Kim Cương Khế Ước

Chương 120: Đem yêu: tiếp nhận giao dịch sao

Lục Tiểu Lam

10/09/2014

Edit: BẠCH DƯƠNG & Thanh Tiếu

Beta : Nghi Phương

Lần này Chu Tiểu Kiều trước mặt chịu nhận lỗi, nhưng thật ra là có gian kế cả, cô ta cố ý lợi dụng việc Mặc Thiên Trần muốn tìm con gái, muốn khiến Mặc Thiên Trần lo lắng, cuới cùng phải thỏa hiệp đi tìm Cúc Như Khanh tới cứu Chu Truyền Hảo.

Mặc Thiên Trần cũng càng ngày càng kinh ngạc, cô không thể tin được Chu Tiểu Kiều thậm chí ngay cả người đàn ông kia cũng biết, như vậy chân tướng sự việc như thế nào, chẳng lẽ muốn cô bỏ qua sao? Nếu như không bỏ qua, vậy sẽ phải đáp ứng Chu Tiểu Kiều, muốn cô đi cầu xin Cúc Như Khanh cứu Chu Truyền Hảo.

Ở đời không có bữa ăn nào là miễn phí, sự thật nào cũng đều phải đổi lấy cái giá rất cao, trước mắt mà nói, Chu Tiểu Kiều quan tâm nhất chính là danh tiếng và thế lực của Chu Truyền Hảo, một khi không có cha hậu thuẫn, cô cũng chỉ là cô gái bình thường. Còn Mặc Thiên Trần quan tâm nhất chính là tung tích con gái, may thay, vừa lúc Chu Tiểu Kiều có thể cung cấp cho cô. Cho nên hai người cũng có thể lấy được thứ mình muốn nhất, nhưng giá cao chính là phải hy sinh Cúc Như Khanh.

Chu Tiểu Kiều là người biết chuyện, không ép buộc Mặc Thiên Trần, vô cùng bình thản cúp điện thoại.

Mặc Thiên Trần ngồi trước bàn, dư vị động tình tối qua vẫn còn quanh quẩn, biểu hiện tối qua của Cúc Như Khanh, cô là người hiểu rõ nhất, cô tự khắc biết như vậy có nghĩa là gì, anh không đụng cô, anh tôn trọng ý nguyện của cô, tối hôm qua tựa như mất khống chế, nhưng thật ra là do ân ái mà thôi, cô lo lắng cho anh, anh cũng quan tâm cô.

Thở dài một tiếng, cô ra khỏi phòng, cơn mưa liên miên rốt cuộc cũng tạnh, sau cơn mưa trời thật đẹp, vài đám mây trôi lững lờ, cho dù bầu trời không trong xanh, nhưng đã không còn lo lắng nữa. Mặc Thiên Trần nhớ lại đồng xu đêm kia, cô đi xuống lầu, đi ra vườn hoa tìm, cô đi tầm vài vòng cũng không tìm thấy đồng xu, có lẽ, đồng xu cũng không muốn nói cho cô biết kết quả!

Như vậy, cứ như vậy đi. Thay vì đi đánh cuộc một kết cục, không bằng mỗi ngày sống thật tốt, rồi lẳng lặng chờ kết quả đến. Mặc Thiên Trần nghĩ tới đây, tâm tình rộng mở tốt đẹp lên, cô nhìn bầu trời sáng sủa, hít thở thật sâu, sau đó đi lên lầu ba, cô muốn mau mau đến xem Cúc Cầm Du.

Mặc Thiên Trần đẩy cửa phòng ra, Lý Tình Y đang kể cho Cúc Cầm Du nghe chuyện của Mặc Thiên Trần khi còn bé, chọc cho cậu bé vui vẻ không dứt.

“Mẹ, Chào buổi sáng!” Cúc Cầm Du nhìn thấy cô, vui vẻ vẫy vẫy tay.

Cũng gần mười hai giờ rồi, tiểu tử thối này còn dám nhạo báng cô, Mặc Thiên Trần đi tới, dùng mắt trừng cậu.



Lý Tình Y vừa thấy, mừng rỡ: “Cầm Du, mẹ cháu đang cố gắng phấn đấu sinh em cho cháu mà!”

“Mẹ này…” Mặc Thiên Trần mặt lại đỏ ửng lên.

Lý Tình Y lúc biết Cúc Như Khanh có một đứa con trai thì bà sợ hết hồn, lo lắng Mặc Thiên Trần gả tới đây sẽ bị khinh bỉ, nhưng bây giờ thấy đứa nhỏ này khéo léo lại hiểu chuyện, hơn nữa cùng Mặc Thiên Trần quan hệ rất tốt, bà cũng thường để tâm tới. Nhưng bà vẫn suy nghĩ muốn có cháu ngoại của mình. “Cầm Du, cháu nói xem, cháu thích mẹ sinh cho cháu em trai hay em gái đây?”

“Mẹ nha, mẹ có thể đổi đề tài đi được không? Hôm nay ngoài việc đến thăm cháu, còn đến để nói xấu con sao?” Mặc Thiên Trần dậm chân.

Lý Tình Y cười nói: “Mẹ và cháu ngoại nói chuyện phiếm, con có thể không nghe mà! Cầm Du, cháu nói xem đúng không nào?”

Cúc Cầm Du nhìn Mặc Thiên Trần: “Mẹ, bất luận mẹ sinh em trai hay em gái, con đều sẽ bảo vệ em thật tốt.”

Mặc Thiên Trần ngẩn ra, tâm cô như bị cái gì đánh trúng, đứa bé nào cũng sẽ phản đối mẹ kế sinh em bé, bởi vì sẽ yêu thương con ruột của mình hơn mà Cúc Cầm Du lại nói lên lời nói muốn đảm đương trách nhiệm như vậy, Mặc Thiên Trần hiểu, đây là Cúc Như Khanh luôn luôn đích thân dạy dỗ, cha là người có trách nhiệm, con trai cũng sẽ giống như cha nó, như vậy là rất tốt rồi.

cô đến gần Cúc Cầm Du, cầm lấy cánh tay của cậu, đem trán mình cọ vào trán cậu bé, những hành động này thật giống như một gia đình hạnh phúc, một ngày kia muốn bỏ đi thật sự rất khó khăn, cô thích cậu bé này, cô không muốn rời xa.

Lý Tình Y vừa nghe Cúc Cầm Du nói, cũng cảm động, cái gọi là gia hòa vạn sự hưng, Cúc gia là gia đình lớn, có thể làm cho gia đình sự hòa thuận mỹ mãn, vậy càng là chuyện cầu cũng không được. Như vậy cuộc sống của Mặc Thiên Trần ở Cúc gia sẽ càng ngày càng thuận lợi.

Mặc Thiên Trần cùng Cúc Cầm Du cọ trán một hồi, mới ngắm nhìn cậu, tối qua có cùng Cúc Như Khanh một màn yêu say đắm, cô cũng đã uống thuốc tránh thai rồi, cho nên bất luận là em trai hay là em gái cũng sẽ không có rồi, nhưng tất cả tình thương của một người mẹ trong cô đều sẽ hòa tan vào Cúc Cầm Du, tình cảm này không chỉ là đối với Cúc Như Khanh, mà còn là yêu thích đối với cậu bé này.

Lý Tình Y thấy không khí rất tốt, không khỏi đề nghị: “Chúng ta ra vườn hoa dạo một chút đi! Bây giờ không khí trong lành, Cầm Du ở trong phòng cũng lâu rồi, nên cho nó ra ngoài tiếp thu ánh nắng mặt trời.”

“Cầm Du, có muốn ra ngoài hóng mát một chút không?” Mặc Thiên Trần quan tâm hỏi cậu.



Cúc Cầm Du nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có ạ!”

Thím Lục ôm Cúc Cầm Du xuống lầu, Mặc Thiên Trần và Lý Tình Y cùng nhau xuống lầu, “Mẹ, sức khỏe của mẹ thế nào? Bây giờ trời đang là mùa Đông có bị ho khan hay không? Hay là có đau nhức gì không…?”

Lý Tình Y lắc đầu: “Sức khỏe của mẹ tốt hơn nhiều rồi, chỉ cần con và cha con mỗi ngày vui vẻ, kiện kiện khang khang, thì mẹ vui vẻ rồi.”

*Kiện khang: sức khỏe. Kiện kiện khang khang ý nói sức khỏe tràn đầy, khỏe mạnh vui vẻ.

Mặc Thiên Trần kéo cánh tay bà: “Mẹ, mẹ yên tâm, con và cha chỉ cần thấy mẹ tinh thần vui vẻ mỗi ngày, cũng là hạnh phúc nhất rồi.”

Mặc Thiên Trần thầm nghĩ, cô cũng muốn có trách nhiệm giống Cúc Như Khanh vậy, làm cho cuộc sống của Mặc gia mỗi ngày một tốt hơn, không thể để thảm kịch của sáu năm trước lại diễn ra, phải để cha mẹ có tuổi già hạnh phúc vui vẻ.

*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

Sản nghiệp Ám Dạ của Cúc thị.

Trần Ích nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường của Thanh Phong bang, cũng đem Ám Dạ mở rộng, hiện tại sòng bạc của Ám Dạ xưng vương làm trùm thì cũng không có gì thẹn thùng.

“Lão Đại, tôi còn có tin muốn báo.” Trần Ích đưa cho Cúc Như Khanh một tập văn kiện.

Cúc Như Khanh mở ra nhìn, là sản nghiệp ban đầu của Thanh Phong bang, nhưng mười lăm năm trước đã được chuyển nhượng dưới tên người khác, mà nói là người ngoài thì cũng không phải xa lạ gì, chính là Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền. Khi cha anh Cúc Thiên Kỳ qua đời, Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền đã sớm cùng Thanh Phong bang có cấu kết, mặc dù sản nghiệp này ngoài mặt là của những người kia, nhưng trên thực tế người có tiền hai anh em bọn họ. Cúc Như Khanh và Trần Ích tự nhiên đều hiểu được đạo lý trong đó, cho nên Trần Ích đem quyền quyết định giao lại cho Cúc Như Khanh định đoạt.

“Trần Ích, đóng băng tài sản của bọn họ, phải giám sát thật nghiêm.” Cúc Như Khanh sắc mặt lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kim Cương Khế Ước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook