Kim Chi Sủng Hậu

Chương 12: Đạo trưởng có thích ta không? Đạo trưởng có ghét ta không?

Đằng Lộc Sơn

19/03/2022

Mùa hè vô cùng oi bức, nắng mưa thất thường, mới vừa rồi còn là mặt trời rực rỡ chiếu rọi, trong chốc lát đã sấm sét rung động.

Triệu Huyền đi trên con đường đá hẹp dài ẩm ướt, bỗng nhiên mưa to tầm tã, hắn mở chiếc ô giấy không quá rắn chắc trong tay, mặt ô cũ kỹ, khung ô lắc lư kịch liệt.

Chuông rung leng keng leng keng giòn tan, hắn đội mưa một đường nhanh chóng đi khắp nơi tìm kiếm, chính hắn cũng không biết đang tìm cái gì.

Rốt cuộc đến khi thấy có một tiểu nương tử đứng trong mưa nhìn hắn, cả người đều bị nước mưa làm ướt sủng, đôi mắt đầy nước, không biết là mưa hay là nước mắt.

Thân thể Triệu Huyền còn nhanh hơn nhiều so với suy nghĩ, vội chạy lên, giống như một lang quân trẻ tuổi khí thịnh, thật cẩn thận giơ ô lên che cho tiểu nương tử, bối rối giơ tay áo lau mắt tiểu nương tử.

"Đừng, đừng khóc..." Triệu Huyền nhìn thấy nước mắt của nàng, lồng ngực khó chịu kịch liệt, gần như khẩn thiết cầu xin.

Tiểu nương tử giận hắn, căn bản không nhìn hắn, chỉ nghiêng người hướng về phía hắn, mũi hít một cái, nước mắt thế nào cũng lau không sạch.

Ô giấy không biết từ khi nào bị nước mưa thấm ướt, mềm nhũn nằm rách thành một bãi. Hai người lạnh run ôm nhau, Triệu Huyền hôn lên mắt tiểu nương tử, tiểu nương tử mềm mại giống như bột nhão, lại nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

Hắn liều lĩnh ôm nàng vào lòng, đem mặt nàng dán chặt vào ngực mình.

Trong lòng hắn cuồng loạn, thầm nghĩ làm ấm nàng, muốn đem nàng dụi sát vào cơ thể.

Tiếng sấm vang vọng khắp chân trời, bầu trời tối đen đưa tay không thấy năm ngón.

Mặt nước tĩnh lặng giống như có quái vật khổng lồ nóng lòng muốn đi ra, sóng nước cuộn trào mãnh liệt, đài sen cùng lá sen quấn quít một chỗ, chịu không được gió mưa tàn phá, nghiêng ngả vặn vẹo, lung lay sắp đổ.

Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Lý Cận Lân nghe thấy trong điện một tiếng trầm đục, hắn vẫn còn buồn ngủ, lập tức đi vào, liền nhìn thấy Triệu Huyền mặc trung y trắng, tóc tai bù xù đứng trước giường, lông mày nhíu lại, giống như một pho tượng Phật sừng sững bất động.

Cổ họng Lý Cận Lân căng thẳng, vội vàng tiến lên: "Bệ hạ?".

Không gian lạnh lẽo sâu đậm, trên mặt Triệu Huyền lại đổ một tầng mồ hôi, thậm chí ngay cả cổ lộ ra bên ngoài, mơ hồ đều ướt đẫm mồ hôi.

Hắn cầm lấy khăn lau sạch mồ hôi trên mặt, thở ra có chút nặng nề, chậm rãi vài lần, liền khôi phục thanh lãnh: "Đi mang nước đến".

Lý Cận Lân chỉ coi như hắn lại phát bệnh, vội ra khỏi điện gọi người.

Triệu Huyền sinh ra đã thông minh, chỉ cần xem qua một lần liền nhớ, nhưng trí thông minh này lại kèm theo chứng khó ngủ, hắn thường xuyên không ngủ được, nằm ở trên giường mở to mắt đến hừng đông.

Vì vậy, bệnh về đầu thường xuyên phát tác.

Lần đầu tiên Triệu Huyền phát bệnh là chuyện năm bảy tám tuổi, nghiêm trọng đến mười ngày không ngủ được, tất cả thái y trong cung đều bó tay.

Nói đến cũng là quái dị, bệnh này không có thuốc chữa, về sau có một chân nhân vân du xem cho hắn một chút, bảo hắn mỗi ngày sao chép một ít Thanh Tịnh Kinh, chuyên tâm thiền định. Vốn không người nào coi là thật, nhưng Triệu Huyền là Thái tử, mọi người trong cung chỉ có thể chết sống nghe theo, thiết lập một tòa đạo quán cho Triệu Huyền tĩnh tu ở trong cung.

Hắn trời sinh dường như có duyên với đạo, ngửi mùi hương nhang đèn lại cảm thấy vô cùng tĩnh tâm, không cảm thấy buồn tẻ chút nào, sao chép kinh thư cũng có thể sao chép nguyên ngày.

Từ đó về sau bệnh đầu của hắn thật đúng là có chút dịu lại.

Cũng là sau đó hắn liền nhập đạo, xưa nay chỉ cần có thời gian, đều sẽ đến tĩnh tu.

***

"Cô nương dừng bước! Đây là nơi riêng tư, cấm đi vào!”.

Ngọc Chiếu cách Sùng Linh điện kia còn có một đoạn, liền bị thị vệ không biết từ nơi nào xuất hiện ngăn cản ở ngoài điện. Lúc này Ngọc Chiếu mới nhớ đến lời các thị nữ nói hôm qua.

Thì ra nàng vẫn bán tín bán nghi, hôm nay thấy tư thế này, thì toàn bộ đều tin lời Tuyết Nhạn nói.

Nàng tò mò nhìn chằm chằm một thị vệ thân cao chừng tám thước, thị vệ này dáng vẻ đường đường, tuổi tác không lớn.

Ngọc Chiếu hỏi hắn: "Các ngươi là thị vệ nhà nào trong kinh? Ta chỉ vào trong xem, không có thắp hương”.

Thị vệ kia quanh năm canh giữ cấm đình ít đi lại, số lần thấy nữ nhân cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần cuối gặp nữ nhân chính là mẹ già trong nhà.

Chưa từng thấy qua một cô nương xinh đẹp như Ngọc Chiếu, lập tức trên mặt sung huyết, nói không nên lời.

Lý Cận Lân đứng ở cửa điện canh giữ, nghe thấy động tĩnh vội chạy tới, nhìn thấy Ngọc Chiếu bị cấm vệ ngăn ở bên ngoài, vỗ đùi, vội nói: "Ôi chao, mau để nàng ấy vào…".

Cấm vệ canh cửa mù mịt không rõ nguyên do.

Lý Cận Lân thấy trong mắt Ngọc Chiếu nổi lên thần sắc tò mò nghi hoặc, vội giật mình nói: "Chúng ta bất quá chỉ là phụng mệnh trông coi mà thôi, vị cô nương này tiến vào thắp hương thì có thể có cái gì? Nghĩ đến chủ nhân cũng sẽ đồng ý, các ngươi nói đúng không?”.

Đô lĩnh cấm vệ quân là một đại lão thô kệch, nào hiểu được lời nói của Lý Cận Lân. Hôm qua thủ hạ của hắn mới nhậm chức binh không biết bệ hạ muốn đến đây, ngay cả trong điện cũng chưa kịp kiểm tra, thế nhưng lại để người khác đi vào.



Hôm nay đương nhiên không thể như vậy nữa, hắn cự tuyệt rất dứt khoát nói: "Vậy không được, không phải ai chúng ta cũng có thể để tiến vào. Xảy ra chuyện ngươi gánh vác được sao?".

"Ha ha, thật là muốn so đo sao?".

Nói đến một nửa, mấy người đột nhiên nhìn thấy bệ hạ không biết từ khi nào, đã đứng ở cửa điện, chắp tay mà đứng, trầm mặt nhìn phương hướng của bọn họ.

Bỗng nhiên đầu óc đô lĩnh thông suốt, học theo câu cửa miệng của Lý Cận Lân: "Ôi chao, ngươi nói cũng đúng, đi thôi đi thôi, cứ để người vào thắp hương đi".

Các đại lão thô lỗ khác không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cấp trên trực tiếp nói thả người bọn họ cũng sẽ không ngăn cản, Ngọc Chiếu vui vẻ, nâng váy vòng qua mọi người, đi lên chỗ cao kia.

Lý Cận Lân nhìn Ngọc Chiếu lộ ra bóng lưng vui mừng, cười mà không nói.

Tất cả đều hỏi hắn: "Để cho người đi vào, nếu có chuyện gì xảy ra, đều là trách nhiệm của ngươi”.

Lý Cận Lân cười tủm tỉm, nói: "Xảy ra chuyện gì? Hầu hạ vị này cho tốt, chờ ban thưởng đi”.

Hắn xem như đã nhìn ra một chút, sáng sớm bệ hạ tự mình ở chỗ này tĩnh tu, lại phân phó hắn mở cửa sổ và cửa lớn, còn bảo hắn pha trà bày điểm tâm.

Điểm tâm là loại mới thay đổi, nhưng bệ hạ lại chưa từng nếm thử một miếng.

Đợi đến buổi chiều lại phân phó người dọn những miếng điểm tâm chưa động kia đi, trên mặt bệ hạ không lộ ra, quanh thân lại tỏa ra hàn ý, hắn cũng không dám tiếp tục ở lại trong điện hầu hạ.



Ngọc Chiếu lúc này quen thuộc, ngồi thẳng vào vị trí hôm qua nàng ngồi.

Nàng thấy hôm nay cuối cùng đạo trưởng cũng không sao chép kinh, trên bàn bày một ván cờ, đã hạ xuống rất nhiều quân cờ, đạo trưởng vẫn là dáng vẻ không để ý tới nàng, hai ngón tay đan xen, cầm một quân cờ bạch ngọc, chậm rãi hạ xuống bàn cờ.

Đây là tự mình chơi cờ sao?

Hôm qua Ngọc Chiếu tức giận mới rời đi, nàng vốn không có ý định trở lại, nhưng trái phải nhàn rỗi không có việc gì làm, nàng ngủ đến buổi chiều, nằm ở trên giường dù thế nào cũng không ngủ được, trong đầu luôn hiện ra dáng vẻ lạnh lùng của đạo trưởng kia, mặt như quan ngọc, nói cười nghiêm túc.

Ngọc Chiếu còn chỗ nào không rõ? Mình đây là coi trọng hắn.

Nàng cũng không cảm thấy có gì ngượng ngùng, nam hoan nữ ái vốn là nhân chi thường tình, tướng mạo đạo trưởng tốt như vậy, đổi thành người khác có thể không động tâm sao?

Nhưng Ngọc Chiếu lại cảm thấy không đúng, không phải tướng mạo mình cũng là tốt khó thấy sao?

Người gặp qua nàng không có ai là không khen tướng mạo của nàng, vì sao đạo trưởng kia cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái?

Ngọc Chiếu lắc đầu, gạt bỏ những nghi hoặc kia, vụng trộm nhìn chằm chằm gò má đạo trưởng, người này thật sự là đẹp, chỉ nhìn một cách đơn thuần ngũ quan mỗi một chỗ đều rất đẹp, mắt sâu, mày kiếm hẹp dài, đỉnh mũi còn cao thẳng hơn so với cây tùng, môi như thuyền lá, lại lộ ra toàn bộ sắc bén.

Rõ ràng là diện mạo sắc bén, nhưng đặt trên người hắn lại dịu dàng rất nhiều, hiện ra vài phần cao nhã.

Tâm tư Ngọc Chiếu như đi vào cõi tiên, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Triệu Huyền có chút ẩn nhẫn: "Đẹp mắt không?”.

Ngọc Chiếu hơi kinh hãi, lập tức đỏ mặt, nàng cúi đầu che giấu ngượng ngùng, thấy bên cạnh bàn cờ bày các loại điểm tâm, có hình dạng tiểu động vật đáng yêu.

Nàng vô cùng kinh hỉ, hỏi: "Đây có phải là bánh ngọt trong đạo quán không? Vì sao thị nữ của ta đã đi tìm nhưng không thấy?”.

Ngón tay Triệu Huyền hơi dừng lại, đem đĩa bánh ngọt đẩy đến trước mặt nàng: "Nhìn đẹp, chưa chắc đã ngon”.

Ngọc Chiếu mới không tin, đưa tay bẻ một cái, nhẹ nhàng cắn một miếng, lớp vỏ ngoài mỏng manh, là làm từ váng sữa, vào miệng liền tan ra, bên trong toàn bộ đều là nhân bánh, không biết là trộn cái gì, hương vị ngọt ngào mềm dẻo, mùi sữa thơm nồng đậm, hương vị lại rất ngon, so với bất kỳ điểm tâm nào nàng từng ăn đều ngon hơn rất nhiều.

Lông mi Ngọc Chiếu run run, nhếch môi cười nói: "Thật là ngon…".

Triệu Huyền nghe xong trong mắt lộ ra ý cười, hắn đến hơn nửa ngày, cũng không thấy tiểu cô nương đến, còn tưởng rằng nàng không đến, lần đầu tiên trong lòng thật sự hoảng hốt, cả buổi sáng sách gì cũng xem không vào.

Hắn rũ mắt nhìn Ngọc Chiếu, Ngọc Chiếu đang nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, Ngọc Chiếu mở miệng trước: "Đạo trưởng có gia thất chưa?”.

Đầu ngón tay Triệu Huyền run lên, mí mắt giật giật, không được tự nhiên.

Ngọc Chiếu cười nói: "Ta có hôn ước, bất quá đạo hôn ước kia đã sớm không tính. Đạo trưởng, còn ngươi? Nếu ngươi chưa lập thất, vậy...".

Ngọc Chiếu âm thầm nhéo nhéo nắm tay, lấy dũng khí thổ lộ: "Vậy ngày sau ta ngày ngày đều đến thăm ngươi, đạo trưởng có thích ta không? Đạo trưởng có ghét ta không?”.

"Ngươi... Ngươi vượt quá giới hạn rồi". Triệu Huyền ngẩn ra, lập tức mím môi, lui về sau một tấc.

Ngọc Chiếu làm sao có thể sợ hắn, cữu cữu thường nói ra tay trước thì chiếm được lợi thế, chậm trễ thì sẽ bị thiệt thòi.



Trong thiên hạ chỉ sợ không dễ tìm được lang quân tuấn mỹ như vậy nữa, xuống tay chậm cũng không còn cơ hội.

Hắn lui nàng liền tiến hai bước lại gần, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười như hoa: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy đạo trưởng, đã cảm thấy...".

Hô hấp của Triệu Huyền có chút nặng nề, quay đầu đi, lại muốn nghe một chút nàng nói cái gì.

Ngọc Chiếu lại lui về phía sau một bước, cười hì hì nói: "Cảm thấy dáng vẻ đạo trưởng cực kỳ giống phu quân trong mộng của ta, không biết đạo trưởng có từng mơ thấy ta không?”.

"Ngươi!" Triệu Huyền vừa nghe, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, vành tai cũng lặng lẽ đỏ lên.

Hắn rất nhanh khôi phục thần thái, bưng chén trà lên ngụy trang, lại là quân tử đoan chính cao nhã kia, hắn ngưng mi hỏi: "Cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?”.

Ngọc Chiếu cho rằng hắn đáp ứng, nhất thời mừng rỡ nói: "Không nhỏ, sắp mười bảy rồi, đã sớm có thể thành thân, chờ ta hủy hôn với vị hôn phu của ta, thì sẽ tới tìm ngươi”.

Triệu Huyền nghe xong ngực buồn bực, thái dương mơ hồ lộ ra gân xanh.

Nhìn sắc trời bên ngoài đột nhiên tối sầm, gió mạnh thổi tới, sợ là trong khoảnh khắc sẽ có một trận cuồng phong đại vũ ập đến.

Hắn nhớ tới giấc mộng hoang đường tột cùng đêm qua.

Xoay người về phía Ngọc Chiếu, nhìn gương mặt tuy xinh đẹp nhưng vẫn còn non nớt ngây ngô.

"Cô nương chớ tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ, tuổi ngươi còn nhỏ, giữa ta và ngươi cũng không phù hợp”.

Hắn niên thiếu đã mắc bệnh đầu nghiêm trọng, trong chuyện phòng the có nhiều cố kỵ, hơn nữa lão sư chung quanh nghiêm khắc thành tính, hắn không gần nữ sắc. Về sau bệnh tật nhẹ đi một chút, nghĩ lại nhiều năm tĩnh tâm đã khiến hắn có thói quen tu thân dưỡng tính, càng không muốn dính vào nữ sắc, thậm chí ngay cả một tia dục vọng cũng không có.

Thoáng một cái bây giờ đã hai mươi chín tuổi, sớm đã qua tuổi nôn nóng, huống chi...

Trong lòng Triệu Huyền nổi lên một tia chua xót, nàng còn quá nhỏ.

Nói như vậy đã là hành động gan dạ lớn nhất mà Ngọc Chiếu từng làm, nhưng đạo trưởng này vì sao không giống như trong sách nói, nàng một phen lộ ra chân tình, mặt mang hoa đào, nam tử liền quỳ gối dưới chân của nàng mới đúng?

