Kim Chủ Có Đứa Em Trai Ngốc Nghếch Thấy Khổ Tâm
Chương 19: Mèo nhà mèo hoang? Con mồi thợ săn! Bị ưng mổ vào mắt
Đào Chi Yêu
08/07/2020
"Cắt." Hà Trọng Ân ấn ấn huyệt thái dương, tạm dừng cảnh Hàn Tử Phong cùng Vệ Hân đối diễn.
"Sao vậy?" Chu Thành hỏi.
"Không phải cảm giác đó." Hà Trọng Ân cực kỳ thất vọng.
Hàn Tử Phong trực tiếp bước tới, "Đạo diễn Hà, tôi có thể nói chuyện với anh không?"
Hà Trọng Ân nhíu mày, gật đầu.
"Cậu biết tôi muốn loại cảm giác như thế nào không?"
"Bộ phim này hầu như không nói về tình yêu, mà thứ tình cảm thúc đẩy toàn bộ bộ phim là tình thân, tình bạn, tình huynh đệ và thiện ác. Đây là những gì tôi muốn thể hiện."
Hàn Tử Phong cố gắng bình tĩnh lại "Tôi biết, tình bạn của Thạch Tảo và Tiểu Cửu càng cần nhiều hơn cái gọi là đồng bệnh tương liên, mà không phải kiểu thể hiện ra ngoài như thế, đây là lần đầu hai người gặp nhau, họ không nên nhiệt tình như vậy, chuyện này không hợp lý."
"Cậu biết?" Hà Trọng Ân hé mắt, "Tôi nghĩ tôi biết cậu muốn nói gì."
"Đạo diễn Hà, tại sao không chọn Giang Nguyện?"
Hà Trọng Ân châm một điếu thuốc, trong làn khói thuốc lượn lờ thở dài một hơi, "Tiểu Hàn à, đối với tôi mà nói, bộ phim này cực kỳ quan trọng, tôi đã vì bộ phim này mà chuẩn bị hai năm, vì đề tài cũng quá nhạy cảm, cho nên tôi không hy vọng có bất kỳ một chút sơ xuất nào."
Hàn Tử Phong không hỏi đến sự lo lắng của hắn, chỉ đánh một cú bóng thẳng: "Vệ Hân không phù hợp với Trình Tiểu Cửu."
Hà Trọng Ân nhìn cậu một lúc lâu, "Cậu về trước đi."
Lúc Hàn Tử Phong muốn mở cửa, Hà Trọng Ân đột nhiên nói: "Vậy cậu cảm thấy cậu ta thích hợp với vai nào?"
"Tô Băng." Hàn Tử Phong lạnh lùng nói.
Hà Trọng Ân ngẩn ra, nhân vật Tô Băng này quả thực vẫn chưa xác định, thế nhưng, đó là một tên phản đồ. Hắn không nhịn được mà cười khổ, xem ra hai người này có oán hận sâu lắm đây.
Khuôn mặt Hà Trọng Ân bị bao phủ trong khói mờ, hắn muốn suy nghĩ lại thật kỹ. Hàn Tử Phong và Vệ Hân tuyệt đối không thể diễn được thứ tình cảm mà hắn muốn.
***
"Tiểu Hàn." Chu Thành đặt mông ngồi cạnh Hàn Tử Phong.
"Anh Chu." Hàn Tử Phong lễ phép gật đầu.
"Cậu đối với nhân vật Thạch Tảo thấy thế nào?"
"Người may mắn nhất trong bộ phim này?" Hàn Tử Phong cúi đầu nhìn kịch bản một chút.
Chu Thành nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Cậu không cảm thấy cậu ta đáng thương sao?"
"Cậu ta đáng thương sao?" Hàn Tử Phong hỏi ngược lại.
"Cậu xem, lúc Đàm Ngôn nhặt được cậu ta, mẹ cậu ta vì bạo hành gia đình mà tự sát, mà cậu ta cũng bị cha ruột đánh cho thương tích đầy mình, tai cũng bị rách, cậu ta không đáng thương à?"
"Nhưng mỗi người đều có điểm đáng thương, nếu xét về thân thế mà nói, Tiểu Cửu không đáng thương sao? Trình Đông không đáng thương sao? Ngay cả Tô Băng cũng có điểm đáng thương, hơn nữa Đàm Ngôn không đáng thương sao?" Ánh mắt của Hàn Tử Phong nhìn chăm chú vào Chu Thành.
Chu Thành quả thực không nghĩ tới chuyện này, lắc đầu, "Tôi không cảm thấy Đàm Ngôn đáng thương." Y đóng vai nhân vật này, đương nhiên y tận tâm tận lực nghiên cứu kỹ lưỡng.
Hà Trọng Ân đang ở một bên phát sầu cũng thấy hứng thú, "Nói một chút xem, sao cậu lại cảm thấy Đàm Ngôn đáng thương?" Hắn không thể nào lấy cái từ “đáng thương” này liên hệ với một ông trùm xã hội đen hô mưa gọi gió.
"Hắn chẳng có gì, mà hắn mang hết tất cả mọi thứ cho Thạch Tảo." Hàn Tử Phong nhàn nhạt kể lại một sự thật.
Hà Trọng Ân như có điều suy nghĩ mà liếc mắt nhìn Hàn Tử Phong, chờ khi cậu bị người khác gọi đi, mới nói với Chu Thành: "Xem ra anh đã đoán sai rồi, cậu ta càng coi trọng bộ phim này hơn so với tưởng tượng đấy, quả thật cũng có phỏng đoán kịch bản khá tốt."
Chu Thành nhìn bóng lưng cậu, không nhịn được sờ mũi cười khổ, tưởng chỉ là một chú mèo nhà, không ngờ móng vuốt lại sắc bén như thế.
***
"Anh Hà." Bạch Trạch lắc đầu một cái, mở cửa sổ ra, phất phất tay, "Anh đây là muốn độc chết tôi à?"
"Đạo diễn Bạch đừng đùa, tôi sắp sầu chết rồi đây."
"Sao? ‘Hồ sâu’ tuyển diễn viên không thuận lợi?" Bạch Trạch một lời nói toạc ra tâm sự của bạn cũ, "Cơ mà tôi nghe nói nhân vật Đàm Ngôn và Thạch Tảo đều quyết định rồi mà."
Hà Trọng Ân gật đầu, "Chuyện này thì đúng, nhưng nhân vật Trình Tiểu Cửu thì vẫn chưa xác định được."
Bạch Trạch nhíu mày, "Lần trước lúc anh nói với tôi không phải bảo là đã quyết định rồi sao?"
"Không thể hiện được đúng cảm xúc." Hà Trọng Ân thở dài.
"Muốn thay người?"
"Nhất định phải thay!" Hà Trọng Ân không chút do dự nói.
Bạch Trạch biết hắn có bao nhiêu cố chấp đối với bộ phim này, chỉ có thể an ủi.
Hà Trọng Ân lại hâm mộ Bạch Trạch, có thể dễ dàng mời được vị ảnh đế danh tiếng diễn vai chính.
"Anh có người nào muốn đề cử không?"
Bạch Trạch suy nghĩ một chút, bộ phim điện ảnh này y và Hà Trọng Ân đã cùng nhau nghiên cứu qua, y đối với nhân vật trong phim cũng rõ như lòng bàn tay, nếu không cũng không thể thuận miệng nói ra luôn tên nhân vật trong đó, "Thực ra tôi cũng có người muốn tuyển, nhưng là một người mới."
"Haizz, người ban đầu tôi vừa ý cũng là người mới, nhưng đáng tiếc, bây giờ tôi lại thấy hơi hối hận." Hà Trọng Ân tin vào ánh mắt của Bạch Trạch, không thể không có phần mong đợi.
"Vậy tôi điều chỉnh phần diễn của cậu ấy đến lượt kế tiếp, anh xem một chút nhé?"
"Được."
...
Mí mắt Tô Khiên giật giật, "Đừng làm hư Tiểu Ngư."
Giang Nguyện vẻ mặt vô tội, "Đây chính là chuyện đại sự cả đời của bạn thân anh mà."
Tô Khiên: "..." Muốn phủi tay mặc kệ thì làm sao bây giờ?
Đường Vũ nghiêm túc ở một bên bày mưu tính kế, nghiêm túc đến mức làm cho Giang Nguyện muốn xoa nắn mặt cậu, nhưng lại e ngại bởi Tô Khiên ở một bên nhìn chằm chằm như thần giữ cửa, con ngươi cậu đảo một vòng, "Em nghe Tiểu Ngư nói, anh cũng có một người anh trai." Nhắc đến chuyện này ba người họ đã xa nhau mười mấy năm rồi.
Tô Khiên gật đầu.
"Anh và anh trai mình..."
Tô Khiên: "..." Hắn không nhịn được liên tưởng tới Tô Tần cao to, nhất thời rùng mình một cái, "Không có!"
Chỉ thấy Giang Nguyện vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn, Tô Khiên cả mặt đen sì, không nhịn được nghiến răng nói: "Sao có thể chứ? Đó là anh trai tôi, Tôi! Đối! Với! Anh! Ấy! Một! Chút! Suy! Nghĩ! Cũng! Không! Có!"
Kết quả là nhìn thấy ánh mắt u buồn của Đường Vũ, "Anh Khiên..."
Tô Khiên lập tức muốn nuốt những gì mình nói xuống, những năm tháng xa cách này, không ai tưởng niệm danh xưng ấy hơn hắn, những khi tỉnh giấc giữa đêm khuya, luôn có người kéo góc áo của hắn, mềm mại gọi hắn, anh Khiên. Chỉ có điều, sau khi hai người bất ngờ gặp lại, đứa trẻ trong mơ đã lớn rồi, trong giấc mơ có cảnh không thể miêu tả kia lại càng như một liều thuốc kích dục.
Tiểu thôi thủ* Giang Tiểu Nguyện cười híp mắt nói: "Ý em muốn nói là anh và anh trai mình không cùng nhau thảo luận chuyện theo đuổi ai đó như thế nào sao?"
* Tiểu thôi thủ (小推手): ‘tiểu’ là nhỏ, ‘thôi’ ở đây là đẩy, thúc đẩy, ‘thủ’ là tay, tiếng Anh thì nó dịch 推手 ra mấy nghĩa là the main driving force, main pusher, pushing hands. Mình không tìm ra từ nào cho cụm từ này nên để nguyên.
"Mặc dù không có sự công nhận của pháp luật, ba người chúng ta cũng coi như là anh em đi? Vậy em cùng thảo luận với tiểu Ngư làm thế nào để theo đuổi anh trai, sao anh lại tức giận như vậy chứ?"
Đường Vũ cười khúc khích, u buồn ban nãy cũng chẳng thấy nữa, Tô Khiên lại bị Giang Nguyện bắt nạt. Hắn đột nhiên nhớ tới một câu nói, không phải là không nhận lại, chỉ là chưa đến lúc*. Phải biết rằng lúc nhỏ, khi ba người ở cô nhi viện, Tô Khiên bên ngoài sẽ che chở cho hai người họ, thế nhưng nếu nói đến bên trong...
*Đầy đủ thì trước vế câu này còn 2 câu nữa là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Có thể hiểu là, làm việc thiện sẽ được đền đáp những điều may mắn, tốt lành, làm việc ác sẽ bị quả báo, gặp tai ương, không phải sẽ không nhận lại, chỉ là chưa tới lúc.
Bên ngoài có người gọi Giang Nguyện, Giang Nguyện theo tiếng gọi chạy ra ngoài, lúc đang đóng cửa lại còn nghe thấy bên trong nói nhỏ ——
"Tiểu Ngư, vừa rồi anh không phải có ý đó, anh..." Tô Khiên rất ít khi sốt sắng như vậy, rốt cuộc cũng không giải thích trực tiếp, nói thẳng một câu, "Em không giống."
Vành tai Đường Vũ đỏ bừng, cười ra tiếng, "Em biết mà, Tiểu Nguyện đùa anh vậy thôi, anh cũng đừng bắt nạt cậu ấy." Rõ ràng mấy ngày trước vừa mới lên mặt ra oai với Khương Kỳ, lại cứ giả bộ tỏ vẻ trừng mắt lạnh lùng trước mặt Giang Nguyện.
"Nó từ nhỏ đã thích trêu đùa em, anh chỉ muốn cho nó một chút giáo huấn thôi..."
Khóe miệng Giang Nguyện cong lên, giữ cửa đóng chặt lại, che lại một phòng ôn nhu.
Thật tốt.
Bọn họ đều thật tốt.
Đương nhiên nếu như mỗi lần Khương Kỳ có thể nán lại lâu thêm một chút thì càng tốt hơn.
Giang Nguyện rất phiền muộn, gần đây Khương Kỳ bận rộn đến chân không chạm đất, mặc dù khi tham ban có lúc cũng sẽ nghỉ ngơi một đêm, thế nhưng cậu không tìm được cơ hội thích hợp, hơn nữa Khương Kỳ vành mắt xanh nhạt quầng mắt thâm đen, cho dù có cơ hội cũng không nỡ tiến một bước thăm dò, không nỡ làm anh thêm phiền não tiêu hao tâm trí.
Giang Nguyện như một người thợ săn phục kích trong bóng tối, tâm tâm niệm niệm con mồi của mình, bên cạnh chẳng nhìn thấy gì khác, rồi lại mâu thuẫn không nỡ thừa dịp con mồi suy yếu mà ra tay. Không, ngay cả khi con mồi tinh lực dồi dào, có lẽ cậu cũng không nỡ bắn một phát súng.
Giang thợ săn lần nữa rơi vào khó khăn trong việc lựa chọn kế hoạch.
Đừng vội, dù sao anh cũng chạy không thoát.
Chàng thợ săn nhỏ tự tin có đam mê với con mồi lớn lộ ra một nụ cười.
***
"Thế nào?" Bạch Trạch đưa Hà Trọng Ân về phòng nghỉ ngơi cười nói.
Ai ngờ Hà Trọng Ân cau mày, thở dài một hơi, "Thế giới này thật nhỏ, diễn viên vào vai Trình Tiểu Cửu mà tôi vừa ý lúc đầu chính là cậu ta."
Bạch Trạch kinh ngạc, việc này y lại không hề nghĩ tới.
"Vậy anh không tuyển chọn cậu ấy, là cảm thấy cậu ấy không tốt ở điểm nào?"
Hà Trọng Ân lấy điện thoại di động ra, bên trong là video Giang Nguyện thử vai hôm đó, cũng vì nhiều lần so sánh như vậy, hắn thực sự không cam lòng với Trình Tiểu Cửu hiện tại này.
Bạch Trạch xem kỹ xong, thẳng thắn nói: "Tuy rằng còn hơi non nớt, nhưng không thể nói là không tốt, nếu như một diễn viên ưu tú có thể đạt được 90% trở lên hình tượng trong đầu đạo diễn, thì Giang Nguyện đã tái hiện 80% rồi."
"Anh biết mà, tôi coi trọng bộ phim này đến mức nào." Hà Trọng Ân không phủ nhận lời diễn giải của Bạch Trạch, "Hôm đó Vệ Hân, cũng chính là diễn viên tạm xác định sẽ vào vai Trình Tiểu Cửu hiện giờ, thử vai kỳ thực không bằng Giang Nguyện, chúng tôi đã chấm Giang Nguyện rồi, sau đó..."
Lúc hắn đi ngang qua phòng hóa trang nghe thấy trợ lý của Vệ Hân oán giận: "Tại sao lại là Giang Nguyện chứ, được người ta bao dưỡng tốt quá cơ."
"Không nên tùy tiện nói chuyện của người khác."
"Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không có kim chủ cậu ta có thể tùy ý cướp phần diễn của người khác sao? Giờ cũng là cậu ta —— "
"Đỗ Song, chuyện vô căn cứ không nên nói lung tung."
"Anh Vệ, chuyện này đâu có vô căn cứ? Trên dưới Khương thị có ai không biết Giang Nguyện là tình nhân nhỏ mà Khương Kỳ bao dưỡng chứ? Chính bản thân Giang Nguyện cũng thừa nhận mà."
Vệ Hân im lặng, lúc lâu sau nói: "Em cũng bớt tranh cãi một chút, sau này chúng ta đi vòng qua cậu ta là được."
...
Bạch Trạch nghe xong Hà Trọng Ân thuật lại cười nghiêng ngả, "Lão Hà à, anh đây là cả đời đánh ưng, bị ưng mổ vào mắt đó."
Hà Trọng Ân ngẫm thử ý tứ của Bạch Trạch, có chút quẫn bách, "Việc này tôi đúng là hơi bốc đồng, cũng không có chứng cứ nào khác, nhưng tôi đi nghe ngóng, người đại diện của Giang Nguyện vậy mà là Tề Ngụy đấy, hơn nữa nghe đâu quan hệ của Giang Nguyện và giám đốc Khương thực sự rất thân mật."
"Bản thân đề tài của ‘Hồ sâu’ cũng quá nhạy cảm, kế hoạch cho bộ phim luôn biến đổi bất ngờ, không thì tôi cũng sẽ không kéo dài suốt hai năm lâu như thế, nhỡ đâu giữa chừng xảy ra chuyện gì..." Hà Trọng Ân cười khổ, bao dưỡng lại còn đồng tính, nếu như bị tuồn ra, tin tức này đủ làm bùng nổ toàn bộ giới giải trí.
"Anh thấy cho dù là thật đi nữa, Khương Kỳ sẽ cho phép tin tức như thế này bị tuồn ra sao?" Bạch Trạch biết Hà Trọng Ân là do quan tâm quá mức nên tâm loạn.
Hà Trọng Ân lúc này mới ý thức được, người trước mắt là bạn thân của giám đốc Khương thị.
"Huống chi chuyện này không thể nào là sự thật." Bạch Trạch nghiêm mặt nói: "Cho dù quan hệ giữa Khương Kỳ và Giang Nguyện là như thế nào đi nữa, bọn họ cũng không thể có quan hệ kim chủ và tình nhân."
Hà Trọng Ân ngẩn ra.
"Tôi biết trong quá trình quay phim, anh đắc tội với con trai giám đốc Văn?" Bạch Trạch đột nhiên thay đổi đề tài.
Hà Trọng Ân theo bản năng nói: "Ừ, tên kia là công tử bột, muốn vào diễn chơi, tôi không thời gian hầu hạ cậu ta... Haizz, nói chuyện đâu đâu, đạo diễn Bạch anh cũng đừng đùa tôi nữa, nói mau đi."
"Giang Nguyện là em trai Khương Kỳ, không phải ruột thịt, nhưng so với anh em ruột chỉ có hơn chứ không hề kém, Khương Kỳ đối với Giang Nguyện như nâng trong tay sợ rơi sợ ngã cũng không phải nói quá, thế nên tôi rất ngạc nhiên, Tiểu Nguyện vậy mà lại không công khai quan hệ của bọn họ, không biết lời đồn đại lại thái quá như vậy."
Hà Trọng Ân hoàn toàn chết lặng.
"Tuy rằng tôi không rõ họ của Giang Nguyện tại sao lại viết thành ‘Giang’ trong giang lưu, thế nhưng theo pháp luật cậu ấy và Khương Kỳ có quan hệ anh em, bác gái năm ấy thân thể không được tốt, Khương Kỳ sau khi trưởng thành chính là người giám hộ của Giang Nguyện."
Hà Trọng Ân rốt cuộc cũng coi như là đã phục hồi lại tinh thần, lắc đầu, "Thực sự mất mặt quá, náo loạn thành trò cười lớn thế này."
"Tiểu Nguyện rất đáng yêu, nếu anh thay đổi suy nghĩ thì có thể hỏi cậu ấy một chút, có lẽ cậu ấy sẽ cho anh kinh hỉ đấy."
"Ôi khuôn mặt già nua này của tôi." Hà Trọng Ân không nhịn được tự giễu.
Hai người trò chuyện đôi câu, Hà Trọng Ân liền rời đi. Bạch Trạch xoay người sửa sang lại đồ trên bàn định đi ăn cơm, một tiếng bước chân dừng ở phía sau y, giây sau eo y liền bị ôm lấy.
"Mặc..."
Còn chưa đợi y nói xong, hơi thở ấm áp đã phả vào tai, Bạch Trạch mềm nhũn nửa người.
Sườn cổ hai người giao nhau, Thiệu Mặc Sâm hơi cúi đầu ngậm lấy bờ môi nhạt màu của y.
Giữa môi răng đan xen Bạch Trạch nếm được hương thơm của hoa quế.
"Gì thế?"
"Mật hoa quế Giang Nguyện tự làm, mỗi người một thìa thoáng cái đã không còn, anh đây không phải là sợ đạo diễn Bạch không được nếm thử sao? Đặc biệt cho em nếm thử đấy."
Lời còn chưa dứt, đầu lưỡi Thiệu Mặc Sâm đã cạy mở hàm răng của Bạch Trạch, tay giữ sau gáy y để làm sâu thêm nụ hôn này, đầu lưỡi như tiến vào nơi không người, quét cho mỗi một chỗ đều nhiễm mùi vị của chính mình cùng hương vị của hoa quế.
Hô hấp của Bạch Trạch dần trở nên nặng nề, bờ môi nhạt màu bị cắn nghiền thành sắc đỏ dụ người, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đẩy vị ảnh đế được voi đòi tiên, "Còn ở trong đoàn phim đấy."
Còn hôn nữa là sẽ thành chuyện mà không phải chỉ một nụ hôn có thể giải quyết, Thiệu Mặc Sâm cười nhẹ, liếm liếm vệt nước bên môi Bạch Trạch, "Ăn ngon không?"
Bạch Trạch dứt khoát nắm cằm Thiệu Mặc Sâm, dán lên môi anh nhẹ giọng nói: "Mật hoa quế sao? Không ngon như vị của ảnh đế."
Bụng dưới của Thiệu Mặc Sâm căng lên, đây cũng thật là nhạ hỏa thượng thân*.
*Có mấy cách dịch ra nôm na là rước lấy lửa đốt trên người, khêu lên lửa trên người.
"Em trò chuyện cùng đạo diễn Hà kia lâu thế, bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng cười của hai người." Khuôn mặt tuấn tú của Thiệu Mặc Sâm nhăn lại, quen biết gần hai mươi năm, bên nhau mười hai năm, Bạch Trạch sao có thể không biết tâm tư nho nhỏ kia của Thiệu Mặc Sâm, cười mắng: "Sáng sớm nay ăn tiểu long bao có phải là chấm nhiều dấm hơn không vậy?"
"Ừ đấy." Thiệu Mặc Sâm da mặt được tôi luyện dưới ánh đèn ma-giê tất nhiên là dày dặn săn chắc rồi, "Đạo diễn Bạch muốn bồi thường anh thế nào đây?"
Bạch Trạch đối với hành vi đả xà thượng côn* này của mình thấy xấu hổ cực kỳ, "Cho anh thêm vai diễn nhé?"
*Dùng gậy đánh rắn, nhưng rắn lại theo gậy bò ngược lên
Thiệu Mặc Sâm xác định trong bộ phim này mình không có vai nữ chính nào, vui vẻ ra mặt nói: "Được thôi, anh xin thêm cảnh giường chiếu, đêm nay anh đi tìm đạo diễn để đối diễn nhé."
Bạch Trạch: "..."
Thân mật một lát, Thiệu Mặc Sâm cùng Bạch Trạch vừa ra khỏi cửa liền bắt gặp Giang Nguyện và Đường Vũ đang định rời đi vừa nói vừa cười.
Thấy nét mặt hai người đều không được tự nhiên lắm, Đường Vũ nhỏ giọng nói: "Đạo diễn Bạch và anh Thiệu đang cãi nhau à?" Dù sao bên ngoài cũng đang xôn xao tin đồn bất hòa trong quan hệ giữa hai người.
Giang Nguyện liếc hai người họ một cái, tầm mắt lướt qua áo quần có phần nhăn nhúm của họ cùng phiến môi đỏ ửng, le lưỡi một cái, kéo Đường Vũ nhanh chóng chạy đi.
"Tiểu bại hoại này." Bạch Trạch ấn ấn mặt mình, nhiệt độ còn chưa hạ xuống, không nhịn được mà lắc đầu.
"Tiểu thiên sứ ôn văn nhĩ nhã, thiên chân khả ái được nói tới đâu?" Thiệu Mặc Sâm cảm thấy quả thực mình bị lừa rồi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau cùng cười ra tiếng, lời nói của Khương Kỳ thường ngày cũng không pha trộn gì đâu, nhưng chuyện liên quan tới Giang Nguyện ấy mà...
Vị anh trai đệ khống kia vẫn luôn miệng hùng hồn nói chỉ là quan hệ anh em bình thường thôi, chưa nói đến ánh mắt Khương Kỳ nhìn Giang Nguyện, ánh mắt Giang Nguyện nhìn Khương Kỳ cũng đủ thấy không đúng rồi.
Bạch Trạch dám thề là y chưa bao giờ dùng ánh mắt này nhìn anh cả Bạch Kỳ của mình đâu.
"Hôm ấy có mấy nữ diễn viên nhìn thấy Khương Kỳ đến tham ban cũng đều như vậy, anh có thấy ánh mắt của Giang Nguyện không?"
"Hận không thể ăn sạch mấy người kia, buổi sáng còn gọi chị ơi chị à rõ là ngọt, hôm sau chẳng để ý tới nữa luôn."
Hai người cười cười nói nói đi ra ngoài, còn buổi đối diễn đêm nay sao? Phật bảo: Không thể nói.
"Sao vậy?" Chu Thành hỏi.
"Không phải cảm giác đó." Hà Trọng Ân cực kỳ thất vọng.
Hàn Tử Phong trực tiếp bước tới, "Đạo diễn Hà, tôi có thể nói chuyện với anh không?"
Hà Trọng Ân nhíu mày, gật đầu.
"Cậu biết tôi muốn loại cảm giác như thế nào không?"
"Bộ phim này hầu như không nói về tình yêu, mà thứ tình cảm thúc đẩy toàn bộ bộ phim là tình thân, tình bạn, tình huynh đệ và thiện ác. Đây là những gì tôi muốn thể hiện."
Hàn Tử Phong cố gắng bình tĩnh lại "Tôi biết, tình bạn của Thạch Tảo và Tiểu Cửu càng cần nhiều hơn cái gọi là đồng bệnh tương liên, mà không phải kiểu thể hiện ra ngoài như thế, đây là lần đầu hai người gặp nhau, họ không nên nhiệt tình như vậy, chuyện này không hợp lý."
"Cậu biết?" Hà Trọng Ân hé mắt, "Tôi nghĩ tôi biết cậu muốn nói gì."
"Đạo diễn Hà, tại sao không chọn Giang Nguyện?"
Hà Trọng Ân châm một điếu thuốc, trong làn khói thuốc lượn lờ thở dài một hơi, "Tiểu Hàn à, đối với tôi mà nói, bộ phim này cực kỳ quan trọng, tôi đã vì bộ phim này mà chuẩn bị hai năm, vì đề tài cũng quá nhạy cảm, cho nên tôi không hy vọng có bất kỳ một chút sơ xuất nào."
Hàn Tử Phong không hỏi đến sự lo lắng của hắn, chỉ đánh một cú bóng thẳng: "Vệ Hân không phù hợp với Trình Tiểu Cửu."
Hà Trọng Ân nhìn cậu một lúc lâu, "Cậu về trước đi."
Lúc Hàn Tử Phong muốn mở cửa, Hà Trọng Ân đột nhiên nói: "Vậy cậu cảm thấy cậu ta thích hợp với vai nào?"
"Tô Băng." Hàn Tử Phong lạnh lùng nói.
Hà Trọng Ân ngẩn ra, nhân vật Tô Băng này quả thực vẫn chưa xác định, thế nhưng, đó là một tên phản đồ. Hắn không nhịn được mà cười khổ, xem ra hai người này có oán hận sâu lắm đây.
Khuôn mặt Hà Trọng Ân bị bao phủ trong khói mờ, hắn muốn suy nghĩ lại thật kỹ. Hàn Tử Phong và Vệ Hân tuyệt đối không thể diễn được thứ tình cảm mà hắn muốn.
***
"Tiểu Hàn." Chu Thành đặt mông ngồi cạnh Hàn Tử Phong.
"Anh Chu." Hàn Tử Phong lễ phép gật đầu.
"Cậu đối với nhân vật Thạch Tảo thấy thế nào?"
"Người may mắn nhất trong bộ phim này?" Hàn Tử Phong cúi đầu nhìn kịch bản một chút.
Chu Thành nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Cậu không cảm thấy cậu ta đáng thương sao?"
"Cậu ta đáng thương sao?" Hàn Tử Phong hỏi ngược lại.
"Cậu xem, lúc Đàm Ngôn nhặt được cậu ta, mẹ cậu ta vì bạo hành gia đình mà tự sát, mà cậu ta cũng bị cha ruột đánh cho thương tích đầy mình, tai cũng bị rách, cậu ta không đáng thương à?"
"Nhưng mỗi người đều có điểm đáng thương, nếu xét về thân thế mà nói, Tiểu Cửu không đáng thương sao? Trình Đông không đáng thương sao? Ngay cả Tô Băng cũng có điểm đáng thương, hơn nữa Đàm Ngôn không đáng thương sao?" Ánh mắt của Hàn Tử Phong nhìn chăm chú vào Chu Thành.
Chu Thành quả thực không nghĩ tới chuyện này, lắc đầu, "Tôi không cảm thấy Đàm Ngôn đáng thương." Y đóng vai nhân vật này, đương nhiên y tận tâm tận lực nghiên cứu kỹ lưỡng.
Hà Trọng Ân đang ở một bên phát sầu cũng thấy hứng thú, "Nói một chút xem, sao cậu lại cảm thấy Đàm Ngôn đáng thương?" Hắn không thể nào lấy cái từ “đáng thương” này liên hệ với một ông trùm xã hội đen hô mưa gọi gió.
"Hắn chẳng có gì, mà hắn mang hết tất cả mọi thứ cho Thạch Tảo." Hàn Tử Phong nhàn nhạt kể lại một sự thật.
Hà Trọng Ân như có điều suy nghĩ mà liếc mắt nhìn Hàn Tử Phong, chờ khi cậu bị người khác gọi đi, mới nói với Chu Thành: "Xem ra anh đã đoán sai rồi, cậu ta càng coi trọng bộ phim này hơn so với tưởng tượng đấy, quả thật cũng có phỏng đoán kịch bản khá tốt."
Chu Thành nhìn bóng lưng cậu, không nhịn được sờ mũi cười khổ, tưởng chỉ là một chú mèo nhà, không ngờ móng vuốt lại sắc bén như thế.
***
"Anh Hà." Bạch Trạch lắc đầu một cái, mở cửa sổ ra, phất phất tay, "Anh đây là muốn độc chết tôi à?"
"Đạo diễn Bạch đừng đùa, tôi sắp sầu chết rồi đây."
"Sao? ‘Hồ sâu’ tuyển diễn viên không thuận lợi?" Bạch Trạch một lời nói toạc ra tâm sự của bạn cũ, "Cơ mà tôi nghe nói nhân vật Đàm Ngôn và Thạch Tảo đều quyết định rồi mà."
Hà Trọng Ân gật đầu, "Chuyện này thì đúng, nhưng nhân vật Trình Tiểu Cửu thì vẫn chưa xác định được."
Bạch Trạch nhíu mày, "Lần trước lúc anh nói với tôi không phải bảo là đã quyết định rồi sao?"
"Không thể hiện được đúng cảm xúc." Hà Trọng Ân thở dài.
"Muốn thay người?"
"Nhất định phải thay!" Hà Trọng Ân không chút do dự nói.
Bạch Trạch biết hắn có bao nhiêu cố chấp đối với bộ phim này, chỉ có thể an ủi.
Hà Trọng Ân lại hâm mộ Bạch Trạch, có thể dễ dàng mời được vị ảnh đế danh tiếng diễn vai chính.
"Anh có người nào muốn đề cử không?"
Bạch Trạch suy nghĩ một chút, bộ phim điện ảnh này y và Hà Trọng Ân đã cùng nhau nghiên cứu qua, y đối với nhân vật trong phim cũng rõ như lòng bàn tay, nếu không cũng không thể thuận miệng nói ra luôn tên nhân vật trong đó, "Thực ra tôi cũng có người muốn tuyển, nhưng là một người mới."
"Haizz, người ban đầu tôi vừa ý cũng là người mới, nhưng đáng tiếc, bây giờ tôi lại thấy hơi hối hận." Hà Trọng Ân tin vào ánh mắt của Bạch Trạch, không thể không có phần mong đợi.
"Vậy tôi điều chỉnh phần diễn của cậu ấy đến lượt kế tiếp, anh xem một chút nhé?"
"Được."
...
Mí mắt Tô Khiên giật giật, "Đừng làm hư Tiểu Ngư."
Giang Nguyện vẻ mặt vô tội, "Đây chính là chuyện đại sự cả đời của bạn thân anh mà."
Tô Khiên: "..." Muốn phủi tay mặc kệ thì làm sao bây giờ?
Đường Vũ nghiêm túc ở một bên bày mưu tính kế, nghiêm túc đến mức làm cho Giang Nguyện muốn xoa nắn mặt cậu, nhưng lại e ngại bởi Tô Khiên ở một bên nhìn chằm chằm như thần giữ cửa, con ngươi cậu đảo một vòng, "Em nghe Tiểu Ngư nói, anh cũng có một người anh trai." Nhắc đến chuyện này ba người họ đã xa nhau mười mấy năm rồi.
Tô Khiên gật đầu.
"Anh và anh trai mình..."
Tô Khiên: "..." Hắn không nhịn được liên tưởng tới Tô Tần cao to, nhất thời rùng mình một cái, "Không có!"
Chỉ thấy Giang Nguyện vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn, Tô Khiên cả mặt đen sì, không nhịn được nghiến răng nói: "Sao có thể chứ? Đó là anh trai tôi, Tôi! Đối! Với! Anh! Ấy! Một! Chút! Suy! Nghĩ! Cũng! Không! Có!"
Kết quả là nhìn thấy ánh mắt u buồn của Đường Vũ, "Anh Khiên..."
Tô Khiên lập tức muốn nuốt những gì mình nói xuống, những năm tháng xa cách này, không ai tưởng niệm danh xưng ấy hơn hắn, những khi tỉnh giấc giữa đêm khuya, luôn có người kéo góc áo của hắn, mềm mại gọi hắn, anh Khiên. Chỉ có điều, sau khi hai người bất ngờ gặp lại, đứa trẻ trong mơ đã lớn rồi, trong giấc mơ có cảnh không thể miêu tả kia lại càng như một liều thuốc kích dục.
Tiểu thôi thủ* Giang Tiểu Nguyện cười híp mắt nói: "Ý em muốn nói là anh và anh trai mình không cùng nhau thảo luận chuyện theo đuổi ai đó như thế nào sao?"
* Tiểu thôi thủ (小推手): ‘tiểu’ là nhỏ, ‘thôi’ ở đây là đẩy, thúc đẩy, ‘thủ’ là tay, tiếng Anh thì nó dịch 推手 ra mấy nghĩa là the main driving force, main pusher, pushing hands. Mình không tìm ra từ nào cho cụm từ này nên để nguyên.
"Mặc dù không có sự công nhận của pháp luật, ba người chúng ta cũng coi như là anh em đi? Vậy em cùng thảo luận với tiểu Ngư làm thế nào để theo đuổi anh trai, sao anh lại tức giận như vậy chứ?"
Đường Vũ cười khúc khích, u buồn ban nãy cũng chẳng thấy nữa, Tô Khiên lại bị Giang Nguyện bắt nạt. Hắn đột nhiên nhớ tới một câu nói, không phải là không nhận lại, chỉ là chưa đến lúc*. Phải biết rằng lúc nhỏ, khi ba người ở cô nhi viện, Tô Khiên bên ngoài sẽ che chở cho hai người họ, thế nhưng nếu nói đến bên trong...
*Đầy đủ thì trước vế câu này còn 2 câu nữa là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Có thể hiểu là, làm việc thiện sẽ được đền đáp những điều may mắn, tốt lành, làm việc ác sẽ bị quả báo, gặp tai ương, không phải sẽ không nhận lại, chỉ là chưa tới lúc.
Bên ngoài có người gọi Giang Nguyện, Giang Nguyện theo tiếng gọi chạy ra ngoài, lúc đang đóng cửa lại còn nghe thấy bên trong nói nhỏ ——
"Tiểu Ngư, vừa rồi anh không phải có ý đó, anh..." Tô Khiên rất ít khi sốt sắng như vậy, rốt cuộc cũng không giải thích trực tiếp, nói thẳng một câu, "Em không giống."
Vành tai Đường Vũ đỏ bừng, cười ra tiếng, "Em biết mà, Tiểu Nguyện đùa anh vậy thôi, anh cũng đừng bắt nạt cậu ấy." Rõ ràng mấy ngày trước vừa mới lên mặt ra oai với Khương Kỳ, lại cứ giả bộ tỏ vẻ trừng mắt lạnh lùng trước mặt Giang Nguyện.
"Nó từ nhỏ đã thích trêu đùa em, anh chỉ muốn cho nó một chút giáo huấn thôi..."
Khóe miệng Giang Nguyện cong lên, giữ cửa đóng chặt lại, che lại một phòng ôn nhu.
Thật tốt.
Bọn họ đều thật tốt.
Đương nhiên nếu như mỗi lần Khương Kỳ có thể nán lại lâu thêm một chút thì càng tốt hơn.
Giang Nguyện rất phiền muộn, gần đây Khương Kỳ bận rộn đến chân không chạm đất, mặc dù khi tham ban có lúc cũng sẽ nghỉ ngơi một đêm, thế nhưng cậu không tìm được cơ hội thích hợp, hơn nữa Khương Kỳ vành mắt xanh nhạt quầng mắt thâm đen, cho dù có cơ hội cũng không nỡ tiến một bước thăm dò, không nỡ làm anh thêm phiền não tiêu hao tâm trí.
Giang Nguyện như một người thợ săn phục kích trong bóng tối, tâm tâm niệm niệm con mồi của mình, bên cạnh chẳng nhìn thấy gì khác, rồi lại mâu thuẫn không nỡ thừa dịp con mồi suy yếu mà ra tay. Không, ngay cả khi con mồi tinh lực dồi dào, có lẽ cậu cũng không nỡ bắn một phát súng.
Giang thợ săn lần nữa rơi vào khó khăn trong việc lựa chọn kế hoạch.
Đừng vội, dù sao anh cũng chạy không thoát.
Chàng thợ săn nhỏ tự tin có đam mê với con mồi lớn lộ ra một nụ cười.
***
"Thế nào?" Bạch Trạch đưa Hà Trọng Ân về phòng nghỉ ngơi cười nói.
Ai ngờ Hà Trọng Ân cau mày, thở dài một hơi, "Thế giới này thật nhỏ, diễn viên vào vai Trình Tiểu Cửu mà tôi vừa ý lúc đầu chính là cậu ta."
Bạch Trạch kinh ngạc, việc này y lại không hề nghĩ tới.
"Vậy anh không tuyển chọn cậu ấy, là cảm thấy cậu ấy không tốt ở điểm nào?"
Hà Trọng Ân lấy điện thoại di động ra, bên trong là video Giang Nguyện thử vai hôm đó, cũng vì nhiều lần so sánh như vậy, hắn thực sự không cam lòng với Trình Tiểu Cửu hiện tại này.
Bạch Trạch xem kỹ xong, thẳng thắn nói: "Tuy rằng còn hơi non nớt, nhưng không thể nói là không tốt, nếu như một diễn viên ưu tú có thể đạt được 90% trở lên hình tượng trong đầu đạo diễn, thì Giang Nguyện đã tái hiện 80% rồi."
"Anh biết mà, tôi coi trọng bộ phim này đến mức nào." Hà Trọng Ân không phủ nhận lời diễn giải của Bạch Trạch, "Hôm đó Vệ Hân, cũng chính là diễn viên tạm xác định sẽ vào vai Trình Tiểu Cửu hiện giờ, thử vai kỳ thực không bằng Giang Nguyện, chúng tôi đã chấm Giang Nguyện rồi, sau đó..."
Lúc hắn đi ngang qua phòng hóa trang nghe thấy trợ lý của Vệ Hân oán giận: "Tại sao lại là Giang Nguyện chứ, được người ta bao dưỡng tốt quá cơ."
"Không nên tùy tiện nói chuyện của người khác."
"Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không có kim chủ cậu ta có thể tùy ý cướp phần diễn của người khác sao? Giờ cũng là cậu ta —— "
"Đỗ Song, chuyện vô căn cứ không nên nói lung tung."
"Anh Vệ, chuyện này đâu có vô căn cứ? Trên dưới Khương thị có ai không biết Giang Nguyện là tình nhân nhỏ mà Khương Kỳ bao dưỡng chứ? Chính bản thân Giang Nguyện cũng thừa nhận mà."
Vệ Hân im lặng, lúc lâu sau nói: "Em cũng bớt tranh cãi một chút, sau này chúng ta đi vòng qua cậu ta là được."
...
Bạch Trạch nghe xong Hà Trọng Ân thuật lại cười nghiêng ngả, "Lão Hà à, anh đây là cả đời đánh ưng, bị ưng mổ vào mắt đó."
Hà Trọng Ân ngẫm thử ý tứ của Bạch Trạch, có chút quẫn bách, "Việc này tôi đúng là hơi bốc đồng, cũng không có chứng cứ nào khác, nhưng tôi đi nghe ngóng, người đại diện của Giang Nguyện vậy mà là Tề Ngụy đấy, hơn nữa nghe đâu quan hệ của Giang Nguyện và giám đốc Khương thực sự rất thân mật."
"Bản thân đề tài của ‘Hồ sâu’ cũng quá nhạy cảm, kế hoạch cho bộ phim luôn biến đổi bất ngờ, không thì tôi cũng sẽ không kéo dài suốt hai năm lâu như thế, nhỡ đâu giữa chừng xảy ra chuyện gì..." Hà Trọng Ân cười khổ, bao dưỡng lại còn đồng tính, nếu như bị tuồn ra, tin tức này đủ làm bùng nổ toàn bộ giới giải trí.
"Anh thấy cho dù là thật đi nữa, Khương Kỳ sẽ cho phép tin tức như thế này bị tuồn ra sao?" Bạch Trạch biết Hà Trọng Ân là do quan tâm quá mức nên tâm loạn.
Hà Trọng Ân lúc này mới ý thức được, người trước mắt là bạn thân của giám đốc Khương thị.
"Huống chi chuyện này không thể nào là sự thật." Bạch Trạch nghiêm mặt nói: "Cho dù quan hệ giữa Khương Kỳ và Giang Nguyện là như thế nào đi nữa, bọn họ cũng không thể có quan hệ kim chủ và tình nhân."
Hà Trọng Ân ngẩn ra.
"Tôi biết trong quá trình quay phim, anh đắc tội với con trai giám đốc Văn?" Bạch Trạch đột nhiên thay đổi đề tài.
Hà Trọng Ân theo bản năng nói: "Ừ, tên kia là công tử bột, muốn vào diễn chơi, tôi không thời gian hầu hạ cậu ta... Haizz, nói chuyện đâu đâu, đạo diễn Bạch anh cũng đừng đùa tôi nữa, nói mau đi."
"Giang Nguyện là em trai Khương Kỳ, không phải ruột thịt, nhưng so với anh em ruột chỉ có hơn chứ không hề kém, Khương Kỳ đối với Giang Nguyện như nâng trong tay sợ rơi sợ ngã cũng không phải nói quá, thế nên tôi rất ngạc nhiên, Tiểu Nguyện vậy mà lại không công khai quan hệ của bọn họ, không biết lời đồn đại lại thái quá như vậy."
Hà Trọng Ân hoàn toàn chết lặng.
"Tuy rằng tôi không rõ họ của Giang Nguyện tại sao lại viết thành ‘Giang’ trong giang lưu, thế nhưng theo pháp luật cậu ấy và Khương Kỳ có quan hệ anh em, bác gái năm ấy thân thể không được tốt, Khương Kỳ sau khi trưởng thành chính là người giám hộ của Giang Nguyện."
