Kim Chi Sủng Hậu

Chương 24: Hắn luôn muốn mau chóng cưới nàng trở về.

Đằng Lộc Sơn

18/08/2022

Ngọc Chiếu không nghĩ đạo trưởng không nói thì thôi, vừa ra khỏi miệng lại là loại lời này.

Nàng cho rằng mình đã là người cả gan làm bậy nhất, mượn danh nghĩa cầu đạo dâng hương, ngày ngày đi tìm đạo trưởng trong quán, ở chung một phòng với hắn.

Nào biết lá gan của đạo trưởng còn lớn hơn mình, trước đây thái độ vốn một bộ trích tiên cao lãnh, ngày đó cự tuyệt nàng lại dứt khoát như vậy, nào biết lúc này lời vừa ra khỏi miệng lại trực tiếp nói muốn đến phủ của nàng cầu thân.

Ngọc Chiếu giật mình, trong mắt nổi lên do dự, theo bản năng hoảng hốt, rồi lại vô cùng phấn khích.

Nàng hít sâu một hơi, lý trí trở về, rõ ràng ý thức được chuyện của mình và đạo trưởng, nếu thật sự đạo trưởng đến Hầu phủ cầu thân, tạm không nói tới người bên ngoài, Ngọc Chiếu cũng không sợ lời đồn đãi bậy bạ, nhưng nàng sợ phụ thân sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đạo trưởng.

Làm sao dân đấu được với quan? Càng không nói đến hai người nàng coi như là có tư tình, vốn đã phạm vào sai lầm trước...

...chỉ sợ phụ thân cũng không bỏ qua cho mình, đến lúc đó đạo trưởng cũng gặp nguy hiểm.

Nhưng nàng lại sinh ra vài phần động tâm, giấc mơ kia quá mức dọa người, nếu thật sự giống như trong mơ, nàng dứt khoát chọn cái chết.

Nếu là gả cho đạo trưởng, hình như cũng không chán ghét.

Dẫn đạo trưởng về Giang Đô, đến lúc đó trời cao Hoàng đế xa, cuộc sống của nàng chẳng phải là tốt đẹp sao?

Suy nghĩ của nàng giống như con chim nhỏ bay ra khỏi lồng, không muốn trở về nữa.

Gió mùa hè thổi phướn cầu nguyện bay phấp phới, mùi nến nhàn nhạt lưu lại trên chóp mũi của nàng, nàng phục hồi tinh thần, mới vừa rồi xem xét kỹ càng mới phát hiện, mình và đạo trưởng ngồi chung một chỗ, hai người kề sát bên nhau chung một cái bàn, hai người lại gần nhau như vậy.

Nếu giờ phút này có người từ phía sau nhìn thấy hai người, chỉ cho rằng hai người nàng dựa sát vào nhau, dây dưa cùng một chỗ.

Cũng may người dâng hương chép kinh cách các nàng một cái hành lang, có từng đường từng đạo phướn cầu nguyện màu sắc tươi sáng che giấu, khói lửa lượn lờ, giữa hai người làm cái gì cũng sẽ không khiến người khác chú ý.

Ngọc Chiếu ho khụ khụ, bối rối định tách ra một chút, bảo hai người giữ khoảng cách một chút. Nào ngờ hôm nay nàng mặc váy hoa sen tầng tầng lớp lớp, kéo dài đến mặt đất, trước nay đi đường đều phải cẩn thận thu lên, hiện giờ nàng dùng sức kéo ra, mới phát hiện chân váy bị bồ đoàn của Triệu Huyền đè lên, nàng không chỉ không thể kéo làn váy ra, ngược lại bởi vì vội vàng, trọng tâm không ổn định nên bị ngã sang một bên.

Triệu Huyền đỡ lấy nàng, đôi tay rộng lớn mạnh mẽ kia áp vào bên hông nàng, Ngọc Chiếu luôn cảm thấy vô cùng quen thuộc, hoàn toàn nhớ lại cử chỉ càn rỡ sau khi say rượu của mình ngày đó.

Nàng nhìn cái cằm cứng cáp của Triệu Huyền, quên mất kinh hoảng vừa rồi, cũng quên lời hắn nói muốn cầu thân, mở to hai mắt lẩm bẩm nói: “Lần đầu tiên ta gặp đạo trưởng, liền cảm thấy đạo trưởng vô cùng quen thuộc”.

Ai ngờ Triệu Huyền nghe xong cũng không phản bác, dường như hắn muốn nhớ rõ đường nét ngũ quan của Ngọc Chiếu, đưa tay muốn chạm vào lông mày của Ngọc Chiếu, lại dừng ở khoảng cách một tấc: "Thật trùng hợp, ta cũng cảm thấy như vậy”.

Hình dáng của nàng, sớm đã được hắn khắc ghi ở đáy lòng, lần đầu hai người gặp nhau, mặt hồ yên tĩnh liền nổi lên từng trận gợn sóng.

Hai người kề sát như vậy, Ngọc Chiếu có thể cảm nhận được nhiệt độ của nam tử bên cạnh, mùi hương của hắn, dáng người của hắn rắn chắc to lớn dưới đạo bào màu trắng thuần khiết, trầm ổn như vậy, khiến nàng thật an tâm.

Sống mười sáu năm, Ngọc Chiếu chưa từng cảm nhận được cảm giác được mẫu thân yêu thương, trước khi đến kinh thành, nàng cũng chỉ gặp vội qua phụ thân một lần.

Khi Ngọc Chiếu còn nhỏ, lần duy nhất nhìn thấy phụ thân đến thăm nàng ở Giang Đô, nàng đứng xa xa dưới hành lang không dám tiến lên, bị ma ma xô đẩy trêu ghẹo bảo nàng đi gọi phụ thân, bảo phụ thân ôm nàng.

Nàng thẹn thùng vươn tay muốn phụ thân ôm lấy mình, phụ thân lại chỉ nhìn, chưa từng khom lưng ôm lấy nàng.

Từ trước đến nay trong danh gia vọng tộc ôm cháu không ôm con, trước kia Ngọc Chiếu chỉ cho rằng phụ thân cổ hủ, chắc chắn cũng có loại ý nghĩ này. Ông không ôm mình, tất nhiên cũng không ôm những hài tử khác.

Nhưng sau đó Ngọc Chiếu nghe hạ nhân nói mới biết được, khi Ngọc Yên còn bé phụ thân thường ôm nàng ấy, Khác nhi cũng vậy.

Thì ra không phải là không ôm hài tử, chỉ là không ôm mình mà thôi.

