Chương 26
Nhất Độ Quân Hoa
14/11/2013
Ân Trục Ly sai người đi chuẩn bị nước ấm, vác Thẩm tiểu vương gia đang say bất tỉnh nhân sự này vào giường, dùng áo choàng trắng quấn hắn lại rồi đặt trên giường. Hà Giản bưng canh giải rượu vào, thói quen lúc say xỉn của Thẩm tiểu vương gia cũng khá tốt, uống say thì nằm ngủ. Ân Trục Ly vỗ vỗ vào mặt hắn, dịu dàng nói “Dậy uống chút canh đi, nếu không thì sáng mai dậy sẽ đau đầu đấy.”
Thẩm tiểu vương gia nghe thấy có tiếng người rù rì bên tai, bèn vùi mặt vào chăn, không bao lâu sau đã ngủ khò khò. Ân Trục Ly cũng không còn cách nào khác, đành phải đặt chén canh kia lên bàn “Chắc là Cửu gia sẽ ngủ tới sáng luôn, nếu tiên sinh không còn việc gì khác thì lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Hà Giản cũng rất tin cậy nàng nên lui xuống. Ân Trục Ly cầm lấy quyển sách đang đặt trên giường, lúc đang lật mấy trang sách thì Thẩm tiểu vương gia nhào qua, nàng thở dài một tiếng rồi kéo hắn vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn rồi lại vùi đầu đọc.
Khúc Phúc là tổng quản trong nhà Khúc gia, từ nhỏ đã đi theo Khúc Thương, bây giờ chính là một tướng quân dưới trướng của Khúc Thiên, người trong Khúc phủ, bao gồm cả Ngụy thị cũng không dám coi hắn là hạ nhân.
Nhìn thấy Khúc Hoài Thương, Khúc Phúc lại cung kính hành lễ “Nhị công tử, lão gia đang bàn chuyện, tốt nhất là công tử không nên quấy rầy.”
Khúc Hoài Thương cũng không có ý đi vào, chỉ kéo hắn tới Nguyệt đình trong Khúc phủ “Phúc thúc, ta có chuyện muốn hỏi.”
Nguyệt đình gần với Thính Vũ Lâu, Khúc Phúc còn chưa ngồi xuống thì Khúc Hoài Thương đã mở miệng “Phúc thúc, ta nghe nói hôm Phúc Lộc vương nạp phi, phụ thân cũng tới tham dự tiệc mừng phải không?”
Khúc Phúc gật đầu, đây cũng chẳng phải là chuyện bí mật gì. Nghi hoặc trong lòng của Khúc Hoài Thương lại tăng thêm “Xưa nay phụ thân rất ít khi lui tới với mấy chư thần trong triều, đối với Cửu gia lại càng không thân thiết gì, tại sao lại đi tới tiệc mừng Cửu gia nạp phi chứ?”
Khúc Phúc nghẹn lời, hắn lại kề sát vào hỏi “Phúc thúc, phụ thân cùng với Phúc Lộc vương phi, có phải là có chuyện gì khác không?”
Sắc mặt của Khúc Phúc bỗng trở nên nghiêm trọng “Nhị công tử, lời này thuộc hạ coi như chưa từng nghe qua, công tử cũng đừng bao giờ nhắc lại nữa.”
Nói xong Khúc Phúc quay người về Thính Vũ Lâu, hiếu kỳ trong lòng của Khúc Hoài Thương lại càng thêm mãnh liệt. Hắn hỏi hết mọi người trong Khúc phủ cũng không ai biết được chuyện gì liên quan tới hai nhà Ân, Khúc.
Qua canh hai, Khúc Thiên nghỉ ngơi trong phòng của Ngụy thị, Ngụy thị đem chuyện Khúc Hoài Thương dò hỏi chuyện của Ân Trục Ly ra nói, Khúc Thiên cũng không nói gì, chỉ đem thanh kiếm vàng đặt ở dưới gối rồi xoay người đi ngủ.
“Ngươi là ai?”
“Tại hạ là Khúc Thiên, người tới là Ân đại đương gia phải không?”
