Kim Chủ Top 1 Livetream Lại Là Sếp Của Tôi
Chương 37:
Dương Chi Cam Lộ
10/07/2024
Sau khi cậu ba Trần bị vợ sắp cưới bắt đi, Thịnh Mục Dương lập tức bóp cằm Mễ Lộ, rút dương vật nóng bỏng ra khỏi miệng cô.
Dương vật thô to dính đầy nước bọt trở nên đặc biệt hung dữ, quy đầu màu đỏ tươi thậm chí còn cùng với đôi môi đỏ mọng của Mễ Lộ kéo theo một sợi chỉ bạc.
“Hức hức…Em vẫn chưa ăn đủ mà…”
Mễ Lộ bất mãn trừng mắt nhìn Thịnh Mục Dương. Đây là giấc mơ mộng xuân của cô, hiện tại cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, bao gồm cả việc ăn cây dương vật thô dài như thế này!
Dương vật này quá lớn, có thể dễ dàng lấp đầy cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Mễ Lộ phát hiện anh trai đầu bản sao càng nhìn lại càng giống Thịnh Mục Dương?
Quả nhiên khi ghét ai đó, người đó sẽ trở thành người bạn ghét nhất, tựa như hiện tại, anh trai đầu bảng trông giống hệt Thịnh Mục Dương.
Mễ Lộ dùng đôi tay nhỏ bé đỡ tường, run rẩy đứng lên, cô kiễng chân dùng tay véo khuôn mặt tuấn tú của Thịnh Mục Dương.
“Em ra lệnh cho anh không được như thế này!”
Thịnh Mục Dương cau mày, mặc dù anh không quan tâm nhiều đến ngoại hình của mình nhưng từ nhỏ đến lớn anh chưa từng nghe thấy có người ghét ngoại hình của mình.
Chẳng lẽ trong mắt Mễ Lộ anh xấu lắm sao?
“Tại sao?”
Mễ Lộ khịt mũi, trong mắt đầy vẻ chán ghét; “Nếu anh giống Thịnh tiện nhân thì sẽ không đẹp trai. Anh trai đầu bảng, anh cười một cái đi, Thịnh tiện nhân từ trước đến nay chưa từng cười, ngay cả khi hoàn thành một dự án lớn của chính phủ, anh ta cũng không bày ra một chút biểu cảm nào.”
Thịnh Mục Dương không khỏi thắc mắc, chẳng lẻ bản thân ở công ty lúc nào cũng xụ mặt sao?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh quả thực không giỏi mỉm cười trước mặt người khác, những đứa trẻ lớn lên trong đại viện, ngoại trừ những người trời sinh lạc quan giống như cậu ba Trần ra thì hình như những người khác cũng không thích cười.
“Anh ơi, anh mau cười cho em xem đi. Anh đừng không cười, nếu không anh sẽ giống Thịnh tiện nhân.”
Mễ Lộ vòng tay ôm cổ Thịnh Mục Dương, bộ ngực mềm mại cọ xát cơ ngực anh.
Thế là Mễ Lộ nhìn thấy một hình ảnh sở tóc gáy tiếp theo.
Chỉ thấy khóe miệng của Thịnh Mục Dương nhếch lên, nở nụ cười còn xấu hơn so với khóc.
“Quá xấu!”
Thịnh Mục Dương: “…”
Rõ ràng là cô bảo anh cười, anh vất vả lắm mới ép mình thực hiện nguyện vọng của cô, kết quả hiện tại cô chê anh cười xấu?
“A!”
Mễ Lộ hét lên, bị Thịnh Mục Dương bế ngang người, anh mở cửa phòng tắm, trực tiếp bế cô ra ngoài.
Lúc này trong phòng ngủ chỉ còn lại một cái lồng chim, không có người nào khác.
Con vẹt ngu ngốc đang ăn thức ăn cho chim, nào biết rằng trong phòng có một đôi nam nữ làm chuyện dâm loạn.
Thịnh Mục Dương đặt Mễ Lộ lên giường, sau đó kéo hai chân cô đặt bên hông.
Anh ưỡn hông, đưa dương vật thô to của mình vào tiểu bức ẩm ướt của cô. Ngay khi được Thịnh Mục Dương đút kẹo que, tiểu huyệt của Mễ Lộ lập tức ướt át, có dâm dịch bôi trơn, dương vật của Thịnh Mục Dương ra vào rất thuận lợi.
“A ha…Lớn quá…Dương vật của anh trai đầu bảng to quá…”
Mễ Lộ hét lên khi dương vật nóng nỏng xâm nhập.
Dù sao thì trong ý thức của cô, lúc này cô đang mơ một giấc mộng xuân, dù kêu to như thế nào cũng không sao.
Nhưng mà giây tiếp theo, trong phòng truyền đến một âm thanh bén nhọn.
“A ha…Lớn quá…Dương vật của anh trai đầu bảng to quá.”
Sau khi nghe thấy âm thanh này, cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy con vẹt đang ăn thức ăn cho chim trong lồng mở miệng nói.
Con vẹt bắt chước tiếng rên rỉ cô vừa mới nói, thậm chí còn lẳng lơ hơn cả cô.
Mặc dù loài vẹt này trông ngốc nghếch nhưng khả năng bắt chước giọng người rất giỏi.
Tiếng kêu của con vẹt thực ra có vài phần tương tự với giọng điệu của Mễ Lộ, điều này khiến Mễ Lộ có cảm giác như đang nghe thấy giọng nói của mình. Nghe tiếng vẹt kêu, tiểu huyệt của Mễ Lộ càng dâm hơn.
Thịnh Mục Dương không muốn quan tâm đến con vẹt này, vừa rồi dương vật của anh bị Mễ Lộ kẹp đau vô cùng.
Anh lập tức đẩy dương vật đâm đến hoa tâm, cọ xát thật mạnh ở đó.
“Hoa tâm bị dương vật của anh trai chọc thoải mái quá…A ha…Hoa tâm tê…” Mễ Lộ lại hét lên.
Lúc này con vẹt ở bên cạnh học theo, trong phút chốc khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Lộ nóng bừng, tiểu huyệt liều mạng co rút kẹp dương vật của Thịnh Mục Dương.
Thịnh Mục Dương hít sâu một hơi, tiếp tục đâm vào trong, quy đầu nóng bỏng chọc mở cổ tử cung.
Mễ Lộ chưa kịp phản ứng thì tử cung đã bị dương vật lấp đầy: “Đừng chọc vào tử cung…Anh mau rút ra ngoài đi…”
Con vẹt vỗ cánh, nhảy nhót lung tung trong lồng: “Đừng chọc vào tử cung…Anh mau rút ra ngoài đi…”
Mễ Lộ: “…”
Con vẹt này nâng cấp như thế nào vậy? Tiếng của nó còn mềm mại, lẳng lơ hơn cả Mễ Lộ.
Mễ Lộ giống như đang giằng co với con vẹt này, khi dương vật của Thịnh Mục Dương cắm vào lần nữa, cô dùng giọng điệu quyến rũ hơn: “Dương vật của anh trai nện em sướng quá…A ha…Nhanh hơnc hút nữa…”
Con vẹt đương nhiên làm theo một lần. Điều mà Mễ Lộ không biết chính là sở dĩ tiếng của con vẹt này dâm đãng hơn là bởi vì cô bị dương vật của Thịnh Mục Dương nện mạnh hơn, đương nhiên tiếng kêu sẽ càng lẳng lơ hơn.
Một buổi trưa, Mễ Lộ nằm dưới người Thịnh Mục Dương, dang rộng hai chân kêu lẳng lơ. Cô vào con vẹt kia thi nhau xem ai kêu to hơn, đến cuối cùng cổ họng cô đau rát, không kêu nổi nữa.
Cô chỉ có thể thành thật nằm trong lòng ngực Thịnh Mục Dương, để mặc dương vật thô to đâm vào tiểu bức.
Lúc Thịnh Mục Dương xuất tinh, cô bị một cú thúc mạnh đánh đến bất tỉnh.
Thịnh Mục Dương nhìn Mễ Lộ ngất xỉu, trái tim trở nên mềm mại hơn. Anh bế Mễ Lộ đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cô, giúp cô thay sang một chiếc áo ngủ sạch sẽ.
Sau khi tìm thấy thẻ phòng của Mễ Lộ, anh đưa cô về căn phòng mà cô ở chung với một cô gái khác. Lúc này mọi người đang chơi ở bên ngoài, trong phòng không có ai nên không cần lo lắng bị cô phát hiện.
Lúc Thịnh Mục Dương quay về phòng, con vẹt kia vẫn đang kêu quang quác.
“Anh ơi, từ bỏ, tiểu bức không chịu nổi nữa.”
Con vẹt không hề biết nguy hiểm đang đến gần, nó tiếp tục nhàn nhã cắn hạt dưa.
Mãi cho đến khi Thịnh Mục Dương đi tới, phủ một lớp vải đen lên lồng con vẹt mới bắt đầu run rẩy.
Sau vài ngày, cậu ba Trần đến gặp Thịnh Mục Dương xin lại con vẹt.
Chỉ thấy Thịnh Mục Dương lạnh lùng nói: “Giết rồi.”
Cậu ba Trần khóc lóc thảm thiết, cứ tưởng vẹt đã ra đi, kết quả Thịnh Mục Dương đã gửi con vẹt đến một cửa hàng chuyên nuôi chim sáo.
Khi anh ta đến nơi, con vẹt của anh ta vô cùng thành thật, nghe nói nó mắc chứng tự kỷ sau khi bị mắng.
Dương vật thô to dính đầy nước bọt trở nên đặc biệt hung dữ, quy đầu màu đỏ tươi thậm chí còn cùng với đôi môi đỏ mọng của Mễ Lộ kéo theo một sợi chỉ bạc.
“Hức hức…Em vẫn chưa ăn đủ mà…”
Mễ Lộ bất mãn trừng mắt nhìn Thịnh Mục Dương. Đây là giấc mơ mộng xuân của cô, hiện tại cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, bao gồm cả việc ăn cây dương vật thô dài như thế này!
Dương vật này quá lớn, có thể dễ dàng lấp đầy cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Mễ Lộ phát hiện anh trai đầu bản sao càng nhìn lại càng giống Thịnh Mục Dương?
Quả nhiên khi ghét ai đó, người đó sẽ trở thành người bạn ghét nhất, tựa như hiện tại, anh trai đầu bảng trông giống hệt Thịnh Mục Dương.
Mễ Lộ dùng đôi tay nhỏ bé đỡ tường, run rẩy đứng lên, cô kiễng chân dùng tay véo khuôn mặt tuấn tú của Thịnh Mục Dương.
“Em ra lệnh cho anh không được như thế này!”
Thịnh Mục Dương cau mày, mặc dù anh không quan tâm nhiều đến ngoại hình của mình nhưng từ nhỏ đến lớn anh chưa từng nghe thấy có người ghét ngoại hình của mình.
Chẳng lẽ trong mắt Mễ Lộ anh xấu lắm sao?
“Tại sao?”
Mễ Lộ khịt mũi, trong mắt đầy vẻ chán ghét; “Nếu anh giống Thịnh tiện nhân thì sẽ không đẹp trai. Anh trai đầu bảng, anh cười một cái đi, Thịnh tiện nhân từ trước đến nay chưa từng cười, ngay cả khi hoàn thành một dự án lớn của chính phủ, anh ta cũng không bày ra một chút biểu cảm nào.”
Thịnh Mục Dương không khỏi thắc mắc, chẳng lẻ bản thân ở công ty lúc nào cũng xụ mặt sao?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh quả thực không giỏi mỉm cười trước mặt người khác, những đứa trẻ lớn lên trong đại viện, ngoại trừ những người trời sinh lạc quan giống như cậu ba Trần ra thì hình như những người khác cũng không thích cười.
“Anh ơi, anh mau cười cho em xem đi. Anh đừng không cười, nếu không anh sẽ giống Thịnh tiện nhân.”
Mễ Lộ vòng tay ôm cổ Thịnh Mục Dương, bộ ngực mềm mại cọ xát cơ ngực anh.
Thế là Mễ Lộ nhìn thấy một hình ảnh sở tóc gáy tiếp theo.
Chỉ thấy khóe miệng của Thịnh Mục Dương nhếch lên, nở nụ cười còn xấu hơn so với khóc.
“Quá xấu!”
Thịnh Mục Dương: “…”
Rõ ràng là cô bảo anh cười, anh vất vả lắm mới ép mình thực hiện nguyện vọng của cô, kết quả hiện tại cô chê anh cười xấu?
“A!”
Mễ Lộ hét lên, bị Thịnh Mục Dương bế ngang người, anh mở cửa phòng tắm, trực tiếp bế cô ra ngoài.
Lúc này trong phòng ngủ chỉ còn lại một cái lồng chim, không có người nào khác.
Con vẹt ngu ngốc đang ăn thức ăn cho chim, nào biết rằng trong phòng có một đôi nam nữ làm chuyện dâm loạn.
Thịnh Mục Dương đặt Mễ Lộ lên giường, sau đó kéo hai chân cô đặt bên hông.
Anh ưỡn hông, đưa dương vật thô to của mình vào tiểu bức ẩm ướt của cô. Ngay khi được Thịnh Mục Dương đút kẹo que, tiểu huyệt của Mễ Lộ lập tức ướt át, có dâm dịch bôi trơn, dương vật của Thịnh Mục Dương ra vào rất thuận lợi.
“A ha…Lớn quá…Dương vật của anh trai đầu bảng to quá…”
Mễ Lộ hét lên khi dương vật nóng nỏng xâm nhập.
Dù sao thì trong ý thức của cô, lúc này cô đang mơ một giấc mộng xuân, dù kêu to như thế nào cũng không sao.
Nhưng mà giây tiếp theo, trong phòng truyền đến một âm thanh bén nhọn.
“A ha…Lớn quá…Dương vật của anh trai đầu bảng to quá.”
Sau khi nghe thấy âm thanh này, cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy con vẹt đang ăn thức ăn cho chim trong lồng mở miệng nói.
Con vẹt bắt chước tiếng rên rỉ cô vừa mới nói, thậm chí còn lẳng lơ hơn cả cô.
Mặc dù loài vẹt này trông ngốc nghếch nhưng khả năng bắt chước giọng người rất giỏi.
Tiếng kêu của con vẹt thực ra có vài phần tương tự với giọng điệu của Mễ Lộ, điều này khiến Mễ Lộ có cảm giác như đang nghe thấy giọng nói của mình. Nghe tiếng vẹt kêu, tiểu huyệt của Mễ Lộ càng dâm hơn.
Thịnh Mục Dương không muốn quan tâm đến con vẹt này, vừa rồi dương vật của anh bị Mễ Lộ kẹp đau vô cùng.
Anh lập tức đẩy dương vật đâm đến hoa tâm, cọ xát thật mạnh ở đó.
“Hoa tâm bị dương vật của anh trai chọc thoải mái quá…A ha…Hoa tâm tê…” Mễ Lộ lại hét lên.
Lúc này con vẹt ở bên cạnh học theo, trong phút chốc khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Lộ nóng bừng, tiểu huyệt liều mạng co rút kẹp dương vật của Thịnh Mục Dương.
Thịnh Mục Dương hít sâu một hơi, tiếp tục đâm vào trong, quy đầu nóng bỏng chọc mở cổ tử cung.
Mễ Lộ chưa kịp phản ứng thì tử cung đã bị dương vật lấp đầy: “Đừng chọc vào tử cung…Anh mau rút ra ngoài đi…”
Con vẹt vỗ cánh, nhảy nhót lung tung trong lồng: “Đừng chọc vào tử cung…Anh mau rút ra ngoài đi…”
Mễ Lộ: “…”
Con vẹt này nâng cấp như thế nào vậy? Tiếng của nó còn mềm mại, lẳng lơ hơn cả Mễ Lộ.
Mễ Lộ giống như đang giằng co với con vẹt này, khi dương vật của Thịnh Mục Dương cắm vào lần nữa, cô dùng giọng điệu quyến rũ hơn: “Dương vật của anh trai nện em sướng quá…A ha…Nhanh hơnc hút nữa…”
Con vẹt đương nhiên làm theo một lần. Điều mà Mễ Lộ không biết chính là sở dĩ tiếng của con vẹt này dâm đãng hơn là bởi vì cô bị dương vật của Thịnh Mục Dương nện mạnh hơn, đương nhiên tiếng kêu sẽ càng lẳng lơ hơn.
Một buổi trưa, Mễ Lộ nằm dưới người Thịnh Mục Dương, dang rộng hai chân kêu lẳng lơ. Cô vào con vẹt kia thi nhau xem ai kêu to hơn, đến cuối cùng cổ họng cô đau rát, không kêu nổi nữa.
Cô chỉ có thể thành thật nằm trong lòng ngực Thịnh Mục Dương, để mặc dương vật thô to đâm vào tiểu bức.
Lúc Thịnh Mục Dương xuất tinh, cô bị một cú thúc mạnh đánh đến bất tỉnh.
Thịnh Mục Dương nhìn Mễ Lộ ngất xỉu, trái tim trở nên mềm mại hơn. Anh bế Mễ Lộ đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cô, giúp cô thay sang một chiếc áo ngủ sạch sẽ.
Sau khi tìm thấy thẻ phòng của Mễ Lộ, anh đưa cô về căn phòng mà cô ở chung với một cô gái khác. Lúc này mọi người đang chơi ở bên ngoài, trong phòng không có ai nên không cần lo lắng bị cô phát hiện.
Lúc Thịnh Mục Dương quay về phòng, con vẹt kia vẫn đang kêu quang quác.
“Anh ơi, từ bỏ, tiểu bức không chịu nổi nữa.”
Con vẹt không hề biết nguy hiểm đang đến gần, nó tiếp tục nhàn nhã cắn hạt dưa.
Mãi cho đến khi Thịnh Mục Dương đi tới, phủ một lớp vải đen lên lồng con vẹt mới bắt đầu run rẩy.
Sau vài ngày, cậu ba Trần đến gặp Thịnh Mục Dương xin lại con vẹt.
Chỉ thấy Thịnh Mục Dương lạnh lùng nói: “Giết rồi.”
Cậu ba Trần khóc lóc thảm thiết, cứ tưởng vẹt đã ra đi, kết quả Thịnh Mục Dương đã gửi con vẹt đến một cửa hàng chuyên nuôi chim sáo.
Khi anh ta đến nơi, con vẹt của anh ta vô cùng thành thật, nghe nói nó mắc chứng tự kỷ sau khi bị mắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.