Hiện giờ bị Triệu Huyền ôm eo, dĩ nhiên là lần đầu tiên có cảm giác được trân trọng, loại cảm giác này như thế nào nàng cũng không muốn thoát ra.

Ngọc Chiếu hít hít mũi, từ trước đến nay nàng luôn thuận theo tâm ý của mình, nếu là thật lòng thích, vậy không cần rối rắm nữa, hai tay nàng vòng qua eo của đạo trưởng, giống như lần trước say rượu, dựa vào trước ngực hắn, đem đầu vùi vào trong ngực hắn.

Rõ ràng Triệu Huyền khựng lại một chút, cho dù không phải lần đầu tiên ôm nàng như vậy, cả người vẫn là cứng ngắc.

Hắn biết được trói buộc của nữ tử đương thời, bất đắc dĩ bật cười: "Ở đây nhiều người như vậy, nếu bị nhìn thấy, phải làm như thế nào...".

Tiểu cô nương hô hô hào hào, lá gan vô cùng lớn. Hắn cũng không phải sợ, chính là sợ nơi này nhiều người nhiều miệng, nàng là một cô nương chưa lập gia đình, nếu tin đồn truyền ra, khó tránh khỏi không tốt.

Ngọc Chiếu vùi đầu vào trong ngực hắn, úp úp mở mở từ chối nói: "Đây chính là không khéo, trưởng bối làm chủ nhà ta không ở trong phủ, phỏng chừng phải tháng sau mới có thể trở về kinh thành. Lúc này chàng tới cửa nhà ta, đi một chuyến tay không không nói, những người khác trong phủ tất nhiên sẽ nói ta. Không bằng chờ trưởng bối ta trở về, ta lại dẫn chàng đi gặp người? Chàng yên tâm, từ trước đến nay người yêu thương ta, nhất định sẽ đồng ý”.

Ngọc Chiếu biết phụ thân tuyệt đối sẽ không đồng ý, vì vậy nàng quyết định bỏ qua Hầu phủ, trực tiếp được cữu cữu đồng ý.

Dù sao, nàng cũng không phải chưa từng làm qua chuyện khác người.

Nếu có thể sớm lựa chọn một nam tử mình vừa ý kết làm phu thê, bất luận thân phận của hắn như thế nào, cũng là một chuyện may mắn.

Triệu Huyền nghe vậy không khỏi nổi lên thất vọng, cũng không tiện ép buộc, đành phải đáp ứng: "Được, theo ý của nàng”.

Ngày Đoan Ngọ hắn liền biết nàng là một vị tiểu nương tử của Tín An Hầu phủ nào đó, về phần phụ mẫu trong phủ của vị cô nương là ai, Triệu Huyền chưa từng can thiệp vào.

Xung quanh là vị cô nương nào đối với hắn cũng không có nửa phần nửa khác biệt, hắn chỉ thích cô nương là nàng.

Hiện giờ nghe Ngọc Chiếu nói trưởng bối chưa hồi kinh, Triệu Huyền thầm nghĩ thật sự là không khéo.

Hắn luôn muốn mau chóng cưới nàng trở về.

Nhưng thân phận của hắn.... lần đầu tiên bởi vì tầng thân phận này Triệu Huyền chần chờ không quyết định.

Cửu ngũ chí tôn, nhìn như chí cao vô thượng, nhưng hắn biết cô nương của hắn dường như thật sự cho rằng hắn là một đạo trưởng, lúc đầu nàng vui mừng có lẽ cho rằng nhân dạng đạo trưởng bậc này không giống người thường.

Nàng hoạt bát như vậy, sẽ thích cái vị trí kia sao?

Sẽ sợ hãi.

Thêm một chút thời gian cũng tốt, để hắn suy nghĩ nên giải thích rõ ràng với tiểu cô nương như thế nào.

Triệu Huyền khiêm tốn nắm tay Ngọc Chiếu, Ngọc Chiếu tựa vào ngực hắn, cứ như vậy không nói một lời lại cảm thấy năm tháng yên tĩnh, hận không thể khiến thời gian dừng lại tại thời khắc này.

Nhưng luôn có những người xuất hiện phá đi cảnh đẹp.

"Cô nương! Cô nương!" Ngoài cửa truyền đến tiếng của Trụy Nhi.

Ngọc Chiếu vội đẩy Triệu Huyền ra, sửa sang lại y phục, làm như không có việc gì tiếp tục nhìn lên kinh văn, Trụy Nhi chạy vào nhìn thấy một vị đạo trưởng ngồi bên cạnh cô nương nhà mình, có chút kinh ngạc cùng nghi ngờ hỏi: "Ngươi là kẻ nào?”.

Ngọc Chiếu chột dạ nói với Triệu Huyền: "Đạo trưởng đi trước đi, ta đã biết”.

Ánh mắt Triệu Huyền thắm thiết, giống như muốn có được lời hứa của nàng: "Kinh văn tối nghĩa khó hiểu, có chỗ nào nàng không hiểu có thể đến Thanh Vân điện tìm ta, nơi đó là nơi ta nghỉ ngơi thiền định, ta đã ở đó nhiều ngày”.

Ngọc Chiếu tất nhiên đã hiểu, xua tay cười nói với hắn: "Được, đã biết, ngày mai rảnh rỗi sẽ đi”.

Như vậy, Triệu Huyền nhận được câu trả lời liền cảm thấy thỏa mãn cũng không ở lại nữa, mang theo một nửa kinh văn ra khỏi điện.

Ngọc Chiếu nhìn thân ảnh Triệu Huyền rời đi, mím môi nói: "Đó là đạo trưởng trong Tử Dương quán đến giảng kinh cho ta. Ngược lại ngươi, tại sao lúc này mới đến?”.

“Ta ở cửa bị người khác ngăn lại nửa ngày!” Trụy Nhi vừa nghe, lập tức tức giận: "Nhất định phải ngăn cản không cho ta tiến vào, ta nói kỳ quái, người khác đều có thể tiến vào trong điện này, tại sao ta lại không vào được? Chẳng lẽ lại giống như lần trước, lại là tư điện?”.

Ngọc Chiếu kỳ quái: "Ai ngăn cản ngươi? Trong điện này có nhiều người như vậy không phải đều là từ bên ngoài tiến vào sao?”.

Nàng nói xong liền cảm thấy không đúng, dường như sau khi nàng đến đây, cũng không thấy có người tiến vào nữa.

