Chương 23
Nhất Độ Quân Hoa
31/10/2013
Giữa hồ Bồng Lai có một cái đảo, gọi là Bồng Lai tiên đảo. Ân Trục Ly theo Thẩm Đình Xa tới, giương mắt nhìn thì thấy trên đảo có trúc xanh vây quanh, xanh thẫm một màu, lại còn có hoa Cúc đại đóa vô cùng đẹp đẽ. Từng bông cúc to như cánh bướm nấp trong tán cây, thấp thoáng giữa màu xanh ngắt của lá, vô cùng thanh lệ.
Đặt chân lên đảo giống như dạo chơi trong biển hoa.
Ân Trục Ly giật mình, sau đó vẫn lạnh nhạt “Không ngờ qua bao nhiêu năm tháng rồi mà Vương thượng vẫn còn nhớ là thảo dân thích hoa cúc đại đóa.”
Thẩm Đình Xa đã neo thuyền xong, đưa tay ôm eo nàng “Từng chuyện của nàng, trẫm chưa bao giờ quên.”
Ân Trục Ly liếc cánh tay đang để trên eo mình, hắn hơi xấu hổ bèn thu tay lại, lại nắm lấy tay nàng dưới ống tay áo “Đi dạo với trẫm một chút.”
Ân Trục Ly hiểu tính của hắn nên cũng cau mày mà theo hắn lên đảo. Thẩm Đình Xa mặc hoàng bào màu vàng, dáng người cao gầy dong dỏng. Nghe đồn thánh tổ hoàng đế Thẩm Vãn Yến khi còn tại vị, đông cung hoàng hậu mất sớm, hậu cung thời gian dài không ai làm chủ, Thẩm Vãn Yến vốn rất sủng ái Hà Thái phi, lúc đó mọi người còn nghĩ ngài ấy chắc chắn sẽ lập Cửu hoàng tử Thẩm Đình Giao lên làm thái tử.
Về sau không biết tại sao Hà thái phi lại thất sủng, Thẩm Vãn Yến lại lẳng lặng lập con cả Thẩm Đình Xa làm thái tử, lại lập Phó quý phi – mẫu thân của Thẩm Đình Xa lên làm hậu, làm cho quần thần không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Sau đó thì Hà thái phi cũng sống trong lặng lẽ ở Tiêu thục cung, một lòng hướng Phật, ngay cả Cửu hoàng tử Thẩm Đình Giao cũng không còn hay đi lại trong cung nữa. Lúc trước vốn có thù cũ, Phó quý phi được thế thành chủ nhân hậu cung thì mẹ con Cửu vương gia cũng lắm gian nan. Cung nhân thấy bà bị thất sủng thì khi dễ, không để hai mẹ con này vào mắt, cắt xén mọi thứ, làm cho Tiêu thục cung này giống như lãnh cung.
Tính tình của Hà thái phi cũng càng ngày càng nóng nảy, thường lấy Cửu hoàng tử ra mà trút giận.
Sức khỏe của Cửu hoàng tử vốn không tốt, lúc trước được Thẩm Vãn Yến yêu thương, thuốc thang đầy đủ, mỗi ngày đều có ngự y đến chẩn bệnh nên cũng không có việc gì. Bây giờ không còn thuốc thang thì hắn càng thêm gầy yếu. Cũng may mắn là hắn quen biết được Ân Trục Ly, vẫn hay giúp đỡ nên con đường gập ghềnh gian nan vậy mà cũng qua.
Cho đến khi Thẩm Đình Xa lên ngôi kế vị, trong cung có năm vị hoàng tử, hai vị bị giam cầm, một vị té ngựa mà chết, một vị thì bị biếm làm thường dân, chỉ còn lại vị nhu nhược không được việc gì được phong là thân vương – chính là Thẩm Đình Giao. Hắn ở Trường An mặc dù không có chức có quyền nhưng cũng phú quý thanh nhàn. Hoàn cảnh của Hà thái phi cũng đỡ hơn một chút.
