Chương 4
Sơ Hòa
02/12/2020
Mắt Thấy là tiểu thuyết huyền nghi thần quái thịnh hành trên mạng mấy năm gần đây, dùng hình thức của nguyên tác để giảng giải thì nó muốn làm nổi bật câu chuyện “Những gì mắt thấy chưa chắc đã là sự thật”. Từ năm ngoái, trên mạng đã râm ran truyền ra thông tin bộ tiểu thuyết này được bán bản quyền để làm phim truyền hình. Lúc đó Minh Tiêu và Trình Hạo còn từng suy đoán xem hai nam chính của tiểu thuyết sẽ do ai diễn, sau đó cho ra kết luận cuối cùng rằng “Ai diễn thì kẻ đó nhất định sẽ nổi”.
Khác với phần lớn tiểu thuyết có tiếng trên mạng, độ dài của Mắt Thấy vừa phải, chỉ có hơn hai trăm nghìn chữ, văn phong cực kỳ tinh luyện, những câu miêu tả không quá nhiều, nội dung vở kịch chủ yếu đọng lại ở phần đối thoại, tựa như chủ ý của tác giả chính là muốn đi theo hướng kịch bản truyền hình vậy.
Minh Tiêu có tiềm chất đi theo thời đại, ngoài việc lăn lộn kiếm sống thì cứ có trò chơi nào nổi thì anh sẽ thử chơi trò đó, phim truyền hình nào ăn khách cũng sẽ xem, theo bản năng dựa vào những tác phẩm nổi danh đấy muốn thăm dò tìm tòi lí do vì sao chúng lại thành công, suy nghĩ thêm mình có thể học tập được gì từ đó hay không.
Cho nên khi tiểu thuyết Mắt Thấy oanh tạc trên các diễn đàn mạng, Minh Tiêu lập tức mua ebook về, dành ra hai đêm gần như thức trắng đọc xong, cho nên đối với hai vai nam chính Liễu Tầm Ngạn và Hoa Phi Minh anh có ấn tượng vô cùng sâu đậm.
Chẳng qua dù có thế nào cũng không nghĩ tới, thời gian mới qua hơn nửa năm, chính mình lại được sắm vai một trong hai nhân vật đó.
Đây không phải là đang nằm mơ chứ?
Có xuyên tới thế giới khác thì cũng không lưu hành chơi trò như vậy đâu!
Hai tay Minh Tiêu chống trên lưng ghế sô pha, vừa hưng phấn vừa xen lẫn cảm giác mê man.
Những năm gần đây anh vẫn luôn muốn được nổi tiếng, nguyện vọng vào sinh nhật lần thứ 23 cũng là “trở nên nổi tiếng”, thế nhưng khi con đường màu hồng ấy đột nhiên bày ra ngay trước mặt, nội tâm của anh lại trở nên lo âu, thấp thỏm.
Hiện thực không phải là câu chuyện đồng thoại đầy sắc màu rực rỡ, nào có miếng bánh ngon miễn phí từ trên trời rơi xuống như vậy. Nhận được lợi ích từ người khác thì hoặc sớm hoặc muộn cũng phải trả về, đạo lý này dĩ nhiên Minh Tiêu hiểu rất rõ.
Càng hiểu cho nên anh mới càng bất an.
Cơ hội đột nhiên ập tới, tất nhiên là bởi vì có người để mắt đến anh rồi.
Nếu như người này đứng ở trước mặt anh, trực diện biểu thị muốn ngủ với anh thì Minh Tiêu nhất định sẽ không chút do dự mà từ chối —— dù cho đối phương đưa ra điều kiện cực kỳ hậu hĩnh tới cỡ nào đi chăng nữa.
Mà tình huống trước mắt là người này căn bản không xuất hiện, ngay cả từ chối thì anh cũng chẳng biết tìm ai để mà đáp “Không”.
Anh Trương rót chén trà, nhìn qua nom có vẻ lười biếng như một người bình thường mà ngữ khí rõ ràng lại khác xa: “Minh Tiêu này, cậu biết anh luôn luôn hi vọng mấy đứa dưới tay anh sẽ không bao giờ dính tới chữ ‘Kim chủ’, ‘Bao dưỡng’ đúng không? Thế nhưng lần này…”
Anh Trương dừng một chút mới nói tiếp: “Thẳng thắn mà nhìn nhận thì trong giới này anh lăn lộn lâu như vậy rồi cũng chưa từng gặp tình huống giống hôm nay.”
Hai hàng lông mày của Minh Tiêu cau lại, anh nhìn chằm chằm đường kẻ gạch hoa trên sàn nhà đến xuất thần.
“Cậu theo anh cũng được 4 năm, anh chẳng có bản lĩnh gì, không có cách nào lấy được tài nguyên tốt cho các cậu.” Anh Trương uống một ngụm trà, thở dài: “Anh thấy chúng ta đánh cược một lần đi, nắm chặt lấy cơ hội trước mắt rồi sau này tới bước nào nghĩ tiếp bước đó.”
Minh Tiêu ngẩng đầu lên nhìn người đại diện nhà mình.
“Quý tiên sinh không phải bảo cậu đi theo Niệm Hàm sao? Cậu liền thoải mái mà theo anh ấy đi.” Anh Trương nói tiếp: “Niệm Hàm tranh thủ được vai nào cho cậu thì cậu liền diễn vai đó. Chúng ta không thể cứ bối rối mãi được đúng không? Mấy năm qua cậu nỗ lực phấn đấu như nào anh đều nhìn thấy, cậu không thiếu thực lực mà chỉ thiếu mỗi vận may. Hiện tại vận may tìm đến, chẳng có lý gì để cậu lại đóng cửa không tiếp nó cả.”