Tử Dương quán mặc dù không tính là đạo quán cường thịnh, nhưng cũng có không ít tín đồ thờ cúng, hôm nay sao người lại ít như vậy? Ngoại trừ nàng cùng Trụy Nhi, cũng chỉ có năm ba nữ quyến đứng ở phía trước lạy thần.

"Một tiểu tử cao lớn cường tráng, nói năng lải nhải khó hiểu, phỏng chừng đầu óc không bình thường”. Trụy Nhi bắt đầu mắng: "Lúc thì nói không cho vào, lúc lại nói hắn bị bệnh, muốn mượn bạc của ta chữa bệnh”.

"Vậy ngươi có cho hắn mượn bạc không?".

Trụy Nhi đương nhiên không ngốc: "Vừa nhìn hắn đã biết là giả bộ, vóc dáng vừa cao vừa mạnh mẽ, da trắng như tuyết, có lẽ là không cần lo ăn mặc, ta còn cho hắn mượn làm gì?”.

Ngọc Chiếu gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, ta sợ ngươi bị lừa, Tử Dương quán này, vậy mà cũng có lừa đảo”.

Trụy Nhi nói: "Chỉ sợ là người bên ngoài đến lừa gạt!”.

***

Tuy rằng từ nhỏ Lý Cận Lân đã vào cung làm thái giám, nhưng sinh ra không kém chút nào, đi theo quanh người bệ hạ hầu hạ, dung mạo chính là đệ nhất.

Lý Cận Lân hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ đường hoàng, bởi vì tịnh thân, khuôn mặt trắng nõn, dáng người vẫn còn có chút mạnh mẽ cường tráng, là một người cầm đao có thể giết mấy chục tên không cần nghỉ ngơi, bằng không cũng sẽ không đến phiên hắn đến gần hầu hạ thiên tử.

Lý Cận Lân thấy chủ tử nhà mình đi ra, vội đi qua: "Chủ tử gia, xem như ngài đã đi ra rồi”.

Hắn giả ngây giả dại quấn quýt lấy nha hoàn của cô nương kia hỏi đông hỏi tây, kiên quyết kéo dài mấy khắc thời gian, không biết chủ tử ở bên trong tiến triển như thế nào, nhìn sắc mặt so với vừa rồi tốt hơn rất nhiều, thậm chí bên môi còn có một tia ý cười không kìm nén được.

Lý Cận Lân mừng thầm, liền biết là hai người có tiến triển, lúc này chính mình lập được công lớn.

Quả nhiên nghe được Triệu Huyền khen hắn: "Trở về tự mình đi lĩnh thưởng, chuyện này làm không tệ”.

Suýt nữa Lý Cận Lân đã đón gió lệ rơi đầy mặt, đây là lần đầu tiên hắn nghe bệ hạ khen ngợi hắn, trên đường trở về ngay cả đi bộ cũng mang theo gió, lâng lâng như muốn thành tiên.

Quả thật là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, nhìn chủ tử gia, bây giờ lại còn khen ngợi người khác.



Chạng vạng qua đi, Trụy Nhi ra ngoài định đi đến phòng bếp tìm chút thức ăn, mới ra khỏi phòng liền nhìn thấy nữ đạo sĩ trong quán dẫn theo rất nhiều thị nữ bên ngoài vào một phòng khách khác.



Tử Dương quán thường có nữ quyến ngủ lại, cũng không lạ, chỉ là tối nay phòng khách dường như náo nhiệt hơn so với ngày trước.

Trụy Nhi đi ra hỏi thăm trở về, nói: "Có rất nhiều phu nhân cô nương đến đây quyên góp hương khói, nô tỳ còn nhìn thấy thế tử phi Lương Vương phủ. Nô tỳ đi hỏi thăm, nghe nói là quán chủ trong Tử Dương quán mới vân du trở về, vị kia thật sự là một vị chân nhân thần tiên, bình thường không ai gặp được dù chỉ một lần. Đám nữ khách này phỏng chừng nghe được tiếng gió, đều tranh nhau muốn tới đây bái lạy”.

Ngọc Chiếu thờ ơ nghe, đối với quán chủ nổi lên một tia hứng thú, nếu đã tới tất nhiên nàng cũng muốn đi bái kiến một chút, nếu chân nhân có thể biết thuật giải mộng, vậy không còn gì tốt hơn.

Chẳng qua, đoán chừng đám phu nhân tiểu thư này đều có tâm tư giống như nàng, đến lúc đó nhiều người như vậy, quán chủ bận rộn có thể đến đây không?

Về phần Lương Vương thế tử phi? Nói đến nàng ấy còn là cháu gái của Lâm thị, Ngọc Chiếu còn gặp Lương Vương thế tử phi một lần, ngũ quan của nàng ấy không giống với cô cô Lâm thị nhìn thật bình thường, ngược lại dung mạo của thế tử phi rất xuất chúng.

Nghe nói là cô nương xuất sắc nhất trong thế hệ sau này của Trấn Quốc Công phủ, Ngọc Chiếu thấy cũng chỉ cho rằng thảo nào, xuất sắc như vậy, khó trách có thể từ trong đông đảo nữ quyến trổ hết tài năng, gả cho Lương Vương thế tử.

Lương Vương này, chính là huynh trưởng của Thánh thượng, làm người vô cùng phóng đãng, thích rượu thịt mỹ sắc, thanh danh không tốt đến mức ngay cả Ngọc Chiếu mới vào kinh cũng đã nghe qua.

Nhưng Lương Vương thế tử nửa phần cũng không giống phụ thân của hắn.

Lương Vương thế tử giỏi cưỡi ngựa bắn cung, dung mạo dáng dấp đều đẹp, thuở nhỏ đọc nhiều sách vở, đức hạnh hơn người, uy danh ở trong triều cực cao.

Ngọc Chiếu cùng Lương Vương thế tử phi đối mặt một lần, giữa hai người cũng không nói một câu, cho nên Ngọc Chiếu nghe xong cũng không có biểu hiện gì, chỉ coi như không nghe thấy. Dựa vào tầng quan hệ giữa mình và cô cô của thế tử phi, nói gần một chút là biểu tỷ muội, nói xa một chút, chính là quan hệ huyết thống gì cũng không có.

Tính Ngọc Chiếu rất độc đoán, nàng không thích cũng không ghét, chỉ đơn giản là lười để ý, thế tử phi kia đối với nàng chỉ sợ cũng là như vậy.

"Ban đầu cô nương đồng ý, nói chạng vạng sẽ trở về Hầu phủ, người lại tính lật lọng sao? Ngày mai hồi phủ, nói không chừng lại phải ăn một trận quở trách!” Tuyết Nhạn luôn bận tâm chuyện Ngọc Chiếu hồi phủ, theo như nàng nói, không có tiểu nương tử nào trong kinh thành giống như cô nương nhà mình, còn chưa xuất giá đã cả ngày không ở Hầu phủ, một mình chạy vào trong đạo quán.

Mặc dù thị nữ không rời khỏi người, nhưng dù sao truyền ra ngoài cũng khó nghe.

Triệu ma ma luôn bảo nàng nhắc nhở cô nương không được làm càn quá mức, nàng vẫn không tìm được cơ hội để nói.

Ngọc Chiếu kỳ quái nói: "Có người trong phủ phàn nàn về ta hay sao? Hay lão phu nhân trong phủ mắng các ngươi?”.

"Cái này cũng không có, hiện giờ lão phu nhân mặc kệ chuyện của cô nương người, chuyện hậu viện trong phủ đều do Hầu phu nhân quản. Nhưng cô nương cũng nên để tâm một chút đi, phu nhân cũng không phải là mẹ ruột của cô nương, có chuyện gì không tốt cũng sẽ không nói với người, liền lấy chuyện ban đêm không hồi phủ này, nếu là mẹ ruột dù sao cũng chỉ quở mắng hai câu, hoặc là tới đây ân cần hỏi thăm nhắc nhở hai tiếng, nhưng nửa câu phu nhân cũng không đề cập tới, ta thấy nói không chừng Hầu gia cũng không biết chuyện của người”. Tuyết Nhạn phân tích rõ ràng mạch lạc.

Lời này của nàng có vài phần thiên vị, kế mẫu không dễ làm, ai lại nguyện ý suốt ngày cùng kế nữ tương thân tương ái? Nhưng Hầu phủ không thể so với địa phương bên cạnh, nếu thật sự đã trở thành Hầu phu nhân danh tiếng, nên gánh vác trọng trách tương ứng.

Thị nữ của Ngọc Chiếu, đều là nàng mang tới từ Giang Đô, bản thân đối với kế thất phu nhân cũng không thể thích nổi.

Ngọc Chiếu đáp lại nàng: "Vậy muốn ta phải làm sao? Có phải ngày sau xuất phủ đều phải dẫn theo mấy tỷ muội cùng ra ngoài hay không? Mấy tỷ muội của ta, cũng không có ai đồng ý theo ta xuất phủ”.

Đang nói, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười, một cô nương tay chống trên bệ cửa sổ, thò đầu vào hướng về phía mấy người cười nói: "Đây không phải là còn có ta sao, nữ nhi của Thượng Thư Hữu Thừa, bầu bạn với Bảo nhi, như thế nào?”.

Ngọc Chiếu sờ sờ chóp mũi, nói: "Vương Minh Ý, sao cô lại tới đây? Còn nghe lén chúng ta nói chuyện?”.

“Ta cũng không nghe lén, cô không biết nơi này cách âm rất kém sao? Còn mở cửa sổ để nói chuyện?”. Lúc này Vương Minh Ý cười nói: "Hôm nay lại biết ta sao? Lần trước ở Minh Nguyệt lâu ta liếc mắt một cái thì đã nhận ra cô, hết lần này tới lần khác cô cũng không chịu thừa nhận, còn dùng kế đem ta chuốc say, vừa đi...".

Ngọc Chiếu không thể nhịn được nữa: "Là chính cô chơi đầu hồ quá kém, nhiều lần ném không trúng! Ta nhường cô hai mũi tên, cô vẫn thua”.

Vương Minh Ý tùy tiện đi vào phòng Ngọc Chiếu, đánh giá cách bài trí rực rỡ bên trong phòng, cười nói: "Mấy năm không gặp, cô vẫn như xưa... xa xỉ, đến đây ở bao lâu? Muốn chuyển tất cả đồ đạc trong phủ đến đây sao?”.

Ngọc Chiếu đối với khuê mật thời thơ ấu, vẫn là vô cùng tức giận. Năm đó cãi nhau chửi mắng không lại nàng, cũng đánh không lại nàng, Vương Minh Ý người này, bằng tuổi với Ngọc Chiếu, ngay cả sinh thần cũng cùng một tháng, hai người chỉ chênh lệch nhau ba ngày.

Nói đến sinh thần hai người cũng sắp tới rồi.

Tài văn chương của Vương Minh Ý vô cùng nổi bật, tuổi còn nhỏ đã ngâm thơ tác đối, thi từ ca phú đều thuộc nằm lòng, ngay cả tài tử phong lưu xuất hiện tầng tầng lớp lớp ở Giang Đô, cũng không ai có thể sánh bằng nàng.

Cho nên lão thái phi hết sức vui vẻ khi Ngọc Chiếu làm bạn với nàng, muốn để tôn nữ bất tài lười biếng lại sợ chịu khổ nhà mình có thể dính chút tài hoa của Vương Minh Ý.

Trước kia khi ở Giang Đô, nàng thường xuyên dẫn theo Ngọc Chiếu ra vào thư viện Minh phủ, khoe khoang khoác lác.

Nếu Vương Minh Ý thân là nam nhi, xác định đã sớm thi đỗ tam nguyên, đáng tiếc lại sinh ra làm nữ nhi.

Theo như nàng ấy nói nàng ấy đã chiếm hết tất cả tài hoa trong nhà, vì vậy các huynh đệ của nàng đều là mấy kẻ ngu ngốc.

Nàng mắng Ngọc Chiếu, có thể biến đổi cách thức mắng, viết ra trường ca văn biền ngẫu để mắng Ngọc Chiếu.

Năm đó sau khi hai người tuyệt giao, không phải nàng không hối hận, nàng chờ Vương Minh Ý đến xin lỗi nàng.

Kết quả đợi đến khi phụ thân của Vương Minh Ý thăng chức, cả nhà bọn họ trở về kinh thành.

Trong lúc tức giận, Ngọc Chiếu xé nát tất cả thư từ của nàng ấy, không muốn qua lại với nàng ấy nữa, một cơn giận này kéo dài đến hôm nay, suốt ba năm.

Tuyết Nhạn và Trụy Nhi đều quen biết Vương Minh Ý, hơn nữa lại càng thân thiết với thị nữ của nàng, Ngọc Chiếu còn chưa mở miệng nói chuyện, vẻ mặt mấy thị nữ liền kinh hỉ, hận không thể tiến đến một chỗ đem chuyện mấy năm không nói từ từ nói hết, cố tình còn làm bộ như không có việc gì, mắt to trừng mắt nhỏ.