Bởi vì nàng có hôn ước sao? Ngày sau tất nhiên là không tính.

Ngọc Chiếu nghĩ mãi cũng không giải thích được, nàng cảm thấy nếu Ngụy Quốc Công và Thành Ngọc Yên có lỗi với nàng trước, nàng càng không phải là liệt nữ trinh tiết gì, đối với nàng hôn ước của hai người dĩ nhiên là không còn giá trị.

Lời lộ liễu như vậy nàng cũng là lần đầu tiên nói, lại nói đến vô cùng thẹn thùng, lại không được đạo trưởng đáp lại nửa câu, thế nhưng lại còn dùng cái cớ vụng về là nàng còn quá nhỏ này?

Mười bảy còn nhỏ sao?

Không thích thì không thích, không thích trên người nàng có hôn ước, từ chối thẳng là được, dù sao loại chuyện có hôn ước này quả thật không phải là thanh danh dễ nghe gì, đạo trưởng để ý nàng có thể hiểu được, nàng tuyệt đối sẽ không tức giận.

Nhưng giả mù sa mưa làm gì? Nội tâm Ngọc Chiếu vô cùng xấu hổ.

Tính nàng chính là như vậy, trăm phương nghìn kế che giấu sự xấu hổ của mình.

Ngọc Chiếu tức giận nhịn không được đá một cước xuống mộc tháp nơi Triệu Huyền ngồi, phanh một tiếng, Lý Cận Lân sợ tới mức thò đầu tiến vào, cho rằng là gặp thích khách.

Hắn nhìn thấy lưng bệ hạ cứng nhắc thẳng tắp, trầm mặt hiếm thấy, ánh mắt lại không chịu nhìn tiểu nương tử, liếc mắt một cái cũng không, tận lực tránh né tầm mắt của tiểu nương tử, dường như liếc mắt nhìn một cái sẽ phạm phải sai lầm lớn.

Ngọc Chiếu tức giận nói: "Ngươi nói cũng đúng, nhìn bộ dạng này của ngươi, phỏng chừng tuổi còn lớn hơn so với cha ta, cẩn thận nghĩ lại cũng đúng là không phù hợp".

Lý Cận Lân vừa nghe, sợ tới mức vội đóng cửa lại, không biết phía trước hai người nói cái gì, những lời này cũng không giống cái gì tốt, hắn chỉ coi như cái gì cũng không nghe thấy.

Sắc mặt Triệu Huyền phiếm xanh, quân cờ bạch ngọc trong tay bị hắn nắm chặt, ngón tay trắng bệch.

Ngọc Chiếu hừ một tiếng, đem bánh ngọt hình thỏ ngọc đã ăn sạch nhân bên trong chỉ còn lại da vứt lên bàn cờ trước mặt hắn, mềm nhũn nhưng lại đủ mạnh mẽ, khiến quân cờ ào ào rơi xuống một nửa.

Triệu Huyền thấy thế hiếm khi nổi giận, răn dạy nàng nói: "Ngươi chớ có hồ nháo!”.

Ngọc Chiếu cũng không quay đầu lại rời đi, vừa đi vừa nói: "Sau này ta không bao giờ đến nữa, nói không đến chính là không đến! Ai đến nữa sẽ là chó!”.

Lý Cận Lân kinh hồn bạt vía chạy vào, dù sao chủ tử đang hầu hạ này cũng không phải tính tình thất thường như vẻ ngoài của hắn, hắn chờ chuẩn bị bị mắng.

Đã thấy Triệu Huyền nghe xong cũng không có phản ứng gì, từ trên tháp đi xuống, nhặt từng quân cờ rải rác lên, từ đầu đến cuối không nói một câu, đem bàn cờ bị rối loạn bố trí lại hoàn hảo, lại phát hiện thiếu một quân cờ đen.

Lý Cận Lân khom lưng ngồi xổm trên mặt đất tìm khắp nơi, đầu đầy mồ hôi, chung quanh khắp nơi đều tìm một lượt, cũng không tìm được quân cờ kia.

Triệu Huyền chống đầu, khoát tay với Lý Cận Lân, thở dài nói: "Thôi, tìm không thấy thì không cần tìm nữa".

Ván cờ vốn rõ ràng, bị cô nương kia dùng một miếng điểm tâm đập loạn…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kim Chi Sủng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook