Chương 6: Tâm cao khí ngạo
Đằng Lộc Sơn
19/03/2022
Giang thị nghe xong sắc mặt khó coi, nhịn không được truy hỏi: "Nhiều năm như vậy, bệnh của đại cô nương còn chưa dưỡng tốt sao?".
Lâm thị sâu kín nói: "Tốt là tốt rồi, chỉ là còn chưa chữa tận gốc mà thôi, bất quá bà cũng đừng quá lo lắng, thọ mệnh đại cô nương không đáng ngại, ngày sau gả đi Cố gia, điều dưỡng thật tốt là được rồi, Cố gia bà còn kém những thứ đó sao?".
Thọ mệnh không có trở ngại, những thứ khác thì khó nói.
Giang thị nghe xong chỉ cảm thấy càng sốt ruột, ngay cả cười cũng không cười nổi.
Trong lòng nghĩ Thăng nhi mới chỉ hai mươi mốt tuổi, là do tướng công quá cố định ra hôn sự, ngày trước Ngụy Quốc Công từng nhậm chức dưới quyền Giang Đô Vương tiền nhiệm, thậm chí còn được lão Vương gia nhận làm nghĩa tử, về sau Giang Đô quận chúa gả xa đến kinh thành, ở trong kinh không có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, chính là tướng công của bà làm huynh trưởng giúp đỡ, sau đó lại dưới sự tác hợp của lão Vương gia mà có chuyện hôn sự này.
Lúc ấy Ngọc Chiếu còn chưa ra đời, Cố Thăng cũng chỉ mới mấy tuổi.
Một phụ nhân như bà cũng không dám nhúng tay vào hôn sự do vong phu đặt ra, hơn nữa cửa hôn sự này cũng không kém, đại cô nương xuất thân Hầu phủ, cữu cữu lại là Giang Đô Vương, năm đó nhìn trái nhìn phải vẫn là cô nhi quả phụ nhà bà trèo cao.
Trước kia bà cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ muốn chờ Cố Thăng lớn lên, nhanh chóng đem đại cô nương cưới về phủ, sớm ngày kéo dài hương khói mới là hợp lẽ.
Nhưng lúc này bà mới tỉnh mộng, lúc trước đại cô nương là đi Giang Đô dưỡng bệnh, mấy năm nay bà hỏi thăm nhiều lần đều nói là bệnh đã khỏi, nhưng hôm nay Lâm thị đã nói riêng với bà, vạn nhất cưới về một người không thể sinh dưỡng thì phải làm sao?
Giang thị này hoàn toàn không còn tâm tư nói tiếp, Lâm thị làm như là không biết trong lòng bà ta nghĩ gì, bắt đầu nói những lời tốt đẹp về Ngọc Chiếu.
"Đại cô nương thật sự xinh đẹp, ta cũng là người từng trải, rốt cuộc trong kinh tìm không ra người thứ hai có thể đẹp hơn Ngọc Chiếu, ngay cả Yên nhi đứng ở bên cạnh nó cũng bị lu mờ. Ta dám nói đứa nhỏ nhà bà thấy được nhất định sẽ vui mừng, kết quả liền muốn bà nhanh chóng làm lễ nạp thái*. Bà nha, mắt thấy sắp ôm tôn tử hưởng phúc rồi...".
Tất cả đều là lời hay, nhưng đây quả thực là đâm dao vào lòng Giang thị, trên mặt Giang thị càng thêm khó coi, mặt mày ủ rũ nói: "Đẹp như vậy làm gì, đem về cung phụng à?".
Nói xong nhìn Ngọc Yên nhu thuận pha trà: "Ngược lại nhị tiểu thư nhà bà, sinh ra xuất sắc, giáo dưỡng còn tốt như vậy, cũng lớn như Oánh Oánh, lại tốt hơn Oánh Oánh không biết bao nhiêu lần, vả lại nhìn xem, phúc khí của bà còn đang ở phía sau kia kìa”.
Lâm thị nghe xong ý cười không khỏi sâu thêm vài phần, liền đi khen Cố Oánh Oánh bên cạnh: "Nào có người nói Oánh Oánh như vậy? Đứa nhỏ Oánh Oánh kia làm sao kém, ca ca là Quốc Công, ngày sau tiền đồ còn ít sao?".