Minh Tiêu chợt cảm thấy hơi xao động.
“Về phần vận may này là ai cho thì trước tiên đừng suy nghĩ vội.” Anh Trương nhẹ giọng trấn an: “Cứ thuận theo tự nhiên thôi, cậu thấy có được không?”
—————-
Cùng ngày hôm ấy Minh Tiêu liền chuyển lên tầng 22.
Đồ dùng cá nhân anh để ở công ty thật sự rất ít ỏi, gần như ôm một chuyến là có thể chuyển hết.
Trên mặt Minh Tiêu vẫn mang dáng vẻ trấn định tự nhiên quen thuộc, nhưng trời mới biết hiện giờ trong lòng anh là muôn trùng sóng lớn thét gào.
Còn nhớ khi mới 17 tuổi, anh từng thề phải làm một diễn viên giỏi giang trong sạch, kiên cường bất khuất. Loáng một cái trôi qua 5 năm, cuối cùng vẫn phải đối diện với hiện thực —— hoặc nói đúng hơn là cúi đầu trước thực tế.
Thật sự muốn gây dựng thành tựu trong cái vòng hỗn độn này nhất định phải mất đi chút gì đó.
Anh Trương nói rất có lý, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi, không có gì phải sợ hết.
Ngày kế tiếp, Giải trí Tinh Hoàn xôn xao không dứt, từ trên xuống dưới đều nhiệt tình thảo luận về chuyện diễn viên nhỏ bé Minh Tiêu bò lên giường của vị kim chủ nào đấy. Thông tin được mọi người tin tưởng nhất dĩ nhiên là boss lớn đứng đầu công ty – Quý tiên sinh.
Giải trí Tinh Hoàn là sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn Cố thị, Quý tiên sinh là con trai độc nhất của con gái út đã quá cố của Cố gia, từ nhỏ phong lưu thành tính, từng lăng-xê không ít thanh thiếu niên xinh đẹp. Nghe đâu diễn viên Diêu Diệp ‘hot’ nhất trong Tinh Hoàn cũng từng là tình nhân được cưng chiều trên giường của hắn.
Mấy năm trước, Quý tiên sinh chẳng biết vì sao thu bớt tính tình, không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa mà cũng không cưới vợ sinh con. Thế nhưng mọi người đều biết, xưa nay hễ là dự án mà Diêu Diệp lựa chọn, bộ phim mà Diêu Diệp thích thì không có cái nào có thể lọt vào tay người khác.
Có rất nhiều người lén lút bảo Quý tiên sinh và Diêu Diệp chính là kiểu dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Mà cũng có người nói, trong nhà Quý tiên sinh có ‘người’ rồi.
Không quản sự thật là thế nào, nhưng mà người đàn ông giàu có lại độc thân ngoài 35 tuổi thì vẫn không khỏi khiến người ta nảy sinh nhiều ý nghĩ kỳ quái.
Một vài nhân viên hoặc nghệ sĩ mới tới ưa hóng hớt thị phi cũng suy đoán ước chừng là Quý tiên sinh vùi mình trong cuộc sống thanh tâm quả dục đã lâu, hiện tại đột nhiên lại muốn dính chút đồ ăn mặn, chơi đùa một tí với người mới.
Có điều mọi người vẫn có rất nhiều chỗ suy nghĩ mãi mà không thông, ví như tại sao lại là Minh Tiêu.
Minh Tiêu năm nay đã 23 tuổi, đặt ở đám người bình thường đương nhiên không tính là già, nhưng ở trong giới giải trí xoay vần mỗi ngày, tuổi tác của anh xem như là đã không còn bất kỳ ưu thế nào để cạnh tranh.
Lúc trước khi Diêu Diệp được Quý tiên sinh chọn trúng cũng mới chỉ vừa thành niên, là một cậu thiếu niên thủy tinh long lanh dễ vỡ, tướng mạo và vóc người đều vô cùng tuyệt vời. Mà Minh Tiêu lăn lộn nhiều năm như vậy, dù rằng ngoại hình rất đẹp trai sáng láng nhưng chẳng qua cũng chỉ là một cái túi da đã ‘già’ mà thôi.
Huống hồ bề ngoài của Minh Tiêu cường tráng hơn nhiều so với đại đa số tiểu thịt tươi bây giờ, so sánh với đám tình nhân non nớt của Quý tiên sinh trước kia là cách biệt cả đời cả đất —— lời này là do người kỳ cựu lâu năm trong Tinh Hoàn phát ngôn.
“Đệt! Vậy rốt cuộc cái tên Minh Tiêu kia là vận số chó má gì mà đỏ quá vậy?” Một nam sinh cũng là diễn viên ‘vô danh’ tỏ vẻ bức xúc: “Dựa vào cái gì anh ta có thể được Quý tiên sinh coi trọng?”
“Vận mệnh gì ở đây, chó ngáp phải ruồi thôi!” Một nam sinh khác cũng tức giận bất bình, giọng điệu mang theo dày đặc vị ghen ăn tức ở: “Không bản lĩnh không tướng mạo, chẳng phải là leo giường bán thân sao?”
“Hừ, nom có vẻ rất thật thà, sau lưng không biết dâm đãng cỡ nào!”
“Phải đấy, không dâm không đãng bán mông thế méo nào được?”
“Ha ha ha, chỉ cậu là hiểu chuyện!”
Nghệ sĩ nhỏ cũng chia thành hai loại: biết cầu tiến và không chịu tiến bộ. Nhóm thứ nhất là những người như Minh Tiêu hay Trình Hạo, người đại diện không thể giúp đỡ tìm kiếm tài nguyên thì họ sẽ tự thân ra ngoài dốc sức làm việc. Còn nhóm không tiến bộ thì chính là những phần tử nhàn hạ rảnh hơi cả ngày túm tụm bàn tán nói xấu sau lưng, kẻ nào kẻ ấy đều có thể nói hăng say không ngừng nghỉ cứ như mình là người chứng kiến tận mắt toàn bộ sự việc. Đừng nói người mới được bay lên cành cây như Minh Tiêu hay những “con gà con” chưa kịp đứng vững, mà ngay cả người ít lộ diện ở công ty như Diêu Diệp trong miệng bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một kẻ cong mông lên cầu người ta cưỡi mà thôi.
Cả đám đang trò chuyện rôm rả vừa ghen tị lại vừa hí hửng vì bắt được đề tài mới, thế nên không ai chú ý tới sau lưng có một người đang bước đến gần.
Người kia rất cao, trên đầu đội mũ lưỡi trai, bông tai kim loại lóe lên ánh sáng, cậu ta vội vã đi qua hành lang, trực tiếp phá tan đám người đang tám chuyện.
“Ai vậy? Đi không biết nhìn đường à?” Một người trong đó bực bội hô lên.
Người kia không trả lời, chỉ chậm rãi quay người quăng tới một cái liếc mắt.
Chính là anh chàng đẹp trai mà Minh Tiêu từng gặp trong thang máy.
Có điều khi giúp Minh Tiêu quét thẻ, trên mặt anh đẹp trai vẫn mang nụ cười nhẹ nhàng thân mật, mà lúc này lại thay đổi thành ánh mắt hình viên đạn tưởng chừng muốn xuyên thủng người ta, ngay cả sắc mặt cũng rất khó coi.
Đám nghệ sĩ nhiều chuyện kia sợ hết hồn, tất cả đều ngừng miệng.
Cậu thanh niên mím chặt môi, ánh mắt đảo qua trên mặt mọi người, nửa phút sau không nói một lời rời đi.
Mãi đến tận khi bóng dáng người kia biến mất tại khúc quanh mới có người nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi là ai thế?”
“Không biết, chưa thấy bao giờ. Mọi người gặp qua chưa?”
“Chưa. Staff mới tới hả?”
“Không giống, đào đâu ra staff đầy khí chất vậy được? Hơn nữa nom đẹp trai thế kia cơ mà!”
“Chẳng lẽ là nghệ sĩ mới?”
“Ai biết. Nãy mình nói đến chỗ nào ấy nhỉ?”
“Ờ, nói đến Minh Tiêu…”
Mấy năm trước bởi vì trong Tinh Hoàn có người truyền tin đồn linh tinh, còn dám sỉ nhục ngay trước mặt Diêu Diệp nên đã bị công ty đuổi. Sau chuyện lần đó đám nghệ sĩ ‘bà tám’ đã bớt đưa chuyện hơn nhiều. Một hai năm nay dần nguôi, đám người kia vẫn theo thói cũ mà manh nha tiếp tục buôn chuyện, người trong cuộc và những người trong ban giám đốc đều mở một con mắt nhắm một con mắt, không làm ra bất kỳ hành động trừng phạt nào nữa.
Lần này thì hay rồi, Minh Tiêu vô duyên vô cớ rơi vào đầu ngọn sóng.
Bởi vì hoàn cảnh lớn lên không mấy êm đẹp, thế nên mặc dù đa số thời gian Minh Tiêu xử sự trông có vẻ thân thiện nhưng tuyệt đối không thể xưng là thân mật hòa hợp. Đến Tinh Hoàn hơn 4 năm, ngoại trừ thân với Trình Hạo và anh Trương, Minh Tiêu rất ít tiếp xúc với các nghệ sĩ khác, càng chưa bao giờ tham dự bàn tán linh tinh. Thỉnh thoảng nghe thấy đám người nào đó châm chọc, khiêu khích, nói xấu sau lưng những sao lớn, anh cũng chỉ hững hờ rời đi, lòng cảm thấy tẻ nhạt.
Chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày chính mình cũng sẽ trở thành đối tượng bị đem ra trào phúng.
Ngồi trong phòng nghỉ mà Niệm Hàm sắp xếp, Minh Tiêu xuất thần một lúc lâu, tay chân bỗng cảm thấy rất luống cuống.
Chuyện xảy ra trong vòng 24 giờ qua làm cho anh cảm thấy bản thân tựa như đang mơ một giấc mộng quái lạ, tuy rằng anh không ngừng tự nói với chính mình: “Không có chuyện gì, hãy bình tĩnh, hãy bình tĩnh”. Thế nhưng trái tim đang đập ‘bang bang bang’ cuồng loạn kia vẫn chẳng thể chậm lại.
Ngày hôm qua khi Minh Tiêu lên tới tầng 22, lúc ấy Niệm Hàm liền đưa anh tới nhận gian phòng rộng rãi sáng ngời này, nửa giờ sau lại phái tới một người trợ lý tên là Thái Bao.
Thái Bao có nụ cười rất đáng yêu, tự gãi cái đầu tròn trịa giới thiệu: “Tất cả mọi người đều gọi tôi là Thái Bao, ngài cũng có thể gọi tôi như vậy.”
Minh Tiêu chưa bao giờ được người ta gọi một tiếng “Ngài”, nhất thời cực kỳ không thoải mái, khách sáo cười nói: “Đừng gọi thế, tuổi của chúng ta không cách biệt mấy, cậu gọi tên tôi là được.”
Đêm đó, Thái Bao lái xe đưa Minh Tiêu tới một khu phố hạng sang trong nội thành, còn giúp Minh Tiêu lưu dấu vân tay trên khóa cửa.
Đứng ở cửa, nhìn sảnh lớn trang trí đơn giản nhưng khắp nơi vẫn lộ ra vẻ xa hoa, khóe mắt Minh Tiêu run lên: “Sắp tới tôi sẽ ở nơi này sao?”
“Đúng thế.” Thái Bao đáp.
“Khu này có phải là quá…” Minh Tiêu tê rần cả da đầu, anh cố gắng tìm kiếm từ ngữ thích hợp: “Quá sang trọng rồi không? Tôi mạo muội hỏi một câu nhé, tiền thuê nhà một tháng của chỗ này là bao nhiêu vậy?”
“Cái này tôi cũng chẳng rõ lắm.” Thái Bao cười khẽ rồi đáp: “Anh Niệm không nói với tôi quá nhiều, chỉ bảo cho cậu ở đây, à… chắc là ý của Quý tiên sinh đấy.”
Cuống họng Minh Tiêu căng thẳng, “Quý tiên sinh ư?”
“Đúng vậy, boss lớn của chúng ta ấy.” Thái Bao cười rộ lên: “Khu này được lắm, còn có rất nhiều doanh nhân cũng ở đây, vậy nên sự an toàn và riêng tư được bảo đảm cực kỳ tốt, cậu không cần lo lắng gì đâu!”
Minh Tiêu không tiếp tục hỏi nữa, tâm lý của anh lúc này đang loạn lung tùng phèo, ban đêm lăn qua lộn lại mãi chẳng ngủ được, sau nửa đêm vất vả lắm mới cảm thấy hơi buồn ngủ, thế mà lại mơ tới Quý tiên sinh.
Kỳ thực anh chỉ gặp Quý tiên sinh mấy lần, ấn tượng sâu nhất chính là cuộc họp hàng năm của Tinh Hoàn năm ngoái. Quý tiên sinh mặc một thân âu phục cắt may tỉ mỉ, cánh tay phải được một diễn viên nữ khoác hờ.
Trong giấc mộng người đang khoác tay Quý tiên sinh bỗng nhiên đổi thành chính mình.
Minh Tiêu hoảng sợ tỉnh lại, rốt cuộc không thể tiếp tục ngủ nữa.
Sau khi trời sáng, Thái Bao lái xe tới tận nhà để đón, may mắn là chiếc xe rất bình thường, Minh Tiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đến công ty, tin đồn đã truyền ra khắp nơi. Minh Tiêu và Thái Bao cùng đứng ở một bên chờ thang máy, có thể là ảo giác nhưng anh cảm thấy dường như tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn mình soi mói.
Đúng lúc này, một tiếng “đing” vang lên, cửa thang máy mở ra, Minh Tiêu đang định đi vào thì bỗng nhiên bị Thái Bao ngăn lại.
“Chúng ta đi bên này nè.” Thái Bao nói.
Minh Tiêu nhìn qua, nơi Thái Bao chỉ chính là thang máy chuyên dụng bên cạnh.
Lúc ở trong thang máy dành cho VIP, nhìn thấy Kiều Ngộ đang vội vã chạy tới, Minh Tiêu càng cảm giác chẳng chân thực tí nào. Đã vậy Kiều Ngộ không chỉ hướng về phía anh đá lông mày nở nụ cười tươi rói, mà còn vươn tay định nắm cằm của anh đùa giỡn, làm Minh Tiêu giật mình phản ứng cực nhanh mà tránh ra, không khỏi lui lại về sau, đề phòng nhìn vị ảnh đế trước mặt.
“Sao khách sáo quá vậy, sờ chút mà cũng không cho.” Kiều Ngộ thu tay về, vẫn cười hết sức vui vẻ, “Không sờ thì không sờ, dù gì cưng đã là cậu bạn nhỏ nhà anh rồi, sau này anh sẽ có rất nhiều cơ hội bắt nạt cưng.”
Tóc gáy Minh Tiêu dựng hết cả lên, chợt thấy không khí chung quanh đều lạnh xuống.
Ngược lại thì Thái Bao vẫn tỉnh bơ vừa nói vừa cười với vị minh tinh hạng A kia, “Kiều tiên sinh cứ nói giỡn, ai mà chẳng biết anh thích nhất là che chở người mới, làm sao có thể bắt nạt Minh Tiêu của chúng ta được?”
Kiều Ngộ cong khóe môi, vẻ mặt khiến người ta nhìn không thấu: “Vậy cũng chưa chắc đâu nha.”
Nói xong Kiều Ngộ nhìn về phía Minh Tiêu, ánh mắt mang theo mấy phần giảo hoạt, giọng thoáng trầm xuống: “Càng là người vừa ý, anh đây lại càng muốn trêu chọc. Nhìn người đó đỏ mặt, nhìn người đó cúi đầu ngượng ngùng thật vui gì đâu ấy.”
Minh Tiêu sửng sốt một chút, nhíu mày lại, theo phản xạ mà khẽ cúi đầu, hai má cũng hơi ửng hồng.
Ý cười của Kiều Ngộ càng thêm sâu, cười tủm tỉm nói tiếp: “Nhìn người đó lộ ra ánh mắt khác, khóe miệng hơi hạ xuống. Ây da, giống hệt như cưng bây giờ nè.”
Khác với phần lớn tiểu thuyết có tiếng trên mạng, độ dài của Mắt Thấy vừa phải, chỉ có hơn hai trăm nghìn chữ, văn phong cực kỳ tinh luyện, những câu miêu tả không quá nhiều, nội dung vở kịch chủ yếu đọng lại ở phần đối thoại, tựa như chủ ý của tác giả chính là muốn đi theo hướng kịch bản truyền hình vậy.
Minh Tiêu có tiềm chất đi theo thời đại, ngoài việc lăn lộn kiếm sống thì cứ có trò chơi nào nổi thì anh sẽ thử chơi trò đó, phim truyền hình nào ăn khách cũng sẽ xem, theo bản năng dựa vào những tác phẩm nổi danh đấy muốn thăm dò tìm tòi lí do vì sao chúng lại thành công, suy nghĩ thêm mình có thể học tập được gì từ đó hay không.
Cho nên khi tiểu thuyết Mắt Thấy oanh tạc trên các diễn đàn mạng, Minh Tiêu lập tức mua ebook về, dành ra hai đêm gần như thức trắng đọc xong, cho nên đối với hai vai nam chính Liễu Tầm Ngạn và Hoa Phi Minh anh có ấn tượng vô cùng sâu đậm.
Chẳng qua dù có thế nào cũng không nghĩ tới, thời gian mới qua hơn nửa năm, chính mình lại được sắm vai một trong hai nhân vật đó.
Đây không phải là đang nằm mơ chứ?
Có xuyên tới thế giới khác thì cũng không lưu hành chơi trò như vậy đâu!
Hai tay Minh Tiêu chống trên lưng ghế sô pha, vừa hưng phấn vừa xen lẫn cảm giác mê man.
Những năm gần đây anh vẫn luôn muốn được nổi tiếng, nguyện vọng vào sinh nhật lần thứ 23 cũng là “trở nên nổi tiếng”, thế nhưng khi con đường màu hồng ấy đột nhiên bày ra ngay trước mặt, nội tâm của anh lại trở nên lo âu, thấp thỏm.
Hiện thực không phải là câu chuyện đồng thoại đầy sắc màu rực rỡ, nào có miếng bánh ngon miễn phí từ trên trời rơi xuống như vậy. Nhận được lợi ích từ người khác thì hoặc sớm hoặc muộn cũng phải trả về, đạo lý này dĩ nhiên Minh Tiêu hiểu rất rõ.
Càng hiểu cho nên anh mới càng bất an.
Cơ hội đột nhiên ập tới, tất nhiên là bởi vì có người để mắt đến anh rồi.
Nếu như người này đứng ở trước mặt anh, trực diện biểu thị muốn ngủ với anh thì Minh Tiêu nhất định sẽ không chút do dự mà từ chối —— dù cho đối phương đưa ra điều kiện cực kỳ hậu hĩnh tới cỡ nào đi chăng nữa.
Mà tình huống trước mắt là người này căn bản không xuất hiện, ngay cả từ chối thì anh cũng chẳng biết tìm ai để mà đáp “Không”.
Anh Trương rót chén trà, nhìn qua nom có vẻ lười biếng như một người bình thường mà ngữ khí rõ ràng lại khác xa: “Minh Tiêu này, cậu biết anh luôn luôn hi vọng mấy đứa dưới tay anh sẽ không bao giờ dính tới chữ ‘Kim chủ’, ‘Bao dưỡng’ đúng không? Thế nhưng lần này…”
Anh Trương dừng một chút mới nói tiếp: “Thẳng thắn mà nhìn nhận thì trong giới này anh lăn lộn lâu như vậy rồi cũng chưa từng gặp tình huống giống hôm nay.”
Hai hàng lông mày của Minh Tiêu cau lại, anh nhìn chằm chằm đường kẻ gạch hoa trên sàn nhà đến xuất thần.
“Cậu theo anh cũng được 4 năm, anh chẳng có bản lĩnh gì, không có cách nào lấy được tài nguyên tốt cho các cậu.” Anh Trương uống một ngụm trà, thở dài: “Anh thấy chúng ta đánh cược một lần đi, nắm chặt lấy cơ hội trước mắt rồi sau này tới bước nào nghĩ tiếp bước đó.”
Minh Tiêu ngẩng đầu lên nhìn người đại diện nhà mình.
“Quý tiên sinh không phải bảo cậu đi theo Niệm Hàm sao? Cậu liền thoải mái mà theo anh ấy đi.” Anh Trương nói tiếp: “Niệm Hàm tranh thủ được vai nào cho cậu thì cậu liền diễn vai đó. Chúng ta không thể cứ bối rối mãi được đúng không? Mấy năm qua cậu nỗ lực phấn đấu như nào anh đều nhìn thấy, cậu không thiếu thực lực mà chỉ thiếu mỗi vận may. Hiện tại vận may tìm đến, chẳng có lý gì để cậu lại đóng cửa không tiếp nó cả.”
Minh Tiêu chợt cảm thấy hơi xao động.
“Về phần vận may này là ai cho thì trước tiên đừng suy nghĩ vội.” Anh Trương nhẹ giọng trấn an: “Cứ thuận theo tự nhiên thôi, cậu thấy có được không?”
—————-
Cùng ngày hôm ấy Minh Tiêu liền chuyển lên tầng 22.
Đồ dùng cá nhân anh để ở công ty thật sự rất ít ỏi, gần như ôm một chuyến là có thể chuyển hết.
Trên mặt Minh Tiêu vẫn mang dáng vẻ trấn định tự nhiên quen thuộc, nhưng trời mới biết hiện giờ trong lòng anh là muôn trùng sóng lớn thét gào.
Còn nhớ khi mới 17 tuổi, anh từng thề phải làm một diễn viên giỏi giang trong sạch, kiên cường bất khuất. Loáng một cái trôi qua 5 năm, cuối cùng vẫn phải đối diện với hiện thực —— hoặc nói đúng hơn là cúi đầu trước thực tế.
Thật sự muốn gây dựng thành tựu trong cái vòng hỗn độn này nhất định phải mất đi chút gì đó.
Anh Trương nói rất có lý, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi, không có gì phải sợ hết.
Ngày kế tiếp, Giải trí Tinh Hoàn xôn xao không dứt, từ trên xuống dưới đều nhiệt tình thảo luận về chuyện diễn viên nhỏ bé Minh Tiêu bò lên giường của vị kim chủ nào đấy. Thông tin được mọi người tin tưởng nhất dĩ nhiên là boss lớn đứng đầu công ty – Quý tiên sinh.
Giải trí Tinh Hoàn là sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn Cố thị, Quý tiên sinh là con trai độc nhất của con gái út đã quá cố của Cố gia, từ nhỏ phong lưu thành tính, từng lăng-xê không ít thanh thiếu niên xinh đẹp. Nghe đâu diễn viên Diêu Diệp ‘hot’ nhất trong Tinh Hoàn cũng từng là tình nhân được cưng chiều trên giường của hắn.
Mấy năm trước, Quý tiên sinh chẳng biết vì sao thu bớt tính tình, không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa mà cũng không cưới vợ sinh con. Thế nhưng mọi người đều biết, xưa nay hễ là dự án mà Diêu Diệp lựa chọn, bộ phim mà Diêu Diệp thích thì không có cái nào có thể lọt vào tay người khác.
Có rất nhiều người lén lút bảo Quý tiên sinh và Diêu Diệp chính là kiểu dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Mà cũng có người nói, trong nhà Quý tiên sinh có ‘người’ rồi.
Không quản sự thật là thế nào, nhưng mà người đàn ông giàu có lại độc thân ngoài 35 tuổi thì vẫn không khỏi khiến người ta nảy sinh nhiều ý nghĩ kỳ quái.
Một vài nhân viên hoặc nghệ sĩ mới tới ưa hóng hớt thị phi cũng suy đoán ước chừng là Quý tiên sinh vùi mình trong cuộc sống thanh tâm quả dục đã lâu, hiện tại đột nhiên lại muốn dính chút đồ ăn mặn, chơi đùa một tí với người mới.
Có điều mọi người vẫn có rất nhiều chỗ suy nghĩ mãi mà không thông, ví như tại sao lại là Minh Tiêu.
Minh Tiêu năm nay đã 23 tuổi, đặt ở đám người bình thường đương nhiên không tính là già, nhưng ở trong giới giải trí xoay vần mỗi ngày, tuổi tác của anh xem như là đã không còn bất kỳ ưu thế nào để cạnh tranh.
Lúc trước khi Diêu Diệp được Quý tiên sinh chọn trúng cũng mới chỉ vừa thành niên, là một cậu thiếu niên thủy tinh long lanh dễ vỡ, tướng mạo và vóc người đều vô cùng tuyệt vời. Mà Minh Tiêu lăn lộn nhiều năm như vậy, dù rằng ngoại hình rất đẹp trai sáng láng nhưng chẳng qua cũng chỉ là một cái túi da đã ‘già’ mà thôi.
Huống hồ bề ngoài của Minh Tiêu cường tráng hơn nhiều so với đại đa số tiểu thịt tươi bây giờ, so sánh với đám tình nhân non nớt của Quý tiên sinh trước kia là cách biệt cả đời cả đất —— lời này là do người kỳ cựu lâu năm trong Tinh Hoàn phát ngôn.
“Đệt! Vậy rốt cuộc cái tên Minh Tiêu kia là vận số chó má gì mà đỏ quá vậy?” Một nam sinh cũng là diễn viên ‘vô danh’ tỏ vẻ bức xúc: “Dựa vào cái gì anh ta có thể được Quý tiên sinh coi trọng?”
“Vận mệnh gì ở đây, chó ngáp phải ruồi thôi!” Một nam sinh khác cũng tức giận bất bình, giọng điệu mang theo dày đặc vị ghen ăn tức ở: “Không bản lĩnh không tướng mạo, chẳng phải là leo giường bán thân sao?”
“Hừ, nom có vẻ rất thật thà, sau lưng không biết dâm đãng cỡ nào!”
“Phải đấy, không dâm không đãng bán mông thế méo nào được?”
“Ha ha ha, chỉ cậu là hiểu chuyện!”
Nghệ sĩ nhỏ cũng chia thành hai loại: biết cầu tiến và không chịu tiến bộ. Nhóm thứ nhất là những người như Minh Tiêu hay Trình Hạo, người đại diện không thể giúp đỡ tìm kiếm tài nguyên thì họ sẽ tự thân ra ngoài dốc sức làm việc. Còn nhóm không tiến bộ thì chính là những phần tử nhàn hạ rảnh hơi cả ngày túm tụm bàn tán nói xấu sau lưng, kẻ nào kẻ ấy đều có thể nói hăng say không ngừng nghỉ cứ như mình là người chứng kiến tận mắt toàn bộ sự việc. Đừng nói người mới được bay lên cành cây như Minh Tiêu hay những “con gà con” chưa kịp đứng vững, mà ngay cả người ít lộ diện ở công ty như Diêu Diệp trong miệng bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một kẻ cong mông lên cầu người ta cưỡi mà thôi.
Cả đám đang trò chuyện rôm rả vừa ghen tị lại vừa hí hửng vì bắt được đề tài mới, thế nên không ai chú ý tới sau lưng có một người đang bước đến gần.
Người kia rất cao, trên đầu đội mũ lưỡi trai, bông tai kim loại lóe lên ánh sáng, cậu ta vội vã đi qua hành lang, trực tiếp phá tan đám người đang tám chuyện.
“Ai vậy? Đi không biết nhìn đường à?” Một người trong đó bực bội hô lên.
Người kia không trả lời, chỉ chậm rãi quay người quăng tới một cái liếc mắt.
Chính là anh chàng đẹp trai mà Minh Tiêu từng gặp trong thang máy.
Có điều khi giúp Minh Tiêu quét thẻ, trên mặt anh đẹp trai vẫn mang nụ cười nhẹ nhàng thân mật, mà lúc này lại thay đổi thành ánh mắt hình viên đạn tưởng chừng muốn xuyên thủng người ta, ngay cả sắc mặt cũng rất khó coi.
Đám nghệ sĩ nhiều chuyện kia sợ hết hồn, tất cả đều ngừng miệng.
Cậu thanh niên mím chặt môi, ánh mắt đảo qua trên mặt mọi người, nửa phút sau không nói một lời rời đi.
Mãi đến tận khi bóng dáng người kia biến mất tại khúc quanh mới có người nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi là ai thế?”
“Không biết, chưa thấy bao giờ. Mọi người gặp qua chưa?”
“Chưa. Staff mới tới hả?”
“Không giống, đào đâu ra staff đầy khí chất vậy được? Hơn nữa nom đẹp trai thế kia cơ mà!”
“Chẳng lẽ là nghệ sĩ mới?”
“Ai biết. Nãy mình nói đến chỗ nào ấy nhỉ?”
“Ờ, nói đến Minh Tiêu…”
Mấy năm trước bởi vì trong Tinh Hoàn có người truyền tin đồn linh tinh, còn dám sỉ nhục ngay trước mặt Diêu Diệp nên đã bị công ty đuổi. Sau chuyện lần đó đám nghệ sĩ ‘bà tám’ đã bớt đưa chuyện hơn nhiều. Một hai năm nay dần nguôi, đám người kia vẫn theo thói cũ mà manh nha tiếp tục buôn chuyện, người trong cuộc và những người trong ban giám đốc đều mở một con mắt nhắm một con mắt, không làm ra bất kỳ hành động trừng phạt nào nữa.
Lần này thì hay rồi, Minh Tiêu vô duyên vô cớ rơi vào đầu ngọn sóng.
Bởi vì hoàn cảnh lớn lên không mấy êm đẹp, thế nên mặc dù đa số thời gian Minh Tiêu xử sự trông có vẻ thân thiện nhưng tuyệt đối không thể xưng là thân mật hòa hợp. Đến Tinh Hoàn hơn 4 năm, ngoại trừ thân với Trình Hạo và anh Trương, Minh Tiêu rất ít tiếp xúc với các nghệ sĩ khác, càng chưa bao giờ tham dự bàn tán linh tinh. Thỉnh thoảng nghe thấy đám người nào đó châm chọc, khiêu khích, nói xấu sau lưng những sao lớn, anh cũng chỉ hững hờ rời đi, lòng cảm thấy tẻ nhạt.
Chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày chính mình cũng sẽ trở thành đối tượng bị đem ra trào phúng.
Ngồi trong phòng nghỉ mà Niệm Hàm sắp xếp, Minh Tiêu xuất thần một lúc lâu, tay chân bỗng cảm thấy rất luống cuống.
Chuyện xảy ra trong vòng 24 giờ qua làm cho anh cảm thấy bản thân tựa như đang mơ một giấc mộng quái lạ, tuy rằng anh không ngừng tự nói với chính mình: “Không có chuyện gì, hãy bình tĩnh, hãy bình tĩnh”. Thế nhưng trái tim đang đập ‘bang bang bang’ cuồng loạn kia vẫn chẳng thể chậm lại.
Ngày hôm qua khi Minh Tiêu lên tới tầng 22, lúc ấy Niệm Hàm liền đưa anh tới nhận gian phòng rộng rãi sáng ngời này, nửa giờ sau lại phái tới một người trợ lý tên là Thái Bao.
Thái Bao có nụ cười rất đáng yêu, tự gãi cái đầu tròn trịa giới thiệu: “Tất cả mọi người đều gọi tôi là Thái Bao, ngài cũng có thể gọi tôi như vậy.”
Minh Tiêu chưa bao giờ được người ta gọi một tiếng “Ngài”, nhất thời cực kỳ không thoải mái, khách sáo cười nói: “Đừng gọi thế, tuổi của chúng ta không cách biệt mấy, cậu gọi tên tôi là được.”
Đêm đó, Thái Bao lái xe đưa Minh Tiêu tới một khu phố hạng sang trong nội thành, còn giúp Minh Tiêu lưu dấu vân tay trên khóa cửa.
Đứng ở cửa, nhìn sảnh lớn trang trí đơn giản nhưng khắp nơi vẫn lộ ra vẻ xa hoa, khóe mắt Minh Tiêu run lên: “Sắp tới tôi sẽ ở nơi này sao?”
“Đúng thế.” Thái Bao đáp.
“Khu này có phải là quá…” Minh Tiêu tê rần cả da đầu, anh cố gắng tìm kiếm từ ngữ thích hợp: “Quá sang trọng rồi không? Tôi mạo muội hỏi một câu nhé, tiền thuê nhà một tháng của chỗ này là bao nhiêu vậy?”
“Cái này tôi cũng chẳng rõ lắm.” Thái Bao cười khẽ rồi đáp: “Anh Niệm không nói với tôi quá nhiều, chỉ bảo cho cậu ở đây, à… chắc là ý của Quý tiên sinh đấy.”
Cuống họng Minh Tiêu căng thẳng, “Quý tiên sinh ư?”
“Đúng vậy, boss lớn của chúng ta ấy.” Thái Bao cười rộ lên: “Khu này được lắm, còn có rất nhiều doanh nhân cũng ở đây, vậy nên sự an toàn và riêng tư được bảo đảm cực kỳ tốt, cậu không cần lo lắng gì đâu!”
Minh Tiêu không tiếp tục hỏi nữa, tâm lý của anh lúc này đang loạn lung tùng phèo, ban đêm lăn qua lộn lại mãi chẳng ngủ được, sau nửa đêm vất vả lắm mới cảm thấy hơi buồn ngủ, thế mà lại mơ tới Quý tiên sinh.
Kỳ thực anh chỉ gặp Quý tiên sinh mấy lần, ấn tượng sâu nhất chính là cuộc họp hàng năm của Tinh Hoàn năm ngoái. Quý tiên sinh mặc một thân âu phục cắt may tỉ mỉ, cánh tay phải được một diễn viên nữ khoác hờ.
Trong giấc mộng người đang khoác tay Quý tiên sinh bỗng nhiên đổi thành chính mình.
Minh Tiêu hoảng sợ tỉnh lại, rốt cuộc không thể tiếp tục ngủ nữa.
Sau khi trời sáng, Thái Bao lái xe tới tận nhà để đón, may mắn là chiếc xe rất bình thường, Minh Tiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đến công ty, tin đồn đã truyền ra khắp nơi. Minh Tiêu và Thái Bao cùng đứng ở một bên chờ thang máy, có thể là ảo giác nhưng anh cảm thấy dường như tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn mình soi mói.
Đúng lúc này, một tiếng “đing” vang lên, cửa thang máy mở ra, Minh Tiêu đang định đi vào thì bỗng nhiên bị Thái Bao ngăn lại.
“Chúng ta đi bên này nè.” Thái Bao nói.
Minh Tiêu nhìn qua, nơi Thái Bao chỉ chính là thang máy chuyên dụng bên cạnh.
Lúc ở trong thang máy dành cho VIP, nhìn thấy Kiều Ngộ đang vội vã chạy tới, Minh Tiêu càng cảm giác chẳng chân thực tí nào. Đã vậy Kiều Ngộ không chỉ hướng về phía anh đá lông mày nở nụ cười tươi rói, mà còn vươn tay định nắm cằm của anh đùa giỡn, làm Minh Tiêu giật mình phản ứng cực nhanh mà tránh ra, không khỏi lui lại về sau, đề phòng nhìn vị ảnh đế trước mặt.
“Sao khách sáo quá vậy, sờ chút mà cũng không cho.” Kiều Ngộ thu tay về, vẫn cười hết sức vui vẻ, “Không sờ thì không sờ, dù gì cưng đã là cậu bạn nhỏ nhà anh rồi, sau này anh sẽ có rất nhiều cơ hội bắt nạt cưng.”
Tóc gáy Minh Tiêu dựng hết cả lên, chợt thấy không khí chung quanh đều lạnh xuống.
Ngược lại thì Thái Bao vẫn tỉnh bơ vừa nói vừa cười với vị minh tinh hạng A kia, “Kiều tiên sinh cứ nói giỡn, ai mà chẳng biết anh thích nhất là che chở người mới, làm sao có thể bắt nạt Minh Tiêu của chúng ta được?”
Kiều Ngộ cong khóe môi, vẻ mặt khiến người ta nhìn không thấu: “Vậy cũng chưa chắc đâu nha.”
Nói xong Kiều Ngộ nhìn về phía Minh Tiêu, ánh mắt mang theo mấy phần giảo hoạt, giọng thoáng trầm xuống: “Càng là người vừa ý, anh đây lại càng muốn trêu chọc. Nhìn người đó đỏ mặt, nhìn người đó cúi đầu ngượng ngùng thật vui gì đâu ấy.”
Minh Tiêu sửng sốt một chút, nhíu mày lại, theo phản xạ mà khẽ cúi đầu, hai má cũng hơi ửng hồng.
Ý cười của Kiều Ngộ càng thêm sâu, cười tủm tỉm nói tiếp: “Nhìn người đó lộ ra ánh mắt khác, khóe miệng hơi hạ xuống. Ây da, giống hệt như cưng bây giờ nè.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.