Ân Trục Ly sóng vai với Thẩm Đình Xa đi tới giữa đảo, thấy trên đó có một căn nhà gỗ, xây cất vô cùng khéo léo. Mái nhà có treo mấy chùm phong linh leng keng theo gió, có chim hót hoa thơm, ở giữa cung đình hỗn loạn này chỉ còn chỗ này là có thể thong dong ngắm mây tụ mây tan, hoa tàn hoa nở mà quên mất phàm trần thế tục.
Ân Trục Ly cũng không muốn làm hắn thất vọng nên hờ hững cười “Nơi này cũng có thể sánh với Quảng Lăng Chỉ Tức đấy.”
Thẩm Đình Xa nắm tay nàng bước vào căn phòng nhỏ, trong phòng bài trí rất đơn giản, có một cái bàn trà, bên trái thì để một cây đàn, trên tường treo tấm thảm bện thủ công, bên cạnh lại có một cái giường nhỏ để nằm nghỉ. Lúc này hai người đi vào, cô nam quả nữ, cái giường nhỏ này lại mang một chút ý tứ ái muội.
Ân Trục Ly ngồi xuống cái bàn trà, thấy trên bàn có trà cụ thì cũng bày ra, cầm cục đá bên cạnh đánh lửa để pha trà. Thẩm Đình Xa lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, sau một lúc lâu mới nói “Thấy nàng vẫn mang theo một cây sáo bên người nhưng lại chưa bao giờ nghe nàng thổi, hôm nay nàng có thể vì trẫm mà phá lệ không?”
Âm Trục Ly chép miệng, miễn cưỡng cười “Chỉ sợ là lại làm bệ hạ thất vọng rồi, Trục Ly không hề biết thổi sáo. Mang theo cây sáo này vì đây là quà tặng của ân sư.”
Thẩm Đình Xa cũng không ép nàng “Vậy Trục Ly hãy đánh đàn cho trẫm nghe đi.”
Ân Trục Ly đương nhiên không thể từ chối, bèn ngồi xuống bên cây đàn, bắt đầu đánh.
Thẩm Đình Xa cũng am hiểu về âm luật, nhưng nếu bàn về cung, thương, tù và, Ân Trục Ly cũng là người trong nghề. Nhưng từ nhỏ đến lớn nàng đã quen ứng phó với người khác, gặp dịp thì chơi. Cho dù là chuyện đau đớn nhất nàng cũng không tỏ hề tỏ ra mất bình tĩnh. Diễn trò đã lâu, những chuyện có thể tác động đến nàng, quả thật rất ít.
Cho dù tiếng đàn có cao siêu tuyệt mỹ, hay là chói tai vô cùng thì nàng vẫn có thể làm một thính giả tốt nhất. Nhưng nếu thật sự quan sát vào ánh mắt, vào vẻ mặt thì trên thực tế tâm tư nàng chẳng ở đây.
Đánh xong một khúc, trà của nàng cũng đã sôi. Nàng bưng chén tới trước mặt Thẩm Đình Xa, Thẩm Đình Xa cầm lấy chén trà đặt trên bàn rồi lại cầm lấy tay nàng.
Bàn tay to của hắn vuốt nhẹ lên tay nàng, Ân Trục Ly vẫn cười bình thản “Bệ hạ, đêm qua thảo dân có việc rời khỏi Phúc Lộc vương phủ, chắc bệ hạ cũng biết chuyện này chứ?”
Mắt của Thẩm Đình Xa dần đỏ lên, từ từ kéo nàng tới gần, hôn lên ngón tay nàng “Ừ.”
Vẻ mặt của Ân Trục Ly vẫn lạnh nhạt, cũng không tỏ rõ là bằng lòng hay không “Cho nên thảo dân và Phúc Lộc vương vẫn chưa viên phòng, nếu hôm nay bệ hạ muốn cùng thảo dân uyên ương có đôi thì đây là vinh hạnh vạn phần cho thảo dần. Có điều, tính tình của Cửu vương gia, chắc bệ hạ cũng hiểu rõ. Chỉ sợ là ngày mai ngài ấy sẽ hưu thảo dân ngay.” Nàng cười nhạt, thấy Thẩm Đình Xa nóng như lửa đốt thì lại nói một câu trúng ngay trọng tâm “Nếu thảo dân và Cửu vương gia cãi vả bất hòa thì chẳng phải là phụ ý tốt của bệ hạ sao?”
