc Chiếu là người kén chọn cỡ nào, nhận thấy được mùi vị không đúng, liền há lỏng miệng đẩy ra ngoài môi, như vậy coi như là đã ăn rồi.
Toàn phúc ma ma cảm thấy kỳ quái, thế nhưng còn có lang quân sốt ruột tiểu nương tử ăn sống, bảo nàng không nên nuốt xuống.
Bên trong bánh bao con cháu đầy đàn này là nhân đậu phộng, cũng chỉ có vỏ bên ngoài nửa sống không chín mà thôi, ăn thật cũng không có gì đáng lo.
Các năm trước, đều là nóng mắt chỉ mong tân nương tử ăn sạch một chén, ăn càng nhiều, sinh con mới nhiều.
Bệ hạ đây đã lớn tuổi, còn không vội chuyện con cái ư?.
Bà đè nén kinh ngạc trong lòng, vội hỏi Ngọc Chiếu: "Chà, Hoàng hậu sinh hay không?".
Tai Ngọc Chiếu đỏ triệt để: "...Sinh".
Mấy người được lời khẳng định, đều cười thoải mái.
Toàn phúc ma ma cười nói: "Hoa sinh hoa sinh hoa hoa sinh, có nam có nữ âm dương bình".
Một toàn phúc ma ma khác lập tức nói tiếp: "Thiên thu vạn tuế, bảo thủ cát xương, ngũ nam nhị nữ, nô tỳ thành hàng. Từ đây đến mãi về sau mong phu thê thọ mệnh duyên trường".
Lại dâng lên rượu hợp cẩn cho hai người, hai người uống xong, nhất thời các cung nhân vốn đang yên tĩnh chờ đợi ở một bên lập tức đều bận rộn, hầu hạ hai người rửa mặt rửa tay, lau mặt cho Ngọc Chiếu.
Toàn phúc ma ma được chọn đều là người lớn tuổi trong gia đình quan to hiển quý, có nhiều con cháu, đến lo liệu chuyện hỷ phòng cho bệ hạ.
Toàn phúc ma ma mang theo ý cười, cung kính nói với Triệu Huyền và Ngọc Chiếu: "Giường hỷ này đêm qua đã gọi tiểu thế tôn Hiển quận vương gia, tiểu quận chúa Lỗ vương gia đến thử giường, bệ hạ hoàng hậu, hai người nghỉ ngơi sớm một chút, để cho chúng nô tỳ thu dọn cáo lui trước".
Ngọc Chiếu nghe thấy đạo trưởng đáp một tiếng.
Cung nhân thu dọn đống hỗn độn đầy đất, buông rèm đỏ xung quanh trong điện xuống, lại có cung nữ buông rèm bách tử thiên tôn thêu chỉ vàng bạc xuống.
Thổi tắt toàn bộ nến hỷ sáng như ban ngày trong điện, chỉ để lại nến long phượng đang cháy.
Chỉ chốc lát trong điện tối sầm lại, ánh nến đỏ chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp rèm đỏ, thảm lụa đỏ trên mặt đất, cảm giác như cả bầu trời cũng bừng lên niềm vui, màu đỏ chạm vào tâm hồn Ngọc Chiếu.
Bên ngoài sắc trời vẫn chưa quá tối, mơ hồ vẫn còn chút ánh sáng.
Chờ mọi người đều đã ra ngoài, Triệu Huyền quay đầu lại, ánh mắt ấm áp che giấu đi chút hấp tấp nơi đáy mắt, còn nhớ kỹ khẽ trưng cầu ý kiến của Ngọc Chiếu: "Bây giờ nàng có muốn nghỉ ngơi không?".
Chờ mọi người đều đã ra ngoài, Triệu Huyền quay đầu lại, ánh mắt ấm áp che giấu đi chút hấp tấp nơi đáy mắt, còn nhớ kỹ khẽ trưng cầu ý kiến của Ngọc Chiếu: "Bây giờ nàng có muốn nghỉ ngơi không?"
Tam thốn đinh: biệt danh gọi người thấp bé, như nhân vật Võ Đại Lang trong Thủy Hử cũng được mọi người gọi là Tam thốn đinh.
Đậu tắm: là một loại bột đậu có thêm thuốc dùng để rửa tay, rửa mặt, có thể làm cho làn da mịn màng. Trước nhà Tống, khi rửa mặt, rửa tay, tắm, không có xà phòng mà sử dụng "đậu tắm", được làm từ hạt đậu là nguyên liệu chính.
Cô Xạ thần nhân: Nguyên chỉ chân nhân đắc đạo của Cô Xạ Sơn, nghĩa mở rộng chỉ nữ tử xinh đẹp. Trong Trang Tử – Tiêu dao du có nói: Ở núi Cô Xạ xa xôi có thần nhân trú ngụ, da trắng như băng tuyết, tha thướt yểu điệu như trinh nữ, không ăn ngũ cốc, hít gió uống sương, cưỡi mây ngự rồng, rong chơi ngoài bốn biển.
Ngô trượng, lập qua, ngọa qua: Các vật dùng trong lễ nghi cung đình thời xưa
Hoa sinh hoa sinh hoa hoa sinh: "Hoa sinh 花生" nghĩa là đậu phộng, còn mang nghĩa sinh sôi nảy nở, một ý nghĩa tốt cho gia đình nào có nàng dâu mới. Ngoài ra, đậu phộng cũng biểu trưng cho tình yêu bền chặt vì hai hạt đậu phộng luôn nằm cạnh nhau trong trái đậu phộng bé tí, không bao giờ rời xa nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.