Chương 13
Nhất Độ Quân Hoa
18/10/2013
Chương trước có nói Ân Trục Ly ngồi giữa điện vỗ tay, có thị nữ bước lên kéo lên khăn gấm che phía trước, mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy một bộ chuông nhạc bằng đồng xinh đẹp!
Khúc Thiên ngưng mắt nhìn, thấy chuông nhạc treo trên, ở bên phải có tay cầm, bên trái, phía sau chính là mặt chuông, nhìn sơ qua thì bộ chuông nhạc này có hơn sáu mươi cái. Mà những thứ này hình như cũng đã có chút tuổi đời, phía trên có khắc chữ vàng để đánh dấu âm điệu, vô cùng tinh xảo.
Trong điện nhất thời yên lặng, trang nghiêm nhìn bộ nhạc khí bằng đồng cổ xưa kia.
Hai tay Ân Trục Ly cầm chuông chùy, chắp tay nhìn bốn phía, giọng nói có chút bất đắc dĩ “Hôm nay vốn định bêu xấu với Na Lỗ tiên sinh, không ngờ lại gặp được mấy vị đây, Ân mỗ chỉ sợ chút tài mọn xin chư vị bao dung."
Mấy đại thần ngồi xung quanh lại khen tặng phụ họa, Ân Trục Ly cũng không nhiều lời nữa, nhấc tay gõ. Tiếng đồng trầm trầm ngân vang, tiếng người dần dần im ắng. Mọi người nghiêng tai lắng nghe, lúc đầu chưa phát giác ra thì chỉ nghe thấy âm thanh này nhu hòa ấm áp, nghe thêm một chút thì thấy trầm vang, dư âm vang vọng, giống như gieo vào đầu óc một nỗi niềm nhớ quê hương.
Về sau âm thanh lại dần dồn dập, giống như vó ngựa giẫm mưa, giẫm trên đất lầy lội, thanh âm lưỡi mác cà trên đất. Mọi người đều ngưng thở, tiếng chuông cứ vang nhỏ to không đều, giống như người đánh đã quên mất khách ngồi trong điện.
Tiếng nhạc dần hùng hồn, giống như vùng biên giới đầy cát vàng, giống như chiến sĩ đang hô hào tập trận. Không ai biết mấy thị nữ dâng rượu lúc nào, đặt mấy bình rượu bằng đồng lên bàn, mọi người nghiêng bình, nghiêng tới gần môi cũng không nói được rượu có vị gì.
Trong điện có người gõ đũa hát “Khởi khiết vô y? Dữ tử đồng bào. Vương hưng vu sư, tu ngã qua mâu. DỮ tử đồng cừu![1]”
* Bài Tần Phong số 8 trong Kinh thi!!! Đội ơn sis Loyal đã giúp đỡ chứ trình ta sao biết được mấy cái ni! *vã mồ hôi*
[1]Phải chăng bạn thiếu áo dùng,
Áo tôi xin sẻ san cùng với anh.
Nay vua tuyển tướng hưng binh,
Qua mâu tôi đã sắm sanh sẵn rồi.
Cùng nhau ta sẽ sánh đôi,
Cùng nhau ta sẽ ra nơi sa trường.
Chuông chùy trong tay gõ càng ngày càng nhanh, người gõ chuông mặc bộ Hán phục màu trắng, váy dài áo dài, động tác lưu loát đẹp như nước chảy mây bay. Tay áo bay bay, sợi tóc phiêu lãng, lúc nhìn giống như Đôn Hoàng phi tiên. Nàng không tuyệt sắc nhưng lại có một thần thái siêu nhiên kỳ lạ.
“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích. Dữ tử giai tác[2]!” Mấy mỹ nhân mặc Hán phục châm rượu, mọi người nghiêng bình hát vang.
[2]Phải chăng bạn thiếu áo dùng,
Áo trong xin sẻ san cùng với anh.
Nay vua tuyển tướng hưng binh,
Này qua này kích sắm sanh sẵn rồi.
Cùng nhau ta sẽ sánh đôi,
Cùng nhau ta sẽ ra nơi sa trường.
Tiếng nhạc dâng trào như sóng Hoàng Hà, lại như trăm vạn con sư tử hùng mãnh.
Trong điện có mấy nam nhân đã từng chinh chiến nơi sa trường, rượu mạnh vào miệng, mắt đã ửng hồng. Hành trình vạn dặm, là da ngựa bộc thây hay áo gấm vinh quy? Đồng chí cùng một chiến trường, còn ai cùng uống rượu? Còn ai bỏ xác ở tha hương?