Ánh mắt của Thẩm Đình Xa tối lại, một lúc sau mới buông tay nàng “Trục Ly, trẫm sẽ không để nàng uất ức lâu đâu.”
Ân Trục Ly rút tay về, vẫn châm trà cho hắn, hai người nghe đàn uống trà, cũng không làm gì quá phận.
Tới giờ thân, hai người rời khỏi đảo Bồng Lai mà quay về, Thẩm Đình Giao đã đi tìm rất lâu, Thẩm Đình Xa lại khuyên răn hai người như lẽ thường, sau đó thì thả xuất cung.
Hai người ra khỏi cửa cung, lên xe ngựa, Thẩm Đình Giao vẫn có chút mệt mỏi. Ân Trục Ly thấy tinh thần của hắn không được tốt thì lại ôm vào trong ngực, cao giọng nói với Đàn Việt “Buổi chiều bảo Kha Đình Phong qua…”
Đột nhiên nàng nghĩ tới vết thương của Đường Ẩn thì lại không nói nữa. Thẩm tiểu vương gia đã hạ mi mắt, hàng lông mi dày rậm buông xuống phủ một cái bóng mờ mờ, hình như cũng không để ý, nàng cúi đầu hôn nhẹ lên hai má của hắn “Đàn Việt, trực tiếp tới đại trạch Ân gia đi.”
Đàn Việt trả lời một tiếng rồi giơ roi thúc ngựa, xe ngựa phi về đại trạch Ân gia.
Đan Phong các.
Kha Đình Phong đang bắt mạch cho Thẩm Đình Giao, vẫn nói những lời cũ “Cửu gia đã trúng độc từ khi còn trong bào thai, không có thuốc nào trị được, chỉ có thể nghỉ ngơi. Nhưng nếu hôm nay không ngại thì Kha mỗ sẽ viết cho hai bài thuốc.”
Cửu Vương gia liền có chút không bằng lòng “Chẳng phải đã nói là không sao sao, sao còn phải viết bài thuốc!”
Kha Đình Phong cũng biết lời nói của ai có giá trị nên không thèm để ý tới hắn mà vùi đầu viết phương thuốc, Thẩm tiểu vương gia ngẩng đầu nhìn Ân đại đương gia, Ân Trục Ly vỗ vỗ vào má hắn “Ngoan, nghe lời.”
Kha Đình Phong làm như không thấy cử chỉ thân thiết của hai người, chỉ sai dược đồng đi bốc thuốc rồi dọn dẹp hòm thuốc mà rời khỏi Đan Phong các.
Ân Trục Ly để hắn nằm nghỉ tạm trong phòng mình, vốn muốn đi thăm Đường Ẩn nhưng nhìn Thẩm Đình Giao nằm trên giường nhỏ thì lại thôi. Vì đêm qua đã ở cùng với Đường Ẩn cả đêm, hôm nay lại phải đối phó với Thẩm Đình Xa nên nàng hơi mệt, bèn cởi áo gấm ra mà nằm lên giường.
Thẩm Đình Giao xích vào bên trong, nàng lại kéo hắn lại, gác tay xuống cổ để hắn gối lên tay mình “Ngủ với ta nào.”
Thẩm ĐÌnh Giao vẫn không nhúc nhích, tiếng thở bên tai dần dần đều đều, hắn cũng dần dần mơ hồ, trong đầu hiện lên những hình ảnh rời rạc, hiện lên khuôn mặt lạnh nhạt của Hà thái phi, rồi Trang phi đẫm máu, sau cùng là trong nửa canh giờ kia, Ân Trục Ly và hoàng huynh của hắn nắm tay nhau lên thuyền…
Hắn mơ mơ màng màng nhưng không ngủ, lại không dám động đậy sợ đụng trúng Ân Trục Ly. Không lâu sau, nha hoàn bưng thuốc vào. Ân TRục Ly giật mình, nhận lấy chén thuốc kia rồi bảo nàng ta lui xuống.
