Kim Chủ Top 1 Livetream Lại Là Sếp Của Tôi
Chương 39:
Dương Chi Cam Lộ
10/07/2024
9 giờ sáng.
Thịnh Mục Dương mở hé cửa văn phòng, dùng đôi mắt sắc bén nhìn bên ngoài.
Đôi mắt của anh hơi nheo lại, anh phát hiện mình đang mong ngóng nhìn thấy cô gái kia.
Nhưng thời gian vào làm đã qua, anh mãi không nghe thấy giọng nói của Mễ Lộ.
Thịnh Mục Dương kéo cà vạt, phát hiện bản thân có phần bực bội, biểu cảm trên mặt cũng đông cứng, toàn thân tỏa ra cảnh báo cấm lại gần.
Ngay cả khi thư ký đến giao tài liệu cho Thịnh Mục Dương, nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Mục Dương cũng sợ hãi lập tức xoay người.
“Xin lỗi giám đốc, hôm nay tôi quên trang điểm, mặc dù công ty không có quy định phải trang điểm nhưng sếp có yêu cầu cực cao với nhân viên…Tôi…”
Thư ký vội vàng xin lỗi Thịnh Mục Dương, Thịnh Mục Dương này rất nghiêm khắc đối với các dự án, thậm chí nghiêm khắc với cả nhân viên cấp dưới. Nhưng muốn nói khắc nghiệt nhất vẫn là bản thân anh.
Thịnh Mục Dương chỉ lấy tài liệu trong tay cô ấy, sau đó xua tay: “Ra ngoài đi.”
Sau khi nghe thấy lời Thịnh Mục Dương nói, thư ký thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, vội vàng đi ra ngoài.
Nhưng hôm nay tâm trạng của Thịnh tiện nhân không tốt, tin tức không ai được trêu chọc anh lập tức lan truyền nhanh chóng trong nội bộ công ty.
Suốt buổi sáng, mọi người ra vào văn phòng của Thịnh Mục Dương nhanh hơn bình thường mấy giây, ai cũng sợ đụng phải anh.
Thịnh Mục Dương nhìn vào bản thiết kế trên máy tính, đây đã là bản thiết kế thứ 10 anh thực hiện, nhưng anh vẫn không hài lòng.
Thịnh Mục Dương dùng ngón tay xoa lông mày, anh biết rõ lý do mình không làm việc được, đó đều là bởi vì anh khó chịu, bực bội với người phụ nữ kia.
Lần đầu tiên trong cuộc đời anh không thể tập trung làm việc, cầm điện thoại di động bấm vào phòng phát trực tiếp của Mễ Lộ.
Anh muốn xem liệu người phụ nữ này có phải đang lén lút phát trực tiếp nên không đi làm hay không.
Nhưng khi anh ấm vào phòng phát trực tiếp, anh thấy thông tin nghỉ phép treo trên trang giới thiệu.
Nhất Nhất Tiểu Lộc: Người không khỏe, xin phép nghỉ một ngày.
Thịnh Mục Dương cau mày, cô không khỏe sao?
Nghĩ đến đêm qua người phụ nữ này thay sang một bộ đồ bơi khô ngồi ở bờ biển, chắc chắn đã bị cảm lạnh rồi.
Thịnh Mục Dương đổi tài khoản Wechat, ấn vào nick phụ của Mễ Lộ.
Smy: “Bị cảm à?”
Đầu óc Mễ Lộ choáng váng, sau khi nghe thấy thông báo tin nhắn, cô mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy anh trai đầu bảng gửi tin nhắn tới, Mễ Lộ vẫn trả lời dù cảm thấy không thoải mái.
Nhất Nhất Tiểu Lộc: “Ừm, bị cảm, sốt nữa, đầu em đang rất choáng.”
Smy: “Uống thuốc chưa?”
Nhất Nhất Tiểu Lộc: “Vẫn chưa, ở nhà hết thuốc rồi, đầu em đau, em sợ lát nữa không nghe điện thoại của người giao hàng, để người ta chờ lâu cũng không tốt.”
Số lượng từ quá nhiều, Mễ Lộ trực tiếp gửi tin nhắn thoại.
Thịnh Mục Dương nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô, anh biết cô đang thực sự không khỏe.
Smy: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi mua thuốc cho em.”
Mễ Lộ hơi cảm động, thật tốt khi bị bệnh có người quan tâm mình. Đầu cô choáng váng, không nghĩ nhiều mà gửi địa chỉ qua.
Nếu cô không bị sốt, chắc chắn sẽ không tiết lộ thông tin liên lạc của mình.
Thịnh Mục Dương vốn định đặt cơm cho Mễ Lộ, nhưng nghĩ tới dáng vẻ của cô gái kia, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại thu dọn đồ đạc, rời khỏi văn phòng.
Nửa tiếng sau, Thịnh Mục Dương đeo khẩu trang xuất hiện trước cửa nhà Mễ Lộ, trên tay cầm một túi thuốc.
Ấn chuông cửa nhưng mãi không có ai ra mở cửa.
Thịnh Mục Dương lập tức gọi điện thoại cho Mễ Lộ nhưng không có ai bắt máy, quả nhiên cô nói đúng, cô ngủ sâu quá, không nghe thấy điện thoại của người giao hàng.
Nhìn khóa mật mã nhà Mễ Lộ, anh mở hồ sơ nhân viên, thử nhập ngày sinh nhật của cô.
Đinh ——
Cửa mở.
Khóe miệng của Thịnh Mục Dương giật giật, người phụ nữ ngây thơ đến mức dùng ngày sinh nhật của mình làm mật mã.
Anh đi vào trong nhà Mễ Lộ, sau khi mở cửa phòng ngủ thì nhìn thấy Mễ Lộ đang nằm trên giường.
Khuôn mặt của cô đỏ ửng, nhìn thấy hình ảnh này, trái tim Thịnh Mục Dương mềm nhũn.
Anh pha thuốc với nước ấm, sau đó một tay cầm bát, một tay đỡ người trên giường dậy.
“Uống thuốc rồi ngủ tiếp.”
Mễ Lộ mơ màng há miệng uống thuốc, khi Thịnh Mục Dương đặt bát xuống, Mễ Lộ đột nhiên ngã vào trong lòng ngực anh.
“Thỏ Thỏ, sao em cứng thế?”
Nghe vậy, Thịnh Mục Dương liền nhìn thấy một con thỏ bông bên cạnh Mễ Lộ.
Bàn tay cô xoa ngực Thịnh Mục Dương, cố gắng xoa để có thể ôm vào lòng.
Nhưng cô không hề nhận ra dương vật của người đàn ông đang cương.
Thịnh Mục Dương mở hé cửa văn phòng, dùng đôi mắt sắc bén nhìn bên ngoài.
Đôi mắt của anh hơi nheo lại, anh phát hiện mình đang mong ngóng nhìn thấy cô gái kia.
Nhưng thời gian vào làm đã qua, anh mãi không nghe thấy giọng nói của Mễ Lộ.
Thịnh Mục Dương kéo cà vạt, phát hiện bản thân có phần bực bội, biểu cảm trên mặt cũng đông cứng, toàn thân tỏa ra cảnh báo cấm lại gần.
Ngay cả khi thư ký đến giao tài liệu cho Thịnh Mục Dương, nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Mục Dương cũng sợ hãi lập tức xoay người.
“Xin lỗi giám đốc, hôm nay tôi quên trang điểm, mặc dù công ty không có quy định phải trang điểm nhưng sếp có yêu cầu cực cao với nhân viên…Tôi…”
Thư ký vội vàng xin lỗi Thịnh Mục Dương, Thịnh Mục Dương này rất nghiêm khắc đối với các dự án, thậm chí nghiêm khắc với cả nhân viên cấp dưới. Nhưng muốn nói khắc nghiệt nhất vẫn là bản thân anh.
Thịnh Mục Dương chỉ lấy tài liệu trong tay cô ấy, sau đó xua tay: “Ra ngoài đi.”
Sau khi nghe thấy lời Thịnh Mục Dương nói, thư ký thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, vội vàng đi ra ngoài.
Nhưng hôm nay tâm trạng của Thịnh tiện nhân không tốt, tin tức không ai được trêu chọc anh lập tức lan truyền nhanh chóng trong nội bộ công ty.
Suốt buổi sáng, mọi người ra vào văn phòng của Thịnh Mục Dương nhanh hơn bình thường mấy giây, ai cũng sợ đụng phải anh.
Thịnh Mục Dương nhìn vào bản thiết kế trên máy tính, đây đã là bản thiết kế thứ 10 anh thực hiện, nhưng anh vẫn không hài lòng.
Thịnh Mục Dương dùng ngón tay xoa lông mày, anh biết rõ lý do mình không làm việc được, đó đều là bởi vì anh khó chịu, bực bội với người phụ nữ kia.
Lần đầu tiên trong cuộc đời anh không thể tập trung làm việc, cầm điện thoại di động bấm vào phòng phát trực tiếp của Mễ Lộ.
Anh muốn xem liệu người phụ nữ này có phải đang lén lút phát trực tiếp nên không đi làm hay không.
Nhưng khi anh ấm vào phòng phát trực tiếp, anh thấy thông tin nghỉ phép treo trên trang giới thiệu.
Nhất Nhất Tiểu Lộc: Người không khỏe, xin phép nghỉ một ngày.
Thịnh Mục Dương cau mày, cô không khỏe sao?
Nghĩ đến đêm qua người phụ nữ này thay sang một bộ đồ bơi khô ngồi ở bờ biển, chắc chắn đã bị cảm lạnh rồi.
Thịnh Mục Dương đổi tài khoản Wechat, ấn vào nick phụ của Mễ Lộ.
Smy: “Bị cảm à?”
Đầu óc Mễ Lộ choáng váng, sau khi nghe thấy thông báo tin nhắn, cô mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy anh trai đầu bảng gửi tin nhắn tới, Mễ Lộ vẫn trả lời dù cảm thấy không thoải mái.
Nhất Nhất Tiểu Lộc: “Ừm, bị cảm, sốt nữa, đầu em đang rất choáng.”
Smy: “Uống thuốc chưa?”
Nhất Nhất Tiểu Lộc: “Vẫn chưa, ở nhà hết thuốc rồi, đầu em đau, em sợ lát nữa không nghe điện thoại của người giao hàng, để người ta chờ lâu cũng không tốt.”
Số lượng từ quá nhiều, Mễ Lộ trực tiếp gửi tin nhắn thoại.
Thịnh Mục Dương nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô, anh biết cô đang thực sự không khỏe.
Smy: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi mua thuốc cho em.”
Mễ Lộ hơi cảm động, thật tốt khi bị bệnh có người quan tâm mình. Đầu cô choáng váng, không nghĩ nhiều mà gửi địa chỉ qua.
Nếu cô không bị sốt, chắc chắn sẽ không tiết lộ thông tin liên lạc của mình.
Thịnh Mục Dương vốn định đặt cơm cho Mễ Lộ, nhưng nghĩ tới dáng vẻ của cô gái kia, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại thu dọn đồ đạc, rời khỏi văn phòng.
Nửa tiếng sau, Thịnh Mục Dương đeo khẩu trang xuất hiện trước cửa nhà Mễ Lộ, trên tay cầm một túi thuốc.
Ấn chuông cửa nhưng mãi không có ai ra mở cửa.
Thịnh Mục Dương lập tức gọi điện thoại cho Mễ Lộ nhưng không có ai bắt máy, quả nhiên cô nói đúng, cô ngủ sâu quá, không nghe thấy điện thoại của người giao hàng.
Nhìn khóa mật mã nhà Mễ Lộ, anh mở hồ sơ nhân viên, thử nhập ngày sinh nhật của cô.
Đinh ——
Cửa mở.
Khóe miệng của Thịnh Mục Dương giật giật, người phụ nữ ngây thơ đến mức dùng ngày sinh nhật của mình làm mật mã.
Anh đi vào trong nhà Mễ Lộ, sau khi mở cửa phòng ngủ thì nhìn thấy Mễ Lộ đang nằm trên giường.
Khuôn mặt của cô đỏ ửng, nhìn thấy hình ảnh này, trái tim Thịnh Mục Dương mềm nhũn.
Anh pha thuốc với nước ấm, sau đó một tay cầm bát, một tay đỡ người trên giường dậy.
“Uống thuốc rồi ngủ tiếp.”
Mễ Lộ mơ màng há miệng uống thuốc, khi Thịnh Mục Dương đặt bát xuống, Mễ Lộ đột nhiên ngã vào trong lòng ngực anh.
“Thỏ Thỏ, sao em cứng thế?”
Nghe vậy, Thịnh Mục Dương liền nhìn thấy một con thỏ bông bên cạnh Mễ Lộ.
Bàn tay cô xoa ngực Thịnh Mục Dương, cố gắng xoa để có thể ôm vào lòng.
Nhưng cô không hề nhận ra dương vật của người đàn ông đang cương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.