Những đêm lạnh giá, cô đơn trong màn trướng ? Ai canh giữ bốn phía? Ai đánh địch cùng ta?
“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường. Vương vu hưng sư, tu ngã giáp binh. DỮ tử giai hành[3]!” Mọi người trong điện đều gõ đùa mà hát, tiếng hát vang lên, có cất giấu chút bi tráng thê lương không thể nói thành lời.
[3]Phải chăng bạn thiếu áo dùng,
Quần tôi xin sẻ san cùng với anh.
Nay vua tuyển tướng hưng binh,
Này binh này giáp sắm sanh sẵn rồi.
Cùng nhau ta sẽ sánh đôi,
Cùng nhau ta sẽ vui tươi lên đường.
Một bài hát tới cuối thì dần dần nhỏ lại, dịu dàng uyển chuyển, giống như mưa bụi Giang Nam lại giống như mẫu đơn ở Lạc Dương. Có vũ cơ mang váy mỏng từ từ bước vào, bắt đầu cất tiếng hát “Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường. Vương vu hưng sư, tu ngã giáp binh. DỮ tử giai hành[3]!”
Một người hát, mấy vũ cơ khác hòa cùng, làn điệu bỗng dưng chuyển thành tương tư xót xa, trong lúc ngẩn ngơ như có thể thấy được ánh mặt trời lúc hoàng hôn, cô gái đứng ở dài cao nhìn ra xa, nỗi nhớ mênh mang theo khói nước.
Người gõ chuông như một nhạc sĩ ưu tú nhất, nàng pha trộn sự bi tráng và bi thương, hận thù và nhớ nhung. Váy dài tung bay, bàn tay trắng nõn như đang nâng những giọt sương mai, những chuông đồng trong tay nàng như có sinh mệnh, xuyên qua cát bụi mấy ngàn năm mà kể những chuyện vui buồn.
“Khởi viết vô y? Dữ tử dẫn tuyến. Vương vu hưng sư, hữu ngã phu lang. Dữ thử thành thuyết[4]!”
[4] này không có trong bài Vô Y, chắc là tác giả thêm vào, thôi ta cũng ra chút sức hèn viết lại dựa trên các bản trên
Phải chăng bạn thiếu áo dùng?
Đường kim mũi chỉ san sẽ cùng anh.
Nay vua lại khởi binh
Bảo hộ phu lang của thiếp
Cùng chàng ước nguyện!
Âm cuối thấp dần, rượu và thức ăn bắt đầu được dâng lên, sau khúc “Vô Y” là vũ cơ nhảy múa hiến rượu, dung mạo của vũ cơ vô song, lại càng không cần nói tới kỹ thuật nhảy múa. Ân đại đương gia lui xuống ngồi bên người Thẩm Đình Giao, lắc lắc cổ tay. Gõ chuông vô cùng mất sức, lại gõ một khúc dài như vậy nên nàng hơi mỏi mệt.
Vừa mới ngồi xuống nàng đã thuận tay cầm bình rượu Thẩm Đình Giao uống còn một nửa mà nhấp môi.
Vũ cơ thông minh, thấy thế thì xoay tròn mấy cái tới trước bàn của Thẩm tiểu vương gia, cong lưng về phí sau, bàn tay nõn nà cầm bình, dải lụa dài khoác trên tay bay bay, vô cùng mỹ lệ. Nàng liên tiếp xoay vòng eo nhỏ không tới nắm bàn tay, đem rượu rót vào bình.
Ân Trục Ly mỉm cười, đứng dậy cầm lấy bình rượu rồi ngửa đầu uống cạn.
Thẩm Đình Giao vốn đang nói chuyện với Khúc Lưu Thương, cũng không để ý nàng đã uống qua bình rượu kia, định cầm lên uống, bên cạnh có mỹ nhân rót rượu gắp thức ăn mà không cần nhắc nhở.
Người hầu dọn bộ chuông xuống, sàn nhà ngọc thạch trong điện tách ra, hai bên có bậc thềm thủy tinh dẫn xuống, phía dưới là một cái ao nước bốc hơi mờ mịt. Dưới nước, cẩm thạch làm đáy và khảm thêm Dạ minh châu, trong điện được chiếu sáng như ban ngày.
Quần thần giật mình, thấy vũ cơ áo đỏ thẫm đang mua trên lá sen bên cạnh ao nhảy vào nước, mọi người đều chưa từng được thấy cảnh tượng như vậy nên đều đứng lên, chỉ thấy nước trong ao cao tới cổ, hai người vũ cơ cũng không vội, dáng múa chầm chậm. Mọi người thấy tay áo đó trong nước tản ra như hoa thủy tiên, nhưng bông mẫu đơn nở rộ, tóc đen như mực trải dài lay động thước tha theo quần áo, càng thêm phong tình vô hạn.
Nước ao giống như bị pha màu, trong nước chỉ thấy bóng đáng đỏ thẫm bay qua bay lại, môi đỏ mở ra, dù biết là để dễ thở nhưng cũng làm cho quần thần sôi sục huyết mạch.
Hồng Diệp không biết đứng bên từ bao giờ, Ân Trục Ly nhìn nàng thầm ra ý, dẫn Thẩm tiểu vương gia rời khỏi đó.
Thẩm tiểu vương gia còn đang vùng vẫy “Bỏ tay ra.”
“Suỵt…” Ân đại đương gia đưa ngón tay bảo chớ có lên tiếng “Dẫn ngài tới chỗ này.”
Thẩm tiểu vương gia lúc này mới có chút hứng thú, nhìn nàng nửa tin nửa ngờ “Đi đâu?”
Ân Trục Ly chỉ kéo hắn ra ngoài, trong điện đã có Hồng Diệp sắp xếp nên tạm thời không cần lo lắng.
Thẩm Đình Giao bị nàng lôi kéo chạy một lát, thấy trên mặt đất đều lót gạch vàng thì hít vào một hơi rồi nói “Ân gia các người nhiều tiền quá nên hỏng đầu óc mất rồi!”
Ân đại đương gia chỉ cười “Cái này gọi là tài đại khí mạnh[5]. Bất kể là giàu có cỡ nào, chỉ cần đưa hắn vào Quảng Lăng Chỉ Tức thì hắn sẽ không thể hoài nghi tài lực của Ân gia thành Phú Quý. Tiền bạc dù nhiều, đặt trong mấy ngân hiệu thì cũng chỉ là vật chết, phô trương ra mới có thể kiếm thêm về. Ngài không làm ăn nên những đạo lý này ngài không hiểu đâu.”
[5] nhiều tiền nên làm gì cũng mạnh.
Thẩm Đình Giao đi dạo quanh hành lang san hô với nàng một vòng, đập vào mắt là một hồ nước sâu, bây giờ hắn cũng có chút e sợ mấy hồi nước nên quay đầu hỏi theo bản năng “Đây là cái gì?”
Ân Trục Ly đưa hắn đi về phía trước, giọng nói không nhanh không chậm, vô cùng nghiêm túc “Mới vừa rồi thấy ngài vui vẻ như vậy nên bản Đại đương gia đưa ngài đến đây để bày tỏ chút oai phong chủ nhà, để cho Cửu gia tận hứng.”
Thẩm Đình GIao thấy giọng nói của nàng ái muội như vậy thì vừa tức vừa đỏ mặt, xoay lưng đi không nói một lời. Đi được hai bước cũng không thấy Ân Trục Ly ngăn cản hắn, hắn bèn dừng lại mà quay đầu nhìn.
Trong màn nước thăm thẳm xanh màu ngọc bích, Ân Trục Ly chậm rãi cởi áo khoác, chỉ còn váy dài màu trắng trên gấu có thêu hàn mai. Dáng người nàng vốn cao, bây giờ ăn mặc mong manh càng lộ những đường cong lả lướt.
Thẩm Đình Giao không tự chủ được mà nhìn nàng chăm chăm, nàng chỉ mỉm cười, nghiêng người nhảy vào trong ao.
Thẩm tiểu vương gia có chút do dự - nên cứu nàng hay chờ xem nàng làm trò quỷ gì?
Hắn rất nhanh nhận ra, dù là lựa chọn gì thì cũng phải đi đến bên cạnh ao rồi mới nói tiếp được.
Hắn đi đến bên cạnh ao thì dừng lại, không còn suy nghĩ được gì nữa. Ở giữa ao, Ân Trục Ly đang nhảy múa, động tác còn linh hoạt mới mấy vũ cơ vừa nãy. Nàng xoay tròn ở dưới đáy, tay áo tung bay như hoa sen tầng tầng nở rộ. Trên da có nước, trơn bóng như nhung, khóe môi mang theo ý cười, ánh mắt dịu dàng, dưới ánh sáng của dạ minh châu dưới đáy ao thì kiều diễm vô cùng.
Thẩm tiểu vương gia thất thần thì nàng đã bơi tới bên cạnh ao, chậm rãi duỗi tay về phía hắn. Thẩm Đình Giao mơ hồ đưa tay ra, nàng cười sảng khoái rồi thình lình kéo hắn vào trong nước.
Thẩm Đình Giao bị nàng kéo xuống, hắn cũng biết bơi, nước trong áo ấm áp, hắn ra sức giãy giụa. Ân Đại đương gia chỉ cầm tay hắn kéo xuống,hắn há miệng uống nước liên tục, liều mạng đánh đấm, nhất thời ÂN Trục Ly buông hắn ra. Ân đại đương gia cười, đưa hắn lên mặt ao, hắn mở miệng hít thở liên tục, nàng lại ôm thắt lưng của hắn rồi kéo hắn xuống nước lần nữa.
Lặp lại mấy lần như vậy, Thẩm tiểu vương gia lại ôm chặt lấy nàng, cuối cùng nhỏ giọng nói “Trục Ly, bỏ ra…”
Lời nói hoảng loạn mang ý cầu xin. Ân Trục Ly vẫn ôm eo của hắn, cuối đầu nhìn, thấy hắn thở dồn dập, sắc mặt trắng bệch, lúc này mới thấy mình đùa hơi quá. Nàng để hắn dựa vào núi đá nghỉ ngơi rồi cúi đầu hôn vào trán hắn, lại đưa tay vỗ vỗ ngực hắn “Thật có lỗi…. khó chịu lắm sao?”
Thẩm Đình Giao không dám lộn xộn, tư thế này thật quá sức ái muội, hắn nghiêng đầu không nhìn nàng nữa.
Ân Trục Ly sợ hắn bị thương nên thử sờ sờ toàn thân, sờ tới chỗ nào đó thì lại thấy hắn run run. Ý cười trong mắt nàng càng đậm, đưa tay vuốt ve, động tác lại càng thêm không chút quy củ nào.
Thẩm Đình Giao đỏ mặt, cũng không dám trêu tức nàng, khó nhịn rên một tiếng “Trục Ly, đừng….”
Giọng nói nhu nhược, Ân Trục Ly cúi xuống hôn vào môi hắn. Hắn đưa tay đẩy nàng, nhưng mấy lần bị nàng trấn nước thì đã không còn sức, lúc này có đẩy cũng chẳng có chút lực nào. Ân Trục Ly để hắn dựa vào núi đá, eo khẽ động mà ma sát thân thể hắn, Thẩm Đình Giao hừ nhẹ một tiếng, nơi nào đó trên người đã cứng vô cùng.
Nàng nắm lấy tay hắn, Thẩm Đình Giao nhắm chặt hai mắt, dung nhan xinh đẹp vô song trở nên khổ sợ “Không… ta uống không ít rượu… nàng đừng như vậy…”
Ân Trục LY nhẹ giọng thở dài, lúc sau mới nhìn hắn nói “Chắc là ngài vẫn chưa….?”
Thẩm Đình Giao không hiểu sao đề tài lại chuyển tới chuyện này, hắn đỏ mặt quay đi, không đáp. Ân Trục Ly ôm hắn bơi tới cạnh ao “Thay quần áo trước đi, để lâu lại cảm lạnh.”
Thẩm Đình Giao thấy như được đại xá, vội vàng nhảy lên bờ mà chạy mất. ÂN đại đương gia ghé vào bên cạnh ao, ngâm nửa người trong nước “Vương thượng muốn thấy gì thế?”
Một người bước ra từ sau núi đá, quả nhiên là Thẩm Đình Xa. Hắn đứng cạnh ao một lúc lâu, nhìn thấy Ân Trục Ly trong nước thì trong mắt hiện lên tia gì đó, lại đưa tay về phía nàng “Lên đây.”
Ân Trục Ly đương nhiên không cần hắn giúp, xoay người một cái đã đi lên “Sao, Hồng Diệp này lại dám để Vương thượng nhàm chán phải đi dạo xung quanh sao?”
Thẩm Đình Xa lẳng lặng nhìn nàng, sau một lúc đột nhiên ôm lấy nàng, tay sờ loạn trên người nàng, giọng nói khàn khàn “Trục Ly, nàng thật sự muốn sao? Chúng ta làm thử đi, thân thể Đình Giao kia nhu nhược, sao có thể làm nàng thỏa mãn được?”
“…”
Khúc Thiên ngưng mắt nhìn, thấy chuông nhạc treo trên, ở bên phải có tay cầm, bên trái, phía sau chính là mặt chuông, nhìn sơ qua thì bộ chuông nhạc này có hơn sáu mươi cái. Mà những thứ này hình như cũng đã có chút tuổi đời, phía trên có khắc chữ vàng để đánh dấu âm điệu, vô cùng tinh xảo.
Trong điện nhất thời yên lặng, trang nghiêm nhìn bộ nhạc khí bằng đồng cổ xưa kia.
Hai tay Ân Trục Ly cầm chuông chùy, chắp tay nhìn bốn phía, giọng nói có chút bất đắc dĩ “Hôm nay vốn định bêu xấu với Na Lỗ tiên sinh, không ngờ lại gặp được mấy vị đây, Ân mỗ chỉ sợ chút tài mọn xin chư vị bao dung."
Mấy đại thần ngồi xung quanh lại khen tặng phụ họa, Ân Trục Ly cũng không nhiều lời nữa, nhấc tay gõ. Tiếng đồng trầm trầm ngân vang, tiếng người dần dần im ắng. Mọi người nghiêng tai lắng nghe, lúc đầu chưa phát giác ra thì chỉ nghe thấy âm thanh này nhu hòa ấm áp, nghe thêm một chút thì thấy trầm vang, dư âm vang vọng, giống như gieo vào đầu óc một nỗi niềm nhớ quê hương.
Về sau âm thanh lại dần dồn dập, giống như vó ngựa giẫm mưa, giẫm trên đất lầy lội, thanh âm lưỡi mác cà trên đất. Mọi người đều ngưng thở, tiếng chuông cứ vang nhỏ to không đều, giống như người đánh đã quên mất khách ngồi trong điện.
Tiếng nhạc dần hùng hồn, giống như vùng biên giới đầy cát vàng, giống như chiến sĩ đang hô hào tập trận. Không ai biết mấy thị nữ dâng rượu lúc nào, đặt mấy bình rượu bằng đồng lên bàn, mọi người nghiêng bình, nghiêng tới gần môi cũng không nói được rượu có vị gì.
Trong điện có người gõ đũa hát “Khởi khiết vô y? Dữ tử đồng bào. Vương hưng vu sư, tu ngã qua mâu. DỮ tử đồng cừu![1]”
* Bài Tần Phong số 8 trong Kinh thi!!! Đội ơn sis Loyal đã giúp đỡ chứ trình ta sao biết được mấy cái ni! *vã mồ hôi*
[1]Phải chăng bạn thiếu áo dùng,
Áo tôi xin sẻ san cùng với anh.
Nay vua tuyển tướng hưng binh,
Qua mâu tôi đã sắm sanh sẵn rồi.
Cùng nhau ta sẽ sánh đôi,
Cùng nhau ta sẽ ra nơi sa trường.
Chuông chùy trong tay gõ càng ngày càng nhanh, người gõ chuông mặc bộ Hán phục màu trắng, váy dài áo dài, động tác lưu loát đẹp như nước chảy mây bay. Tay áo bay bay, sợi tóc phiêu lãng, lúc nhìn giống như Đôn Hoàng phi tiên. Nàng không tuyệt sắc nhưng lại có một thần thái siêu nhiên kỳ lạ.
“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích. Dữ tử giai tác[2]!” Mấy mỹ nhân mặc Hán phục châm rượu, mọi người nghiêng bình hát vang.
[2]Phải chăng bạn thiếu áo dùng,
Áo trong xin sẻ san cùng với anh.
Nay vua tuyển tướng hưng binh,
Này qua này kích sắm sanh sẵn rồi.
Cùng nhau ta sẽ sánh đôi,
Cùng nhau ta sẽ ra nơi sa trường.
Tiếng nhạc dâng trào như sóng Hoàng Hà, lại như trăm vạn con sư tử hùng mãnh.
Trong điện có mấy nam nhân đã từng chinh chiến nơi sa trường, rượu mạnh vào miệng, mắt đã ửng hồng. Hành trình vạn dặm, là da ngựa bộc thây hay áo gấm vinh quy? Đồng chí cùng một chiến trường, còn ai cùng uống rượu? Còn ai bỏ xác ở tha hương?
Những đêm lạnh giá, cô đơn trong màn trướng ? Ai canh giữ bốn phía? Ai đánh địch cùng ta?
“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường. Vương vu hưng sư, tu ngã giáp binh. DỮ tử giai hành[3]!” Mọi người trong điện đều gõ đùa mà hát, tiếng hát vang lên, có cất giấu chút bi tráng thê lương không thể nói thành lời.
[3]Phải chăng bạn thiếu áo dùng,
Quần tôi xin sẻ san cùng với anh.
Nay vua tuyển tướng hưng binh,
Này binh này giáp sắm sanh sẵn rồi.
Cùng nhau ta sẽ sánh đôi,
Cùng nhau ta sẽ vui tươi lên đường.
Một bài hát tới cuối thì dần dần nhỏ lại, dịu dàng uyển chuyển, giống như mưa bụi Giang Nam lại giống như mẫu đơn ở Lạc Dương. Có vũ cơ mang váy mỏng từ từ bước vào, bắt đầu cất tiếng hát “Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường. Vương vu hưng sư, tu ngã giáp binh. DỮ tử giai hành[3]!”
Một người hát, mấy vũ cơ khác hòa cùng, làn điệu bỗng dưng chuyển thành tương tư xót xa, trong lúc ngẩn ngơ như có thể thấy được ánh mặt trời lúc hoàng hôn, cô gái đứng ở dài cao nhìn ra xa, nỗi nhớ mênh mang theo khói nước.
Người gõ chuông như một nhạc sĩ ưu tú nhất, nàng pha trộn sự bi tráng và bi thương, hận thù và nhớ nhung. Váy dài tung bay, bàn tay trắng nõn như đang nâng những giọt sương mai, những chuông đồng trong tay nàng như có sinh mệnh, xuyên qua cát bụi mấy ngàn năm mà kể những chuyện vui buồn.
“Khởi viết vô y? Dữ tử dẫn tuyến. Vương vu hưng sư, hữu ngã phu lang. Dữ thử thành thuyết[4]!”
[4] này không có trong bài Vô Y, chắc là tác giả thêm vào, thôi ta cũng ra chút sức hèn viết lại dựa trên các bản trên
Phải chăng bạn thiếu áo dùng?
Đường kim mũi chỉ san sẽ cùng anh.
Nay vua lại khởi binh
Bảo hộ phu lang của thiếp
Cùng chàng ước nguyện!
Âm cuối thấp dần, rượu và thức ăn bắt đầu được dâng lên, sau khúc “Vô Y” là vũ cơ nhảy múa hiến rượu, dung mạo của vũ cơ vô song, lại càng không cần nói tới kỹ thuật nhảy múa. Ân đại đương gia lui xuống ngồi bên người Thẩm Đình Giao, lắc lắc cổ tay. Gõ chuông vô cùng mất sức, lại gõ một khúc dài như vậy nên nàng hơi mỏi mệt.
Vừa mới ngồi xuống nàng đã thuận tay cầm bình rượu Thẩm Đình Giao uống còn một nửa mà nhấp môi.
Vũ cơ thông minh, thấy thế thì xoay tròn mấy cái tới trước bàn của Thẩm tiểu vương gia, cong lưng về phí sau, bàn tay nõn nà cầm bình, dải lụa dài khoác trên tay bay bay, vô cùng mỹ lệ. Nàng liên tiếp xoay vòng eo nhỏ không tới nắm bàn tay, đem rượu rót vào bình.
Ân Trục Ly mỉm cười, đứng dậy cầm lấy bình rượu rồi ngửa đầu uống cạn.
Thẩm Đình Giao vốn đang nói chuyện với Khúc Lưu Thương, cũng không để ý nàng đã uống qua bình rượu kia, định cầm lên uống, bên cạnh có mỹ nhân rót rượu gắp thức ăn mà không cần nhắc nhở.
Người hầu dọn bộ chuông xuống, sàn nhà ngọc thạch trong điện tách ra, hai bên có bậc thềm thủy tinh dẫn xuống, phía dưới là một cái ao nước bốc hơi mờ mịt. Dưới nước, cẩm thạch làm đáy và khảm thêm Dạ minh châu, trong điện được chiếu sáng như ban ngày.
Quần thần giật mình, thấy vũ cơ áo đỏ thẫm đang mua trên lá sen bên cạnh ao nhảy vào nước, mọi người đều chưa từng được thấy cảnh tượng như vậy nên đều đứng lên, chỉ thấy nước trong ao cao tới cổ, hai người vũ cơ cũng không vội, dáng múa chầm chậm. Mọi người thấy tay áo đó trong nước tản ra như hoa thủy tiên, nhưng bông mẫu đơn nở rộ, tóc đen như mực trải dài lay động thước tha theo quần áo, càng thêm phong tình vô hạn.
Nước ao giống như bị pha màu, trong nước chỉ thấy bóng đáng đỏ thẫm bay qua bay lại, môi đỏ mở ra, dù biết là để dễ thở nhưng cũng làm cho quần thần sôi sục huyết mạch.
Hồng Diệp không biết đứng bên từ bao giờ, Ân Trục Ly nhìn nàng thầm ra ý, dẫn Thẩm tiểu vương gia rời khỏi đó.
Thẩm tiểu vương gia còn đang vùng vẫy “Bỏ tay ra.”
“Suỵt…” Ân đại đương gia đưa ngón tay bảo chớ có lên tiếng “Dẫn ngài tới chỗ này.”
Thẩm tiểu vương gia lúc này mới có chút hứng thú, nhìn nàng nửa tin nửa ngờ “Đi đâu?”
Ân Trục Ly chỉ kéo hắn ra ngoài, trong điện đã có Hồng Diệp sắp xếp nên tạm thời không cần lo lắng.
Thẩm Đình Giao bị nàng lôi kéo chạy một lát, thấy trên mặt đất đều lót gạch vàng thì hít vào một hơi rồi nói “Ân gia các người nhiều tiền quá nên hỏng đầu óc mất rồi!”
Ân đại đương gia chỉ cười “Cái này gọi là tài đại khí mạnh[5]. Bất kể là giàu có cỡ nào, chỉ cần đưa hắn vào Quảng Lăng Chỉ Tức thì hắn sẽ không thể hoài nghi tài lực của Ân gia thành Phú Quý. Tiền bạc dù nhiều, đặt trong mấy ngân hiệu thì cũng chỉ là vật chết, phô trương ra mới có thể kiếm thêm về. Ngài không làm ăn nên những đạo lý này ngài không hiểu đâu.”
[5] nhiều tiền nên làm gì cũng mạnh.
Thẩm Đình Giao đi dạo quanh hành lang san hô với nàng một vòng, đập vào mắt là một hồ nước sâu, bây giờ hắn cũng có chút e sợ mấy hồi nước nên quay đầu hỏi theo bản năng “Đây là cái gì?”
Ân Trục Ly đưa hắn đi về phía trước, giọng nói không nhanh không chậm, vô cùng nghiêm túc “Mới vừa rồi thấy ngài vui vẻ như vậy nên bản Đại đương gia đưa ngài đến đây để bày tỏ chút oai phong chủ nhà, để cho Cửu gia tận hứng.”
Thẩm Đình GIao thấy giọng nói của nàng ái muội như vậy thì vừa tức vừa đỏ mặt, xoay lưng đi không nói một lời. Đi được hai bước cũng không thấy Ân Trục Ly ngăn cản hắn, hắn bèn dừng lại mà quay đầu nhìn.
Trong màn nước thăm thẳm xanh màu ngọc bích, Ân Trục Ly chậm rãi cởi áo khoác, chỉ còn váy dài màu trắng trên gấu có thêu hàn mai. Dáng người nàng vốn cao, bây giờ ăn mặc mong manh càng lộ những đường cong lả lướt.
Thẩm Đình Giao không tự chủ được mà nhìn nàng chăm chăm, nàng chỉ mỉm cười, nghiêng người nhảy vào trong ao.
Thẩm tiểu vương gia có chút do dự - nên cứu nàng hay chờ xem nàng làm trò quỷ gì?
Hắn rất nhanh nhận ra, dù là lựa chọn gì thì cũng phải đi đến bên cạnh ao rồi mới nói tiếp được.
Hắn đi đến bên cạnh ao thì dừng lại, không còn suy nghĩ được gì nữa. Ở giữa ao, Ân Trục Ly đang nhảy múa, động tác còn linh hoạt mới mấy vũ cơ vừa nãy. Nàng xoay tròn ở dưới đáy, tay áo tung bay như hoa sen tầng tầng nở rộ. Trên da có nước, trơn bóng như nhung, khóe môi mang theo ý cười, ánh mắt dịu dàng, dưới ánh sáng của dạ minh châu dưới đáy ao thì kiều diễm vô cùng.
Thẩm tiểu vương gia thất thần thì nàng đã bơi tới bên cạnh ao, chậm rãi duỗi tay về phía hắn. Thẩm Đình Giao mơ hồ đưa tay ra, nàng cười sảng khoái rồi thình lình kéo hắn vào trong nước.
Thẩm Đình Giao bị nàng kéo xuống, hắn cũng biết bơi, nước trong áo ấm áp, hắn ra sức giãy giụa. Ân Đại đương gia chỉ cầm tay hắn kéo xuống,hắn há miệng uống nước liên tục, liều mạng đánh đấm, nhất thời ÂN Trục Ly buông hắn ra. Ân đại đương gia cười, đưa hắn lên mặt ao, hắn mở miệng hít thở liên tục, nàng lại ôm thắt lưng của hắn rồi kéo hắn xuống nước lần nữa.
Lặp lại mấy lần như vậy, Thẩm tiểu vương gia lại ôm chặt lấy nàng, cuối cùng nhỏ giọng nói “Trục Ly, bỏ ra…”
Lời nói hoảng loạn mang ý cầu xin. Ân Trục Ly vẫn ôm eo của hắn, cuối đầu nhìn, thấy hắn thở dồn dập, sắc mặt trắng bệch, lúc này mới thấy mình đùa hơi quá. Nàng để hắn dựa vào núi đá nghỉ ngơi rồi cúi đầu hôn vào trán hắn, lại đưa tay vỗ vỗ ngực hắn “Thật có lỗi…. khó chịu lắm sao?”
Thẩm Đình Giao không dám lộn xộn, tư thế này thật quá sức ái muội, hắn nghiêng đầu không nhìn nàng nữa.
Ân Trục Ly sợ hắn bị thương nên thử sờ sờ toàn thân, sờ tới chỗ nào đó thì lại thấy hắn run run. Ý cười trong mắt nàng càng đậm, đưa tay vuốt ve, động tác lại càng thêm không chút quy củ nào.
Thẩm Đình Giao đỏ mặt, cũng không dám trêu tức nàng, khó nhịn rên một tiếng “Trục Ly, đừng….”
Giọng nói nhu nhược, Ân Trục Ly cúi xuống hôn vào môi hắn. Hắn đưa tay đẩy nàng, nhưng mấy lần bị nàng trấn nước thì đã không còn sức, lúc này có đẩy cũng chẳng có chút lực nào. Ân Trục Ly để hắn dựa vào núi đá, eo khẽ động mà ma sát thân thể hắn, Thẩm Đình Giao hừ nhẹ một tiếng, nơi nào đó trên người đã cứng vô cùng.
Nàng nắm lấy tay hắn, Thẩm Đình Giao nhắm chặt hai mắt, dung nhan xinh đẹp vô song trở nên khổ sợ “Không… ta uống không ít rượu… nàng đừng như vậy…”
Ân Trục LY nhẹ giọng thở dài, lúc sau mới nhìn hắn nói “Chắc là ngài vẫn chưa….?”
Thẩm Đình Giao không hiểu sao đề tài lại chuyển tới chuyện này, hắn đỏ mặt quay đi, không đáp. Ân Trục Ly ôm hắn bơi tới cạnh ao “Thay quần áo trước đi, để lâu lại cảm lạnh.”
Thẩm Đình Giao thấy như được đại xá, vội vàng nhảy lên bờ mà chạy mất. ÂN đại đương gia ghé vào bên cạnh ao, ngâm nửa người trong nước “Vương thượng muốn thấy gì thế?”
Một người bước ra từ sau núi đá, quả nhiên là Thẩm Đình Xa. Hắn đứng cạnh ao một lúc lâu, nhìn thấy Ân Trục Ly trong nước thì trong mắt hiện lên tia gì đó, lại đưa tay về phía nàng “Lên đây.”
Ân Trục Ly đương nhiên không cần hắn giúp, xoay người một cái đã đi lên “Sao, Hồng Diệp này lại dám để Vương thượng nhàm chán phải đi dạo xung quanh sao?”
Thẩm Đình Xa lẳng lặng nhìn nàng, sau một lúc đột nhiên ôm lấy nàng, tay sờ loạn trên người nàng, giọng nói khàn khàn “Trục Ly, nàng thật sự muốn sao? Chúng ta làm thử đi, thân thể Đình Giao kia nhu nhược, sao có thể làm nàng thỏa mãn được?”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.