“Ta hẹn với Thẩm Vãn Yến, sao hắn không đến?”
“Bởi vì tại hạ đến hay gia chủ đến cũng không có gì khác nhau.”
Sông nhỏ nước chảy hững hờ, trong lành đến nỗi có thể thấy cá bơi, cỏ mọc um tùm.
“Ban đầu bản đại đương gia vốn nghĩ rằng mấy tên binh tướng đều là bọn vũ phu, lúc nhìn thấy Khúc tướng quân mới biết ý nghĩ này thật là nông cạn quá. Khó trách Dương Xương hầu cũng kính trọng Khúc tướng quân vài phần.”
“Ân đại đương gia quá khen rồi. Xưa nay đều nghe mọi người nói thương nhân toàn mùi tiền, bây giờ gặp Ân đại đương gia, thật làm cho Khúc mỗ xấu hổ.”
“A, chúng ta vừa gặp đã dát vàng lên mặt nhau, chỉ mong nếu có ngày Ân mỗ cùng đường thì xin kiếm vàng trên tay Khúc tướng quân lưu tình, Ân mỗ thật vô cùng cảm kích.”
“Ân đại đương gia giúp chủ thượng của ta khởi binh thảo phạt, dựng nên Đại Huỳnh thịnh thế, công lao to như thế sao lại nói ra mấy lời ấy?”
“Tàng bảo đồ có thể giao cho người, nhưng sau khi đưa vật này rồi thì Bích Ngô sao còn ở trong Ân gia nữa? Dương xương hầu nên sắp xếp để Ân mỗ yên lòng mới đúng.”
“Chuyện đó thì có gì đáng ngại? Dưới tay bản hầu có Khúc tướng quân chính là ái tướng, Ân đại đương gia cũng từng gặp qua. Nói về nhân phẩm hay tài mạo đều là rồng trong biển người. Bản hầu vốn lo lắng là nữ nhân tầm thường sao có thể sánh với tướng quân oai vũ, vừa gặp được Ân đại đương gia thì thấy hai người đúng là một đôi trời đất tạo thành. Sắp xếp như vậy, Ân đại đương gia có thể đáp lại thành ý của bản hầu như thế nào đây?”
“Khúc tướng quân, Bích Ngô là thương nhân, thương nhân không có hứng thú với chuyện chính sự. Chỉ cần Dương xương hầu cho Ân gia ta một vị trí thì trên dưới ÂN gia sẽ mãi mãi nhớ ân đức này. Nhưng từ xưa tới nay, quân uy khó dò, chuyện ngày sau lành dữ khó biết. Nếu ngài thật lòng với ta thì đợi khi thiên hạ đã định, cho dù hắn có sát khí cũng không giết được ta hay ngài. Cho nên xin tướng quân nhớ giao ước hôm nay, đừng bao giờ phản bội.”
“Ân… phu nhân bớt lo lắng, nàng và ta đã thành thân, đương nhiên là người một nhà. Khúc Thiên nhất định không phụ phu nhân. Nhưng đại quân BẮc Chiêu ít ngày nữa sẽ tràn tới, chuyện lương thảo…. xin phu nhân suy xét.”
“Đây là hai tấm tàng bảo đồ, tướng quân hay cầm một tấm để giải quyết tình hình trước mắt.”
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, những tình nồng thắm thiết đó đều tan hết, chỉ còn màu đỏ của máu tràn ngập.
“Thì ra ngươi đã có vợ con nhưng vẫn gạt ta.”
“Từ xưa tới nay, ăn lộc vua thì phải lo chuyện của vua, Ân đại đương gia, xin lỗi.”
“Không cần khách khí, Ân mỗ không biết nhìn người, không thể trách ai. Có điều Khúc tướng quân, người ta thường nói [Nhất dạ phu thê bách dạ ân]*, huống chi Ân mỗ còn có cốt nhục của ngươi, hôm nay ngươi xông tới như vậy là muốn giết ta sao?”
*Một đêm vợ chồng, trăm năm tình nghĩa.
“Ân đại đương gia, xin lỗi.”
“Khúc Thiên, người và ta ân ái mấy tháng nay cũng chính là chờ giây phút này – ta có thai, không tiện hành động, phải không?” Nàng cong khóe môi, nụ cười không vướng chút bụi trần, cũng không mang theo bi thương và oán giận. Khúc Thiên lại thấy lửa lớn ngập trời, chỉ nhìn thấy trong màn khói mờ mịt có một người đứng đó, ý cười nhạt nhẽo “Mùng tám tháng năm, ta và Cửu vương gia thành thân, ngài có muốn tới dùng một ly rượu không?”
Như bị người ta bóp chặt cổ họng, Khúc Thiên bật dậy, nghe tiếng canh gõ báo, đã là canh năm, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Ngày hôm sau, Ân đại đương gia mở tiệc ở Phúc Lộc Vương phủ, chiêu đãi mấy chủ quản cửa tiệm trong thành Phú Quý. Ân Sóc, cũng đám người họ Ân ỷ vào thân phận nên không để Hách Kiếm vào mắt, nhưng cũng nể mặt mũi của Cửu vương gia nên vẫn tới đầy đủ.
Trừ hôm tiệc cưới của Phúc Lộc vương thì đây là lần đầu tiên mọi người chuẩn bị tiệc trong nhà, khó tránh khỏi khẩn trương và bận rộn. May mà có Hách đại tổng quản chuẩn bị chu đáo, không tới một canh giờ đã chuẩn bị xong thức ăn và bàn ghế.
Chỉ là hắn vẫn còn chút lo lắng về Ân Sóc “Đại đương gia, Ân Sóc này dù gì cũng đồng lứa với lão phu nhân, nếu tranh chấp với hắn, chỉ sợ là mang tiếng.”
Ân Trục Ly cúi đầu mài mực, nói khẽ “Vậy đừng tranh chấp với hắn.”
Hách Kiếm cau mày “Nhưng nếu hắn gây sự….”
Ân Trục Ly ngẩng đầu nhìn Hách Kiếm, cười nhạt một tiếng “Vậy đừng để hắn gây sự.”
Hách Kiếm định nói thêm, một lúc sau lại khom người lui xuống.
Thẩm Đình Giao đương nhiên cũng không ra ngoài mà ở trong thư phòng xem sổ sách với nàng. Trước khi khai tiệc, Hách Kiếm mời mọi người vào thư phòng. May mà thư phòng trong Phúc Lộc vương phủ này cũng rộng rãi, hơn trăm người vẫn đủ chỗ.
Ân đại đương gia nắm tay Thẩm tiểu vương gia bước lên bàn trên, đưa mắt nhìn mấy chồng sổ sách xếp cao cao. Vẻ mặt của nàng ôn hòa, nói “Mấy ngày gần đây ta bận rộn chuẩn bị chuyện hôn sự với Cửu gia, chưa xem qua sổ sách. Hôm nay rảnh rỗi nên mời các vị tới đây họp mặt, coi như là ra mắt với Cửu gia.”
Nàng vừa nói xong,trong đám người có tiếng hừ lạnh. Ân Trục Ly vẫn mỉm cười “Trước khi khai tiệc bản Đại đương gia muốn nghe xem tình hình cửa hàng của chư vị. Hách đại đổng quản,” Nàng ra hiệu với Hách Kiếm, Hách Kiếm khom người, vẫn chủ trì hội nghị.
Đầu tiên là gọi đám Vân Thiên Y, bọn hắn có thể coi như là tâm phúc của Ân Trục Ly, mọi người đều biết rõ, vừa hỏi vừa đáp, vô cùng cung kính. Mà Ân Sóc và một vài người cũng không thèm để ý – cho dù nàng gả vào Hoàng gia, Thẩm Đình Giao cũng chỉ là một nhàn vương, mặc dù bọn hắn không muốn đắc tội, nhưng cũng không sợ.
Ân Trục Ly đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt đó, cũng không để ý “Sóc thúc, người nói về tình hình mấy hiệu thuốc ở thành Tây đi.”
Ân Sóc hừ lạnh “Ngươi còn nhớ ta là thúc của ngươi sao.”
Ân Trục Ly mỉm cười, hắn lại lạnh giọng, vẻ mặt kiêu căng “Hôm nay không mang sổ sách, thu chi lợi nhuận gì gì đó, ta không….”
Còn chưa kịp nói xong, Ân Trục Ly đã cầm lấy cái nghiêng mực trên bàn ném tới. Lần này xem như là bị tập kích đột ngột, ngay cả Hách Kiếm cũng bị hù cho hết hồn, Ân Sóc kia đương nhiên không kịp phản ứng, lãnh trọn cái nghiêng mực.
Ân Trục Ly rat ay không nhẹ, lại thêm cái nghiêng mực kia cứng vô cùng, mọi người chỉ nghe vang một tiếng thì đã thấy Ân Sóc kia máu me đầy mặt, đầu óc choáng váng.
Bị đánh như vậy, khí thế kiêu căng của hắn trong nháy mắt mất hết, mấy người đứng sau lưng biến sắc. Thẩm tiểu vương gia cũng giật mình, Ân Trục Ly lạnh nhạt cười, thờ ơ nhìn quanh, mấy người kia cúi thấp đầu, không dám nhìn nàng. Nàng cũng không nói nhiều,mặt không đổi sắc, cầm lấy cái chặn giấy bằng ngọc mà đùa giỡn trong tay “Tiếp tục.”
Ân Sóc kia té trên mặt đất, đầu đầy máu và mực, hôn mê bất tỉnh. Thấy hắn bị như thế, mấy người kia cũng không dám khinh suất, lần lượt thành thật mà khai báo lợi nhuận thu chi rồi lại sai mấy tên gia nô đi theo về nhà lấy sổ sách, đem tới Phúc Lộc Vương phủ.
Ân Trục Ly đợi mọi người báo cáo xong mới ra hiệu cho Hách đại tổng quản kéo tên Ân Sóc đang bất tỉnh nhân sự kia đi. Bữa tiệc này ăn trong đau khổ, mọi người đều cúi đầu cố ăn, trong hoa viên treo đèn lồng cao cao, không ai dám nói gì.
Lúc Ân Sóc tỉnh lại thì thấy trời đã khuya, cảnh vật xung quanh lạ lẫm, chỉ có một ngọn đèn dầu lay lắt. Hắn nhìn trái nhìn phải, lại chỉ có Đàn Việt đang ngồi ở trước bàn, kiếm đặt ở trên.
“Đại đương gia dặn ta nói mấy câu với ông, bây giờ thành Phú Quý bề ngoài thì giàu có vô cùng, nhưng thật ra cũng nguy hiểm như trứng mỏng. Nếu trên dưới một lòng thì cũng có thể bảo vệ được mười năm yên ổn. Nếu chia rẽ thì bị tiêu diệt cũng là chuyện sớm muộn.” Tính tình Đàn Việt vốn thật thà, nên lời nhắn cũng không để sót chữ nào “Đại đương gia muốn nói, nếu Sóc thúc muốn sống thì về sau hãy nghĩ kĩ rồi làm. Nếu Sóc thúc muốn chết…”
Hắn lấy ngón tay kéo kiếm ra một chút, lộ ra ánh sáng lạnh lẽo “Đàn Việt lập tức hoàn thành.”
Lúc trở về phòng, Thanh Uyển thay quần áo cho Ân Trục Ly, Thẩm tiểu vương gia còn e dè cẩn thận, Ân Trục Ly quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghi ngờ “Ngài sợ gì?”
Thẩm Đình Giao cẩn thận ngó nàng “Nàng… nàng… có giận không?”
Ân Trục Ly cao giọng cười, phất tay bảo Thanh Uyển lui xuống, tự tay thay quần áo cho hắn “Ta đâu có giận.”
Thẩm Đình Giao cởi áo bào trắng ra, tóc dài như thác nước rơi trên eo, vẻ mặt như ngọc, quả nhiên là vô cùng vô cùng xinh đẹp. Thấy nàng nhìn, hắn đỏ mặt, lập tức leo lên giường chui vào trong chăn. Ân Trục Ly cũng buồn cười trong lòng – Cửu gia này bình thường cũng thật là phong thái, giơ tay nhấc chân đều hợp với ý nàng.
Nếu … nếu không phải là đã có người trong lòng… nàng không thể không thừa nhận, Cửu gia này cũng là một lựa chọn đúng đắn.
Thẩm tiểu vương gia nghe thấy có tiếng người rù rì bên tai, bèn vùi mặt vào chăn, không bao lâu sau đã ngủ khò khò. Ân Trục Ly cũng không còn cách nào khác, đành phải đặt chén canh kia lên bàn “Chắc là Cửu gia sẽ ngủ tới sáng luôn, nếu tiên sinh không còn việc gì khác thì lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Hà Giản cũng rất tin cậy nàng nên lui xuống. Ân Trục Ly cầm lấy quyển sách đang đặt trên giường, lúc đang lật mấy trang sách thì Thẩm tiểu vương gia nhào qua, nàng thở dài một tiếng rồi kéo hắn vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn rồi lại vùi đầu đọc.
Khúc Phúc là tổng quản trong nhà Khúc gia, từ nhỏ đã đi theo Khúc Thương, bây giờ chính là một tướng quân dưới trướng của Khúc Thiên, người trong Khúc phủ, bao gồm cả Ngụy thị cũng không dám coi hắn là hạ nhân.
Nhìn thấy Khúc Hoài Thương, Khúc Phúc lại cung kính hành lễ “Nhị công tử, lão gia đang bàn chuyện, tốt nhất là công tử không nên quấy rầy.”
Khúc Hoài Thương cũng không có ý đi vào, chỉ kéo hắn tới Nguyệt đình trong Khúc phủ “Phúc thúc, ta có chuyện muốn hỏi.”
Nguyệt đình gần với Thính Vũ Lâu, Khúc Phúc còn chưa ngồi xuống thì Khúc Hoài Thương đã mở miệng “Phúc thúc, ta nghe nói hôm Phúc Lộc vương nạp phi, phụ thân cũng tới tham dự tiệc mừng phải không?”
Khúc Phúc gật đầu, đây cũng chẳng phải là chuyện bí mật gì. Nghi hoặc trong lòng của Khúc Hoài Thương lại tăng thêm “Xưa nay phụ thân rất ít khi lui tới với mấy chư thần trong triều, đối với Cửu gia lại càng không thân thiết gì, tại sao lại đi tới tiệc mừng Cửu gia nạp phi chứ?”
Khúc Phúc nghẹn lời, hắn lại kề sát vào hỏi “Phúc thúc, phụ thân cùng với Phúc Lộc vương phi, có phải là có chuyện gì khác không?”
Sắc mặt của Khúc Phúc bỗng trở nên nghiêm trọng “Nhị công tử, lời này thuộc hạ coi như chưa từng nghe qua, công tử cũng đừng bao giờ nhắc lại nữa.”
Nói xong Khúc Phúc quay người về Thính Vũ Lâu, hiếu kỳ trong lòng của Khúc Hoài Thương lại càng thêm mãnh liệt. Hắn hỏi hết mọi người trong Khúc phủ cũng không ai biết được chuyện gì liên quan tới hai nhà Ân, Khúc.
Qua canh hai, Khúc Thiên nghỉ ngơi trong phòng của Ngụy thị, Ngụy thị đem chuyện Khúc Hoài Thương dò hỏi chuyện của Ân Trục Ly ra nói, Khúc Thiên cũng không nói gì, chỉ đem thanh kiếm vàng đặt ở dưới gối rồi xoay người đi ngủ.
“Ngươi là ai?”
“Tại hạ là Khúc Thiên, người tới là Ân đại đương gia phải không?”
“Ta hẹn với Thẩm Vãn Yến, sao hắn không đến?”
“Bởi vì tại hạ đến hay gia chủ đến cũng không có gì khác nhau.”
Sông nhỏ nước chảy hững hờ, trong lành đến nỗi có thể thấy cá bơi, cỏ mọc um tùm.
“Ban đầu bản đại đương gia vốn nghĩ rằng mấy tên binh tướng đều là bọn vũ phu, lúc nhìn thấy Khúc tướng quân mới biết ý nghĩ này thật là nông cạn quá. Khó trách Dương Xương hầu cũng kính trọng Khúc tướng quân vài phần.”
“Ân đại đương gia quá khen rồi. Xưa nay đều nghe mọi người nói thương nhân toàn mùi tiền, bây giờ gặp Ân đại đương gia, thật làm cho Khúc mỗ xấu hổ.”
“A, chúng ta vừa gặp đã dát vàng lên mặt nhau, chỉ mong nếu có ngày Ân mỗ cùng đường thì xin kiếm vàng trên tay Khúc tướng quân lưu tình, Ân mỗ thật vô cùng cảm kích.”
“Ân đại đương gia giúp chủ thượng của ta khởi binh thảo phạt, dựng nên Đại Huỳnh thịnh thế, công lao to như thế sao lại nói ra mấy lời ấy?”
“Tàng bảo đồ có thể giao cho người, nhưng sau khi đưa vật này rồi thì Bích Ngô sao còn ở trong Ân gia nữa? Dương xương hầu nên sắp xếp để Ân mỗ yên lòng mới đúng.”
“Chuyện đó thì có gì đáng ngại? Dưới tay bản hầu có Khúc tướng quân chính là ái tướng, Ân đại đương gia cũng từng gặp qua. Nói về nhân phẩm hay tài mạo đều là rồng trong biển người. Bản hầu vốn lo lắng là nữ nhân tầm thường sao có thể sánh với tướng quân oai vũ, vừa gặp được Ân đại đương gia thì thấy hai người đúng là một đôi trời đất tạo thành. Sắp xếp như vậy, Ân đại đương gia có thể đáp lại thành ý của bản hầu như thế nào đây?”
“Khúc tướng quân, Bích Ngô là thương nhân, thương nhân không có hứng thú với chuyện chính sự. Chỉ cần Dương xương hầu cho Ân gia ta một vị trí thì trên dưới ÂN gia sẽ mãi mãi nhớ ân đức này. Nhưng từ xưa tới nay, quân uy khó dò, chuyện ngày sau lành dữ khó biết. Nếu ngài thật lòng với ta thì đợi khi thiên hạ đã định, cho dù hắn có sát khí cũng không giết được ta hay ngài. Cho nên xin tướng quân nhớ giao ước hôm nay, đừng bao giờ phản bội.”
“Ân… phu nhân bớt lo lắng, nàng và ta đã thành thân, đương nhiên là người một nhà. Khúc Thiên nhất định không phụ phu nhân. Nhưng đại quân BẮc Chiêu ít ngày nữa sẽ tràn tới, chuyện lương thảo…. xin phu nhân suy xét.”
“Đây là hai tấm tàng bảo đồ, tướng quân hay cầm một tấm để giải quyết tình hình trước mắt.”
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, những tình nồng thắm thiết đó đều tan hết, chỉ còn màu đỏ của máu tràn ngập.
“Thì ra ngươi đã có vợ con nhưng vẫn gạt ta.”
“Từ xưa tới nay, ăn lộc vua thì phải lo chuyện của vua, Ân đại đương gia, xin lỗi.”
“Không cần khách khí, Ân mỗ không biết nhìn người, không thể trách ai. Có điều Khúc tướng quân, người ta thường nói [Nhất dạ phu thê bách dạ ân]*, huống chi Ân mỗ còn có cốt nhục của ngươi, hôm nay ngươi xông tới như vậy là muốn giết ta sao?”
*Một đêm vợ chồng, trăm năm tình nghĩa.
“Ân đại đương gia, xin lỗi.”
“Khúc Thiên, người và ta ân ái mấy tháng nay cũng chính là chờ giây phút này – ta có thai, không tiện hành động, phải không?” Nàng cong khóe môi, nụ cười không vướng chút bụi trần, cũng không mang theo bi thương và oán giận. Khúc Thiên lại thấy lửa lớn ngập trời, chỉ nhìn thấy trong màn khói mờ mịt có một người đứng đó, ý cười nhạt nhẽo “Mùng tám tháng năm, ta và Cửu vương gia thành thân, ngài có muốn tới dùng một ly rượu không?”