Hà Trọng Ân rốt cuộc cũng coi như là đã phục hồi lại tinh thần, lắc đầu, "Thực sự mất mặt quá, náo loạn thành trò cười lớn thế này."
"Tiểu Nguyện rất đáng yêu, nếu anh thay đổi suy nghĩ thì có thể hỏi cậu ấy một chút, có lẽ cậu ấy sẽ cho anh kinh hỉ đấy."
"Ôi khuôn mặt già nua này của tôi." Hà Trọng Ân không nhịn được tự giễu.
Hai người trò chuyện đôi câu, Hà Trọng Ân liền rời đi. Bạch Trạch xoay người sửa sang lại đồ trên bàn định đi ăn cơm, một tiếng bước chân dừng ở phía sau y, giây sau eo y liền bị ôm lấy.
"Mặc..."
Còn chưa đợi y nói xong, hơi thở ấm áp đã phả vào tai, Bạch Trạch mềm nhũn nửa người.
Sườn cổ hai người giao nhau, Thiệu Mặc Sâm hơi cúi đầu ngậm lấy bờ môi nhạt màu của y.
Giữa môi răng đan xen Bạch Trạch nếm được hương thơm của hoa quế.
"Gì thế?"
"Mật hoa quế Giang Nguyện tự làm, mỗi người một thìa thoáng cái đã không còn, anh đây không phải là sợ đạo diễn Bạch không được nếm thử sao? Đặc biệt cho em nếm thử đấy."
Lời còn chưa dứt, đầu lưỡi Thiệu Mặc Sâm đã cạy mở hàm răng của Bạch Trạch, tay giữ sau gáy y để làm sâu thêm nụ hôn này, đầu lưỡi như tiến vào nơi không người, quét cho mỗi một chỗ đều nhiễm mùi vị của chính mình cùng hương vị của hoa quế.
Hô hấp của Bạch Trạch dần trở nên nặng nề, bờ môi nhạt màu bị cắn nghiền thành sắc đỏ dụ người, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đẩy vị ảnh đế được voi đòi tiên, "Còn ở trong đoàn phim đấy."
Còn hôn nữa là sẽ thành chuyện mà không phải chỉ một nụ hôn có thể giải quyết, Thiệu Mặc Sâm cười nhẹ, liếm liếm vệt nước bên môi Bạch Trạch, "Ăn ngon không?"
Bạch Trạch dứt khoát nắm cằm Thiệu Mặc Sâm, dán lên môi anh nhẹ giọng nói: "Mật hoa quế sao? Không ngon như vị của ảnh đế."
Bụng dưới của Thiệu Mặc Sâm căng lên, đây cũng thật là nhạ hỏa thượng thân*.
*Có mấy cách dịch ra nôm na là rước lấy lửa đốt trên người, khêu lên lửa trên người.
"Em trò chuyện cùng đạo diễn Hà kia lâu thế, bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng cười của hai người." Khuôn mặt tuấn tú của Thiệu Mặc Sâm nhăn lại, quen biết gần hai mươi năm, bên nhau mười hai năm, Bạch Trạch sao có thể không biết tâm tư nho nhỏ kia của Thiệu Mặc Sâm, cười mắng: "Sáng sớm nay ăn tiểu long bao có phải là chấm nhiều dấm hơn không vậy?"
"Ừ đấy." Thiệu Mặc Sâm da mặt được tôi luyện dưới ánh đèn ma-giê tất nhiên là dày dặn săn chắc rồi, "Đạo diễn Bạch muốn bồi thường anh thế nào đây?"
Bạch Trạch đối với hành vi đả xà thượng côn* này của mình thấy xấu hổ cực kỳ, "Cho anh thêm vai diễn nhé?"
*Dùng gậy đánh rắn, nhưng rắn lại theo gậy bò ngược lên
Thiệu Mặc Sâm xác định trong bộ phim này mình không có vai nữ chính nào, vui vẻ ra mặt nói: "Được thôi, anh xin thêm cảnh giường chiếu, đêm nay anh đi tìm đạo diễn để đối diễn nhé."
Bạch Trạch: "..."
Thân mật một lát, Thiệu Mặc Sâm cùng Bạch Trạch vừa ra khỏi cửa liền bắt gặp Giang Nguyện và Đường Vũ đang định rời đi vừa nói vừa cười.
Thấy nét mặt hai người đều không được tự nhiên lắm, Đường Vũ nhỏ giọng nói: "Đạo diễn Bạch và anh Thiệu đang cãi nhau à?" Dù sao bên ngoài cũng đang xôn xao tin đồn bất hòa trong quan hệ giữa hai người.
Giang Nguyện liếc hai người họ một cái, tầm mắt lướt qua áo quần có phần nhăn nhúm của họ cùng phiến môi đỏ ửng, le lưỡi một cái, kéo Đường Vũ nhanh chóng chạy đi.
"Tiểu bại hoại này." Bạch Trạch ấn ấn mặt mình, nhiệt độ còn chưa hạ xuống, không nhịn được mà lắc đầu.
"Tiểu thiên sứ ôn văn nhĩ nhã, thiên chân khả ái được nói tới đâu?" Thiệu Mặc Sâm cảm thấy quả thực mình bị lừa rồi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau cùng cười ra tiếng, lời nói của Khương Kỳ thường ngày cũng không pha trộn gì đâu, nhưng chuyện liên quan tới Giang Nguyện ấy mà...
Vị anh trai đệ khống kia vẫn luôn miệng hùng hồn nói chỉ là quan hệ anh em bình thường thôi, chưa nói đến ánh mắt Khương Kỳ nhìn Giang Nguyện, ánh mắt Giang Nguyện nhìn Khương Kỳ cũng đủ thấy không đúng rồi.
Bạch Trạch dám thề là y chưa bao giờ dùng ánh mắt này nhìn anh cả Bạch Kỳ của mình đâu.
"Hôm ấy có mấy nữ diễn viên nhìn thấy Khương Kỳ đến tham ban cũng đều như vậy, anh có thấy ánh mắt của Giang Nguyện không?"
"Hận không thể ăn sạch mấy người kia, buổi sáng còn gọi chị ơi chị à rõ là ngọt, hôm sau chẳng để ý tới nữa luôn."
Hai người cười cười nói nói đi ra ngoài, còn buổi đối diễn đêm nay sao? Phật bảo: Không thể nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.