Chương 7
Tả Vân
18/07/2013
Thật sai lầm...
Bàng Tử Lê ủ rũ ngồi trên giường, cô đi sai một bước, không nghĩ rằng lại mất hết tất cả!
“Em trốn trong phòng làm cái gì?” Mạc Hạo Cấp bất đắc dĩ nhìn vợ mới cưới, cô đã suy nghĩ cả buổi trưa, nhưng cũng vẫn nghĩ không thông.
“Ly hôn đi!” Cô yếu ớt nói
“Đừng nói lẫy nữa.” Thấy cô lúc nào cũng nói ly hôn, khiến anh không thể không bực bội.
Lúc này mới không phải nói lẫy...”Đây là tội lừa gạt, tôi muốn báo cảnh sát.” Cô căm giận, cảm thấy rất bất công.
“Cũng chỉ có em mới bị lừa.” Anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô.
“Một trăm ngàn của tôi đâu?” Đã sai lầm rồi, cô muốn lấy tiền bồi thường trước, không biết có thể an ủi tâm hồn bị thương của mình hay không.
“Chúng ta là vợ chồng, tiền của anh là tiền của em, cho nên khoản tiền đó tạm thời anh sẽ giữ.” Nếu như lúc này đưa cô một trăm ngàn, không dám đảm bảo cô sẽ không ôm tiền chạy trốn.
Mặc dù hơi gian xảo, nhưng chỉ có thể làm như vậy.”Anh vốn dĩ không có tiền?”
Cô trừng mắt nhìn anh, ông Mạc đã nói sẽ không cho anh bất cứ thứ gì, tuy anh ta và anh Trọng Lương vừa mới mở công ty, nhưng lợi nhuận bao nhiêu cô đâu có biết, không phải là anh ta muốn cô nuôi anh ta chứ?
“Những chuyện này em không cần lo lắng.” Anh nhéo mặt của cô, xem cô có thể tỉnh táo lại không.
“Căn hộ này là của ai?” Không phải anh mạo nhận là đấng mày râu, giả vờ là mình mua nhưng thật ra là đi thuê chứ?
“Em yên tâm ở là được rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì?” Anh nhìn vẻ mặt thay đổi của cô, tức giận nói.
Cho nên chẳng những cô không lấy được một trăm ngàn, còn vô tình đem gả mình đi, tương lai của cô ngoài việc tự lập và cố gắng vươn lên, còn phải nuôi thêm một con sâu gạo?!
Cuối cùng cô cũng biết cái gì gọi là ham món lợi nhỏ mất cái lợi lớn!
“Em bị sao vậy?” Thấy cô vỗ vỗ đầu, anh vội đỡ lấy cô.
“Nhức đầu quá, bị anh chọc giận đó.” Do anh gây nên còn dám hỏi cô bị sao vậy.
“Có đỡ hơn chút nào không?” Anh nhè nhẹ xoa trán cô, hình như cô ấy tự gây áp lực lớn cho mình.
Cô lấy một tờ giấy ra, “Thu nhập một tháng của anh là bao nhiêu? Mang về được bao nhiêu?”
Cô phải suy nghĩ theo hướng tích cực, nói không chừng bởi vì người đàn ông này không quen sống khắc khổ, dần dà sẽ tự nhiên ly hôn với cô, nếu như vậy cuộc đời cô vẫn có chút hi vọng.
“Anh sẽ cố định đưa tiền chi tiêu trong nhà cho em, em không cần lo lắng.” Anh thấy cô bắt đầu tính toán đến chi tiêu của cuộc sống sau này, không khỏi vui mừng, cô gái này thật sự nhiệt tình và rất thực tế.
Anh sẽ đưa sao? Cô vốn không ôm hi vọng, “Chúng ta chuyển đến nơi lúc trước ở, không cần phải ở đây được không?” Cô thấy điều kiện và cách bày trí ở đây, nếu như cho thuê nhà, chắc là giá thuê sẽ rất cao.
“Chỗ đó em có thể cho thuê, anh không phản đối.” Cô gả cho anh, đương nhiên anh sẽ cho cô một cuộc sống thoải mái.
Nếu đến lúc nào đó hai người bọn họ thật sự ly hôn rồi, cô phải đi đâu? Cô không thể cắt đứt đường lui của mình được.
“Anh có muốn làm thêm không?” Dựa vào dáng dấp của anh, cô có thể giới thiệu anh đến quán bar làm việc.
“Không cần.” Anh lạnh lùng từ chối, cô gái này đến giờ vẫn chưa có ý định bỏ qua anh. Cuộc sống của cô chưa đủ phiền não sao mà cậu ấm này dám từ chối đề nghị của cô, đúng là vô tư lự mà! “Đến khi anh biến thành tên nghèo kiết xác rồi, chớ có trách tôi không có nhắc nhở anh.” Cô híp mắt, nhìn thẳng vào anh.
“Vậy cùng nhau nghèo đi!” Anh cười nhạt, không thèm để ý.
“Tôi không cần!” Muốn nghèo thì một mình anh nghèo đi, còn nguyền rủa cô, cô đã lập chí muốn trở nên giàu có để hưởng cuốc sống tuổi già, anh nghĩ rằng chút việc ngoài ý muốn này có thể làm cô ngã gục sao?
“Vợ chồng dựa vào lẫn nhau, tốt nhất em nên chấp nhận chuyện này đi.” Cô gái này, lại tuyên bố là chỉ lo cho bản thân mình.
Cô đừng mơ tưởng!
Cậu ấm ở trước mặt này là người cô quen biết sao? Bàng Tử Lê xong việc trở về nhà, thì nhìn thấy cảnh tượng làm người ta giật mình.
Bàng Tử Lê chỉ tay vào anh, Mạc Hạo Cấp nhìn hành động của cô, nghi ngờ nhíu mày.
“Đã xem phim ET chưa?” Không biết anh có đưa tay ra chỉ, giống như cảnh hai người trò chuyện trong phim.
Anh nhìn cô, không muốn nghĩ cô gái này là người phụ nữ anh coi trọng.
“Anh cầm cây lau làm cái gì? Muốn ngược đãi vợ sao?” Với kinh nghiệm trong quá khứ, rất khó để cô không có những suy nghĩ méo mó.
Anh nhéo mặt của cô, đợi cô thay đổi câu nói.
“Anh... làm việc nhà hả?” Cô che hai gò má lại, để anh không thể ra tay độc ác như vậy nữa.
“Còn không phải sao?” Anh nhìn cô chằm chằm.
“Không ~~ chỉ là có chút không quen.” Cô cười ngượng ngùng, vỗ vỗ vai anh, xem như đang khen ngợi anh.
Cô đang làm gì đây? Dỗ ngọt bạn nhỏ sao?
“Anh lau sạch một chút, tôi còn đi làm việc, bữa tối tự anh tự lo nha!” Nghĩ đến lúc trước mình thật tội nghiệp phải chạy về nhà nấu cơm cho anh, dù thế nào cô cũng sẽ không quay về con đường cũ đâu.
“Anh giúp em nghỉ việc buổi tối rồi.” Anh bình tĩnh nói.
Cô chống cái trán, hai mắt nhắm nghiền, ba giây sau, từ từ nhìn về phía anh, hỏi: “Tại sao?” Cô đã chấp nhận sự thật tàn khốc rằng mình đã kết hôn, rốt cuộc anh muốn tra tấn cô đến khi nào mới chịu buông tha cho cô?
“Trong nhà cũng không thiếu tiền.” Con gái mà lại làm ca đêm!
“Được, tôi không đi làm, đưa tiền của anh cho tôi!” Cuộc sống chi tiêu bây giờ đương nhiên là anh chu cấp, nhưng cô muốn đi làm kiếm tiền sau này dưỡng lão, cô muốn tự lực cánh sinh, không như anh!
“Anh giữ dùm em trước.” Anh có thể đưa một ít tiền cho cô.
“Chưa nhìn thấy thu nhập thực tế, tôi không yên tâm.” Cuộc sống của cô sẽ khó có ngày yên bình.
“Anh nói rồi tiền của anh cũng là của em, em không cần lo lắng; nhưng nếu em ly hôn, cái gì cũng sẽ không có!” Lời nói của anh mang đầy ý cảnh cáo.
“Tôi sẽ chết mất anh có biết hay không...” Cô cắn răng nói, lý trí dần dần biến mất.
“Em có thể tranh thủ thời gian buổi tối làm chuyện em muốn.” Thái độ của anh có vẻ rất dân chủ bao dung.
Kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền! Đây là chuyện duy nhất cô muốn làm, là thú vui trong cuộc sống của cô: mà anh ta – tên keo kiệt này lại không để ý cảm nhận của cô, tự ý phá hoại cuộc sống của cô!
Cô trừng mắt hung dữ nhìn anh, đi nhanh vào phòng, nhét quần áo vào túi, ở đây thêm chút nữa cô sẽ điên mất, cô phải đi khỏi nơi này.
“Em đang làm gì vậy?” Anh nhíu mày.
Cô không rảnh để ý, nhanh chóng đem đồ đạc của mình nhét hết vào trong túi, kéo khóa, “Không hẹn gặp lại.” Cô vòng qua anh, đi thẳng tới cửa.
Mạc Hạo Cấp giữ tay cô lại, “Nhà em ở đây, giờ em muốn đi đâu?”
“Bỏ nhà ra đi.” Cô phải đi về cuộc sống phía trước.
“Không được.”
“Buông ra.” Cô lạnh lẽo nói.
“Chúng ta nói chuyện một chút.” Khi anh thấy cô thật sự muốn rời xa anh thì con tim như thắt lại.
“Bây giờ tôi không có tâm trạng, buông ra ——” Cô lên tiếng cảnh cáo.
Vì ngăn cô bỏ chạy, anh không để ý cô đang giãy dụa, một tay ôm cô về phòng ngủ.
Bàng Tử Lê có được tự do, lập tức chạy tới cửa phòng, chưa đầy ba giây, lại bị ném lên giường.
Cô lấy gối trên giường ném về phía Mạc Hạo Cấp, sau đó lao tới anh, liều mạng đánh anh; mà Mạc Hạo Cấp một tay bắt lấy hai tay của cô, nhưng cô cứ đá vào chân anh, bất đắc dĩ, anh dùng cả người đè cô xuống. “Em bình tĩnh một chút.”
Bộ ngực cô phập phồng dữ dội, đôi mắt hung ác nhìn anh chằm chằm.
“Coi như đó là sai lầm của anh, anh xin lỗi.”
Coi như —— cái gì gọi là coi như! “Anh tránh ra...” Nghĩ đến mình đánh cũng đánh không lại anh, chạy cũng chạy không được, sóng mũi chợt thấy cay cay, rốt cục bị anh chọc tức đến òa khóc.
Anh đứng dậy, để cô ngồi trên đùi mình, dịu dàng vỗ lưng của cô, như vỗ về một đứa trẻ.
“Không phải là anh nên tôn trọng ý kiến của tôi sao?” Mắt cô đỏ hoe, uất ức nói.
“Anh hi vọng em có trách nhiệm với cái nhà này, dành thời gian ở đây nhiều một chút.” Anh nhẹ lời giải thích, đương nhiên cũng bao gồm thời gian ở cùng với ông xã.
“Nhưng anh cũng không nên tự tiện quyết định.” Hình ảnh bà già giàu có của cô từ sau khi quen biết anh đã nhanh chóng bị thiêu rụi.
“Anh xin lỗi.”
Cô nhìn anh, anh vốn không biết là mình sai, đây chỉ là để cho cô bớt giận, bất quá bình tĩnh suy nghĩ một chút, lúc này cô bỏ nhà đi, chịu khổ vẫn là bản thân mình.
“Đói bụng không? Bữa tối em muốn ăn gì? Anh đi mua.”
“...”
“Em không nói, anh sẽ tự mua.”
“Cơm sườn, sườn xào, trên cơm có thêm nước thịt, có thể thêm rau, nhưng không có măng và mướp đắng, còn một bát canh đậu phụ nữa.” Cô vội vàng ngẩng đầu, mũi vẫn đỏ ửng.
“Anh không nhớ được, cùng đi mua đi.” Thấy cô khôi phục tinh thần, anh giúp cô đứng dậy, thuận tay sửa lại mái tóc cho cô, trong lòng còn nghĩ: tranh thủ những lúc như thế này, nhân tiện xem có thể bồi dưỡng tình cảm hay không.
Bàng Tử Lê trừng lớn mắt, cô còn đang tức giận, sao anh đã khôi phục lại bộ dạng ngang ngược rồi! “Tôi không ——”
Nhưng chống cự vô ích, cô đã bị kéo ra ngoài.
Khó có được buổi tối không cần làm việc, Bàng Tử Lê đột nhiên không biết làm gì để giết thời gian, nhìn về phía tên nhàn nhã Mạc Hạo Cấp, cô thật sự rất muốn dán anh lên tờ tạp chí, quăng thật mạnh xuống đất, sau đó mang hết giận dữ trút lên người anh, không phải ai cũng quen cuộc sống quá rảnh rỗi đâu.
Nhưng... Cô đánh không lại anh, cho nên quên đi.
Cô phải mau tìm việc làm thôi!
“Em lại đây.” Ông chủ lớn đột nhiên duỗi tay ra, ôm cô vào lòng, để cô trong vòng tay, cằm tựa vào vai của cô, lật tờ tạp chí, “Em thích loại giá sách nào?”
“Buông ra!” Tâm trạng của cô đang tồi tệ, không muốn xem thứ đó.
“Bàng Tử Lê, mau chọn một cái đi.” Anh giữ lấy vai cô không buông.
“Nè, tự anh xem đi.” Cả người cô bị giam trong ngực anh, như vậy quá thân mật.
“Biết điều một chút cho anh, màu lam này em thích không?” Anh chỉ vào tạp chí.
“Cho tôi tấm ván gỗ, tôi đóng cho anh.” Dùng ván gỗ và ít đinh, tự đóng cũng dùng được rồi, vậy mà anh ta đi mua chi không biết!
“Mau chọn.” Anh rất kiên nhẫn chơi câu giờ với cô.
“Cái đó được á, màu đỏ đẹp.” Cô có để ý tạp chí viết gì đâu, chỉ muốn thoát khỏi anh.
Anh cúi đầu, hôn lên mặt cô, “Vậy thì màu đỏ.”
“Này, anh không được làm vậy, tôi phải đi ngủ.” Cô né tránh, người đàn ông này có cơ hội lại hôn cô, dê xồm!
“Cũng trễ rồi.” Anh buông tạp chí, vòng tay qua cô, ôm cô lên.
Bàng Tử Lê lại càng hoảng sợ, bắt lấy cánh tay anh, “Tôi ngủ phòng khách là được rồi.”
Lúc trước bởi vì mệt quá nên ngủ sớm hơn anh, tỉnh lại mới phát hiện ngủ chung giường với anh, hôm nay dù thế nào cũng phải ngủ riêng.
“Không được!” Hiểu ý của cô, anh một mực gạt bỏ.
“Tôi sợ anh làm bậy.” Tuy rằng nhan sắc của mình quá là bình thường, nhưng tốt xấu thì cấu tạo cơ thể cũng là phụ nữ, nếu thật sự anh ta rất “Cô đơn”, chẳng phải cô...
“Khi nào em cam tâm tình nguyện, anh mới chạm vào em.” Anh nhẹ nhàng buông cô ra, cũng nằm bên cạnh cô.
“Cho nên bây giờ anh không có ý gì với tôi?” Vẻ mặt cô kinh ngạc, cả người lăn đến cạnh giường.
Mạc Hạo Cấp kéo cô về bên cạnh, cô muốn ngã sao?
“Này, sao hả?” Thấy anh nhắm mắt lại, cô căng thẳng lay anh dậy.
Đây là vấn đề ngu ngốc gì, anh mở mắt ra, liếc nhìn cô gái bên cạnh, “Mau ngủ đi.”
Cô cầm chăn bông, bò xuống giường, “Tôi ra phòng khách ngủ.”
“Chỉ cần em ra khỏi phòng này, anh không đảm bảo chuyện vừa rồi.” Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo của anh vang lên.