Thẩm Đình Giao sợ nhất là uống thuốc, lúc này thấy trong chén là thuốc đen xì xì thì cau chặt mày. Ân Trục Ly cười nhẹ rồi lấy muỗng đảo đảo chén thuốc, kiên nhẫn nói “Lại đây, ta đút cho ngài, nhé.”
Hắn chậm rãi há miệng, trong đôi mắt đẹp có chút sương mù. ÂN Trục Ly thở dài “Thuốc của Kha Đình Phong cái gì cũng tốt, chỉ có mùi vị là không tốt chút nào.”
Thẩm Đình Giao mặc kệ mà rút vào trong chăn, không chịu uống muỗng thứ hai. Ân Trục Ly gọi vài tiếng, cuối cùng ngậm thuốc vào miệng rồi đè hắn trên giường, dùng miệng mớm thuốc cho hắn. Hắn lại vùng vẫy không chịu, Ân Trục Ly đè hai tay của hắn lại, mỗi lần mớm thuốc thì răng môi lại quấn quýt. Màn lụa buông xuống, ánh sáng mờ mờ, bờ môi vốn hồng của hắn bây giờ đỏ như chu sa, cảnh này thật là ướt át.
Mớm xong chén thuốc, Ân Trục Ly mới đặt chén xuống. Thẩm Đình GIao chỉ thấy đắng nghét trong miệng, trong ruột cũng đắng theo, bên môi dính nước thuốc màu nâu nhạt, sương mù trong mắt lại càng tăng.
Ân Trục Ly nằm đè lên hắn, lấy khăn lụa lau mặt cho hắn, một lúc lâu sau hắn đột nhiên nói “Trục Ly, thật ra nàng không hề thích bổn vương phải không?”
Ân Trục Ly ngẩn ra, rồi lại cười mà mắng “Vớ vẩn, tất cả mọi người trong thành Trường An này đều biết Lão tử thích ngài. Chỉ có ngài là bị mỡ heo làm cho mơ hồ, lòng dạ đều cho Khúc Lăng Ngọc kia.”
Thẩm tiểu vương gia vẫn nghi hoặc “Nhưng nàng…. Đêm qua nàng…”
Ánh mắt của Ân Trục Ly thêm sâu, một lúc sau lại cười “Thì ra Cửu gia suy nghĩ miên man cũng là vì chuyện này….”
Ân Trục Ly dùng khăn lụa lau môi, sau đó lén lấy hai viên thuốc nhét vào miệng rồi đưa tay cỡi dây lưng của hắn. Vừa nãy vội vàng trở về, hắn vẫn mặc triều phục thân vương, dưới ánh nên chỉ thấy da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng giống như cánh hoa đào.
Nàng cởi áo ra, cười đểu “Thế gian này sao lại có nam tử xinh đẹp như Cửu gia chứ.” Thẩm Đình Giao quay mặt né bàn tay của nàng, hai má ửng hồng, cũng không nói gì.
Ân Trục Ly đứng dậy vén màn lụa lên, lại kéo giá nến qua làm cho ánh sáng rõ ràng một chút. Thẩm Đình Giao bối rối, nàng vẫn đè hắn ở trên giường, lòng bàn tay từ từ mơn trớn da thịt như ngọc của hắn, để lại dấu vết trên da thịt mềm mại của Thẩm tiểu vương gia.
Ân Trục Ly thấy thú vị thì cúi đầu hôn, để lại những vết hồng hồng trên thân hắn, vừa ái muội là vừa đẹp đẽ. Thẩm Đình Giao không đấu lại nàng, đành để nàng đè. Ân Trục Ly khẽ cắn vai hắn một cái, thấy vết đỏ như son tô trên làn da trắng muốt của hắn, đẹp đến không nói nên lời, trong lòng nàng lại không có chút hứng thú nào nhưng lại không để lộ ra.
Quấn quýt như vậy cỡ một khắc, quả nhiên thuốc kia bắt đầu phát huy công hiệu, hơi thở của nàng dần dần dồn dập, trong lòng thấy nóng như lửa đốt.
Đặt chân lên đảo giống như dạo chơi trong biển hoa.
Ân Trục Ly giật mình, sau đó vẫn lạnh nhạt “Không ngờ qua bao nhiêu năm tháng rồi mà Vương thượng vẫn còn nhớ là thảo dân thích hoa cúc đại đóa.”
Thẩm Đình Xa đã neo thuyền xong, đưa tay ôm eo nàng “Từng chuyện của nàng, trẫm chưa bao giờ quên.”
Ân Trục Ly liếc cánh tay đang để trên eo mình, hắn hơi xấu hổ bèn thu tay lại, lại nắm lấy tay nàng dưới ống tay áo “Đi dạo với trẫm một chút.”
Ân Trục Ly hiểu tính của hắn nên cũng cau mày mà theo hắn lên đảo. Thẩm Đình Xa mặc hoàng bào màu vàng, dáng người cao gầy dong dỏng. Nghe đồn thánh tổ hoàng đế Thẩm Vãn Yến khi còn tại vị, đông cung hoàng hậu mất sớm, hậu cung thời gian dài không ai làm chủ, Thẩm Vãn Yến vốn rất sủng ái Hà Thái phi, lúc đó mọi người còn nghĩ ngài ấy chắc chắn sẽ lập Cửu hoàng tử Thẩm Đình Giao lên làm thái tử.
Về sau không biết tại sao Hà thái phi lại thất sủng, Thẩm Vãn Yến lại lẳng lặng lập con cả Thẩm Đình Xa làm thái tử, lại lập Phó quý phi – mẫu thân của Thẩm Đình Xa lên làm hậu, làm cho quần thần không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Sau đó thì Hà thái phi cũng sống trong lặng lẽ ở Tiêu thục cung, một lòng hướng Phật, ngay cả Cửu hoàng tử Thẩm Đình Giao cũng không còn hay đi lại trong cung nữa. Lúc trước vốn có thù cũ, Phó quý phi được thế thành chủ nhân hậu cung thì mẹ con Cửu vương gia cũng lắm gian nan. Cung nhân thấy bà bị thất sủng thì khi dễ, không để hai mẹ con này vào mắt, cắt xén mọi thứ, làm cho Tiêu thục cung này giống như lãnh cung.
Tính tình của Hà thái phi cũng càng ngày càng nóng nảy, thường lấy Cửu hoàng tử ra mà trút giận.
Sức khỏe của Cửu hoàng tử vốn không tốt, lúc trước được Thẩm Vãn Yến yêu thương, thuốc thang đầy đủ, mỗi ngày đều có ngự y đến chẩn bệnh nên cũng không có việc gì. Bây giờ không còn thuốc thang thì hắn càng thêm gầy yếu. Cũng may mắn là hắn quen biết được Ân Trục Ly, vẫn hay giúp đỡ nên con đường gập ghềnh gian nan vậy mà cũng qua.
Cho đến khi Thẩm Đình Xa lên ngôi kế vị, trong cung có năm vị hoàng tử, hai vị bị giam cầm, một vị té ngựa mà chết, một vị thì bị biếm làm thường dân, chỉ còn lại vị nhu nhược không được việc gì được phong là thân vương – chính là Thẩm Đình Giao. Hắn ở Trường An mặc dù không có chức có quyền nhưng cũng phú quý thanh nhàn. Hoàn cảnh của Hà thái phi cũng đỡ hơn một chút.
Ân Trục Ly sóng vai với Thẩm Đình Xa đi tới giữa đảo, thấy trên đó có một căn nhà gỗ, xây cất vô cùng khéo léo. Mái nhà có treo mấy chùm phong linh leng keng theo gió, có chim hót hoa thơm, ở giữa cung đình hỗn loạn này chỉ còn chỗ này là có thể thong dong ngắm mây tụ mây tan, hoa tàn hoa nở mà quên mất phàm trần thế tục.
Ân Trục Ly cũng không muốn làm hắn thất vọng nên hờ hững cười “Nơi này cũng có thể sánh với Quảng Lăng Chỉ Tức đấy.”
Thẩm Đình Xa nắm tay nàng bước vào căn phòng nhỏ, trong phòng bài trí rất đơn giản, có một cái bàn trà, bên trái thì để một cây đàn, trên tường treo tấm thảm bện thủ công, bên cạnh lại có một cái giường nhỏ để nằm nghỉ. Lúc này hai người đi vào, cô nam quả nữ, cái giường nhỏ này lại mang một chút ý tứ ái muội.
Ân Trục Ly ngồi xuống cái bàn trà, thấy trên bàn có trà cụ thì cũng bày ra, cầm cục đá bên cạnh đánh lửa để pha trà. Thẩm Đình Xa lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, sau một lúc lâu mới nói “Thấy nàng vẫn mang theo một cây sáo bên người nhưng lại chưa bao giờ nghe nàng thổi, hôm nay nàng có thể vì trẫm mà phá lệ không?”
Âm Trục Ly chép miệng, miễn cưỡng cười “Chỉ sợ là lại làm bệ hạ thất vọng rồi, Trục Ly không hề biết thổi sáo. Mang theo cây sáo này vì đây là quà tặng của ân sư.”
Thẩm Đình Xa cũng không ép nàng “Vậy Trục Ly hãy đánh đàn cho trẫm nghe đi.”
Ân Trục Ly đương nhiên không thể từ chối, bèn ngồi xuống bên cây đàn, bắt đầu đánh.
Thẩm Đình Xa cũng am hiểu về âm luật, nhưng nếu bàn về cung, thương, tù và, Ân Trục Ly cũng là người trong nghề. Nhưng từ nhỏ đến lớn nàng đã quen ứng phó với người khác, gặp dịp thì chơi. Cho dù là chuyện đau đớn nhất nàng cũng không tỏ hề tỏ ra mất bình tĩnh. Diễn trò đã lâu, những chuyện có thể tác động đến nàng, quả thật rất ít.
Cho dù tiếng đàn có cao siêu tuyệt mỹ, hay là chói tai vô cùng thì nàng vẫn có thể làm một thính giả tốt nhất. Nhưng nếu thật sự quan sát vào ánh mắt, vào vẻ mặt thì trên thực tế tâm tư nàng chẳng ở đây.
Đánh xong một khúc, trà của nàng cũng đã sôi. Nàng bưng chén tới trước mặt Thẩm Đình Xa, Thẩm Đình Xa cầm lấy chén trà đặt trên bàn rồi lại cầm lấy tay nàng.
Bàn tay to của hắn vuốt nhẹ lên tay nàng, Ân Trục Ly vẫn cười bình thản “Bệ hạ, đêm qua thảo dân có việc rời khỏi Phúc Lộc vương phủ, chắc bệ hạ cũng biết chuyện này chứ?”
Mắt của Thẩm Đình Xa dần đỏ lên, từ từ kéo nàng tới gần, hôn lên ngón tay nàng “Ừ.”
Vẻ mặt của Ân Trục Ly vẫn lạnh nhạt, cũng không tỏ rõ là bằng lòng hay không “Cho nên thảo dân và Phúc Lộc vương vẫn chưa viên phòng, nếu hôm nay bệ hạ muốn cùng thảo dân uyên ương có đôi thì đây là vinh hạnh vạn phần cho thảo dần. Có điều, tính tình của Cửu vương gia, chắc bệ hạ cũng hiểu rõ. Chỉ sợ là ngày mai ngài ấy sẽ hưu thảo dân ngay.” Nàng cười nhạt, thấy Thẩm Đình Xa nóng như lửa đốt thì lại nói một câu trúng ngay trọng tâm “Nếu thảo dân và Cửu vương gia cãi vả bất hòa thì chẳng phải là phụ ý tốt của bệ hạ sao?”
Ánh mắt của Thẩm Đình Xa tối lại, một lúc sau mới buông tay nàng “Trục Ly, trẫm sẽ không để nàng uất ức lâu đâu.”
Ân Trục Ly rút tay về, vẫn châm trà cho hắn, hai người nghe đàn uống trà, cũng không làm gì quá phận.
Tới giờ thân, hai người rời khỏi đảo Bồng Lai mà quay về, Thẩm Đình Giao đã đi tìm rất lâu, Thẩm Đình Xa lại khuyên răn hai người như lẽ thường, sau đó thì thả xuất cung.
Hai người ra khỏi cửa cung, lên xe ngựa, Thẩm Đình Giao vẫn có chút mệt mỏi. Ân Trục Ly thấy tinh thần của hắn không được tốt thì lại ôm vào trong ngực, cao giọng nói với Đàn Việt “Buổi chiều bảo Kha Đình Phong qua…”
Đột nhiên nàng nghĩ tới vết thương của Đường Ẩn thì lại không nói nữa. Thẩm tiểu vương gia đã hạ mi mắt, hàng lông mi dày rậm buông xuống phủ một cái bóng mờ mờ, hình như cũng không để ý, nàng cúi đầu hôn nhẹ lên hai má của hắn “Đàn Việt, trực tiếp tới đại trạch Ân gia đi.”
Đàn Việt trả lời một tiếng rồi giơ roi thúc ngựa, xe ngựa phi về đại trạch Ân gia.
Đan Phong các.
Kha Đình Phong đang bắt mạch cho Thẩm Đình Giao, vẫn nói những lời cũ “Cửu gia đã trúng độc từ khi còn trong bào thai, không có thuốc nào trị được, chỉ có thể nghỉ ngơi. Nhưng nếu hôm nay không ngại thì Kha mỗ sẽ viết cho hai bài thuốc.”
Cửu Vương gia liền có chút không bằng lòng “Chẳng phải đã nói là không sao sao, sao còn phải viết bài thuốc!”
Kha Đình Phong cũng biết lời nói của ai có giá trị nên không thèm để ý tới hắn mà vùi đầu viết phương thuốc, Thẩm tiểu vương gia ngẩng đầu nhìn Ân đại đương gia, Ân Trục Ly vỗ vỗ vào má hắn “Ngoan, nghe lời.”
Kha Đình Phong làm như không thấy cử chỉ thân thiết của hai người, chỉ sai dược đồng đi bốc thuốc rồi dọn dẹp hòm thuốc mà rời khỏi Đan Phong các.
Ân Trục Ly để hắn nằm nghỉ tạm trong phòng mình, vốn muốn đi thăm Đường Ẩn nhưng nhìn Thẩm Đình Giao nằm trên giường nhỏ thì lại thôi. Vì đêm qua đã ở cùng với Đường Ẩn cả đêm, hôm nay lại phải đối phó với Thẩm Đình Xa nên nàng hơi mệt, bèn cởi áo gấm ra mà nằm lên giường.
Thẩm Đình Giao xích vào bên trong, nàng lại kéo hắn lại, gác tay xuống cổ để hắn gối lên tay mình “Ngủ với ta nào.”
Thẩm ĐÌnh Giao vẫn không nhúc nhích, tiếng thở bên tai dần dần đều đều, hắn cũng dần dần mơ hồ, trong đầu hiện lên những hình ảnh rời rạc, hiện lên khuôn mặt lạnh nhạt của Hà thái phi, rồi Trang phi đẫm máu, sau cùng là trong nửa canh giờ kia, Ân Trục Ly và hoàng huynh của hắn nắm tay nhau lên thuyền…
Hắn mơ mơ màng màng nhưng không ngủ, lại không dám động đậy sợ đụng trúng Ân Trục Ly. Không lâu sau, nha hoàn bưng thuốc vào. Ân TRục Ly giật mình, nhận lấy chén thuốc kia rồi bảo nàng ta lui xuống.
Thẩm Đình Giao sợ nhất là uống thuốc, lúc này thấy trong chén là thuốc đen xì xì thì cau chặt mày. Ân Trục Ly cười nhẹ rồi lấy muỗng đảo đảo chén thuốc, kiên nhẫn nói “Lại đây, ta đút cho ngài, nhé.”
Hắn chậm rãi há miệng, trong đôi mắt đẹp có chút sương mù. ÂN Trục Ly thở dài “Thuốc của Kha Đình Phong cái gì cũng tốt, chỉ có mùi vị là không tốt chút nào.”
Thẩm Đình Giao mặc kệ mà rút vào trong chăn, không chịu uống muỗng thứ hai. Ân Trục Ly gọi vài tiếng, cuối cùng ngậm thuốc vào miệng rồi đè hắn trên giường, dùng miệng mớm thuốc cho hắn. Hắn lại vùng vẫy không chịu, Ân Trục Ly đè hai tay của hắn lại, mỗi lần mớm thuốc thì răng môi lại quấn quýt. Màn lụa buông xuống, ánh sáng mờ mờ, bờ môi vốn hồng của hắn bây giờ đỏ như chu sa, cảnh này thật là ướt át.
Mớm xong chén thuốc, Ân Trục Ly mới đặt chén xuống. Thẩm Đình GIao chỉ thấy đắng nghét trong miệng, trong ruột cũng đắng theo, bên môi dính nước thuốc màu nâu nhạt, sương mù trong mắt lại càng tăng.
Ân Trục Ly nằm đè lên hắn, lấy khăn lụa lau mặt cho hắn, một lúc lâu sau hắn đột nhiên nói “Trục Ly, thật ra nàng không hề thích bổn vương phải không?”
Ân Trục Ly ngẩn ra, rồi lại cười mà mắng “Vớ vẩn, tất cả mọi người trong thành Trường An này đều biết Lão tử thích ngài. Chỉ có ngài là bị mỡ heo làm cho mơ hồ, lòng dạ đều cho Khúc Lăng Ngọc kia.”
Thẩm tiểu vương gia vẫn nghi hoặc “Nhưng nàng…. Đêm qua nàng…”
Ánh mắt của Ân Trục Ly thêm sâu, một lúc sau lại cười “Thì ra Cửu gia suy nghĩ miên man cũng là vì chuyện này….”
Ân Trục Ly dùng khăn lụa lau môi, sau đó lén lấy hai viên thuốc nhét vào miệng rồi đưa tay cỡi dây lưng của hắn. Vừa nãy vội vàng trở về, hắn vẫn mặc triều phục thân vương, dưới ánh nên chỉ thấy da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng giống như cánh hoa đào.
Nàng cởi áo ra, cười đểu “Thế gian này sao lại có nam tử xinh đẹp như Cửu gia chứ.” Thẩm Đình Giao quay mặt né bàn tay của nàng, hai má ửng hồng, cũng không nói gì.
Ân Trục Ly đứng dậy vén màn lụa lên, lại kéo giá nến qua làm cho ánh sáng rõ ràng một chút. Thẩm Đình Giao bối rối, nàng vẫn đè hắn ở trên giường, lòng bàn tay từ từ mơn trớn da thịt như ngọc của hắn, để lại dấu vết trên da thịt mềm mại của Thẩm tiểu vương gia.
Ân Trục Ly thấy thú vị thì cúi đầu hôn, để lại những vết hồng hồng trên thân hắn, vừa ái muội là vừa đẹp đẽ. Thẩm Đình Giao không đấu lại nàng, đành để nàng đè. Ân Trục Ly khẽ cắn vai hắn một cái, thấy vết đỏ như son tô trên làn da trắng muốt của hắn, đẹp đến không nói nên lời, trong lòng nàng lại không có chút hứng thú nào nhưng lại không để lộ ra.
Quấn quýt như vậy cỡ một khắc, quả nhiên thuốc kia bắt đầu phát huy công hiệu, hơi thở của nàng dần dần dồn dập, trong lòng thấy nóng như lửa đốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.