Chương 48: Mặt trời chiều ngã về phía tây
Lục Tiểu Lam
10/09/2014
Cúc Như Khanh lạnh lẽo mấp máy khóe môi, căn bản cũng không muốn nghe những điều Thiên Mộ Dương đã nói, Mặc Thiên Trần cùng với Cúc Như Khanh đã trải qua một đoạn thời gian sống chung, cũng hiểu biết được tính cách của anh, anh càng trầm mặc thì càng đáng sợ
Nhưng con gái của cô quan trọng hơn, Mặc Thiên Trần nhịn không được nói một câu : “ Cúc tiên sinh, anh hãy giúp cô ấy đi, có được không?”
Trong nháy mắt ánh mắt lạnh như băng của Cúc Như Khanh như tia chớp, chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang rầu rĩ của Mặc Thiên Trần, anh vẫn không hiểu, Thiên Mộ Đình uy hiếp cô ly hôn với anh, cô ở trước mặt anh khóc đến thương tâm, mà bây giờ lại kêu anh giúp Thiên Mộ Đình tỉnh dậy, đây là ý gì đây ?”
Nhưng rất nhanh, anh nhận ra, cô nhớ là anh và Thiên Mộ Đình từng có đoạn thời gian ở cùng nhau, nên tự nhiên đòi ly hôn, Mặc Thiên Trần, cô là đang chọc giận tôi rồi đấy! Anh ôm lấy cánh tay cô ném xuống, khuôn mặt lạnh lung, ngay lập tức phẩy tay áo bỏ đi
Này…. Mặc Thiên Trần kinh ngạc, cô ngơ ngác đứng yên tại chỗ, anh đối với những người phụ nữ của mình đều tuyệt tình như thế nào ? một khi chia tay cho dù có gặp nguy hiểm đến tính mạng ngay trước mắt cũng không để ý sao?
cô ngượng ngùng quay lại nhìnThiên quản lý…………
Mặc Thiên Trần cũng cô đơn xoay người
Thiên Mộ Dương nhìn chằm chằm bóng lưng Mặc Thiên Trần, ảo não thở dài một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thiên Mộ Đình
Mặc Thiên Trần ra khỏi bệnh viện, trong lòng cô đang tưởng nhớ đến con gái chưa biết tung tích, một cách tự nhiên liền quên mất sự tức giận của Cúc Như Khanh
cô vĩnh viễn không quên mình bị cưỡng bức lên bàn mổ, bị người ta dã man mổ bụng để cướp lấy đứa bé của cô, rạng sáng ngày 1 tháng 5 đã khắc sâu vào tâm trí của cô suốt một thời gian dài, cô biết rõ đó là một cuộc trao đổi tiền bạc là một giao dịch, cô không còn hy vọng để tìm được con gái
Nghĩ đến đây, Mặc Thiên Trần ngồi bệt xuống đất khóc như mưa, cô nắm chặt đôi tay nho nhỏ của mình thành quyền để lên đầu gối, bả vai rung động, ánh nắng mặt trời chiếu xuống lộ ra vẻ bi thương cùng tuyệt mỹ
Ở trong bệnh viện khóc thương tâm đến đứt cả từng khúc ruột trên người, mỗi người đều có những nỗi bi thương không thể nói được thành lời, mỗi người cũng có những nỗi niềm tâm sư không kể ra. Nhưng, Mặc Thiên Trần không phải là máu mủ chia lìa, cô giống như đang có hang ngàn vạn con kiến đang cắn xé nát tâm can của cô, đau thương khó nhịn
Lái xe ra ngoài trong lúc tức giận, anh lấy cô làm vợ, cũng là muốn cùng cô chung sống cả đời, trước không nói là có tình yêu, nhưng đó là trách nhiệm của một người đàn ông, Mặc Thiên Trần lại nhiều lần nói ly hôn, hơn nữa lại không tiếc công sức tác hợp anh với người phụ nữ khác ở chung một chỗ để đạt được mục đích của mình. Coi như Cúc Như Khanh anh có quyền thế, nhưng anh cũng có niềm kiêu ngạo, đó chính là không cho phép người phụ nữ của anh được làm càn
Nhìn thấy cô ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc đến nỗi không kiềm chế được, anh vì giúp cô giải quyết sự uy hiếp của người thần bí, cô còn muốn như thế nào ?
“Mặc Thiên Trần, em lên xe cho tôi !”Cúc Như Khanh thanh âm trầm mặc dù trầm thấp,nhưng lại hàm chứa được sự tức giận lẫn uy nghiêm
Mặc Thiên Trần căn bản là không nghe thấy lời nói của anh, vẫn như cũ dựa đầu vào trên đầu gối, mái tóc dài của cô như thác nước tung bay tại bên người theo âm điệu của tiếng khóc
Cúc Như Khanh vừa nhìn thấy lại càng thêm nổi giận, anh một cước đá văng cửa xe, đi đến trước mặt cô, một tay đem cô từ dưới đất đứng lên, thanh âm lãnh khốc như băng vang lên: “ Về nhà”
“ Tôi không cần anh quan tâm !” Mặc Thiên Trần nhất thời bộc phát nhiều uất ức ở trong người giờ này bỗng nhiên tận tình phát tiết
Nhưng con gái của cô quan trọng hơn, Mặc Thiên Trần nhịn không được nói một câu : “ Cúc tiên sinh, anh hãy giúp cô ấy đi, có được không?”
Trong nháy mắt ánh mắt lạnh như băng của Cúc Như Khanh như tia chớp, chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang rầu rĩ của Mặc Thiên Trần, anh vẫn không hiểu, Thiên Mộ Đình uy hiếp cô ly hôn với anh, cô ở trước mặt anh khóc đến thương tâm, mà bây giờ lại kêu anh giúp Thiên Mộ Đình tỉnh dậy, đây là ý gì đây ?”
Nhưng rất nhanh, anh nhận ra, cô nhớ là anh và Thiên Mộ Đình từng có đoạn thời gian ở cùng nhau, nên tự nhiên đòi ly hôn, Mặc Thiên Trần, cô là đang chọc giận tôi rồi đấy! Anh ôm lấy cánh tay cô ném xuống, khuôn mặt lạnh lung, ngay lập tức phẩy tay áo bỏ đi
Này…. Mặc Thiên Trần kinh ngạc, cô ngơ ngác đứng yên tại chỗ, anh đối với những người phụ nữ của mình đều tuyệt tình như thế nào ? một khi chia tay cho dù có gặp nguy hiểm đến tính mạng ngay trước mắt cũng không để ý sao?
cô ngượng ngùng quay lại nhìnThiên quản lý…………
Mặc Thiên Trần cũng cô đơn xoay người
Thiên Mộ Dương nhìn chằm chằm bóng lưng Mặc Thiên Trần, ảo não thở dài một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thiên Mộ Đình
Mặc Thiên Trần ra khỏi bệnh viện, trong lòng cô đang tưởng nhớ đến con gái chưa biết tung tích, một cách tự nhiên liền quên mất sự tức giận của Cúc Như Khanh
cô vĩnh viễn không quên mình bị cưỡng bức lên bàn mổ, bị người ta dã man mổ bụng để cướp lấy đứa bé của cô, rạng sáng ngày 1 tháng 5 đã khắc sâu vào tâm trí của cô suốt một thời gian dài, cô biết rõ đó là một cuộc trao đổi tiền bạc là một giao dịch, cô không còn hy vọng để tìm được con gái
Nghĩ đến đây, Mặc Thiên Trần ngồi bệt xuống đất khóc như mưa, cô nắm chặt đôi tay nho nhỏ của mình thành quyền để lên đầu gối, bả vai rung động, ánh nắng mặt trời chiếu xuống lộ ra vẻ bi thương cùng tuyệt mỹ
Ở trong bệnh viện khóc thương tâm đến đứt cả từng khúc ruột trên người, mỗi người đều có những nỗi bi thương không thể nói được thành lời, mỗi người cũng có những nỗi niềm tâm sư không kể ra. Nhưng, Mặc Thiên Trần không phải là máu mủ chia lìa, cô giống như đang có hang ngàn vạn con kiến đang cắn xé nát tâm can của cô, đau thương khó nhịn
Lái xe ra ngoài trong lúc tức giận, anh lấy cô làm vợ, cũng là muốn cùng cô chung sống cả đời, trước không nói là có tình yêu, nhưng đó là trách nhiệm của một người đàn ông, Mặc Thiên Trần lại nhiều lần nói ly hôn, hơn nữa lại không tiếc công sức tác hợp anh với người phụ nữ khác ở chung một chỗ để đạt được mục đích của mình. Coi như Cúc Như Khanh anh có quyền thế, nhưng anh cũng có niềm kiêu ngạo, đó chính là không cho phép người phụ nữ của anh được làm càn
Nhìn thấy cô ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc đến nỗi không kiềm chế được, anh vì giúp cô giải quyết sự uy hiếp của người thần bí, cô còn muốn như thế nào ?
“Mặc Thiên Trần, em lên xe cho tôi !”Cúc Như Khanh thanh âm trầm mặc dù trầm thấp,nhưng lại hàm chứa được sự tức giận lẫn uy nghiêm
Mặc Thiên Trần căn bản là không nghe thấy lời nói của anh, vẫn như cũ dựa đầu vào trên đầu gối, mái tóc dài của cô như thác nước tung bay tại bên người theo âm điệu của tiếng khóc
Cúc Như Khanh vừa nhìn thấy lại càng thêm nổi giận, anh một cước đá văng cửa xe, đi đến trước mặt cô, một tay đem cô từ dưới đất đứng lên, thanh âm lãnh khốc như băng vang lên: “ Về nhà”
“ Tôi không cần anh quan tâm !” Mặc Thiên Trần nhất thời bộc phát nhiều uất ức ở trong người giờ này bỗng nhiên tận tình phát tiết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.