Vương Minh Ý thấy vậy nhịn không được giễu cợt, nha hoàn Thúy Liễu của nàng có một khuôn mặt tròn, rõ ràng là đại cô nương mười tám tuổi nhưng bởi vì khuôn mặt kia, nhìn tổng thể còn muốn nhỏ hơn vài tuổi so với tuổi thật.

Vương Minh Ý ho khan hai tiếng, hướng về phía Thúy Liễu nói: "Nhìn tiểu thư nhà ngươi làm gì? Chính chủ Bảo nhi cô nương còn đang tức giận, cũng sẽ không để ngươi cùng tâm can bảo bối Trụy Nhi Tuyết Nhạn của nàng ấy nói chuyện”.

Thúy Liễu đương nhiên là biết Ngọc Chiếu, thấy thế hướng Ngọc Chiếu kể khổ: "Cô nương, xin người tha thứ, đừng tức giận nữa, có hỏa gì thì phát với tiểu thư nhà ta là được rồi, đừng tức giận với chính mình”.

Vẻ mặt Vương Minh Ý không thể tin nổi: "....Thúy Liễu?!”.

Rốt cuộc Ngọc Chiếu nhịn không được bị chủ tớ hai người kẻ xướng người họa đùa giỡn, Tuyết Nhạn Trụy Nhi cũng nhịn không được cười rộ lên.

Ngọc Chiếu bất đắc dĩ khoát tay: "Đừng đứng trơ ra đó nữa, tự mình tìm chỗ ngồi đi”.

Quay đầu lại hỏi Vương Minh Ý: "Sao cô lại tới đây? Không phải trước kia cô ghét nhất là Phật miếu, đạo quán sao?”.

Vương Minh Ý tìm một vị trí kế bên Ngọc Chiếu ngồi xuống, nhìn trên bàn nhỏ trước mặt nàng bày đủ các loại điểm tâm, nhất thời nhíu mày nói: "Cả ngày cô ăn những thứ này cũng không ăn cơm, khó trách khắp thân thể đều không khỏe”.

Ngọc Chiếu hừ một tiếng: "Thân thể ta đã tốt rồi, cô vừa đi không ai chọc tức ta, là tốt rồi…".

Vương Minh Ý lắc đầu bật cười, nghe Ngọc Chiếu nói thân thể nàng đã tốt, tự nhiên là cao hứng, chân mày chậm rãi giãn ra.

"Tất nhiên ta không giống cô, một thân một mình ngủ lại trong đạo quán, ta là đi cùng với mẫu thân". Vương Minh Ý nói đến đây, ánh mắt hơi tối lại, vẻ mặt biến đổi rất nhỏ, nhưng lại không lừa được Ngọc Chiếu.

Đôi mắt của Ngọc Chiếu bình tĩnh nhìn nàng, chỉ cần Vương Minh Ý không nói, đôi mắt của nàng cũng sẽ không dời đi.

Vương Minh Ý bị nàng nhìn không chịu nổi, lúc này mới nói: "Nói ra sợ bẩn lỗ tai cô, đại tỷ trong nhà xuất giá nhiều năm, cũng không có con nối dõi, lần này thật vất vả mới mang thai, không chịu đựng được ba tháng, lại sinh non. Mẫu thân vì chuyện này mà tan nát cõi lòng, đạo quán chùa miếu trong kinh thành, chỉ cần có bà đều đến bái lạy”.

Vương Minh Ý không nói rõ, sáng sớm nàng hỏi thăm hướng đi của Ngọc Chiếu, biết được nàng đến Tử Dương quán, mới năn nỉ mẫu thân đến đây.

Ngọc Chiếu nghe xong có chút khó hiểu: "Cái này có cái gì làm bẩn lỗ tai ta?”.

"Cô xem tỷ tỷ của ta là làm sao không có hài tử? Vốn là mang thai không dễ dàng, còn hết lần này tới lần khác tin vào mấy bài thuốc bí truyền sinh nam, ăn rất nhiều 'bí dược' không biết tên, nói là có thể chuyển thai nữ thành thai nam, cũng uống không ít mấy thứ bùa chú lung tung, kết quả trúng độc, mới không có hài tử!”.

Ngọc Chiếu nghe xong không nhịn được lo lắng, một sinh mệnh sờ sờ trước mắt, cứ như vậy không còn, sinh non nếu chữa trị không tốt chính là một thi hai mạng.

Vương Minh Ý thổn thức nói: "Người trong nhà đều đang thay tỷ tỷ với tỷ phu tìm con nối dõi, nếu tỷ ấy thật sự sinh ra nữ nhi, có thể ảnh hưởng cái gì. Bây giờ thì tốt rồi... Thôi, không nói nữa”.

Rốt cuộc là tỷ tỷ ruột của mình, cho dù Vương Minh Ý tức giận với những gì nàng ấy đã làm, nhưng cũng thật sự thay nàng ấy đau lòng.

Trên thế gian này rất nhiều nữ nhân đều như vậy, nhìn không thông suốt thấu đáo mọi chuyện.

Hai người Ngọc Chiếu và Vương Minh Ý rõ ràng không phải người đi cùng một đường, Vương Minh Ý thông minh thấu đáo, Ngọc Chiếu đơn thuần ngang ngược, nhưng hết lần này tới lần khác hợp nhau một cách thú vị, khi còn bé hai người nói chuyện liền có thể nói cả ngày, hiện giờ vài năm không gặp, vừa nói đến lại càng không dừng được.

Phần lớn là Vương Minh Ý nói, Ngọc Chiếu ở bên cạnh nghiêm trang lắng nghe, nàng đặc biệt thích nghe Vương Minh Ý nói những chuyện thú vị của văn nhân. Đương nhiên người nghe còn phải kể thêm các thị nữ hầu hạ bên cạnh.

Mấy thị nữ lanh lợi bày xong hạt dưa đậu phộng, ngay cả đồ ăn thức uống cũng đã chuẩn bị xong, bất quá cũng không dám bày rượu, bày đều là nước trái cây tươi.

"Cho nên nói nữ nhân, quá mức đáng thương, sống ngây ngốc cả đời, ở hậu viện tự cho là đúng tranh tới tranh lui, tranh một phần ba mẫu đất kia, còn lấy làm kiêu ngạo, dạy các nữ nhi phải sống như mình, thật sự cho rằng mình đã thắng sao? Nào ngờ lãng phí năm tháng cả đời mình chỉ làm những chuyện vô dụng. Sinh nhi tử làm rạng rỡ tông môn sao? Thật sự cho rằng có thể mang họ của ngươi hay là thay ngươi nối dõi tông đường sao? Sau khi chết ngay cả tên cũng không có còn bị chôn ở trong nghĩa trang nhà người ta, tội gì chứ?”.

