Chương 30
Sơ Hòa
02/12/2020
“Em và Quý tiên sinh á?” Thần Hựu kinh ngạc: “Em là trợ lý của Quý tiên sinh mà.”
Ánh mắt Minh Tiêu dần sâu hơn: “Lúc chập tối ở ga ra… anh nhìn thấy hai người.”
“Ga ra?”
“Lúc em và Quý tiên sinh xuống lấy xe, anh cũng đang ở đó.” Minh Tiêu nói rất chậm, tận lực để cho mình hiện ra vẻ bình tĩnh.
Đôi môi Thần Hựu khẽ mấp máy, vẻ mặt nhẹ nhõm thu lại, giữa chân mày hiện lên vài phần nghiêm túc giống như khi chạy trong cơn mưa lúc nãy.
Minh Tiêu giương mắt nhìn cậu, bỗng nhiên hoảng hốt: “Em nói trong nhà có việc nên buổi tối mới không đi ăn cơm với tụi anh. Không phải anh cố ý theo dõi em đâu, vừa lúc anh hẹn anh Tiểu Diêu chờ ở ga ra lúc 6 rưỡi, anh xuống sớm hơn nửa tiếng mà thôi.”
Thần Hựu không ngờ là Minh Tiêu đã nhìn thấy, lời nói dối bỗng chốc bị đánh nát tan, đánh cho cậu cho không kịp trở mình đối phó.
Chính Thần Hựu cũng không ý thức được sắc mặt của cậu đang trở nên ngày càng khó coi.
Minh Tiêu thì lại thấy được, một mặt anh không biết vì sao phản ứng của cậu lại lạ lùng như thế, một mặt cũng suy nghĩ lời của mình có phải đã làm người ta chán ghét hay không, trong thời gian ngắn lại chẳng thể nghĩ thông, chẳng thể làm gì khác hơn là nói: “Anh tùy tiện hỏi thôi, thấy được nên hơi lưu ý đôi chút, trông em và Quý tiên sinh có vẻ rất thân mật… Nếu như vấn đề này khiến em không thoải mái thì đừng trả lời. Xin lỗi.”
“Không phải vậy.” Thần Hựu bật thốt lên: “Em không hề cảm thấy không thoải mái.”
Minh Tiêu chỉ về hướng ghế sô pha, “Ngồi đi.”
Đầu óc Thần Hựu rất loạn, sau khi ngồi xuống ngón tay trỏ cong lên để bên môi, cậu đang cố suy nghĩ thật nhanh nên làm sao cho vẹn toàn.
Minh Tiêu rót một ly nước, nhẹ giọng: “Uống chút nhé?”
“Cảm ơn anh.” Thần Hựu tiếp nhận, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Minh Tiêu, cậu gần như muốn nói ra bí mật trong lòng: “Em…”
“Ừ?”
Thần Hựu ngẩng đầu lên, uống cạn hơn nửa ly nước ấm.
Lý trí bảo —— nếu như mày nói ra thì tất cả nhũng điều mày làm trước đây đều sẽ thành dã tràng xe cát.
Minh Tiêu liếc mắt nhìn ly nước không, đứng lên nói: “Để anh rót thêm cho.”
Lần thứ hai đón nhận ly nước từ tay Minh Tiêu, Thần Hựu cố gắng tỏ ra thong dong giải thích: “Hôm nay thật sự là em đã về nhà, nhưng không phải về nhà của em. Trước đây chưa từng nói với anh, thật ra từ rất lâu trước kia thì em đã không sống cùng ba mẹ nữa rồi.”
Minh Tiêu cả kinh: “Ba mẹ em…”
“Bọn họ vẫn còn, chỉ là đã không còn liên hệ gì với em.” Thần Hựu nói: “Gia đình em rất phức tạp, mấy câu sẽ không nói rõ được. Nếu như anh muốn biết thì sau này em sẽ chậm rãi kể cho anh nghe. Lúc chập tối anh nhìn thấy em và Quý tiên sinh cùng vào ga ra, lại còn có vẻ rất thân mật, đại khái khi ấy em đang xin một chuyện, em muốn nhờ Quý tiên sinh khen em vài câu trước mặt bác Cố.”
“Bác Cố?”
“Năm nay em mới từ nước ngoài trở về, chuyện này anh biết đúng không?”
Minh Tiêu gật gật đầu.
“Gia đình ba mẹ đẻ của em có quan hệ họ hàng với Quý tiên sinh.” Thần Hựu nói.
“Cố thị?”
“Đúng vậy.” Thần Hựu cúi đầu, không dám đối diện với Minh Tiêu —— chỉ có như vậy, cậu mới có thể ung dung nói ra lời nói dối nửa thật nửa giả, “Khi còn bé trong nhà em xảy ra chuyện, những năm qua em luôn sống ở nước ngoài. Trước khi em đi du học thì một người bác ở Cố thị đã giúp đỡ em. Năm nay em trở về, cũng là người bác này sắp xếp cho em đến Tinh Hoàn, để em làm trợ lý cho Quý tiên sinh.”
Đầu ngón tay Minh Tiêu khẽ giật giật, mí mắt cũng rũ xuống.
Bọn họ không ai nói gì, cũng chẳng nhìn nhau, ánh mắt cứ thế đăm đăm vào đường chỉ gạch trên sàn nhà.
“Ngày hôm nay bác Cố tổ chức bữa cơm gia đình, bác nói đã lâu chưa thấy em nên bảo Quý tiên sinh tiện đường đưa em đi luôn.” Thần Hựu nói: “Em không muốn nói việc này quá mức phức tạp, cho nên chỉ bảo với anh, anh Tiểu Diêu và anh Kiều là trong nhà có chuyện. Em không phải cố ý muốn nói dối mọi người đâu.”
Minh Tiêu chợt thấy hoảng hốt. Cho tới nay, từ trên xuống dưới Tinh Hoàn đều lan truyền tin đồn “Thần Hựu là nhóc cưng Quý tiên sinh bao nuôi”, mà hiện tại, Thần Hựu lại tự mình nói ra cậu thực chất chỉ là được người nhà họ Cố chăm sóc mà thôi?
Thần Hựu nói xong cũng bất an, len lén liếc Minh Tiêu một cái, không nhìn thấy ánh mắt của anh, chẳng thể biết trong lòng anh đang nghĩ thế nào.
Minh Tiêu hỏi quá đột ngột, cậu căn bản là chưa chuẩn bị sẵn sàng, lời nửa giả nửa thật chầm chậm được nói ra, rốt cuộc có thể khiến Minh Tiêu tin tưởng hay không thì cậu hoàn toàn không nắm chắc.
Trầm mặc 3 phút mà tưởng chừng đã kéo dài rất lâu, Minh Tiêu thử thăm dò: “Em… em có từng nghe lời ra tiếng vào về chuyện của em chưa?”
“Có.” Thần Hựu trả lời thành thật: “Có người nói quan hệ của em và Quý tiên sinh không bình thường.”
“Vậy em…”
“Em không nghĩ gặp ai cũng phải giải thích.” Thần Hựu than thở: “Chuyện như vậy rất khó nói rõ.”
“Tại sao?”
Vừa nãy khi nhắc tới Cố thị, Thần Hựu liền biết Minh Tiêu sẽ gắn thẻ “con nhà giàu”, “cậu ấm” lên người mình. Có thể có quan hệ thân thích với Cố thị, bản thân hẳn sẽ là gia đình giàu có sung túc —— người thường ước chừng đều sẽ có suy nghĩ ấy. Thần Hựu nóng lòng muốn gỡ cái nhãn mác đó xuống, lại khổ nỗi chưa có cớ để thể hiện, mà đúng lúc này Minh Tiêu lại nhắc tới chuyện “Lời ra tiếng vào” kia thì vừa vặn mở đường cho cậu.
“Anh Tiêu, em nghĩ có lẽ anh hiểu lầm rồi.” Thần Hựu nỗ lực hiện ra vẻ thong dong, “Người nhà em có liên quan tới Cố thị, mấy năm qua bác Cố cũng thỉnh thoảng chăm sóc em, nhưng xuất thân của em và người có xuất thân hào môn như Quý tiên sinh không giống nhau. Ở nước ngoài em cũng phải làm công, thi cử, không phải kiểu công tử bột như anh tưởng tượng đâu.”
“Anh không nghĩ vậy mà.” Minh Tiêu khẽ tránh ánh mắt đi chỗ khác.
Trên thực tế, khi nghe Thần Hựu bảo cậu có liên quan đến Cố thị quả thực anh đã nghĩ như vậy.
“Bác Cố thấy em một thân một mình ở Trọng Thành, không có gì dựa vào mới tốt bụng sắp xếp công việc cho em.” Thần Hựu nói tiếp: “Nhưng em không phải người nhà họ Cố, cũng không phải người nhà của Quý tiên sinh. Chiếm được vị trí trợ lý rồi em thực sự không muốn làm người khác chú ý.”
“Em sợ người khác nói em nhờ quan hệ để vào công ty sao?”
“Không.” Thần Hựu lắc đầu: “Em không muốn người khác biết quan hệ giữa em và bác Cố, không muốn người chung quanh dùng ánh mắt nhìn ‘công tử nhà họ Cố’ với em. Vốn dĩ em không phải như vậy, nếu lộ ra thì chuyện này sẽ rất khó xử.”
Suy bụng ta ra bụng người, Minh Tiêu cảm thấy mình có thể lý giải được ý nghĩ của Thần Hựu.
“Mới vừa nghe có người nói em và Quý tiên sinh là loại quan hệ đó, em cũng rất tức giận, thiếu chút nữa là chạy đi lý luận. Nhưng khi tỉnh táo lại thì em nghĩ, nếu như em giải thích, vậy sau đó phải nói thế nào? Người khác sẽ hỏi cậu còn trẻ thì dựa vào cái gì để được làm trợ lý của Quý tiên sinh?” Thần Hựu nói tiếp: “Trừ khi em nói ra quan hệ giữa em và bác Cố, không thì càng giải thích càng chẳng rõ ràng. Anh Tiêu, anh đã hiểu chưa, em không muốn bị đối xử như thể mình là cậu ấm nhà họ Cố, em không thể giải thích được.”
“Ừ, anh hiểu rồi.” Minh Tiêu thấp giọng nói.
Thần Hựu khẽ thở ra một hơi, tiếp tục: “Em không có gì với Quý tiên sinh đâu, em thật sự chỉ là trợ lý thôi. Hơn nữa anh cũng biết, em làm việc bên đó không nhiều, gần đây thường xuyên ở bên cạnh hỗ trợ anh. Chuyện chưa từng làm em không sợ người khác chỉ trỏ sau lưng. Nhưng em thật sự đã nhận ơn của Cố gia, nếu như người khác bởi vì bác Cố mà nhượng bộ hoặc là a dua nịnh hót với em thì em sẽ không hề thoải mái.”
Ba chữ “không có gì” đánh vào sâu trong tim Minh Tiêu, phút chốc mù mịt trong lòng tản đi, trời quang mây đãng.
Chính Minh Tiêu cũng không biết, điều mà anh để ý nhất hóa ra chỉ là Thần Hựu và Quý tiên sinh rốt cuộc có phải loại quan hệ đó hay không mà thôi.
Thần Hựu nói không phải, vậy thì là không phải.
Thần Hựu nhìn thấy khóe môi Minh Tiêu cong lên rất nhẹ, nhẹ giọng gọi: “Anh Tiêu?”
Minh Tiêu ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt sáng trong của Thần Hựu, nhất thời hoảng hồn, “Xin lỗi, là anh tò mò quá rồi.”
“Anh không cần xin lỗi đâu.” Thần Hựu nắm lấy tay Minh Tiêu, khó tự kiềm chế cảm xúc: “Anh Tiêu, anh đâu có sai, người nên xin lỗi phải là em mới đúng.”
Cậu không chịu nổi Minh Tiêu phải chịu oan ức, người khác ở sau lưng nói thế nào cậu cũng chẳng bận tâm, nhưng họ lại không thể nói xấu Minh Tiêu dù chỉ nửa lời. Những kẻ dám sỉ nhục Minh Tiêu, chỉ cần để cậu gặp được thì nhất định phải cút khỏi Tinh Hoàn.
Anh Tiêu Tiêu của cậu từ bé đã luôn liều mạng bảo vệ cậu và những đứa trẻ khác, thương tích khắp người cũng không hề chùn bước.
Bây giờ, cậu không muốn nhìn thấy Minh Tiêu phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa.
Một câu nhục mạ cũng không được.
Một chút oan ức cũng không được.
Anh Tiêu Tiêu của cậu không cần phải xin lỗi bất kỳ ai.
Minh Tiêu rụt tay về, đủ loại tâm tình cuồn cuộn kéo tới làm cậu ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, muốn nói gì đó thì lại cảm thấy bất kể mình nói gì thì đều rất không dễ chịu.
Tình cảm dồn nén trong ngực, máu nóng lững lờ trôi qua nơi đó, đem phần yêu thích ấy vận chuyển đi khắp toàn thân.
Thần Hựu không phải là ‘người’ của Quý tiên sinh, như vậy thật tốt quá.
Hai người đều không quá dễ chịu, Thần Hựu không biết lời này của mình có mấy phần đả động đến Minh Tiêu, cũng không biết tương lai sẽ có hậu quả ra sao.
Vì để giải tỏa bớt sự căng thẳng trong lòng, cậu giả vờ vô tình nói: “Anh Tiêu, việc này anh đừng kể cho ai nhé, em không muốn người khác coi em thành ‘cậu ấm nhà họ Cố’, em không phải.”
“Anh sẽ không nói đâu.” Minh Tiêu nhìn đồng hồ, vậy mà đã là rạng sáng rồi.
Một câu “Muộn quá rồi, hay em ở lại đi” cơ hồ là bật thốt lên khi anh còn chưa kịp suy nghĩ.
Thần Hựu sửng sốt mấy giây, lập tức gật đầu: “Cảm ơn anh Tiêu!”
Căn hộ này rất lớn, có cả phòng riêng dành cho khách. Lúc Thần Hựu đi tắm, Minh Tiêu lấy bộ chăn gối trong tủ ra trải lên trên giường phòng khách, sửa soạn xong lại thở dài, đầu óc anh cũng theo đó mà loạn tung tùng phèo.
Thần Hựu giải thích rất trúc trắc, nhưng mà xét đến cùng thì anh vẫn đồng ý tin tưởng.
Anh đã hãm vào quá sâu, không có cách nào dùng ánh mắt của người ngoài để xem xét kĩ toàn bộ sự việc được nữa.
Nhắm mắt lại, trán nhẹ nhàng đập vào khung cửa, anh tự thủ thỉ với mình: “Minh Tiêu, mày tỉnh táo lại đi!”
Thần Hựu không tắm bao lâu liền đi ra, vừa nhìn giường trong phòng khách được trải cẩn thận, do dự một lát cậu vẫn quyết định ôm gối đi tới phòng ngủ của Minh Tiêu.
“Anh Tiêu, em ngủ chung với anh được không?”
Minh Tiêu còn chưa lên giường, anh đang thu dọn tủ quần áo bị làm loạn, cửa tủ vừa vặn ngăn cách anh với Thần Hựu.
Cũng như che đi đôi tai bỗng nhiên tỏa nhiệt của anh.
“Ừ, được.” Anh làm bộ thả lỏng tự nhiên đáp.
Nhận được sự cho phép, Thần Hựu không khách sáo chút nào nằm uỵch xuống, cười nói: “Anh Tiêu, giường của anh êm quá!”
Minh Tiêu quay đầu lại nhìn qua, hiện tại Thần Hựu đã trở lại thành Thần Hựu mà anh quen biết.
Thần Hựu vỗ vỗ giường: “Anh cũng mau tới ngủ đi, không còn sớm nữa, không ngủ sáng mai dậy chẳng nổi bây giờ!”
“Ừ, lên ngay đây.” Minh Tiêu nằm lên giường, vươn tay tắt đèn ngủ.
Trong bóng tối, tiếng hít thở của cả hai trở nên đặc biệt rõ ràng.
Không ai ngủ được.
Minh Tiêu nhìn chằm chằm trần nhà một chốc, nghĩ lại chuyện phát sinh trong ngày hôm nay, càng nghĩ thì càng kích động, anh nghiêng đầu nhìn Thần Hựu rồi nhỏ giọng hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Thần Hựu lập tức mở mắt ra, giọng hơi biếng nhác lại mang theo vài phần ôn nhu: “Chưa, làm sao vậy?”
“Em…” Minh Tiêu do dự, “Em đi theo bên cạnh Quý tiên sinh… vậy em có biết là ai cho anh nhiều tài nguyên như thế không?”
Anh không nói tới hai chữ “Kim chủ” bởi vì cảm thấy rất mất thể diện, cũng vô cùng không cam lòng.
Chuông gió trên bệ cửa sổ phát ra tiếng vang leng keng rất nhỏ, Thần Hựu trả lời: “Em không biết.”
Minh Tiêu kéo chăn lên, “Không có gì đâu, em mau ngủ đi, anh tùy tiện hỏi thôi, không biết cũng không sao.”
Ban đêm, đợi đến khi Minh Tiêu ngủ say, Thần Hựu mới âm thầm đi ra phòng khách, ảo não mà đỡ trán.
Đột nhiên cậu thấy hơi hối hận rồi, đáng lẽ ra lúc nãy cậu không nên lừa dối Minh Tiêu mới phải.
Ánh mắt Minh Tiêu dần sâu hơn: “Lúc chập tối ở ga ra… anh nhìn thấy hai người.”
“Ga ra?”
“Lúc em và Quý tiên sinh xuống lấy xe, anh cũng đang ở đó.” Minh Tiêu nói rất chậm, tận lực để cho mình hiện ra vẻ bình tĩnh.
Đôi môi Thần Hựu khẽ mấp máy, vẻ mặt nhẹ nhõm thu lại, giữa chân mày hiện lên vài phần nghiêm túc giống như khi chạy trong cơn mưa lúc nãy.
Minh Tiêu giương mắt nhìn cậu, bỗng nhiên hoảng hốt: “Em nói trong nhà có việc nên buổi tối mới không đi ăn cơm với tụi anh. Không phải anh cố ý theo dõi em đâu, vừa lúc anh hẹn anh Tiểu Diêu chờ ở ga ra lúc 6 rưỡi, anh xuống sớm hơn nửa tiếng mà thôi.”
Thần Hựu không ngờ là Minh Tiêu đã nhìn thấy, lời nói dối bỗng chốc bị đánh nát tan, đánh cho cậu cho không kịp trở mình đối phó.
Chính Thần Hựu cũng không ý thức được sắc mặt của cậu đang trở nên ngày càng khó coi.
Minh Tiêu thì lại thấy được, một mặt anh không biết vì sao phản ứng của cậu lại lạ lùng như thế, một mặt cũng suy nghĩ lời của mình có phải đã làm người ta chán ghét hay không, trong thời gian ngắn lại chẳng thể nghĩ thông, chẳng thể làm gì khác hơn là nói: “Anh tùy tiện hỏi thôi, thấy được nên hơi lưu ý đôi chút, trông em và Quý tiên sinh có vẻ rất thân mật… Nếu như vấn đề này khiến em không thoải mái thì đừng trả lời. Xin lỗi.”
“Không phải vậy.” Thần Hựu bật thốt lên: “Em không hề cảm thấy không thoải mái.”
Minh Tiêu chỉ về hướng ghế sô pha, “Ngồi đi.”
Đầu óc Thần Hựu rất loạn, sau khi ngồi xuống ngón tay trỏ cong lên để bên môi, cậu đang cố suy nghĩ thật nhanh nên làm sao cho vẹn toàn.
Minh Tiêu rót một ly nước, nhẹ giọng: “Uống chút nhé?”
“Cảm ơn anh.” Thần Hựu tiếp nhận, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Minh Tiêu, cậu gần như muốn nói ra bí mật trong lòng: “Em…”
“Ừ?”
Thần Hựu ngẩng đầu lên, uống cạn hơn nửa ly nước ấm.
Lý trí bảo —— nếu như mày nói ra thì tất cả nhũng điều mày làm trước đây đều sẽ thành dã tràng xe cát.
Minh Tiêu liếc mắt nhìn ly nước không, đứng lên nói: “Để anh rót thêm cho.”
Lần thứ hai đón nhận ly nước từ tay Minh Tiêu, Thần Hựu cố gắng tỏ ra thong dong giải thích: “Hôm nay thật sự là em đã về nhà, nhưng không phải về nhà của em. Trước đây chưa từng nói với anh, thật ra từ rất lâu trước kia thì em đã không sống cùng ba mẹ nữa rồi.”
Minh Tiêu cả kinh: “Ba mẹ em…”
“Bọn họ vẫn còn, chỉ là đã không còn liên hệ gì với em.” Thần Hựu nói: “Gia đình em rất phức tạp, mấy câu sẽ không nói rõ được. Nếu như anh muốn biết thì sau này em sẽ chậm rãi kể cho anh nghe. Lúc chập tối anh nhìn thấy em và Quý tiên sinh cùng vào ga ra, lại còn có vẻ rất thân mật, đại khái khi ấy em đang xin một chuyện, em muốn nhờ Quý tiên sinh khen em vài câu trước mặt bác Cố.”
“Bác Cố?”
“Năm nay em mới từ nước ngoài trở về, chuyện này anh biết đúng không?”
Minh Tiêu gật gật đầu.
“Gia đình ba mẹ đẻ của em có quan hệ họ hàng với Quý tiên sinh.” Thần Hựu nói.
“Cố thị?”
“Đúng vậy.” Thần Hựu cúi đầu, không dám đối diện với Minh Tiêu —— chỉ có như vậy, cậu mới có thể ung dung nói ra lời nói dối nửa thật nửa giả, “Khi còn bé trong nhà em xảy ra chuyện, những năm qua em luôn sống ở nước ngoài. Trước khi em đi du học thì một người bác ở Cố thị đã giúp đỡ em. Năm nay em trở về, cũng là người bác này sắp xếp cho em đến Tinh Hoàn, để em làm trợ lý cho Quý tiên sinh.”
Đầu ngón tay Minh Tiêu khẽ giật giật, mí mắt cũng rũ xuống.
Bọn họ không ai nói gì, cũng chẳng nhìn nhau, ánh mắt cứ thế đăm đăm vào đường chỉ gạch trên sàn nhà.
“Ngày hôm nay bác Cố tổ chức bữa cơm gia đình, bác nói đã lâu chưa thấy em nên bảo Quý tiên sinh tiện đường đưa em đi luôn.” Thần Hựu nói: “Em không muốn nói việc này quá mức phức tạp, cho nên chỉ bảo với anh, anh Tiểu Diêu và anh Kiều là trong nhà có chuyện. Em không phải cố ý muốn nói dối mọi người đâu.”
Minh Tiêu chợt thấy hoảng hốt. Cho tới nay, từ trên xuống dưới Tinh Hoàn đều lan truyền tin đồn “Thần Hựu là nhóc cưng Quý tiên sinh bao nuôi”, mà hiện tại, Thần Hựu lại tự mình nói ra cậu thực chất chỉ là được người nhà họ Cố chăm sóc mà thôi?
Thần Hựu nói xong cũng bất an, len lén liếc Minh Tiêu một cái, không nhìn thấy ánh mắt của anh, chẳng thể biết trong lòng anh đang nghĩ thế nào.
Minh Tiêu hỏi quá đột ngột, cậu căn bản là chưa chuẩn bị sẵn sàng, lời nửa giả nửa thật chầm chậm được nói ra, rốt cuộc có thể khiến Minh Tiêu tin tưởng hay không thì cậu hoàn toàn không nắm chắc.
Trầm mặc 3 phút mà tưởng chừng đã kéo dài rất lâu, Minh Tiêu thử thăm dò: “Em… em có từng nghe lời ra tiếng vào về chuyện của em chưa?”
“Có.” Thần Hựu trả lời thành thật: “Có người nói quan hệ của em và Quý tiên sinh không bình thường.”
“Vậy em…”
“Em không nghĩ gặp ai cũng phải giải thích.” Thần Hựu than thở: “Chuyện như vậy rất khó nói rõ.”
“Tại sao?”
Vừa nãy khi nhắc tới Cố thị, Thần Hựu liền biết Minh Tiêu sẽ gắn thẻ “con nhà giàu”, “cậu ấm” lên người mình. Có thể có quan hệ thân thích với Cố thị, bản thân hẳn sẽ là gia đình giàu có sung túc —— người thường ước chừng đều sẽ có suy nghĩ ấy. Thần Hựu nóng lòng muốn gỡ cái nhãn mác đó xuống, lại khổ nỗi chưa có cớ để thể hiện, mà đúng lúc này Minh Tiêu lại nhắc tới chuyện “Lời ra tiếng vào” kia thì vừa vặn mở đường cho cậu.
“Anh Tiêu, em nghĩ có lẽ anh hiểu lầm rồi.” Thần Hựu nỗ lực hiện ra vẻ thong dong, “Người nhà em có liên quan tới Cố thị, mấy năm qua bác Cố cũng thỉnh thoảng chăm sóc em, nhưng xuất thân của em và người có xuất thân hào môn như Quý tiên sinh không giống nhau. Ở nước ngoài em cũng phải làm công, thi cử, không phải kiểu công tử bột như anh tưởng tượng đâu.”
“Anh không nghĩ vậy mà.” Minh Tiêu khẽ tránh ánh mắt đi chỗ khác.
Trên thực tế, khi nghe Thần Hựu bảo cậu có liên quan đến Cố thị quả thực anh đã nghĩ như vậy.
“Bác Cố thấy em một thân một mình ở Trọng Thành, không có gì dựa vào mới tốt bụng sắp xếp công việc cho em.” Thần Hựu nói tiếp: “Nhưng em không phải người nhà họ Cố, cũng không phải người nhà của Quý tiên sinh. Chiếm được vị trí trợ lý rồi em thực sự không muốn làm người khác chú ý.”
“Em sợ người khác nói em nhờ quan hệ để vào công ty sao?”
“Không.” Thần Hựu lắc đầu: “Em không muốn người khác biết quan hệ giữa em và bác Cố, không muốn người chung quanh dùng ánh mắt nhìn ‘công tử nhà họ Cố’ với em. Vốn dĩ em không phải như vậy, nếu lộ ra thì chuyện này sẽ rất khó xử.”
Suy bụng ta ra bụng người, Minh Tiêu cảm thấy mình có thể lý giải được ý nghĩ của Thần Hựu.
“Mới vừa nghe có người nói em và Quý tiên sinh là loại quan hệ đó, em cũng rất tức giận, thiếu chút nữa là chạy đi lý luận. Nhưng khi tỉnh táo lại thì em nghĩ, nếu như em giải thích, vậy sau đó phải nói thế nào? Người khác sẽ hỏi cậu còn trẻ thì dựa vào cái gì để được làm trợ lý của Quý tiên sinh?” Thần Hựu nói tiếp: “Trừ khi em nói ra quan hệ giữa em và bác Cố, không thì càng giải thích càng chẳng rõ ràng. Anh Tiêu, anh đã hiểu chưa, em không muốn bị đối xử như thể mình là cậu ấm nhà họ Cố, em không thể giải thích được.”
“Ừ, anh hiểu rồi.” Minh Tiêu thấp giọng nói.
Thần Hựu khẽ thở ra một hơi, tiếp tục: “Em không có gì với Quý tiên sinh đâu, em thật sự chỉ là trợ lý thôi. Hơn nữa anh cũng biết, em làm việc bên đó không nhiều, gần đây thường xuyên ở bên cạnh hỗ trợ anh. Chuyện chưa từng làm em không sợ người khác chỉ trỏ sau lưng. Nhưng em thật sự đã nhận ơn của Cố gia, nếu như người khác bởi vì bác Cố mà nhượng bộ hoặc là a dua nịnh hót với em thì em sẽ không hề thoải mái.”
Ba chữ “không có gì” đánh vào sâu trong tim Minh Tiêu, phút chốc mù mịt trong lòng tản đi, trời quang mây đãng.
Chính Minh Tiêu cũng không biết, điều mà anh để ý nhất hóa ra chỉ là Thần Hựu và Quý tiên sinh rốt cuộc có phải loại quan hệ đó hay không mà thôi.
Thần Hựu nói không phải, vậy thì là không phải.
Thần Hựu nhìn thấy khóe môi Minh Tiêu cong lên rất nhẹ, nhẹ giọng gọi: “Anh Tiêu?”
Minh Tiêu ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt sáng trong của Thần Hựu, nhất thời hoảng hồn, “Xin lỗi, là anh tò mò quá rồi.”
“Anh không cần xin lỗi đâu.” Thần Hựu nắm lấy tay Minh Tiêu, khó tự kiềm chế cảm xúc: “Anh Tiêu, anh đâu có sai, người nên xin lỗi phải là em mới đúng.”
Cậu không chịu nổi Minh Tiêu phải chịu oan ức, người khác ở sau lưng nói thế nào cậu cũng chẳng bận tâm, nhưng họ lại không thể nói xấu Minh Tiêu dù chỉ nửa lời. Những kẻ dám sỉ nhục Minh Tiêu, chỉ cần để cậu gặp được thì nhất định phải cút khỏi Tinh Hoàn.
Anh Tiêu Tiêu của cậu từ bé đã luôn liều mạng bảo vệ cậu và những đứa trẻ khác, thương tích khắp người cũng không hề chùn bước.
Bây giờ, cậu không muốn nhìn thấy Minh Tiêu phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa.
Một câu nhục mạ cũng không được.
Một chút oan ức cũng không được.
Anh Tiêu Tiêu của cậu không cần phải xin lỗi bất kỳ ai.
Minh Tiêu rụt tay về, đủ loại tâm tình cuồn cuộn kéo tới làm cậu ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, muốn nói gì đó thì lại cảm thấy bất kể mình nói gì thì đều rất không dễ chịu.
Tình cảm dồn nén trong ngực, máu nóng lững lờ trôi qua nơi đó, đem phần yêu thích ấy vận chuyển đi khắp toàn thân.
Thần Hựu không phải là ‘người’ của Quý tiên sinh, như vậy thật tốt quá.
Hai người đều không quá dễ chịu, Thần Hựu không biết lời này của mình có mấy phần đả động đến Minh Tiêu, cũng không biết tương lai sẽ có hậu quả ra sao.
Vì để giải tỏa bớt sự căng thẳng trong lòng, cậu giả vờ vô tình nói: “Anh Tiêu, việc này anh đừng kể cho ai nhé, em không muốn người khác coi em thành ‘cậu ấm nhà họ Cố’, em không phải.”
“Anh sẽ không nói đâu.” Minh Tiêu nhìn đồng hồ, vậy mà đã là rạng sáng rồi.
Một câu “Muộn quá rồi, hay em ở lại đi” cơ hồ là bật thốt lên khi anh còn chưa kịp suy nghĩ.
Thần Hựu sửng sốt mấy giây, lập tức gật đầu: “Cảm ơn anh Tiêu!”
Căn hộ này rất lớn, có cả phòng riêng dành cho khách. Lúc Thần Hựu đi tắm, Minh Tiêu lấy bộ chăn gối trong tủ ra trải lên trên giường phòng khách, sửa soạn xong lại thở dài, đầu óc anh cũng theo đó mà loạn tung tùng phèo.
Thần Hựu giải thích rất trúc trắc, nhưng mà xét đến cùng thì anh vẫn đồng ý tin tưởng.
Anh đã hãm vào quá sâu, không có cách nào dùng ánh mắt của người ngoài để xem xét kĩ toàn bộ sự việc được nữa.
Nhắm mắt lại, trán nhẹ nhàng đập vào khung cửa, anh tự thủ thỉ với mình: “Minh Tiêu, mày tỉnh táo lại đi!”
Thần Hựu không tắm bao lâu liền đi ra, vừa nhìn giường trong phòng khách được trải cẩn thận, do dự một lát cậu vẫn quyết định ôm gối đi tới phòng ngủ của Minh Tiêu.
“Anh Tiêu, em ngủ chung với anh được không?”
Minh Tiêu còn chưa lên giường, anh đang thu dọn tủ quần áo bị làm loạn, cửa tủ vừa vặn ngăn cách anh với Thần Hựu.
Cũng như che đi đôi tai bỗng nhiên tỏa nhiệt của anh.
“Ừ, được.” Anh làm bộ thả lỏng tự nhiên đáp.
Nhận được sự cho phép, Thần Hựu không khách sáo chút nào nằm uỵch xuống, cười nói: “Anh Tiêu, giường của anh êm quá!”
Minh Tiêu quay đầu lại nhìn qua, hiện tại Thần Hựu đã trở lại thành Thần Hựu mà anh quen biết.
Thần Hựu vỗ vỗ giường: “Anh cũng mau tới ngủ đi, không còn sớm nữa, không ngủ sáng mai dậy chẳng nổi bây giờ!”
“Ừ, lên ngay đây.” Minh Tiêu nằm lên giường, vươn tay tắt đèn ngủ.
Trong bóng tối, tiếng hít thở của cả hai trở nên đặc biệt rõ ràng.
Không ai ngủ được.
Minh Tiêu nhìn chằm chằm trần nhà một chốc, nghĩ lại chuyện phát sinh trong ngày hôm nay, càng nghĩ thì càng kích động, anh nghiêng đầu nhìn Thần Hựu rồi nhỏ giọng hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Thần Hựu lập tức mở mắt ra, giọng hơi biếng nhác lại mang theo vài phần ôn nhu: “Chưa, làm sao vậy?”
“Em…” Minh Tiêu do dự, “Em đi theo bên cạnh Quý tiên sinh… vậy em có biết là ai cho anh nhiều tài nguyên như thế không?”
Anh không nói tới hai chữ “Kim chủ” bởi vì cảm thấy rất mất thể diện, cũng vô cùng không cam lòng.
Chuông gió trên bệ cửa sổ phát ra tiếng vang leng keng rất nhỏ, Thần Hựu trả lời: “Em không biết.”
Minh Tiêu kéo chăn lên, “Không có gì đâu, em mau ngủ đi, anh tùy tiện hỏi thôi, không biết cũng không sao.”
Ban đêm, đợi đến khi Minh Tiêu ngủ say, Thần Hựu mới âm thầm đi ra phòng khách, ảo não mà đỡ trán.
Đột nhiên cậu thấy hơi hối hận rồi, đáng lẽ ra lúc nãy cậu không nên lừa dối Minh Tiêu mới phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.