Những lời này khiến trong lòng Giang thị dễ chịu vài phần.
Chỉ chốc lát sau thị nữ vén rèm đi vào, thấy Giang thị vẫn còn ở đây, vội quay đầu thông báo: "Cố công gia đến đón thái phu nhân, chờ ở tiền viện…".
Cố Thăng tất nhiên là không tiện đến nội viện, Giang thị vừa nghe, đã ngồi không yên, vội rời đi.
Lâm thị gọi Ngọc Yên: "Mẫu thân không đi, con thay ta đi tiễn Giang phu nhân".
Ngọc Yên cười trong trẻo, vội đứng lên đưa Giang phu nhân đi ra gian ngoài.
Giang phu nhân vốn thích Ngọc Yên, lúc này khoác tay nàng, tựa như mẫu tử thân thiết, ngược lại khiến Cố Oánh Oánh ở một bên giống như người ngoài.
Giang thị trêu ghẹo: "Cái này làm phiền Yên nhi, đợi lát nữa ta trực tiếp dẫn Yên nhi về phủ, không trả về cho mẫu thân con nữa".
Lâm thị nghe xong liên tục xua tay: "Dân đi, dẫn đi, nha đầu này lớn rồi, ta cũng không giữ được”.
Ngọc Yên tức giận, hờn dỗi nói: "Mẫu thân! Nào có người nói nữ nhi như vậy, nữ nhi không nghe theo!".
Chờ Giang thị đi rồi, Lâm thị mới trầm mặt hỏi thị nữ vừa rồi: "Chuyện gì?”.
Thị nữ hoảng hốt, quỳ xuống đất, biết rõ mình làm sai chuyện: "Đại cô nương chạm mặt với Ngụy Quốc Công ở cửa phủ, hai người một trước một sau đi vào".
Lâm thị kinh ngạc nói: "Đại cô nương hồi phủ lúc này sao?”.
Bà cũng không ngờ hôm nay Cố Thăng sẽ tới.
"Vâng.... vâng, nghe nói là lễ chùa xong liền trở về. Bất quá....Bất quá cũng chỉ là đi qua một đoạn đường nhỏ, vào hai cửa lớn liền tách ra hai hướng, sợ là không gặp được". Thị nữ nơm nớp lo sợ nhìn Lâm thị, nói.
Lâm thị nghe xong, cười liếc nhìn thị nữ: "Ngươi sợ hãi như vậy làm gì? Đại cô nương và Cố công gia có hôn ước, còn có thể có người ngăn cản bọn họ gặp mặt hay sao? Gặp thì gặp, có tình cảm trước hôn nhân chung quy cũng không tệ”.
Đám tỳ nữ hầu hạ bên cạnh vội khen Lâm thị:"Phu nhân thật sự là suy nghĩ cho đại cô nương”.
Lâm thị không nói tiếp, mặt lộ ra thâm ý, khóe môi mím thành một đường: "Chờ Ngọc Yên trở về, gọi nó đến tìm ta”.
***
Ngọc Yên đưa Giang thị và Cố Oánh Oánh ra cửa, dọc theo đường đi nói cười không ngừng, chờ nhìn thấy Cố Thăng đứng ở ngoài cửa thùy hoa, hai má nàng hơi có hơi phiếm hồng, nũng nịu nói: "Thăng ca ca, hôm nay sao huynh lại tới lúc này?".
Vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Thăng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mấy năm nay hắn và Ngọc Yên bởi vì quan hệ của mẫu thân hai nhà thường xuyên qua lại, mấy năm trước Ngọc Yên không trưởng thành như bây giờ, khi còn bé Ngọc Yên hoạt bát hiếu động, như bánh bao bạch ngọc, suốt ngày ở phía sau gọi hắn là ca ca, dần dà hắn sớm coi Ngọc Yên là muội muội của mình.
Mẫu thân thường ở bên tai hắn lẩm bẩm, thở dài nói nếu người có hôn sự với mình không phải là đại cô nương ở Giang Đô xa xôi, mà là Ngọc Yên, hai người thanh mai trúc mã biết rõ lẫn nhau thì tốt biết mấy.
Hắn từng phi thường chán ghét lý do như vậy của mẫu thân, bởi vì biết được Giang Đô Vương từng có ân tình đối với nhà mình, nhưng nghe nhiều lần khó tránh khỏi có chút vi diệu.
Ngọc Yên được Hầu phủ từ trên xuống dưới sủng ái, nhà ngoại là Trấn Quốc Công phủ tiếng tăm lừng lẫy trong kinh, đệ đệ cùng mẹ của nàng ngày sau sẽ là Tín An Hầu gia.
Mà đại cô nương có hôn ước với hắn, tuy nói cũng không kém, nhưng quanh năm lớn lên ở Giang Đô, cùng mọi người Hầu phủ có lẽ chỉ có vài phần tình cảm... Phụ thân hắn mất sớm, một đường nơm nớp lo sợ, hắn ở trong triều một bước cũng không dám sai sót, e sợ liên lụy đến mẫu thân cùng ấu muội.
Cố Thăng phục hồi tinh thần, sờ đầu Ngọc Yên giống như lúc nhỏ, trong lòng sinh ra vài phần thương tiếc: "Hôm nay làm xong công vụ, liền tới đón mẫu thân”.
Ngọc Yên cũng không biết Ngọc Chiếu đã hồi phủ, trong lòng sinh ra vài phần chua xót, lại cố ý trêu ghẹo nói: "Sợ là muốn đến gặp tỷ tỷ của muội, chỉ là không khéo, tỷ tỷ không có ở đây, Giang phu nhân đợi một ngày cũng không đợi được tỷ tỷ, huynh đến sợ cũng là đi một chuyến vô ích rồi…".
***
Đợi Ngọc Yên tiễn hai người đi, liền đi theo thị nữ đến viện Lâm thị, vừa đi vào liền nhìn thấy Lâm thị dựa vào trên giường nhỏ thêu hoa.
"Mẫu thân?".
Lâm thị dựa vào gối mềm, bà chịu đựng mỏi mệt tán gẫu cùng Giang thị một ngày, trò chuyện mấy việc nhàm chán như vậy, đã sớm mệt mỏi. Thấy nữ nhi tới, bà vẫy tay với Ngọc Yên: "Qua mẫu thân bên này ngồi, con vừa mới gặp Ngụy Quốc Công phải không? Có cùng hắn nói chuyện không?".
"Con..." Ngọc Yên ngồi xuống bên cạnh Lâm thị, đối diện ánh mắt từ ái của Lâm thị, do dự hiếm thấy nổi lên.
Nàng và trưởng tỷ không cùng mẹ, từ nhỏ lại không lớn lên cùng nhau, tình cảm tỷ muội tự nhiên là không có, thậm chí Ngọc Chiếu trở về cướp danh tiếng của nàng cùng sự yêu thích của tổ mẫu, Ngọc Yên đã sớm sinh ra chán ghét.
Nhưng tâm tư của mẫu thân khó tránh khỏi khiến nàng sợ hãi.
Nàng quả thật thích Thăng ca ca không sai, thậm chí cố ý để hắn biết tâm tư của mình, chính là vì gây thêm phiền phức cho trưởng tỷ. Nhưng nếu thật sự bảo nàng cướp hôn sự của trưởng tỷ, nàng cũng không muốn, thuở nhỏ nàng được Lâm thị dạy dỗ, tâm cao khí ngạo, đều là long tử phượng tôn, đối với người khác nàng thật đúng là chướng mắt.
Đại biểu tỷ nhà mẫu thân nàng, tướng mạo tài tình còn không bằng mình, lại có thể gả cho Lương Vương thế tử làm chính phi, nàng ấy cũng có thể làm thế tử phi, vì sao mình không thể?
"Mẫu thân, lúc trước người không phải nói, bảo con cùng Cố công gia không nên quá gần gũi, cũng đừng để người khác nhìn thấy, sợ con làm hỏng thanh danh sao...".
Lâm thị nheo mắt lại, có chút nghiến răng nghiến lợi hận Ngọc Yên một bộ dạng không chịu thua kém: "Trước khác nay khác, khi đó chúng ta đều muốn đưa con lên cao...... Hiện tại...".
Ngọc Yên vừa nghe xong, bất chấp đoan trang, lệ trong mắt dâng lên, chất vấn nói: "Hiện tại? Hiện tại xảy ra chuyện gì? Lần trước vào cung, Thái hậu nương nương rất thích con, tổ mẫu cùng ngoại tổ mẫu đều đáp ứng con, lại xảy ra chuyện gì sao?”.
Lâm thị nhìn nàng nhíu mày: "Lau sạch nước mắt cho ta, con về khóc với phụ thân con đi, khóc với ta là vô dụng”.
Ngọc Yên lấy khăn tay lau nước mắt, thút thít từng cái, nhìn Lâm thị đau đầu.
"Không được là được, nói thật cho con biết, chuyện ở chỗ Thái hậu chỉ là vẻ bề ngoài thôi, trước đó vài năm đã không được rồi. Biểu tỷ con đã do Thái hậu làm chủ làm Lương Vương thế tử phi, cũng không thể gọi mấy long tử phượng tôn cưới toàn bộ cô nương nhà chúng ta... Con cũng đừng suốt ngày khóc lóc sướt mướt, không có mệnh kia chính là không có mệnh kia. Tính toán lúc trước của chúng ta toàn bộ bị rối loạn, hiện giờ nếu con không gả cho Ngụy Quốc Công, vậy con cũng chỉ có thể gả đi làm thiếp, hoặc là gả đi vùng quê hẻo lánh cách xa ngàn dặm, làm tiểu quan phu nhân, chịu đựng đến ba mươi tuổi mới có thể hồi kinh, nói không chừng trước khi chết cũng không thể hồi kinh. Con có bằng lòng không?".
Đây tất nhiên là lời Lâm thị hù dọa nàng, tuy trong kinh khó tìm được nam nhi ưu tú như Ngụy Quốc Công, nhưng con cháu thế gia chưa lập gia đình cũng không ít, trong đó không thiếu người xuất sắc, nhưng Lâm thị lại không muốn nhìn thấy Ngọc Chiếu ngày sau gả cao nhất đẳng hơn nữ nhi nhà mình, thậm chí phẩm cấp so với mình còn cao hơn một bậc, vậy sẽ khiến bà ăn ngủ không yên.
Ngọc Yên hít sâu một hơi, bị dọa trắng mặt, khàn giọng: "Thật sự không được sao? Con còn nhỏ, còn chờ được…".
"Vết xe đỗ của mẫu thân con, con còn muốn đi theo?".
Khi bà bằng tuổi Ngọc Yên, cũng là tâm cao khí ngạo, con cháu thế gia bà đều chướng mắt, khiến hôn sự nhiều lần thất bại, thế cho nên bà hai mươi tuổi mới gả cho Thành Kiệu làm kế thất, chỉ là chuyện này phải sử dụng mưu kế mới đạt được.
Bà từng trải qua khổ sở, tuyệt đối không thể để nữ nhi đi theo vết xe này một lần nữa.
Cho dù là bị người khác mắng, bại hoại thanh danh thì như thế nào?
Lâm thị rõ ràng nhất, ăn vào mới là thật, lời đồn nhảm của người bên ngoài thì tính là cái gì? Bất quá vài năm sẽ biến mất vô tung vô ảnh, không ai nhớ rõ.
Sắc mặt Ngọc Yên biến đổi vài lần, khôi phục đoan trang tú lệ.
Lâm thị lúc này mới hài lòng, cười hỏi nàng: "Ta hỏi con, Ngụy Quốc Công đối xử với con như thế nào? Cũng đừng đem những lời qua loa kia gạt ta".
Ngọc Yên lộ vẻ thẹn thùng: "Từ trước đến nay Thăng ca ca đối đãi với con rất tốt”.
"Cái này đúng rồi, Giang thị thích con như thế, Ngụy Quốc Công lại là người nghe lời mẫu thân, con nắm được lòng Giang thị, bên cạnh tự nhiên đều có thể nước chảy thành sông”.
Con cái đều là nợ nần, nếu không phải vì Ngọc Yên, loại người như Giang phu nhân kia, bà làm sao để ý? Còn nhiều lần câm điếc cùng bà ta làm tri kỷ nhiều năm.
__________
*Lễ nạp thái: trong hôn lễ thời xưa
Lâm thị sâu kín nói: "Tốt là tốt rồi, chỉ là còn chưa chữa tận gốc mà thôi, bất quá bà cũng đừng quá lo lắng, thọ mệnh đại cô nương không đáng ngại, ngày sau gả đi Cố gia, điều dưỡng thật tốt là được rồi, Cố gia bà còn kém những thứ đó sao?".
Thọ mệnh không có trở ngại, những thứ khác thì khó nói.
Giang thị nghe xong chỉ cảm thấy càng sốt ruột, ngay cả cười cũng không cười nổi.
Trong lòng nghĩ Thăng nhi mới chỉ hai mươi mốt tuổi, là do tướng công quá cố định ra hôn sự, ngày trước Ngụy Quốc Công từng nhậm chức dưới quyền Giang Đô Vương tiền nhiệm, thậm chí còn được lão Vương gia nhận làm nghĩa tử, về sau Giang Đô quận chúa gả xa đến kinh thành, ở trong kinh không có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, chính là tướng công của bà làm huynh trưởng giúp đỡ, sau đó lại dưới sự tác hợp của lão Vương gia mà có chuyện hôn sự này.
Lúc ấy Ngọc Chiếu còn chưa ra đời, Cố Thăng cũng chỉ mới mấy tuổi.
Một phụ nhân như bà cũng không dám nhúng tay vào hôn sự do vong phu đặt ra, hơn nữa cửa hôn sự này cũng không kém, đại cô nương xuất thân Hầu phủ, cữu cữu lại là Giang Đô Vương, năm đó nhìn trái nhìn phải vẫn là cô nhi quả phụ nhà bà trèo cao.
Trước kia bà cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ muốn chờ Cố Thăng lớn lên, nhanh chóng đem đại cô nương cưới về phủ, sớm ngày kéo dài hương khói mới là hợp lẽ.
Nhưng lúc này bà mới tỉnh mộng, lúc trước đại cô nương là đi Giang Đô dưỡng bệnh, mấy năm nay bà hỏi thăm nhiều lần đều nói là bệnh đã khỏi, nhưng hôm nay Lâm thị đã nói riêng với bà, vạn nhất cưới về một người không thể sinh dưỡng thì phải làm sao?
Giang thị này hoàn toàn không còn tâm tư nói tiếp, Lâm thị làm như là không biết trong lòng bà ta nghĩ gì, bắt đầu nói những lời tốt đẹp về Ngọc Chiếu.
"Đại cô nương thật sự xinh đẹp, ta cũng là người từng trải, rốt cuộc trong kinh tìm không ra người thứ hai có thể đẹp hơn Ngọc Chiếu, ngay cả Yên nhi đứng ở bên cạnh nó cũng bị lu mờ. Ta dám nói đứa nhỏ nhà bà thấy được nhất định sẽ vui mừng, kết quả liền muốn bà nhanh chóng làm lễ nạp thái*. Bà nha, mắt thấy sắp ôm tôn tử hưởng phúc rồi...".
Tất cả đều là lời hay, nhưng đây quả thực là đâm dao vào lòng Giang thị, trên mặt Giang thị càng thêm khó coi, mặt mày ủ rũ nói: "Đẹp như vậy làm gì, đem về cung phụng à?".
Nói xong nhìn Ngọc Yên nhu thuận pha trà: "Ngược lại nhị tiểu thư nhà bà, sinh ra xuất sắc, giáo dưỡng còn tốt như vậy, cũng lớn như Oánh Oánh, lại tốt hơn Oánh Oánh không biết bao nhiêu lần, vả lại nhìn xem, phúc khí của bà còn đang ở phía sau kia kìa”.
Lâm thị nghe xong ý cười không khỏi sâu thêm vài phần, liền đi khen Cố Oánh Oánh bên cạnh: "Nào có người nói Oánh Oánh như vậy? Đứa nhỏ Oánh Oánh kia làm sao kém, ca ca là Quốc Công, ngày sau tiền đồ còn ít sao?".
Những lời này khiến trong lòng Giang thị dễ chịu vài phần.
Chỉ chốc lát sau thị nữ vén rèm đi vào, thấy Giang thị vẫn còn ở đây, vội quay đầu thông báo: "Cố công gia đến đón thái phu nhân, chờ ở tiền viện…".
Cố Thăng tất nhiên là không tiện đến nội viện, Giang thị vừa nghe, đã ngồi không yên, vội rời đi.
Lâm thị gọi Ngọc Yên: "Mẫu thân không đi, con thay ta đi tiễn Giang phu nhân".
Ngọc Yên cười trong trẻo, vội đứng lên đưa Giang phu nhân đi ra gian ngoài.
Giang phu nhân vốn thích Ngọc Yên, lúc này khoác tay nàng, tựa như mẫu tử thân thiết, ngược lại khiến Cố Oánh Oánh ở một bên giống như người ngoài.
Giang thị trêu ghẹo: "Cái này làm phiền Yên nhi, đợi lát nữa ta trực tiếp dẫn Yên nhi về phủ, không trả về cho mẫu thân con nữa".
Lâm thị nghe xong liên tục xua tay: "Dân đi, dẫn đi, nha đầu này lớn rồi, ta cũng không giữ được”.
Ngọc Yên tức giận, hờn dỗi nói: "Mẫu thân! Nào có người nói nữ nhi như vậy, nữ nhi không nghe theo!".
Chờ Giang thị đi rồi, Lâm thị mới trầm mặt hỏi thị nữ vừa rồi: "Chuyện gì?”.
Thị nữ hoảng hốt, quỳ xuống đất, biết rõ mình làm sai chuyện: "Đại cô nương chạm mặt với Ngụy Quốc Công ở cửa phủ, hai người một trước một sau đi vào".
Lâm thị kinh ngạc nói: "Đại cô nương hồi phủ lúc này sao?”.
Bà cũng không ngờ hôm nay Cố Thăng sẽ tới.
"Vâng.... vâng, nghe nói là lễ chùa xong liền trở về. Bất quá....Bất quá cũng chỉ là đi qua một đoạn đường nhỏ, vào hai cửa lớn liền tách ra hai hướng, sợ là không gặp được". Thị nữ nơm nớp lo sợ nhìn Lâm thị, nói.
Lâm thị nghe xong, cười liếc nhìn thị nữ: "Ngươi sợ hãi như vậy làm gì? Đại cô nương và Cố công gia có hôn ước, còn có thể có người ngăn cản bọn họ gặp mặt hay sao? Gặp thì gặp, có tình cảm trước hôn nhân chung quy cũng không tệ”.
Đám tỳ nữ hầu hạ bên cạnh vội khen Lâm thị:"Phu nhân thật sự là suy nghĩ cho đại cô nương”.
Lâm thị không nói tiếp, mặt lộ ra thâm ý, khóe môi mím thành một đường: "Chờ Ngọc Yên trở về, gọi nó đến tìm ta”.
***
Ngọc Yên đưa Giang thị và Cố Oánh Oánh ra cửa, dọc theo đường đi nói cười không ngừng, chờ nhìn thấy Cố Thăng đứng ở ngoài cửa thùy hoa, hai má nàng hơi có hơi phiếm hồng, nũng nịu nói: "Thăng ca ca, hôm nay sao huynh lại tới lúc này?".
Vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Thăng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mấy năm nay hắn và Ngọc Yên bởi vì quan hệ của mẫu thân hai nhà thường xuyên qua lại, mấy năm trước Ngọc Yên không trưởng thành như bây giờ, khi còn bé Ngọc Yên hoạt bát hiếu động, như bánh bao bạch ngọc, suốt ngày ở phía sau gọi hắn là ca ca, dần dà hắn sớm coi Ngọc Yên là muội muội của mình.
Mẫu thân thường ở bên tai hắn lẩm bẩm, thở dài nói nếu người có hôn sự với mình không phải là đại cô nương ở Giang Đô xa xôi, mà là Ngọc Yên, hai người thanh mai trúc mã biết rõ lẫn nhau thì tốt biết mấy.
Hắn từng phi thường chán ghét lý do như vậy của mẫu thân, bởi vì biết được Giang Đô Vương từng có ân tình đối với nhà mình, nhưng nghe nhiều lần khó tránh khỏi có chút vi diệu.
Ngọc Yên được Hầu phủ từ trên xuống dưới sủng ái, nhà ngoại là Trấn Quốc Công phủ tiếng tăm lừng lẫy trong kinh, đệ đệ cùng mẹ của nàng ngày sau sẽ là Tín An Hầu gia.
Mà đại cô nương có hôn ước với hắn, tuy nói cũng không kém, nhưng quanh năm lớn lên ở Giang Đô, cùng mọi người Hầu phủ có lẽ chỉ có vài phần tình cảm... Phụ thân hắn mất sớm, một đường nơm nớp lo sợ, hắn ở trong triều một bước cũng không dám sai sót, e sợ liên lụy đến mẫu thân cùng ấu muội.
Cố Thăng phục hồi tinh thần, sờ đầu Ngọc Yên giống như lúc nhỏ, trong lòng sinh ra vài phần thương tiếc: "Hôm nay làm xong công vụ, liền tới đón mẫu thân”.
Ngọc Yên cũng không biết Ngọc Chiếu đã hồi phủ, trong lòng sinh ra vài phần chua xót, lại cố ý trêu ghẹo nói: "Sợ là muốn đến gặp tỷ tỷ của muội, chỉ là không khéo, tỷ tỷ không có ở đây, Giang phu nhân đợi một ngày cũng không đợi được tỷ tỷ, huynh đến sợ cũng là đi một chuyến vô ích rồi…".
***
Đợi Ngọc Yên tiễn hai người đi, liền đi theo thị nữ đến viện Lâm thị, vừa đi vào liền nhìn thấy Lâm thị dựa vào trên giường nhỏ thêu hoa.
"Mẫu thân?".
Lâm thị dựa vào gối mềm, bà chịu đựng mỏi mệt tán gẫu cùng Giang thị một ngày, trò chuyện mấy việc nhàm chán như vậy, đã sớm mệt mỏi. Thấy nữ nhi tới, bà vẫy tay với Ngọc Yên: "Qua mẫu thân bên này ngồi, con vừa mới gặp Ngụy Quốc Công phải không? Có cùng hắn nói chuyện không?".
"Con..." Ngọc Yên ngồi xuống bên cạnh Lâm thị, đối diện ánh mắt từ ái của Lâm thị, do dự hiếm thấy nổi lên.
Nàng và trưởng tỷ không cùng mẹ, từ nhỏ lại không lớn lên cùng nhau, tình cảm tỷ muội tự nhiên là không có, thậm chí Ngọc Chiếu trở về cướp danh tiếng của nàng cùng sự yêu thích của tổ mẫu, Ngọc Yên đã sớm sinh ra chán ghét.
Nhưng tâm tư của mẫu thân khó tránh khỏi khiến nàng sợ hãi.
Nàng quả thật thích Thăng ca ca không sai, thậm chí cố ý để hắn biết tâm tư của mình, chính là vì gây thêm phiền phức cho trưởng tỷ. Nhưng nếu thật sự bảo nàng cướp hôn sự của trưởng tỷ, nàng cũng không muốn, thuở nhỏ nàng được Lâm thị dạy dỗ, tâm cao khí ngạo, đều là long tử phượng tôn, đối với người khác nàng thật đúng là chướng mắt.
Đại biểu tỷ nhà mẫu thân nàng, tướng mạo tài tình còn không bằng mình, lại có thể gả cho Lương Vương thế tử làm chính phi, nàng ấy cũng có thể làm thế tử phi, vì sao mình không thể?
"Mẫu thân, lúc trước người không phải nói, bảo con cùng Cố công gia không nên quá gần gũi, cũng đừng để người khác nhìn thấy, sợ con làm hỏng thanh danh sao...".
Lâm thị nheo mắt lại, có chút nghiến răng nghiến lợi hận Ngọc Yên một bộ dạng không chịu thua kém: "Trước khác nay khác, khi đó chúng ta đều muốn đưa con lên cao...... Hiện tại...".
Ngọc Yên vừa nghe xong, bất chấp đoan trang, lệ trong mắt dâng lên, chất vấn nói: "Hiện tại? Hiện tại xảy ra chuyện gì? Lần trước vào cung, Thái hậu nương nương rất thích con, tổ mẫu cùng ngoại tổ mẫu đều đáp ứng con, lại xảy ra chuyện gì sao?”.
Lâm thị nhìn nàng nhíu mày: "Lau sạch nước mắt cho ta, con về khóc với phụ thân con đi, khóc với ta là vô dụng”.
Ngọc Yên lấy khăn tay lau nước mắt, thút thít từng cái, nhìn Lâm thị đau đầu.
"Không được là được, nói thật cho con biết, chuyện ở chỗ Thái hậu chỉ là vẻ bề ngoài thôi, trước đó vài năm đã không được rồi. Biểu tỷ con đã do Thái hậu làm chủ làm Lương Vương thế tử phi, cũng không thể gọi mấy long tử phượng tôn cưới toàn bộ cô nương nhà chúng ta... Con cũng đừng suốt ngày khóc lóc sướt mướt, không có mệnh kia chính là không có mệnh kia. Tính toán lúc trước của chúng ta toàn bộ bị rối loạn, hiện giờ nếu con không gả cho Ngụy Quốc Công, vậy con cũng chỉ có thể gả đi làm thiếp, hoặc là gả đi vùng quê hẻo lánh cách xa ngàn dặm, làm tiểu quan phu nhân, chịu đựng đến ba mươi tuổi mới có thể hồi kinh, nói không chừng trước khi chết cũng không thể hồi kinh. Con có bằng lòng không?".
Đây tất nhiên là lời Lâm thị hù dọa nàng, tuy trong kinh khó tìm được nam nhi ưu tú như Ngụy Quốc Công, nhưng con cháu thế gia chưa lập gia đình cũng không ít, trong đó không thiếu người xuất sắc, nhưng Lâm thị lại không muốn nhìn thấy Ngọc Chiếu ngày sau gả cao nhất đẳng hơn nữ nhi nhà mình, thậm chí phẩm cấp so với mình còn cao hơn một bậc, vậy sẽ khiến bà ăn ngủ không yên.
Ngọc Yên hít sâu một hơi, bị dọa trắng mặt, khàn giọng: "Thật sự không được sao? Con còn nhỏ, còn chờ được…".
"Vết xe đỗ của mẫu thân con, con còn muốn đi theo?".
Khi bà bằng tuổi Ngọc Yên, cũng là tâm cao khí ngạo, con cháu thế gia bà đều chướng mắt, khiến hôn sự nhiều lần thất bại, thế cho nên bà hai mươi tuổi mới gả cho Thành Kiệu làm kế thất, chỉ là chuyện này phải sử dụng mưu kế mới đạt được.
Bà từng trải qua khổ sở, tuyệt đối không thể để nữ nhi đi theo vết xe này một lần nữa.
Cho dù là bị người khác mắng, bại hoại thanh danh thì như thế nào?
Lâm thị rõ ràng nhất, ăn vào mới là thật, lời đồn nhảm của người bên ngoài thì tính là cái gì? Bất quá vài năm sẽ biến mất vô tung vô ảnh, không ai nhớ rõ.
Sắc mặt Ngọc Yên biến đổi vài lần, khôi phục đoan trang tú lệ.
Lâm thị lúc này mới hài lòng, cười hỏi nàng: "Ta hỏi con, Ngụy Quốc Công đối xử với con như thế nào? Cũng đừng đem những lời qua loa kia gạt ta".
Ngọc Yên lộ vẻ thẹn thùng: "Từ trước đến nay Thăng ca ca đối đãi với con rất tốt”.
"Cái này đúng rồi, Giang thị thích con như thế, Ngụy Quốc Công lại là người nghe lời mẫu thân, con nắm được lòng Giang thị, bên cạnh tự nhiên đều có thể nước chảy thành sông”.
Con cái đều là nợ nần, nếu không phải vì Ngọc Yên, loại người như Giang phu nhân kia, bà làm sao để ý? Còn nhiều lần câm điếc cùng bà ta làm tri kỷ nhiều năm.
__________
*Lễ nạp thái: trong hôn lễ thời xưa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.