Như bị người ta bóp chặt cổ họng, Khúc Thiên bật dậy, nghe tiếng canh gõ báo, đã là canh năm, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Ngày hôm sau, Ân đại đương gia mở tiệc ở Phúc Lộc Vương phủ, chiêu đãi mấy chủ quản cửa tiệm trong thành Phú Quý. Ân Sóc, cũng đám người họ Ân ỷ vào thân phận nên không để Hách Kiếm vào mắt, nhưng cũng nể mặt mũi của Cửu vương gia nên vẫn tới đầy đủ.
Trừ hôm tiệc cưới của Phúc Lộc vương thì đây là lần đầu tiên mọi người chuẩn bị tiệc trong nhà, khó tránh khỏi khẩn trương và bận rộn. May mà có Hách đại tổng quản chuẩn bị chu đáo, không tới một canh giờ đã chuẩn bị xong thức ăn và bàn ghế.
Chỉ là hắn vẫn còn chút lo lắng về Ân Sóc “Đại đương gia, Ân Sóc này dù gì cũng đồng lứa với lão phu nhân, nếu tranh chấp với hắn, chỉ sợ là mang tiếng.”
Ân Trục Ly cúi đầu mài mực, nói khẽ “Vậy đừng tranh chấp với hắn.”
Hách Kiếm cau mày “Nhưng nếu hắn gây sự….”
Ân Trục Ly ngẩng đầu nhìn Hách Kiếm, cười nhạt một tiếng “Vậy đừng để hắn gây sự.”
Hách Kiếm định nói thêm, một lúc sau lại khom người lui xuống.
Thẩm Đình Giao đương nhiên cũng không ra ngoài mà ở trong thư phòng xem sổ sách với nàng. Trước khi khai tiệc, Hách Kiếm mời mọi người vào thư phòng. May mà thư phòng trong Phúc Lộc vương phủ này cũng rộng rãi, hơn trăm người vẫn đủ chỗ.
Ân đại đương gia nắm tay Thẩm tiểu vương gia bước lên bàn trên, đưa mắt nhìn mấy chồng sổ sách xếp cao cao. Vẻ mặt của nàng ôn hòa, nói “Mấy ngày gần đây ta bận rộn chuẩn bị chuyện hôn sự với Cửu gia, chưa xem qua sổ sách. Hôm nay rảnh rỗi nên mời các vị tới đây họp mặt, coi như là ra mắt với Cửu gia.”
Nàng vừa nói xong,trong đám người có tiếng hừ lạnh. Ân Trục Ly vẫn mỉm cười “Trước khi khai tiệc bản Đại đương gia muốn nghe xem tình hình cửa hàng của chư vị. Hách đại đổng quản,” Nàng ra hiệu với Hách Kiếm, Hách Kiếm khom người, vẫn chủ trì hội nghị.
Đầu tiên là gọi đám Vân Thiên Y, bọn hắn có thể coi như là tâm phúc của Ân Trục Ly, mọi người đều biết rõ, vừa hỏi vừa đáp, vô cùng cung kính. Mà Ân Sóc và một vài người cũng không thèm để ý – cho dù nàng gả vào Hoàng gia, Thẩm Đình Giao cũng chỉ là một nhàn vương, mặc dù bọn hắn không muốn đắc tội, nhưng cũng không sợ.
Ân Trục Ly đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt đó, cũng không để ý “Sóc thúc, người nói về tình hình mấy hiệu thuốc ở thành Tây đi.”
Ân Sóc hừ lạnh “Ngươi còn nhớ ta là thúc của ngươi sao.”
Ân Trục Ly mỉm cười, hắn lại lạnh giọng, vẻ mặt kiêu căng “Hôm nay không mang sổ sách, thu chi lợi nhuận gì gì đó, ta không….”
Còn chưa kịp nói xong, Ân Trục Ly đã cầm lấy cái nghiêng mực trên bàn ném tới. Lần này xem như là bị tập kích đột ngột, ngay cả Hách Kiếm cũng bị hù cho hết hồn, Ân Sóc kia đương nhiên không kịp phản ứng, lãnh trọn cái nghiêng mực.
Ân Trục Ly rat ay không nhẹ, lại thêm cái nghiêng mực kia cứng vô cùng, mọi người chỉ nghe vang một tiếng thì đã thấy Ân Sóc kia máu me đầy mặt, đầu óc choáng váng.
Bị đánh như vậy, khí thế kiêu căng của hắn trong nháy mắt mất hết, mấy người đứng sau lưng biến sắc. Thẩm tiểu vương gia cũng giật mình, Ân Trục Ly lạnh nhạt cười, thờ ơ nhìn quanh, mấy người kia cúi thấp đầu, không dám nhìn nàng. Nàng cũng không nói nhiều,mặt không đổi sắc, cầm lấy cái chặn giấy bằng ngọc mà đùa giỡn trong tay “Tiếp tục.”
Ân Sóc kia té trên mặt đất, đầu đầy máu và mực, hôn mê bất tỉnh. Thấy hắn bị như thế, mấy người kia cũng không dám khinh suất, lần lượt thành thật mà khai báo lợi nhuận thu chi rồi lại sai mấy tên gia nô đi theo về nhà lấy sổ sách, đem tới Phúc Lộc Vương phủ.
Ân Trục Ly đợi mọi người báo cáo xong mới ra hiệu cho Hách đại tổng quản kéo tên Ân Sóc đang bất tỉnh nhân sự kia đi. Bữa tiệc này ăn trong đau khổ, mọi người đều cúi đầu cố ăn, trong hoa viên treo đèn lồng cao cao, không ai dám nói gì.
Lúc Ân Sóc tỉnh lại thì thấy trời đã khuya, cảnh vật xung quanh lạ lẫm, chỉ có một ngọn đèn dầu lay lắt. Hắn nhìn trái nhìn phải, lại chỉ có Đàn Việt đang ngồi ở trước bàn, kiếm đặt ở trên.
“Đại đương gia dặn ta nói mấy câu với ông, bây giờ thành Phú Quý bề ngoài thì giàu có vô cùng, nhưng thật ra cũng nguy hiểm như trứng mỏng. Nếu trên dưới một lòng thì cũng có thể bảo vệ được mười năm yên ổn. Nếu chia rẽ thì bị tiêu diệt cũng là chuyện sớm muộn.” Tính tình Đàn Việt vốn thật thà, nên lời nhắn cũng không để sót chữ nào “Đại đương gia muốn nói, nếu Sóc thúc muốn sống thì về sau hãy nghĩ kĩ rồi làm. Nếu Sóc thúc muốn chết…”
Hắn lấy ngón tay kéo kiếm ra một chút, lộ ra ánh sáng lạnh lẽo “Đàn Việt lập tức hoàn thành.”
Lúc trở về phòng, Thanh Uyển thay quần áo cho Ân Trục Ly, Thẩm tiểu vương gia còn e dè cẩn thận, Ân Trục Ly quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghi ngờ “Ngài sợ gì?”
Thẩm Đình Giao cẩn thận ngó nàng “Nàng… nàng… có giận không?”
Ân Trục Ly cao giọng cười, phất tay bảo Thanh Uyển lui xuống, tự tay thay quần áo cho hắn “Ta đâu có giận.”
Thẩm Đình Giao cởi áo bào trắng ra, tóc dài như thác nước rơi trên eo, vẻ mặt như ngọc, quả nhiên là vô cùng vô cùng xinh đẹp. Thấy nàng nhìn, hắn đỏ mặt, lập tức leo lên giường chui vào trong chăn. Ân Trục Ly cũng buồn cười trong lòng – Cửu gia này bình thường cũng thật là phong thái, giơ tay nhấc chân đều hợp với ý nàng.
Nếu … nếu không phải là đã có người trong lòng… nàng không thể không thừa nhận, Cửu gia này cũng là một lựa chọn đúng đắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.