Ngọc Chiếu nghe xong, chỉ cảm thấy trong lòng thê thê lương lương, ngay cả trái cây khô trong miệng cũng không còn mùi vị, cảm thấy nhân sinh thật vô nghĩa.

Mấy thị nữ cũng nhịn không được đỏ mắt.

Thúy Liễu khóc nói: "Tiểu thư nhà ta là bị tổn thương đến thấu tim, lẩn quẩn trong lòng”.

Trụy Nhi truy hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?”.

"Tiểu thư nàng bị biểu thiếu gia từ hôn, lòng dạ của biểu thiếu gia cũng quá độc ác! Tiểu thư nhà ta có chỗ nào không tốt? Tiểu thư nhà ta đã sắp mười bảy tuổi, hắn còn từ hôn...".

Sắc mặt Vương Minh Ý cứng đờ, quát lớn: "Được rồi, đừng nói nữa, hôm nay đừng nói những chuyện xui xẻo này nữa”.

Ngọc Chiếu: "..."

Hai người các nàng thật đúng là đồng bệnh tương liên, ngay cả từ hôn cũng chạy tới cùng một chỗ.

***

Sáng sớm hôm sau, lại có người tới gõ cửa.

Trụy Nhi đi mở cửa, lúc trở về trong tay bưng một hộp thức ăn sơn vàng, nói là bữa sáng do nữ đạo sĩ bên ngoài đưa vào.

Lần lượt mở ra, một đĩa bánh mè giòn thơm, một chén sữa dê, còn có một đĩa đậu phụ mềm, một chén canh hoành thánh.

Tất cả đều là những món ăn nhìn rất đơn giản, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng hấp dẫn.

Cùng Ngọc Chiếu ngủ chung một cái chăn nói chuyện thì thầm suốt một đêm, vẻ mặt Vương Minh Ý vẫn còn buồn ngủ chui ra khỏi chăn, nhìn thấy những điểm tâm sáng này khó tránh khỏi kỳ quái nói: "Sớm như vậy đã có người đưa điểm tâm sáng tới rồi sao? Ở đây còn quản chuyện cơm nước nữa à?”.

Trụy Nhi cười nói: "Chúng ta tiêu tiền khác, bất quá trước đây cũng không thấy đưa phong phú như vậy, nếu muốn đồ ăn phong phú một chút, Vương cô nương có thể sai người đi đến phía sau núi mua, chỗ đó cái gì cũng có, tự mình đi phòng bếp làm là được”.



Sau khi Ngọc Chiếu rửa mặt, bưng sữa dê lên hỏi nàng: "Cô muốn ăn cái gì?".

Từ trước đến nay Vương Minh Ý đối với mỹ thực không có cảm giác gì, chỉ nhìn hai cái liền không muốn nhìn nữa, nói: "Tùy tiện cho ta cái gì còn dư lại là được, ta không kén chọn”.

Lúc này Ngọc Chiếu cũng không quản nàng nữa, tự mình cầm chén canh lên uống.

Trái lại Vương Minh Ý "di" một tiếng, nhìn cái chén trên tay Ngọc Chiếu, trong mắt có chút kỳ quái: "Thế nhưng đều là đồ gốm Quân*, Tử Dương quán này không khỏi quá mức …".

Ngọc Chiếu vừa nghe liền biết nàng lại muốn nói từ xa xỉ này, nàng đã sớm nghe chán, lúc này nghiêng đầu xua tay với nàng ấy: "Bớt nói một chút, ăn đồ ăn của cô đi”.

Vương Minh Ý đành phải ngậm miệng, nâng một chén hoành thánh lên ăn, sau đó nhíu mày: "Là ta xảy ra ảo giác sao? Sao lại có mùi thuốc Đông y, dược thiện trong này?”.

Nàng nhìn một đoạn nhân sâm dưới đáy chén, lắc đầu, tuân thủ nguyên tắc không lãng phí, đem cái này ăn sạch sẽ, ngay cả canh cũng không còn, một đoạn nhân sâm rừng kia đều nhai nát nuốt xuống.

Sau đó giải quyết toàn bộ phần ăn còn lại của Ngọc Chiếu.

Ngọc Chiếu thấy nhưng không trách, ăn điểm tâm xong thì bắt đầu thương lượng lộ trình kế tiếp.

Cô nương gia chưa lấy chồng chính là có chút chỗ tốt này, không buồn không lo, nếu có bằng hữu tốt đi cùng, có thể cùng nhau chơi đùa rất nhiều trò.

Ngọc Chiếu nghiễm nhiên đã đem vị đạo trưởng nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm kia ném ra sau đầu, dù sao đạo trưởng suốt ngày đều ngồi thiền tu hành, có nàng hay không có nàng đều giống nhau, hôm nay nàng sẽ đi cùng khuê mật của nàng chơi một ngày rồi nói sau.

Ngọc Chiếu dứt khoát đi theo Vương Minh Ý đến phía sau núi, đã sớm nghe nói phía sau núi có thờ một pho tượng Thái Âm nương nương, vẫn không có cơ hội đi, hiện giờ có người đồng ý đi cùng, tất nhiên Ngọc Chiếu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Lời đồn rằng Thái Âm Nguyên Quân vốn là đế quân của mặt trăng, nắm giữ tiên quan, thần lại vạn người, là biểu tượng của phúc thọ.

Phúc thọ, có ai không muốn?

Chỉ cần là điều tốt, Ngọc Chiếu đều muốn toàn bộ.

Tuyết Nhạn ở lại canh giữ viện tử, Ngọc Chiếu cùng Vương Minh Ý và Trụy Nhi ba người cùng nhau đi ra ngoài, từ tiền viện đi đến sau núi có rất nhiều kỳ sơn quái thạch, từng con đường núi tối đen chật hẹp, còn có cỏ dại tương trợ che giấu, cũng may là ban ngày, nếu là buổi tối không chừng nơi này liền cất giấu cái gì đó.

Cơ thể Ngọc Chiếu yếu ớt, ngày thường cũng không thích đi lại, Trụy Nhi đỡ nàng, hai người mắt thấy đã bị bỏ lại phía sau, Vương Minh Ý cố ý trêu đùa Ngọc Chiếu, đi lại lung tung xung quanh, khiến Ngọc Chiếu không đuổi theo kịp.

"Cô chậm một chút..." Ngọc Chiếu ở phía sau gọi nàng, tiếng gọi có hơi lớn, ở trên khe núi chật hẹp vang lên tiếng vọng.

Trong lúc mơ hồ dường như Ngọc Chiếu nghe được một loại âm thanh kỳ quái, Vương Minh Ý biến mất ở phía trước không thấy đâu đột nhiên chạy về phía sau, vừa chạy vừa dùng tay ra hiệu.

Chờ đến khi đến gần nàng mới dám nói chuyện, sắc mặt Vương Minh Ý tái nhợt: "Đi mau! Đi mau!”.

Vẻ mặt Ngọc Chiếu Trụy Nhi mờ mịt, Vương Minh Ý đã lôi kéo tay áo hai người chạy một đường, suýt nữa hai người đã bị kéo ngã.

Đợi đến chỗ có người, Vương Minh Ý mới dừng lại, Ngọc Chiếu hoàn hồn, thở hổn hển hỏi nàng: "Cô làm cái gì vậy?”.

Vẻ mặt Vương Minh Ý tái nhợt nghĩ lại vẫn còn sợ: "Ngươi đoán xem ta vừa nhìn thấy cái gì? ”

Ngọc Chiếu thở hổn hển không muốn đoán, nàng biết là đại sự nguy hiểm, phỏng chừng chậm một bước ngay cả mạng cũng không còn.

Đang nói, mấy người liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi khoảng ba mươi tuổi đi ra từ trong rừng trúc trước mặt, dáng người cao gầy, mặc một bộ áo bào xanh lam cổ áo viền vàng, dây móc ngọc bên hông buông lỏng, hiển nhiên là cài lên trong lúc vội vàng.

Trên mặt nam tử mang theo ý cười trong trẻo lại có chút ngông cuồng, cười như vậy, khóe mắt lại lộ ra một nếp nhăn rất nhỏ, nhìn chỉ sợ còn già hơn so với tuổi thật, nhưng tướng mạo sinh ra thật là tốt, không lộ ra vẻ già dặn ngược lại tăng thêm một phần nho nhã.

Vừa rồi hắn đã đi qua hỏi nữ đạo sĩ cái gì đó, hiện giờ nhìn thấy ba người Ngọc Chiếu, ý cười không khỏi sâu thêm, có vẻ vô cùng hòa ái, tiến lên hỏi các nàng: "Ba vị cô nương, dám hỏi vừa rồi có thấy kẻ trộm từ nơi này chạy tới không?”.

Cổ tay áo khuếch đại ngăn cản tầm mắt, Vương Minh Ý véo tay Ngọc Chiếu một cái, Ngọc Chiếu nhất thời bị đau, ngậm miệng không trả lời.

“Chúng ta không nhìn thấy tặc nhân, ngược lại chỉ nhìn thấy hai nữ tử". Vương Minh Ý có thể nói là mẫu mực trả lời, nhảy qua cái hố tuyệt mệnh do nam tử đào xuống trong lời nói, không nghe ra bất cứ thứ gì không thích hợp, khiến nam tử kia sửng sốt, lập tức ý cười của nam tử càng thêm sâu: "Có người thừa dịp ta không đề phòng trộm cắp tiền tài của ta, cô nương có thể nói cho kẻ hèn này biết, hai tên trộm kia trốn đi nơi nào không?”.

Nam nhân hỏi Vương Minh Ý, ánh mắt lại nhìn Ngọc Chiếu, cũng không phải là hồ nghi, mà là quan sát... Thậm chí mang theo một loại kinh ngạc tán thán, loại ánh mắt trần trụi đánh giá từ trên xuống dưới này, Ngọc Chiếu chỉ cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Vương Minh Ý đi tới trước người Ngọc Chiếu chắn ngang tầm mắt nam nhân, đưa tay tùy ý chỉ vào một phương hướng: "Đi về phía bên kia”.

Nam nhân cất bước tính đuổi theo, trước khi đi còn không quên nhìn Ngọc Chiếu vài lần, giọng điệu mang theo vài phần chế nhạo: "Cô nương sao lại không nói chuyện? Sinh ra xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ lại là một người câm?”.

"Ngươi!" Hai người còn lại không kiềm chế được, ngược lại Ngọc Chiếu tâm bình khí hòa nâng mắt chống lại đôi mắt của nam nhân, kéo tay hai người xoay người vòng qua hắn rời đi.

Nam nhân này, trong lòng mang ác ý.

Vương Minh Ý lỗ mãng đi trước, lại phá vỡ một chuyện phong nguyệt, mà đương sự, rõ ràng chính là nam tử truy đuổi 'tặc nhân'.

Quả nhiên là buồn cười, ở thần miếu đạo quán nơi thờ cúng, lại có nam tử ngang nhiên ra vào nơi ở của nữ đạo sĩ phía sau núi, cùng nữ tử lén lút vụng trộm.

"Thật sự là xui xẻo đến cực điểm! Thật vất vả mới đi ra ngoài du ngoạn cùng cô, thật không ngờ lại xui xẻo như vậy, phi! Đụng phải loại chuyện bẩn thỉu này”. Vương Minh Ý không kể chi tiết tình cảnh nàng đã nhìn thấy với Ngọc Chiếu, hai thân thể trắng lào vặn vẹo thành một đoàn, xiêm y rối loạn chất đống khắp nơi trên hòn non bộ, nàng hận không thể tự chọc mù hai mắt của mình.

Thật sự là có bản lĩnh, nam nhân nhìn nho nhã phú quý, giường tốt không đi, lại cố tình đi tìm những góc xó xỉnh vắng vẻ này để phóng đãng!

May mà nàng từng có tâm tư ngày sau xuất gia làm nữ quan, trong đạo miếu nghiêm trang còn cất giấu những chuyện dơ bẩn này!

Ngọc Chiếu nghe Vương Minh Ý nói xong, không khỏi líu lưỡi, nổi lên hồ nghi: “Y phục của nam tử kia đều là gấm vóc, cách nói năng lại bất phàm, bộ dạng đuổi theo lại luống cuống như vậy, có lẽ không nhất định là nữ đạo sĩ trong đạo quán, e rằng nữ tử kia là một người khác”.

"Bảo nhi thật là tài giỏi, hiện giờ sao lại thông minh như vậy?".