“Tôi ngủ ở đây.” Cô nhanh chóng bò lại trên giường, ngoan ngoãn nằm xuống, tự động đắp chăn.
Mạc Hạo Cấp tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối.
Bàng Tử Lê nhắm mắt lại, nghĩ đến lời anh nói vừa nãy thì không còn cảm thấy chút buồn ngủ nào, cuối cùng kiềm không được bật thốt lên: “Này, tôi không ngại anh đi tìm một cô gái để giải quyết nhu cầu...”
“Bàng Tử Lê, em nếu muốn thất thân…, cứ tiếp tục nói đi.” Anh cố kiềm chế, để bản thân không phải nổi giận với cô gái không có não này.
Cô sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại, cũng quyết định ngày mai đi tìm một vài quyển sách về tu tâm thanh tịnh cho anh tham khảo.
Qua một hồi lâu, nghe tiếng hít thở đều đều của người bên gối, Mạc Hạo Cấp lúc này mới kéo cô vào lòng, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, thoả mãn chìm vào giấc ngủ.
* * *
“Tại sao lại muốn tôi đi chợ với anh ——” Bàng Tử Lê trề môi, chầm chậm lê bước, rất trẻ con giẫm lên bóng người đàn ông trước mặt cho hả giận.
“Đó là chuyện em phải làm, không có tại sao.” Anh bước chậm, kiên nhẫn đợi cô đi tới, đột nhiên một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt anh, anh dừng bước.
“Anh...Anh Mạc, em... em...” Hà Tâm Vũ căng thẳng, sắc mặt trắng bệch.
“Cô vẫn khỏe chứ?” Mạc Hạo Cấp nhíu mày.
Hà Tâm Vũ đi đến trước mặt, mặc dù sợ hãi, nhưng ánh mắt kiên quyết, “Em... Em thật sự rất thích anh, anh có thể cho em một cơ hội không?” Cúi thấp đầu, chờ đợi đáp án của người trong lòng.
“Tôi đã kết hôn rồi.” Anh trừng mắt nhìn Bàng Tử Lê kia không biết khi nào đã chui vào một góc, nhưng lại bỏ anh một mình ở đây, còn vẻ mặt như là việc không liên quan đến mình.
“Kết... Kết hôn?” Kết hôn... Hà Tâm Vũ phảng phất nghe được thanh âm tim mình vỡ vụn, khóe mắt rưng rưng.
Cô vẫn đè nén tình cảm, thương thầm người đàn ông không thể chạm tới này, cuối cùng khi cô quyết tâm nói ra thì người ta đã có vợ có chồng rồi (hữu phụ chi phu).
Cô vẫn chậm một bước...
“Cô Hà, cô có sao không?” Mạc Hạo Cấp nhíu mày, hơi đau đầu với phản ứng của cô.
“Xin hỏi cô ấy là ai?” Hà Tâm Vũ rất muốn biết một cô gái như thế nào, mà có thể có được sự yêu thương của anh.
Mạc Hạo Cấp quay đầu, ngoắc ngón tay với cô gái đang trốn tránh kia, “Em tới đây.”
Bàng Tử Lê chậm rì rì đi đến cạnh anh, nhìn Hà Tâm Vũ cười gượng: “Đã lâu không gặp.”
“Cô ấy là bà xã của tôi, Bàng Tử Lê.” Anh nắm tay cô, để tránh cô lén bỏ chạy.
“Tại sao là cô?” Hà Tâm Vũ khẽ nhếch miệng, cô Bàng này không phải lần trước lén giúp đỡ cô sao...
Bàng Tử Lê cũng muốn hỏi ông trời như vậy, tại sao lại là cô?
“Em có thể nói chuyện với cô ấy một chút không?” Hà Tâm Vũ cúi đầu nhỏ giọng hỏi.
Có chuyện gì không thể nói trước mặt anh? Mạc Hạo Cấp khó chịu nghĩ, “Anh đến phía trước chờ em, đừng quá lâu.” Anh nhéo hai má của Bàng Tử Lê uy hiếp, thuận tiện trả thù hành động ngốc nghếch dám bỏ lại anh vừa rồi của cô.
Bàng Tử Lê gượng cười nhìn Hà Tâm Vũ, “Cô xem, gả cho anh ta có gì tốt đâu.”
“Tôi thích anh ấy đã lâu rồi.” Hà Tâm Vũ cố gắng giữ cho khóe miệng cong lên, cố nén cảm xúc đau lòng.
“Tôi biết.” Trong lòng Bàng Tử Lê cũng cảm thấy tội lỗi, đó là cảm giác áy náy khi cướp đoạt tình yêu của người khác.
“Nếu có cơ hội, tôi vẫn sẽ cố gắng.” Hai tay Hà Tâm Vũ vỗ nhẹ gò má, muốn làm bản thân mạnh mẽ hơn.
Bàng Tử Lê cảm thấy trong ngực bức rức, lời nói của Hà Tâm Vũ khiến cô thấy rất khó chịu.
“Cho nên…” Hà Tâm Vũ cười, nước mắt lăn dài trên má. “Cô phải đối xử với anh ấy tốt một chút, đừng để cho tôi có cơ hội.”
Bàng Tử Lê không nói được lời nào, chỉ có thể nhìn Hà Tâm Vũ vừa khóc vừa cười bên cạnh, đột nhiên trong lòng cảm thấy xót xa.
Nhưng mà... Cô xót xa cái gì chứ? Rõ ràng cô không có cảm giác với Mạc Hạo Cấp mà!
Hay là cô... đối với anh đã có một chút cảm giác rồi?
“Hạo Cấp rất yêu cô!” Hà Tâm Vũ quệt nước mắt, thẹn thùng cười cười, khó trách anh Mạc đồng ý đi xem phim, cô còn tưởng rằng mình có hi vọng...
Có sao? Vẻ mặt Bàng Tử Lê đầy nghi ngờ.
Hà Tâm Vũ nhìn ra thắc mắc của cô, khóe miệng khổ sở nhếch lên, “Cô không biết sao? Ánh mắt anh ấy nhìn cô không giống như nhìn những người khác.” Đặc biệt dịu dàng, vì thế cô đã ghen tỵ rất lâu
Bàng Tử Lê chỉ cảm thấy anh mỗi lần đều độc ác muốn sai bảo cô, không giống như lời của Hà Tâm Vũ đâu, ánh mắt anh nhìn cô đều chứa sát khí á.
“Hai người đang đi chơi sao?” Hà Tâm Vũ ra vẻ thoải mái hỏi.
“Đi chợ mua thức ăn thôi, không phải là đi chơi.” Hôm nay cậu ấm này đột nhiên nói muốn xuống bếp, bắt cô đi chợ chọn ít thức ăn.
“Cô mau đi đi! Đừng để cho anh Hạo Cấp chờ quá lâu.” Dù anh Mạc đã kết hôn rồi, Hà Tâm Vũ vẫn không muốn làm cho Mạc Hạo Cấp có chút phản cảm nào với cô, cô vội chào tạm biệt rồi đi khỏi.
Bàng Tử Lê tâm sự nặng nề đi đến chỗ Mạc Hạo Cấp, ão não thở dài.
“Sao vậy?” Anh nhướng mày nhìn cô.
“Đều là tại anh.” Hại cô áy náy không yên.
“Nếu như em dám giao anh cho cô Hà, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha em, nghe được không đó?” Anh trầm giọng cảnh cáo.
Đã nói ánh mắt anh nhìn cô chứa sát khí rồi mà, yêu mến chỗ nào đâu chứ, Bàng Tử Lê ấm ức nghĩ.
“Đi.” Anh rất tự nhiên dắt tay cô, không cho cô lê bước như rùa nữa.
Bàng Tử Lê nhìn anh, nhớ tới lời nói của Hà Tâm Vũ, anh thật sự yêu cô sao?
“Em còn đứng đó làm gì?” Anh nhìn cô.
“Có phải anh yêu tôi không?” Cô đã quen nếu có thắc mắc gì là hỏi ngay.
Đến giờ cô vẫn còn hỏi anh vấn đề ngu ngốc này, anh nhìn cô chằm chằm, chẳng lẽ biểu hiện của anh chưa đủ rõ ràng hay sao?
“Có phải không?”
“Đúng.” Giọng điệu của anh rất bình thường.
“Sao có thể như thế chứ?” Cô thở hốc vì kinh ngạc, bình thường ở trước mặt anh, cô vốn dĩ không có chút gì là giống con gái, anh ta bị sao vậy?
Anh ta đồng tính luyến ái hả?
“Tại sao lại không?” Cô nàng khó ưa này không biết cảm động, ngược lại còn nghi ngờ anh.
“Anh thấy vừa ý tôi ở điểm nào, tôi lập tức sửa.” Móc một quyển sổ nhỏ ra, Bàng Tử Lê nghiêm túc chờ câu trả lời của anh.
“Bàng Tử Lê ——” khóe miệng của anh giật giật, anh để ý cô là cho cô cơ hội, nhưng vẻ mặt lo sợ tránh né không kịp kia của cô, thật khiến anh nổi nóng mà.
Tên keo kiệt, làm gì tức giận dữ vậy? Đâu phải cô bắt anh ta thích cô, hơn nữa trong kế hoạch cuộc sống sau này của cô, vốn không có sự tồn tại của anh ta——
Đàn ông nhỏ mọn! Bàng Tử Lê liếc trộm bản mặt khó coi của Mạc Hạo Cấp, anh ta còn muốn tức giận bao lâu?
Cô cũng biết phản ứng của cô hơi quá đáng, nhưng cô đã khiêm tốn kiểm điểm rồi, anh không muốn cho cô cơ hội sửa đổi sao?
Kết hôn thật đáng sợ, cô vậy mà cũng bắt đầu để ý tâm trạng của anh, nếu như anh không phải là “Chồng” của cô, cô sẽ quan tâm sao?
Dạo này hay phải suy nghĩ nhiều, đều là lỗi của anh, Bàng Tử Lê liếc nhìn anh đầy oán trách, hại cô dạo gần đây lãng phí thời gian cho những chuyện vô bổ.
Mạc Hạo Cấp ngẩng đầu nhìn cô, lạnh lùng hỏi: “Có việc gì?” Cô gái ngốc này tốt nhất là muốn xin lỗi.
“Việc này... Tôi đói bụng.” Cô thử phá vỡ tình trạng căng thẳng này.
“Tự lo đi.” Cậu ấm anh hôm nay cơn tức dâng cao, không muốn xuống bếp.
“Nhưng hôm nay anh nói muốn nấu bữa tối mà.” Cô vừa nói ra lập tức hối hận, cô nên lợi dụng cơ hội này, chủ động bày tỏ thái độ áy náy của mình mới đúng.
Mạc Hạo Cấp liếc mắt, mặt xị ra, đi đến nhà bếp.
“Này, tôi tới giúp anh.” Cô bước vào nhà bếp, thấy anh lạnh nhạt liếc xéo cô, khuôn mặt tươi cười cứng đơ, cô không cách nào đi tiếp nữa, sau đó quay đầu ngoài.
Này này này, cô gái này cho dù là sau khi cưới, cũng chỉ gọi anh là này này này, nghĩ đến đây, anh lại nổi nóng.
“Vậy anh tự làm nha, tôi không làm phiền nữa.” Cô rất thức thời đứng sang một bên, chú ý hỏi thăm.
“Em ra phòng khách đi.” Cô mà đứng ở đây, chỉ làm tâm trạng của anh không khống chế được.
“Được.” Cô cười cầu tài lui ra.
30 phút sau, Bàng Tử Lê nhìn bàn cơm, lại nhìn người đàn ông đối diện, có chút do dự, không biết tài nấu nướng của anh như thế nào...
Nếu như canh này uống không được, giờ phút quan trọng này, cô nhổ ra cũng không được, ăn vào bụng cũng không xong.
“Em không uống thì đổ đi.” Mạc Hạo Cấp khó chịu mở miệng.
“Uống uống uống.” Cô lấy bát, tự mình múc một ít, dũng cảm thử uống một ngụm trước, cũng không tệ lắm, nhưng... vẫn thua cô một chút, Bàng Tử Lê có chút đắc ý nghĩ.
“Cá rất tươi, ăn nhiều một chút.” Anh gắp một miếng cá lớn để vào bát cho cô.
“Được.” Thì ra cảm giác được cậu ấm hầu hạ lại tốt như vậy, cô rất hài lòng, khen thưởng anh...”Làm rất tốt.” Một câu ca ngợi.
Cô gái này nghĩ mình là cô giáo hả? Anh tức giận nhìn cô.
“Này, anh vẫn còn tức giận sao?” Cô thấy tâm trạng của anh có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn, thầm nghĩ nếu cô nói ngọt với ông chủ lớn vài câu chắc sẽ không có việc gì nữa.
“Em sẽ quan tâm sao?” Lời nói của anh mang theo oán trách.
“Đương nhiên, cho dù không có tình cảm, anh cũng là chồng của tôi!” Thật ra cô rất biết cam chịu số phận đó.
Mạc Hạo Cấp hung dữ trừng mắt nhìn cô, sắc mặt có vẻ càng thêm khó coi.
Thảm rồi! Cô còn nói lỡ lời...”Ôi ~~ tôi hay nói đùa! Tôi biết không buồn cười chút nào, ha ha ha!” Cô gượng cười, vắt óc nghĩ cách chữa cháy.
Anh buông bát xuống, ăn không vô.
“Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tôi, anh cần gì phải băn khoăn với chính mình?” Cô cười nịnh nọt, cảm giác mình hơi giống má mì.
“Em đối với anh không có chút tình cảm nào sao?” Anh buồn bực hỏi, nếu cô ta dám nói không, nhất định anh sẽ tự tay bóp chết cô gái này.
“Đã kết hôn rồi, còn nói những chuyện này.” Cô khó xử cúi đầu, cô cũng không biết cảm giác mình giành cho anh là gì, tóm lại rất kì lạ, rối loạn... Nhưng anh không chịu ly hôn, có gì khác nhau sao?
Chuông điện thoại vang lên, Bàng Tử Lê thở phào nhẹ nhõm, cô nghe điện thoại, “Xin chào, cho hỏi tìm ai ạ?”
“Xin hỏi Hạo Cấp có ở đây không?” Bên kia truyền đến tiếng nói dịu dàng ngọt ngào.
Có cô gái tìm Mạc Hạo Cấp, vẻ mặt Bàng Tử Lê quái dị nhìn người đàn ông trước mặt.
Mạc Hạo Cấp hoang mang nhìn vẻ mặt quái dị của cô, ai gọi tới vậy?
“Xin hỏi Hạo Cấp có ở đây không?” Bàng Tử Lê che ống nghe, bắt chước giọng nói của cô gái kia.
Anh cầm điện thoại, nghe được giọng nói của người gọi tới, lúc này mới mỉm cười.
Đúng là dịu dàng mà, hừ! Quạ nào cũng đen như nhau, nhà của cô cũng không ngoại lệ, còn tưởng rằng anh thay đổi rất nhiều, thì ra thói hư tật xấu thường gặp ở đàn ông anh đều có hết.
Còn nói là thích cô, hóa ra là chỉ thuận miệng nói, lần sau cô cũng muốn lừa gạt anh như vậy, sau đó đi dụ dỗ đàn ông bên ngoài.
Anh cúp điện thoại, cô lập tức chua ngoa hỏi: “Là ai gọi vậy?
Anh nhìn vẻ chanh chua của cô, suy nghĩ một chút.
“Không dám nói sao?” Anh ta bắt đầu không chịu được cô đơn, muốn ăn vụng rồi?
Anh nhận ra lời nói của Bàng Tử Lê có vị ghen tuông, khóe miệng nhếch lên, hóa ra cô cũng không phải là hoàn toàn thờ ơ với anh.
“Rốt cuộc là ai?” Cô đạp chân, con quạ này không phải là không tìm được nơi “phát tiết” ống dẫn (nguyên văn đó, phát tiết: trút ra, ống dẫn: ai hiểu sao hiểu nha ^^), mà muốn bay ra ngoài chứ?
“Khụ!” Anh cố nén cười, mặt lộ vẻ khó khăn nhìn cô, “Em kết nghĩa của anh nói với anh... ngày mai muốn đến ở đây.”
Bàng Tử Lê ủ rũ ngồi trên giường, cô đi sai một bước, không nghĩ rằng lại mất hết tất cả!
“Em trốn trong phòng làm cái gì?” Mạc Hạo Cấp bất đắc dĩ nhìn vợ mới cưới, cô đã suy nghĩ cả buổi trưa, nhưng cũng vẫn nghĩ không thông.
“Ly hôn đi!” Cô yếu ớt nói
“Đừng nói lẫy nữa.” Thấy cô lúc nào cũng nói ly hôn, khiến anh không thể không bực bội.
Lúc này mới không phải nói lẫy...”Đây là tội lừa gạt, tôi muốn báo cảnh sát.” Cô căm giận, cảm thấy rất bất công.
“Cũng chỉ có em mới bị lừa.” Anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô.
“Một trăm ngàn của tôi đâu?” Đã sai lầm rồi, cô muốn lấy tiền bồi thường trước, không biết có thể an ủi tâm hồn bị thương của mình hay không.
“Chúng ta là vợ chồng, tiền của anh là tiền của em, cho nên khoản tiền đó tạm thời anh sẽ giữ.” Nếu như lúc này đưa cô một trăm ngàn, không dám đảm bảo cô sẽ không ôm tiền chạy trốn.
Mặc dù hơi gian xảo, nhưng chỉ có thể làm như vậy.”Anh vốn dĩ không có tiền?”
Cô trừng mắt nhìn anh, ông Mạc đã nói sẽ không cho anh bất cứ thứ gì, tuy anh ta và anh Trọng Lương vừa mới mở công ty, nhưng lợi nhuận bao nhiêu cô đâu có biết, không phải là anh ta muốn cô nuôi anh ta chứ?
“Những chuyện này em không cần lo lắng.” Anh nhéo mặt của cô, xem cô có thể tỉnh táo lại không.
“Căn hộ này là của ai?” Không phải anh mạo nhận là đấng mày râu, giả vờ là mình mua nhưng thật ra là đi thuê chứ?
“Em yên tâm ở là được rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì?” Anh nhìn vẻ mặt thay đổi của cô, tức giận nói.
Cho nên chẳng những cô không lấy được một trăm ngàn, còn vô tình đem gả mình đi, tương lai của cô ngoài việc tự lập và cố gắng vươn lên, còn phải nuôi thêm một con sâu gạo?!
Cuối cùng cô cũng biết cái gì gọi là ham món lợi nhỏ mất cái lợi lớn!
“Em bị sao vậy?” Thấy cô vỗ vỗ đầu, anh vội đỡ lấy cô.
“Nhức đầu quá, bị anh chọc giận đó.” Do anh gây nên còn dám hỏi cô bị sao vậy.
“Có đỡ hơn chút nào không?” Anh nhè nhẹ xoa trán cô, hình như cô ấy tự gây áp lực lớn cho mình.
Cô lấy một tờ giấy ra, “Thu nhập một tháng của anh là bao nhiêu? Mang về được bao nhiêu?”
Cô phải suy nghĩ theo hướng tích cực, nói không chừng bởi vì người đàn ông này không quen sống khắc khổ, dần dà sẽ tự nhiên ly hôn với cô, nếu như vậy cuộc đời cô vẫn có chút hi vọng.
“Anh sẽ cố định đưa tiền chi tiêu trong nhà cho em, em không cần lo lắng.” Anh thấy cô bắt đầu tính toán đến chi tiêu của cuộc sống sau này, không khỏi vui mừng, cô gái này thật sự nhiệt tình và rất thực tế.
Anh sẽ đưa sao? Cô vốn không ôm hi vọng, “Chúng ta chuyển đến nơi lúc trước ở, không cần phải ở đây được không?” Cô thấy điều kiện và cách bày trí ở đây, nếu như cho thuê nhà, chắc là giá thuê sẽ rất cao.
“Chỗ đó em có thể cho thuê, anh không phản đối.” Cô gả cho anh, đương nhiên anh sẽ cho cô một cuộc sống thoải mái.
Nếu đến lúc nào đó hai người bọn họ thật sự ly hôn rồi, cô phải đi đâu? Cô không thể cắt đứt đường lui của mình được.
“Anh có muốn làm thêm không?” Dựa vào dáng dấp của anh, cô có thể giới thiệu anh đến quán bar làm việc.
“Không cần.” Anh lạnh lùng từ chối, cô gái này đến giờ vẫn chưa có ý định bỏ qua anh. Cuộc sống của cô chưa đủ phiền não sao mà cậu ấm này dám từ chối đề nghị của cô, đúng là vô tư lự mà! “Đến khi anh biến thành tên nghèo kiết xác rồi, chớ có trách tôi không có nhắc nhở anh.” Cô híp mắt, nhìn thẳng vào anh.
“Vậy cùng nhau nghèo đi!” Anh cười nhạt, không thèm để ý.
“Tôi không cần!” Muốn nghèo thì một mình anh nghèo đi, còn nguyền rủa cô, cô đã lập chí muốn trở nên giàu có để hưởng cuốc sống tuổi già, anh nghĩ rằng chút việc ngoài ý muốn này có thể làm cô ngã gục sao?
“Vợ chồng dựa vào lẫn nhau, tốt nhất em nên chấp nhận chuyện này đi.” Cô gái này, lại tuyên bố là chỉ lo cho bản thân mình.
Cô đừng mơ tưởng!
Cậu ấm ở trước mặt này là người cô quen biết sao? Bàng Tử Lê xong việc trở về nhà, thì nhìn thấy cảnh tượng làm người ta giật mình.
Bàng Tử Lê chỉ tay vào anh, Mạc Hạo Cấp nhìn hành động của cô, nghi ngờ nhíu mày.
“Đã xem phim ET chưa?” Không biết anh có đưa tay ra chỉ, giống như cảnh hai người trò chuyện trong phim.
Anh nhìn cô, không muốn nghĩ cô gái này là người phụ nữ anh coi trọng.
“Anh cầm cây lau làm cái gì? Muốn ngược đãi vợ sao?” Với kinh nghiệm trong quá khứ, rất khó để cô không có những suy nghĩ méo mó.
Anh nhéo mặt của cô, đợi cô thay đổi câu nói.
“Anh... làm việc nhà hả?” Cô che hai gò má lại, để anh không thể ra tay độc ác như vậy nữa.
“Còn không phải sao?” Anh nhìn cô chằm chằm.
“Không ~~ chỉ là có chút không quen.” Cô cười ngượng ngùng, vỗ vỗ vai anh, xem như đang khen ngợi anh.
Cô đang làm gì đây? Dỗ ngọt bạn nhỏ sao?
“Anh lau sạch một chút, tôi còn đi làm việc, bữa tối tự anh tự lo nha!” Nghĩ đến lúc trước mình thật tội nghiệp phải chạy về nhà nấu cơm cho anh, dù thế nào cô cũng sẽ không quay về con đường cũ đâu.
“Anh giúp em nghỉ việc buổi tối rồi.” Anh bình tĩnh nói.
Cô chống cái trán, hai mắt nhắm nghiền, ba giây sau, từ từ nhìn về phía anh, hỏi: “Tại sao?” Cô đã chấp nhận sự thật tàn khốc rằng mình đã kết hôn, rốt cuộc anh muốn tra tấn cô đến khi nào mới chịu buông tha cho cô?
“Trong nhà cũng không thiếu tiền.” Con gái mà lại làm ca đêm!
“Được, tôi không đi làm, đưa tiền của anh cho tôi!” Cuộc sống chi tiêu bây giờ đương nhiên là anh chu cấp, nhưng cô muốn đi làm kiếm tiền sau này dưỡng lão, cô muốn tự lực cánh sinh, không như anh!
“Anh giữ dùm em trước.” Anh có thể đưa một ít tiền cho cô.
“Chưa nhìn thấy thu nhập thực tế, tôi không yên tâm.” Cuộc sống của cô sẽ khó có ngày yên bình.
“Anh nói rồi tiền của anh cũng là của em, em không cần lo lắng; nhưng nếu em ly hôn, cái gì cũng sẽ không có!” Lời nói của anh mang đầy ý cảnh cáo.
“Tôi sẽ chết mất anh có biết hay không...” Cô cắn răng nói, lý trí dần dần biến mất.
“Em có thể tranh thủ thời gian buổi tối làm chuyện em muốn.” Thái độ của anh có vẻ rất dân chủ bao dung.
Kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền! Đây là chuyện duy nhất cô muốn làm, là thú vui trong cuộc sống của cô: mà anh ta – tên keo kiệt này lại không để ý cảm nhận của cô, tự ý phá hoại cuộc sống của cô!
Cô trừng mắt hung dữ nhìn anh, đi nhanh vào phòng, nhét quần áo vào túi, ở đây thêm chút nữa cô sẽ điên mất, cô phải đi khỏi nơi này.
“Em đang làm gì vậy?” Anh nhíu mày.
Cô không rảnh để ý, nhanh chóng đem đồ đạc của mình nhét hết vào trong túi, kéo khóa, “Không hẹn gặp lại.” Cô vòng qua anh, đi thẳng tới cửa.
Mạc Hạo Cấp giữ tay cô lại, “Nhà em ở đây, giờ em muốn đi đâu?”
“Bỏ nhà ra đi.” Cô phải đi về cuộc sống phía trước.
“Không được.”
“Buông ra.” Cô lạnh lẽo nói.
“Chúng ta nói chuyện một chút.” Khi anh thấy cô thật sự muốn rời xa anh thì con tim như thắt lại.
“Bây giờ tôi không có tâm trạng, buông ra ——” Cô lên tiếng cảnh cáo.
Vì ngăn cô bỏ chạy, anh không để ý cô đang giãy dụa, một tay ôm cô về phòng ngủ.
Bàng Tử Lê có được tự do, lập tức chạy tới cửa phòng, chưa đầy ba giây, lại bị ném lên giường.
Cô lấy gối trên giường ném về phía Mạc Hạo Cấp, sau đó lao tới anh, liều mạng đánh anh; mà Mạc Hạo Cấp một tay bắt lấy hai tay của cô, nhưng cô cứ đá vào chân anh, bất đắc dĩ, anh dùng cả người đè cô xuống. “Em bình tĩnh một chút.”
Bộ ngực cô phập phồng dữ dội, đôi mắt hung ác nhìn anh chằm chằm.
“Coi như đó là sai lầm của anh, anh xin lỗi.”
Coi như —— cái gì gọi là coi như! “Anh tránh ra...” Nghĩ đến mình đánh cũng đánh không lại anh, chạy cũng chạy không được, sóng mũi chợt thấy cay cay, rốt cục bị anh chọc tức đến òa khóc.
Anh đứng dậy, để cô ngồi trên đùi mình, dịu dàng vỗ lưng của cô, như vỗ về một đứa trẻ.
“Không phải là anh nên tôn trọng ý kiến của tôi sao?” Mắt cô đỏ hoe, uất ức nói.
“Anh hi vọng em có trách nhiệm với cái nhà này, dành thời gian ở đây nhiều một chút.” Anh nhẹ lời giải thích, đương nhiên cũng bao gồm thời gian ở cùng với ông xã.
“Nhưng anh cũng không nên tự tiện quyết định.” Hình ảnh bà già giàu có của cô từ sau khi quen biết anh đã nhanh chóng bị thiêu rụi.
“Anh xin lỗi.”
Cô nhìn anh, anh vốn không biết là mình sai, đây chỉ là để cho cô bớt giận, bất quá bình tĩnh suy nghĩ một chút, lúc này cô bỏ nhà đi, chịu khổ vẫn là bản thân mình.
“Đói bụng không? Bữa tối em muốn ăn gì? Anh đi mua.”
“...”
“Em không nói, anh sẽ tự mua.”
“Cơm sườn, sườn xào, trên cơm có thêm nước thịt, có thể thêm rau, nhưng không có măng và mướp đắng, còn một bát canh đậu phụ nữa.” Cô vội vàng ngẩng đầu, mũi vẫn đỏ ửng.
“Anh không nhớ được, cùng đi mua đi.” Thấy cô khôi phục tinh thần, anh giúp cô đứng dậy, thuận tay sửa lại mái tóc cho cô, trong lòng còn nghĩ: tranh thủ những lúc như thế này, nhân tiện xem có thể bồi dưỡng tình cảm hay không.
Bàng Tử Lê trừng lớn mắt, cô còn đang tức giận, sao anh đã khôi phục lại bộ dạng ngang ngược rồi! “Tôi không ——”
Nhưng chống cự vô ích, cô đã bị kéo ra ngoài.
Khó có được buổi tối không cần làm việc, Bàng Tử Lê đột nhiên không biết làm gì để giết thời gian, nhìn về phía tên nhàn nhã Mạc Hạo Cấp, cô thật sự rất muốn dán anh lên tờ tạp chí, quăng thật mạnh xuống đất, sau đó mang hết giận dữ trút lên người anh, không phải ai cũng quen cuộc sống quá rảnh rỗi đâu.
Nhưng... Cô đánh không lại anh, cho nên quên đi.
Cô phải mau tìm việc làm thôi!
“Em lại đây.” Ông chủ lớn đột nhiên duỗi tay ra, ôm cô vào lòng, để cô trong vòng tay, cằm tựa vào vai của cô, lật tờ tạp chí, “Em thích loại giá sách nào?”
“Buông ra!” Tâm trạng của cô đang tồi tệ, không muốn xem thứ đó.
“Bàng Tử Lê, mau chọn một cái đi.” Anh giữ lấy vai cô không buông.
“Nè, tự anh xem đi.” Cả người cô bị giam trong ngực anh, như vậy quá thân mật.
“Biết điều một chút cho anh, màu lam này em thích không?” Anh chỉ vào tạp chí.
“Cho tôi tấm ván gỗ, tôi đóng cho anh.” Dùng ván gỗ và ít đinh, tự đóng cũng dùng được rồi, vậy mà anh ta đi mua chi không biết!
“Mau chọn.” Anh rất kiên nhẫn chơi câu giờ với cô.
“Cái đó được á, màu đỏ đẹp.” Cô có để ý tạp chí viết gì đâu, chỉ muốn thoát khỏi anh.
Anh cúi đầu, hôn lên mặt cô, “Vậy thì màu đỏ.”
“Này, anh không được làm vậy, tôi phải đi ngủ.” Cô né tránh, người đàn ông này có cơ hội lại hôn cô, dê xồm!
“Cũng trễ rồi.” Anh buông tạp chí, vòng tay qua cô, ôm cô lên.
Bàng Tử Lê lại càng hoảng sợ, bắt lấy cánh tay anh, “Tôi ngủ phòng khách là được rồi.”
Lúc trước bởi vì mệt quá nên ngủ sớm hơn anh, tỉnh lại mới phát hiện ngủ chung giường với anh, hôm nay dù thế nào cũng phải ngủ riêng.
“Không được!” Hiểu ý của cô, anh một mực gạt bỏ.
“Tôi sợ anh làm bậy.” Tuy rằng nhan sắc của mình quá là bình thường, nhưng tốt xấu thì cấu tạo cơ thể cũng là phụ nữ, nếu thật sự anh ta rất “Cô đơn”, chẳng phải cô...
“Khi nào em cam tâm tình nguyện, anh mới chạm vào em.” Anh nhẹ nhàng buông cô ra, cũng nằm bên cạnh cô.
“Cho nên bây giờ anh không có ý gì với tôi?” Vẻ mặt cô kinh ngạc, cả người lăn đến cạnh giường.
Mạc Hạo Cấp kéo cô về bên cạnh, cô muốn ngã sao?
“Này, sao hả?” Thấy anh nhắm mắt lại, cô căng thẳng lay anh dậy.
Đây là vấn đề ngu ngốc gì, anh mở mắt ra, liếc nhìn cô gái bên cạnh, “Mau ngủ đi.”
Cô cầm chăn bông, bò xuống giường, “Tôi ra phòng khách ngủ.”
“Chỉ cần em ra khỏi phòng này, anh không đảm bảo chuyện vừa rồi.” Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo của anh vang lên.
“Tôi ngủ ở đây.” Cô nhanh chóng bò lại trên giường, ngoan ngoãn nằm xuống, tự động đắp chăn.
Mạc Hạo Cấp tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối.
Bàng Tử Lê nhắm mắt lại, nghĩ đến lời anh nói vừa nãy thì không còn cảm thấy chút buồn ngủ nào, cuối cùng kiềm không được bật thốt lên: “Này, tôi không ngại anh đi tìm một cô gái để giải quyết nhu cầu...”
“Bàng Tử Lê, em nếu muốn thất thân…, cứ tiếp tục nói đi.” Anh cố kiềm chế, để bản thân không phải nổi giận với cô gái không có não này.
Cô sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại, cũng quyết định ngày mai đi tìm một vài quyển sách về tu tâm thanh tịnh cho anh tham khảo.
Qua một hồi lâu, nghe tiếng hít thở đều đều của người bên gối, Mạc Hạo Cấp lúc này mới kéo cô vào lòng, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, thoả mãn chìm vào giấc ngủ.
* * *
“Tại sao lại muốn tôi đi chợ với anh ——” Bàng Tử Lê trề môi, chầm chậm lê bước, rất trẻ con giẫm lên bóng người đàn ông trước mặt cho hả giận.
“Đó là chuyện em phải làm, không có tại sao.” Anh bước chậm, kiên nhẫn đợi cô đi tới, đột nhiên một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt anh, anh dừng bước.
“Anh...Anh Mạc, em... em...” Hà Tâm Vũ căng thẳng, sắc mặt trắng bệch.
“Cô vẫn khỏe chứ?” Mạc Hạo Cấp nhíu mày.
Hà Tâm Vũ đi đến trước mặt, mặc dù sợ hãi, nhưng ánh mắt kiên quyết, “Em... Em thật sự rất thích anh, anh có thể cho em một cơ hội không?” Cúi thấp đầu, chờ đợi đáp án của người trong lòng.
“Tôi đã kết hôn rồi.” Anh trừng mắt nhìn Bàng Tử Lê kia không biết khi nào đã chui vào một góc, nhưng lại bỏ anh một mình ở đây, còn vẻ mặt như là việc không liên quan đến mình.
“Kết... Kết hôn?” Kết hôn... Hà Tâm Vũ phảng phất nghe được thanh âm tim mình vỡ vụn, khóe mắt rưng rưng.
Cô vẫn đè nén tình cảm, thương thầm người đàn ông không thể chạm tới này, cuối cùng khi cô quyết tâm nói ra thì người ta đã có vợ có chồng rồi (hữu phụ chi phu).
Cô vẫn chậm một bước...
“Cô Hà, cô có sao không?” Mạc Hạo Cấp nhíu mày, hơi đau đầu với phản ứng của cô.
“Xin hỏi cô ấy là ai?” Hà Tâm Vũ rất muốn biết một cô gái như thế nào, mà có thể có được sự yêu thương của anh.
Mạc Hạo Cấp quay đầu, ngoắc ngón tay với cô gái đang trốn tránh kia, “Em tới đây.”
Bàng Tử Lê chậm rì rì đi đến cạnh anh, nhìn Hà Tâm Vũ cười gượng: “Đã lâu không gặp.”
“Cô ấy là bà xã của tôi, Bàng Tử Lê.” Anh nắm tay cô, để tránh cô lén bỏ chạy.
“Tại sao là cô?” Hà Tâm Vũ khẽ nhếch miệng, cô Bàng này không phải lần trước lén giúp đỡ cô sao...
Bàng Tử Lê cũng muốn hỏi ông trời như vậy, tại sao lại là cô?
“Em có thể nói chuyện với cô ấy một chút không?” Hà Tâm Vũ cúi đầu nhỏ giọng hỏi.
Có chuyện gì không thể nói trước mặt anh? Mạc Hạo Cấp khó chịu nghĩ, “Anh đến phía trước chờ em, đừng quá lâu.” Anh nhéo hai má của Bàng Tử Lê uy hiếp, thuận tiện trả thù hành động ngốc nghếch dám bỏ lại anh vừa rồi của cô.
Bàng Tử Lê gượng cười nhìn Hà Tâm Vũ, “Cô xem, gả cho anh ta có gì tốt đâu.”
“Tôi thích anh ấy đã lâu rồi.” Hà Tâm Vũ cố gắng giữ cho khóe miệng cong lên, cố nén cảm xúc đau lòng.
“Tôi biết.” Trong lòng Bàng Tử Lê cũng cảm thấy tội lỗi, đó là cảm giác áy náy khi cướp đoạt tình yêu của người khác.
“Nếu có cơ hội, tôi vẫn sẽ cố gắng.” Hai tay Hà Tâm Vũ vỗ nhẹ gò má, muốn làm bản thân mạnh mẽ hơn.
Bàng Tử Lê cảm thấy trong ngực bức rức, lời nói của Hà Tâm Vũ khiến cô thấy rất khó chịu.
“Cho nên…” Hà Tâm Vũ cười, nước mắt lăn dài trên má. “Cô phải đối xử với anh ấy tốt một chút, đừng để cho tôi có cơ hội.”
Bàng Tử Lê không nói được lời nào, chỉ có thể nhìn Hà Tâm Vũ vừa khóc vừa cười bên cạnh, đột nhiên trong lòng cảm thấy xót xa.
Nhưng mà... Cô xót xa cái gì chứ? Rõ ràng cô không có cảm giác với Mạc Hạo Cấp mà!
Hay là cô... đối với anh đã có một chút cảm giác rồi?
“Hạo Cấp rất yêu cô!” Hà Tâm Vũ quệt nước mắt, thẹn thùng cười cười, khó trách anh Mạc đồng ý đi xem phim, cô còn tưởng rằng mình có hi vọng...
Có sao? Vẻ mặt Bàng Tử Lê đầy nghi ngờ.
Hà Tâm Vũ nhìn ra thắc mắc của cô, khóe miệng khổ sở nhếch lên, “Cô không biết sao? Ánh mắt anh ấy nhìn cô không giống như nhìn những người khác.” Đặc biệt dịu dàng, vì thế cô đã ghen tỵ rất lâu
Bàng Tử Lê chỉ cảm thấy anh mỗi lần đều độc ác muốn sai bảo cô, không giống như lời của Hà Tâm Vũ đâu, ánh mắt anh nhìn cô đều chứa sát khí á.
“Hai người đang đi chơi sao?” Hà Tâm Vũ ra vẻ thoải mái hỏi.
“Đi chợ mua thức ăn thôi, không phải là đi chơi.” Hôm nay cậu ấm này đột nhiên nói muốn xuống bếp, bắt cô đi chợ chọn ít thức ăn.
“Cô mau đi đi! Đừng để cho anh Hạo Cấp chờ quá lâu.” Dù anh Mạc đã kết hôn rồi, Hà Tâm Vũ vẫn không muốn làm cho Mạc Hạo Cấp có chút phản cảm nào với cô, cô vội chào tạm biệt rồi đi khỏi.
Bàng Tử Lê tâm sự nặng nề đi đến chỗ Mạc Hạo Cấp, ão não thở dài.
“Sao vậy?” Anh nhướng mày nhìn cô.
“Đều là tại anh.” Hại cô áy náy không yên.
“Nếu như em dám giao anh cho cô Hà, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha em, nghe được không đó?” Anh trầm giọng cảnh cáo.
Đã nói ánh mắt anh nhìn cô chứa sát khí rồi mà, yêu mến chỗ nào đâu chứ, Bàng Tử Lê ấm ức nghĩ.
“Đi.” Anh rất tự nhiên dắt tay cô, không cho cô lê bước như rùa nữa.
Bàng Tử Lê nhìn anh, nhớ tới lời nói của Hà Tâm Vũ, anh thật sự yêu cô sao?
“Em còn đứng đó làm gì?” Anh nhìn cô.
“Có phải anh yêu tôi không?” Cô đã quen nếu có thắc mắc gì là hỏi ngay.
Đến giờ cô vẫn còn hỏi anh vấn đề ngu ngốc này, anh nhìn cô chằm chằm, chẳng lẽ biểu hiện của anh chưa đủ rõ ràng hay sao?
“Có phải không?”
“Đúng.” Giọng điệu của anh rất bình thường.
“Sao có thể như thế chứ?” Cô thở hốc vì kinh ngạc, bình thường ở trước mặt anh, cô vốn dĩ không có chút gì là giống con gái, anh ta bị sao vậy?
Anh ta đồng tính luyến ái hả?
“Tại sao lại không?” Cô nàng khó ưa này không biết cảm động, ngược lại còn nghi ngờ anh.
“Anh thấy vừa ý tôi ở điểm nào, tôi lập tức sửa.” Móc một quyển sổ nhỏ ra, Bàng Tử Lê nghiêm túc chờ câu trả lời của anh.
“Bàng Tử Lê ——” khóe miệng của anh giật giật, anh để ý cô là cho cô cơ hội, nhưng vẻ mặt lo sợ tránh né không kịp kia của cô, thật khiến anh nổi nóng mà.
Tên keo kiệt, làm gì tức giận dữ vậy? Đâu phải cô bắt anh ta thích cô, hơn nữa trong kế hoạch cuộc sống sau này của cô, vốn không có sự tồn tại của anh ta——
Đàn ông nhỏ mọn! Bàng Tử Lê liếc trộm bản mặt khó coi của Mạc Hạo Cấp, anh ta còn muốn tức giận bao lâu?
Cô cũng biết phản ứng của cô hơi quá đáng, nhưng cô đã khiêm tốn kiểm điểm rồi, anh không muốn cho cô cơ hội sửa đổi sao?
Kết hôn thật đáng sợ, cô vậy mà cũng bắt đầu để ý tâm trạng của anh, nếu như anh không phải là “Chồng” của cô, cô sẽ quan tâm sao?
Dạo này hay phải suy nghĩ nhiều, đều là lỗi của anh, Bàng Tử Lê liếc nhìn anh đầy oán trách, hại cô dạo gần đây lãng phí thời gian cho những chuyện vô bổ.
Mạc Hạo Cấp ngẩng đầu nhìn cô, lạnh lùng hỏi: “Có việc gì?” Cô gái ngốc này tốt nhất là muốn xin lỗi.
“Việc này... Tôi đói bụng.” Cô thử phá vỡ tình trạng căng thẳng này.
“Tự lo đi.” Cậu ấm anh hôm nay cơn tức dâng cao, không muốn xuống bếp.
“Nhưng hôm nay anh nói muốn nấu bữa tối mà.” Cô vừa nói ra lập tức hối hận, cô nên lợi dụng cơ hội này, chủ động bày tỏ thái độ áy náy của mình mới đúng.
Mạc Hạo Cấp liếc mắt, mặt xị ra, đi đến nhà bếp.
“Này, tôi tới giúp anh.” Cô bước vào nhà bếp, thấy anh lạnh nhạt liếc xéo cô, khuôn mặt tươi cười cứng đơ, cô không cách nào đi tiếp nữa, sau đó quay đầu ngoài.
Này này này, cô gái này cho dù là sau khi cưới, cũng chỉ gọi anh là này này này, nghĩ đến đây, anh lại nổi nóng.
“Vậy anh tự làm nha, tôi không làm phiền nữa.” Cô rất thức thời đứng sang một bên, chú ý hỏi thăm.
“Em ra phòng khách đi.” Cô mà đứng ở đây, chỉ làm tâm trạng của anh không khống chế được.
“Được.” Cô cười cầu tài lui ra.
30 phút sau, Bàng Tử Lê nhìn bàn cơm, lại nhìn người đàn ông đối diện, có chút do dự, không biết tài nấu nướng của anh như thế nào...
Nếu như canh này uống không được, giờ phút quan trọng này, cô nhổ ra cũng không được, ăn vào bụng cũng không xong.
“Em không uống thì đổ đi.” Mạc Hạo Cấp khó chịu mở miệng.
“Uống uống uống.” Cô lấy bát, tự mình múc một ít, dũng cảm thử uống một ngụm trước, cũng không tệ lắm, nhưng... vẫn thua cô một chút, Bàng Tử Lê có chút đắc ý nghĩ.
“Cá rất tươi, ăn nhiều một chút.” Anh gắp một miếng cá lớn để vào bát cho cô.
“Được.” Thì ra cảm giác được cậu ấm hầu hạ lại tốt như vậy, cô rất hài lòng, khen thưởng anh...”Làm rất tốt.” Một câu ca ngợi.
Cô gái này nghĩ mình là cô giáo hả? Anh tức giận nhìn cô.
“Này, anh vẫn còn tức giận sao?” Cô thấy tâm trạng của anh có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn, thầm nghĩ nếu cô nói ngọt với ông chủ lớn vài câu chắc sẽ không có việc gì nữa.
“Em sẽ quan tâm sao?” Lời nói của anh mang theo oán trách.
“Đương nhiên, cho dù không có tình cảm, anh cũng là chồng của tôi!” Thật ra cô rất biết cam chịu số phận đó.
Mạc Hạo Cấp hung dữ trừng mắt nhìn cô, sắc mặt có vẻ càng thêm khó coi.
Thảm rồi! Cô còn nói lỡ lời...”Ôi ~~ tôi hay nói đùa! Tôi biết không buồn cười chút nào, ha ha ha!” Cô gượng cười, vắt óc nghĩ cách chữa cháy.
Anh buông bát xuống, ăn không vô.
“Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tôi, anh cần gì phải băn khoăn với chính mình?” Cô cười nịnh nọt, cảm giác mình hơi giống má mì.
“Em đối với anh không có chút tình cảm nào sao?” Anh buồn bực hỏi, nếu cô ta dám nói không, nhất định anh sẽ tự tay bóp chết cô gái này.
“Đã kết hôn rồi, còn nói những chuyện này.” Cô khó xử cúi đầu, cô cũng không biết cảm giác mình giành cho anh là gì, tóm lại rất kì lạ, rối loạn... Nhưng anh không chịu ly hôn, có gì khác nhau sao?
Chuông điện thoại vang lên, Bàng Tử Lê thở phào nhẹ nhõm, cô nghe điện thoại, “Xin chào, cho hỏi tìm ai ạ?”
“Xin hỏi Hạo Cấp có ở đây không?” Bên kia truyền đến tiếng nói dịu dàng ngọt ngào.
Có cô gái tìm Mạc Hạo Cấp, vẻ mặt Bàng Tử Lê quái dị nhìn người đàn ông trước mặt.
Mạc Hạo Cấp hoang mang nhìn vẻ mặt quái dị của cô, ai gọi tới vậy?
“Xin hỏi Hạo Cấp có ở đây không?” Bàng Tử Lê che ống nghe, bắt chước giọng nói của cô gái kia.
Anh cầm điện thoại, nghe được giọng nói của người gọi tới, lúc này mới mỉm cười.
Đúng là dịu dàng mà, hừ! Quạ nào cũng đen như nhau, nhà của cô cũng không ngoại lệ, còn tưởng rằng anh thay đổi rất nhiều, thì ra thói hư tật xấu thường gặp ở đàn ông anh đều có hết.
Còn nói là thích cô, hóa ra là chỉ thuận miệng nói, lần sau cô cũng muốn lừa gạt anh như vậy, sau đó đi dụ dỗ đàn ông bên ngoài.
Anh cúp điện thoại, cô lập tức chua ngoa hỏi: “Là ai gọi vậy?
Anh nhìn vẻ chanh chua của cô, suy nghĩ một chút.
“Không dám nói sao?” Anh ta bắt đầu không chịu được cô đơn, muốn ăn vụng rồi?
Anh nhận ra lời nói của Bàng Tử Lê có vị ghen tuông, khóe miệng nhếch lên, hóa ra cô cũng không phải là hoàn toàn thờ ơ với anh.
“Rốt cuộc là ai?” Cô đạp chân, con quạ này không phải là không tìm được nơi “phát tiết” ống dẫn (nguyên văn đó, phát tiết: trút ra, ống dẫn: ai hiểu sao hiểu nha ^^), mà muốn bay ra ngoài chứ?
“Khụ!” Anh cố nén cười, mặt lộ vẻ khó khăn nhìn cô, “Em kết nghĩa của anh nói với anh... ngày mai muốn đến ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.