Trụy Nhi nghe xong có chút lo lắng: "Nếu nam tử kia biết là chúng ta...".

Ngược lại Vương Minh Ý nửa điểm cũng không lo lắng: "Chúng ta đều là nữ quyến quan lớn, nơi này há lại là nơi cho hắn động thủ sao? Mới vừa rồi là tình thế cấp bách nên nhất thời choáng váng, hiện giờ nam tử kia phục hồi tinh thần cũng chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng không phát sinh. Nếu lúc này vội rời đi chẳng phải là xác thực chúng ta thấy cái gì sao? Ngược lại thật đáng tiếc, đầu tóc nữ tử kia rối bời, ta không nhìn thấy mặt của nàng ấy”.

Nói xong, ba vị tiểu cô nương chưa từng trải qua việc đời khó tránh khỏi nổi lên xấu hổ.

Chuyện này vốn không đầu không đuôi, mấy năm gần đây các loại chuyện phong lưu trăng hoa đếm không xuể, hôm nay Vương Minh Ý gặp được cũng không phải cái gì đáng để người ta nhớ kỹ, mấy người chỉ có thể bỏ qua.

Dù sao đi nữa bên cạnh hai người cũng không rời người, hộ vệ của Ngọc Chiếu canh giữ ở ngoài viện, bên kia mẫu thân Vương Minh Ý đem theo rất nhiều thị nữ thị vệ, mấy người cũng đừng chạy loạn khắp nơi nữa, như thế cũng sẽ không đến mức phải sợ một tên ăn chơi trác táng.



Ánh nắng mặt trời chiếu từ dãy cửa sổ vào trong điện, lư hương sư tử ngồi xổm trước công văn, vết hương mờ mịt, một làn khói tỏa ra mùi tàn hương nhàn nhạt trong không khí.

Triệu Huyền đang xem một quyển tấu chương.

Ánh mắt dừng ở trên tấu chương trước mắt, thần sắc có chút cô đơn.

Hắn sinh ra được trời ưu ái cho khuôn mặt, dung mạo con cháu hoàng tộc tuấn mỹ rất nhiều, dung mạo của Triệu Huyền lại có thể nổi bật nhất trong rất nhiều huynh đệ con cháu.

Triệu Huyền khi sinh ra không giống hài đồng bình thường, hắn sinh ra mở to hai mắt, hắn cũng không khóc, lại càng không có dáng vẻ yếu ớt.

Trong đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, ít có gợn sóng, phản chiếu hết thảy thế gian, khi thì trầm ổn dịu dàng, khi thì tàn nhẫn quyết tuyệt... Nhưng những thứ này đều là vẻ bề ngoài, thật sự thì tâm tình của hắn ít khi dao động, bộ dạng hôm nay thật sự là hiếm thấy.

Ban đầu Lý Cận Lân ở bên ngoài chờ, sau khi nghe xong cấm vệ truyền lời đến thần sắc không khỏi trầm xuống, đi vào trong phòng bẩm báo với Triệu Huyền.

Nói: "Bệ hạ, cấm vệ bên ngoài đạo quán tới báo, nói là vừa rồi nhìn thấy Lương Vương điện hạ từ trong đạo quán xuống núi”.

"Hử? Lương vương vào quán từ khi nào?”.

Lương Vương Triệu Uyên, chính là trưởng huynh cùng mẹ với Triệu Huyền.

Trái tim Lý Cận Lân loạn một nhịp, cúi đầu bẩm báo: "Đám thị vệ kia không thấy Lương Vương vào quán khi nào”.

Triệu Huyền như có điều suy nghĩ, vị huynh trưởng này của hắn, thuở nhỏ tâm cao khí ngạo, mọi việc đều muốn tranh cao thấp với hắn, sau khi thất bại thì không gượng dậy nổi, ngày ngày tìm hoan vấn liễu, không kiêng kỵ cái gì.

Còn có thể ôm tâm tư gì khác? Triệu Huyền chỉ cảm thấy hô hấp phải khí bẩn, nơi tịnh thổ này lại bị Lương Vương phá hủy đi sự sạch sẽ.

Năm xưa Triệu Huyền vốn thanh tu ở Thanh Vân quán, về sau chuyện thiên tử thanh tu ở Thanh Vân quán không biết tại sao lại bị truyền cho thế nhân bên ngoài đều biết, sau này Thanh Vân quán đông như trẩy hội, Triệu Huyền dần dần không đi nữa.

Mới đến Tử Dương quán yên tĩnh mà ít hương hỏa này, bởi vì chuyện Thanh Vân quán lúc trước, nên chuyện Triệu Huyền thanh tu ở Tử Dương quán này ai cũng không biết, ngay cả đám người Thái hậu Lương Vương cũng không thể nào biết được.

Nếu Lương Vương biết Triệu Huyền thanh tu ở chỗ này, sợ rằng chỉ biết tìm đường vòng mà đi.

Hôm nay Triệu Huyền lại không muốn để ý tới chuyện của Lương Vương, hắn phân phó Lý Cận Lân nói:

"Buổi trưa nếu nàng còn chưa tới...".

"Ngươi đến dẫn nàng qua đây".

Lý Cận Lân biết bệ hạ là muốn buổi chiều đến chỗ Đạo Minh chân nhân nghe kinh, vốn là muốn tự mình dẫn cô nương kia đi, làm sao biết cô nương kia lại không đến.

Trong lòng không khỏi ai ôi một tiếng, dáng vẻ này của bệ hạ thật đúng là khiến hắn mở mang kiến thức, trên mặt hắn không dám có nửa phần biểu lộ, cúi đầu đáp ứng nói: "Vâng”.

Lại không rõ, vì sao bệ hạ lại giống như ranh con mới biết yêu như vậy? Nhìn trước ngó sau, hành sự chậm chạp.

Suốt ngày ở trong điện khổ chờ như vậy, trông mòn con mắt, tha thiết mong đợi cô nương người ta đến cửa, tiến triển thật sự quá chậm...

Bệ hạ giàu có bốn biển, có thể quyết đoán một chút hay không? Buổi sáng đưa tấu chương cho bệ hạ, xem cả buổi sáng cũng chỉ mới xem được hai tờ, cũng không thấy lật trang...

Tốc độ như vậy, năm nay, có thể thành chuyện tốt ôm được mỹ nhân trở về sao?

________

*đồ gốm Quân: Đồ gốm Quân hay Quân diêu là một loại đồ gốm Trung Quốc, một trong Ngũ đại danh diêu trong gốm sứ thời Tống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kim Chi Sủng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook